Chương 12: Ai rồi cũng sẽ khác


Nàng tỉnh dậy đã là buổi tối của hai ngày sau đó. Đôi mắt tăm tối nhìn trần nhà, trân trân, vô cảm. Ngày thứ bao nhiêu nàng ở đây rồi? Một năm trước, nàng vào cung trở thành Minh Dạ tú nữ, nửa năm sau nàng thành thiếp thân tì nữ của hoàng đế, hai tháng trước, nàng thành trắc phi Trúc phủ. Còn bây giờ, nàng là ai?

Minh Dạ lắng nghe thật kĩ, cũng chỉ nhận ra màn đêm thật sự tịch mịch. Rồi nhắm mắt, cẩn thận lắng nghe tiếng lòng của mình. Rồi nhận ra sự vỡ nát trong tâm hồn nàng. Nàng non nớt, đã từng. Nàng hạnh phúc, đã từng. Bây giờ, nàng không tìm hạnh phúc của nàng nữa. Nàng không tìm ngây thơ của nàng nữa. Sự chân thành cuối cùng trong lòng nàng, nàng lặng lẽ gỡ xuống, bỏ vào một xó. Vương Minh Dạ, nàng nắm giữ thân phận này, Trần Tú Lăng, nàng ghim chặt cái tên này trong tay. Phải, nàng sẽ từng bước, từng bước đem những kẻ dồn nàng vào chỗ chết phải trở về cát bụi.

Nàng sẽ đào huyệt, lần này, đào cho cả nàng. Vì nàng biết, cho đến cùng, khi nàng đã gột rửa hận thù, thì nàng cũng bước vào vòng tội nghiệt. Khi đó, nàng sẽ chết. Tự do của nàng, gia đình của nàng, mẹ và em trai nàng. Nàng sẽ đem theo những kí ức ấy vào hầm giam của mình. Để trái tim vì đau đớn mà thành thù hận.

Nàng biết, nàng sẽ sai lầm. Cũng hiểu rằng bắt đầu kế hoạch, nàng sẽ không nhìn thấy bờ đâu nữa. Nhưng, nàng sẽ làm. Nàng không thể nghĩ ra một ngàn lẻ một bước, thì nàng sẽ lùi một trăm bước, để kẻ đó mất cảnh giác. Nàng sẽ trở thành một thứ công cụ, mà có thể giết chết bản thân mình.

"Tỉnh chưa?"

"Rồi..." chỏi tay ngồi dậy, nàng thu gối, bó mình lại rồi chăm chăm nhìn Diệu Nhan. "Sao cô lại ở đây?"

"Bệ hạ nói cô cần tôi."

"Vậy à!" Minh Dạ nhắm mắt, lờ mờ nhớ lại bóng dáng người đàn ông nhu mì nho nhã kia.

"Hoàng thượng truyền mật chỉ, mai cô bí mật tiến cung. Đây là bút tích của người."

"Hiểu rồi." Minh Dạ đón lấy bức thư mà DIệu Nhan đưa cho, khẽ cười. "Cô có nhiệm vụ gì không?"

Diệu Nhan không nói, tất nhiên, và Minh Dạ chỉ im lặng mà thôi.

Đêm lại kéo dài vô tận.

—o.0.o—

Hoàng đế nói ta cần vào cung, bí mật giúp người trừ khử một vài kẻ. Ta thẫn thờ nhận chỉ, bật cười. Được, ta làm được. Chỉ cần cho ta thời gian ta làm được. Đối thủ là ai ư? Không là ai quan trọng cả. Chỉ là thượng thư bộ Lễ mà thôi.

Ta không thích cách bắt đầu cuộc chiến này.

Nhưng cách kết thúc nó, ta chắc chắn sẽ thích. Không sao, trong cung cũng được, ngoài cung cũng tốt, ta sẽ từng bước từng bước viết nên lịch sử đẫm máu cho triều đại này. Cái ta cần là tự do, các ngươi không thể trao cho ta, cũng đừng dẫm nát nó. Chỉ tiếc là, các ngươi không những đem ước mơ của ta bóp chết, còn muốn xé xác ta, lấy ta làm bàn đạp chính trị cho tất cả các người.

Ta không thông minh. Ta chỉ có thể giết các ngươi theo cách thuần túy nhất.

Ta không biết cách đọc vị của các ngươi, nhưng các ngươi cũng không thể đọc vị được ta. Minh Dạ hay Tú Lăng chỉ là tên các ngươi biết, còn Chiêu Nguyệt, là ở thế giới các ngươi chưa bao giờ hiểu. Có sự điên cuồng từ thế giới của ta, ta sẽ làm được.

—o.0.o—

"Trúc Tri, ngươi nói rằng nàng đã thay đổi?" Trình Phong nhấp trà, không liếc lên nhìn người kia lấy một lần.

"Phải, kể từ khi tỉnh dậy, ngay cả đóng kịch cô ta cũng không buồn làm." Trúc Tri thở dài, đặt quạt lên gương mặt nõn nà của Trình Phong rồi nâng lên.

"Ngươi nhốt nàng để làm gì?"

"Ta muốn xem nàng ta sẽ thay đổi thế nào."

"Ngươi nên biết, bổn tiểu thư sẽ không vì thế mà tha cho ngươi. Đó là thân xác của Tú Nhi. Ngươi làm hại Tú Nhi, ta sẽ tìm ngươi báo thù."

"Cũng được, trong lòng nàng có ta là được."

Trúc Tri thở dài, không biết nên nói gì với nữ nhân trước mặt. Một khắc cũng không rời gương mặt nàng, đau đáu nhìn nàng, đến mức khổ sở.

"Nàng biết không, hoàng huynh ra tay rồi."

Trình Phong ngước lên, ánh mắt sắc lẹm hướng về phía Trúc Tri, rồi gật đầu.

"Được, ta và Trình Ân sẽ an bài."

Bí ẩn hoàng cung. Người ta tự hỏi, kể cả khi nắm trong tay cả thiên hạ rồi, hoàng đế còn có gì cần lo lắng?

Đáp lời: lo bị làm phản.

Giống như người từng làm điều đó.

Thượng Lãm từng làm điều đó, đoạt ngôi hại anh, tự khắc ghi danh tội nhân thiên cổ. Nay trở lại, chỉ sợ có kẻ ngấp nghé ngôi vua. Làm đế vương, đau đầu nhất là chính sự, đau khổ nhất là ái tình.

—o.0.o—

Ta tự hỏi, khi quay về hoàng cung, ta sẽ cảm thấy thế nào? Cuối cùng ta nhận ra, quay lại hay không vốn dĩ không khác gì nhau cả. Chỗ nào cũng thế, nơi đâu cũng thế, đều cự tuyệt sự tồn tại của ta.

Ta chỉ có thể nhắm mắt, rồi lặng lẽ như bóng ma mà thôi. Quay lại hoàng cung, cùng với Lã Chiêu Nghi và Phương Tiệp Dư mở một bữa tiệc nho nhỏ chốn hoàng cung. Bữa tiệc tên gì? Chính là bữa tiệc mừng Trúc vương phủ có nữ chủ nhân. Mỉa mai thay, nữ chủ nhân này bị giam hai tháng trong Trúc phủ mà không ai biết.

Đây là bữa tiệc gia đình thân mật. Đặc biệt thân mật. Ta thở dài, vậy bữa tiệc này làm sao giúp ta giải quyết Thượng thư bộ Lễ? Không sao, sẽ có người giúp ta.

"Diệu Nhan, cô đã làm xong việc ta nhờ rồi chứ?" Ta ấn môi mình lên thiếp hồng, nhuộm môi mình sang màu xinh tươi kia.

"Đã làm xong."

"Tốt lắm, giờ, chỉ còn cô với ta, chia nhau ra được rồi."

Ta đứng lên, cài lên tóc mình chiếc trâm ngọc. Rồi Diệu Nhan bắt lấy cánh tay ta, nỉ non hỏi lại.

"Cô chắc không? Việc này hãy để tôi làm."

"Không cần, cô chỉ cần đứng ngoài thôi."

Ta mỉm cười, cười đến đau lòng, cười đến thấy cuộc đời mình trong suốt. Cười đến mức khiến Diệu Nhan phải sững sờ thu tay lại.

"Cô biết không, so với trước đây, cô đã khác rất nhiều."

"Ai rồi cũng sẽ khác."

Ta nhớ lại câu nói này, rồi ướm vào chính mình, cảm thấy thật đúng. Ta chưa từng nghĩ rằng, những tháng ngày tự do của ta chấm dứt như thế, cũng chưa từng nghĩ rằng, ngày hôm nay ta phải giết người.

"Này, đường đi chính là từ Hành cung sang Thủy Tinh cung, vòng qua hoa viên rồi gặp mặt Thượng thư bộ lễ đại nhân? Nhân lúc hắn cúi chào, ta chỉ việc ra tay?"

"Phải."

"Cô phụ trách công công, ta phụ trách ông ta." Ta giấu chỉ đao vào tay áo, y phục diễm lệ, nhức mắt. Cố gắng để máu không rơi vào, có rơi vào áo, cũng có thể che dấu.

"Thượng thư đại nhân, thật tình cờ khi gặp ngài ở đây." Ta cúi đầu, thanh thoát diễm lệ, sau đó đảo mắt xung quanh.

Tốt rồi, chỉ có ông ta và tên công công kia. Làm ám hiệu hướng đến Diệu Nhan đang núp phía sau, ta tiến gần đến ông ta.

"Nương nương đừng đa lễ, lão thần có việc tiến cung gặp hoàng thượng gấp, thứ lỗi không thể bồi nương nương."

"Không sao, tôi cũng định đến chỗ hoàng thượng, ngài đi trước tôi đi sau."

"Không dám phiền nương nương." Lão cung kính cúi đầu, ta khảy cười.

Chỉ đao phóng ra, phi thẳng đến tim lão. Một nhát lún sâu.

Ông ta chết ngay cả khi còn đang đứng. Ta đột nhiên bật cười. Diệu Nhan từ phía sa cũng vọt đến, một đao chém xuống, hạ sát tên công công.

Giờ thì phi tang xác chết ra sao mới là vấn đề đây.

"Diệu Nhan, mau chém ta một đao, cũng tự chém mình một đao đi. Chúng ta đợi người trong cung xuất hiện."

Diệu Nhan gật đầu, rồi ta cùng cô ta ngã xuống. Trước đó, cô ta còn hỏi ta một câu: "Võ công này, cô học từ đâu?"

Suốt tháng trời trong ngục thất Trúc phủ, ta chỉ có mỗi việc luyện công, tập trung sức lực mà bắt đầu làm quen với những thứ mà cơ thể này đã quen thuộc. Chỉ cần để tâm trí ta quen thuộc là được rồi. Ngày đầu có chút chật vật, ngày sau quen dần, rồi tâm trí dường như cũng chẳng thuộc về ta nữa.

Tất cả kĩ thuật kia, ta đều ngày đêm khổ luyện cho thành thục. Đúng, cơ thể này có thể quen, nhưng trí óc ta thì chưa hề có khái niệm võ công này. Nghe có vẻ hoang đường, chính ta cũng cảm thấy việc qua một một tháng có một thân võ học là điều hoang đường, nhưng sau đó, ta nhìn lại thân thể có phần mảnh dẻ của mình. Mọi chỗ đều có dấu tích, dù đã phai mờ, nhưng dấu tích của luyện tập, giao đấu vẫn ở đó, dưới da ta, những vết sẹo nhiều khi đau nhức nhối,

Tú Lăng là một cao thủ võ học thực thụ, và cô ta có khả năng ám sát thương thừa. Đó là những gì ta có thể cảm nhận. Chiêu thức một khi ra tay, đều rất tuyệt tình, nhưng không phải là khi giao đấu. Sự cảm nhận của ta không sai.

Khi ta đặt vấn đề này với Thượng lãm lúc ra ngục và khi tỉnh lai, Thượng Lãm đã bí mật gặp ta. Nếu không, ta đã chẳng được đặt vào tay một nhiệm vụ quan trọng như ám sát thượng thư bộ Lễ.

"...

"Ngươi nhắn với Diệu Nhan rằng có việc cần gặp trẫm, chuyện gì?"

Minh Dạ quỳ xuống trước mặt Thượng Lãm, ho nhẹ một tiếng rồi mới đáp lời.

"Hoàng thượng, nô tì chỉ muốn hỏi, có phải Trần Tú Lăng là một sát thủ, thậm chí là sát thủ của riêng bệ hạ?"

Nàng ngước lên, đôi mắt mờ nhạt nhìn kẻ trước mặt, một nửa chờ mong câu trả lời, một nửa mơ hồ vô nghĩa.

"Ngươi đã biết?"

"Không chỉ biết." Minh Dạ vung tay, phi tiêu trong tay áo phóng ra, cắm thẳng vào thân cây phía sau lưng Thượng Lãm, sượt qua phần tóc mảnh dẻ.

"Thậm chí còn thuần thục võ công rồi sao? Đúng, ngươi muốn hỏi trẫm gì không?"

"Chúng ta làm một cuộc trao đổi đi, bệ hạ. Ta làm việc cho ngài một năm, ngài đem ta giết bỏ, rồi ta sẽ tự do. Thân phận của ta giờ là trắc phi Trúc vương phủ, muốn tự do, e rằng phải có sự nhúng tay của ngài."

"Ngươi dựa vào cái gì để đặt vấn đề với ta?"

"Dựa vào kí ức và bằng chứng của Tú Lăng, dựa vào sự khát quyền lực của Tấn Vương, dựa vào nỗi lo tạo phản của ngài. Ta nói thế, đủ để ngài cảm thấy đủ chưa?"

"Được, trẫm đồng ý. Nhiệm vụ đầu tiên, sẽ là do Diệu Nhan mang đến cho ngươi."

"Diệu Nhan? Tại sao lại là Diệu Nhan?"

"Ngươi tưởng rằng, mật thám của ta chỉ mình Tú Lăng?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top