Chương 9: Nếu như hắn đã không thể có, thì đừng mong hắn sẽ trao cho ai

Chương 9: Nếu như hắn đã không thể có, thì đừng mong hắn sẽ trao cho ai

Cuộc đời vốn dĩ là một tấn trò lố dối trá. Ta biết điều này, ta nên biết điều này. Nhưng, biết rồi thì sao? Cái giá phải trả cho tự do không bao giờ là quá đắt. Ta chỉ tranh đấu đến cùng cho bản thân ta mà thôi.

Thượng Lãm nói rằng hắn sẽ biến ta thành người đàn bà của hắn. Người đàn bà của hắn, không nhất thiết phải thuộc về hắn. Người đàn bà của hắn, không nhất thiết phải trở thành phi tử. Mà ta, lại nằm trong trường hợp hiếm hoi ít ỏi, không cần nằm trên long sàng mà vẫn thuộc về hắn.

Bật cười, đọc đi đọc lại thánh chỉ ban ra, ta muốn một đao đem giết chết hắn. Nhưng, ta không thể. Không thể theo cả hai phương diện nghĩa đen và nghĩa bóng. Hắn ban cho ta một thứ vương vị mà chưa bao giờ ta nghĩ đến, Trắc phi của Trúc Tri. Nực cười làm sao, một kẻ vô thanh vô thế như ta, gần như là phế vật giữa cuộc giao tranh, lại bình thản đặt vào tay ta một vị trí quá đỗi cao quý.

Trắc phi.

Thân phận gán lên người ta nặng nề đến nỗi, ta muốn chết ngay lúc đó, vứt bỏ toàn bộ gánh nặng. Nhưng, lời cuối cùng, vẫn là không thể.

Ta biết, hắn muốn ta làm nội gián trong Trúc phủ.

—o.0.o—

Nàng thở dài rất nhiều, nhưng đều là lén lút mà thở dài. Người người nhìn vào, chỉ thấy nàng quá may mắn, đột nhiên một bước chim sẻ hóa phượng hoàng, thoát khỏi cung cấm đã là một ân huệ lớn lao, nay lại còn trở thành trắc phi của vương gia thân cận nhất với hoàng đế. Thật là một điều đáng ngưỡng mộ.

"Cô thật sung sướng, nhỉ!"

"Sung sướng? Ai?" ngẩng đầu nhìn Diệu Nhan, nàng ngơ ngác.

"Cô đó." Diệu Nhan ngân nga giọng ở một cung bậc mà không rõ cảm xúc "Được trở thành người của Trúc vương gia, đó là phúc phận cả đời cô, là ước muốn của toàn thể nữ nhân trong thiên hạ."

"Vậy số nữ nhân đó có cô không?"

Liếc ngang, Diệu Nhan cười hờ hững rồi gật đầu.

Ngày nàng về phủ vương gia, cờ hoa cũng đỏ rực, nhưng chẳng lộng lẫy.

Ngày nàng về phủ vương gia, Thượng Lãm đã ấn định nàng trở thành một con cờ thí mạng.

Nàng thản nhiên xuất hiện, trưng ra bộ mặt hạnh phúc và mãn nguyện. Người ta nói nữ nhân trong thiên hạ đều mãn nguyện khi trở thành kẻ hầu của Trúc vương gian, nàng được làm Trắc Phi, thì phải ra dáng mà trở thành cái gai trong mắt nữ nhân thiên hạ. Có trở thành một kẻ kênh kiệu, nàng mới bị hắn chán ghét. Bị hắn chán ghét, nàng mới không phải đối mặt với nữ nhân và mưu kế của họ.

Không cần tỏ vẻ thanh cao, cốt làm sao cho đóng kịch thật đạt, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều phải toát ra sự khêu gợi lẳng lơ.

Nàng băn khoăn, làm sao để làm được điều đó? Hai mấy tuổi đầu, nàng ngay đến ecchi còn chưa ngó, phim cấm chưa xem, tình yêu chưa hiện diện thì lấy gì mà quyến rũ hắn? Tỏ ra trâng tráo và lẳng lơ... A, một bài toán khó rồi.

Hắn đẩy cửa bước vào, đêm tân hôn lạnh giá, gỡ chiếc khăn trên mũ phượng ra, hắn ngán ngẩm nhìn. Rồi đặt quạt dưới cằm nàng, hắn nâng gương mặt lên, lặng lẽ nhìn thẳng vào gương mặt đó.

"Ngươi bị đưa về đây là do hắn, ta không liên quan. Nếu thích thì cứ tự do thám thính, dù sao, ta cũng không quan tâm đến ngươi hay đến ngai vàng. Nói với Thượng Lãm ta hoàn toàn an phận."

Hắn lật bài ngửa với nàng? Nàng chau mày. Không, lúc này nàng lật bài ngửa làm gì? Liền thu mình, rụt rè cũng nhỏ nhẹ cất lời.

"Vương gia, thiếp không hiểu ngài muốn nói gì."

"Không hiểu cái đầu ngươi! Đừng giả ngu trước mặt ta, vô dụng!"

"Nhưng vương gia, thiếp thật sự không..."

Nàng chưa kịp dứt lời hắn liền hung hăng áp vào miệng nàng chén rượu giao bôi lạnh ngắt. Nàng giật mình nhìn hắn, rồi lẳng lặng rơi nước mắt.

"Vương gia, người đừng lạnh nhạt với thần thiếp."

Nếu hỏi nàng trên đời này, làm điều gì khó nhất, thì chính là tỏ ra nhu mì trước mặt hắn và kênh kiệu trước mặt kẻ khác. Nhưng, chỉ cần còn sống, là còn hy vọng. Và nàng, thoát khỏi cung rồi, càng phải tự do tìm đường trốn thoát.

—o.0.o—

"Huynh gán cái của nợ phản trắc đó cho ta làm gì?" Trúc Tri căm ghét nhìn Thượng Lãm, tay lồng vào mái tóc rối bung, tỏ vẻ bức bối.

"Để đệ dạy nàng."

"Dạy cái gì?"

"Cách đày đọa kẻ khác." Thượng Lãm bỏ tấu sớ sang một bên, ngước nhìn hiền đệ của mình rồi từ tốn nở nụ cười.

Nụ cười bình thản muôn thuở. Trúc Tri căm ghét nụ cười đó, như căm ghét ả đàn bà khốn kiếp đang lăn lộn trong phòng hoa chúc kia. Kiểu cười bao dung đó Thượng Lãm đã trưng cho hắn xem từ hồi cả hai còn bé tí, nhưng chỉ với riêng Trúc Tri, hắn thể hiện cảm xúc thật, tấm lòng thật.

Ấy vậy mà, tháng năm đi qua, thật phiền hà biết bao.

"Ta giao nàng ta cho đệ, hãy đào tạo cô ta thật tốt. Một tháng sau ta sẽ thân chinh kiểm tra."

"Hyunh đang dọa ta à?"

"Không, ta chỉ đưa cho đệ một thời hạn dư dả thôi."

—o.0.o—

Nàng dậy từ sớm, chải đầu, rồi cũng vào cung, rồi cũng bái kiến, rồi cũng làm đủ mọi lễ nghi. Dù sao nàng cũng là Trắc Phi của vương phủ, tuy không thể bằng Vương Phi, nhưng cũng là chủ nhân đầu tiên của Trúc phủ.

Trở về phủ, nàng lăn mình xuống đệm, trầm ngâm thở dài, rồi sau đó mới chợp mắt. Thực sự đêm qua, nàng không ngủ. Hắn cũng biết nàng không ngủ, mà cũng chẳng nói chẳng rằng rời phòng. Tất nhiên, trước đó, hắn và nàng quả có một đêm ân ái ngọt ngào.

Nàng day môi dưới, cảm thấy tâm can mình quả là có rung động. Một kẻ lão luyện tình trường như hắn mà không làm nàng rung động thì ắt hẳn nàng có vấn đề về thần kinh. Nhưng bỏ qua. Nàng vẫn phải ngồi đây, chờ đợi và khát khao chạy trốn. Làm sao đây, rút cục nàng phải làm sao cho tốt? Cuốn lọn tóc một cách rối bời, nàng đi lại trong hoa viên, mỗi bước đi là một bước trăn trở.

Trở thành trắc phi, nàng bị cả thiên hạ nhìn vào, nàng phải làm sao, làm sao để trốn thoát.

"Hừm, vào tù thì cách trốn tốt nhất là chết, đúng không nhỉ?" Suy nghĩ buột thành lời, nàng thở dài.

Nhưng chết? Nàng đâu thần kinh đến mức phải chết rồi mới đi. Nàng chỉ muốn sống để trở về.

Có vẻ không tin tưởng vào tâm linh, nhưng được rồi, biết đâu nếu nàng nhảy lầu, cánh cổng không gian sẽ mở ra và đón nàng. Nhưng, nếu nó không mở?

"Chết là chắc!" Minh Dạ thở dài, bất lực rồi ngồi xuống ghế đá có sẵn trong hoa viên.

Cảm giác bất lực dấy lên, ứ đọng tại cổ họng khiến nàng muốn ói. Minh Dạ cuộn mình trong đống chăn, đầu rộ lên những ý tưởng quay cuồng và đều có những kết cục thảm hại.

"Việc duy nhất làm được lúc này là đóng kịch. Càng đoan trang càng tốt." tự nhủ thầm với bản thân, nàng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ chỉ chập chờn cánh bướm và những tiếng khóc than xa mãi.

...

Trúc Tri trở về phủ, không mảy may để tâm đến trắc phi của mình, hắn thong thả về thư phòng, cẩn thận lật giở từng cuốn sách đã sắp xếp một cách ngay ngắn. Đọc đến hết hai quyển sách, mới chậm rãi cất tiếng gọi người hầu.

"Chu quản gia, vào đây!"

"Vâng, thưa vương gia."

"Đưa lá thư này đến cho Phong tiểu thư Phương phủ, nói rằng ta cần gặp nàng gấp đêm nay."

"Vâng, nô tài đã rõ."

Nhìn vị quản gia lớn tuổi nhanh nhẹn ra khỏi cửa, Trúc Tri không khỏi cảm thấy ngột ngạt. Hắn cảm thấy chán ngán một bọc lừa dối trong phòng, hắn cảm thấy căm ghét Thượng Lãm vì đã ném cho hắn một ả khốn với một bụng mưu kế và chỉ muốn tự do. Khảy cười, tự do? Nếu như hắn đã không thể có, thì đừng mong hắn sẽ trao cho ai. Mọi thứ phải nằm trong lòng bàn tay hắn, và bị hắn điều khiển.

—o.0.o—

"Thư?" Phương Trình Phong nhìn lá thư đánh dấu tên của Trúc Tri, ánh mắt nàng ngay lập tức tối lại. "Hắn gửi thư cho ta?"

Và kéo theo đó là một nụ cười giật giật đầy căm hận và thù ghét.

"Mạc Trúc Tri gửi thư cho ta?"

"Vâng, thưa tiểu thư." Chu quản gia gật đầu, điềm tĩnh và kính cẩn dâng bức thư đó lên trước mặt vị tiểu thư đáng kính của Phương gia.

Phương Trình Phong là em gái ruột của Trình Ân. Khác với người chị tài hoa và hoàn hảo, Trình Phong giống như thứ ma thuật đen đặt cạnh thuật tiên vậy. Đó là sự đối lập nhau về tính nết khắc nghiệt và hài hòa, sự châm chích của Trình Phong là đòn trí mạng đối với nhiều kẻ.

Nàng được lựa chọn để trở thành kẻ dẫn dắt gia tộc mình trong lĩnh vực buôn vải, và là một trong trợ thủ đắc lực cùng kì phùng địch thủ của Mạc vương gia Trúc phủ: Mạc Trúc Tri. Danh tiếng của nàng, giống như được tô điểm lộng lẫy bởi nhan sắc mà hiếm người sở hữu.

Giật lấy bức thư trong tay Chu quản gia, nàng cẩn thận đọc, và đến khi gấp gọn nó lại, đặt vào mồi lửa, khuôn mặt nàng phảng phất nụ cười đày tính thú vị, và hy vọng.

"Bảo với hắn ta đồng ý, đêm nay sẽ gặp ở chỗ cũ."

...

Trăng khuất sau mây, thứ ánh sáng dịu dàng buông xuống nhân gian. Nam nhân đẹp như tạc đứng một mình dưới thủy đình. Lặng lẽ nhìn bóng đêm phủ khắp và đắm mình vào thứ ánh sáng dịu dàng kia. Nam nhân cười, rất ma quỷ. Kiểu cười như khi hắn gặp kẻ thù, cần đánh bại, và dùng mọi mưu hèn kế bẩn để đánh bại. Đối thủ xuất hiện, xinh đẹp và kiểu mị. Đáng buồn thay, nét cười của đối phương cũng lạnh lẽo và xảo quyệt như thế.

Nam nhân bật cười.

"Trúc Tri, tài hóa trang của người ngày một khá lên đấy!"

"Phải rồi, phải làm sao để xứng đáng với mỹ nam tử như nàng chứ, Trình Phong."

Gương mặt Trình Phong trong lớp hóa trang nam nhân méo xệch. Nàng căm ghét Trúc Tri, chỉ cần đứng thở với hắn đã là quá đủ cho một ngày tồi tệ rồi. Quá đủ rồi, vậy mà hắn xuất hiện, lộng lẫy đến ngỡ ngàng bởi dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn.

"Ai làm mặt nạ này cho ngươi? Kẻ đó thật khéo tay. Chứ gương mặt của ngươi mà thành con gái... ọe... ta muốn nôn!"

"Chúng ta ở đây để bàn về gương mặt ta sao?" Trúc Tri đáp lời, trong giọng nói cỉ duy nhất một cảm xúc thỏa mãn. Thỏa mãn vì đã khiến Trình Phong có biểu hiện tú vị đến thế, và thỏa mãn vì người đứng trước mặt hắn là nàng.

"Câu đấy phải để ta hỏi mới đúng, đồ kém cỏi!" nàng cau có, rồi ngồi xuống, bộ dạng nam nhân chỉ làm nàng càng tao nhã hơn thôi.

"Được rồi, ta chịu thua, tất cả những gì ta muốn nhờ, đó là tìm cách khiến trắc phi của ta tự động chạy trốn, tự động biến mất."

"Trắc phi của ngươi? Vương Minh Dạ?"

Nụ cười đối phương nhoẻn ra, âm u, cũng y như cái nhìn của hắn vậy.

—o.0.o—

Trúc Tri không về, đối với ta mà nói, đây là một buổi đêm hạnh phúc. Chỉ có bản thân ta, chỉ có một mình ta. Một chút tự do, một chút hạnh phúc, và tất cả chỉ là nỗi nhớ nhà cồn cào mà thôi.

Ta phát điên mỗi khi tỉnh dậy và nhận ra ta đang ở một nơi xa lạ, xa lạ đến mức đáng sợ. Ta chỉ có một mình, cô độc, như một con chó bơ vơ vậy, vứt ở ngoài đường, trong thùng các tông và chờ đợi lòng thương xót. Nhưng, cái thế giới ta đang sống, không tồn tại thương hại. Ta sợ cung cấm, và ta thoát khỏi nó, một cách tàn nhẫn, khi sắp xếp với một kẻ còn đáng lo ngại hơn Thượng Lãm gấp ngàn lần. Ở cạnh Thượng Lãm, nếu không có danh phận, ta có thể tự làm giả cái chết, tự biến mất. Nhưng ở cạnh Trúc Tri, dưới ánh sáng mặt trời, ta là Trắc phi Trúc phủ.

"Nương nương, vương gia đã về." thị nữ đến trước mặt ta, cúi đầu thật khẽ.

Ta cảm nhận căm ghét và không phục từ người tì nữ này, rồi buột miệng bật cười. Họ ham muốn chức vụ này, còn ta, chỉ cần các người cho ta ở với gia đình ta, thì có là địa ngục, ta cũng vui vẻ.

Đứng lên, phủi váy áo, tạo thành bộ dạng trang nghiêm, xinh đẹp và thành thục, ta lặng lẽ đi ra đại sảnh, rồi mỉm cười nhỏ nhẹ, và trưng ra gương mặt hạnh phúc đón chờ phu quân.

Khi hắn bước vào, cùng một người phụ nữ khác, ta đã muốn cười ngất. Ta không biết đối với tình huống này thì ta phải làm sao. Ta một mặt muốn làm hắn vừa lòng, nhưng ta không thể lãnh đạm cho qua chuyện này được. Điều đó quá bất bình thường. Ta cũng không thể khóc lóc như một kẻ điên đi đánh ghen được, mất mặt tiêu chuẩn trắc phi. Nhưng không thể làm lơ người phụ nữ đó, cũng... Trong khi ta đang phân vân phải làm gì, thì người con gái đó đã đến trước mặt ta và

"CHÁT!"

Ta không rõ tiếng da thịt chạm nhau sẽ là gì, ta cũng chưa từng thử mường tượng cảnh ta bị một kẻ tát ngay lập tức, trước khi chưa mở miệng ra nó ra sao. Thì ra là cảm giác này. Thứ cảm giác buồn chán, và hoảng sợ. Ta có thể lắm chứ, bị chết. Trên tất cả, người có thể đứng trước mặ Trúc Tri và tát trắc phi của hắn không thể nào là một ả tình nhân bình thường.

"Một cú tát chuẩn đấy cô gái, độ lệch của gương mặt rất chuẩn, sự đau rát này cũng vô cùng chuẩn mực..." ta chậm rãi lên tiếng "Và tay cô có đau không?"

Cô ta chăm chú nhìn ta, có chút sững sờ, sau đó thu tay về, lặng lẽ nhìn Trúc Tri rồi lắc đầu. Chuyện này là ý gì đây?

"Trúc Tri, cô ta không phải Minh Dạ thật."

Ngay khi điều này được nói ra, tất cả mạch máu của ta đông lại, sững sờ và tế bào gần như chết lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top