Chap 12

Trời càng lúc càng về khuya, Kim Thiện Vũ nằm im trên giường không động đậy, căn phòng yên lặng đến mức khó chịu. Kim Thiện Vũ vô cùng căng thẳng, cậu giữ nguyên tư thế thẳng người cứng đờ như khúc gỗ.

Chỉ vì có thêm một người nằm bên cạnh Kim Thiện Vũ.

Không biết Phác Thành Huấn đã ngủ chưa? Anh ta nằm cách cậu không xa. Ban đêm nhiệt độ không khí xuống rất thấp, trong phòng như bị một lớp hàn khí bao phủ, mà họ chỉ đắp chung một tấm chăn bông khá mỏng, Kim Thiện Vũ như cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập mùi vị đặc trưng của Phác Thành Huấn.

Đây cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung với Phác Thành Huấn. Lúc ở sơn trại, Kim Thiện Vũ chỉ độc nhất một chiếc quần lót, gần như khỏa thân nằm bên cạnh anh ta, vậy mà cậu vẫn ngủ ngon lành đến sáng, tại sao lần này cậu lại hồi hộp như vậy? Kim Thiện Vũ cố khống chế hơi thở của mình, do duy trì một tư thế quá lâu, toàn thân cậu hơi tê tê. Kim Thiện Vũ hết sức nhẹ nhàng, từ từ co duỗi chân tay để thả lỏng cơ bắp. Nào ngờ, Phác Thành Huấn đột nhiên ngồi dậy, khiến Kim Thiện Vũ giật mình, bất động ngay tức khắc.

Đầu giường bên cạnh bỗng nhẹ hẳn, có tiếng sột soạt quần áo vọng đến, Kim Thiện Vũ hé mắt nhìn, Phác Thành Huấn để thân trần chỉ mặc quần dài, đi đi lại lại trong phòng. Phòng khách sạn trải thảm mềm, nên bước đi của anh ta giống như loài sói di chuyển trong đêm tối, không hề phát ra tiếng động.

Phác Thành Huấn đi vài vòng, anh có vẻ bực bội vò đầu mình, ngay cả khi đầu bù tóc rối hay cơ thể nhuốm đầy máu lúc thập tử nhất sinh anh ta vẫn đẹp đến xuất thần. Anh quay người bước đến bên cửa sổ, rút bật lửa châm điếu thuốc. Ngọn lửa lửa xanh lóe lên trong đêm tối rồi phụt tắt.

Phác Thành Huấn khép mi mất, dựa bên cửa sổ, một làn khói trắng xuất hiện rồi tan biến mất. Mặt anh ta bị khói trắng che lấp, nhìn không rõ sắc mặt. Phác Thành Huấn dường như tập trung nghĩ ngợi điều gì, anh ta hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Khói thuốc mờ ảo vây lấy anh ta gây ra cảm giác vừa thâm trầm vừa nguy hiểm.

Kim Thiện Vũ cảm thấy cơ thể mình không thể chịu đựng hơn, cậu giả bộ ngủ say, xoay người quay lưng về phía Phác Thành Huấn. Cơ bắp bất động một thời gian dài tệ hơn cậu tưởng. Vừa co chân, bắp chân bắt đầu bị chuột rút, Kim Thiện Vũ kêu một tiếng ngồi bật dậy ôm lấy chân mình.

Phác Thành Huấn giật mình và bị sặc thuốc, anh ta ho vài tiếng, quay người trừng mắt nhìn Kim Thiện Vũ. Hóa ra trong đêm vắng lặng, người có trái tim bằng thép như Phác Thành Huấn cũng biết kinh sợ.

Phác Thành Huấn chửi tục hai câu, ném đầu thuốc rồi bước tới bên Kim Thiện Vũ: "Em sao vậy?"

Từng cơn đau cứng người ập đến, Kim Thiện Vũ cắn môi nói "Chuột...rút..."

Phác Thành Huấn cúi đầu nhìn, rồi ngồi xuống giường. Anh giữ chặt bắp chân Kim Thiện Vũ nói: "Em hãy cố nhịn."

Bàn tay mạnh mẽ của Phác Thành Huấn bấm vào huyệt đạo trên chân Kim Thiện Vũ, hơi ấm từ bàn tay anh ta dần lan tỏa trên da thịt cậu. Cơ bắp bắt đầu đỡ co rút, thay vào đó là cảm giác tê tê do huyết mạch không thông, giống như ngàn mũi kim châm vào da thịt cậu. Phác Thành Huấn dùng sức kéo, Kim Thiện Vũ không chịu nổi kêu lớn: "Á!"

Phác Thành Huấn dừng tay ngay lập tức, ngẩng đầu chăm chú nhìn Kim Thiện Vũ. Kim Thiện Vũ ngượng ngùng lắp bắp: "Đau quá...anh nhẹ tay một chút được không...", nhằm xóa bầu không khí nguy hiểm.

Câu này, thà đừng nói còn hơn, vì dường như sự mờ ám lại càng đậm đặc hơn. Phác Thành Huấn ngừng một lát, rồi kéo gót chân cậu, xoay đi xoay lại một hồi, anh ta nói lạnh nhạt: "Ngủ đến mức bị chuột rút, em cũng có sáng ý thật."

Không hiểu tại sao, vào lúc này, Phác Thành Huấn tỏ ra dịu dàng hẳn, vẻ nguy hiểm hoàn toàn biến mất, ở anh không còn tồn tại đám gai sắc nhọn luôn đe dọa Kim Thiện Vũ, anh dường như trở thành người bình thường dễ tiếp cận. Kim Thiện Vũ cắn môi: "Tôi không ngủ được."

Phác Thành Huấn không nói gì, bàn tay anh ta rất lớn, chân Kim Thiện Vũ lọt thỏm trong tay anh ta. Miếng băng dán nổi bật trên cánh tay Phác Thành Huấn, dưới miếng băng đó là vết răng cắn không hề khách khí, tác phẩm của Kim Thiện Vũ. Ánh mắt Kim Thiện Vũ di chuyển lên người anh ta. Phác Thành Huấn có thân hình rắn chắc, cơ bắp đâu ra đó, trên ngực có vết thương đã lành hẳn, chỉ để lại vết sẹo không thể xóa. Nơi đó, Kim Thiện Vũ đã từng cầm dao mổ, kéo anh ta ra khỏi ranh giới của sự chết chóc.

Số mệnh có phải không thể thay đổi? Nếu lúc đó, Kim Thiện Vũ không đuổi theo Phác Thành Huấn vào Pub, nếu lúc đó, cậu không tiến hành ca mổ đen cho anh ta như bị ma ám...

"Tại sao anh giết Jake?"

Kim Thiện Vũ tránh ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén của Phác Thành Huấn, cậu bất giác thốt ra câu hỏi mà cậu luôn canh cánh trong lòng từ lâu. Lúc này, Kim Thiện Vũ không cảm thấy sợ Phác Thành Huấn, cậu nhìn thẳng vào mắt anh, lặp lại câu hỏi: "Tại sao lại giết Jake?"

Phác Thành Huấn trầm ngâm không trả lời. Kim Thiện Vũ cười nhạt: "Nếu anh giết anh ấy vì anh ấy biết chuyện của anh, thế thì tại sao anh không giết tôi? Anh có biết không, người chết thà là tôi, còn hơn phải sống những ngày tháng không ngừng day dứt về chuyện của Jake."

"Em day dứt lắm sao?"

Phác Thành Huấn buông chân Kim Thiện Vũ, đứng dậy đi đến cửa sổ, châm điếu thuốc rồi lại ném nó đi một cách bực dọc. Anh quay người nhìn Kim Thiện Vũ: "Con người nhiều lúc không thể lương thiện quá. Khi em không biết người đối diện với em là bạn hay là thù, sự lựa chọn khác nhau sẽ dẫn đến kết quả khác biệt. Chỉ có một điểm tương đồng là em vĩnh viễn không thể quay trở lại điểm xuất phát."

Kim Thiện Vũ im lặng nhìn Phác Thành Huấn, anh ta cười cười, từ từ bước đến trước mặt cậu, hai tay đặt lên đầu giường rồi lên tiếng: "Em biết rõ thân phận của tôi, tại sao còn bất chấp tất cả để cứu tôi?"

"Vì...vì tôi muốn trả ơn..."

Kim Thiện Vũ nghiêng đầu, cảm thấy mối nguy hiểm lại đến. Phác Thành Huấn hỏi nhẹ nhàng: "Tôi có ơn với em?"

"Lúc ở trong mê cung, anh bảo tôi chạy về bên trái còn gì..."

"Tôi lừa em đấy!"

Kim Thiện Vũ mở to mắt nhìn Phác Thành Huấn, nụ cười trên mặt anh rất nhạt: "Tôi đột nhiên cảm thấy đưa em đi cùng thật vướng chân vướng tay. Renault không giữ đúng lời hứa trốn ở trong mê cung. Nếu để em đi theo, sẽ rất khó hành động. Vì vậy, tôi tìm cớ đuổi em đi chỗ khác, em còn tưởng tôi cứu em sao?"

Kim Thiện Vũ choáng váng đầu óc: "Anh từng cứu tôi ở siêu thị, còn giúp tôi thoát khỏi Nhị ca lúc ở sơn trại..."

Phác Thành Huấn lùi lại phía sau: "Đoạt em từ tay Nhị ca vì tôi cảm thấy em thú vị. Dù sao ở sơn trại cũng rất chán, tìm một thằng con trai non nớt mới lạ vui chơi cũng tốt, còn hơn đám bình hoa kia lên giường chỉ biết dạng hai chân."

"Sao nào, em muốn khóc à?"

Phác Thành Huấn nhìn hai mắt Kim Thiện Vũ bắt đầu đỏ hoe, chau mày: "Cảm thấy tôi đáng ghét, hận đến mức muốn giết tôi? Đám con gái thường hay mơ mộng hão huyền về bad guy. Hắn ta thật sự là người như thế nào, làm sao có thể cho lũ người ngây thơ như em biết chứ? Mà thậm chí em còn không phải là con gái, đám trai tơ như em thì hứng thú về điều gì? Một con đàn bà gia trưởng?"

Kim Thiện Vũ vung tay đấm mạnh, nhưng giữa chừng đã bị Phác Thành Huấn giữ chặt. Anh ta cười nhếch mép, dùng sức đè cậu xuống giường, bàn tay còn lại siết lấy cổ Kim Thiện Vũ, nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Hôm nay, tôi sẽ cho em biết thế nào là gia trưởng."

Kim Thiện Vũ hoảng hốt, bàn tay Phác Thành Huấn lần đến mông cậu. Khi anh ta còn chưa có hành động tiếp theo, đột nhiên có tiếng gõ cửa rất mạnh vọng đến. Cả hai sững sờ, Phác Thành Huấn nhìn đồng hồ, mới 1 giờ đêm. Sắc mặt anh ta nghiêm nghị hẳn, lập tức bật dậy kéo theo Kim Thiện Vũ, nhanh chóng nhặt khẩu súng trên bàn thúc vào lưng Kim Thiện Vũ. Phác Thành Huấn vừa ôm vừa lôi Kim Thiện Vũ đến bên cửa, nói nhỏ vào tai cậu: "Nói đi."

Kim Thiện Vũ hít một hơi thở dài, cảm thấy sau lưng lành lạnh. Phác Thành Huấn vẫn giữ chặt người Kim Thiện Vũ, đẩy cậu lên phía bước một bước. Bên ngoài có tiếng đàn ông: "Xin lỗi, muộn như thế này vẫn làm phiền quý khách. Khách sạn nhận được thông báo có người mang theo động vật quý hiếm, mời quý khách ra ngoài, để chúng tôi kiểm tra một lát được không?"

"Nói với họ, em cần phải mặc quần áo."

Phác Thành Huấn thì thầm vào tai Kim Thiện Vũ, cậu cắn môi: "Xin lỗi, tôi phải mặc quần áo đã."

Phác Thành Huấn kéo Kim Thiện Vũ nhanh chóng lùi lại phía sau. Khóa cửa đột nhiên xoay chuyển, rồi cánh cửa bị người ở bên ngoài đạp một phát bật tung ra. Một luồng sáng chói mắt chiếu vào, kéo theo một nhóm cảnh sát súng ống đầy mình lao vào phòng.

"Đến nhanh thật đấy."

Phác Thành Huấn cười cười, khẩu súng trong tay anh ta lập tức chĩa lên thái dương Kim Thiện Vũ. Anh ta nói tiếng Thái: "Mặt trời nhỏ! Tôi vốn định vui vẻ với em, nhưng xem ra, hôm nay mọi việc không theo ý tôi rồi. Có điều, chí ít em cũng có tác dụng trong tình huống này, đúng không?"

"Cảnh sát đây! Giơ tay lên!"

Đầu tiên, đám cảnh sát biểu lộ thân phận, một người đứng đằng sau báo cáo vào bộ đàm: "A33 báo cáo, phát hiện người đàn ông quốc tịch Thái Lan tên Phác Thành Huấn ở trong phòng, còn có một cậu trai người châu Á không rõ thân phận bị bắt làm con tin..."

"Phác Thành Huấn! Anh đã bị bao vây rồi. Bây giờ hãy thả con tin và bỏ súng xuống, chúng tôi sẽ dẫn độ anh về Thái Lan."

Một người đàn ông bước ra từ phía sau đám cảnh sát, dùng tiếng Thái nói với Phác Thành Huấn. Phác Thành Huấn cười cười: "Cảnh sát Lương! Lâu rồi không gặp, ba quả lựu đạn nổ ở siêu thị lần trước đều không giết được anh, mệnh anh lớn thật."

Cảnh sát Lương nhún vai, vẻ mặt rất thoải mái: "Mệnh tôi lúc nào chẳng lớn." Nói xong, hắn từ chậm rãi bước vào một góc nhà. Phác Thành Huấn lôi Kim Thiện Vũ đến một góc chết trong phòng, cẩn thận không để bản thân lộ ra trước họng súng của cảnh sát, giọng nói của anh ta cũng rất thoải mái: "Tôi cũng vậy, lúc nào tôi cũng có cách thoát khỏi tay anh, đúng không?"

"Hôm nay anh định thoát thế nào?"

Cảnh sát Lương nhìn Kim Thiện Vũ, do quá căng thẳng, sắc mặt cậu trở nên trắng bệch, đôi môi hồng hào giờ đây nhợt nhạt, từng giọt mồ hôi từ trán cậu chảy xuống. Ánh mắt của hắn chỉ dừng lại ở Kim Thiện Vũ trong một giây, rồi hắn cúi đầu nghịch cái bật lửa trên tay: "Cả khách sạn đều bị bao vây rồi. Phác Thành Huấn cũng có ngày rơi vào thảm cảnh đi bắt một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch làm con tin?"

"Tôi đang định vui vẻ cùng em ấy, thì bị các anh làm phiền mất hết cả hứng." Phác Thành Huấn vừa cười, vừa thò tay vào trong quần Kim Thiện Vũ, lần vào quần lót và sờ nắn bộ phận nhạy cảm của cậu. Kim Thiện Vũ bất giác run rẩy, cậu cảm nhận thấy Phác Thành Huấn đẩy đầu súng vào sườn mặt cậu rồi cắn nhẹ vào má cậu. Anh ta liếc nhìn mọi người trong phòng: "Tôi chẳng thèm để ý đến chuyện hành hạ tên nhóc này cho đến chết trước mặt các người đâu."

Vẻ mặt vốn bình tĩnh của cảnh sát Lương phát ra tia phẫn nộ, hắn nắm chặt cái bật lửa, trừng mắt nhìn Phác Thành Huấn: "Anh muốn gì?"

"Bây giờ bắt đầu nói đến nhân quyền?" Phác Thành Huấn cười lạnh lùng: "Dù anh muốn bắt tôi thế nào, con tin vẫn là quan trọng nhất. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, máy bay trực thăng trên nóc nhà, để tôi đi."

"Ở đây tôi không có quyền đó."

Cảnh sát Lương bình tĩnh trả lời, Phác Thành Huấn cười cười: "Thế thì anh hãy đàm phán với họ. Con người lúc nào chẳng có cách, đúng không? Bây giờ, mọi người hãy ra ngoài cả đi."

Đám đặc cảnh nhìn nhau, cảnh sát Lương thương lượng với người phụ trách phía Chính phủ hai câu, đối phương gật đầu, đồng ý rút lui. Cánh cửa phòng vừa đóng, Phác Thành Huấn lập tức kéo Kim Thiện Vũ vào nhà vệ sinh và khóa trái cửa. Anh ta lấy hết sức nhấc tấm thông gió trên trần nhà, rồi cúi đầu nhìn Kim Thiện Vũ: "Lên đi."

Kim Thiện Vũ không phản kháng, cậu leo lên lỗ thông gió dưới sự giúp đỡ của Phác Thành Huấn. Khách sạn dùng điều hòa trung tâm, hệ thống thông gió rộng hơn cậu tưởng nhiều. Bên trên là một thông đạo rất phức tạp, Phác Thành Huấn trèo lên, ra hiệu Kim Thiện Vũ hãy cứ bò thẳng về phía trước.

Hai người lặng lẽ rời khỏi phòng khách sạn. Phác Thành Huấn đưa Kim Thiện Vũ đến chỗ hành lang. Từ bên trên, họ có thể nhìn thấy đám đặc cảnh đứng đầy ở bên dưới. Cảnh sát Lương đi đi lại lại, người phụ trách phía Chính phủ đang gọi điện xin chỉ thị cấp trên. Phác Thành Huấn và Kim Thiện Vũ không dừng lại, tiếp tục bò theo thông đạo bên cạnh. Đến phòng chứa đồ của khách sạn, Phác Thành Huấn đạp lỗ thông gió, kéo Kim Thiện Vũ nhảy xuống.

Phòng chứa đồ nằm ở một góc tận cùng hành lang, cách thang máy rất xa, nhưng lại sát lối thoát khẩn cấp. Có thể thấy, Phác Thành Huấn nắm rõ mọi đường đi nước bước của khách sạn này. Anh ta đẩy nhẹ cánh cửa phòng chứa đồ, nhìn ra ngoài hành lang, quả nhiên bên ngoài không có người canh gác. Hai người nhanh chóng đi vào lối thoát khẩn cấp. Kim Thiện Vũ vẫn bị Phác Thành Huấn thúc súng vào lưng, theo anh ta lên sân thượng.

Bên cạnh bể nước trên sân thượng có một cái túi lớn, Phác Thành Huấn khóa trái cửa sắt sân thượng, rồi mở cái túi. Bên trong là một bộ trang bị nhảy Bungee và một bộ trang bị leo vách núi. Phác Thành Huấn ngẩng đầu nhìn Kim Thiện Vũ mỉm cười, lấy bộ trang bị leo núi khoác lên người cậu, cầm đầu dây buộc chặt vào đầu dây thừng của trang bị nhảy Bungee trên người mình, rồi vòng dây qua bể nước.

Làm xong những động tác này, Phác Thành Huấn đẩy Kim Thiện Vũ đến mép sân thượng, anh ta cúi đầu nhìn cậu: "Mặt trời nhỏ! Anh sẽ nhớ em nhiều đấy."

Người đàn ông cúi thấp đầu, đặt một nụ hôn dài lên môi Kim Thiện Vũ. Sau đó anh đẩy mạnh Kim Thiện Vũ, rồi đột ngột bay người nhảy xuống phía bên kia.

Cả người Kim Thiện Vũ rơi nhanh xuống, sợi dây thừng buộc chắc chắn trên cơ thể khiến cậu trượt theo tường kính trơn nhẵn của khách sạn. Toàn thân gần như bất lực, khiến Kim Thiện Vũ chỉ biết hét một tiếng dài. Khi sắp chạm mặt đất, lưng cậu bị một sức kéo to lớn, dừng lại ở khoảng cách một mét so với mặt đất, rồi đột nhiên lại rơi xuống.

Tiếng thét của Kim Thiện Vũ thu hút mọi sự chú ý của đám cảnh sát. Họ chạy vội xuống sân, cảnh sát Lương cũng chạy theo. Nhìn thấy Kim Thiện Vũ, hắn đỡ cậu đứng dậy và kiểm tra xem trên người cậu có vết thương. Sau đó, hắn ngước nhìn về phía xa xa. Dù thoáng qua rất nhanh, nhưng Kim Thiện Vũ cũng kịp nhìn thấy, người cảnh sát nhếch mép mỉm cười và rít lên ba chữ: "Phác Thành Huấn!"

*Anh ta chĩa súng vào con zai tôi, lạnh lùng như cái cách 2 đứa dỗi nhau không thèm nắm tay chào fan luôn, buồn của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top