C4
Đã hai tháng rời khỏi nơi đây, lúc ra khỏi lối thoát của sân bay, An Hỷ Nghiên hít một hơi thật sâu.
Chiếc xe đầu tiên nhanh chóng được đưa tới, lái xe vội nhường vị trí cho cô.
An Hỷ Nghiên chỉnh điều hòa lạnh hơn chút nữa khiến luồng khí mát thổi ra vù vù, cô liếc nhìn dòng xe cộ đằng sau qua kính chiếu hậu rồi từ tốn đưa xe vào dòng đường.
Lúc đi vẫn còn là mùa xuân, đôi khi còn thấy ớn lạnh, thế mà bây giờ đã là giữa hè, bầu không khí nóng bức và ẩm ướt, có khi tối nay còn mưa to cũng nên.
Hơn tám giờ tối là thời điểm màu sắc lung linh khắp phố to ngõ nhỏ. Ô tô chạy trên đường cái như dòng máu chảy ngược xuôi trong trái tim của thành phố. Một tay đặt trên vô lăng, ánh mắt An Hỷ Nghiên lại hướng về chiếc điện thoại đặt ngay ngắn trên ghế lái phụ, thực ra nó rất im lặng và cũng không có cuộc gọi nhỡ nào cả.
Phác Chính Hoa là một cô gái cực kỳ biết điều.
Thú thực cô cũng hơi bất ngờ khi nhận được cú điện thoại đó.
Vì trong trò chơi này, người nắm quyền chủ đạo vẫn luôn là cô.
Lên giường hay dạy em học toán đều không vì một nguyên nhân nào khác, mà chẳng qua là cô thích vậy.
Nhưng giờ đây em lại đi chệch quỹ đạo, chủ động tìm đến cô.
Một cuộc thi toán học dường như là chuyện cực kỳ quan trọng với em.
Nghĩ lại mấy đêm đó, An Hỷ Nghiên mỉm cười rồi cho xe dừng lại, tranh thủ lúc trời chưa đổ mưa, cô sải bước chạy vào hiên nhà rồi bấm chuông cửa.
Chờ một lúc khá lâu cô mới giơ tay nhìn đồng hồ theo bản năng rồi chau mày quay lại xe, gọi điện thoại.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vừa nhỏ nhẹ vừa gấp gáp:
“Chị xuống sân bay rồi ạ?”
“Tôi đang ở dưới sân đây, mở cửa đi.”
“À…” Có thể nghe thấy tiếng bước chân hối hả ở bên kia: “Được rồi, chị đang đi từ gara dưới tầng hầm lên ạ?”
Cô chau mày nhìn quanh:
“Ở đây có gara dưới tầng hầm hả?”
Đầu dây bên kia lặng đi vài giây, hình như em đang cố nhịn cười nhưng cuối cùng vẫn bật cười khà một tiếng:
“Không phải chị đang ở chỗ em đấy chứ?”
“…” cô giơ tay bóp trán, cũng không nhịn được cười: “Em thì đang ở chỗ tôi?”
“Vâng ạ.” Phác Chính Hoa nhí nhảnh nói: “Em đang nấu cơm mà bếp nhà em lại chật quá. Với cả… Em nghĩ chị lâu lâu mới về, chắc là thích ở nhà mình hơn.”
Giọng nói của em thoải mái hơn mọi khi. Hình như bị điều này tác động, cô cũng cảm thấy hệ thống dây thần kinh đã bị căng thẳng trong suốt hai tháng qua như đang thả lỏng dần. Bật cần gạt nước, cô quành xe về hướng nhà mình: “Chờ tôi 15 phút.”
Hạt mưa to bằng hạt đỗ rơi xuống cửa xe. Cuối cùng cơn mưa này cũng xuất hiện.
Chỗ ở của Phác Chính Hoa rất gần trường đại học P, trên đường có thể dễ dàng bắt gặp cảnh những sinh viên khốn khổ vì mắc mưa bất ngờ. Nhìn từ xa, thành phố này hình như đang hẹp lại và chật chội hơn, đèn sáng lên khiến trận mưa này càng thêm phần bất an từ những khách bộ hành.
Thế cho nên 15 phút lái xe của cô bị biến thành gần 1 tiếng đồng hồ.
Dù không bị ướt nhưng lúc về đến nhà cô vẫn thấy mệt, cứ như đã đi bộ trong mưa lâu lắm vậy. An Hỷ Nghiên mở cửa bằng thẻ từ. Cửa mới hé ra một khe nhỏ đã ngửi thấy mùi thịt bay ra.
Cô đứng im ở đó, mùi hương kia càng đậm đà hơn.
Cô gái mặc chiếc tạp dề hình hoa còn mới tinh, đeo găng tay cách nhiệt bưng một bát canh to rồi dừng bước, ánh mắt dịu dàng sáng ngời nhưng nét mặt không giấu nổi vẻ căng thẳng và bất ngờ:
- Chị về rồi ạ? Đã đói chưa?
Ngoài cửa đã đặt sẵn đôi dép màu đen mà cô hay đi trong nhà. An Hỷ Nghiên cúi xuống thay giày rồi thuận tay vứt chìa khóa vào một góc, ừ một tiếng.
Phác Chính Hoa đặt vội bát đũa xuống bàn, nhanh nhẹn nhận áo vest của cô đặt gọn sang một bên:
- Chị uống bát canh trước nhé.
Thực ra cái gọi là “ấm áp” không liên quan đến nhiệt độ.
Trong một buổi tối nóng nực như vậy, trong căn phòng bật máy điều hòa mát lạnh, nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp, chỉ vì một bát canh xương hầm được người ở nhà nấu sẵn mà thôi.
Tuy trong bếp có lắp máy hút mùi nhưng vẫn ngửi thấy mùi dầu mỡ. Vừa ngẩng lên đã có thể bắt gặp bóng dáng em, em mặc áo phông màu xám nhạt và quần đùi mặc nhà đồng màu, vì có đeo tạp dề nên vòng eo trông càng thon gọn hơn.
Em nhanh chóng đi ra, lần này là một đĩa đỗ em ve xào, màu xanh biêng biếc thật hấp dẫn.
Cô chỉ vào ba món mặn một món canh trên bàn, nói:
- Đủ rồi. Em cũng ngồi xuống ăn đi.
- Vâng, em đi xới cơm đã. – Phác Chính Hoa xoa mũi: - Chị có muốn uống chút rượu không?
- Ăn cơm đi.
Trên bàn cơm dành cho sáu người ăn, cô ngồi ở vị trí chủ nhà, còn em thì ngồi bên phải cô. Tiếng mưa vẫn rào rào ngoài cửa sổ, như đang cọ rửa cái nóng bức của thành phố này.
Đôi khi lạ kỳ như vậy đấy, rõ ràng không khí lúc nói chuyện điện thoại mới thoải mái làm sao thế mà khi gặp nhau rồi lại gượng gạo và căng thẳng nhường này.
- Tôi gặp Hoa Tấn rồi. – Người phá vỡ im lặng là An Hỷ Nghiên: - Cậu ta biết chuyện rồi hả?
Không khí có thể gọi là “ấm áp” ban nãy biến mất trong tích tắc. Phác Chính Hoa bình tĩnh đặt bát xuống bàn:
- Lần chị đến nhà em bị anh ta nhìn thấy. Nên em cũng không giấu nữa.
Cô gắp một miếng thịt xào tiêu xanh, động tác thật trôi chảy, ờ một tiếng rồi lơ đãng hỏi:
- Sao không nói cho tôi biết?
Phác Chính Hoa nói như chẳng hề gì:
- Vì là chuyện nhỏ nên không muốn làm chị bận lòng.
Cuối cùng cô cũng bật cười, đặt bát cơm xuống rồi nở nụ cười không hiểu có ý gì:
- Chuyện nhỏ sao?
- Đúng là vậy mà. – Phác Chính Hoa múc cho cô một bát canh nữa, nói nửa đùa nửa thật: - Em đã chọn sếp chứ không phải anh ta, tức là tin rằng sếp có thể giúp em thoát khỏi phiền nhiễu của đám người theo đuổi ấy, đúng không?
Cô nghe thấy em đã chuyển cách xưng hô thành “sếp”, nụ cười trên môi vẫn thế nhưng độ ấm trong mắt đã giảm đi.
Cứ im lặng thế cho đến khi ăn xong thì đã gần 11 giờ đêm.
Phác Chính Hoa đứng dậy dọn dẹp bát đũa, An Hỷ Nghiên cũng đứng lên:
- Tôi đi tắm trước.
- Vâng.
Nhìn bóng dáng quay vào nhà bếp của em, bước chân cô dừng lại:
- Hôm nay mưa to, em ở lại đi.
- Vâng.
Dọn bếp xong, Phác Chính Hoa pha một cốc nước ấm với mật ong rồi mang vào phòng cho cô.
Tiếng nước trong nhà tắm vẫn chưa dứt, Phác Chính Đông cố không tạo ra tiếng động, em rón rén đóng cửa trước khi cô đi ra rồi ngồi lên sofa.
Nếu vừa nãy trong phòng còn ấm áp, còn mùi của thức ăn thì giờ đây máy lọc không khí ở phòng khách đã thực hiện xong nhiệm vụ của nó, trong phòng lúc này không khí trong lành như i-on âm vậy, điều hòa tỏa hơi lạnh, lặng lẽ dọn sạch tất cả mùi lạ. Ngoài cửa sổ hai lớp kính, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, chúng đang điên cuồng cọ rửa thành phố này, làm ánh đèn xanh đỏ nhòe nhoẹt như màu trên bức họa.
Ngày mai Phác Chính Hoa còn một môn thi cuối cùng, em vẫn mang sách vở và bút lách đến đây như mọi khi, đang định bỏ ra thì thấy trên mặt bàn trà có một hộp quà màu trắng, đi kèm với một tấm thiệp màu bạc bằng lụa, trên đó là từ “chúc mừng” bằng tiếng anh được viết một cách đơn giản nhưng liền mạch.
Em ngạc nhiên bỏ tấm thiệp ra thì thấy trong đó là một hộp trang sức màu xanh biếc, một logo đơn giản khắc ở góc dưới bên phải, mở ra tiếp thì thấy một chiếc vòng cổ hình cỏ bốn lá màu đỏ thắm nằm trên tấm vải nhung đen.
Chiếc vòng cổ này là hàng hot nhất trên taobao hiện nay, hàng fake được bán công khai. Dĩ nhiên Phác Chính Hoa không lạ gì nhãn hiệu này, em dùng ngón tay nhẹ nhàng cầm nó lên rồi đeo thử trước gương. Cỏ bốn lá nhỏ xinh màu đỏ nằm giữa xương quai xanh, trông thật nổi bật. Bỗng một đôi tay lặng lẽ vươn ra từ phía sau, vẫn còn hơi nước vòng quanh eo em, thì thào:
- Thích chứ?
Hình như đã lâu không tiếp xúc thân mật với An Hỷ Nghiên như vậy, Phác Chính Hoa bất giác rùng mình một cái, mắt em nhìn thẳng vào mặt gương – nơi có bóng hình hai người đang đứng rất gần nhau, mỉm cười:
- Cách chọn quà của trợ lý của chị lúc nào cũng “trung dung” như thế này chăng?
Cằm cô đặt hờ trên bả vai em, lặp lại:
- Trung dung?
- Nghĩa là luôn đúng.
Cô bình thản tiếp lời:
- … Nhưng cũng không thể làm người khác vui, là vậy phải không?
- Nhưng em rất thích. – Ngón tay Phác Chính Hoa dừng lại trên cánh cỏ bốn lá kia: - Em đã mua một cái hàng fake loại A trên mạng, hơn một nghìn. Lúc bạn hỏi, em bảo có người bạn ở nước ngoài mang về cho.
An Hỷ Nghiên không nói gì.
- Nếu sau này họ còn hỏi nữa, em có thể ung dung nói thật rồi. – em cười phì một tiếng: - Dù sao hàng nhái cũng bị phai màu.
Bàn tay đang ôm hờ thắt lưng em của cô đột nhiên bóp chặt, cô quay em ngược lại, bắt Phác Chính Hoa phải đối diện với mình.
- Em cố tình nói như vậy cho tôi nghe phải không?
- Hả? – em tỏ vẻ như bất ngờ lắm, đuôi mắt cong vút, trả lời bằng một câu hỏi:
- Nhiều lúc em rất huênh hoang, chị không thấy sao?
An Hỷ Nghiên cũng hơi nheo mắt lại, như muốn nhìn thấu nét mặt em.
Thực ra món quà này là do chính tay cô chọn, ngay trong shop bán hàng hiệu gần sân bay. Vì không biết sở thích của em nên một chiếc vòng cổ kiểu dáng cổ điển sẽ là một lựa chọn không bao giờ sai lầm.
Cô nhìn em mà sắc mặt chẳng hề thay đổi, đột nhiên đáy lòng xuất hiện một luồng suy nghĩ… cô và em đã duy trì mối quan hệ này được vài tháng, ngoài những tư liệu điều tra được ngay từ đầu, cô vẫn “không hề biết chút nào về sở thích của em” ngoài những ấn tượng mà em để cô biết, ví dụ là người ham hư vinh, hoặc là … rất cố gắng.
Những ấn tượng này có phải em cố tình để cô biết không nhỉ?
Một thoáng thất thần đó của cô đủ để Phác Chính Hoa nhanh nhẹn lách người khỏi vòng tay An Hỷ Nghiên. Cô ngồi xếp bằng dưới thảm lông bên cạnh sofa, ngẩng lên nhìn anh:
- Sếp An, em có vinh hạnh được hỏi chị vài vấn đề không ạ?
Cô im lặng một lúc rồi đi về phía em, cúi xuống cầm cuốn sách lên tay:
- Gì vậy?
- Đây là môn thi cuối cùng của em trong kỳ này nhưng còn mấy ví dụ em vẫn chưa hiểu lắm. – em ranh mãnh nháy mắt với cô, hệt như một cô gái khi đứng trước người thần tượng mà mình vô cùng sùng bái, giọng nói thoáng dỗi hờn: - Chắc chắn là chị biết mà.
Vì biết nét mặt đó đa phần là em đang giả vờ nên cô hờ hững quay đi, rồi lúc nhìn thấy hai ví dụ em đã viết sẵn trên giấy thì cô hơi cau mày.
- Công ty A và công ty B đều quan tâm đến công ty C, có ý định thu mua nó. Theo như sách giáo khoa nói, người mua được C sẽ giành được toàn bộ các kỹ thuật sản xuất tiên tiến cũng như hệ thống quản lý của C, và qua đó có thể trở thành kẻ dẫn đầu trong ngành công nghiệp. Cuối cùng A mua được. – Phác Chính Hoa dịu giọng tóm tắt đề bài: - Nhưng mười năm sau, tại sao người trỗi dậy mạnh mẽ là B chứ không phải là kẻ đã giành được lợi thế là A?
An Hỷ Nghiên ngồi xuống bên cạnh em, đặt quyển sách lên mặt bàn:
- Môn gì vậy?
- Quản trị chiến lược doanh nghiệp. – Phác Chính Hoa mỉm cười đáp: - Chị biết không, tuy học viện Thương mại của trường em dẫn đầu cả nước nhưng em vẫn cảm thấy nhiều môn học thật chẳng ra sao. Các thầy giáo dạy môn này ai cũng thích biến các ví dụ thành cuốn tiểu thuyết đầy bất ngờ khó lường trước.
Cô khẽ cười rồi giơ tay cầm chiếc bút mực trên bàn của em, vẽ một vòng tròn trên trang giấy rồi dừng bút một cách bất ngờ.
- Sao khi tốt nghiệp có kế hoạch gì chưa? – Câu hỏi của cô hơi đường đột.
- Đa số các bạn trong lớp em đều chọn ra nước ngoài học thạc sỹ, phần còn lại chọn học thạc sỹ trong trường P hoặc ở một trường trong nước nào đó mà họ thích. – em nghiêng đầu suy tư: - Người không theo đuổi mục tiêu học thuật như em chắc sẽ đi làm luôn.
- Chắc?
- À, em quên mất chị thích câu trả lời khẳng định. – Phác Chính Hoa cười áy náy: - Em sẽ đi làm luôn, mục tiêu là ở lại Thụy Đức.
- Không còn gì nữa à? – cô trầm ngâm một lúc, đuôi mắt hơi nhếch lặng lẽ tỏa ra sự sắc sảo.
Phác Chính Hoa ngẫm nghĩ, nụ cười ngày càng tươi tắn hơn, mắt em cong cong tạo thành một góc cong đẹp như trăng lưỡi liễm:
- Thực ra cũng có kế hoạch cụ thể hơn, nhưng nói trước mặt chị thế này… em hơi ngại.
- Nói thử xem nào. – Sự sắc sảo đó đã biến mất, cô dựa lưng lên sofa, trông có vẻ rất thoải mái.
- Em định xin tốt nghiệp sớm, vậy là sang năm có thể vào làm chính thức được rồi. Nếu không có gì đặc biệt, em muốn làm trợ lý hoặc thư ký của chị, nên làm quen sớm với mọi thứ của chị là việc cần thiết.
- Tạm thời trợ lý và thư ký của tôi đã đủ người rồi, tôi không cảm thấy cần tuyển thêm. – Tóc của An Hỷ Nghiên vẫn chưa khô, mấy sợi còn ướt dính trên lông mày khiến nét mặt cô trông có vẻ dịu dàng hơn, trông càng giống một vị sư huynh đang cho ý kiến về kế hoạch tương lai của em.
- Nhưng sang năm thì chưa chắc. – Phác Chính Hoa cười nói: - Triển Phong đã làm việc bên cạnh chị 3 năm, đầu năm sau sẽ tiến hành luân chuyển nội bộ, chắc anh ấy sẽ rời khỏi chức vụ hiện tại. Ngoài ra, Lưu Dương và Elle đều đang chuẩn bị mang bầu, nếu các chị ấy mang thai chắc chắn sẽ có điều chỉnh công việc, nên… ít nhất sẽ có một chỗ trống chứ?
Con ngươi đen láy của An Hỷ Nghiên càng tĩnh lặng hơn, cô gái trước mắt cô đây sở hữu một thứ năng lực, đó là luôn khiến cô thấy bất ngờ.
- Em chuẩn bị làm việc bên tôi sao? – cô vươn tay để ngón tay mình lùa vào mái tóc Phác Chính Hoa. Cô hình như còn nhớ lần trước tóc em có màu nâu hạt dẻ, xoăn đuôi và dài đến thắt lưng, nằm trên giường, dính mồ hôi nên bám chặt vào tấm lưng trắng trẻo và thon thả của em mang đến một nét gợi cảm khiến người ta mê đắm mà không kịp đề phòng. Bây giờ, những sợi tóc đen nhánh mượt mà đang chui vào móng tay cô, mang đến cảm giác man mát: - Đây là mục đích của em hả?
- Năm sau em nghĩ… chị sẽ bận hơn bây giờ… Vì cuối cùng công ty B sẽ nuốt chửng công ty A phải không? – em nhận ra sự ám chỉ của cô, tự nói như vậy.
Tay An Hỷ Nghiên lướt qua mái tóc rồi nhẹ nhàng phủ lên gáy em, cô không quá mạnh tay, mắt thì nhìn thẳng em với vẻ thăm dò, nhắc lại lần nữa:
- Đây là mục đích của em hả?
- Mục đích của em là muốn một sân khấu thật đẹp, nếu em có thể đi đến bước này, em nghĩ chị sẽ không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa đâu. – em mỉm cười trông thật hồn nhiên, mắt sáng rực: - Chị có thể tìm được một bạn giường khác xinh đẹp và trẻ trung hơn em.
Cô im lặng không đáp.
- Chị đã hiểu vì sao em lại cố gắng học như vậy rồi chứ? Nếu được làm việc bên cạnh chị, em phải xuất sắc hơn nữa… - em khẽ thở dài rồi mở cuốn sách kia ra: - Nhưng bây giờ đến ví dụ này em cũng không hiểu!
An Hỷ Nghiên buông tay khỏi người em, mắt cô cụp xuống, giọng nói như lạnh đi:
- Từ khóa của ví dụ này cũng là mua. Đừng để ý đến mấy chiến lược thu mua vớ vẩn gì đó trong sách, chỉ cần xem tiền mua năm đó là bao nhiêu và xem C có thể bù đắp lại số tiền đã bỏ ra không là đủ rồi.
- C không đáng với cái giá đó ư? Năm đó thứ hạng của C trên thị trường không cao nhưng sau lưng nó có tập đoàn to làm hậu thuẫn, để thay đổi chiến lược kinh doanh nên mới treo biển bán C.
An Hỷ Nghiên khẽ hít thở:
- Hãy nhớ, thương trường thực sự không phải chiến trường lúc lên lúc xuống trong miệng các thầy cô giáo của các em, mà chỉ cần hai chữ là đủ khái quát.
Phác Chính Hoa không khỏi ngồi thẳng lại, thì thào:
- Lợi ích?
Cô khẽ gật đầu:
- Nếu C có lợi thì sao lại bị treo biển bán chứ?
- Nhưng nhìn chung trong lịch sử thương mại không thiếu các ví dụ về khả năng nghiên cứu công nghệ bỏ xa khả năng mang lại lợi nhuận khủng. Có thể là do tầm nhìn hạn chế của tập đoàn hoặc họ cần một khoản tiền để bù đắp sự thiếu hụt ngân sách hiện tại, tóm lại nếu C không có lợi thì sao A và B lại tranh nhau mua chứ?
- Em có chắc A và B đều đang thật lòng ra giá mua C không? – Ngón tay An Hỷ Nghiên khẽ gõ lên bàn: - Tuy sách giáo khoa không có nhiều tác dụng lắm nhưng có một số câu kết khá hay đấy.
- Ví dụ như… White Knight(*)?
(*) Những hành động mang tính nghĩa khí của bên thứ ba trong các cuộc thâu tóm thường được giới tài chính gọi tên chung là "hiệp sĩ áo trắng" (White Knight).
An Hỷ Nghiên xoa đầu em, mắt thấp thoáng ý cười:
- Em hiểu rồi phải không?
- Thực ra vẫn chưa hiểu lắm nhưng ít nhiều có thể đoán được. – Phác Chính Hoa trả lời: - Công ty C nhất định có nhược điểm ở một phương diện nào đó. B ra giá chỉ là đòn tung hỏa mù nên A cứ thế mắc luôn vào cái nhược điểm đó, cuối cùng mới nhận ra mình đã bị lừa. Là vậy phải không cô An?
An Hỷ Nghiên khẽ cười rồi đứng dậy, cô đã thấm mệt rồi:
- Tôi đi ngủ đây, em có thể đọc sách thêm lúc nữa.
- Vâng. – em ngoan ngoãn nghe lời, vừa cúi xuống đã làm hai xoáy nhỏ trên đỉnh đầu lộ ra.
Cô giật mình, nhất thời không sao rời được tầm mắt:
- Tại sao lại tìm tôi ăn cơm chúc mừng?
Phác Chính Hoa cọ đuôi bút lên đầu. Lúc ngước lên nhìn cô, ánh mắt em hơi mông lung.
Cô lặng im chờ đợi.
- Thực ra em không có bạn bè gì cả. – em hơi đỏ mặt: - Với lại em sợ nếu mình không liên lạc với chị, có lẽ chị quên em mất.
Đáp án này lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của An Hỷ Nghiên.
Cô cứ đứng ở đó, tự nhiên lại thấy nực cười:
- Vì thế, ý của em là ngoài tôi em không tìm được ai khác để chung vui?
Không ngờ em lại thật thà gật đầu:
- Với lại em biết một người ga lăng như chị, dù không thể gặp em hôm nay, chị chắc chắn cũng sẽ chuẩn bị quà. Em không định gây hấn với quà cáp.
An Hỷ Nghiên không nói gì, bỏ đi mà sắc mặt không hề thay đổi, còn Phác Chính Hoa thì ngồi cắn bút, mỉm cười trong im lặng.
Người phụ nữ này thoạt nhìn thật hoàn mỹ, bình tĩnh, khách quan, dường như chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì.
Nhưng hình như bây giờ em đã có thể loáng thoáng nắm được cảm giác vui buồn thật sự đằng sau cái mặt nạ “sắc mặt không hề thay đổi” đó rồi.
Ví dụ như lúc này, em gần như có thể khẳng định, trước khi ngủ… cô ắt hẳn không vui.
- Sếp An… - Đột nhiên em buột miệng gọi cô.
Cô vẫn bước tiếp, không quay lại nhưng em chắc chắn cô nghe thấy.
- Em sẽ cố gắng thật nhiều. – em vẫn nghiêm túc nói: - Sang năm, lúc B thâu tóm A, chị chắc chắn sẽ bận rộn lắm. Hy vọng em có thể giúp được một tay.
Đáp lại em tiếng cửa được mở ra rồi bị đóng vào.
Nhưng Phác Chính Hoa càng dám khẳng định cô có nghe thấy.
Hồn chút xíu nữa đi chơi xa... Xém mất trắng vì lỗi. Wattpad dạo này lỗi quá.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top