Chương 12: Khó Chiều

Căn biệt phủ to lớn không chỉ rộng với nhiều phòng ngủ mà nó còn có cả một nhà tắm to lớn, mỗi khi ngâm mình vào đây thì gần như mọi lo âu sẽ lại tan biến dần đi

Phải gọi là "nhà tắm" vì thật sự nó rất to với chiếc hồ nước nóng lớn ở trung tâm, nó thực sự giống những nhà tắm của các vua, chúa thời xưa mà trong các bức tranh cổ miêu tả

Ở nơi đây chỉ toàn là những người giúp việc nữ vậy nên chỉ có tôi là nam giới duy nhất. Thế nên giờ tắm được chia rất rõ ràng, đó là tôi luôn được ưu tiên tắm đầu trong nhà tắm rộng lớn này

Nhân tiện thì những người giúp việc ở đây phần lớn đến từ nhân viên của Yukiko, chẳng biết cô ấy làm kiểu gì mà họ về dưới trướng phục vụ mình đến tận đây nữa. Phần lớn là những người phụ nữ nhỏ hoặc bằng tuổi Yukiko nên đối với tôi thì khá dễ nói chuyện với họ

Nhưng cũng vì lí do đó mà tôi lại thấy lạc lõng trong ngôi nhà này, chỉ mình là nam giới thì thật kì cục

Tại sao Yukiko không sinh cặp sinh đôi nữ cho tôi đỡ mệt mỏi thế này nhỉ?

Mà, giờ tắm là giờ ta nên được yên tĩnh nhất để suy nghĩ mà

Bởi vì một vài điều mà bây giờ tôi đã quay lại nghiêm túc với luyện tập

Đã từ rất lâu, từ khi tôi còn là một đứa trẻ cần phải lớn... Cơ thể ấy đã trãi qua vô vàn sự khắc nghiệt từ tra tấn thể xác đến triệt hạ cảm xúc

Người nuôi dạy tôi sau khi mẹ tôi mất là một người lính đánh thuê, quá khứ ông ta cũng là sát thủ bởi thế mà đứa trẻ ngày ấy được đào tạo để trở thành một con người giống như vậy

Buồn nôn, quằn quại, đau đớn... Những cảm giác mà linh hồn này không đời nào quên

Học cách giết chết một con nai bằng dao đến việc giết chết một con người bằng kiếm. Thật đau đớn khi phải nói, đứa trẻ chập chửng tuổi cấp 2 đã làm ra những tội ác tày trời không thể thứ tha

Thế nhưng... Có lẽ đó là công việc phù hợp nhất với tôi lúc ấy, chẳng công việc nào gần cái chết hơn sát thủ cả. Không phải bác sĩ cứu người, giết người là thứ giúp tôi tiến gần hơn với sự thõa mãn bẩn thỉu từng ám ảnh mình

Vì muốn hiểu thấu sự ghê tởm nên mới trở thành một thứ ghê tởm, có lẽ nên miêu tả như thế

Sau chuyến đi lần trước tôi đã bắt đầu luyện tập trở lại, mục đích ban đầu chỉ đơn là cố gắng để mạnh lên đôi chút mà thôi. Vẫn cứ luyện tập để năng cao cơ bắp, luyện kiếm để trở nên nhanh nhẹn hơn

Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi mà cơ thể này đã trở nên nhanh nhẹn rõ rệt. Nhớ ngày trước tôi gần như bị Yume đánh cho chết đứng thì giờ đây đã có thể gượng dậy thêm phần nào rồi

Yume gần đây bắt đầu trở nên điên cuồng với thanh kiếm của mình nhiều hơn, chị ấy đã nhân đôi thậm chí là nhân ba sự nghiêm túc của mình lên. Dù cho cơ thể đã rã rời, dù cho lịch học vẫn diễn ra nhưng chị ấy vẫn dồn thời gian rảnh để luyện tập

Yume đã mạnh đến nổi sẽ rất khó để tìm ra một đứa trẻ đánh thắng được chị ấy bằng kiếm không, nếu chị ấy tiếp tục với quyết tâm như thế thì khi trưởng thành Yume sẽ rất mạnh

Tuy nhiên... So với những người xài ma thuật thì sức mạnh Yume đang sở hữu quá lỗi thời. Trường Kiếm hay Kiếm Kỹ dường như đã chết ở thế giới này, bởi lẽ giết The Void bằng những thứ đó là quá khó khăn, so với việc đánh 1vs1 với người xài ma thuật thành thạo lại càng khó

Đương nhiên không thể nói rằng võ thuật ở thế giới này quá yếu so với ma thuật, nhưng nếu nhận định theo một cách khách quan thì người dùng võ thuật không thể vượt xa được so với thứ kia

Nếu như Yume sử dụng thành thạo ma thuật như Yukiko thì chị ấy sẽ mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng... Ma thuật của Yume có vấn đề

Đúng ra thì... Tôi chẳng mấy khi thấy chị ấy dùng ma thuật

Như đã kể trước kia, hội chứng tự kỉ có thể tác động đến việc sử dụng ma lực. Những thứ liên quan đến não bộ điều mang tác động lớn đến người sử dụng ma thuật, khi tâm lí bạn bất thường thì bạn sẽ chẳng thể nào dùng ma thuật một cách tự nhiên

Yume dường như mắc phải thứ đó... Trong tâm lí chị ấy vẫn xảy ra xung đột, đó là lí do khiến chị ấy chẳng thể điều khiển ma lực như người thường

Tệ hơn là nếu như không chữa dứt điểm nỗi sợ đó trong tương lai... Yume sẽ mãi mãi mất đi khả năng điều khiển ma lực

Thế giới là một chuỗi khổ đau đan xen hạnh phúc, đôi khi ta có thể thấy họ cười nhưng đôi khi ta cũng chẳng hiểu lí do họ khóc... Những nụ cười nhất thời khó có thể che đi một nỗi đau sâu thẳm, đó là sự thật

Tâm lí học vẫn luôn là thứ gì đó không phù hợp với linh hồn này, việc hiểu rõ nó thật quá khó khăn. Yukiko nói là chữa lành hay cứu rỗi... Thực chất tôi chẳng làm cho họ nhiều đến thế

Bể nước tôi đang ngâm là nước nóng vậy nên có sẽ có rất nhiều hới ướt bay lên trông rất thơ mộng, ngoài ra thì nhà tắm này còn có cơ chế hơi sương nữa, thứ đó thường chẳng được bật lên do chẳng có nhiều tác dụng lắm

Nhưng bất thường thay hệ thống phun sương lại được bật lên từ bên ngoài, tức là có ai đó đang vào đây. Những nữ giúp việc thường điều biết lịch tắm của tôi vậy nên sẽ không bao giờ can thiệp vào sự riêng tư ít ỏi này, tuy nhiên giả sử đó là một người giúp việc mới hay là một vị khách từ bên ngoài vào thì họ sẽ không biết rằng hiện giờ có người ở đây

Đề phòng, đó là thứ tôi luôn phải đặt lên trên mỗi khi tình huống như vậy xuất hiện

Nhắm đôi mắt mình lại, tịnh tâm để cảm nhận sự vật rõ ràng hơn. Không hiểu sao nhưng cơ thể này có giác quan cao hơn nhiều so với ngày thường, điều đó giúp tôi phần nào trong việc cảm nhận

Một người... Cân nặng có thể bằng tôi... Dựa vào những đặc tính đó thì tôi có thể suy ra đáp án ngay lập tức mà không cần điều tra thêm

Người bước vào phòng tắm trong làn sương dày đặc ấy là Yume, chị gái của cơ thể này

Trên cơ thể nhỏ nhắn, trắng trẻo ấy chỉ có duy nhất một chiếc khăn tắm lớn quấn từ bắp đùi lên tới ngực

Giữa không gian lặng yên, Yume nhìn thẳng vào tôi mà không trả lấy một sự ngạc nhiên nào... Chị ấy vào đây ung dung như chẳng có gì trong khi vẫn biết giờ này tôi đang ở đây, đó là ý định có chủ đích

"Không cần quan tâm chị đâu..."

Dù tỏ ra lạnh lùng nhưng thế nào nhìn vào chị ấy bây giờ cũng đầy sự xấu hổ. Có vẻ như chiếc khăn đó không đủ để che hết cơ thể đó nên chị ấy luôn bám víu và kéo nó lên để vừa vặn hơn

Bất thường thật, tôi chưa từng rơi vào cảnh này trước đây

Sau đó ít lâu cuối cùng Yume cũng trở nên bình tĩnh lại rồi ngồi xuống mép bể, chị ấy chỉ thả hai đôi chân trần để ngâm dưới bể nước nóng

Dù là chị em nhưng thực sự bọn tôi chưa từng tắm cùng nhau, có lẽ trước kia với Yuri thì cũng vậy. Nếu xét về độ tuổi thì ở thời điểm này việc tắm chung có hơi kì quặc, cơ thể hai đứa cũng đã phát triển theo nhiều cách khác nhau và không còn phù hợp để gần gủi như vậy được

Kể cả việc ngủ chung với chị ấy mỗi ngày tôi cũng rất chú tâm ý tứ, tôi chưa từng ôm chị ấy khi ngủ hay lấn sang bên chỗ chị ấy nằm quá nhiều để tránh đụng chạm, đương nhiên Yume cũng thế

Chừng này tuổi thì Yume phải hiểu rằng là cơ thể chị ấy bắt đầu phát triển hơn để trở thành một cô gái chứ không phải đứa trẻ, vậy nên việc làm bây giờ của chị ấy làm tôi thấy e ngại đến đáng ngờ

Cơ thể của Yuri và tôi thì chẳng bàn đến nhưng Yume hiện giờ đang là một cô gái phát triển, việc chị ấy khỏa thân với duy nhất một chiếc khăn che chắn là điều hết sức nhạy cảm rồi

Đối với tôi Yume chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, nhưng ít nhất thì với tư cách là một đứa em tôi phải giữ thái độ bình ổn nhất với những việc nhạy cảm sẽ xảy ra

Hơn nữa Yume cũng là người tôi yêu thương, việc chị ấy quá dễ dãi khi bước vào nơi riêng tư của ai đó với cơ thể như vậy là điều hết sức bất cẩn. Đừng đem việc anh chị em ra để nói, bất kể là ai đi nữa thì người phụ nữ phải luôn cẩn thận trong việc giữ thân mình

Cảnh tượng này thật khó xử.... Việc nhìn Yume lúc này thật khó khăn, thỉnh thoảng tôi chỉ dám liếc qua nhưng rồi lại đụng ánh mắt chị ấy

Các để vượt qua kiếp nạn này là gì nhỉ? Phải rồi, mình phải nghĩ một thứ khác để loại bỏ sự tâm trung không đáng có kia

Có một điều mà tôi luôn hoài nghi về chính mình, rằng năng lực "giác quan" của tôi có phải một loại dị lực hay không? Khả năng đó chắc chắn không ai trên đời có thể có được, bởi lẽ nó quá áp đảo

Chỉ cần tập trung tôi thậm chí có thể dòa xét cả một tòa nhà trong vòng 30s, khả năng phán đoán cũng được tăng lên đáng sợ. Đến cả việc nếm đồ ăn tôi cũng cảm nhận rõ sự khác biết, rõ ràng là giác quan mình nhạy bén và mạnh hơn tất cả những người còn lại ở thế giới này

Ở kiếp trước tôi được rèn luyện để nghe đến từng tiếng mũi bay, nhưng so với thứ tôi được nhận ở kiếp này thì thứ đó quá khủng khiếp

Phản xạ, tầm nhìn, cảm nhận là những yếu tố cốt yếu để tạo ra một con sói hung ác... Nói đúng hơn là những kỹ năng không thế thiếu của kẻ săn mồi

Cứ như thể tôi được đặc ân để lần nữa làm sát thủ vậy, nghe buồn cười nhưng cũng thật ghê tởm

"Dị lực" là thứ con người chỉ thức tỉnh đúng một lần, trước đây chưa hề có khái niệm về việc một người sở hữu hai dị lực khác biệt. Nói ngắn gọn thì, tôi bây giờ là một sinh vật hiếm vì sở hữu hai dị lực hoặc là sở hữu một dị năng chưa ai biết tới

"Chị có đang làm em khó xử không... Yuri?"

Yume, người ở phía bên kia bể lên tiếng. Khoảng cách từ chỗ tôi đến chị ấy khá xa nhưng dưới độ dày của sương thì gương mặt của chị ấy lại khó nhìn hơn

"Chị thấy em nãy giờ có hơi đỏ mặt ấy..."

"Hể?!"

Đùa sao... Tôi mà lại đó mặt á?!

Khi lấy tay chạm vào mặt mình tôi cảm nhận đúng là nó ấm hơn thường ngày nhưng nó không có nghĩa là đỏ mặt đúng không?! Từ nãy giờ tôi không hề nhìn Yume với ánh mắt khác, tôi hoàn toàn nhìn chị ấy với tư cách là một đứa em trai nên không thể thế được!

"Vậy sao...?"

Trả lời một cách gượng gạo cho qua, tôi chỉ sợ khi thấy điều đó Yume sẽ trở nên lo ngại trước ánh nhìn của tôi hơn thôi. Dù cho chị ấy nên làm vậy nhưng nếu thế thì tôi sẽ oan ức lắm

"Yuri... Em có phiền nếu nghe chị than thở bây giờ không?"

Bây giờ á? Tôi đã ở trong đây 30 phút tính cả lúc chị ấy bước vào rồi ấy, chỉ sợ thêm nữa tôi sẽ ngất mất. Người ta cũng thường nói không nên ngâm mình quá lâu mà... Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sầu muộn ấy của Yume tôi lại đổi ý và nghiêm túc gật đầu với chị mình

"Nói sao nhỉ, dạo này chị thấy rất kiệt quệ. Dù cố gắng đến đâu thì khả năng của chị chỉ nằm ở một mức cô định, nó không thể cao hơn nhiều nữa, kiếm thuật dường như đã lãng quên chị rồi ấy"

Chị ấy đang nói đến việc luyện tập, chuyện đó tôi hiểu vì chính tôi là người luôn ở bên cạn chị ấy mỗi khi luyện tập

Yume đã lao vào điên cuồng với thanh kiếm của mình, chị ấy đã cố gắng hơn rất nhiều so với trước kia, dưới đôi mắt của tôi Yume đã rất kiệt xuất rồi. Nhưng bây giờ chị ấy lại nói rằng bản thân đã mất đi cảm giác thăng tiến... Không biết Yume có hiểu điều đó là gì hay không nữa, vì chị ấy đã đạt đến giới hạn mà cơ thể chị ấy có thể tiết ra rồi

Đúng hơn thì, so với sức lực của một đứa trẻ thì Yume đã max level của kiếm kỹ, chị ấy chẳng thể thăng tiến nếu như không lớn lên

So với mặt cơ bắp và thể lực bây giờ thì có những kỹ thuật mà Yume sẽ không bao giờ đạt đến được nếu như chị ấy không sở hữu nền tảng thể chất nhất định

Nói cho đúng thì, Yume không thể sử dụng kiếm kỹ mà Yukiko sử dụng. Đó là khoảng cách kinh nghiệm và thể xác

Song, lí do mà Yume không thấy mình thăng tiến là do chị ấy không đủ kinh nghiệm để tự đánh giá bản thân mình. Tôi chắc chắn không thể đánh bại Yume, đó là sự thật, dù cho mình có đánh hết sức bình sinh thì tỉ lệ thắng chỉ nằm ở mức cân bằng

Yume luôn luyện tập vậy nên dù cho tôi có mạnh thêm nữa thì hai đứa cũng chỉ là đi song song nhau. Nhưng nếu chị ấy thử đánh với Yukiko thì hẳn sẽ nhận ra giới hạn của mình bây giờ là quá nhỏ bé so với thế giới

Nhưng bây giờ đó không phải ưu tiên, tôi đã quyết định giúp đỡ Yume mạnh hơn... Vậy nên phải bắt đầu từ việc giúp chị ấy sử dụng ma thuật

"Đôi khi những áp lực sẽ khiến ta chán nản, thiết nghĩ ta nên dành thời gian nghĩ ngơi để chiêm nghiệm về những thứ mình đang làm. Em không nói việc chị đang làm là vô nghĩa, nhưng nếu chị thử nhìn theo một góc nhìn khác thì có khi sẽ nhận ra một phương pháp tốt hơn cái trước kia. Luyện tập không có nghĩa là luyện đi luyện lại một động tác hay luyện đi luyện lại một kỹ thuật, luyện tập là để chị nhìn ra cái chị thiếu và bù đắp nó đúng không?"

Trông Yume cũng chẳng khá hơn tí nào, có thể chị ấy không hài lòng trước câu trả lời vô nghĩa của tôi chăng?

Song, Yume chỉ đáp với giọng đầy nặng trĩu trong khi đang lấy tay khẽ chạm ngực mình

"Nghĩ ngơi sao? Chị xứng đáng được thứ đó khi chưa gặt được hái thứ gì sao?"

Yume chẳng tích cực tí nào, sau bao nhiêu chuyện chị ấy vẫn giữ góc nhìn đầy tiêu cực. Đương nhiên đó là điều cần thiết để ta cố gắng tập trung nhận ra lỗi lầm nhưng đôi khi nó lại là thứ giết chết tâm lí của ta

"Trước khi làm việc ta phải nạp năng lượng trước đúng chứ? Cơn đói danh hiệu sẽ khiến ta kiệt sức trước khi ta về đích, vậy nên chị hãy cứ việc lựa chọn thứ mình nên nạp để lấy năng lượng. Hạnh phúc chẳng hạn, nó là nguồn năng lượng thiết thực nhất chị có thể tìm ra"

Đừng khởi hành với chiếc bụng đói, đó là điều tôi nghĩ

"Một ngày thôi, nếu chị không ngại thì em sẽ cùng chị thử nghiệm. Nay là 23 tháng 12 rồi, chị nên để mình thư giãn vào ngày mai"

"Em nói đúng... Nghỉ một ngày chẳng có gì to tác cả nhỉ?"

"Mong là vậy", dường như gương mặt đượm buồn của người con gái tôi thương đang nói lên điều đó. Đương nhiên không thể nói trước được điều gì, lựa chọn nằm ở chị ấy... Lựa chọn dằn vặt hay tận hưởng

Mọi thứ trên đời điều là một sự lựa chọn mà

-------

Sau cùng thì cũng có thể thoát khỏi cảnh khó sự. Khi bước ra được bên ngoài dường như cơ thể này được sống lại thêm lần nữa

"Tuyết lại rơi rồi..."

Lại lần nữa, khi nhìn ra ngoài cửa kính tôi lại thấy cảnh tưởng quen thuộc này. Những hạt tuyết bay lơ lửng trên bầu trời rồi đáp xuống, chúng như báo hiệu rằng Tokyo ngày mai sẽ lại phủ đầy tuyết sớm thôi

Lạnh thật, dù cho tôi vừa tắm nước nóng xong. Lần đầu tiên trong đời tôi ngâm mình trong 45 phút, công nhận là kiệt quệ tinh thần thật. Sẽ chẳng làm lạ nếu ngày mai tôi đổ bệnh đâu, Yume hại tôi một phen rồi ấy

Nhiều chuyện vẫn cần phải giải quyết, tôi chẳng thể chậm trễ thêm nữa. Tương lai là một định nghĩa biến hóa khôn lường, ta khó thể bị nó nuốt chửng và cũng có thể bị nó cuốn trôi đi

Phải chuẩn bị trước đại thủy thần, đó là thứ tôi luôn luôn nghĩ... Vì ta chẳng thể phó mặc cuộc đời cho tương lai

Kiếp này đã khác rồi, nó có gia đình và những người yêu thương... Vậy nên phải bảo vệ và giữ gìn họ

Mọi sai lầm luôn được trả cái giá đắt, chỉ có tiếp tục sống mà không mắc sai lầm mới có thể chữa lành nổi đau

----- Phải, sống sao cho không hối tiếc... Vì tôi và vì cậu, Yuri

●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●

Không hiểu sao nữa, nhưng giờ đây mỗi khi thức giấc tôi lại bắt gặp gương mặt quen thuộc này. Một gương mặt xinh đẹp, làn da trắng trẻo không tì vết. Một tạo tác tưởng như được tạt tượng, đó là những gì hoa mỹ nhất để có thể miêu tả nhan sắc ấy

Dáng ngủ của chị ấy cũng rất chuẩn chỉnh, không hề quá xen lấn cũng không làm rối mái tóc của mình. Đôi môi ấy hơi hé ra để thở từng chút một cách nhẹ nhàng trông thật đáng yêu, không hiểu sao khi nhìn Yume thế này tôi lại nảy ra nhiều suy nghĩ kì quặc đến vậy

Thoáng chốc, tôi lại bất giác vén những sợi tóc chắn tầm nhìn của tôi về phía gương mặt và điều đó cũng khiến Yume lờ mờ tỉnh giấc

Chị ấy giãy dụa nhẹ nhàng như một chú mèo con bé nhỏ đang chớm tỉnh ngủ, đôi mắt ấy dần mở ra rồi chạm vào ánh mắt tôi

"Buổi sáng tốt lành"

Tôi mở lời với người vẫn còn đang mơ hồ khi mới thức giấc, chị ấy vẫn luôn như thế trước đây

"Uhm... Chào buổi sáng, Yuri"

Chợt, chị ấy kéo người mình rồi dậy trong nét mặt nửa tỉnh nữa mơ, Yume dụi mắt một hồi rồi bước chân xuống giường rồi nói câu "Tạm biệt" đơn giản rồi chị ấy trở về phòng thay đồ

Hệt như một chú mèo con ấy, đáng yêu thật

Dạo gần đây Yume qua phòng tôi nhiều hơn, chị ấy đôi khi lại qua lúc tôi chuẩn bị ngủ hoặc đôi khi là chui vào giường khi đèn đã tắt. Đối với Yume, thì hẳn giường tôi giống như nơi để chị ấy nạp năng lượng vậy

Việc chị em bọn tôi ngủ cùng nhau đã diễn ra rất lâu về trước, Yukiko đương nhiên cũng biết chuyện đó và cô ấy còn tán thành việc để hai đứa ngủ chung. Song, việc ngủ chung như thế chẳng có ý nghĩa lớn gì liên quan đến việc gắn kết đâu, chỉ đơn giản là gần nhau mà thôi

Đôi khi có chị ấy tôi còn khó ngủ ấy chứ, giường đúng là rộng nhưng thật sự cảnh tượng có một người khác giới nằm cạnh bên trông hơi kì quặc. Thế nhưng nếu không có Yume thì tôi chăng bao giờ vui như thế trong lúc ngủ, bởi khi đó tôi mới thấy được vẻ đáng yêu nhất của chị ấy

Còn bình thường trông Yume hơi cọc cằn, dù gương mặt chị ấy chẳng mấy khi biến sắc


"Ra ngoài cùng nhau ư?"

Yukiko đáp lại tôi với giọng điệu ngỡ ngàng trong khi cả nhà đang dùng bữa sáng

"Vâng, chúng con sẽ đi đâu đó vào buổi chiều tối vào hôm nay. Điều đó có quá đáng lắm không ạ? Dù sao hiếm lắm mẹ mới có ngày nghỉ vào dịp lễ thế này"

"Không đâu, hai đứa cứ thoải mái. Noel còn tận ngày mai nữa mà, nếu được thì ngày mai các con ở nhà với mẹ một chút là mẹ vui lắm rồi"

Không hiểu sao câu nói đó làm tôi đau lòng làm sao. Yukiko như thể đã chờ ngày này lâu lắm rồi để có một ngày nghỉ bình yên bên cạn gia đình, thế mà tôi lại đi mượn Yume rồi để người mẹ ở lại một mình

Tôi đã nói rằng sẽ dẫn Yume đi đâu đó vào hôm nay từ tối hôm qua, đó là thứ tôi nên giữ lời với chị ấy. Đương nhiên có thể nhờ Yukiko đi cùng nhưng việc đó sẽ khiến mục đích của tôi tan nát. Thứ tôi cần bây giờ là một cuộc nói chuyện thật sự cần thiết cho Yume, tạo cho Yume một cảm giác hạnh phúc chị ấy cần có để xua bớt nỗi lo. Hiện tại cảm xúc của Yume dành cho người mẹ mình rất hỗn loạn, để chị ấy tiếp xúc với mẹ mình quá nhiều sẽ khiến trình trạng chị ấy càng mệt mỏi thêm mà thôi. Sau cùng thì hai người họ chẳng khá hơn tí nào, dù gương mặt giống y đúc nhưng tính cách họ lại trái ngược đến bất thường

●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●

Đã gần tới giờ đi nên Yume cũng đang bắt đầu chuẩn bị, có điều thay vì để tôi ở ngoài như trước kia Yume lại lôi tôi vào phòng để giúp chị ấy lựa quần áo mặc

"Em thấy sao?"

"Mọi thứ chị mặc lên điều tôn lên vẻ đáng yêu và xinh đẹp cả"

"Chị cũng muốn thử những bộ kiểu trưởng thành hơn, mặc những thứ này hơi trẻ con quá đúng không?"

Trưởng thành trong suy nghĩ của chị ấy chắc chắn là như Yukiko rồi, nhưng chiều cao chị ấy vẫn chưa quá hợp với cái style đó đâu

Đúng là Yume và tôi năm nay đã cao 1m6, cao hơn phần lớn các đứa trẻ cùng tuổi khác nhưng lựa chọn ăn mặc quá trưởng thành so với độ tuổi là điều không nên. Đương nhiên thì những ngày như Tết hay lễ hội chị ấy được mặc Kimono hay trang phục truyền thống như bao người, nhưng nếu đi ra đường việc mặc nổi bậc quá sẽ gây chú ý

Có thể phối đồ sao cho Yume trưởng thành nhưng việc đó sẽ khiến chị ấy trở nên xinh đẹp nên mức cần thiết, việc đó sẽ khiến chị ấy bị chú ý nhiều hơn

Vậy nên tôi muốn chị ấy ưu tiên việc ăn bận sao cho phù hợp nhất với vẻ ngoài của mình

"Không hề trẻ con đâu, em xin chắc chắn rằng chị luôn là người xinh đẹp hoàn hảo nhất dù cho có ăn diện thế nào. Những bộ đồ đơn giản như vừa rồi là được, ta đâu có đi tiệc đâu đúng chứ?"

Sau cùng thì chị ấy cũng đồng thuận với ý kiện của tôi và bắt đầu chốt hạ việc lựa đồ hơi dài dòng này. Song, việc kinh khủng nhất là Yume không đuổi tôi ra ngoài để chị ấy thay đồ

"Cứ ở lại đi, tiện thay xong rồi để em xem thử coi phù hợp chưa"

Chị ấy chị chèn thêm câu "Nhắm mắt lại là được" với thái độ cực kì hời hợt, quả nhiên chị ấy chẳng thèm phòng bị tí nào

Tự hỏi tôi có nên dạy lại chị ấy về vấn đề này không nữa

Sau vài tiếng sột soạt cuối cùng tôi cũng được mở mắt. Đối diện đôi mắt này lúc ấy mà một Yume với bộ đồ cực kì đáng yêu, một cách phối đồ đơn giản: Phối cardigan khoác ngoài sơ mi trắng với chân váy. Điểm đặc biệt của cách phối đồ này là tôn lên dáng dóc của người mặc, ngoài ra nó còn toát lên vẻ đáng yêu đầy sang trọng. Một bộ đồ với tông màu tối rất phù hợp với mái tóc của Yume

Thật sự thì với kiểu tóc Hime đó thì chị ấy phối kiểu nào cũng thành công chúa được, bởi lẽ bề ngoài chị ấy sang trọng đến mức khó cưỡng vậy mà

Nếu như không tính mẹ tôi, người có cùng gương mặt và vóc dáng y đúc với Yukiko thì Yume là người con gái xinh đẹp nhất tôi từng gặp

Không nói đến Sephiria và Sophia, bởi gu tôi là Châu Á. Nhất là phụ nữ nước mình, nhìn vẫn dễ có thiện cảm hơn so với phần còn lại

Cơ mà có thứ mãi vẫn chưa thể lí giải được, đó là Sophia là người nước nào vậy nhỉ?

"Hợp không...?"

Dòng suy nghĩ vớ vẩn ấy chợt bị đánh tan khi Yume khẽ nói với giọng đôi chút ngại ngùng, không hiểu sao nhưng tôi thấy chị ấy hơi đỏ mặt

"Xinh lắm"

"Thế à, được vậy thì tốt quá... Chị chỉ sợ rằng mình không đủ sức hút để đi cạnh em"

"Em phải nói câu đó ấy chứ"

"Không có đâu... Yuri có thể không biết nhưng em được yêu thích lắm ấy"

Có chuyện này luôn hả? Nghe lớn chuyện quá vậy trời

"Lần em cùng chị đến trường rất nhiều người đã để ý em đó, những người bạn lớp chị cũng nhắc đến em liên tục. Họ nói rằng em rất đẹp trai với cả đáng yêu, nghe được việc đó chị thấy rất vui nhưng lại chua xót vì sợ rằng mình không đủ nhan sắc để đi cạnh em"

Chị nghĩ xa quá rồi, hơn nữa mấy lời khen đó là đểu cáng chắc luôn. Ai đời lại đi khen đàn ông đáng yêu chứ, nghe bực mình thế nào ý. Cơ mà đúng thật là Sephiria từng khen tôi kiểu tương tự nhưng cô ấy có khi cũng đang châm chọc tôi thì đúng hơn

"Em không quan tâm là ai đang bàn tán, dù cho sự bán tán đó nhắm đến em đi chăng nữa. Đối với em, chỉ cần có Yume là được. Hơn ai hết, chị là người em yêu nhất vậy nên sẽ không đời nào có chuyện em nói rằng chị không xứng hay kiểu gì đó tương tự"

"Thế sao... Chị nghĩ nhiều rồi nhỉ?"

"Ừm, chị chuẩn bị tiếp đi nhé, em xuống bên dưới đợi đây"

Nói rồi tôi rời đi ngay lập tức, để lại Yume đang đứng bất động với gương mặt đỏ bừng. Chị ấy ngại cũng đúng mà, nếu gặp tôi thì chắc giờ này tôi độn thổ mất rồi



17h chiều, tuyết trời hôm này cũng nặng hạt thật. Dù cho cơ thể tôi bây giờ đang co rúm lại nhưng vẫn phải cố gượng để đi với Yume

Đây là vì chị ấy, vì tương lai mà

Tối nay ở quảng trường thành phố sẽ mọc lên một cây thông to lớn phát sáng rất đẹp nên tôi muốn thử đi xem nó với Yume, đương nhiên để tránh cho Yume sợ hãi trước đám đông tôi phải chọn một quán cafe gần đó để cùng nhau ngắm

Chi ít chi ấy nên có một cuộc sống với những nhu cầu mà người thường nên có, mưu cầu hạnh phúc tối thiểu

Lối sống của Yume là lối sống ích kỉ bậc nhất, nó tổn hại sâu sắc với tâm lí và là căn nguyên nảy sinh ra vô vàn cuộc tự tử của giới trẻ. Độc hại và ích kỉ, chỉ ấy chỉ sống cho chính mình qua ngày và cố gắng làm một công việc gì đó đến điên cuồng

Bây giờ thì đỡ rồi nhưng tôi nghe các người giúp việc nói rằng trước kia tình trạng của Yume rất tệ, đúng hơn là khi Yuri còn bất tĩnh thì chị ấy đã duy trì lối sống tiêu cực đó hằng ngày

Không nói rằng Yume là người vô cảm, nhưng việc chị ấy tránh né mọi giao tiếp thường thức sẽ khiến chị ấy và mọi người khác bên cạnh đưa ra cái nhìn lệch lạc về nhau. Sống với một tâm lí luôn bất an, luôn tổn thương là lí do khiến tôi điên cuồng như vậy vào kiếp trước

Nổi đau tạo ra hận thù, và thứ hận thù đó dành cho mọi thứ trên thế giới này

Yume vẫn chưa hiểu được lối sống của chị ấy tác động tiêu cực thế nào đến với tâm lí của chính mình nhưng việc tôi khuyên chị ấy từ bỏ nó là không thể, bởi đó là yêu cầu Yume từ bỏ việc luyện tập hằng ngày của mình... Thứ đã cho chị ấy mục đích sống

Nếu việc loại bỏ là vô ích vậy thì chỉ còn cách tạo cho Yume sự hạnh phúc chị ấy đang thiếu mà thôi, sau đó chị ấy sẽ bắt đầu tư trãi nghiệm và ham muốn hạnh phúc... Đó là những gì tôi tính

Nếu như hôm nay tôi không thể làm Yume vui vẻ thì chị ấy sẽ không bao đời thèm muốn thứ cảm giác thường thức kia

"Bây giờ còn hơi sớm, ta đi mua sắm nhé?"

"Mua sắm ư? Chị không biết nên mua bất cứ thứ gì cả"

"Mua những bộ đồ trưởng thành chị muốn chẳng hạn, hoặc mua những thứ chị cần. Đương nhiên nếu chị không muốn thì em vẫn sẽ mua thứ gì đó để tặng chị"

"À- ừm, chị đồng ý mà nên em không cần quá khách khí đâu, ngược lại chị nên là người nên đáp lễ mới đúng"

Yume rất hay câu nệ mấy vấn đề đơn điệu thế này ấy nhé, vậy nên thay vì đẩy qua đẩy lại việc mua sắm thì tôi cứ kéo tay chị ấy đi nhanh còn kịp giờ hẹn

Chúng tôi đến khu mua sắm, thử những bộ đồ phù hợp với Yume. Trông chị ấy khi mặc chúng lên mình trông xấu hổ thế nào ấy, nói mãi mà chẳng chịu đồng thuận mua tí nào. Mọi thứ trông phù hợp nhất với Yume đều được thanh toán bằng thẻ tín dụng, đây là thứ mà Yukiko đã đưa cho mỗi đứa trước đó, cô ấy có dặn là nên sử dụng hợp lí nhưng tôi nghĩ mãi vẫn chưa biết giới hạn của thứ này đến đâu nữa

Mọi thứ đều mới lạ trong đôi mắt tôi và ngay cả chị ấy, thế giới này có quá nhiều thứ mới để tôi trãi nghiệm. Việc lượn lờ khắp nơi cũng đã tốn rất nhiều thời gian bỏ ra, thoáng chốc lại về đến giờ hẹn

19h chúng tôi đã có mặt ngay quán cafe đã đặt chỗ trước đó, góc nhìn cũng rất tốt để nhìn ra phía cây thông khổng lồ như một tòa nhà kia

Khi những bóng đèn màu trang trí đồng loạt phát sáng lại tạo ra cảnh tượng thơ mộng thêm nữa

Mọi thứ thuận lợi hơn tôi nghĩ, Yume không cười quá nhiều nhưng có vẻ chị ấy đã rất vui và thõa mãn. Liệu chị ấy có thấy cần hạnh phúc hơn này không thì chưa biết, nhưng hẳn lúc này chị ấy đã tốt hơn phần nào so với ngày hôm qua

Bàn của tôi nằm cạnh ngay lớp cửa kính nhìn thẳng ra cây thông chớp chớp ánh đèn liên tục kia nên Yume cũng rất thích thú nhìn nó

Đôi tay bé nhỏ nâng chiếc cốc cacao của mình lên rồi nhâm nhi nó với nét mặt tận hưởng, khi nhìn góc ngang thế này tôi lại càng yêu lấy vẻ đẹp ấy Yume

Đôi mắt màu đỏ máu ( blood red ) thật tuyêtu đẹp làm sao khi kết hợp với mái tóc đen dài ấy. Sẽ là rất là ở thế giới tôi nhưng ở thế giới này lại phổ biến rất nhiều loại màu mắt khác nhau từ tím đến xanh lá, từ hồng đến trắng. Đặc biệt, đôi mắt màu đỏ máu là thứ chỉ duy nhất gia tộc Himura sở hữu, nó là đặc trưng của gia tộc lâu đời này

Với người thường nhìn nó sẽ có hơi đáng sợ nhưng với tôi nó lại thật đẹp, từ Yukiko đến Yume... Họ đều hoàn mỹ với đôi mắt ấy, một dáng điệu chim sa cá lặn, một vẻ ngoài sang trọng đầy quý phái

Chẳng hiểu sao tôi lại bị mê hoặc bởi đôi mắt ấy, đúng hơn là cả người sở hữu nó

Khi đôi mắt tôi và chị ấy chạm nhau thì sự ngớ ngẩn đó mới được dập tắt

"Em nhìn gì vậy?"

"Yume... Chị rất đẹp, em nghĩ vậy"

"Vậy sao? Chị vui lắm, cảm ơn em nhé"

Một nụ cười nhỏ được vẽ lên trên đôi môi ấy, nó khiến sự xinh đẹp ấy được nhân lên đến vạn lần. Đương nhiên suy đi nghĩ lại thì tôi vẫn không có ý tình gì với Yume cả, chỉ là chị ấy thật sự xinh đẹp và đáng để ngắm mà thôi

"Thật sự cảm ơn em, Yuri. Bởi lẽ em đã vì chị mà làm quá nhiều thứ... Ngày nào chị cũng có vẻ tiêu cực, điều đó hẳn làm em thấy không vui lắm đúng không? Nghĩ lại thì chị luôn than thở với em, mệt mỏi để em chăm sóc rồi chữa lành. Chị vô cùng yêu điều đó, chỉ là... Chị sợ rằng mình sẽ không thể nào bù đắp tình yêu em đã ban tặng"

Nó giống như là một lời dằn vặt vậy, điều đó khiến tôi buồn bực làm sao... Thế nhưng đó là nỗi lòng của Yume, chị ấy nói điều đó với trái tim thật lòng, chẳng có lí do gì để trách mắng điều đó cả

Đúng hơn thì, nên tán dương sự thật lòng đó mới đúng

Tôi không cần sự trả ơn, bởi lẽ mỗi khi được ngắm nhìn Yume là tôi đã được chữa lành phần nào trong trái tim rồi. Chị cần chị ấy cười 1 thì tôi sẽ thấy hạnh phúc 10 phần, chỉ cần có thể mà thôi, vì sự ích kỉ nên tôi mới giúp chị ấy... Đâu ai cho không thứ gì phải chứ?

Thế nhưng nỗi lòng đó không nên được nói ra, điều đó sẽ khiến Yume nghĩ rằng tôi đang bào chữa bằng những lời vô lí, bởi lẽ Yume luôn muốn trả ơn bằng những điều tương tự mà...Thế nên cứ để chị ấy tìm cách trả lời tình yêu được tặng

"Chị thấy có lỗi với em vì trước kia đã sợ em trai mình, là sự thật ấy. Trước kia chị đã rất sợ hãi đôi mắt của em, đúng hơn là khi em tỉnh dậy sau 4 năm bất tĩnh... Đôi mắt Yuri đáng sợ lắm, chị đã nghĩ rằng liệu em ấy có đang muốn trả thù mình không. Mỗi khi nhìn vào em chị lại thấy sự đe dọa, nhưng sau này chị đã hiểu dần và quen với nó hơn. Yuri chẳng cười tí nào, em luôn bình tĩnh và chẳng hay biểu lộ cảm xúc vậy nên chị chẳng hiểu nổi em đang vướng bận thứ gì. Đôi khi chị muốn làm thứ gì đó cho em nhưng lại thôi vì chẳng biết nó phù hợp với ngữ cảnh không nữa"

Nghĩ lại thì... Đúng thế thật, tôi chẳng hay cười với chị ấy và chẳng hay biểu lộ cảm xúc. Hẳn đôi khi Yume cũng muốn an ủi tôi nhưng chị ấy chẳng bao biết rằng khi nào tôi buồn, chẳng thể cùng tôi tâm sự vì chẳng biết tôi đang nghĩ gì

Giờ tôi mới nhận ra, lí do mà cả hai có khoảng cách với nhau đều là do tôi cả. Tôi luôn nhìn thấu Yume vì chị ấy đôi khi biểu lộ sự đau buồn trên đôi mắt, đôi khi lại hạnh phúc trên nụ cười. Tất cả đều bị che giấu, cảm xúc đến suy nghĩ của tôi... Vậy lấy đâu ra thứ để Yume chia sẻ

Đó là nỗi lòng của Yume, chị ấy đã nói ra để cho tôi biết cơ thể này đang thiếu đi điều gì

--- Đó là một cảm xúc chân thực

"Em không cần bận tâm đâu nhé? Thôi thì đến đây rồi thì ta nê xuống kia để ngắm không khí Noel gần hơn phải chứ?"

Yume đưa tay mình ra, như thế muốn tôi nắm lấy nó. Trong thâm tâm tôi luôn hiểu rằng mình không có đủ tư cách để nắm nó nhưng điều đó không thể khiến việc đôi tay của tôi bị chị ấy nắm lấy và lôi đi

Đôi khi Yume thật bất thường, đôi khi chị ấy cũng rất tinh ý

Trong khi bọn tôi đang đứng bên dưới cùng nhau tận hưởng không khí Noel thì Yume chợt nói rằng mình khát nước với vẻ mặt đôi chút mệt mỏi. Thế nên tôi mới đi mua nước dùm chị ấy, tôi cảm thông được vì chị ấy vẫn còn đang rất sợ đám đông

Nhưng khi quay lại chẳng hiểu sao Yume đã biến mất khỏi vị trí ban đầu. Tôi tự hỏi liệu đây có phải một vụ bắt cóc không nhưng lại nghĩ thông lại, rằng làm gì có mấy ai đủ trình bắt chị ấy chứ

Nhắm đôi mắt mình lại để cảm nhận vị trí của Yume, chỉ trông giây lát tôi đã tìm ra chị trong đám đông ở phía xa xa

"Yume... Có việc gì ư?"

Sau khi đi gần đến tôi chợt hỏi Yume, người đang dắt tay một cô bé khoảng chừng 7 tuổi

"Cô bé này có vẻ bị lạc, chị không nhịn được nên đến giúp ấy mà..."

Lần đầu tiên tôi thấy chị ấy giúp một ai đó đấy, song tôi cũng hiểu Yume không phải là một dạng người quá vô tâm... Nhưng vô cảm thì có ấy nhé

"Chị tìm được mẹ cô bé rồi nên không sao đâu"

"Hả, nhanh vậy"

"Chị cảm thấy sự trùng lập giữa dòng ma lực cô bé này với một người phụ nữ đằng kia"

Trùng lập ma lực ư? Yume có khả năng thấy được thứ đó ư? Nhưng khi nhìn chị trông chắc chắn với lời mình nói lắm, có khi nó lại là thực

Sau cùng thì nhờ sức mạnh kì lạ của Yume thì bọn tôi cũng giúp được đứa bé tìm mẹ mình xong. Có điều tôi vẫn đang thắc mắc thứ Yume nhìn thấy là gì... Nó có phải một dạng linh hồn không?

Bởi có khả năng đó là dị lực, tôi nghĩ nó là một dạng linh hồn bởi vì dị lực của tôi và Yukiko đều liên quan đến linh hồn nên chắc chắn của Yume cũng thế

Nhưng việc hỏi ra ngay bây giờ có hơi bất thường, dù sao thì có vẻ như chị thấy không có khả năng dùng thứ đó liên tục. Với cả khi nói điều đó ra mắt của Yume chẳng chuyển vàng như tôi và Yukiko

Chưa chắc đó là dị lực, nhưng hẳn nó cũng liên quan đến một sức mạnh bất thường nào đó

"Yuri trông hơi mệt rồi nhỉ?"

"Em ư? Chắc thế, có khi về nhà lại đổ bệnh"

Khi đi cạnh nhạ để trở về nhà tôi đã đáp lại chị ấy bằng lời nói đùa như thế, nhưng ai ngờ đâu lời nói đùa lại thành thật

----- Buổi tối hôm đó tôi đã thực sự ngất sau khi về nhà

●○●○●○●○●○●○●○●○●●

Đôi khi có những giấc mơ làm ta khó chịu, nó như những hồi ức từ nơi tâm tối trong cõi lòng gửi về. Không hề bác bỏ quá khứ bởi lẽ nó là sự hình thành của con người mình, nhưng để nhìn lại thì thực sự quá khó khăn... Bởi nó quá đỗi kinh tởm

Chẳng ai muốn xem một thứ gây ám ảnh cả, đặc biệt là cảnh giết chóc

Bàn tay này đã giết rất nhiều người, nhưng nếu hỏi bây giờ còn muốn điều đó hay không thì tôi sẽ trả lời chắc nịch rằng đó là KHÔNG

Thế nhưng những cơn ác mộng chưa từng tha cho tôi, nó cứ bám víu như thể muốn nhấn chìm tâm trí này

Đôi khi tôi lại nghĩ... Có khi đó là sự trừng phạt

Thức dậy sau cơn ác mộng, thứ để lại tôi bây giờ là sự mơ màng khó tả. Chẳng hiểu sao tôi lại tỉnh dậy trong phòng vào lúc giữa đêm, lẽ ra bây giờ tôi phải ở bên... À không, chị ấy vẫn ở đây mà

Yume vẫn ở cạnh tôi, có lẽ chị ấy đã dìu tôi vào nhà rồi chăm sóc tôi đến tận bây giờ, có điều là chị ấy đã thiếp đi khi ngồi bên giường trông chừng đứa em trai ngủ

Chị ấy hoàn toàn có thể nhờ một người giúp việc đến hỗ trợ nhưng lại lựa chọn việc tự mình giải quyết. Chiếc thao nhỏ dùng để vắt nước ấm cũng được để bên cạnh, chị ấy đã thức để thay khăn ướt cho tôi

Tôi bỏ chiếc khăn ướt đã khô xuống thao rồi sờ lên trán mình, quả nhiên nó vẫn còn nóng lắm. Trước giờ tôi chưa từng bệnh đến nỗi ngất ngây tại chỗ mà mình không nhận ra, ban đầu tôi có thể hiểu được vì ngoài trời rất lạnh và cơ thể này tương đối yếu trước trời đông nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ngờ được rằng mình sẽ ngất tại chỗ như thế

Đúng thật là yếu quá mà, cơ thể này và cả tôi nữa

Với lấy tấm chăn nhỏ gần đỏ, ngay khi tôi định đắp nó cho Yume thì chị ấy lại lờ mờ tỉnh giấc. Có vẻ như thấy tôi đang nhìn chị ấy nên Yume có nơi ngỡ ngàng đôi chút, nhưng khi nhận ra hoàng cảnh chị ấy lại hối hã hỏi thăm với giọng lo lắng

"Yuri đỡ hơn chưa? Em còn thấy lạnh không?"

"Em ổn ơn rồi, cảm ơn chị Yume. Xin lỗi vì đã để chị chăm sóc như thế nhé, em không nghĩ mình sẽ ra nông nỗi này"

"Không đâu... dù sao em cũng không chịu được trời lạnh, việc bị cảm đã được dự tính từ trước rồi mà. Hơn nữa việc chăm sóc em không khó khăn lắm đâu, chị thấy rất tốt vì được chăm sóc em"

Nói vậy nhưng rõ ràng là chị ấy đã rất mệt mỏi, đôi mắt chị ấy còn cho thấy dấu hiệu thức đêm nữa. Bây giờ là 2h sáng, Yume lại tỉnh dậy trong lúc ngủ một cách bất chợt như vậy cho thấy chị ấy chỉ mới chợp mắt cách đó vài phút

"Vâng, em cảm ơn vì điều đó"

Đáp lại tôi, Yume mỉm cười nhạt rồi rồi vẫy tay tạm biệt

"Em cứ ngủ tiếp đi nhé? Chị sẽ giúp thay khăn ướt ấm sau đó sẽ về phòng ngủ, hôm nay em bệnh rồi nên chị đành ngủ một mình vậy"

Nghe được điều đó trong lòng tôi lại nảy ra hai thái cực, vừa hạnh phúc lại vừa buồn. Chẳng hiểu sao tôi lại muốn chị ấy ở bên cạnh lúc này

"Yume, em có món quà tặng chị... Nán lại một chút được không"

"Quà ư?"

"Ừm, em nghĩ rằng nó rất hợp với chị"

Đó là thứ tôi mua ở một cửa hàng đá quý vào lúc đi mua sắm với chị ấy, nó là một sản phẩm được tinh chế rất hoàn hảo. Một dạng dây chuyền, sau khi lấy ra tôi mang nó lên giúp Yume

"Một viên Sephir màu tím nhạt... Em tặng chị sao?"

"Không thích sao? Em nghĩ nó rất hợp với Yume, màu tím dường như là màu của ma lực trong linh hồn chị nên vì thế em mới lựa chọn nó"

Nó là một dạng dây chuyền bạc lấp lánh với trung tâm là một viên Sephir màu tím nhạt, nó được chế tác rất tinh xảo và hoa mỹ. Vì là buổi đêm nên viên Sephir phát lên ánh quang màu tím rất tho mộng

"Trông khá đắt tiền, liệu chị có phù hợp với món tráng sức hay không chứ"

"Đối với em thì Yume có mang gì cũng hợp cả, nếu không nói quá thì sợi dây chuyền này nên biết ơn vì nó được mang bởi một người cực kì phù hợp ấy"

Không hiểu sao nhưng sau lời nói đó của tôi Yume lại trở nên trầm mặt, một lúc sau chị ấy ngước lên rồi nói với đôi mắt rưng rưng nước mắt

"Thế chị sẽ đeo nó mọi lúc... Cảm ơn vì món quà này, chị thích lắm"

Đúng là một ngày tuyệt vời, tôi chưa từng thấy chị ấy cười nhiều như hôm nay. Giờ đây, dù cho gương mặt có hơi ướt át nhưng dưới nụ cười ấy chị vẫn rất xinh đẹp

"Quyết định rồi, chị sẽ ở đây ngủ với em"

"Chị nên về đi! Em đang bệnh mà, em sẽ lây sang cho chị mất"

"Chị tự tin về sức khỏe mình lắm, dù cho có bị lây đi nữa thì càng tốt, ta sẽ chăm sóc nhau"

Chẳng hiểu nổi, thật tình chẳng hiểu nổi tính cách ấy... Vừa đáng yêu vừa đáng để trân trọng, so với trước kia Yume bây giờ đã rất khác

Sống như một thiếu nữ, chỉ cần như thế thôi thì chị ấy sẽ mạnh mẽ hơn vào ngày mai... Đó là điều chắc chắn

Có thể vẫn chưa thể chữa lành, nhưng ít nhất thì những nỗi đau đã bị cắt xén bớt đi

●○●○●○●○●○●○●○●○○●○●○●

Sân vườn nhà Himura rất rộng, ở đây có cây cối theo mùa, có ao cá và còn có cả một nhà chòi lục giác được làm bằng sắt với thiết kế hiện đại

Chẳng hiểu sao nhưng hôm nay đã đỡ lạnh hơn hôm qua rồi, phải chăng là do tôi hết bệnh nên mới thấy như thế

Cuộc sống này có hơi tận hưởng quá mức thì phải, ngồi dưới nhà chồi trong khi nhâm nhi ly cafe thế này trong hết sức tận hưởng quá đi

"Con khoẻ hơn chưa, Yuri?"

Người ngồi đối diện tôi lúc này là Yukiko, vì một lí do nào đó mà cô ấy bảo rằng muốn hàn huyên đôi chút với tôi. Đương nhiên chẳng có lí do gì để từ chối cả, tôi cũng đã bảo rằng nên dành hôm nay để ở bên Yukiko mà

Hẳn cô ấy cũng muốn điều đó... Lịch trình làm việc của Yukiko có hơi dày đặc hơn so với người bình thường, cô ấy chẳng mấy khi có thời gian để nghỉ ngơi thế này vậy nên có thể hiểu Yukiko trân trọng khoảng khắc nhỏ bé bên các con thế nào

Mục đích chuyến đi lần trước hẳn cũng là thế, cô ấy tiện đường làm việc rồi đi nghỉ dưỡng với các con luôn... Dù chuyến đi đó hơi đáng sợ

"Vâng ạ, nhờ Yume nên con đã khỏe hơn phần nào rồi"

"Con bé đã trở nên dịu dàng hơn rồi đúng không, hẳn sau này nó sẽ trở thành một người vợ tốt"

Câu cuối của Yukiko khiến tôi xém tí bị sặc nước, cô ấy đang ám chỉ điều gì khi nói về từ vợ vậy. Yume hiện giờ còn quá bé để nghĩ đến việc cưới sinh, nghĩ đến tương lai đó là hơi sớm... Mà, tôi cũng đang tự hỏi liệu mình có thể thấy Yume kết hôn không

...Nghĩ đến chuyện đó khiến tôi khó chịu đến kì lạ

"Con nên biết tình trạng của mình hiện giờ, Yuri à. Con với Yume tuy trên mặc thể xác là anh em nhưng xét về mặc linh hồn thì lại không phải"

"Mẹ đang ám chỉ điều gì ạ?"

"Wuhh"

Trước câu hỏi ngược lại của tôi, Yukiko lại cười một cách tinh quái. Cô ấy đưa ngón trỏ đặt lên bờ môi mình như thể ra dấu gì đó

"Mẹ chỉ nói đơn giản vậy thôi... Yume hiện giờ gần như đang bị lệ thuộc vào con, nếu như việc này tiếp diễn trong tương lai thì chắc chắn mọi thứ sẽ bị thay dời. Không là con thì chẳng là ai cả, hay là con không thích con bé?"

"Xin lỗi mẹ nhưng việc này quá khó hiểu với con, con vẫn chưa hiểu phần nào câu chuyện cả"

"Thế à"

Yukiko vẫn mỉm cười trong lúc ngã lưng về phía sau, cô ấy lấy tay xoay xoắn lọn tóc của mình trong lúc khẽ nhìn tôi với ánh mắt dò xét

Đương nhiên thì tôi hiểu phần nào câu chuyện của Yukiko nói, rõ ràng thì Yume hiện giờ không đủ khả năng để nghĩ đến một mối quan hệ... Tức là chị ấy chắc chắn sẽ không thể kết hôn với bất kì một người đàn ông nào khác

Nói về mặt tình cảm thì hẳn cũng như thế, có điều nếu việc tôi ở bên cạnh và chữa lành Yume liên tục sẽ khiến Yume chỉ còn lệ thuộc vào tôi... Việc đó sẽ dẫn đến mặt tình cảm rất phức tạp

Chỉ là tôi không hiểu ý Yukiko, ý cô ấy là Yume sẽ có ý định "loạn" hay sao... Hay cô ấy đang ám chỉ tôi, bởi lẽ nếu xét về mặt linh hồn thì tôi là người gặp Yume muộn hơn và có thể sẽ xem chị ấy như một người phụ nữ hơn là một người chị trong gia đình. Về phần Yume thì việc đó khó có thể xảy ra khi chị ấy vẫn luôn nghĩ tôi và đứa em trước đây của chị ấy, vậy nên chắc chắn chị ấy sẽ không có ý định đó với tôi

Câu chuyện vô lí đó chỉ là tỉ lệ nhỏ gặp phải, bởi tôi và Yume luôn duy trì mối quan hệ chị em với nhau, tôi cũng chưa từng làm việc gì đó đi quá mức để khiến Yume hiểu lầm tình cảm mình cả

Chốt lại thì, việc Yukiko nói quá khó để xảy ra... Đúng hơn thì tôi sẽ không để nó xảy ra

"Đừng nghĩ nhiều, với thời điểm hiện tại thì ta vẫn chưa hiểu được gì đâu, bởi lẽ tình cảm là thứ rất dễ rối loạn tùy hứng. Mẹ sẽ không ngăn cản bất cứ thứ gì đến chúng con, nếu như đó là điều cả hai muốn thì mẹ sẽ đồng ý"

"Một người mẹ không nên có suy nghĩ lệch lạc vậy đâu ạ"

"Thế à, nhưng mẹ nghĩ mình rất giỏi việc nhìn thấu tâm can người khác đó"

Chẳng biết là đùa hay thật, nhưng mọi lời Yukiko nói ra dường như đều đang ám chỉ việc gì đó sẽ đến vào tương lai

"Miễn rằng đó là con thì Yume sẽ không bao giờ cô đơn, mẹ nghĩ vậy. Nhưng mẹ mong rằng việc đó nên được suy nghĩ thấu đáo, mẹ tin tưởng vào con đó Yuri"

Khùng lắm mới tin được có một người mẹ thích nói mấy câu chuyện như thế này với con trai mình, nhưng cô ấy vẫn luôn đưa ra đúng những lời khuyên cho những vấn đề tôi đang vò đầu suy nghĩ... Đương nhiên tôi từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng thực tế thì viễn cảnh đó quá khó để xảy ra

Khoảng lặng giữa hai người được dựng lên để rồi nó được phá vỡ khi Yume bước tới

"Con bé thích sợi dây chuyền đó quá mức ha, mẹ thấy con bé đeo từ sáng đến giờ"

"Chị ấy vui vì nó thì quá tốt ạ"

"Thế không tặng mẹ à?"

"Mẹ làm con mất vui ngày hôm nay rồi, xin hãy để dịp khác đi ạ"

"Vô ơn quá!"

Thì mẹ cũng có tặng quà cho hai đứa quái đâu. Yukiko hoàn toàn có thể tặng cho Yume một món quà nhỏ coi như lời hàn gắn mối quan hệ nhưng cô ấy chẳng làm điều đó, cô ấy còn đợi đến khi nào nữa đây

"Sao cả 3 mẹ con không cùng chụp chung một tấm ảnh nhỉ? Tấm ảnh cuối cùng mẹ có cũng là từ 7 năm trước rồi ấy"

Lâu vậy ư? Quả nhiên là mối quan hệ của gia đình này phức tạp thật

"Con đồng ý không, Yume?"

"Vậng ạ... Nếu được thì tốt quá ạ"

"Ta sẽ chụp cùng nhau nhiều hơn nữa, dù sao thì Yuri cũng đã khỏe hơn trước kia rồi mà"

Có lẽ như một tấm hình là thứ duy nhất Yukiko cần trong suốt bấy lâu nay, nó hệt như tình cảm cô ấy túng thiếu vậy

Có lẽ vì thế mà khi chụp cùng nhau cô ấy ôm bọn tôi vào lòng hơi chặt quá, nhưng nó vẫn rất ấm áp. Yukiko đã cô đơn quá lâu, cô ấy thiếu thốn đến từng bức ảnh để rồi đây phải thực hiện một cách muộn màn như vậy

Tấm hình ấy trông Yukiko thật hạnh phúc khi ôm hai đứa trẻ nhà mình, còn Yume lại hơi ngỡ ngàng khi được ôm... Còn tôi, dường như vẫn y chang gương mặt mỗi ngày trong gương, chẳng có lấy một nụ cười trong gương mặt vô cảm


●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●○●

Tiếng đồng hồ kêu lên từng tiếng tích tắc, liên hồi liên hồi

Kim giờ cuối cùng cũng nhảy sang 12h, vài giây sau trên bầu trời đã xuất hiện nhiều tia sáng phóng lên bầu trời đêm rồi nở rộ ra thành những ngôi sao sáng

"Chúc mừng năm mới!"

Yukiko hô lên với vẻ mặt hứng khởi trong bộ đồ ngủ, hiếm lắm mới thấy cô ấy trông ăn mặc trẻ trung như vậy với pjama

"Xong chưa mẹ, con buồn ngủ quá ạ"

"Đừng nói vậy mà, hiếm lắm nhà ta mới có cơ hội cùng nhau đón năm mới đó!"

"Con đùa thôi mà"

Trông Yukiko khá là hưng phấn, cô ấy là người bày trò này cho bọn tôi mà. Thường thì cả nhà sẽ đi ngủ sớm hơn giờ này nên khi bị bắt thức như này đúng thật có hơi buồn ngủ thật

Việc thích nghi với lối sống yên ả này khiến tôi quen với giấc ngủ hơn, thật khác biệt với những giấc ngủ bừa bãi trước kia

"Con sẽ ở đây với mẹ, đừng buồn phiền như vậy mà"

"Cho tôi ôm đi!"

"Cái đó thì không nhé"

Dần rồi tôi và Yukiko cũng nói chuyện tự nhiên hơn trước kia, dù sao thì tôi chẳng còn bí mật gì để giấu cô ấy cả nên việc tỏ ra làm Yuri trước mặt cô ấy chẳng có ý nghĩa gì nữa

Ngoài mặt đáng sợ trước kia thì Yukiko vẫn có một mặt khá đáng yêu, nếu đúng những gì cô ấy từng kể thì cô ấy vẫn còn là một thiếu nữ mà

Dù lớn tuổi nhưng cô ấy vẫn rất trẻ trung từ bề ngoài đến tính cách... Đương nhiên thì chỉ phần dỗi hờn này trông trẻ trung thôi

"Xấu hổ đó mẹ ơi, dỗi hờn với trẻ con là không được đâu"

"Tại anh có yêu thương tôi đâu!"

"Xin đừng tự ý đổi xưng hô"

Trông khi cãi cọ bâng quơ với Yukiko, chiếc điện thoại trong túi tôi chợt reo lên. Nó khiến cho cả Yukiko và Yume đều chú ý đến, dù ngoài mặt họ đang ngó lơ nhưng tôi vẫn thấy họ đang lườm tôi một cách tò mò

Đương nhiên vì thế nên không thể ngồi tại chỗ bắt máy được rồi, vì thế tôi đã xin phép họ rồi ra khỏi phòng khách để nghe điện thoại

Giờ này ai gọi vậy trời

"Xin hỏi ai bên đầu dây bên k--"

[ Sephiria đây, tôi có phiền cậu không? ]

Sephiria hả? Tôi cho cô ấy số mình hồi nào vậy nhỉ, tôi không nhớ có sự kiện đó luôn ấy. Đương nhiên nếu hỏi thì cũng chẳng có tác dụng gì vì cô ấy có số tôi mất còn đâu

"Sephiria sao? Cô có chuyện gì cần tôi ư?"

[ Chúc mừng năm mới, vậy thôi không được sao? ]

"Xã giao quá đấy, dù sao thì cũng chúc mừng năm mới"

[ Sao rồi, dạo này bên đó còn ổn không?"

"Bên đó--- Tức là cô vẫn còn bên Anh à"

[ Tôi không về với cậu nên thấy cô đơn à? ]

"Tắt máy nhé?"

[ Đùa thôi mà! Căng quá đó! Tôi vẫn chưa được về, có lẽ sẽ mất ít lâu nữa... Giả sử, nếu tôi về thì cậu chịu đi đón tôi không? ]

"Không, ai rảnh"

[ Ích kỉ quá vậy!? ]

Tôi cảm thấy hình như cô ấy đang nạt tôi thì phải. Cô nàng này cằn nhằn còn nhức đầu hơn Yukiko, cổ còn hơn mẹ tôi nữa... Nhưng tôi biết đó chỉ là lời mắng vui mà thôi

"Nếu rảnh tôi sẽ đi, nhưng không hứa trước được đâu. Vậy thì thôi nhé, tôi còn phải giải quyết mấy lời cằn nhằn khác nữa... Bên Anh lạnh hơn đây nhiều nhỉ, nhớ giữ mình kẻo cảm nhé"

Tôi cúp máy ngay lập tức mà không đợi lời hồi âm, dù sao việc nói thêm sẽ khiến người phía sau tôi khó chịu

Có vẻ như Yume đã đứng phía sau tôi ngay từ đầu, chị ấy theo dõi tôi chắc

"Ai vậy, Yuri?"

"Một người khó chiều, không đáng để chị bận tâm đâu ạ"

"Thế à, em nhớ để ý giữ mình nhé... Phụ nữ đôi khi cũng khiếp hơn cái lạnh đấy, Yuri à"

Yume quay đi ngay lập tức với thái độ lạnh lẽo, chị ấy đang chế giễu tôi ấy hả. Phụ nữ... Đôi khi cũng thật khó chiều

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top