Chương 141: Thật sự có!

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Mạc Thiên Hàm chạy về với tốc độ ánh sáng, từ cửa tiệm đến nhà chỉ mất hai phút!

Lúc hắn vào cửa, Lý đại phu đang ngồi bên viết chữ, ông vừa bắt mạch cho Thu Nghiên xong, bây giờ đang viết phương thuốc.

Phu lang lý gia và Lưu sao sao ngồi bên cạnh nhìn, trong phòng có không ít người nhưng lại rất im lặng, chỉ có âm thanh viết chữ, Mạc Thiên Hàm chạy vào.

"Ui, đã về rồi." Một bóng người từ cửa tiến vào, Lý đại phu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mạc Thiên Hàm đang thở hổn hển, một mặt đầy mồ hôi.

"Nghiên nhi, Nghiên nhi....." Mạc Thiên Hàm khẩn trương hỏi không ra tiếng, kiếp trước kiếp này hắn đều chưa có con, đột nhiên biết tin Thu Nghiên mang thai, liền giống như nằm mơ vậy.

"Nghiên nhi, tiểu tử thúi còn biết đến phu lang mình!" Nhắc tới chuyện này Lý đại phu liên tức giận: "Đã hơn một tháng sao không biết chú ý chút? Còn dám hồ nháo, vạn nhất không nhìn tới ta xem hai người các ngươi phải làm sao?" Ông biết Thu ca tử cỡ nào muốn có hài tử, Mạc Thiên Hàm cũng tự mình xuống bếp làm dược thiện điều dưỡng thân thể cho cậu, nhưng còn dám lăn lộn như vậy, nếu không phải hai người làm quá mức, Thu ca tử cũng sẽ không phát sốt như vậy.

"A?"

"A cái gì mà a?" Lý đại phu viết xong phương thuốc, không thèm nhìn Mạc Thiên Hàm đang đứng ngốc, đưa phương thuốc cho Lưu sao sao ổn trọng: "Làm phiền sao sao đi dược đường bộc thuốc, ba chén lấy một chén cho Thu ca tử uống, lại làm thêm chút đồ ăn thanh đạm."

"Được được, lão nhân đi ngay, đi ngay!" Lưu sao sao cũng làm ngơ vị lão bản ngốc này, trực tiếp lướt qua Mạc Thiên Hàm, vui vẻ chạy đi lấy thuốc.

"Lão ca ca, ha hả, cái đó, Nghiên nhi?" Mạc Thiên Hàm nhìn Lưu sao sao đi bốc thuốc, phu lang Lý gia thì vào buồng trong, liền lôi kéo Lý đại phu.

"Hừ, phu lang nhà ngươi có, đã hơn một tháng, về sau không thể hồ nháo như vậy, biết chưa? Còn có, thân thể tiểu phu lang không tốt, ngươi phải bồi bổ cho hắn nhiều hơn."

"Đúng đúng, ha hả, có, ha hả, có a." Mạc Thiên Hàm nói năng lộn xộn, nước miếng cũng sắp chảy xuống, cả người nhìn như kẻ ngốc vậy .

"Cười ngu cái gì? Còn không vào xem phu lang ngươi đi?"

"Ai ai!"

Vào buồng, phu lang Lý giá vừa đắp chăn đàng hoàng cho Thu Nghiên, chỉ lộ ra đôi bàn chân trắng nõn bên ngoài, cánh tay cũng lộ ra một nửa.

"Tướng công!" Thu Nghiên ngoan ngoãn nằm, mở to đôi mắt vui mừng nhìn Mạc Thiên Hàm, bây giờ trong bụng cậu có, có cốt nhục của tướng công!

"A, ha ha!" Mạc Thiên Hàm xoa xoa tay, cũng không biết muốn nói cái gì, ngốc ngốc nhìn Thu Nghiên cười.

"Nhìn xem, cái người này cao hứng đến choáng váng luôn!" phu lang Lý gia vừa thấy bộ dạng Mạc Thiên Hàm liền che miệng cười trộm: "Hai người các ngươi nói chuyện đi, ta trước ra ngoài xem thử Lưu sao sao đã trở lại chưa? Còn phải nấu thuốc cho Thu ca tử uống."

"Được được, cám ơn Lý phu lang!" Mạc Thiên Hàm liền cọ tới chỗ phu lang Lý gia vừa ngồi, thấy ông đi ra ngoài, lập tức cầm lấy tay Thu Nghiên: "Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Có thấy buồn nôn muốn ói không?"

"Không có, không có như tướng công nói, nhưng mà có chút mệt, buổi trưa ngủ say, không biết mình bị sốt, vẫn là Lưu sao sao phát hiện ra đi mời Lý đại phu tới."

"Thực xin lỗi, là tướng công không chú ý" Hôm qua còn lăn lộn như vậy, khó trách Lý đại phu tức giận, bọn họ vô cùng mong có hài tử, nếu như bị mình lăn lộn đến không còn, còn không phải hối hận chết!"

"Không phải, là chính Nghiên nhi không chú ý" mấy ngày nay ăn được, tâm tình lúc nóng lúc lạnh, chưa cảm thấy có gì.

"Haha,... ta có hài tử, phu lang ta có!" Mạc Thiên Hàm cười thấy răng không thấy mắt, bộ dạng như bị thần kinh vậy.

"Vâng, cuối cùng Nghiên nhi cũng có cốt nhục của tướng công." Thu Nghiên có hài tử, áp lực trong lòng liền giảm xuống, cả người đều thấy nhẹ nhàng.

"Ha hả, tốt tốt, cái đó, Nghiên nhi muốn ăn chút gì không? Tướng công đi làm cho? Còn trái cây nữa?" không đợi Thu Nghiên trả lời, Mạc Thiên Hàm đã tự mình bác bỏ: "Trái cây sợ có chút lạnh, vậy ăn chút trái cây không lạnh đi!" Nghiên nhi hơi há miệng, vừa muốn nói gì đó, Mạc Thiên Hàm lại bắt đầu nói: " Đúng đúng, ăn chút đồ bổ, a, táo đỏ không tồi, bổ khí bổ huyết!"

"Tướng công!" Thu Nghiên bị Mạc Thiên Hàm làm cho dở khóc dở cười, cậu nghĩ tướng công nhà mình đây là cao hứng đến nói lăng lộn xộn đi, ha ha.....

"A, tướng công đây, muốn ăn cái gì? Tướng công làm cho ngươi!"

"Nghiên nhi không yếu như vậy, hài tử mới hơn một tháng, còn chưa hiện rõ đâu, ăn cơm như bình thường là được." Lúc này Thu Nghiên không muốn ăn, chỉ muốn làm tướng công bớt kích động lại.

"Được được, vậy có muốn uống nước không?" Không đợi Thu Nghiên nói uống hay không, Mạc Thiên Hàm đã phản ứng trước: "Bây giờ có hài tử, không thể uống nước trà, sẽ làm ngươi buổi tối mất ngủ, uống nước sôi để nguội đi!"

"Được rồi, Nghiên nhi khát nước, tướng công lấy cho Nghiên nhi chén nước đi." Bất đắc dĩ nhìn tướng công nhà mình, đành phải bảo hắn đi lấy cho mình chén nước, uống nửa chén liền lắc lắc đầu, Mạc Thiên Hàm nhanh chóng uống nửa chén còn lại.

Hắn vừa rồi chạy quá nhanh, giờ mới cảm thấy có chút khát !

"Tướng công, sao ngươi trở về nhanh vậy?" Lúc này Thu Nghiên có nghe thấy tiếng mọi người, biết Trần Thiết chạy đi tìm tướng công, còn không tới thời gian một chén trà tướng công đã trở về, thật nhanh a!

"Haha, tướng công biết phu lang có, còn không phải nhanh chóng chạy về sao? Phỏng chừng bây giờ mọi người trên đường còn đang buồn bực, như thế nào lại có trận gió to lướt qua? Ha ha...." Nhìn Nghiên nhi bị mình trêu chọc đỏ mặt, tâm tình Mạc Thiên Hàm liền vô cùng tốt.

"Tướng công muốn hài tử là ca nhi hay là tiểu tử?" đây là vấn đề mỗi người cha có hài tử đều sẽ hỏi.

"Ca nhi hay tiểu tử đều là nhi tử của ta, tướng công đều sẽ vui vẻ, haha, ta có hậu a!" Mạc Thiên Hàm là nói thật, ca nhi hay tiểu tử đều được, đều là nhi tử của hắn.

"Nghiên nhi thật ra hy vọng là tiểu tử, như vậy chính là trưởng tử của Mạc gia ta." Thu Nghiên đem tay đặt trên bụng nhỏ, trong mắt mang hy vọng.

"Ca nhi hay tiểu tử đều tốt, tướng công không so đo, haha, tướng công chỉ cần cùng Nghiên nhi có hậu là được, nếu là ca nhi, tương lai tướng công liền chuẩn bị cho hắn một phần hồi môn thật lớn, tìm một tiểu tử tốt để gả, đương nhiên trước khi gả đi, tướng công khẳng định đem tổ tông mười tám đời nhà hắn điều tra rõ ràng."

Thu Nghiên cười nhéo nhéo bàn tay to của Mạc Thiên Hàm, tướng công nhà hắn nghĩ thật xa, còn ca nhi gả chồng? Bây giờ hài nhi mới có một chút xíu.

"Còn nếu là tiểu tử, ta liền mỗi ngày đều dạy dỗ hắn, làm hắn trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa, tương lai tìm ca nhi hiền thục như Nghiên nhi thành gia lập nghiệp, giống ta có được một phu lang tốt, haha, sau đó sinh mấy đứa tôn tử cho chúng ta!"

"Tướng công nghĩ thật xa a!" Thu Nghiên nhịn không được cười to, nhà hắn tướng công thật là "nghĩ cái gì liền muốn cái đó"

"Đâu có, nếu không thì như vậy đi, Nghiên nhi trước sinh ca nhi, chờ lần thứ hai thì sinh tiểu từ, ca nhi có thể giúp trong coi đệ đệ nha!" tư duy Mạc Thiên Hàm hiện tại như ngựa hoang thoát cương, chạy như điên trên thảo nguyên.

"Ca nhi tiểu tử đều là con của ta, tương lai ca ca xuất giá, đệ đệ còn có thể áp kiệu, làm ca phu cho hắn bao lì xì, không đủ nhiều không xuống kiệu!"

(áp kiệu: đứa bé trai khoảng mười tuổi ngồi trên kiệu của cô dâu, đợi chú rể đến dỗ dành, cho bao lì xì thì mới xuống, như vậy cô dâu mới có thể lên kiệu ngồi)

"Có người làm phụ thân như vậy sao!" Thu Nghiên không nặng không nhẹ vỗ Mạc Thiên Hàm một cái, tướng công nhà cậu suy nghĩ thái quá.

Tiểu phu phu hai người mặc sức tưởng tượng tương lai, chủ yếu là tên gia hỏa Mạc Thiên Hàm này cao hứng hỏng rồi, lảm nhà lảm nhảm, cùng phu lang nghĩ đến tương lại dưỡng hài tử thế nào, giáo dục thai nhi thế nào, lớn chút thì thế nào? A, còn có giáo dục thời kỳ phản nghịch.....

Chờ đến lúc Lưu sao sao cùng phu lang Lý gia bưng thuốc vào, Mạc Thiên Hàm đang nước miếng tung bay giáo dục rèn luyện thân thể tiểu tử!

".... một ngày chạy cự li ba mươi dặm, có thể rèn luyện lực chân, sau đó là một trăm cái hít đất, rèn luyện lực cánh tay, gập bụng một trăm cái, luyện lực eo."

Thu Nghiên đâu? Đã sớm cười nghiêng ngả.

"Ai nha, hán tử Mạc gia, ngươi đây là xem hài tử thành khỉ mà nuôi à?" phu lang Lý gia nghe Mạc Thiên Hàm nói xong liền trợn trắng mắt.

"A?" Mạc Thiên hàm ngây ngốc nhìn Lưu sao sao:"Rèn luyện không tốt sao?"

"Tốt, đều bị ngươi rèn thành con khỉ!" Lưu sao sao cũng trợn trắng mắt, đưa chén thuốc trong tay cho Mạc Thiên Hàm: "Cái này là thuốc Lý đại phu cho Nghiên nhi uống."

"Được, để ta." Mạc Thiên Hàm quen thuộc nhận lấy thuốc, Lưu sao sao còn chuẩn bị một chén nước mật ong ấm, đây là Mạc Thiên Hàm nhờ, lúc Thu Nghiên uống thuốc cần chuẩn bị thêm một chén nước mật ong. Bởi vì lần đầu tiên cho Thu Nghiên uống thuốc đã nói qua, về sau uống thuốc đều sẽ có nước mật ong uống sau khi uống thuốc.

Tự mình cho Thu Nghiên uống thuốc và nước mật ong xong, lại lấy nước cho Thu Nghiên súc miệng, Lưu sao sao thấy họ còn có chuyện chưa nói xong, không khỏi buồn cười, Mạc Thiên Hàm tiểu hán tử này, đối với Thu Nghiên thật để bụng, bây giờ Thu Nghiên có, càng là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

"Mạc tiểu tử bồi Nghiên nhi ngủ một lát đi, sao sao đi xem thử buổi tối ăn gì, còn nữa, đồ ăn của Thu Nghiên phải làm cẩn thận, hôm nay sao sao làm cháo táo đỏ, táo đỏ vị ngọt bổ huyết, nấu không cẩn thận sẽ ngấy."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top