Phần 2
3
Nhoáng một cái đã hai trăm năm trôi qua, hiện giờ đang là năm Kỷ Mão.
Bởi vì thời gian qua quá lâu rồi mà ta vẫn không tới âm phủ báo danh nên tên của ta đã sớm biến mất trên danh sách luân chuyển của địa phủ.
Chuyện này có nghĩa là ngày sau nếu ta tu luyện không thành hay gặp phải kiếp nạn, thì ta chỉ có một kết cục duy nhất đó chính là tan thành mây khói.
Có điều ta chẳng hề sợ hãi.
Thần Dạ Du nói nếu ta sống sót qua ngày mười ba tháng năm thì sẽ có thể tu thành không hóa cốt. Bọn họ nói, làm yêu quái của một vùng cũng không tệ, làm nhiều việc thiện chút thì nói không chừng hậu thế còn sẽ lập cho ta cái miếu thờ nhỏ để cung phụng.
Nghĩ tới đó ta vui sướng cực kỳ, bắt đầu vào núi chọn hang động đẹp làm động tiên.
Làm một tiểu tiên nữ tự do tự tại ở Lộc Ổ.
Tuyệt vời!
Nhưng người ta hay nói vui quá hóa buồn.
Ta vui sướng chẳng được mấy hôm, vào một ngày trời trong gió mát, yên ắng tĩnh lặng, có một đoàn người đi ngang qua Lộc Ổ.
Không có gì bất ngờ, bọn họ bị lạc đường trong núi. Vòng qua vòng lại, vòng tới vòng lui một hồi, sau đó vô tình phát hiện ta đây đang bị treo trên ngọn cây ở đồng hoang.
Lúc bấy giờ đang là giữa ban trưa, nắng hè rực rỡ, rừng cây yên tĩnh không có một tiếng động, gió núi thổi thốc vào người nóng bức vô cùng.
Ta cũng giống với mấy yêu quái trong rừng kia, đều đang nằm nghỉ ngơi chợp mắt.
Đợi ta tỉnh lại thì đã nằm ở trong lòng đất tối đen như mực.
Đám người kia chôn ta xong liền chậm chạp tìm đường ra khỏi rừng rậm.
Ta hét lên vài tiếng, liều mạng bò từ trong lòng đất ra.
Trời đã sẩm tối, huynh đệ Thần Dạ Du và hồ ly tỷ tỷ đang nhìn ta bằng vẻ mặt nghiêm trọng.
Khung xương trắng của ta treo trong núi sâu rừng già, vốn bị cành lá rậm rạp che khuất rất kín đáo.
Hai trăm năm nay mặc dù có người đi lạc vào nơi đây, phát hiện ta treo trên đó thì cũng chẳng ai dám xen vào việc của người khác mà leo lên cây gỡ ta xuống.
Mẹ nó! Thế mà tên này còn mang ta đi chôn!
Vốn là đây cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì, ta vẫn có thể bò ra rồi lại leo lên cây, tiếp tục hấp thụ nguyệt lượng âm khí.
Nhưng hỏng bét là ta không thể treo lơ lửng lên cây được nữa.
Liên tục thử đi thử lại mấy lần, huynh đệ Thần Dạ Du trơ mắt nhìn ta rơi tan ra thành từng mảnh, cuối cùng mới lên tiếng: "Vô dụng thôi Niên Niên, người chôn ngươi là chuyển thế của thần sử dưới tòa Tử Vi Tinh Quân, người lương thiện có mười đời công đức lớn."
Vậy thì sao?
"Thời thế vậy, vận mệnh vậy, đây là kiếp của ngươi, ngươi không thể tu thành "không hóa cốt" được."
Sau đó thì sao?
"...Ngươi bị ngươi nọ tự tay chôn, hắn còn niệm một đoạn chú vãng sinh cho ngươi, siêu độ cô hồn, thoát ly khổ hải."
"Nhưng ta đã không thể đầu thai."
"Cho nên không lâu nữa ngươi sẽ tan thành khói mây, hoàn toàn biến mất."
Hôm đó huynh đệ Thần Dạ Du và hồ ly tỷ tỷ đã tranh chấp một trận rất to.
Lúc ấy ta mới biết được, người chôn ta là thám hoa lang của triều đình, xuất thân từ ấp Dư Hàng, quận Phồn Hùng.
Công tử thế gia, Thẩm Thất Lang.
Hồ ly tỷ tỷ nói, hắn vốn cũng là thần sử hạ phàm lịch kiếp, nếu được mười đời công đức viên mãn thì sẽ lại lần nữa đứng hàng tiên gia.
Nhưng chỉ một lần tiện tay chôn của hắn, lại phá hủy tu vi của ta.
Thế tại sao ta không đi phá tu vi của hắn? Tu vi của hắn vừa bị hủy thì công đức chôn ta tự nhiên cũng biến mất, kiếp của ta coi như đã qua, có thể tiếp tục tu hành.
Huynh đệ Thần Dạ Du không chịu: "Nhưng Thẩm Thất Lang là thần sử của Tử Vi Tinh Quân, nếu Niên Niên phá hủy tu vi của hắn thì coi như mười đời công đức kia uổng công phí sức, hắn cũng không thể lại về trời nữa."
"Nhưng chí ít hắn còn có thể chuyển thế đầu thai, làm một người bình thường! Nhưng Niên Niên thì sao? Em ấy không hề làm gì cũng sẽ hoàn toàn tan biến! Em ấy có lỗi gì? Ai khiến Thẩm Thất Lang hắn xen vào việc của người khác đi chôn em ấy làm gì!"
Hồ ly tỷ tỷ nhanh mồm nhanh miệng, tức giận nói: "Hắn chỉ mất đi cơ hội làm thần tiên, nhưng cái Niên Niên mất đi chính là mạng sống! Uổng công Niên Niên còn coi huynh đệ các ngươi là bạn bè, thần tiên các ngươi cao quý nên có thể không thèm để ý chết sống của người khác? Cho phép các ngươi phá hoại tu vi của người khác nhưng lại không cho người khác phản kháng, đúng là không biết xấu hổ!"
"Chúng ta không có ý đó, Thẩm Thất Lang cũng xuất phát từ lòng tốt mới chôn Niên Niên, nếu Niên Niên làm tổn hại công đức của hắn thì chỉ sợ ngày sau Tử Vi Tinh Quân trách tội, một cột thiên lôi đánh xuống thì Niên Niên cũng sẽ mất mạng mà thôi." Huynh đệ Thần Dạ Du đỏ mặt giận dữ phản bác.
Bọn họ tranh luận không ngớt, cuối cùng đi đến kết luận. Thẩm Thất Lang tên là Thẩm Ngọc Đường, là thần sử dưới tòa của Tử Vi Tinh Quân, đây là đời thứ mười thần sử lịch kiếp ở nhân gian.
Nếu không có gì bất ngờ thì đời này của hắn, lòng dạ ngay thẳng, phụ tá minh quân, đến già sẽ đức cao vọng trọng, lòng có bách tính, là người chân chính không hề vụ lợi.
Đợi sau khi hắn chết, bách tính sẽ tự phát lập bia công đức, cung phụng hương khói.
Như thế mới viên mãn mười đời.
Thần Dạ Du nói: "Người có thiên diện, lòng có thiên biến*. Niên Niên, ngươi không cần đích thân ra tay, cách tốt nhất là để người đời phá vỡ công đức của hắn, như thế cũng chẳng trách được ngươi."
[*Người có muôn vàn khuôn mặt, lòng cũng có muôn ngàn đổi thay.]
Hồ ly tỷ tỷ tỏ vẻ đồng thuận, nhưng sau đó lại lén lút nói với ta: "Em đừng nghe hai lão quỷ thối đó nói bậy, ngươi đời giết hắn thì báo ứng vẫn sẽ buông xuống người em. Em nghe ta nói, cứ đi tới đó âm dương giao hợp với hắn, ngủ mấy lần cho hắn hao hết dương khí rồi chết bất đắc kỳ tử. Lúc đó em trốn đi, cỡ mấy trăm năm thì cái chuyện này cũng sẽ qua thôi...."
4
Bình Giang Phủ qua hơn hai trăm năm bây giờ đã có một cái tên mới là phủ Tô Châu.
Đoàn người của Thẩm Thất Lang đi từ kinh thành tới, muốn dọc theo phủ Tô Châu trở về quê quán ấp Dư Hàng.
Hiện giờ bọn họ đang ở tạm trong một khách điếm.
Lại nói tới Thẩm Ngọc Đường, ba năm trước đây hắn chính là thám hoa của kỳ khoa cử, bây giờ đang đảm nhiệm chức quan Thị độc ở Hàn Lâm Viện, tuổi còn trẻ đã là quan viên chính lục phẩm của triều đình.
Nhà họ Thẩm là thế gia tông tộc, hắn lại luôn làm việc khiêm tốn, lần này trở về cũng không dẫn quá nhiều người.
Phiên chợ trên phố đông đúc tấp nập, khắp nơi náo nhiệt ầm ĩ, tiếng bán hàng rong, tiếng rao hàng nối liền không dứt.
Màn đêm buông xuống, trăng sáng cùng sao, đèn hoa mười dặm.
Thuyền hoa qua lại, sắc màu rực rỡ, tiếng tỳ bà từ trong thuyền vang lên, có kỹ nữ đang hát "Hoa mai dẫn"---
Hoa mai nhất lộng sầu, ánh nguyệt ưu, triều hà tú.
Uống ngọc lộ u hương, muốn che lại lộ, đưa tình xấu hổ.
Ta và hồ ly tỷ tỷ cầm một chiếc ô giấy dầu hai mười tư xương đứng ở đầu thuyền nhìn về phía đình đài lầu các cách đó không xa, bóng dáng đứng ở bên cửa sổ lầu hai của khách điếm kia chi lan ngọc thụ, thanh nhã vô song.
Áo gấm vân đoan có tay áo dài, cổ áo màu xanh đen, viền áo màu cam. Lên trên chút nữa, chính là một khuôn mặt tuấn tú khôi ngô vô cùng.
Ánh đèn rực rỡ và váng trăng dịu nhẹ cùng dung hòa trên mặt nước, khiến nơi đây trở thành một vùng sông sao tỏa sáng.
Trên làn da trắng nõn kia của nam nhân dường như cũng có ánh sáng quấn quít xung quanh.
Tóc đen như quạ, mi mắt hẹp dài rõ ràng, mặt như trăng sáng, sắc như xuân hoa.
Chỉ nói đến lớp da này thì ta nghĩ nó còn xinh đẹp hơn cả hồ ly tỷ tỷ nhiều.
Hồ ly tỷ tỷ nói không thể so sánh như vậy được, kiểu như tỷ ấy được gọi là quyến rũ mê người, còn mỹ mạo của Thẩm Thất Lang bao gồm cả vẻ tuấn lãng của nam tử và khí khái hào hoa, đây là cái mà những người đẹp nũng nịu như tỷ ấy không cần.
Xác định hắn chính là Thẩm Ngọc Đường, ta liếm nhẹ vào chiếc răng nanh nhỏ, quay sang nói với hồ ly tỷ tỷ: "Tỷ đứng ở chỗ này đợi ta, ta đi cắn chết hắn!"
Trên đường tới đây ta đã nghĩ thông suốt rồi, rốt cuộc thì Thần Dạ Du không phải cùng một phe với chúng ta, lời huynh đệ bọn họ nói không thể nghe.
Hồ ly tỷ tỷ nói đúng, dù sao đều phải gặp báo ứng, không nên tốn nhiều thời gian như vậy mà dây dưa với hắn làm gì.
Ngay lúc ta muốn rời khỏi thì hồ ly tỷ tỷ đã kịp kéo ta lại: "Niên Niên! Em định làm gì? Cái gì mà đi cắn chết hắn?"
"Chà, tỷ nói âm dương giao hợp để hao hết sạch dương khí của hắn, mấy cái này ta đều không biết. Dù sao cũng chỉ là khiến hắn chết thôi, phiền phức như vậy làm gì, ta trực tiếp cắn hắn một cái, hắn trúng thi độc thì hẳn phải chết không nghi ngờ."
"Em chớ có làm loạn, hắn là con cháu thế gia, là thám hoa lang của hoàng đế. Nếu mệnh quan triều đình chết một cách kỳ lạ như vậy, em đoán bọn họ sẽ truy cứu đến cùng hay không? Đến lúc đó thiên lôi chạy sau lưng em, nhân gian tận diệt yêu quái, không chỉ em không có chỗ trốn mà còn sẽ liên lụy tới mọi người cùng phải gặp nạn với em!"
"....Nghiêm trọng vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, ta thấy hai trăm năm nay em chỉ tăng tu vi mà không được thêm tí đầu óc nào hết đấy!"
Hồ ly tỷ tỷ ghét bỏ nhìn ta một cái: "Nghe ta, em đi ngủ với hắn mấy lần, đợi dương khí của hắn hao hết, thân thể sẽ trông hệt như bị bệnh, tuyệt đối lẳng lặng mà chết."
"Được rồi, nhưng ta không biết âm dương giao hợp là thế nào, tỷ đi với ta rồi dạy bảo cho ta đi."
"Em không cần biết, hắn là nam nhân, cái gì hắn cũng biết."
Hồ ly tỷ tỷ híp mắt cười, con ngươi lúng liếng, sau đó ghé vào tai ta thấp giọng thầm thì một hồi.
Ta dùng vẻ mặt chân thành "thì ra nó là như thế" liên tục gật đầu với tỷ ấy, sau đó liền nhanh chóng biến hóa, y phục trên người lập tức biến thành một bộ nghê thường vũ y tiên khí phiêu dật.
Đêm khuya sâu thẳm, bờ sông bên ngoài cửa sổ vẫn có tiếng tỳ bà vang lên.
Lúc ta xuất hiện trước mặt Thẩm Ngọc Đường, trên mặt là một nụ cười vô cùng mê hoặc lòng người, lại còn làm ra vẻ mà cong ngón tay thành hoa lan chỉ*, tái hiện đầy đủ đáng điệu tiên nữ hạ phàm---
[*hoa lan chỉ hay còn gọi là tạo dáng ngón tay thành hình hoa lan thường rất hay xuất hiện trong các bộ phim cổ trang.]
"Thẩm Lang...." Ta nũng nịu nói.
Dựa theo sự dạy bảo của hồ ly tỷ tỷ, ta chỉ cần đối diện với ánh mắt của hắn, sau đó là có thể thi triển ảo thuật khiến hắn tưởng lầm đây là cảnh trong mơ.
Chàng công tử thế gia vốn đang ngồi uống rượu một mình bên cửa sổ, bóng dáng trông có vẻ hơi vắng lặng, lúc hắn ngẩng đầu nhìn ta, lộ ra một khuôn mặt nhẹ nhàng phong nhã.
Tiếp đó sự kinh ngạc trong mắt hắn dần tiêu tán, tay nắm chặt ly rượu, chần chừ nhìn ta: "Cô nương là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?"
Thẩm Ngọc Đường không chỉ có dung mạo khôi ngô tuấn tú, ngay cả giọng nói cũng êm tai, dễ nghe cực kỳ, giống như một cơn gió nhẹ phất ngang trái tim.
Ta cố hết sức nghiêm mặt, chân thành nói: "Thiếp chính là một tiểu tiên dưới tòa của Thượng Nguyên phu nhân, hôm nay đi ngang qua núi Lộc Ổ thấy Thẩm lang anh tuấn gan dạ, lại có một tấm lòng bồ tát, ngay cả xương trắng treo trên cây cũng muốn an táng siêu độ nên không nhịn được sinh lòng ái mộ, khó tự kiềm chế. Vì vậy, vì vậy..ừm...thần nữ của Tương Vương, sáng thì, sáng thì là mây trên trời, cũng là mưa trên trời..."
Trời đánh má nó! Hồ ly tỷ tỷ dạy câu dài quá ta không thể nào nhớ hết được.
Ta cấu chặt hoa lan chỉ, khóe mắt hơi run rẩy, khóe miệng cũng run không kém.
Thẩm Ngọc Đường lại đột nhiên cười rộ lên, đôi mắt khẽ cong, hắn nói với ta: "Thiếp ở tại phía nam núi Vu Sơn, đèo cao cách trở, sáng thì làm mây, chiều thì làm mưa."
"Đúng đúng đúng, chính là câu này, ta đến để chung chăn gối với chàng."
Ta vui vẻ vô cùng, tay cũng không cong nữa, vội vàng xách váy đi về phía hắn. Sau đó trực tiếp ngồi vào lòng hắn, vòng tay lên cổ hắn, ghé vào vành tai hắn thổi một hơi rồi nói: "Thẩm Lang liệu có bằng lòng?"
Thẩm Ngọc Đường vẫn rất phong lưu, một tay ôm trọn eo của ta, thuận thế áp trán lên trên trán ta, hai hàng lông mi đen như lông quạ rủ xuống, gần trong gang tấc, không thấy rõ vẻ mặt.
Hắn cười nói: "Tiên tử yêu mến, tại hạ nào dám không theo."
Hơi thở của hắn ấm áp lại dễ ngửi, xen lẫn chút chuếnh choáng xôn xao.
Thì ra để có thể tạo ra cảnh tượng này không chỉ là do ảo thuật của ta, rõ ràng hắn đã hơi say ngà ngà.
Ta giơ tay muốn tháo thắt lưng nơi áo dài của hắn, nhớ lời dặn của hồ ly tỷ tỷ, nhân tiện đụng một cái vào đôi môi kia.
Đôi tay ôm eo ta thoáng chốc đã siết chặt lại, rồi lại mau chóng buông lỏng ra, đôi mắt đen láy khép hờ nhìn ta.
Hồ ly tỷ tỷ nói, ta không cần làm gì cả, chỉ cần tháo thắt lưng của hắn ra, hôn một cái vào môi hắn thì hắn tự sẽ đảo khách thành chủ, sau đó âm dương giao hợp với ta một cách tự nhiên.
Nhưng sự thật lại chẳng phải như vậy!
Hắn lẳng lặng nhìn ta tháo thắt lưng của hắn, hôn môi hắn, chỉ bày ra điệu bộ lười biếng ngồi đó rồi ngẩng đầu lên cười.
Rất phối hợp, nhưng không làm gì cả.
Ngược lại còn vào lúc ta không thể nào thuận lợi cởi thắt lưng của hắn ra, hắn nhìn rồi bật cười thành tiếng: "Tiên tử có vẻ hơi ngượng tay, không quá thuần thục nhỉ."
Ta nóng nảy, ngẩng đầu lên nói: "Câm miệng!"
Nét mặt của hắn chợt sửng sốt, rõ ràng ý cười nơi đáy mắt lại càng đậm, cơ thể không ngừng được mà run rẩy, hắn nâng trán nói: "Thật hung dữ."
Ta đã làm cương thi hai trăm năm mà còn chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế, nhất thời hơi tức giận, thò người về phía cổ hắn rồi dùng răng nanh nhỏ hung tợn chạm vào chiếc cổ mỏng manh kia.
Nhớ lời hồ ly tỷ tỷ nói nên ta cũng thật sự không dám cắn xuống, chỉ có thể khống chế sức lực mà mài răng lên đó.
Thẩm Ngọc Đường kêu rên, hơi ngẩng đầu rồi luồn tay lên gáy ta, để lộ cần cổ và xương quai xanh mặc cho ta cắn tới cắn lui.
Về sau chắc là bị răng ta cọ đau, hắn hít sâu một hơi thật dài, buồn bã nói: "Tiên tử nhẹ chút."
Ta thỏa mãn buông lỏng hắn ra, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng lại, giây phút cởi được thắt lưng của hắn trên mặt ta vui mừng cực kỳ.
Ai ngờ giây tiếp theo hắn đột nhiên ôm chặt ta, xoay người áp ta lên ghế.
Ta trừng to mắt nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hắn cười một tiếng, đuôi mắt một mảng đỏ bừng.
"Tại hạ nhận được sự yêu mến của tiên tử, nhưng phụ thân của tại hạ mới qua đời vì bạo bệnh, lần này hồi hương là bởi có đại tang, tại hạ muốn giữ đạo hiếu ba năm cho phụ thân, vậy nên có lẽ là phải từ chối nhã ý của tiên tử rồi."
Giọng nói của hắn khàn khàn, ánh mắt lấp lánh, hình như còn vương vấn chút nuối tiếc khôn nguôi.
Đôi mắt đen nhánh ấy nhìn ta rồi nói: "Nếu đã tới tìm ta, tiên tử có thể nói cho ta biết tên của người, hoặc là ba năm sau hãy quay trở lại đây."
"....Ta chính là tiên tử dưới tòa của Thượng Nguyên phu nhân, Đạo Mai tiên tử."
Đúng vậy, Lý Niên Niên ta chính là một đứa nhỏ xúi quẩy.
Trở lại thuyền hoa tìm hồ ly tỷ tỷ, ta nhụt chí nói: "Hắn bảo ta ba năm sau quay lại."
Hồ lỳ tỷ tỷ liếc ta: "Em cảm thấy em có thể đợi ba năm?"
"Ta nghĩ cũng không nhất định."
"Ngu ngốc, lời nam nhân nói mà em cũng tin."
"Trang phục hắn mặc quả thực là đồ tang, vội về nhà chịu tang, chẳng lẽ là giả?"
"Vội về chịu tang đương nhiên là thật, nhưng người đời đều là những kẻ dối trá nhất. Cái gì mà vì phụ thân giữ đạo hiếu ba năm, bên ngoài thì tuân thủ lễ chế nhưng thực tế chẳng kiên trì được bao lâu đâu, sau lưng vẫn ăn uống hưởng thụ như thường ấy thôi."
"Vậy ta nên làm gì bây giờ?"
"Về Dư Hàng với hắn, sẽ có rất nhiều cơ hội."
Hồ ly tỷ tỷ hiểu sâu biết rộng, thường xuyên đến nhân gian du lịch, không biết đã làm bao nhiêu nam tử ở thế gian mê như điếu đổ.
Ta đương nhiên phải nghe lời tỷ ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top