Chương 21: Vì huynh ấy nói "Hãy tin huynh"
Chương 21: Vì huynh ấy nói "hãy tin huynh!"
Nàng gõ cửa, người bên trong chậm rãi nói vọng ra. "Vào đi!"
"Vũ công tử." Nàng cúi đầu, tay vén tóc mai qua tai, đắn đo lời mở đầu của mình.
"Phu nhân chưa ngủ sao?"
Vũ không nhìn lên, thư thả lật giở trang sách, trong chốc lát, cảm thấy hết sức khó xử. Vốn dĩ không mong nàng là vợ người khác. Nhưng nếu chồng nàng đã chết thì thật tốt. Có điều, không những phu quân nàng chưa chết, mà còn là người đó. Trớ trêu thay!
"Tôi thật sự muốn rời khỏi đây. Hẳn ngài đã hiểu lí do chân thật nhất của tôi rồi. Ngày nào tôi còn ở đây, ngày đó sơn trang còn bị liên lụy."
"À!" Vũ gật đầu, tưởng chừng lắng nghe, sau đó không nói gì cả, chăm chú đọc sách.
Minh Dạ thở dài, cảm thấy hết sức mệt mỏi. Nói với một kẻ cố tình không hiểu thật mệt mỏi. Nàng lại vẫn e dè nhắc lại.
"Vì sự an nguy của mọi người, hãy để cho ta đi đi."
"Vì sự an toàn của nàng, nàng ngoan ngoãn ở cạnh ta đi."
Vũ nhìn lên, một tia khát máu, một tia cuồng nộ, đem quẳng cuốn sách ra sau, hắn cười.
"Khắp trời đất này, nơi an toàn nhất để chạy trốn khỏi triều đình là Thiên Thủy sơn trang. Nàng muốn sống, thì ở lại!"
"Vũ, ngươi biết không, ta rất muốn ở lại, nhưng ta không thể. Các ngươi là người giang hồ, ân ân oán oán rất nhiều. Ta biết ngươi và mọi người đều rất giỏi, nhưng giỏi thì sao? Binh hùng tướng mạnh không đâu bằng triều đình. Ta là quân cờ có giá trị, một con tốt đa năng, có thể đem ta đánh đến đâu cũng được, hoàng thượng sẽ không từ bỏ một con tốt đa năng như thế. Cả Trúc phủ cũng không từ bỏ một quân cờ như thế. Nên Vũ, ngươi cho ta đi đi!"
Minh Dạ tiếp tục.
"Không phải ta không muốn sống, cũng không phải ta không muốn bấu víu vào các ngươi. Nhưng, một ngày nào đó, các ngươi vì bảo vệ người dưng như ta mà đổ máu, chẳng phải ta mang tội danh thiên cổ sao? Trúc phủ huy động người của mình, Phương phủ đối với thân phận của một Trần Tú Lăng vẫn luôn hứng thú, chắc chắn cũng sẽ đi tìm. Và ta, ta chắc chắn sẽ quay lại hoàng cung. Có điều, khi ta quay lại, ta sẽ có một thân phận khác. Đó là mục đích của ta. Khi đó, ngươi muốn, hãy cùng nhau đạp lên bàn cờ này, ở đó, ta và tất cả các ngươi đều là người chơi. Ở đó, ta tuyệt đối không còn là quân cờ nữa. vì thế, Vũ, hãy cho ta đi!"
"Sau bao nhiêu năm, nữ nhân đầu tiên khiến cho ta có hứng thú, lại một lòng dứt áo ra đi?" Vũ thở dài.
"Ta hứa. Cho ta một năm, ta sẽ hoàn toàn trở thành một kẻ ngang hàng với các ngươi."
"Nàng không có gì cả."
"Phải, ta không có gì cả. Nhưng ta sẽ tạo ra."
Nàng đi ra khỏi cửa, đóng lại như cũ. Vũ bên trong trầm mặc, thở dài.
"...
"Điệp, muội định đi sao?"
"Chẳng phải để giúp huynh sao? Đi tìm cô ấy, đánh bại Trúc Tri và Thượng Lãm. Muội làm mọi thứ, đều là vì huynh."
"Nhưng muội không có gì cả!"
"Phải, muội không có gì cả. Nhưng muội sẽ tạo ra."
..."
—
Minh Dạ di chân trên nền đất lạnh giá. Cảm giác mơ hồ và mông lung, như lạc vào mê cung. Nàng cân nhắc, giữa sự ích kỉ của nàng, và sự thương hại những người dưng này. Họ có ân với nàng, nàng không thể để họ liên lụy. Cũng không muốn để họ liên lụy.
Tự do vốn là thứ phải đánh đổi bằng máu và nước mắt. Rất nhiều máu và nước mắt. Và nàng, nàng vẫn chỉ đang vùng vẫy trong vũng lầy của chính mình, sự đau khổ non nớt của chính mình.
Minh Dạ rất bình thường. Chỉ là hoàn cảnh đưa đẩy, buộc nàng phải chuyển mình, trở thành một kẻ từ bỏ bản ngã của chính mình.
Chỉ cần đừng mất nhân tính là được.
Nàng ngụ trong thân xác của một lữ khách lạc lõng, của một sát thủ tàn nhẫn, của một con sói cô đơn, và của một người con gái yêu điên cuồng hai người con gái khác. Nàng cũng ngụ mình trong thân xác, của một kẻ, mà ngay cả trái tim và tâm ý, đều đổ dồn vào sứ mệnh duy nhất: Phụng sự Mạc gia – dòng dõi hoàng gia tồn tại đến hơn trăm năm của Diệp Quốc.
Trần Tú Lăng không phải nữ nhi bình thường. Nàng biết thế.
Chỉ có điều, nàng chưa biết hết về một dòng dõi mà Tú Lăng thuộc về. Trong quyển nhật kí của cô gái từ trần năm 17 tuổi ấy, không lấy một lần nhắc đến dòng chữ "Thiên Thủy sơn trang." Càng chưa bao giờ nhắc đến tên một người: Sở Điệp.
Nên, có những chuyện, mà sau này, khi nàng gục mình khóc bên xác chết lạnh ngắt của Diệu Nhan, nàng mới hiểu, trong câu chuyện này, người đau khổ nhất là Sở Diệu Nhan.
...
"Tỉ tỉ, tỉ tỉ không ngủ sao?"
"Đã gây ra nhiều chuyện như vậy, làm sao tỉ ngủ được." Nàng không quay lại, chỉ khẽ đáp lời Xích nhi. "Tỉ không muốn rời nơi này, nhưng, nếu như không biến mất, tỉ tỉ sẽ hại mọi người."
"Tỉ biết không..." giọng Xích nhi nhẹ bẫng "Muội biết, một ngày nào đó, tất cả mọi người trong sơn trang đều sẽ biến mất. có điều, khi ấy, muội hy vọng rằng, chúng ta có thể mỉm cười, chào nhau. Tạm biệt vì đã cho nhau quãng tuổi thơ tuyệt đẹp."
Xích đan tay vào nhau, ánh mắt trong veo, và lời nói, như không thuộc về đứa trẻ tuổi mười ba.
"Mọi người trong sơn trang đều do ca cứu vớt. Cũng do một tay ca dạy dỗ. Ca rất giỏi, rất bao dung, và trong lòng ca ca có những nỗi buồn mà những kẻ như bọn muội không thể thấy. Ngay cả những đứa trẻ ở đây, đều từng ít nhất một lần đối mặt với mất mát và đau thương. Nhưng quá khứ của ca dường như rất khác biệt, nên bọn muội không thể nào chạm tới. À, từng có một tỉ tỉ, tên là Sở Điệp, cham được vào."
"Sở Điệp?" nàng hỏi lại, có chút nghi hoặc về họ Sở này.
"Tỉ ấy đã biến mất cách đây ba năm rồi. Muội nghe Thụy kể lại."
"À, ai cũng cất giấu những bí mật. Tỉ cũng không ngoại lệ. Xích nhi, các muội vì sao lại chấp nhận theo Vũ công tử?"
"Vì huynh ấy nói hãy tin huynh."
Minh Dạ im lặng rất lâu. Nàng ngồi thừ ra như thế, cho đến khi Xích đi mất, cho đến khi đôi chân mỏi nhừ tê dại, nàng vẫn ngồi như thế. Chậm rãi, đắn đo.
Phải rồi, nàng cũng muốn thử một lần có tình yêu oanh oanh liệt liệt. cũng là muốn thử một lần đánh đổi tất cả để bấu víu vào lẽ sống của chính mình.
—
Bình minh.
Không lâu sau khi nàng cố gắng lết đôi chân rệu rã rời khỏi Phong đình, Lang xuất hiện.
Kì thực Lang là một thanh niên anh tuấn. Một nét đẹp phong lưu và đào hoa, trái ngược với sự trầm măc vốn có của Vũ.
Đứng một lúc, cánh chim câu chậm rãi đậu lên cánh tay chàng. Lấy tờ giấy cuộn quanh chân chim, chàng tung cánh bồ câu lên trời, rồi mới mở ra dò xét.
"Trúc Tri dẫn đội thị vệ đến sơn trang. Khởi hành vào sáng nay. Hai ngày sau sẽ đến nơi."
Cuộn tờ giấy lại, Lang đến thẳng căn phòng của Vũ. Chưa kịp đẩy cửa đã nghe tiếng Minh Dạ nhẹ nhàng nói vọng ra.
"Vũ công tử, ta chấp nhận ở lại. Chỉ là, hãy giúp ta thoát khỏi lần truy đuổi này."
...
Minh Dạ mở cửa, Lang nép mình vào phía sau, đến khi nữ nhân đó rời đi, mới lắc đầu thở dài.
Hồng nhan họa thủy, mà cô ta thậm chí còn chẳng phải hồng nhan.
Chỉ trách, người như đại ca, lại bị mãnh lực vô hình từ sự u uẩn của cô ta cuốn hút. Tên khờ trong ái tình ấy, lại bị một cô nương dắt mũi rồi.
"Còn đứng ngoài đó làm gì? Không vào đi? Chẳng phải đệ có việc gấp lắm mới đến tìm ta hay sao?"
Tiếng Vũ vọng ra, Lang giật bắn mình, sau lại sửa sang bộ dạng lưu manh của mình trở về nghiêm túc, cầm theo mảnh giấy mới nhận được gửi về.
"Từ Phương phủ gửi đến."
"Tại sao Trúc Tri lại đến đây? Chẳng nhẽ trong số chúng ta, có kẻ báo cho Trúc phủ?" Vũ trầm ngâm nhìn mảnh giấy, mân mê một hồi rồi mới cất tiếng.
"Muội nghĩ là do tên thị vệ kia bị ai kia giết nên mới khiến Trúc phủ nghi ngờ." Xích bê khay đồ ăn vào, nhìn Lang rồi khảy cười. "Nếu khôn khéo hơn thì dụ hắn viết vài câu sau đem giết, đằng này vừa thấy lệnh bài Trúc phủ, liền một nhát đao bổ xuống chết người ta. Giờ thì vui rồi... Sơn trang vốn dĩ thù hằn không nhỏ với triều đình, giờ giấu đi Trắc phi vương phủ, to chuyện chưa?"
Xích ném một cái nhìn khinh bỉ về phía thanh niên mười bảy tuổi bẻ gãy sừng trâu, sau đặt khay thức ăn đánh cạch xuống bàn, tiếp tục lải nhải không thôi.
"Muội bảo rồi không nghe, Thụy bảo không nghe, giờ hại cả sơn trang đối mặt với Trúc Tri. Đối mặt với hắn ta cũng không sao, nhưng còn cả triều đình..."
"Lải nhải xong chưa?" Lang quắc mắt.
Xích ngẩn người rồi cười nhạt.
"Ca, huynh nói xem, muội sai hay đúng?" Xích chun mũi, rồi hướng Vũ hỏi ý kiến.
Nam nhân ngồi đối diện chỉ mỉm cười rất nhẹ, gật đầu.
"Việc quan trọng của chúng ta lúc này, là bảo vệ chính chúng ta. Nhưng ta hứa với Trần phu nhân sẽ giúp cô ấy rồi. Vậy thì, cứ để cô ấy tự tử là xong."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top