Chương III

JeongHan không dám về nhà vì trên người chi chít dấu vết hoan ái đêm qua để lại, đành dùng áo khoác màu đen nón vành rộng phủ kín đầu, chậm rãi bước đi dọc trên bờ sông đến nhà bạn ở tạm vài ngày. Ai biết tên điên kia có lùng sục khắp nơi tìm cậu để giết người diệt khẩu không chứ!

Cậuhai ngày nay không về nhà cũng không đến trường, cũng chẳng có ai lo lắng. Yoon JeongHan dù có biến mất đi chăng nữa cũng chẳng có ai lo lắng.

Buổi sáng sau hôm đó SeungCheol dậy thật sớm lại lái xe đến con hẻm đó tìm kiếm lần nữa, cạnh những thùng giấy ngã lăn lóc có một chiếc cặp màu đen, nói chính xác là balo, bên trong chứa sách vở thuộc ngành thiết kế và vài tờ giấy trắng, bút, màu vẽ, một vài bức vẽ. Trên cuốn sách có ghi tên cậu cùng tên trường học, hắn cười mỉm nhìn xung quanh thêm một lượt rồi vác balo lên xe lái đi.

JeongHan điện thoại về cho dì của cậudặn dò, ai ngờ bà ta vừa nghe đến liền sợ dính phiền phức, nhân cơ hội đuổi cậura khỏi nhà. Sau một đêm, người đàn ông đó thay đổi cuộc đời cậubằng một cái chớp mắt.

"Alo, dì..."

"Mày đi đâu mấy ngày này không về hả thằng nhóc kia? Tiền lương hằng ngày cũng không muốn đưa cho tao rồi đúng không? Mày giỏi rồi nhỉ?"

"Có người đang tìm con, nếu tìm đến nhà dì cứ bảo con không sống ở đó nữa, kẻo họ...."

"Họ nào? Làm gì tìm mày?"

"Con...con thấy họ...giết ...giết người!"

"Mày cái thằng gây họa! Đi thì cút đi luôn đi đừng về đây đem phiền phức đến cho tao! Vài trăm won ít ỏi của mày cứ giữ lấy tự lo đi! Quần áo mày cứ để lại cho mấy đứa em mày mặc, đừng về đây nữa. Tao nuôi mày cũng hơn năm năm rồi mà nhỉ? Xem như đồ dùng của mày làm tiền công ở trọ đi. Từ nay đừng gọi tao bằng dì nữa, cút đi cút đi!"

"Nhưng dì à..."

"Thôi thôi tao chẳng phải dì mày! Có ai đến gây chuyện với nhà này thì mày biết tay tao!"

"Nhưng dì..."

"Tút...tút..."

JeongHan bất lực ngã ra giường, muốn khóc cũng chẳng khóc nổi nữa, cậucứ vậy mà cuộn người trên giường nhỏ ngủ mất.

Ở trường học.

"Thưa ngài Choi, hai hôm nay em Yoon không đến trường rồi."

"Vậy địa chỉ nhà? Chắc các người có chứ?"

"Vâng có!"

SeungCheol lái xe đến nhà cậu theo địa chỉ, căn nhà nhỏ chen chúc 6-7 người đang dùng cơm, hắn nhíu mày đá cửa cổng, cánh cửa bằng gỗ thấp lụp xụp chịu không nổi lực đá của hắn liền rớt ra ngã rạp dưới đất. Bộ dạng lúc bình thường của hắn nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác khiến gia đình của bà dì giật thót.

"Yoon JeongHan đâu?"

"Chúng tôi...nó...nó mấy ngày rồi vẫn chưa về nhà... các người...."

"Vào tìm cho tôi."

Bốn người mặc đồ đen không lên tiếng bước vào nhà làm loạn một trận, đồ vật trong nhà bị xốc tung hết lên.

"Bọn ngu chúng mày tìm người trong tủ đồ sao? Phòng!"

Đúng thật là không có ở nhà, mặt mũi hắn bắt đầu xám xịt khó coi.

"Lần cuối cùng, Yoon JeongHan đâu?"

"Nó nói nó không về đây nữa! Cậu...nó ra nước ngoài rồi!"

"Thật?"

"Th...thật...!"

Bà dì gật đầu như gà mổ thóc, nói thế để người kia không còn muốn gây phiền phức nữa. SeungCheol nghe xong đúng là nản chí, tưởng đâu tìm được người ăn ý cùng mình lăn giường, ai ngờ con thỏ nhỏ bị dọa sợ đến mức chạy ra nước ngoài mất rồi!

Mang tâm trạng có hơi mất mát đi về, SeungCheol quăng lại một cọc tiền nhỏ cho gia đình bà dì, xem như phí một đêm với con thỏ nhỏ kia đi. Từ hôm đó hắn ngừng tìm kiếm JeongHan, quay trở lại cuộc sống thường ngày, rốt cuộc cũng chỉ là một đêm ân ái mà thôi, không đáng để tâm như vậy.

JeongHan sau hôm đó ở nhờ nhà bạn một tháng, cậu bạn có ý muốn cùng cậuở cùng nhau, tiền thuê nhà sẽ ít đi một nửa còn thuận tiện rất nhiều cho việc học tập đi lại. Nhưng JeongHan không muốn làm phiền đến ai nên sau một tháng liền tìm một chỗ ở mới, gửi trả cho bạn học một ít tiền cảm ơn, đi làm thêm quần quật từ sáng đến tối dành dụm tiền mua vật dụng mới.

Cuộc sống không dính dáng đến gia đình của dì đúng là được thoải mái hơn, không phải nộp tiền lương hằng ngày, quần áo cùng sách vở không bị tuỳ tiện lấy đi. Chỉ có điều thân thể vốn đã mỏng manh mềm yếu, sau hai năm bươn chải bên ngoài tự túc cho bản thân, JeongHan trông càng gầy guộc xanh xao hơn. Duy chỉ có đôi mắt đen láy vẫn sáng rực, đôi mắt to tròn long lanh vẫn ấp ủ ước mơ với ngành thiết kế.

Được nhận vào quầy bar ở khu cao cấp nhờ chiều cao cùng ngoại hình, cậuđã làm ở đây được ba tháng, lương ổn định, giờ giấc làm việc thoải mái JeongHan có thể đến hàng ăn nhỏ bên sông làm thêm được ba tiếng nữa, nhưng hôm nay chắc có lẽ phải ở đây đến sáng rồi!

_____________

Hiện tại .......

Nhớ lại đêm kinh hoàng hai năm đó khiến JeongHan khẽ rùng mình một cái, may là người đàn ông đó không tìm đến cậunữa, nếu không chẳng thể sống được ở nơi này yên bình hai năm.

Cửa phòng tắm mở ra, JeongHan đang cúi đầu lập tức thẳng lưng ngồi dậy, hai cánh môi đỏ hồng mím chặt lại do sợ hãi. SeungCheol bước từ phía sau đến đá đá vào mông cậu:

"Này! Ra ngoài kia tôi hỏi chút việc."

"Vâng ạ."

SeungCheol không e dè gì nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậukéo ra ngoài, quẳng một phát người đã ngồi gọn trên sô pha. Hắn đứng thong dong khoanh tay trước ngực nhìn anh, cảm giác uy áp khiến người khác không rét mà run. Giọng nói trầm trầm từ tính lại vang lên, lần này giọng điệu nhẹ nhàng hơn lúc trong phòng tắm.

"Em tên gì nói lại lần nữa."

"Yoo....Yoon JeongHan."

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Sao ạ?"

"Bao nhiêu tuổi?"

"Tuổi sao? Hai mươi...nhưng anh hỏi..."

"Chỉ cần trả lời là được rồi. Sống với ai?"

"Không nói nữa, anh không có quyền gì hỏi tôi như vậy!"

"Ngồi yên đó! Có muốn bị đuổi việc không?"

JeongHan định đứng dậy rời đi nghe xong vế sau người liền cứng đơ như khúc gỗ nhìn hắn.

"Nè! Anh bức người quá đáng!"

"Có tin tôi bóp chết em không? Bằng một bàn tay!"

"Hỏi gì?"

Bộ dáng bướng bỉnh của cậu khiến hắn thích thú cười hắt ra, khuôn mặt trắng hồng phút chốc đỏ lên vì tức giận, môi nhỏ chu ra quay mặt sang hướng khác tỏ vẻ không hài lòng, ai đó đang đứng dùng đôi mắt màu trà nhìn cậu tràn ngập ý cười.

"Em sống cùng ai?"

"Một mình."

"Bao lâu rồi?"

"Khoảng hai năm rồi."

SeungCheol bây giờ đã chắc chắn được hơn 80% người hai năm trước là JeongHan, hắn quỳ một chân xuống áp người cậu sát vào ghế, hai tay chống hai bên khoá chặt thân thể mảnh mai lại khiến đối phương không còn đường trốn . Hơi thở gần sát hơi thở, hắn có thể nghe được nhịp tim cậu đập mạnh mẽ sau lớp áo sơ mi kia. JeongHan hai mắt mở lớn, trên trán đã phủ kín mồ hôi chảy dọc theo tóc mai xuống cằm nhìn hắn hoang mang.

"Làm...làm sao...vậy?"

"Bé con! Hai năm qua em trốn tôi kỹ quá nhỉ?"

Hai từ " bé con " vang lên đánh một cái mạnh vào đầu cậu khiến tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng, là người đàn ông đó! Sao cậu không có chút ấn tượng nào hết vậy? Hai bàn tay thon mảnh theo quán tính trước kia đặt lên ngực hắn chống đỡ sự tiếp xúc. Bạn nhỏ này... SeungCheol thích chết đi được!

"Hử? Hai...hai năm gì? Tôi không biết anh!"

"Khuôn mặt em rất thành thật, nhưng cái miệng nhỏ này không ngoan, phải phạt!"

Hai tay cậuchống cỡ nào cũng không đỡ nổi lồng ngực người kia ngày càng áp tới, cơ hồ JeongHan có thể cảm nhận được tim hắn cũng đang đập mạnh mẽ liên hồi. SeungCheol cứ ngày càng tiến tới, JeongHan càng lúc càng nghiêng người, góc độ vừa đủ, hắn nắm lấy hai chân cậukéo sang một bên khiến cả người JeongHan ngã nằm ra ghế dài. Nhân lúc đó mà áp môi mình lên môi cậu.

Một nụ hôn chào hỏi sau hai năm không gặp. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top