Chương 260: Ước chiến định thắng thua.

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*

Tân tướng quân ở trong màn trướng thì không bị đông lạnh, chỉ đáng thương đám người bên ngoài, thở cũng ra khói! Người nào người nấy run run rẩy rẩy lại không thể vào lều sưởi ấm, cũng không thể kêu tân tướng quân ra nhìn bọn họ thị uy, tiến thoái lưỡng nan, thật sự là lên lưng cọp khó xuống!

Tôn Kính Nghiệp cũng không nghĩ tới, mọi chuyện lại thành ra như vậy!

Hắn vốn tưởng rằng, có thể đến chỗ này nhậm chức tướng quân, nói không chừng chính là hậu đại nhà quyền quý nào đó, hoặc là tướng quân biên cương bị thương được điều về hưởng phúc, loại người này đa phần tính tình táo bạo dễ cáu giận, chỉ cần chút khiêu khích là có thể chọc tức hắn, sau đó bọn họ có thể thuận lý thành chương so tài với vị tướng quân này.

Không nghĩ tới người ta ngay cả liếc cũng không liếc bọn họ một cái, cứ vậy tiến thẳng vào lều trướng, các thân binh sau khi theo vào, cũng không thấy ai ra gọi người.

Quân trướng không giống những nơi khác, đặc biệt là lều trướng lớn của tướng quân, nếu không truyền gọi, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần cũng như tiến vào, người vi phạm, ấn theo luật gian tế, trảm!

Bọn họ đứng ở bên ngoài lâu như vậy, bên trong không chỉ một chút động tĩnh không có, ngay cả người cũng chẳng thấy đâu.

Vốn định để mọi người giải tán, khỏi phải ở trong gió lạnh chiu tội, nhưng hắn không có quyền, lúc người ta đến đã nhìn thấy bọn họ xếp hàng, hiện tại nói thế nào người ta mới là tướng quân, không có tướng quân cho phép, tự tiện giải tán đội ngũ, là có hiềm nghi muốn vượt quyền.

Nhưng không giải tán, chẳng lẽ để mọi người đều đông cứng?

Đây đều là những huynh đệ nghe hắn nói, muốn cùng ra thị uy, nếu để bọn họ xảy ra chuyện, đến lúc đó tân tướng quân sẽ hỏi: "Vì sao lại xếp hàng?"

Hắn cũng không thể trả lời: "Vì thị uy" đi?

Hai bến cứ như vậy giằng co, thẳng đến ki Tôn Kính Nghiệp nhịn không được muốn làm trái quân quy lao vào lều trướng lôi Mạc Thiên Hàm ra ngoài, rốt cuộc phía trong có hai thân binh xuất hiện, vén rèm lên, từng đội thân binh đi ra, động tác đều nhịp, vừa nhìn đã biết là tinh binh!

Nhìn thấy người ra, đám người bị đông thành cẩu như được tiêm máu gà, ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng sống lưng, muốn hạ uy với tân tướng quân!

Cuối cùng Mạc Thiên Hàm cũng ra tới, liếc mắt nhìn đám người đang nhìn lén bên giáo trường một cái, cười cười không rõ, xoay người trở về lều lớn.

Lúc ấy hai mắt Tôn Kính Nghiệp đều phải trừng lớn!

Người này, người này sao lại trở về!

Mạc Thiên Hàm chính là cứ vậy quay về.

Bởi vì hắn quên lấy đồ!

Chỉ chốc lát sau hắn lại đi ra, chỉ thấy đám người đó ai nấy ánh mắt đều mang theo chút cảm kích!

Thân nhân a!

Lão nhân gia ngài còn không ra, mọi người liền đông thành đá!

Cho dù mặc áo bông quần bông, nhưng đứng im không nhúc nhích, sớm hay muộn cũng đông cứng!

Mạc Thiên Hàm chậm rãi đi lên tướng đài, phía dưới 1800 người lặng ngắt như tờ, đồng loạt nhìn hắn, bầu không khí dồn nén không rõ.

"Xin chào các vị tướng sĩ!" Mạc Thiên Hàm hơi nâng cánh tay nói một câu.

Đám người phía dưới đều ngơ ngác, có ý gì? Muốn bọn họ trả lời thế nào đây?

Sau đó động tác nhất trí nhìn về phía Tôn phó tướng Tôn Kính Nghiệp đứng phía trước, ý tứ rất rõ ràng, muốn đáp sao?

Tôn Kính Nghiệp cũng là nhân tài, gia hỏa này vừa thấy mọi người đều nhìn mình, tâm tư lại nổi lên, vừa rồi Mạc Thiên Hàm chơi hắn!

Vì vậy hắn học theo động tác nâng tay của Mạc Thiên Hàm hô: "Xin chào tướng quân!"

Vô cùng có khí thế!

Có người mở đầu, đám người còn lại cũng học theo ho to bốn chữ "xin chào tướng quân", trời nam đất bắc khẩu âm bất đồng.

Chỉ là đáng tiếc người người đều hữu khí vô lực!

Nói nhảm, nếu ngay từ đầu Mạc Thiên Hàm đến hỏi như vậy, bọn họ khẳng định kêu đặc biệt khí thế, nhưng hiện tại ở trong gió lạnh đến hai canh giờ, có thể đứng đã không tồi, nào còn sức kêu? Mở miệng cũng run cầm cập!

Cầu giải tán a, thân ái!

Mạc Thiên Hàm hiện tại có thể khẳng định, chuyện này chắc chắn do Tôn Kính Nghiệp sai sử!

Nhưng Tôn Kính Nghiệp năm nay mới 20, ở trong mắt Mạc Thiên Hàm, chẳng khách gì đám tân binh như trẻ con năm đó, hắn sẽ không so đo cái này, hơn nữa, càng là đầu đàn càng phải được sửa, sửa tốt, xem như hạt giống bồi dưỡng.

"Ừm, đều lạnh rồi đi?"

Ai biết đám người bên này đang chuẩn bị bày sắc mặt với tân tướng quân, một câu này của Mạc Thiên Hàm liền đánh tan khí thế của hơn một ngàn người, lúc đến hào hùng, đông lạnh nửa ngày, cuối cùng còn bị Mạc Thiên Hàm vô tình xuyên cho một dao, sĩ khí cứ vậy mà rớt xuống!

"Thế nào? Sao không nói? Làm thế này có lợi ích gì? Bản tướng quân là do phía trên hạ lệnh, các ngươi là binh tướng thủ hạ của ta, nếu có gì không phục cứ nói thẳng, bày ra thế trận như vậy là muốn làm gì? Giết người? Kháng mệnh? Tạo phản?"

Mạc Thiên Hàm càng nói càng lớn tiếng, ba từ cuối cùng một cái so với một cái càng cao, khiến khuôn mặt tuấn tú của Tôn Kính Nghiệp cũng trở nên trắng bệch.

Trời đất chứng giám, hắn chỉ là không phục muốn thị uy mà thôi, không phải muốn giết tướng quân, càng không phải muốn kháng mệnh! Huống chi là loại tội lớn chu di cửu tộc như "tạo phản"!

Vừa muốn mở miệng phủ nhận, Mạc Thiên Hàm lại không cho hắn cơ hội này.

"Ta biết, kỳ thật các ngươi không có ý này, vậy các ngươi có ý gì? Không phục ta người mới? Ta có thể hiểu được, nhưng về sau đừng làm ra trò thị uy ấu trĩ này, ở đây là quân doanh, không phải chỗ cho trẻ con chơi đùa!" Lời Mạc Thiên Hàm như sấm bên tai.

"Không phục, có thể, ta không phải người độc tài, nếu các ngươi không phục, vậy chúng ta so một lần, các ngươi chọn ra 23 nười, ta cộng với thân binh của mình cũng là 23 người, chúng ta đánh một trận, bên nào thắng nhiều, bên đó có lý, nếu các ngươi thắng, tân tướng quân lập tức từ chức, nếu các ngươi thua, sau này ta bảo các ngươi đi hướng đông, các ngươi không được đi hướng tây, muốn các ngươi đuổi chó, các ngươi không được bắt gà! Nghe rõ không?"

"Rõ!" lần này ai cũng rõ, vị tân chính quân này giống bọn họ, đều là tới lập uy!

Chẳng qua người ta lập uy rất thoải mái, mà bọn họ thì vô cùng khổ!

Nhưng tục ngữ nói rất đúng!

Có áp lực mới có động lực, vì để có thể sớm được giải tán, vào lều trướng sưởi ấm, đám người này nhanh chóng tuyển ra 23 cao thủ, đứng mặt đối mặt với mấy người Mạc Thiên Hàm, sau khi tiếng còi vang lên, bắt đầu đơn đả độc đấu.
(Đơn đả độc đấu: đánh đơn, một chọi một)

Đối thủ của Mạc Thiên Hàm chính là Tôn Kính Nghiệp, tiểu tử này ăn thiệt ở chỗ Mạc Thiên Hàm, trong lòng phát hỏa, cả ngươi như tiểu lão hổ, nhất định phải đánh đổ Mạc Thiên Hàm!

Mạc Thiên Hàm từng thấy nhiều người như hắn, tuy về công phu, Mạc Thiên Hàm tự nhận có thể không bằng tiểu tử từ nhỏ sinh ra trong thế gia quân ngũ này, nhưng nếu bàn về kỹ năng vật lộn tay không, cho dù là mấy đại tướng quân, cũng chưa chắc thắng nổi Mạc Thiên Hàm, bằng không Phong đại tướng quân sao lại muốn cháu trai đích tôn của mình nhận Mạc Thiên Hàm làm sư huynh?

Vì vậy Mạc Thiên Hàm sau khi giảm bớt lực chuyển, cánh tay xoay lại, đè đầu tiểu lão hổ này xuống đất, hai tay quặp ra sau, không thể sử dụng chút lực đạo nào!

"Có phục hay không?"

"Không phục!"

"Vì sao không phục?"

"Ngươi chơi xấu!"

"Ta chơi xấu thế nào?"

"Chúng ta đã đông lạnh cả nửa ngày, cơ thể không còn linh hoạt! Có bản lĩnh so lần nữa!" Tôn Kính Nghiệp tuy thua nhưng vô cùng không phục, còn ồn ào muốn thi lại.

Mạc Thiên Hàm tức cười: "Tốt tốt, ngươi nhìn đám người các ngươi đi!"

Tôn Kính Nghiệp quay đầu, âm thầm kinh hãi, 23 người bọn họ, không phải tùy tùy tiện tiện tuyển chọn ra, trong hơn một ngàn người ở đây đánh nhau lợi hại nhất, nhưng hiện tại toàn bộ bị các thân binh tay không bắt lấy, đồng dạng tư thế với mình!

"Vẫn không phục?"

"Không phục!"

Tôn Kính Nghiệp cảng cổ cãi lại, vô cùng chắc chắn, hắn không phục!

Mạc Thiên Hàm cũng biết, loại tiểu tử này rất khó thuần phục, vì vậy buông tay, nhìn người trẻ tuổi trước mặt nói: "Được, nếu đánh đơn ngươi không phục, vậy chúng ta cùng lên!"

"Như thế nào?"

"Mười ngày sau, vẫn là 23 người chúng ta, đấu với toàn doanh các ngươi, chúng ta đánh giáp lá cà, 23 người, đấu 1800, nếu chúng ta thắng, các ngươi phải thành thật nghe lời, nếu chúng ta thua, ta lập tức mang theo bọn họ về nhà làm ruộng!"

Đám người phía dưới lập tức ngốc!

23 đấu 1800?

Bọn họ không nghe nhầm chứ?

"Ngươi, ngươi phát sốt đúng không?" Tôn Kính Nghiệp không dám tin tưởng nhìn Mạc Thiên Hàm, cách tỷ thí này, đừng nói người bình thường, kẻ ngốc cũng biết, 1800 nhiều gấp mấy lần 23!

"Bản tướng quân rất bình thường, các ngươi có đáp ứng không?"

Một lão binh lôi kéo Mạc Thiên Hàm: "Việc đó, tướng quân, ngài đừng chấp nhặt với bọn họ, đều là trẻ tuổi khí thịnh."

Lão binh suy xét cẩn thận, nếu thực sự khiến người bị bức rời đi, vậy cũng không phải là chuyện đùa!

Dù sao Hoàng đế bệ hạ miệng vàng lời ngọc, chỗ dựa của các ngươi lợi hại, có thể so với hoàng gia sao? Chẳng lẽ muốn cãi thánh mệnh?

Đến lúc đó đừng nói nhà đại thần này nhà tướng quân kia, cho dù là Thái tử điện hạ cũng không nhất định giữ được toàn doanh nhân mã!

Nháo vì một cái chức vị, đáng không?

Nếu chọc giận bệ hạ, mất nhiều hơn được.

"Ngài hiểu lầm!" Mạc Thiên Hàm vừa thấy liền hiểu, ông cho rằng hắn muốn đào hố cho đám người này nhảy vào.

Đừng nói hắn còn gọi Tôn đại tướng quân một tiếng "Tôn gia gia", cho dù không có tầng quan hệ này, hắn cũng sẽ không đắc tội đám hậu đại nhà quyền quý, tìm mệt cho mình.

Hắn làm như vậy, đơn giản là vì tính toàn sau này, muốn thuyết phục bọn họ, phải lấy ra bản lĩnh, từng bước đánh không phải cách giải quyết vấn đề, đơn đả độc đấu chỉ là món khai vi, tiệc lớn còn ở phía sau!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top