Chương 8: Xóa Bỏ

Con người đau khổ và rồi sẽ trở nên trưởng thành, nhưng liệu sau đó họ có hạnh phúc hay không thì lại là chuyện khác

Gương mặt của Yume vẫn như ngày ấy nhưng giờ đây khi hai đôi mắt chúng ta chạm vào nhau thì một nụ cười nhỏ đôi chút lại lóe lên từ khóe miệng. Có thể sự lạnh lùng đó sẽ mãi mãi không thể chết nhưng giờ đây một bông hoa lại đột nở rộ trên lớp bê tông thay thế vào

Đã một tuần kể từ khi vụ việc đó xảy ra, giờ đây đã là cuối tháng 8. Tháng 9 đang dần đến, tháng cuối của mùa thu

Lờ mờ sáng, vẫn là gương mặt đó hiện lên trong tầm mắt. Gương mặt xinh đẹp không tì vết, vẻ đẹp trường tồn không bao giờ đổi thay. Dù quãng thời gian em gặp chị không quá dài nhưng quãng thời gian đó lại là quãng thời gian tươi sáng bậc nhất của linh hồn này

Nằm trên giường ngủ phòng mình, đối diện là gương mặt vẫn còn mơ ngủ của Yume. Thoáng chốc một ý nghĩ chợt hiện lên đầy kì lạ, nó khiến tôi muốn sờ lấy đôi bờ má đó

Rõ ràng, tôi đã thực sự trở thành một đứa em nhỏ tuổi hơn Yume chứ không phải thằng nhóc lớn tuổi tỏ vẻ bề trên với chị ấy. Sự trưởng thành và ấm áp đó thực sự đã khuất phục được tâm trí này

Đôi khi bản thân tự hỏi liệu khoảng khắc này sẽ còn hiện lên bao nhiêu lần nữa, khi nghĩ đến điều đó thì cảm giác sợ hãi lại tràn đến. Tôi đã thực sự sống như một đứa trẻ, dần dần biết sợ hãi và dần dần không muốn rời xa gia đình

Linh hồn quá khứ dường như đã chết, giờ đây là một linh hồn mới

Bản thân này không muốn đánh mất đi một ai nữa, không hề muốn một ai đó mà mình yêu thương phải chết

Đôi môi của Yume chợt khẽ run lên, chị ấy bắt đầu giãy giụa khi bắt đầu thức giấc

Dường như giờ đây, Yume... Hay nói đúng hơn là gia đình này, tôi không muốn mất họ

Càng ngày, càng ngày tình yêu mà tôi dành cho họ dần trở nên lớn hơn. Cái chết của Sophia, tôi không muốn thêm một ai nữa giống như cô ấy ngày đó

Từng chút, bàn tay ấy đã bất giác đưa lên bờ má của Yume. Nó lạnh lẽo nhưng ấm áp biết bao, kì lạ thay khi chạm vào tôi lại thấy bản thân được sưởi ấm

Nhiều suy nghĩ tiêu cực và tuyệt vọng lúc ấy lần lượt hiện lên

------- Giá mà... Linh hồn này đủ sức để bảo vệ tình yêu này mãi mãi

●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○

Chuyện của Yoosaku thật sự vẫn chưa đi đến đầu từ hồi đó đến giờ. Vẫn chưa có bản án công khai hay gì cả

Một điều chắc chắn rằng chính phủ Nhật Bản, hay nói đúng hơn là phía Thiên Hoàng không thể nào che giấu tội lỗi của Yoosaku bởi vì họ phải đối đấu với Hoàng Gia Anh vào lúc này khi mọi việc dần rộ lên

Uy tín của Nhật Bản đã giảm, đó là điều chắc chắn. Vậy nên nếu như bên phía chính phủ Nhật che giấu điều này sẽ gây ra sự phẫn nộ đối với Hoàng Gia Anh

Nếu việc Yoosaku được công khai thì rõ ràng Nhật Bản và kể cả các mối quan hệ của họ sẽ trở nên rất phiền phức, công chúng sẽ đánh giá và tín nhiệm của Thiên Hoàng sẽ bị giảm

Theo lẽ thường thì bên phía Hoàng Gia Anh sẽ nhượng bộ và cho qua chuyện này nhưng mọi chuyện bắt đầu rắc rối hơn khi Hoàng Tử Anh sẽ là người bị thiệt nếu như họ giấu đi chuyện này

Hiện giờ cuộc khủng bố cũng được làm rậm rộ lên trên truyền thông, hơn nữa những hình ảnh chưa xác nhận ở sự kiện họp báo về Hoàng Tử Anh cũng chưa được giải quyết. Nếu cái đà này thì cha của Sephiria sẽ mất hết tín nhiệm ở Nhật Bản và ngay cả trong mắt thế giới

Với tư cách là một trong những người đứng đầu ở Hoàng Gia Anh thì không khó hiểu khi ông ta sẽ vạch trần vụ này. Điều này là vì cá nhân ông ta mà thôi

Có điều hiện giờ vẫn chưa thể kết án được, bằng chứng cho thấy Yoosaku là người gây ra vụ này là không có

Ông ta không hề có mặt trong video mà con robot kia phát trực tiếp gửi đến màn hình chính ở buổi triễn lạm vậy nên không có chuyện người ta lấy thứ đó làm bằng chứng. Nếu như bọn khủng bố có khai ra là ông ta chủ mưu đi chăng nữa thì cũng chẳng có điều gì đáng tin cậy cả

Bởi giờ đây họ bắt đầu điều tra sâu hơn về Yoosaku và bắt đầu lục soát nhà ông ta để tìm bằng chứng kết tội

Rõ ràng là nếu Yoosaku là người đưa bọn khủng bố nước ngoài vào Nhật Bản thì hẳn ông ta phải để lại thiếu sót lớn ở đâu đó

"Yuri, con có phiền muộn sao?"

Một giọng nói ấm áp chợt khẽ run lên với sự lo lắng khi nhìn vào vẻ mặt này, Yukiko đang ngồi trên bàn ăn không ngừng nhìn tôi khi bày ra vẻ mặt lo lắng

Hiện giờ cả tôi, Yume và Yukiko đang ngồi trên bàn dùng bữa sáng, việc Yukiko tỏ ra lo lắng như vậy không phải là lạ

Mà, tốt nhất trên đời nên tránh việc bày ra vẻ mặt buồn bã hay nhăn nhó hoặc bất kì biểu cảm trầm tư nào đó trên bàn ăn, điều đó sẽ khiến một người nấu bữa ăn như Yukiko thấy bồn chồn về khả năng của mình

"Món đó không hợp với con sao?!"

"Không đâu ạ, bữa sáng này rất hoàn hảo như mọi ngày. Con chỉ nghĩ đến vài điều khác mà thôi ạ"

Quả thật khả năng kiểm soát không khí xunh quanh của tôi khá tệ, nên tránh suy nghĩ nhiều đến mấy chuyện bên ngoài khi ở cùng gia đình mới được

Sau cùng thì khi nghe được lời giải thích của tôi, Yukiko mới trở nên yên tâm được. Cô ấy là một người mẹ vậy nên không khó hiểu khi cô ấy thật sự muốn lắng nghe những đứa trẻ của mình

Mối quan hệ của Yukiko với Yuri trước đây vẫn là một bí mật, nó không nằm quá nhiều trong nhật kí của Yuri... Chính xác hơn, cậu ta chẳng hề viết nhiều về Yukiko

Tôi tiếp tục dùng bữa tự nhiên trong khi trầm tư

Yukiko hiện giờ đối tốt với tôi hơn rất nhiều so với Yume, tức là cô ấy thật sự chứa chấp và cưng chiều chứ không phải vứt bỏ. Vậy thì có thể Yuri ở quá khứ đã không thực sự thích hay yêu mẹ của cậu ta, đó là những gì tôi có thể suy luận

Nhưng nhìn chung thì Yukiko chẳng có điều gì khiến cho một đứa trẻ không thích cô ấy cả. Yukiko biết nội trợ, cô ấy biết quan tâm người khác, hơn nữa cô ấy còn là người nổi tiếng và xinh đẹp

Nếu như trong quá khứ có chuyện kinh khủng gì đó khiến cho Yuri không thực sự thích Yukiko thì chỉ có thể là... Cậu ta đã vô tình biết được một bí mật kinh khủng về mẹ mình

Điều mà Yukiko luôn luôn giấu nhưng nó đã bị Yuri phát hiện, vì không biết bí mật mình đã bị lộ nên Yukiko mới cư xử như thế sao?

Càng nghĩ tôi lại không muốn tin chuyện đó... Yukiko, người mẹ dịu dàng này nếu thực sự chỉ đang cố tỏ ra là một người mẹ trước mặt bọn trẻ thì có nghĩa là... Ngày nào đó cô ấy sẽ hại ngược lại gia đình này

Chưa thể đi đến kết luận, giả thuyết đó tồn đọng quá nhiều lỗ hỏng

Bởi nếu không yêu thương thì chẳng có nghĩa lí gì cô ấy hi sinh nhiều đến vậy cho tôi và Yume. Đôi khi nhiều bí mật nên được mãi chôn giấu nhưng có vài thứ phải tìm ra sự thật mới có thể tạo dựng một niềm tin

Ít nhất thì đến hiện tại các mối quan hệ vẫn bình thường. Yume vẫn ít nói và ít trò chuyện với mẹ mình, dù cho chị ấy đã bắt đầu cười với tôi nhưng những nụ cười đó chẳng mấy khi dành cho mẹ mình

Dù sao thì Yume vẫn cần thời gian để có thể thật lòng với chính mình

●○●○●○●○●●●○●○●●●○●○●○●○●○●○○●

Vào buổi chiều hôm ấy, một người vừa lạ vừa quen lại đến đây

Đó là khi tôi được nghe tin một người nói rằng quen biết tôi đang chờ ngay trước cổng nhà. Người đó yêu cầu gặp trực tiếp tôi ngay lập tức

Vì thế nên cái thân này phải tự giác ra mặt, có điều cả Yume và Yukiko đều lén theo tôi để xem người khách không mời kia là ai

Băng qua khuôn viên rộng lớn, phía sau cánh cổng trắng bạc to lớn của nhà Himura là một hình bóng nhỏ nhắn

"Đã 1 tuần rồi nhỉ?"

Không ai khác, người với mái tóc vàng kim cùng bộ váy lộng lẫy kia là Sephiria. Cô ấy khẽ nói khi thấy tôi bước ra bên ngoài và đứng đối diện cô ấy

Song, cổ cũng không quên nhìn sang Yukiko và lễ phép chào hỏi mẹ tôi bằng cái cúi đầu lễ phép

"Người lạ này có làm phiền mọi người không?"

Nói điều đó với vẻ mặt thơ ngây, trông Sephiria như thể đang châm chọc Yume theo một các nào đó khi đang khẽ nhìn vào chị ấy

"Không đâu, cô có việc nên mới đến đúng chứ?"

"Phải, tôi đến để báo tin"

Nghe điều này chẳng lành tí nào cả, song chắc chẳng phải đến bắt tôi hay gì đâu. Có vẻ như Sephiria đến đây một mình mà không hề có ai đi theo, tôi cứ nhỡ cô ấy bị giám sát rất kĩ bởi bảo vệ riêng chứ

"Việc ngày hôm đó mọi người không cần lo lắng, bên chúng tôi đang trong quá trình điều tra và sẽ đưa ra kết luận sớm thôi. Hai chị em nhà Himura sẽ không dính đến vụ này đâu, bên chúng tôi đã xóa sạch hình ảnh hai người"

Đó là điều tôi muốn nghe thấy nhất. Sự thật thì ngày hôm ấy ngay cả tôi, Yume và Sephiria đều bị quay thẳng mắt và đưa lên màn hình chính ở sảnh buổi triễn lãm, chắc rằng sẽ có ai quay lại những hình ảnh đó và phát tán lên mạng. Nếu mỗi Sephiria thì không sao nhưng trong đó có cả hình ảnh của tôi và Yume, xét theo góc độ nào đó thì nếu như chiếc video đó được mang lên tòa thì tôi và Yume sẽ gặp phiền phức một phen... Dù được mời với vai trò nhân chứng đi nữa

Nói chung đó là rắc rối, nhưng may thay Sephiria đã giải quyết nó. Điều đó cho thấy rằng cô ấy đang thực sự muốn bao che cho tôi và cả Yume

Sau cùng thì nếu việc này không được giài quyết triệt để thì người làm mẹ như Yukiko sẽ dính khá nhiều rắc rối liên quan đến truyền thông. Tệ hơn có khi là các nhân chứng cũng bị đều tra

"Cảm ơn vì đã báo tin nhé, nhưng có điều cô đâu cần đến tận đây một mình để thông báo việc đó đâu chứ?"

Tôi rất biết ơn việc cô ấy làm, nhưng theo lẽ thường chẳng ai rãnh lặn lội từ xa đến đây cả

"Tôi đâu có số điện thoại hay thông tin cá nhân của cậu đâu chứ? Nếu gọi bằng số sau khi điều tra thông tin bất hợp pháp thì sẽ bị coi là quấy rối đó"

Chẳng trách, tôi đâu dùng điện thoại đâu. Kể cả Yume cũng vậy, cả 2 chị em tôi không hề dùng đến điện thoại cá nhân. Yukiko không kiểm soát hay cấm đoán chuyện đó nhưng không biết vì sao mà cả 2 chị em nhà này đều không dùng đồ công nghệ trong cái thời đại kĩ thuật số này

Bất thường ở chỗ là cả Yukiko cũng thế, ngoài mấy chuyện liên quan đến công việc ra thì cô ấy cũng chẳng xài đến di động. Gần như cái nhà này bình thường chẳng dính líu nhiều đến mạng xã hội, họ sống với nhau bằng mắt người chứ không phải thông qua mắt camera

Đúng là gia đình đặc biệt hiếm trong thời đại nhà nhà bị thao túng bởi mạng xã hội

"Tôi cho cậu số liên lạc nhé? Sau này có gì hãy liên lạc với tôi"

"Để sau đi, cô còn việc khác nữa mà"

Nhắc đến việc khác Sephiria mới chợt hoàn hồn lại, từ khi đến đây tôi đã để ý thứ trên tay cô ấy đang cầm. Có lẽ cả Yume và Yukiko cũng hiểu mục đích chính của cô ấy đến đây là gì

"Thứ này sao... Tôi muốn mang nó đến cho một người mình mang ơn"

Khẽ mỉm cười, Sephiria nâng niu bó hoa quấn lớp giấy trắng mỏng. Cô ấy nhìn về phía tôi như thể đang muốn nói rằng, "Hãy cho tôi gặp người đó"

Bó hoa đó là Hoa Hồng Trắng... Vĩnh cữu và sát cánh, đó là bông boa tượng trưng cho lời từ biệt

Đó là một văn hóa nhỏ ở một số đất nước ở Phương Tây, đóa hoa đó dùng để tạm biệt một người đã khuất

●○●○●○●○●●○●○●○●○●○●○○●○●○●

Đôi khi hạnh phúc sẽ là mớ hỗn độn khó tả. Con người rất khó hiểu, họ có thể từ hạnh phúc chuyển thành đau buồn một cách nhanh chóng

Chẳng biết nữa, liệu rằng là họ đa cảm hay chỉ là những kẻ lừa dồi bằng vẻ bề ngoài

Nhưng có điều cảm giác lúc này của cơ thể tôi không phải là dối trá, nó đang run rẫy thật sự

Khi đứng trước ngôi mộ của Sophia, cơ thể này lại khẽ run lên vì điều gì đó

Đối diện với bia mộ Sophia, Sephiria lặng mình khẽ bước lên trên phía đối diện và rồi đặt bó hoa hoa hồng trắng kia lên. Cô ấy lặng nhìn đôi chút và rồi lấy bàn tay trần của mình chạm nhẹ vào mặt bia mộ

Cô ấy đang nói chuyện, Sephiria đang nói chuyện với người đã khuất

Hơn ai hết, chính tôi là người đã từng trãi qua cảm giác vô định đó. Con người không thể trò chuyện với người đã khuất nhưng vẫn luôn thờ cúng họ và đôi khi là than thở. Cái ngày mà mẹ tôi mất, linh hồn này vẫn mãi như vậy

Tôi chấp nhận hiện thực nhưng không có nghĩa rằng tôi sẽ quên đi người thân duy nhất của chính mình

Hành động kì lạ đó của Sephiria đang làm, tôi đã trãi qua rất nhiều...

Có một ngôi mộ của Sophia được đặt ở đây, khu mộ lớn dành cho người dân

Sophia tan biến mà không để lại xác vậy nên chỉ có thể lập một cái mộ giả mạo để che dấu sự thật về phía sau cái chết của cô ấy. Thường thì nơi này đôi khi Yukiko cũng ra thăm nhưng phần lớn thì nhà tôi nhớ đến Sophia thông qua di ảnh xưa kia cổ để lại

Tôi cũng chỉ mới ra nơi đây 2 lần, không khí nơi đây lạnh nhạt đến mức kinh dị

Tôi chỉ đang tự hỏi... Vì sao Sephiria lại tỏ ra trân trọng như vậy đối với một người mà cô ấy chỉ mới gặp qua một lần, Sophia cũng chỉ là vô tình đến cứu tất cả

Cảm xúc của cô ấy bây giờ là gì? Điều đó thật khó để suy diễn

Được một lát, Sephiria cuối cùng cũng trở lại biểu cảm ban đầu và đưa ánh mắt về hướng này. Đôi mắt sắc sảo đó đôi chút lay động khi đưa ánh mắt nhìn

"Tôi chưa chứng kiến tất cả, nhưng có lẽ vào khoảng cuối ấy... Cô ấy đã cười đúng chứ?"

Điều đó... Có thể đúng. Nụ cười khi đó vẫn hiện lên từ đôi môi của Sophia, trái tim đó đang vẫy gọi tôi, đó là điều thật lòng thực sự. Nhưng liệu cô ấy có hạnh phúc hay không thì điều đó lại rất khó nói, chẳng biết điều gì ẩn sau nụ cười đó nhưng tôi hiểu rằng khi một nụ cười lóe lên từ phút chót là khi họ đang được sự cứu rỗi

Mơ hồ thật, chính bản thân mình cũng chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi lại xúc động cho người khác

Bỏ lại lời nói của Sephiria, tôi chỉ đứng lặng mình để cơn gió lạnh lẽo đi qua. Chẳng hề có câu trả lời thích đáng nào cả, dù cho tôi đã chứng kiến nó

Dù vậy... Khi đó tôi đã rất hạnh phúc

"Chị ấy đã cứu tôi... Đó là sự thật"

Trả lời một cách vô tư nhưng tôi lại bị đẩy lại cái nhìn lạ hoắc từ Sephiria. Trước câu trả lời ngớ ngẩn đó, Sephiria chỉ khẽ cười rồi đâm chọc

"Kì quặc"

"Um, đâu thể nói điều mình không biết chứ đúng không?"

Có lẽ cô ấy đã cười vì thấy vẻ mặt khác lạ này, đến bản thân của nó cũng không nhận thức được là mình có đang hạnh phúc hay không

Sau cùng thì, những nỗi đau sẽ được gột rửa bằng hạnh phúc. Yêu thương sẽ vun đắp những thứ còn xót lại của hận thù

Sephiria tiến đến và nắm lấy cả hai bàn tay này. Đôi chút bất ngờ nhưng nhìn đôi mắt nghiêm túc đó khiến tâm trí này không thể hất đôi tay mềm mại ấy đi được

Cả hai gương mặt đối diện trong làn sương còn mơ màng, Sephiria khẽ mỉm cười

"Thật sự... Trái tim này đã rất hạnh phúc"

Trước lời thổ lộ khẽ khàng, tôi chỉ biết lặng im mà nhìn ngắm đôi bàn tay ấy buông rời đi

Làn sương như được những tia sáng cứu rỗi, một lần nữa ánh nắng được ban tới nơi đây. Cô ấy quay đi một cách mạnh mẽ và đôi chút sự dũng cảm, tâm trí này chưa một lần vực dậy trái tim yếu đuối một cách nhanh chóng như thế

Khẽ nhìn, bàn tay này lại nắm chặt lại. Nó như thể muốn bắt chước người con gái đó

Sephiria... Cô ấy mạnh mẽ quá đỗi so với trái tim của mình

Giữa vùng đất hoang tàn, tôi lại ngước nhìn lên bầu trời. Thoáng chốc buông rời cánh hoa trắng xóa mà Sephiria đã nhồi cho ban nãy. Cánh hoa hình bầu dục nhưng lại như thể hình trái tim, nó bay vụt cao và hòa mình vào ánh sáng

Sự cứu rỗi... Họ đã cho tôi nhiều quá đỗi, nhiều đén mức bản thân này chẳng thể trả lại cho họ bằng cách nào

Chỉ biết rằng, phải sống vì những thứ họ đã ban tặng cho. Sống, để được cứu rỗi và sống để cứu rỗi một ai đó

Cuộc đời không tồn tại tình yêu tuyệt đối, bởi vậy họ mới lấy đau khổ làm tình yêu

●○●●●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●

Kí ức là những thứ không bao giờ phai tàn

Con người có thể không muốn quên những hạnh phúc từng có nhưng họ cũng không thể buông rời những kí ức đau khổ trong tâm trí. Sự thật thì, ta chỉ đang ám ảnh bởi những kí ức đó mà không lần nào dám phá bỏ những xiềng xích

Những kí ức còn tồn đọng trong linh hồn này là tràn ngập sự hỗn độn, nó nhợt nhạt và tăm tối làm sao. Trí não này không đời nào quên được cái ngày ám ảnh đó và kể cả khi đã được giải thoát ở cuộc đời cũ, tôi lại tiếp tục đối diện với sự nghiệt ngã mới tại thế giới này

Mẹ và Sophia... Họ đều hi sinh vì đứa trẻ dễ tổn thương này. Không thể trách một ai đó, chỉ có thể trách trái tim yếu hèn. Giá như nó mạnh mẽ hơn, mọi chuyện đã khác

Đôi khi tôi tự hỏi... Liệu mình có xứng đáng nhận những hạnh phúc ấy không?

Lần nữa, trái tim này đã được phục sinh bởi sự ấm áp. Đôi mắt mở dần, đối diện nó lúc này đây là một gương mặt quen thuộc

Yume, chị ấy đang nằm nghiêng đối diện gương mặt này. Chị ấy đang ngủ khá yên giấc, dù sao thì cũng do tôi đã chợt tỉnh mộng vào nửa đêm nên việc kì lạ này mới xảy ra

Ngắm nhìn chị gái mình ở khoảng cách gần thế này thật kì lạ làm sao, đôi chút thấy gượng gạo nhưng cũng đôi chút được sưởi ấm

Dạo gần đây Yume đã chuyển sang phòng tôi ngủ, ban đầu chị ấy có vẻ vì lo lắng cho tôi nên thiếp đi rất muộn nhưng về dần có vẻ giấc ngủ đến với chị ấy đã bắt đầu dễ dàng hơn

Chị ấy... Liệu đã bớt sự tội lỗi chưa?

Bản thân này không hề muốn thấy người thân của nó đau đớn hay tội lỗi, đặc biệt là điều đó hướng về nó. Tôi chỉ mong rằng, Yume sẽ sống cho chị ấy nhiều hơn và chăm sóc bản thân mình tốt hơn

Chợt, tôi lại đưa ngón tay mình lại gần và vuốt ve bờ má ấy. Điều này có thể không đúng đắn nhưng ít nhất bây giờ tôi muốn ngắm nhìn chị ấy thật kĩ

Bờ má ấy thật mềm mại, nó có sự lạnh lẽo nhưng cũng đầy ấm áp. Kì lạ thay, tôi lại muốn ôm chị ấy vào lúc này, đôi khi cái cảm giác cô đơn lại hiện lên và tôi chỉ có thể dập tắt nó bằng cách dựa vào một ai đó

Yukiko có thể mang cảm giác của một người mẹ nhưng nó không thể thay thế vai trò quý giá nhất trong tim tôi. Nhưng với Yume thì khác, chị ấy cho trái tim này một cảm giác còn vượt xa cả thế, một thứ quý giá mà tôi chưa từng hiểu được

Có lẽ là do tôi chưa từng có chị gái vào kiếp trước nên mới thấy kì lạ trước sự ấm áp này, nhưng... Sự thật về cái cảm giác khó tả ấy vẫn không đời nào lí giải được

Nó... Giống như cảm giác yêu một người khác giới vậy

Dù cho tôi biết rằng, cảm giác đó là sai trái nhưng đối với linh hồn này... Có khi nó lại là sự thật

Yume cho tôi cảm giác vượt xa một người chị hay gia đình, có lẽ là vậy nên tôi mới dành cho chị ấy một tình cảm đặc biệt đến vậy

Tự hỏi nếu Yume không phải là chị em ruột của cơ thể này thì tôi có mang cảm xúc tương tự dành cho chị ấy hay không... Chỉ là giờ đây, tôi đã thực sự không muốn đánh mất người con gái đặc biệt này

Vừa có sự cô đơn, cũng vừa có sự ích kỉ... Cơ thể này như thoi thúc tôi ôm lấy chị ấy. Thoáng chốc, mọi thứ đã trở nên tĩnh lặng và giấc mộng cũ lại hiện hình

--------

Đôi khi có những sự ngại ngùng mà con người không thể bác bỏ được

Lần nữa tỉnh dậy với đầy sự mơ màng, đối diện tôi lúc này vẫn là gương mặt Yume... Có điều, chị ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt đầy sự lo lắng

"Yuri, em gặp ác mộng sao?"

Đó là khi tôi thật sự nhận thức được sự việc, hiện tại cơ thể tôi và đang ôm chầm lấy Yume như một đứa trẻ. Có vẻ là do câu chuyện tối hôm qua mà tôi đã vô thức ôm lấy chị ấy

"Em... Cũng chẳng rõ nữa"

Đúng là tôi đã gặp chút ác mộng, nhưng rồi là "ác" thì chưa tới mức đó. Nó chỉ đơn giản là các giấc mộng tăm tối được gửi từ nơi nào đó trong quá khứ, điều đó chỉ mang tính chất gợi nhớ mà thôi

"Vậy à...?"

Thoáng chốc, bàn tay của Yume tiến tới và đặt lên bờ má tôi. Dưới đôi mắt đầy sự u buồn, chị ấy khẽ nói

"Nếu có điều gì đó đau đớn, hãy chia sẻ chứ đừng giấu giếm... Đó là đặc quyền của người có gia đình mà"

Có những thứ trên đời ta khao khát nhưng chẳng bao giờ có thể với tới được, nhưng trên đời không ai hoàn toàn bị đối xử bất công cả. Có những thứ tưởng chừng là bình thường nhưng sâu trong đó là những thứ quý giá mà không phải ai cũng có

Yume, hay nói đúng hơn là gia đình này... Đã cứu rỗi linh hồn này, nó cứu rỗi chính tôi và ngay cả Yuri. Có một điều tôi chắc chắn rằng, mình phải bảo vệ nơi này, nơi trái tim mình thuộc về

Đó là khi nhận ra, cái ôm ấm áp quan trọng đến thế nào. Lại lần nữa, dù cho là ích kỉ nhưng ngay lúc này tôi muốn ôm chị ấy, dựa vào cơ thể ấy lâu thêm nữa

"Phải nhỉ...?"

Đó là đặc quyền của người được sở hữu yêu thương

Một lần nữa, bằng cả trái tim... Tôi lại đến và ôm lấy cơ thể ấm áp ấy

"Yuri?!"

Đôi khi hãy cứ ích kỉ, vì rằng... Ta luôn được cho phép làm điều đó

●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●

Đến một lúc nào đó ta sẽ nhận ra, rằng khoảng cách của con người và con người được thu hẹp nhanh hơn những gì ta nghĩ

Từ một cô bé với đầy sát khí đe dọa em trai mình, nay tôi và Yume dần khắn khích lại với nhau hơn. Không thể nói là "trở lại" được, bởi lẽ linh hồn này được tái sinh dưới danh phận em trai của chị ấy chứ không phải một người em thực sự

Đúng hơn thì, tôi chỉ mới quen và gặp Yume cách đây không lâu. Quãng thời gian đó ngắn ngủi đến kì lạ nhưng tình cảm tôi dành cho chị ấy đang dần lớn hơn, cá nhân tôi chưa từng đặt nhiều niềm tin và tình cảm cho bất kì ai đến thế

Phải chăng là do cơ thể này với Yume đã là một cặp song sinh từ trước nên mới dễ gần đến vậy

Có điều, dù là song sinh thì không phải thứ gì ta cũng có thể làm cùng nhau được

Những tiếng va đập đã tạm dừng trong võ đường. Dưới sự mệt mỏi, cuối cùng trận đấu tập khắc nghiệt cũng tạm hoãn

"Chị xin lỗi nhé...? Vì bắt em đánh tập thế này"

Sau khi cả hai ngồi xuống, Yume chợt nói với vẻ mặt lo lắng. Tôi hiểu vì chị ấy lo cho thân thế mới bình phục ít lâu này nhưng không nhất thiết phải quan tâm nhiều đến thế, chị ấy nên lo cho bản thân nhiều hơn người khác mới phải

"Đây là ý muốn của em, chị không cần phải xin lỗi đâu. Nhé?"

"À-Ừm, chị hiểu rồi"

Lời nói của Yume vẫn còn khá cứng nhắc như trước kia. Bản thân tôi không tự nhận mình tinh tế trong cách nhìn nhận người khác nhưng hiện tại tôi đã sống đủ lâu với Yume để biết chị ấy cực kì kém giao tiếp và cư xử

Đương nhiên chuyện giao tiếp và cư xử ở đây là một vấn đề khác, không nói đến chuyện phép tắc vì vốn dĩ Yume đã được nuôi dạy rất chỉnh chu vậy nên về việc lễ phép là không phải bàn. Nhưng cái vẻ công dung ngôn hạnh đó bị cắt xén đi khá nhiều bởi cái vẻ giao tiếp bất bình thường đó của chị ấy

"Trên mặt chị có gì sao?!"

Chị ấy chợt bối rối khi bị tôi nhìn chằm chằm vào

Nếu không tính người trong gia đình này thì Yume gần như chẳng nói chuyện với cá nhân một ai. Phải, chị ấy chẳng hề có bạn ở trường và gần như không có ai đó để bầu bạn xã giao

"Yume, ở trường chị được học cái gì vậy?"

Tôi chỉ đang tự hỏi rốt cuộc ở trường có ai đó dạy chị ấy giao tiếp không, lẽ ra điều này phải được thực hiện chứ

Song thay vì hiểu theo nghĩa của tôi thì Yume lại hiểu sang một ý nghĩa khác khi bắt đầu trở nên bồn chồn khi chà sát hai đùi vào nhau

"Phải nhỉ, em đã mất trí nhớ vậy nên không biết nhiều về trường lớp là phải. Và bây giờ em vẫn chưa thể đi học lại, Yuri cô đơn lắm phải không?"

Vẻ mặt xót xa ấy hiện lên, nhưng ở đây em đâu cần sự cảm thông đâu, rõ ràng là Yume đang hiểu sai câu hỏi của tôi. Nhưng nếu hỏi thẳng câu tôi muốn hỏi ra thì sẽ là vô duyên mất, vậy nên cách tốt nhất là đâm theo mà bịa chuyện thôi

"Có lẽ, bây giờ em vẫn chưa đi học lại được nhưng điều đó không phải vấn đề quá lớn, hiện tại ở đây là hạnh phúc lắm rồi. Chỉ là, em tự hỏi liệu Yume có hạnh phúc khi được đi học hay không mà thôi"

Tôi và Yume gần như chẳng có sở thích gì để liên hệ với nhau vậy nên đôi khi các cuộc hội thoại thường rất tẻ nhạt, đó là lí do mà tôi và chị ấy dành nhiều thời gian ở bên nhau trong võ đường này. Chi ít là cả hai đều muốn mạnh hơn nên coi như ta đều có một cái hợp ý để nói với nhau vậy

Thiết nghĩ, với một đứa trẻ như Yume thì tôi nên giúp chị ấy hoạt bát với xã hội hơn thay vì cứ tập luyện với chị ấy suốt

Dù sao thì đây cũng là cơ hội để hỏi mấy câu hỏi cá nhân xã hội như vậy

"...Em muốn biết sao?"

Có đôi chút rũ buồn, tôi tự hỏi trong vẻ mặt đó là gì, thất vọng hay chán chường. Sau cùng, Yume cũng quyết định nói điều gì đó với một nụ cười nhạt trên môi

"Vậy ta cùng đến trường chị nhé? Em sẽ biết môi trường đó và chị cách biệt đến thế nào"

Kì lạ thay, Yume trở nên khác lạ khi nói ra câu đó. Có thứ gì đó chẳng đẹp đẽ đang hiện lên trước mắt









Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top