Chương 13: Thăng cấp

Editor: Qing_SuSu

"Buông tay ra, ngươi làm cái gì vậy!" Mục Vân Quy dùng sức đẩy tay Giang Thiếu Từ ra, nàng lấy mu bàn tay xoa tóc, tức giận, đưa tay lên vỗ mạnh Giang Thiếu Từ, "Trong đầu ngươi mới toàn là nước."

Trên tay Mục Vân Quy còn dính bột khô, không cẩn thận cọ lên mặt Giang Thiếu Từ, thoạt nhìn có chút buồn cười. Giang Thiếu Từ mặt vô cảm, dùng ngón tay quệt một miếng bột mì rồi nhanh chóng bôi lên mặt Mục Vân Quy.

Mục Vân Quy dùng sức trốn về phía sau, nhưng vẫn không né tránh được. Nàng tức giận nói: "Nếu ngươi lại quấy rối, ta sẽ không làm nữa. "

Câu nói này rốt cục khiến Giang Thiếu Từ dừng lại. Mục Vân Quy vốn tưởng rằng hắn sẽ đi ra ngoài, nhưng Giang Thiếu Từ không ầm ĩ cũng không nhúc nhích, đứng ở bên cạnh nhìn, ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt nghiêm túc, Mục Vân Quy suýt chút nữa đã hoài nghi trong tay mình không phải điểm tâm, mà là đan dược tinh vi nào đó.

Mục Vân Quy muốn mau chóng quay về làm bài tập, lười nhào nặn tạo hình hoa văn, tùy tiện dùng khuôn ép thành hình khối, sau đó bỏ vào lò nướng. Giang Thiếu Từ nhìn thời gian và nhiệt độ trên trận bàn Mục Vân Quy thiết lập, như có điều suy nghĩ: "Thứ này có thể luyện kiếm không?"

Tay Mục Vân Quy run lên, suýt nữa đem bánh ngọt nướng thành cục than. Nàng thu hồi trận bàn, nhìn Giang Thiếu Từ thở dài một tiếng: "Trên đời này chuyện không như ý có đến tám chín phần mười, ý tưởng kỳ diệu của ngươi như vậy cũng rất tốt. "

Giang Thiếu Từ và Mục Vân Quy cùng liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy đối phương đã hết đường cứu chữa. Mục Vân Quy rửa tay bên bồn rửa, Giang Thiếu Từ bất động thanh sắc quan sát phòng bếp, hỏi: "Những pháp khí này đều tiêu hao linh khí sao?"

Vân Quy gật đầu: "Ừ. Những pháp khí này đều có phiến linh thạch bên trong, dùng hết sẽ phải đổi mới. Những thứ này thoạt nhìn không có gì nổi bật, nhưng tổng chi phí còn lớn hơn cả thực phẩm. Ai bảo linh khí hiện giờ mỏng manh, mỗi một tia linh khí đều phải được tính toán tỉ mỉ."

Giang Thiếu Từ hỏi: "Phiến linh thạch đến từ đâu? "

Mục Vân Quy lau tay sạch sẽ, kéo ngăn tủ ra, để cho Giang Thiếu Từ thấy phiến linh thạch chỉnh tề bên trong: "Chính là những thứ này. Phiến linh thạch là do linh thạch cắt thành, dùng hết không thể ném, mà phải đưa đến Lãnh Sự Đường. Chờ sau khi Lãnh Sự Đường rót đầy linh khí bên trong, sẽ lấy ra bán lần nữa."

Giang Thiếu Từ cầm lấy một khối, cẩn thận xem xét. Đây đúng là linh thạch hắn quen thuộc, nhưng chất liệu vô cùng thấp kém, đại khái chỉ là linh thạch hạ phẩm. Linh thạch được cắt tinh tế thành hình lục giác, góc độ, kích thước thống nhất, thuận tiện sử dụng, cũng thuận tiện trao đổi.

Giang Thiếu Từ lại quay đầu lại nhìn lò nướng bánh ngọt, ánh mắt tựa như có điều suy nghĩ. Bình thường Mục Vân Quy đem những phiến linh thạch đã dùng hết tích góp thành số lượng nhất định, sau đó mới cầm đi đổi, vừa vặn hôm nay mở ra, Mục Vân Quy thuận tiện kiểm kê số điểm tích lũy một chút, thấp giọng thở dài: "Phiến linh thạch trong nhà sắp dùng hết, lại mất một khoản chi phí lớn đây."

Mục Vân Quy lấy lệnh bài thân phận ra, cẩn thận kiểm kê số điểm bên trong. Hôm nay nàng vừa mới đổi điểm tích lũy ở Lãnh Sự Đường, theo lý nên có một khoản thu nhập lớn vào sổ sách, nhưng Lãnh Sự Đường cố ý ép giá, tiền đến tay so với giá niêm yết ít hơn một phần ba.

Mục Vân Quy nhíu mày, thấp giọng nói: "Ta biết bọn họ nhất định sẽ ép giá, nhưng không nghĩ lại quá đáng như vậy. Hai con ma thú cấp ba còn nguyên xương cốt, da cùng túi độc, không ngờ lại chỉ đưa 1200 điểm tích lũy."

Giang Thiếu Từ vừa cân nhắc chuyện của mình, vừa hỏi: "Phí báo danh là bao nhiêu?"

"Một vạn." Nói xong, Mục Vân Quy cũng giật mình. Như vậy tính ra, kỳ thật rất nhanh có thể gom đủ. Kiếm điểm tích lũy lại dễ dàng như vậy ư?

Nhưng Mục Vân Quy nghĩ lại, đầu tiên, nàng không thể nào một mình giết chết ma thú cấp ba, thứ hai, nàng không thể dễ dàng chọn hai con ma thú trong một buổi chiều được. Kiếm tiền không phải là dễ dàng, nhưng với Giang Thiếu Từ lại dễ dàng.

Nghĩ tới đây, Mục Vân Quy ngẩng đầu, nghiêm túc nói với Giang Thiếu Từ: "Hôm nay phải cảm tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi, chỉ sợ ta không thể toàn thân trở ra."

Ánh mắt Mục Vân Quy chân thành, nhìn hắn giống như đang nói chuyện quan trọng gì đó. Giang Thiếu Từ không nghĩ tới đột nhiên nàng lại giở chiêu này, ánh mắt hắn di chuyển một chút, nhìn cửa sổ phía sau, cứng rắn nói: "Tiện tay mà thôi. Trên đảo có trữ vật không gian không? Có trữ vật không gian mới có thể đi xa hơn, nhiều nhất là một buổi chiều có thể giải quyết xong lệ phí báo danh."

Mục Vân Quy lắc đầu: "Pháp khí không gian là thứ khan hiếm nhất, nghe nói trận pháp không gian truyền thừa của tiên nhân sớm đã không còn. Thiên Tuyệt đảo không có không gian pháp khí, cho dù có, cũng bị mấy gia chủ, trưởng lão nắm chặt, làm sao có thể truyền đến trong tay chúng ta. "

Giang Thiếu Từ lơ đễnh, thuận miệng nói: "Nếu đã không thể mua bán, vậy tự mình làm đi, nhiều nhất là phí công sức một chút. "

Mục Vân Quy đã trải qua quá nhiều, hiện giờ đã chết lặng. Nàng chỉ ừ một tiếng, ánh mắt cũng không nhúc nhích, nói: "Hết thời gian lò nướng sẽ tự động ngắt, ngươi nhớ lưu ý, ta quay về tu luyện trước. "

Sau khi Mục Vân Quy quay về, lười để ý xem Giang Thiếu Từ làm cái gì, tự mình đóng cửa tu luyện trong phòng. Nàng nhất định phải lấy được trâm ngọc của mẫu thân trong đại bỉ, trong khoảng thời gian này tăng tu vi là ưu tiên hàng đầu. Nhưng không biết nữ xuyên sách đã làm cái gì với nàng, từ sau khi cơ hội kết tinh lần trước bị cắt đứt, Mục Vân Quy đã cố gắng rất lâu, đều không cảm ứng được Thiên Xu tinh.

Nàng vừa đả tọa chính là hai canh giờ, nhưng không thu hoạch được gì. Mục Vân Quy mở mắt ra, nhìn ngón tay mảnh khảnh mềm mại của mình, có chút chán nản.

Mục Vân Quy cũng biết càng sốt ruột càng không thành công, nhưng hào quang của nam chủ Nam Cung Huyền đánh đâu thắng đó, bên cạnh còn có một nữ xuyên sách như hổ rình mồi, Mục Vân Quy không thể không nóng nảy.

Nàng bước ra khỏi phòng và ngồi trong vọng lâu ngắm trăng. Trăng sáng đã lên giữa không trung, nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng, cách đó không xa truyền đến từng trận sóng biển vỗ, yên tĩnh xa xăm. Mục Vân Quy chống cằm, nhìn mặt trăng tưởng như rất gần mà lại rất xa trên bầu trời, lại nghĩ đến mẫu thân.

Nàng thân là nữ nhi, khi còn sống không thể bảo vệ mẫu thân khỏi bệnh tật, sau khi chết còn để cho di hậu của mẫu thân rơi vào tay người ngoài, quả thực bất hiếu đến cực điểm. Mục Vân Quy đang xuất thần, gác xép bên cạnh đột nhiên mở ra, Mục Vân Quy hoảng sợ, trong lúc hoảng hốt cho rằng mẫu thân đã trở về.

Mục Vân Quy ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, khi thấy rõ bóng người trên lầu, suy nghĩ chợt thanh tỉnh. Nàng khẽ thở dài, nói: "Là ngươi đấy à."

Giang Thiếu Từ đang ngồi ở vị trí cũ của mẫu thân, trước mặt đặt một quyển sách, bên cạnh đặt một đĩa nhỏ, bên trong chính là bánh ngọt Mục Vân Quy vừa nướng xong. Giang Thiếu Từ lấy một miếng, bỏ vào miệng, hỏi: "Ngươi làm sao vậy, buổi tối không ngủ, ở chỗ này than ngắn thở dài làm gì?"

Mục Vân Quy cũng không phải là người hay oán trời trách đất, dù cho phiền muộn về thân thể mẫu thân không tốt hay khi gặp phải chuyện không tốt, nàng cũng rất ít khi nói với người ngoài. Nhưng tối nay Mục Vân Quy không biết làm sao, đột nhiên không kiềm chế được sự sa sút trong lòng, thế nhưng lại đi tâm sự cùng một thiếu niên mới quen biết đầu óc cũng không tốt: "Cái hôm ta rơi xuống biển ấy, thật ra cũng không phải ngoài ý muốn."

Giang Thiếu Từ gật đầu, không chút nào kinh ngạc: "Ta biết."

Hắn bị những kẻ đó giam giữ dưới đất, nơi phong ấn tất nhiên đã được chọn kỹ càng, đường đi bình thường tuyệt đối không có khả năng tiếp xúc. Giang Thiếu Từ ban đầu cho rằng Mục Vân Quy có mục đích khác, sau đó phát hiện nàng thật sự hỏi gì cũng không biết, hắn nói cái gì nàng liền tin cái đó, Giang Thiếu Từ liền biết vị ngốc ngọt này lại bị người ta lừa gạt.

Nàng vừa vặn rơi vào hang động nơi Giang Thiếu Từ bị phong ấn, coi như là tìm được đường sống trong chỗ chết, cơ duyên xảo hợp.

Giang Thiếu Từ thấy Mục Vân Quy trông vẫn rất ủ rũ, giọng điệu chậm rãi chắc chắn, nói: "Là nữ nhân họ Đông Phương đúng không?"

Mục Vân Quy nằm sấp trên lan can vọng lâu, không tinh thần nhìn lướt qua Giang Thiếu Từ một cái: "Một phần tư nữ tử trên đảo này đều họ Đông Phương."

Giang Thiếu Từ không kiên nhẫn: "Chính là người kia, người ngươi biết."

Mục Vân Quy thở dài, thanh âm trầm thấp không thể nghe thấy: "Là nàng ta."

Nếu như trước mặt là bất kỳ một người nào trên đảo, cho dù là Nam Cung Huyền trước kia, Mục Vân Quy cũng sẽ không nói. Nhưng Giang Thiếu Từ là người ngoài, không có bất kỳ liên quan gì đến tứ đại gia tộc, Mục Vân Quy liền chậm rãi nói ra: "Ta ngẫu nhiên nghe được một ít thanh âm bất thường, biết được Đông Phương Li đối với ta có địch ý. Tháng hai ta vốn cảm ứng được Thiên Xu Tinh, nhưng bị nàng ta dùng một số thủ pháp phá hủy, sau đó, nàng ta thuận lợi kết tinh, ta lại trì trệ không tiến triển."

Mục Vân Quy nói xong, tự giễu mỉm cười: "Chắc là ngươi cảm thấy ta đang ngụy biện, bản thân mình không được chính là không được, làm sao có thể trách người khác."

Giang Thiếu Từ cắn từng miếng bánh ngọt, nói: "Tu luyện vốn là nghịch thiên mà đi, bất cứ lần cơ duyên nào cũng đều vô cùng quan trọng, huống chi là điểm then chốt để thăng cấp này. Tu Chân Giới quả thật có một ít tà thuật, có thể chuyển dời số mệnh của người khác thậm chí còn lấy tu vi làm của riêng mình. Nếu như lúc ngươi thăng cấp bị người cắt đứt, về sau với ngươi mà nói tìm được cơ hội cũng không dễ dàng."

Mục Vân Quy âm thầm tự giễu, nàng thật sự là bị điên rồi, không ngờ lại cùng một kẻ ngốc tâm sự phiền não tu luyện. Nàng lấy lại tinh thần, đang muốn trở về phòng tiếp tục đả tọa, liền nghe được Giang Thiếu Từ nói: "Tinh đồ của ngươi ở đâu, mở ra cho ta xem."

Mục Vân Quy sững người, cho rằng chính mình nghe nhầm rồi: "Ngươi nói cái gì?"

Giang Thiếu Từ ăn nốt hai miếng điểm tâm cuối cùng, vỗ vỗ tay, chống mép cửa sổ, bỗng nhiên từ trên gác mái nhảy xuống. Chân dài của hắn vượt qua hàng rào vọng lâu, cứ như vậy tùy tiện tựa vào cột trụ, nói: "Ôm nguyên thủ nhất, trừ bỏ tạp niệm, vận hành linh khí trong cơ thể, theo linh khí tiến vào Tử Phủ, cảm thụ vị trí tinh đồ. "

Mục Vân Quy cảm thấy Giang Thiếu Từ hơn phân nửa lại phát bệnh, nhưng thần sắc hắn nghiêm túc, Mục Vân Quy không tự giác làm theo cách nói của hắn. Mục Vân Quy chậm rãi vận hành linh khí, sau đó vận hành một tiểu chu thiên, tâm trí dần dần hợp nhất, lúc linh khí chảy qua huyệt Thần Đình, Mục Vân Quy cố ý lưu ý một chút, quả nhiên ý thức phảng phất như rơi vào một mảnh vũ trụ mênh mông, đập vào mắt đều tối đen, nhưng Mục Vân Quy có thể cảm giác được, nơi này có thứ gì đó.

Là tinh đồ của nàng. Trong lòng Mục Vân Quy kích động lên, từ lần trước bị đánh gãy, nàng chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của Tinh Đồ rõ ràng như vậy. Mục Vân Quy mới vừa có chút nhảy nhót, bên tai liền truyền đến một thanh âm: "Không được phân tâm, tĩnh tâm ngưng thần." 

Mục Vân Quy nhanh chóng tĩnh tâm lại, theo cảm giác vừa rồi thăm dò phiến vũ trụ sâu không thấy đáy này. Nàng không biết qua bao lâu, ý thức rơi vào trạng thái mê man, nàng mơ hồ nhìn thấy một nụ hoa từ trong lớp băng mọc rễ nảy mầm, chậm rãi nở rộ, cánh hoa hóa ra là bán trong suốt. Từ trong nhụy hoa sinh ra một con phượng hoàng băng, nó vỗ cánh, xuyên qua cánh đồng tuyết mênh mông, nhảy qua sông băng tịch mịch, nó hét dài một tiếng, ngẩng cao cổ vọt lên trời, cuối cùng thân thể cùng đuôi linh ngưng tụ thành lưu quang màu bạc, mơ hồ có bảy ngôi sao ở trong thân thể Phượng Hoàng sáng lên một chút, rồi sau đó biến mất vào hư vô.

Chờ Mục Vân Quy phục hồi tinh thần lại, liền phát hiện trong thức hải của mình vẫn đen kịt mênh mông vô tận như trước, nhưng trong bầu trời tối tăm vô tận ấy, lại xuất hiện một ngôi sao yếu ớt. Mục Vân Quy không biết mình đang nằm mơ hay xuất hiện ảo giác, trong lúc hoảng hốt nàng phảng phất nhìn thấy con phượng hoàng vừa nãy, ngôi sao này vừa vặn nằm ở đuôi phượng hoàng.

Mục Vân Quy mở mắt, ngẩn người một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại được. Hôm nay tiếng chim hót cùng tiếng sóng biển tựa hồ đặc biệt vang dội, Mục Vân Quy thậm chí còn có thể nghe được tiếng côn trùng vỗ cánh trên ngọn cây. Giang Thiếu Từ chân dài gác lên lan can, nhẹ nhàng ngáp một cái, nói: "Một đêm mới thành công, quá chậm. Có khó khăn đến vậy không?"

Mục Vân Quy chớp chớp mắt, rốt cục ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Nàng vội vàng nhìn bên trong thức hải, phát hiện ngôi sao nhỏ kia vẫn còn, đang yếu ớt tỏa ra ánh sáng.

Nàng đả thông Thiên Xu tinh thành công, cuối cùng nàng đã thực sự bước chân vào ngưỡng cửa Tu Tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top