cuudinhky 8-9

Chương 8: Nhất minh kinh nhân*

Dịch : A Hoàn + vbi

Nguồn : Bàn Long Chiến Đội-2T

Sắp hot lắm rồi

Trên luyện võ trường trên trống trải có đến trăm mở cái bàn tiệc, các tộc nhân đang ngồi tụ tập cùng một chỗ, cười nói thống khoái, ăn thịt lớn, uống rượu đầy.

Tuy nội tộc cũng không tính là giàu có nhưng vào những ngày lễ tế hàng năm như thế này thì vẫn có thể thu xếp cho toàn bộ tộc nhân ăn uống thật thoải mái.

" Phàm ca! Đến ta kính ngươi." Một mãng hán thân thể tráng kiện bưng một chén rượu lớn.

" A ngưu, đến đây."

Đằng Vĩnh Phàm hào sảng đứng dậy, hai người sau khi cụng chén thì liền một mơi uống cạn.

" Phàm ca, hôm nay nhi tử Thanh Sơn của huynh cũng tham gia khảo hạch, huynh có tin tưởng không?" A Ngưu cười dò hỏi.

" Đương nhiên là có." Đằng Vĩnh Phàm trừng nhãn.

A ngưu hạ thấp giọng âm nói:

" Thằng nhóc con ta cũng cùng tuổi với nhi tử của huynh, ta đã bí mật khảo sát tên nhi tử của ta, nó chính xác là có thể nâng bao cát nặng bốn mươi cân. Ha ha, ta nhớ không lầm thì thành tích của Phàm ca lúc sáu tuổi là nâng được năm mươi cân đi. Còn bây giờ, nhi tử của ta, nói không chừng chính là lợi hại nhất trong số đám bạn cùng lứa tuổi."

Ở trong sơn trang, không có tu luyện nội phương pháp kình thì năng lực thiên phú cùng với nỗ lực chăm chỉ sẽ quyết định thành tựu về sau. Đằng Vĩnh Phàm khi còn là tiểu hài đồng thì lực lượng đã mạnh, hơn nữa thì còn chăm chỉ khắc khổ, lại suốt ngày luyện sắt, cho nên ngày nay mới có được thiên cân đại lực.

Tôn tử của Lão tộc trưởng Đằng Vân Long, biểu ca Đằng Thanh Hổ của Đằng Thanh Sơn lúc sáu tuổi đã có thể nâng được sáu mươi cân, lúc chín tuổi thì đã nâng được cự thạch ba trăm cân. Loại thiên phú này, so với Đằng Vĩnh Phàm năm đó thì còn mạnh một bậc. Trong tộc đặt rất nhiều kỳ vọng vào Đằng Thanh Hổ.

" Nhi tử Thanh Sơn của ta, từ nhỏ đã ăn mạnh uống mạnh, đã có sức ăn mạnh như vậy thì chắc chắn là không thể kém hơn nhi tử của ngươi."

Đằng Vĩnh Phàm nhìn một cách thập phần tin tưởng.

Trên thực tế thì Đằng Vĩnh Phàm đáy lòng cũng có chút chột dạ, bởi vì, hắn cũng chưa từng bí mật khảo sát Đằng Thanh Sơn.

" Có thể ăn thì sẽ lợi hại?" Đang ngồi ở bàn bên cạnh Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn qua phụ thân Đằng Vĩnh Phàm một cái, trong lòng lại cảm thấy hết sức thoải mái. Bởi vì tu luyện Hình ý nội gia quyền (từ kiếp trước) mà Đằng Thanh Sơn cho tới bây giờ còn chưa dám thi triển trước mặt cha mẹ, còn về việc khảo hạch của nội tộc thì Đằng Thanh Sơn lúc này không có một chút áp lực.

Ba tuổi đã bắt đầu sanh ra nội kình. Cho tới bây giờ, tu luyện liên tiếp đã gần ba năm. Hơn nữa thì lại kế thừa được huyết thống của phụ thân.Tố chất thân thể trời sinh mạnh mẽ. Hiện tại, lực lượng thân thể này, nếu thi triển ra thì tuyệt đối sẽ khiến cho tất cả mọi người há mồm trợn mắt .

" Phụ mẫu coi trọng chuyện này đến vậy thì ta cũng không thể làm cho cha thất vọng."

Đằng Thanh Sơn vốn vẫn luôn che dấu thực lực cũng đã quyết định hiển lộ một chút thực lực.

******

Bão tuyết đêm qua đã làm cho mặt sân của luyện võ trường bị một lớp tuyết phủ cao đến đầu gối. Tuy nhiên, do bị hơn một ngàn người giẫm đạp lên, mặt sân của luyện võ trường sớm đã trở nên dày thật, mặt trên tùy ý có vài bụi cỏ cây nhô lên, sẽ không ảnh hưởng đến linh hoạt chút nào.

Đêm nay là đêm 30 tết, Đằng gia trang cả buổi chiều đều ngập chìm trong niềm vui. Cách sống mãnh mẽ, tự nhiên là ở trong những thời khắc kỷ niệm đại lễ như thế này, mọi người bắt đầu so tài cung tiễn, đấu vật (wrestling), tỷ thí thương thuật.

......

Trời dần về tối, Đằng Thanh Sơn cùng muội muội Đằng Thanh Vũ đứng lẫn trong đám người mà xem đấu vật .

" Mạnh lên, Hắc Hùng, đừng để bị cái tiểu tử kia đả bại!"

" Biểu ca, biểu ca!" Thanh âm thanh thúy vang lên từ cổ Đằng Thanh Vũ.

Đằng Thanh Sơn nhìn muội muội đang đứng phía trước, lại nhìn về phía vòng tròn có chu vi năm trượng nơi có hai người đang đấu vật. Hai người đó là biểu ca Đằng Thanh Hổ của Đằng Thanh Sơn cùng với đường ca Đằng Thanh Hạo.

Đằng Thanh Hạo là nhi tử của thương pháp sư phó Đằng Vĩnh Tương, hiện đã mười tám tuổi. Còn biểu ca Đằng Thanh Hổ, qua ngày hôm nay thì mới tròn mười hai tuổi.

Đằng Thanh Hổ thân cao gần bảy thước( Gần một thước bảy mươi lăm, một thước nhỏ thời này được tính tương đương với 25 cm ).

Còn Đằng Thanh Hạo thân cao bảy thước sáu tấc( Tương đương với một thước chín).

Mười tám tuổi, đã sớm trưởng thành.

Mười hai tuổi, chỉ có thể xem như là thiếu niên.

Đằng Thanh Hạo có ngoại hiệu là Hắc Hùng chính là bởi vì lực lượng của hắn rất mạnh, trong đám tộc nhân cùng tuổi với hắn, Đằng Thanh Hạo gần như là bài danh đệ nhất.

" Hắc!" " Ôi!"

Đằng Thanh Hổ và Đằng Thanh Hạo cùng dùng hai tay bắt lấy đối thủ, tựa như hai đầu dã ngưu húc nhau, trên trán cả hai đều hiện gân xanh, đều hằm hằm nhìn chằm chặp vào đối thủ.

Bọn họ, một là tương lai Đằng gia trang đệ nhất hảo hán, một là thiếu niên đệ nhất nhân trong thế hệ.

" Xuy!"

Đằng Thanh Hạo vung mạnh song chưởng.

" Đi ra ngoài."

Đằng Thanh Hổ cũng mạnh quát lên một tiếng lớn, mượn lực mà khoá ngược hai tay của đối phương, đồng thời ngáng chân một cái, quăng mạnh Đằng Thanh Hạo ra, Đằng Thanh Hạo cả người bị đẩy đi, trực tiếp bay ra ngoài vòng tròn.

" Mẹ kiếp nó." Đằng Thanh Hạo trở mình đứng dậy, liền mắng :

" Tiểu tử Thanh Hổ nhà ngươi, biết ngươi khí lực mạnh, có một ngày rồi sẽ vượt qua ta. Nhưng ngươi không giữ chút thể diện cho ca ca ngươi hả.

Qua hôm nay, ngươi cũng mới chỉ mười hai tuổi, nhỏ như vậy mà đã vượt qua ta. Xem ra về sau này thì ta không cơ hội thắng ngươi được nữa."

Đằng Thanh Hổ cười hắc hắc.

Ngay tại lúc này, từ phía ngoài xa truyền đến thanh âm của tộc trưởng' Đằng Vân Long'.

" Các vị tộc nhân, tất cả đều lại đây đi!"

Lập tức, từ các trường đấu vật, cung tiễn tỷ thí, các tộc nhân đều đổ dồn về mà tụ tập lại tại trung tâm.

Rất nhanh, hơn hai ngàn người tụ tập cùng một chỗ thành ba vòng trong ba vòng ngoài. Đợi mọi người tụ tập xung quanh trong vòng trống trải, tộc trưởng Đằng Vân Long sắc mặt đỏ hồng, lớn tiếng nói:

" Đằng gia trang ta nhân khẩu đông đúc,thế hệ nam nhân sau càng mạnh hơn so với thế hệ nam nhân trước! Ha ha......Mỗi hảo hán trong tộc ta đều mang theo con mình tới, hẳn tất cả mọi người cũng biết hiện tại phải làm gì!"

Tất cả mọi người liền ồn ào lên.

" Thanh Sơn!"

Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm cùng mẫu thân Viên Lan đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, Đằng Vĩnh Phàm thấp giọng:

" Ngươi đã lớn như vậy, lão gia ta cũng không có bắt ngươi phải làm gì,nhưng ngày hôm nay thì ngươi cần phải thở sâu một hơi (dụng lực). Nhớ kỹ, vinh quang của nam tử là dựa vào hai tay của chính mình mà đoạt được!"

" Biết, phụ thân." Đằng Thanh Sơn trịnh trọng gật đầu. Hắn hiểu được, ở Đằng gia trang này, ngay cả vị trí tộc trưởng cũng là ai lợi hại thì kẻ đó được truyền thừa. Một người muốn được tôn trọng thì cần phải dựa vào thực lực của chính mình!

" Hiện tại, tất cả nam hài tử sáu tuổi đều tập trung lại ở trung tâm đi."

Đằng Vân Long cất cao giọng nói, lý thuyết là sáu tuổi nhưng thực tế đứa nhỏ này ngày mai mới đủ sáu tuổi, nhưng cũng chỉ là kém một ngày mà thôi, bởi vì chuyện niên tế (tiền hàng năm) năm nay nên chuyện này cũng nên giải quyết cho xong.

" Cha tin tưởng con." Đằng Vĩnh Phàm đối với Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ tươi cười.

" Ca! " Đằng Thanh Vũ ở trong lòng mẫu thân Viên Lan, mở to mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, cánh tay nhỏ nhắn giơ giơ lên.

" Ngươi mới là rất mạnh !"

Đằng Thanh Sơn cười nói, sau đó cùng với cả đám người đi đến trung tâm, các tộc nhân khác cũng tự giác tạo một con đường cho những đứa nhỏ này đến thẳng trung ương. Cả Đằng gia trang ước chừng hơn hai ngàn người, mà các nam hài cùng tuổi với Đằng Thanh Sơn có chừng năm mươi người, những đứa nhỏ này đều đứng theo quy định ở trung ương bên trong vòng tròn lớn.

Tộc trưởng Đằng Vân Long vừa thấy sắc trời trở nên nhập nhoạng tối, liền cất cao giọng nói.

" Đốt lửa lên!"

Nhất thời các tộc nhân ở xung quanh đem một loạt cây đuốc, đem đốt xung quanh Luyện võ trường, khiến xung quanh càng thêm sáng.

"Các đứa nhỏ, các ngươi đều khá lắm!"

Đằng Vân Long nhìn về phía năm sáu mươi nam hài trước mặt.

" Mấy người các ngươi đi đến bên kia, bên kia có những tảng đá nặng từ mười cân đến những tảng nặng một ngàn cân, các ngươi có thể giơ khối có trọng lượng nhỏ hay trọng lượng lớn, chỉ cần giơ được quá đỉnh đầu liền tính là thành công."

" Người đầu tiên, Đằng Thanh Lang!"

Đằng Văn Long trong tay cầm một danh sách, nhất thời xung quanh đều trở nên yên tĩnh. Đối với nam nhân của Đằng thị gia tộc, khảo hạch lúc sáu tuổi cùng với lễ thành nhân lúc mười sáu tuổi là hai sự kiện quan trọng nhất trong thời kỳ ban đầu. Khảo hạch lúc sáu tuổi để có thể đoán được thành tựu tương lai của đứa nhỏ đó.

Tất cả mọi người, đặc biệt là cha mẹ của những đứa nhỏ này, đều khẩn trương nhìn đứa con của mình.

" Đằng Thanh Lang, giơ lên mười lăm cân! Tiếp theo, Đằng Thanh Trạch."

" Đằng Thanh Trạch, giơ lên mười cân! Tiếp theo, Đằng Hồng!"

........

Lần lượt những đứa nhỏ liên tiếp lên, mỗi đứa nâng cao được một chút liền được xung quanh cất lên những tiếng tán dương, cha mẹ của chúng đều vạn phần vui vẻ.

" Đứa nhỏ sáu tuổi, bình thường có thể nâng được sức nặng khoảng mười đến hai mươi cân."

Đằng Thanh Sơn cảm thán một tiếng, tố chất thân thể của người thường quả nhiên mạnh hơn tố chất thân thể của người bình thường thế giới cũ của mình.

" Có thể nâng được ba mươi cân đã là rất lợi hại, cha ta năm đó sáu tuổi giơ được năm mươi cân, đã là rất mạnh, mà biểu ca Thanh Hổ lại giơ được đến sáu mươi cân." Đằng Thanh Sơn âm thầm cảm thán.

Một tiểu tử to béo với cái đầu tròn, giơ được một tảng đá nặng bốn mươi cân.

" Đằng Thanh Giang, ha ha, quả thực không tồi, bốn mươi cân a, hiện tại là thành tích tốt nhất!" Tộc trưởng Đằng Vân Long cười nói.

" Sách sách, thằng nhóc con nhà A Ngưu ta rất lợi hại phải không, xem ra tương lai cũng là một hảo hán."

" A Ngưu, không nghĩ tên nhóc con nhà ngươi lại mạnh mẽ như vậy."

Nhất thời xung quanh vang lên một mảng tán dương, tráng hán tên A Ngưu kia trên mặt lộ ra nét tươi cười, tất nhiên là vô cùng cao hứng.

...............

Một đám đứa nhỏ nữa tiếp tục thử qua, đại bộ phận đều không vượt quá được hai mươi cân, đứa nhỏ mập mạp kia hiện giờ là ưu tú nhất.

" Năm ngoái cũng có đến năm sáu mươi đứa nhỏ tham gia, đứa mạnh nhất giơ được bốn mươi lăm cân. Mấy đứa nhỏ năm nay không biết có vượt qua được không?"

Ở trong đám tộc nhân đã có những tiếng nghị luận, đứa nhỏ mà đạt được thành tích lớn nhất thì cha mẹ cũng rất được coi trọng.

Bỗng nhiên -" Đằng Thanh Vi, hai mươi lăm cân, người tiếp theo, Đằng Thanh Sơn."

Thanh âm của Đằng Vân Long đột nhiên cao vút lên vài phần, dù sao đây cũng là ngoại tôn của hắn, bởi vì Viên Lan chính là nghĩa nữ của hắn, Đằng Vân Long đối với đứa con gái nuôi này rất là quan tâm, không hề kém so với đứa con ruột thịt.

Hơn hai ngàn người xung quanh quan sát, một mảng yên tĩnh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào hài đồng đang đứng giữa trung ương kia, không cao cũng không thấp, là một đứa trẻ bình thường - Đằng Thanh Sơn!

Sở dĩ có sự chú ý như vậy bởi vì phụ thân của Đằng Thanh Sơn chính là hảo hán số một trong tộc, Đằng Vĩnh Phàm.

Hổ phụ không sinh khuyển tử, phụ thân là đệ nhất hảo hán, vậy còn đứa con?

Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan đều nín thở, ngay cả đứa nhỏ Thanh Vũ cũng mở to mắt nhìn ca ca nó.

" Nâng bao nhiêu cân đây?"

Đằng Thanh Sơn trong lòng nghĩ, hướng đến dãy đá đi tới, đi qua mười cân, hai mươi cân, Đằng Thanh Sơn đi thẳng một đường không ngừng, trực tiếp hướng về cuối.

" Tiểu tử Thanh Sơn này ...." Không ít người trong tâm đều có chút thì thầm.

"Cũng không có đứng lại kiểm tra mà lại cứ đi như thế!"

" Sáu mươi cân mà hắn vẫn đi tiếp!" Tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương, lúc đầu chỉ là xem biểu diễn, còn bây giờ là sự khẩn trương.

Bởi vì nếu trong tộc xuất hiện một tộc nhân đặc biệt lợi hại, thì cả tộc liền có nhiều lợi ích.

" Bảy mươi cân còn chưa dừng lại!"

" Vẫn còn tiếp tục đi tiếp."

Hiện tại không ít tộc nhân đều mở to mắt, ngay cả tộc trưởng Đằng Vân Long vốn luôn trầm ổn, giờ cũng có chút khẩn trương, về phần phụ thân Đằng Vĩnh Phàm của Đằng Thanh Sơn thì khuôn mặt đã hơi đỏ bừng lên.

Phải biết rằng có thể giơ được vật nặng càng tăng cao càng khó, đến cực hạn rồi thì thậm chí thêm một hai cân cũng sẽ làm người bị thương mất.

" Tộc ta, đệ nhất nhân trong lịch sử, thời điểm sáu tuổi cũng chỉ giơ được tảng đá tám mươi cân."

Đằng Vân Long gắt gao nhìn Đằng Thanh Sơn.

" Tảng đá tám mươi mà chưa dừng lại, vẫn đi tiếp sao? Tên tiểu tử này là có thực lực thật, hay là chỉ cố ý dọa người, làm quá lên thôi?"

Đằng Vân Long trong tâm nổi lên suy nghĩ, không khí trên cả Luyện võ trường đều trở nên khẩn trương, bước từng bước đi tới, mỗi lần đi tới đều khiến cho tất cả mọi người khẩn trương.

Rồi đột nhiên Đằng Thanh Sơn rốt cuộc cũng dừng cước bộ lại, đứng ở tảng đá trước mặt, đây là một tảng đá một trăm cân.

" Đệ nhất nhân của Đằng thị gia tộc ta, thời điểm sáu tuổi cũng giơ được tám mươi cân, ta cũng nên giữ thể diện cho cha ta một chút, cũng không nên quá khoa trương. Nhấc một trăm cân đi vậy." Đằng Thanh Sơn nhìn tảng đá trước mặt, trong lòng âm thầm cân nhắc.

---------

Nhất minh kinh nhân : một hành động khiến người khác phải kinh hãi

Chương 9: Kế hoạch trong tộc

Dịch: hoanghaiha + tap_chung_quoc

Nguồn:Bàn Long Chiến Đội - 2T

Bấm vào đây để xem nội dung.

Tất cả những tộc nhân của Đằng thị gia tộc không ai dám nói một câu, thậm chí ở trong loại không khí khẩn trương này thở mạnh cũng không dám, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ tựa như bình thường kia.

Đằng Thanh Sơn, một đứa nhỏ sáu tuổi, muốn nâng vật nặng một trăm cân sao?

Điều này có thể không?

Đây là cố ý thể hiện hay là có thực lực thật sự?

"Thanh Sơn!" Đằng Vĩnh Phàm cùng với mẫu thân Viên Lan cũng khẩn trương nhìn đứa con trai của mình.

"Hô!" Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào thạch tỏa trước mặt, đây chính là thạch tỏa mà tộc nhân thường xuyên dùng để luyện tập, vừa vặn nặng 100 cân. Cho nên lúc khảo hạch, vì thuận tiện, nên mượn lại đây.

Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn đưa một đôi bàn tay nhỏ bé ra, cầm lấy hai bên thạch tỏa.

Một đứa trẻ chỉ cao đến hông người bình thường, muốn nâng một thạch tỏa nặng trăm cân? Cảnh này khiến cho mọi người cảm thấy quái đản.

"Phù ~~" Đằng Thanh Sơn phun ra một ngụm khí.

Hai tay mạnh mẽ dùng sức, cánh tay gầy nhỏ kia trong nháy mắt bộc phát ra một lực lượng kinh người, mạnh mẽ nhấc lên.

Hô!

Thạch tỏa nặng một trăm cân, lập tức đã bị hai tay nâng đến trước ngực.

"Đây --" Tộc nhân trong Đằng thị gia tộc, từ tộc trưởng cho tới những đứa trẻ bình thường, đều mở to hai mắt, vô cùng khẩn trương, Đằng Thanh Sơn có thể đem thạch tỏa nâng quá đầu được không?

Gầm nhỏ một tiếng, Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa dùng sức, đem thạch tỏa một lần nâng đến qua đỉnh đầu.

Cả Luyện võ trường đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh này -- một đứa trẻ còn bé như vậy lại có thể đem thạch tỏa nặng trăm cân nâng lên quá đỉnh đầu, khiến đầu óc mọi người đều cảm thấy mê muội, hỗn loạn. Một lúc lâu sau mới có người tỉnh táo lại.

"Hay !" Một tiếng hô to vang lên.

"Một trăm cân, ha ha, đứa nhỏ Thanh Sơn này thật lợi hại a!"

"Thanh Sơn hắn thành công rồi !"

..........

Nhất thời xung quanh đều hoan hô ầm ĩ lên, cả đám tộc nhân đều vô cùng hưng phấn, lịch sử của Đằng thị gia tộc rốt cuộc cũng được viết lại, năm sáu tuổi có thể giơ được thạch tỏa một trăm cân, có thể nói khí lực lớn vô cùng. Sáu tuổi đã như vậy, khi đứa trẻ này trưởng thành, vậy sẽ đạt tới trình độ gì?

Giơ thạch tỏa, hai chân Đằng Thanh Sơn không run chút nào, lực nâng của hai tay còn mạnh hơn.

"Đây cũng không phải là cực hạn của Thanh Sơn." trong lòng không ít người bọn Đằng Vân Long không khỏi run lên. Đạt tới cực hạn, hai tay hai chân hẳn là không tự chủ được phải run rẩy mới đúng.

"Hô!"

Hạ thạch tỏa xuống, rơi ầm xuống mặt đất. Đằng Thanh Sơn lúc này mới thu hai tay lại, quay người cười nhìn về phía cha mẹ mình.

"Phàm ca, thằng nhãi con nhà ngươi lợi hại a!"

"A Lan, Thanh Sơn nhà ngươi thật là ....Về sau khẳng định còn lợi hại hơn cả phu quân ngươi nữa."

Một đám nam nhân nữ nhân đều đang vây quanh Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan, mà hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan lúc này cũng đang cười tươi, bị kích động đến khuôn mặt đỏ bừng lên. Có người con như vậy, cha mẹ còn cầu gì nữa? Trong đôi mắt của Đằng Vĩnh Phàm mang theo sự kích động, tự hào nhìn về phía Đằng Thanh Sơn đang đứng ở trung tâm.

"Ha ha..... Ngoại tôn của ta khá lắm, ha ha....." Đằng Vân Long rất kích động ôm lấy Đằng Thanh Sơn," Đằng Vân Long ta đến lúc tuổi già, còn có được ngoại tôn mạnh mẽ như ngươi, ha ha, chết cũng không đáng tiếc, ha ha...."

Đằng Vân Long vô cùng kích động.

Có được vũ lực siêu cường, sẽ khiến cả tộc có được nhiều lợi ích.

" Thanh Sơn !" Xung quanh không ít chú bác cô dì quen thuộc vây quanh, từng người tán dương, khen ngợi, sủng ái sờ lên cái đầu nhỏ của Đằng Thanh Sơn.

Hôm nay, theo đạo lý, những đứa trẻ sáu tuổi sau khi trắc thí xong, chính là lễ thành nhân mà mọi người vốn quan tâm hơn. Nhưng vì có Đằng Thanh Sơn hoành không xuất thế, khiến lễ thành nhân bị lu mờ đi không ít. Tối nay, vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan cũng trở thành những người rạng rỡ nhất trong cả gia tộc họ Đằng.

Cơ hồ tất cả mọi người đều vây quanh đôi vợ chồng này, bởi vì Đằng Thanh Sơn đã sớm lấy cớ 'quá mệt' để lẻn về nhà.

Trong nhà Đằng Thanh Sơn.

" Ca, ngươi thật là lợi hại a!" Muội muội Thanh Vũ ở bên trong phòng chính, kích động nhảy choi choi :" Tảng đá lớn như vậy mà ca chỉ hô một cái là có thể nhấc lên"

Thạch tỏa một trăm cân thể tích cũng không lớn, nhưng mà đối với một nữ hài tử mới có ba tuổi thì đó là tảng đá rất lớn rồi.

Đằng Thanh Sơn nghe vậy không khỏi hiện lên nét tươi cười.

" Hôm nay hiển lộ chút thực lực, tựa hồ như là một việc rất tốt!" Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ, lúc ở kiếp trước, bởi vì trải qua quá nhiều chuyện đen tối, cho nên Đằng Thanh Sơn không dễ dàng biểu lộ thực lực. Chính là khi ở trong tổ chức sát thủ Red, Đằng Thanh Sơn cũng giấu đi thực lực.

Bởi vì che giấu thực lực nên đã giúp hắn nhiều lần thoát khỏi cái chết.

Mà hiện giờ tuy Đằng Thanh Sơn mới có sáu tuổi. Nhưng bắt đầu từ ba tuổi cho đến giờ đã là ba năm khổ tu, đặc biệt là nội kình không ngừng cường hóa thân thể và gân cốt. Dù năm nay sáu tuổi nhưng chỉ luận gân cốt, so với biểu ca Đằng Thanh Hổ chín tuổi đã mạnh hơn một bậc. Đằng Thanh Hổ chín tuổi có thể nâng được ba trăm cân.

Hiện tại Đằng Thanh Sơn chỉ dựa vào sức mạnh của cơ bắp, nâng 300 cân rất nhẹ nhàng.

Đó là trong tình huống không dùng nội kình, dù sao nội kình của đứa bé cũng không khác gì nội kình người trưởng thành, đều là nội kình! Một khi sử dụng nội kình, Đằng Thanh Sơn sẽ bộc phát thực lực đáng sợ.

"Hử?" Tai Đằng Thanh Sơn khẽ động.

Ngay sau đó cửa sân nghe két một tiếng, vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan đi vào. Đằng Vĩnh Phàm mặt đỏ bừng, bước đi lảo đảo, từ xa Đằng Thanh Sơn đã ngửi thấy nồng nặc mùi rượu "Rượu trong tộc nồng độ thấp hơn rất nhiều so với rượu của xã hội hiện đại. Cha phải uống bao nhiêu rượu mới say như vậy.

Công nghệ nấu rượu của xã hội cổ đại kém xa công nghệxã hội hiện đại.

Rất nhiều người uống hết cả vò rượu vẫn không say.

Mà Đằng Thanh Phàm tửu lượng rất mạnh, mấy năm nay, Đằng Thanh Sơn chưa từng thấy cha say.

"Ha ha, Thanh Sơn, con trai, lại đây" Đằng Vĩnh Phàm vừa nhìn thấy con liền vui vẻ bước tới ôm lấy Đằng Thanh Sơn "Con trai, cha con hôm nay rất cao hứng, ha ha... Đằng Vĩnh Phàm ta có đứa con lợi hại như vậy. Sau này đợi danh tiếng của con vang xa, khiến cho người ta biết con có người cha tên Đằng Vĩnh Phàm , ha ha.."

Đằng Vĩnh Phàm nói chuyện, đã hơi có chút líu lưỡi.

"Được rồi Phàm ca, mau ngồi xuống nghỉ đi" Viên Lan giúp Đằng Vĩnh Phàm ngồ xuống.

"Mẹ, cha hôm nay uống bao nhiêu rượu?" Đằng Thanh Sơn hỏi.

"Thanh Sơn, tiệc tối nay, từng người trong tộc lại kính rượu cha ngươi. Cha ngươi hôm nay vui vẻ, lại không biết tiết chế, uống không ngừng..." Viên Lan nói tới đây, Đằng Thanh Phàm đứng bật dậy, lảo đảo bước nhanh hai ba bước tới một góc sân, cúi người ói ra.

Uống rượu tới mức phải ói, Đằng Vĩnh Phàm quả nhiên uống rất nhiều.

Ở góc sân có lu nước, Đằng Vĩnh Phàm cầm gáo múc nước lạnh đổ lên mặt.

"Hô, khỏe hơn rồi!" Đằng Vĩnh Phàm đứng thẳng người dậy.

"Sau này đừng uống như vậy nữa" Viên Lan có chút đau lòng nói.

"Ha ha, cũng chỉ có một lần như vậy thôi. Con trai lợi hại như vậy, ta làm cha, thật nở mày nở mặt" Đằng Vĩnh Phàm đã ói ra một lần, lại dội qua nước lạnh, rõ ràng đã khỏe hơn nhiều.

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

"Cốc cốc cock"

"Vĩnh Phàm, mở cửa" âm thanh từ ngoài truyền vào.

"Dạ sư phó" Đằng Vĩnh Phàm liến bước tới mở chốt cửa. Ngoại sân đứng năm sáu người, dẫn đầu là tộc trưởng Đằng Vân Long. Đằng Vĩnh Phàm vừa thấy liền nói "Sư phó, đại bá, mời mọi người mau vào" nói xong dẫn mấy người vào trong nhà.

Tổng cộng có sáu người tới.

Trong sáu người này, ngoại trừ Đằng Vĩnh Tương, Đằng Vĩnh Lôi hai người là đồng bối (đồng lứa) với Đằng Vĩnh Phàm ra, bốn người khác đều là trưởng bối trong tộc. Đều rất có danh vọng.

"Thanh Sơn, mau lại đây" Đằng Vĩnh Phàm nói

Thanh Sơn đi tới hô "Ngoại công, đại gia gia, tam đại gia, đại gia gia, đại bá, thúc!" gia tộc họ Đằng vì nhân khẩu quá nhiều, hôm nay mấy lão già lại đây đều là trưởng bối của Đằng Thanh Sơn nhưng trong đó chỉ có tam gia gia là anh em ruột của gia gia Đằng Thanh Sơn . Hai vị 'Đại gia gia' kia là đường đường huynh đệ(anh em họ) của gia gia (ông nội) Đằng Thanh Sơn.

Còn gia gia của Đằng Thanh Sơn rất lâu trước kia chém giết thổ phỉ mà chết, nãi nãi (bà nội) cũng sinh trọng bệnh nhanh chóng qua đời.

"Thanh Sơn à" Đằng Vân Long cùng mấy lão già nhìn Đằng Thanh Sơn múc quang sáng lên, đó dù sao cũng là hi vọng trong tương lai của gia tộc họ Đằng.

Đằng Vân Long quay đầu nhìn Đằng Vĩnh Phàm "Đằng Vĩnh Phàm, ta cùng mấy vị đại bá của ngươi đã thương lượng qua, đứa nhỏ Thanh Sơn này tiền đồ vô lượng. Nếu cứ để nó ở lại Đằng gia trang chúng ta chỉ là rèn luyện ra thêm được chút khí lực, tiền đồ sau này có hạn. Không bằng tộc chúng ta xuất ra 500 lượng bạc, đưa Thanh Sơn tới Quy Nguyên Tông, xem Thanh Sơn có thể luyện ra nội kình hay không"

Muốn gia nhập Quy Nguyên Tông chỉ có hai biện pháp.

Một là đứa trẻ dưới mười tuổi, tốn 500 lượng bạc có thể ở lại Quy Nguyên Tông một năm. Trong một năm này, luyện ra nội kình thì trở thanh đệ tử Quy Nguyên Tông, luyện không ra thì đuổi ra khỏi cửa.

Còn lại là người trưởng thành, tiến hành khảo hạch gia nhập Hắc Giáp quân.

"Đi Quy Nguyên Tông?" chút hơi rượu cuối cùng trong người Đằng Vĩnh Phàm bay sạch.

"Thanh Sơn mới sáu tuổi" Viên Lan bên cạnh có chút miễn cưỡng "Nghĩa phụ, con ngại Thanh Sơn nó..."

"Hừ" Đằng Vân Long không khỏi hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói "Từ mậu chỉ hại con! Thanh Sơn tiền đồ vô lượng, tư chất tốt như vậy, ở chỗ chúng ta ai dạy nó? Dạy nó thương thuật do tộc chúng ta tự tổng kết ra? Mấy người chỉ quen làm nông(*) này chỉ lãng phí thiên phú của Thanh Sơn."

Trong tộc không có năng lực để đưa hết các đứa trẻ đi Quy Nguyên Tông.

Nhưng Đằng Thanh Sơn thiên phú tốt như vậy bọn họ cũng nguyện ý xuất ra 500 lượng bạc.

Bị nghĩa phụ Đằng Vân Long khiển trách, Viên Lan không dám lên tiếng nữa.

"Sư phó nói đúng, với chút ít trình độ của chúng ta đích thực là lãng phí thiên phú Thanh Sơn" Đằng Vĩnh Phàm dù sao cũng là đệ nhất hảo hán trong tộc, cũng đã gặp qua không ít việc lớn, gật đầu nói "Nhưng Đằng Thanh Sơn mới sáu tuổi, hiện tại cần đưa đi Quy Nguyên Tông gấp như vậy sao? Yêu cầu của Quy Nguyên tông không phải là dưới 10 tuổi sao, có thể đợi thêm hai năm nữa."

Lão già tóc bạc trên trán có u thịt nhỏ ngồi cạnh Đằng Vân Long trầm giọng nói "Hồ đồ! Vĩnh Phàm, không lẽ ngươi chưa nghe qua, nội kình luyện càng sớm càng tốt"

Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan dù sao cũng là cha mẹ, sao lại chịu sớm rời xa con. Trong lòng họ quả thật không nỡ.

Đằng Vĩnh Phàm nhìn thê tử, cuối cùng nghiến rặng gật đầu nói "Vậy cũng tốt, để Thanh Sơn nó..."

"Ngoại công, cha!" Đằng Thanh Sơn đứng bên chợt mở miệng "Con không muốn đi Quy Nguyên Tông"

* Nguyên văn: trang giá bả thức - 庄稼把式

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hay