Chương 255: Phường trạng nguyên, lễ hội hoa đăng.
HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=
Phủ Thủ quốc đại tướng quân quả nhiên nhiều "văn minh", dùng cơm cũng không ăn thùng uống vại, đều là chút thức ăn hiếm lạ, lại thêm hai bình rượu ngon, bởi vì là gia yến, có thể lưu lại ăn cơm đều là người có quan hệ thân cận với Phong đại tướng quân, tính tình cũng đa phần đồng dạng ông, được Mạc Thiên Hàm xem là "Binh sĩ có văn hóa."
Dùng cơm xong, hai phu phu song song cáo từ rời đi.
Trong xe ngựa, Thu Nghiên không đợi về đến nhà đã tìm Mạc Thiên Hàm tính sổ: "Lão phu nhân nói cái này mười lượng hoàng kim một tiền, có phải hay không?"
Tiểu phu lang ngồi trong xe, tay nắm túi thơm nhỏ, ép hỏi Mạc Thiên Hàm.
"A?" Mạc Thiên Hàm khó hiểu hỏi lại: "Nghiên nhi, ngươi nói cái gì a?"
Thu Nghiên duỗi tay nắm lỗ tai Mạc Thiên Hàm: "Ngươi lừa Nghiên nhi, Phong lão phu nhân đã nói với ta, thứ này là vật ngự dụng, bên ngoài rất hiếm, mười lượng hoàng kim một tiền, ngươi nói, ngươi có phải loạn tiêu tiền không?"
"Ai ai....phu lang nhẹ chút a, không phải, cái này là tiểu Hoàng đệ đệ tặng, nhà chúng ta không tốn tiền." Kỳ thực Mạc Thiên Hàm một chút cũng không đau, lực độ của Thu Nghiên chỉ nhiêu đó, chỉ là muốn để tiểu phu lang có cảm giác thành tựu, đành giả trang một chút.
"A? Thật sự không tốn tiền?" tay Thu Nghiên thả lỏng.
"Thật sự không tốn tiền, ngươi xem, tiền của ta không phải đều do ngươi quản sao? Tướng công xài bao nhiêu, ngươi chẳng lẽ không biết? Tướng công không chi nhiều tiền như vậy!" Mạc Thiên Hàm thuận thế ôm phu lang vào trong lòng, hắc hắc, dáng vẻ tức giận của tiểu phu lang thật chọc người yêu thích.( @. @ )
Thu Nghiên nghĩ nghĩ, thật đúng là như vậy, xem ra đã oan uổng tướng công rồi.
"Không tốn tiền là được, đồ vật quý trọng như vậy, mang trên người không an tâm, tiểu Hoàng đệ đệ cũng thật là, loạn tiêu tiền như vậy, tương lai còn phải cưới phu lang, sao có thể lãng phí như vậy!" Thu Nghiên lại bắt đầu lẩm bẩm tiểu hoàng đệ đệ "loạn tiêu tiền", dù sao cũng là trăm lượng hoàng kim, đủ cho một hộ gia đình bình thường sinh hoạt hơn hai năm.
"Không phải, ta nghe nói thứ này là trong cung ban thưởng, hắn cũng không tốn tiền!" Mạc Thiên Hàm nói dối thiện ý, kỳ thực đây là thái tử điện hạ đưa cho Thu Nghiên, trong cung loại túi thơm này có rất nhiều, chỉ là bên ngoài không bán mà thôi, hắn mang đến vài cái, bởi vì nghe nói Thu Nghiên đầu xuân hay mất ngủ lại đau đầu.
"Thật?"
"Thật."
Thu Nghiên nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt, đã là trong cung ban thưởng, vậy cho Nghiên nhi một cái cũng được, haha, đồ trong cung chính là thứ tốt, hôm nay nghe Phong lão phu nhân nói, mười lượng hoàng kim một tiền, túi thơm này của Nghiên nhi giá trị 100 lượng hoàng kim a!"
Mạc Thiên Hàm nghe tiểu phu lang nói xong, bật cười ha hả: "Ngươi nha, thứ này không phải tính toán như vậy, trong cung ban thưởng tự nhiên là đồ tốt, những thứ bán bên ngoài đều là đồ trước khi chọn tiến cống dư lại, nào có thể so sánh với thứ trên tay ngươi?"
Đây là lời nói thật, đồ vật Hoàng đế cùng Thái tử dùng, sao có thể là cống phẩm bình thường? Đó đều là tốt nhất.
"(*^_^*) hi hi...!" Thu Nghiên cười ngốc, cậu đời này còn chưa từng nghĩ tới có thể sử dụng đồ vật của hoàng gia.
Trong ba ngày tới, Mạc Thiên Hàm ở cửa hàng thợ rèn của thôn trang nhà mình, chế tạo ra năm thanh quân đao Thụy Sĩ tiêu chuẩn, nghĩ nếu đã tặng hai vị tướng quân đồ vật đặc biệt, còn lại ba người không tặng không được, không bằng đưa cái này!
Vì vậy ngày thứ tư, hai phu phu lại đi chúc tết, đến phủ Chấn quốc đại tướng quân, Ninh quốc đại tướng quân cùng Vệ quốc đại tướng quân, sau khi tiếp xúc cùng năm người, Mạc Thiên Hàm đưa ra kết luận: Chấn quốc đai tướng quân Tống Vũ Nguy thuộc loại hồ ly mặt cười, Ninh quốc đại tướng quân Tôn Tuấn Nghị là lão đại ca săn sóc, Vệ quốc đại tướng quân Khương Lộ Hằng nội liễm, Thú quốc đại tướng quân Trình Chấn Hoa dã man, Thủ quốc đại tướng quân Phong Kiến Phác âm hiểm.
Trong đó, Mạc Thiên Hàm đặc biệt khắc sâu ấn tượng với Tôn đại tướng quân, bởi vì vị này vừa nghe thấy hắn chỉ có một phu lang, thông phòng tiểu thị một người cũng không có, liền vỗ vỗ vai hắn nói: "Ngươi thế nào cũng là một tướng quân, sao chỉ có một người phu lang được? Trong nhà lão phu có 6 tiểu ca nhi còn chưa gả, cho ngươi làm trắc thất! Người thông minh như vậy, sao có thể không sinh ra được mấy tiểu oa nhi thông minh!"
Dọa Mạc Thiên Hàm toát mồ hôi lạnh: "Không không, tiểu tử có một phu lang là đủ rồi!"
Chưa thấy qua vị tiền bối nào 'hào sảng' như vậy, đưa tôn nhi nhà mình cho người khác làm trắc thất, thật khủng bố!
Ba thanh đao Thụy Sĩ Mạc Thiên Hàm tặng ba vị đại tướng quân, đều trở thành thứ đồ hiếm lạ, quân đao này công năng nhiều, tính hữu dụng cao, làm ba vị đại tướng quân khen không dứt miệng.
Thu Nghiên cũng coi như được trải nghiệm, năm phủ đệ của năm vị đại tướng quân, ngoại trừ Tân chính quân của phủ Thú quốc đại tướng quân, bốn nhà còn lại đều là ít nhất 4 trắc thất, nhiều nhất 10 trắc thất, tiểu thị thông phòng đếm không hết, bọn họ nói chuyện thường mang theo đao, Thu Nghiên lúc đầu không hiểu, nhưng sau khi gặp qua hai lần, cậu liền minh bạch, những phu nhân ca tử nội viện này mỗi ngày đều lục đục với nhau như vậy, dọa Thu Nghiên âm thầm quyết định, sau này trừ phi có việc, nếu không vẫn không cần có quan hệ với các trắc thất tiểu thị đó.
Một ca tử đến từ nông thôn như mình, đối với những sự tình ở nội viện nhà người ta thật tình không có hứng thú, có thời gian còn không bằng ở nhà bồi hài nhi, hầu hạ tướng công hoặc được tướng công hầu hạ? Ừm, hoặc là theo sao sao học cầm.
Ngoại trừ mấy nhà này, hai người còn đi một chuyến đến nhà tiểu nhi tử của Lý đại phu, dù sao cũng có là thân nhân nhà huynh đệ kết nghĩa; Khương ngự y thì có chút phiền phức, bởi vì thân phận đặc thù, bình thường Khương ngự y cũng khó được ra cung, vì vậy Mạc Thiên Hàm đành phải nhờ tiểu Hoàng đệ đệ thay mặt tặng một phần lễ năm mới, nếu có cơ hội, cũng muốn mời vị ngư y này ăn một bữa tiệc, dù sao Thu Nghiên có thể có Ưu ca nhi, công vị này rất lớn.
Chờ sau khi phu phu hai người chúc tết xong hết, cũng đã là 13 tháng giêng, hai ngày nữa chính là 15 tháng giêng, là ngày Ưu ca nhi được một tuổi.
"Ưu ca nhi nhà chúng ta đã được một tuổi rồi!" Lưu sao sao ôm Ưu ca nhi hôn hôn khuôn mặt nhỏ của bé: "Ngày mai chính là quá chu rồi."
Nơi này không có tập tục làm thôi nôi, chỉ có cách nói 'quá chu', cũng chính là chúc hài tử được một tuổi, bởi vì một tuổi rồi thì không dễ chết non.
Quá chu của Ưu ca nhi rất điệu thấp, Mạc Thiên Hàm cũng không tính làm lớn, một đứa nhỏ mới bé xíu như vậy, làm lớn làm gì? Chỉ mấy người trong nhà bày một bàn tiệc, ai cũng được phát trứng gà.
Có thể ăn trứng gà vào tháng giêng, cũng xem như là một loại hưởng thụ.
Mạc Thiên Hàm mặc dù không làm lớn, nhưng lại thu được rất nhiều hạ lễ, đều là tặng cho Ưu ca nhi, có của năm vị đại tướng quân, cả Điền Kim Tùng và tiểu Hoàng đệ đệ.
Đồ vật không nhiều, nhưng đều rất tinh xảo, như khóa trường mệnh thích hợp cho hài tử mang, vòng tay nhỏ cùng các loại vòng vàng dây bạc vân vân, còn có hai thất lụa thượng phẩm vô cùng mềm mại, để tiểu gia hỏa làm y phục.
"Ưu ca nhi nhà chúng ta mới là có khố vàng nhỏ!" Cổ sao sao ôm ưu ca nhi, nhìn hạ lễ trên bàn mỉm cười.
Ưu ca nhi thấy mọi người hôm nay đều nhìn mình cười tủm tỉm, biết chính mình hôm nay khẳng định sẽ không bị ai thu thập, trực tiếp liền buông thả, ra sức chơi đùa.
"Còn nhỏ đã thu nhiều lễ vật như vậy không tốt đi?" Thu Nghiên có chút lo lắng, lúc cậu còn nhỏ, nghe người ta nói tiểu hài tử thu lễ nhiều thì ăn ít, nên cậu lúc nhỏ chưa từng nhận đươc bất kỳ lễ vật nào.
Cổ sao sao khuyên bảo: "Đây là lễ vật quá chu của đứa nhỏ, không ngại!"
Buổi tối, cả nhà Điền Kim Tùng đều đến, mọi người náo nhiệt dùng cơm, thay phiên nhau ôm Ưu ca nhi một hồi, tiểu gia hỏa một chút cũng không sợ người lạ, có lẽ là quen thuộc với mấy người Hương ca tử, lúc người ta ôm còn cười khanh khách, không chỉ vậy còn gọi tiểu Hổ là "ca ca", khiến tiểu Hổ vui vẻ cười cả đêm không ngậm miệng.
Khang ca nhi cũng được gọi là "ca ca", khuôn mặt nhỏ đỏ bừng gọi Ưu ca nhi một tiếng "đệ đệ".
Bởi vì 15 tháng giêng là lễ hội hoa đăng, dùng bữa xong, mọi người trong nhà cùng phu phu Điền Kim Tùng và tiểu Hổ, quyết định vào trong thành ngắm đèn, bốn cửa thành Thịnh Kinh rộng mở, mỗi cửa hàng trên đường đều treo đầy các loại hoa đăng đủ màu, phía trên mỗi một hoa đăng đều có một câu đố, người đi đường nếu đoán đúng, có thể trực tiếp cầm đèn đi, nhưng đoán sai, xin lỗi, vậy ngài cũng chỉ có thể hai tay trống trơn.
Bốn cửa thành đều rộng mở, vậy nên dòng người tuy dày đặc, lại không chen chúc, toàn Thịnh Kinh vô cùng náo nhiệt.
Người cả nhà đều ăn mặc dày dặn, Mạc Thiên Hàm còn dùng áo choàng da thỏ bọc lấy Ưu ca nhi, mới ôm ra ngoài đạo phố xem hoa đăng.
Thời điểm này, Trạng nguyên phương nổi tiếng lại là nơi vắng vẻ nhất, bởi vì đây là nơi trạng nguyên các đời cư trú, là chỗ đám văn nhân thích đến nhất, đố đèn ở đây khó nhất, lại bởi vì các văn nhân thường tới giải đề, dân chúng rất ít lại, đoán không ra đáp án lấy không được phần thưởng, lãng phí bao nhiêu thời gian? Đều đi chỗ khác đoán đố đèn.
Trạng nguyên phường bởi vì câu đố quá khó, người qua lại đều là văn nhân, nhưng lại không hề chen chúc, Mạc Thiên Hàm là người mới đến, không hiểu rõ đạo lý này, trực tiếp mang theo một đoàn người tiến vào Trạng nguyên phường vắng vẻ.
Chờ đến lúc nhìn thấy đố đèn, Điền Kim Tùng mới phát hiện bọn họ thế nhưng đã theo đoàn người tiến vào Trạng nguyên phường, sau khi nói rõ, Mạc Thiên Hàm cũng có chút ngốc: "A? Còn có cách nói này? Nhưng mà chúng ta cũng vào rồi, đi dạo một chút đi!"
Điền Kim Tùng nhìn dòng người phía sau, lại nhìn Trạng nguyên phường trước mặt, đồng ý với Mạc Thiên Hàm: "Cũng được, chúng ta cũng không cầu những hoa đăng đó."
Hai người đồng ý, những người còn lại đương nhiên không phản đối.
Vì vậy một đám người trực tiếp tiến vào Trạng nguyên phường.
Không hổ là nơi văn nhân tụ tập, đèn hoa đăng bên trong so với bên ngoài đẹp hơn nhiều, có đèn hoa đăng làm thành hình ống trúc, hay phía trên có vẽ hoa mai, hoa lan, hoa đăng hình hoa cúc, gọi là 'Tứ quân tử', phía trên có bốn câu đó, đoán đúng toàn bộ mới có thể mang bốn cái đèn này đi.
Ngoại trừ câu đố, còn có câu đối và thơ ca, điền từ vân vân, không đồng nhất, nhưng đều là một chút đồ vật khảo nghiệm bản lĩnh văn nhân, chẳng trách dân chúng không hứng thú.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top