Cương 297: Thật sự xuất hiện gián điệp.

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*

Thời gian một đêm cùng một buổi trưa, toàn bộ nhân sĩ Đông Đảo quốc ở Thịnh Kinh đều bị bắt vào ngục giam, Đại lý tự, Lục phiến môn cùng nội đình giám quan cùng nhau thăng đường, ba nơi hội thẩm.

Đại lý tự tiếp nhận án gián điệp, Lục phiến môn phụ trách thu thập chứng cứ thẩm vấn phạm nhân, nội đình giám sát Tây cung Tường Hòa điện, ngoại trừ Hoàng phu lang, tất cả những người còn lại bắt giam thẩm vấn!

Sự tình phát triển quá nhanh, ngay cả người khởi xướng Mạc Thiên Hàm cũng là lâm thời quyết định, huống chi là người khác.

Không có bất kỳ điềm báo hay thời gian hòa hoãn gì, nhanh đến khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp, hoàn toàn không có cơ hội tự hỏi cùng ứng đối.

Tây cung Tường Hòa điện đã hoàn toàn rối loạn, Hoàng phu lang cùng Lục hoàng ca nhi bị cấm túc, không có thánh chỉ không được bước ra khỏi cửa cung một bước.

Toàn bộ cung nhân nội thị của Tường Hòa điện bị nội đình giám quan mang đi, hiện tại người hầu bên trong đều là cung vua phái tới, nói là chiếu cố Hoàng phu lang, kỳ thật là giám thị nhất cử nhất động, dù sao Cảnh vương là Hoàng phu lang sinh ra, có quan hệ với gian tế, hiện tại Cảnh vương đã bị cấm túc ở Cảnh vương phủ, toàn bộ người trong phủ không được tự do xuất nhập, tất cả đồ dùng đều có Cấm vệ quân cung ứng!

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí toàn bộ Thịnh Kinh đều trở nên bất an.

Đến giữa trưa hôm sau giải trừ lệnh giới nghiêm, Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên mới có thể ra khỏi thành, lúc về tới nhà, Ưu ca nhi thân mình nhỏ đang thành thật ngồi ngay ngắn, theo Lưu sao sao học Thiên tự văn, âm thanh nãi thanh nãi khí đọc chữ, cũng làm Thu Nghiên cùng Mạc Thiên Hàm an tâm, xem ra tiểu gia hỏa không khóc không nháo, rất đáng mừng!

"Baba! Cha!" Tiểu gia hỏa nhạy bén, hoặc là nói căn bản không có tâm đọc chữ, nhìn thấy song thân trở lại, thân mình nhỏ vặn vẹo chạy tới, Thu Nghiên đã sớm nhịn không được, ôm tiểu bảo bối vào lòng hôn mấy cái.

"Cha, baba!" Ưu ca nhi cũng học theo hôn hôn Thu Nghiên, tay béo mập còn vỗ vỗ sau lưng cha.

Lưu sao sao thấy bọn họ trở lại, cũng không quản Ưu ca nhi: "Trở về rồi sao, chúng ta không biết tình huống trong thành nên cũng không dám tùy tiện đi tìm hiểu, cửa thành đều không cho người lại gần, sợ rước về phiền toái!"

"Không có việc gì, đều là người phía trên làm chuyện đại sự, nhà chúng ta không cần sợ!" Mạc Thiên Hàm đón lấy Ưu ca nhi từ trong lòng Thu Nghiên hôn vài cái, tiểu gia hỏa cũng rất bình đẳng, hôn lại hắn một cái.

"Vậy là tốt rồi, ta không dám nói thật với Cổ ca ca, chỉ nói các ngươi có việc chưa về được, hắn liền tin, các ngươi cũng đừng lỡ miệng!" Lưu sao sao dặn dò hai phu phu, Cổ sao sao lớn tuổi, không chịu nổi dày vò, ông cũng không dám nói ra sợ người bị kinh hách.

"Vâng, chúng ta đã biết, ngài cũng nhắc nhở người trong nhà một tiếng, đừng khua môi múa mép trước mặt Cổ sao sao."

"Ta đã nói qua rồi, bọn họ cũng đều biết, chỉ cần các ngươi đừng lỡ miệng là được. Nếu đã trở lại thì đi thăm hắn đi, Ưu ca nhi, ngày mai lại học ba chữ!"

"Vâng! Tổ ma sao!" có thể không học chữ là tốt nhất, nhưng chuyện đó không có khả năng, lại nói một ngày ba chữ bé vẫn có thể tiếp thu!

Hai phu phu mang theo Ưu ca nhi đi thăm Cổ sao sao, Cổ sao sao không biết sự tình ngược lại nhẹ nhàng thoải mái trò chuyện cùng hai phu phu một lát, còn đùa giỡn với Ưu ca nhi, sau liền để hai người mang theo đứa nhỏ quay về nhà chính: "Mới trở về, đi tắm rửa thay đồ đi, buổi tối làm một bàn ngon, hơn một ngày không về nhà rồi, phải thu thập một chút, nhanh đi đi!"

Mạc gia bên này đoàn viên, bên kia Thịnh Kinh đều đã nổi sóng gió rồi.

Hơn hai mươi cao thủ của Lục phiến môn, sau một ngày một đêm thu thập, ở trong nhà Độ đại nhân lục soát được một phần tư bản vẽ cùng một nửa sa bàn về Thịnh Kinh, Công bộ ngoại trừ Độ đại nhân, còn có mấy chức quan phỏng chế cửu phẩm cũng là người Đông Đảo quốc!

Ở phủ đệ của Cảnh vương lục soát ra được lượng lớn vàng bạc châu báu, số lượng hoàn toàn vượt qua một vị hoàng tử vừa được phong vương có thể có!

Hoàng tử thật ra có định số, cho dù phong vương cũng không thể nhiều hơn bao nhiêu, bởi ở trên còn có Thái tử điện hạ, cũng không thể vượt qua Thái tử a, nhưng đồ vật lục soát ra rất nhiều thứ ngay cả Thái tử điện hạ cũng khó có, tỷ như Đông hải dạ minh châu phiên bang tiến cống cho Hoàng đế!

Càng đáng chết chính là, đây là đặc sản của Đông Đảo quốc!

Mỗi năm tiến cống ba viên, to cỡ nắm tay trẻ nhỏ, một viên đã đủ cho một căn phòng sáng như ban ngày, ngay cả Thái tử điện hạ cũng chỉ có mười viên, vậy mà Cảnh vương phủ lại tới hơn trăm viên!

Có lẽ là tức giận quá mức, Hoàng đế không nhìn ra chút dáng vẻ giận dự nào, ngược lại âm trầm nhìn các vị đại thần đứng dưới điện: "Các vị công thần, đều nói ra suy nghĩ của mình đi, triều đại từ khi khai quốc đến giờ chưa từng phát sinh qua chuyện như vậy, trẫm, thẹn với liệt tổ liệt tông, thẹn với bá tánh thiên hạ!" Dứt lời đôi mắt liền đỏ, đường đường là Hoàng đế Thiên triều, danh chấn bốn phương, lại bị người đùa bỡn như vậy, thật đúng là xấu hổ chết ông!

"Bệ hạ!" Hoàng đế vừa dứt lời, cả triều văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống, từ xưa đến nay, chủ ưu thần nhục, chủ nhục thần chết a!
(Chủ ưu thần nhục, chủ nhục thần chết: khiến quân chủ có ưu phiền là nỗi nhục của thần tử, mà quân chủ chiu nhục, thần tử đương nhiên trung thành mà chết.)

Hiện tại đừng nói Hoàng đế, ngay cả các đại thần ở đây ai mà không hận Đông Đảo quốc đến tận xương? Người Đông Đảo quốc ở trong Kinh không một ai thoát khỏi hiềm nghi gián điệp, có người trong nhà trữ một lượng lớn vũ khí sắc bén, người thì có một lượng lớn tiền bạc, thậm chí có người còn nuôi dưỡng mấy tiểu ca nhi mỹ mạo, để sau này tiến vào mấy gia đình quyền thế làm trắc thất tiểu thị, dò la tin tức!

"Đều đứng lên đi, việc này là lỗi của trẫm, bị người truy phủng mấy câu liền quên gốc gác! Đường đường Thiên triều thượng bộ, không thể chấp nhận cho bọn họ làm càn!"

Hoàng đế ở trên tiểu triều phát tiết một hồi, hơn nửa là xấu hổ buồn bực thành tức giận, bị một tiểu quốc trêu đùa.

Nổi giận xong, quan viên phía dưới mới nhẹ nhàng thở ra, cơn giận của thiên tử không dễ thừa nhận như vậy!

"Thái tử, ngươi nói thử xem, chuyện này nên làm thế nào bây giờ?" Hoàng đế không tiện tìm người khác mở đầu cuộc thảo luận, như vậy quá ném thể diện, đành phải nói cùng Thái tử, hơn nữa Thái tử cũng là người đầu tiên phát hiện chuyện này không ổn.

"Phụ hoàng công chính, Đông Đảo quốc lòng muông dạ thú, Thiên triều ta có thể hạ sắc thư quở trách, đồng thời giải trừ quan hệ qua lại, vĩnh viễn không chấp nhận Đông Đảo quốc! Biếm tất cả người Đông Đảo quốc thành thứ dân, đưa đi thú biên cảnh làm khổ dịch, không cho về nước, phòng ngừa bọn chúng mang theo đồ vật của chúng ta trở về! Lại lệnh cho thủy quân dựng sẵn trận địa nghênh đón quân địch, không cho bất kỳ một người một thuyền nào của Đông Đảo quốc tiến vào quốc thổ chúng ta! Cứ như vậy danh chính ngôn thuận gõ đám đạo chích xung quanh, để cho bọn họ biết người Thiên triều rộng rãi nhưng cũng không phải để mặc người ngoài thích làm gì thì làm!" Thái tử điện hạ nói rõ lý do cùng cách xử trí, đại thần xung quanh im lặng gật đầu, hiện tại sứ giả của Đông Đảo quốc đã bị bắt, Đông Đảo còn chưa biết chuyện.

"Ừm, tiếp tục."

"Nhi thần thấy hành động lần này của Đông Đảo quốc, nói không chừng những phiên bang tiểu quốc khác cũng có tâm tư như vậy, dù sao Thiên triều chúng ta phồn vinh hưng thịnh, học giả của bọn họ tới đây học tập kinh nghiệm nhiều vô số kể, vậy nên nhi thần có ba đề nghị: Một, xin phụ hoàng ân chuẩn, thành lập học viện phiên bang ở Thịnh Kinh, tất cả người tới đều thống nhất học tập tứ thư ngũ kinh! Hai, học viện phiên bang sẽ được phái quân tinh nhuệ canh gác, bình thường phải quản lý nghiêm khắc việc ra vào, ngăn chặn chuyện như này lần nữa phát sinh! Ba, học viện chỉ dạy văn khóa, còn nuôi dưỡng tằm, trị thủy xây cầu, binh thao võ lược liền miễn đi!" Thái tử điện hạ đĩnh đạc mà nói.

"Ừm." Chủ ý này vừa đưa ra, đừng nói Hoàng đế, ngay cả các vị đại thần cũng phải lau mắt mà nhìn Thái tử điện hạ.

"Lời của Thái tử các khanh cảm thấy thế nào?" Sắc mặt hoàng đế có chút tốt lên, dò hỏi trọng thần bên dưới.

Có thể tiến vào tiểu triều đều là người có thực quyền, mỗi người đều phải trải qua một đoạn thời gian nỗ lực không ngừng, chỉ số thông minh không đủ là không thể nào đứng ở vị trí hiện tại.

"Bệ hạ, lão thần cho rằng việc này có thể tiến hành!" người thứ nhất tán thành thế mà lại là người đứng đầu công tác lễ nghi nhân hiếu Lễ bộ thượng thư, lão đầu râu tóc bạc trắng, nhìn không khác gì lão thần tiên, kỳ thực bên trong cũng rất giảo hoạt!

"A? Lý do!" Hoàng đế cũng thấy tò mò, không nghĩ tới người đầu tiên tán thành lại là vị lão thượng thư này, ngày thường mặc kệ là thảo luận chính sự hay là triều hội, rất ít thấy vị này lên tiếng.

"Ngài cũng biết, dưới danh nghĩa của lão thần cũng có vài đệ tử ký danh là nhân sĩ phiên bang, sau chuyện ngày hôm qua, sáng nay bọn họ liền đến phủ đệ của lão thần, cầu lão thần xem ở mặt mũi thầy trò, ngàn vạn muốn thay bọn họ cầu tình trước mặt Thánh thượng, không cần đuổi bọn hắn đi, bọn họ thực tình ngưỡng mộ lễ nghi văn hóa triều ta, hơn nữa lão thần một đường tới đây, bên ngoài rất nhiều sứ giả của các nước đứng ở cửa cung chờ chỉ, phỏng chừng cũng là vì việc này, Thiên triều ta tuy cường thịnh, nhưng kiến nhiều cũng cắn chết voi, xung quanh quốc thổ ta là mấy chục nước phụ thuộc, đều cúi đầu xưng thần, nếu vì một tiểu quốc mà trị tội tất cả, có chút không thấu tình đạt lý, như vậy uy nghi của Thiên triều ta để đâu? Cách này của Thái tử điện hạ vừa có thể trừng phạt Đông Đảo quốc, vừa có thể ngăn chặn hâu hoạn, còn có thể trấn an những sứ giả đó, vậy nên lão thần tán đồng với phương pháp của Thái tử điện hạ, chỉ dạy văn, không tập võ!" lão thượng thư trong lòng rõ ràng, dạy văn tốt! một là có thể đề cao ảnh hưởng của văn nhân trong lòng các tiểu quốc, hai là có thể chèn ép khí thế của các võ tướng, ba quan trọng nhất là, chính sách này vừa ra, vũ lực của các nước xung quanh khẳng định sẽ bị ảnh hưởng, nói như vậy cũng xem như là một cái công huân của văn nhân bọn họ.

"Thần cũng tán đồng việc này!" Người thứ hai tán thành chính là Phong đại tướng quân, sự tình tiền căn hậu quả ông đã nghe từ chỗ Phong Tĩnh An, lão giảo hoạt Phong đại tướng quân lập tức nghĩ đến đối sách, hôm nay nghe được chủ ý của Thái tử điện hạ, cảm thấy còn có thể làm thêm một chút: "Lão thần còn muốn bổ sung, vị trí Đông Đảo quốc hẻo lánh, xung quanh lại mênh mông biển cả, chúng ta phòng thì có thể, muốn tiến công sẽ vừa tốn sức vừa tốn thời gian, nhưng không đánh không thể tỏ rõ cơn giận của bệ hạ, cho nên lão thần kiến nghị, liên hợp với mấy quốc đảo như Lưu Cầu, Hải Xương, Ô Tôn, Đảo Sơn cùng xuất binh tấn công Đông Đảo quốc, hiện tại Đông Đảo đã không còn là thuộc quốc của chúng ta, đương nhiên không cần để ý đến sống chết của bọn họ!"

Một đám người vừa nghe Phong đại tướng quân nói, thần sắc đều biến đổi ngoạn mục!

Phong đại tướng quân không lên tiếng thì thôi, vừa nói đã muốn mạng của Đông Đảo quốc!

Ai không biết mấy quốc gia này cùng một hải đảo, từ xưa đến nay vừa là kẻ thù truyền kiếp vừa là đồng bọn, nếu không phải không có mệnh lệnh của triều đình không thể tự tiện phát động chiến tranh, chỉ sợ đã sớm đánh nhau rồi, hiện tại Đông Đảo quốc mất đi Thánh tâm Thiên triều, mấy quốc gia khác còn không nhân cơ hội cắn một miếng sao!

Kế sách này vừa ra, Thiên triều không uổng một binh một tốt, lại có thể khiến Đông Đảo quốc hoàn toàn biến mất trong lịch sử!

Phong đại tướng quân không hổ là người giảo hoạt nhất trong năm vị đại tướng quân!

Có hai vị một văn một võ này tán đồng, người khác cũng sôi nổi phụ họa, Hoàng đế thì càng không phải nói, chủ ý này thập phần hợp tâm ý ông!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top