Chương 130: Đại công tử Lâm gia.

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Người trẻ tuổi cười cười: "Cửa hàng điểm tâm Giai Kỳ là nhà nhạc cha của tại hạ mở, tai hạ là thay mặt mà thôi, kẻ hèn họ Lâm, tên Chí Thu, là trưởng tử của Lâm gia Thiện Thủy phủ.

Quả nhiên là Lâm gia.

"Nga, Lâm công tử."Mạc Thiên Hàm trên mặt giả trang, trong lòng đã sớm cười lạnh, thật đúng là nghĩ cái gì đến cái đó a!

"Không dám, Mạc lão bản mời ngồi, mời ngồi!" vị Lâm công tử này vô cùng có lễ, cảm giác đầu tiên làm cho người ta cảm thấy không hổ là Đại công tử, nhưng đối với Mạc Thiên Hàm mà nói, người muốn diễn kịch, ai có thể vượt lão nhân đã sớm qua nửa trăm tuổi như hắn.

"Được, được, Lâm công tử mời ngồi"

Đợi hai người ngồi xuống, Mạc Thiên Hàm liền trang lên vẻ mặt không hiểu, bất an cùng thấp thỏm: "Lâm đại công tử, không biết cửa hàng điểm tâm Giai Kỳ muốn thế nào, không giấu gì ngài, tuy là lần đầu gặp mặt nhưng Mạc mỗ cảm thấy cùng ngài rất có duyên, liền nói thật với ngài, đậu đỏ lần này chúng tôi nhập bị người ta lừa, chất lượng không tốt, trong chốc lát thực sự không thể đưa ra đậu tốt cho ngài, ngài xem muốn bồi thường tiền hay cho chúng tôi thời gian chuẩn bị đậu khác, đều có thể"

"Mạc lão bản khách khí rồi" Nhìn biểu hiện của Mạc Thiên Hàm, lại nghe lời hắn vừa nói, Lâm Chí Thu liền lộ ra một chút ý cười khinh thường.

Lâm Chí Thu tính tình tự đại, lại có tâm kế, hắn cảm thấy sử dụng thủ đoạn tìm ra Mạc Thiên Hàm, rất dễ dàng, sau đó lợi dụng cửa hàng của nhà nhạc cha lừa người vào tròng, sự tình sau đó liền phát sinh thuận lợi, thuận lý thành chương.

"Mạc lão bản, việc này lát nữa lại nói tiếp, đến, nếm thử thức ăn chiêu bài của tửu lâu Bình Thuận." Lâm Chí Thu lăn lộn trên thương trường đã lâu, một vài lễ nghi cơ bản đều biết, hắn không nói thẳng với Mạc Thiên Hàm mà mời Mạc Thiên Hàm dùng bữa uống rượu.

"A, được, được" Lâm Chí Thu không nói, Mạc Thiên Hàm liền theo hắn diễn.

"Đến, nếm thử cái này, đây là đầu cá kho, rất mĩ vị."

"Đúng, đúng, rất ngon, là vị chính tông!"

"Còn có cái này, chân giò sốt."

"Ai nha, quả nhiên béo mà không ngấy, mĩ vị a!"

"Còn cái này nữa,rượu Lưỡng Duy, ủ mười năm a!"

"A"Mạc Thiên Hàm lập tức uống một ngụm, cảm thấy rất giống rượu gạo, nhưng cũng chỉ là mang theo một mùi hương gạo mà thôi, ở thời đại này thì đúng là rượu ngon khó cầu.

"Quả nhiên là rượu ngon, mùi vị này a!"nói xong liền gật đầu đắc ý, một bộ dạng hồi tưởng tư vi, biểu hiện của hắn làm Lâm Chí Thu âm thầm đắc ý một trận.

Hai người đều đang diễn kịch, Lâm Chí Thu thì khoe ra một chút món ngon của tửu lâu Bình Thuận, Mạc Thiên Hàm thì theo hắn tung hứng, hai người bắt nhịp như đã từng luyện qua trước vậy.

Qua ba tuần rượu, hai người mới vào chủ đề chính.

"Nghe nói món kho của Tân Tiên Thưởng là Mạc lão bản cung cấp phối phương?" Lâm Chí Thu giống như lơ đãng hỏi đến, đem vấn đề từ ăn uống chuyển đến việc này.

Sở dĩ nhìn chằm chằm Tân Tiên Thưởng, là vì Tân Tiên Thưởng đi theo hướng bình dân, một ngày lượng người đến ăn đông đúc, trừ những món ăn cố định, mỗi ngày đều có thêm món tươi ngon mới mẻ cũng là một điểm sáng, làm những người có tiền không có việc gì làm thích đến Tân Tiên Thưởng xem thử món mới ngày hôm đó, thường xuyên qua lại, những người giàu có lại truyền tai nhau, đặc biệt là món kho ở đó, các loại đầu vịt cổ vịt, đầu thỏ ruột gà, đủ hương đủ vị, vô cùng đa dạng.

Còn cả rượu ngon, cũng là thứ kiếm được lợi nhuận cao, nhưng Lâm Chí Thu không dám đi tìm Nhã Khách Cư gây phiền toái, một vài món ăn trong Tân Tiên Thưởng cũng đủ khiến hắn cảm thấy hứng thú.

"A, đúng, là Mạc mỗ bán phối phương cho Điền lão bản, này là lúc còn ở trong quân theo một vị đầu bếp học được."

Vừa nghe thấy lời nà y, mắt Lâm Chí Thu liền sáng lên: " Là học ở Tây Bắc a!"

Thân phận của Mạc Thiên Hàm, hắn đã sớm nghe qua, là đại binh từ trong quân ngũ ra, tuy có đồ vật kim thượng ngự ban, nhưng thân là đại gia công tử, hắn cũng biết đến loại sự tình như này, đoán là người của quân Tây Bắc lui về đều sẽ được ban thưởng, nhưng có phải chính Kim thượng tự mình ban thưởng đồ vật hay không lại là chuyện khác.

"Đúng a!"Mạc Thiên Hàm tiếp tục lửa gạt tên hồ ly này "Đáng tiếc, năm đó một trận đại chiến khiến chỗ đó đều thành phế tích, ngay cả xương cốt của vị đầu bếp đó cũng không tìm được, đáng tiếc a đáng tiếc"

Lâm Chí Thu còn đang âm thầm cao hứng, Mạc Thiên Hàm vừa nói xong câu này, hắn một hơi không đi lên được chút nữa thì bị nghẹn chết!

"Vậy, vậy Mạc lão bản có thể hay không đem phối phương bán lại cho kẻ hèn này một phần?"Trước đó hắn đã hỏi thăm qua, Mạc Thiên Hàm sở dĩ có thể từ săn tịch chuyển qua thương tịch, lại mở cửa tiệm, mua phòng ở chính vì đã bán phối phương cho lão bản của Tân Tiên Thưởng, kiếm được không ít tiền mới có thể phất lên như bây giờ, biết rõ ràng hắn mới dám xuống tay với Mạc Thiên Hàm.

"Việc này không được đâu!" Mạc Thiên Hàm lắc đầu: "Lúc đó đã cũng Điền lão bản bàn bạc xong rồi, đồ vật đã bán đứt sao có thể bán cho nhà thứ hai được"

"Ngài không lưu lại mấy cái phối phương không bán sao?" Lâm Chí Thu không chết tâm, mấu chốt là món kho của Tân Tiên Thưởng xác thực đủ đặc sắc.

"Cái này thì có, nhưng không thích hợp để mua bán a!" Mạc Thiên Hàm nghe thấy câu này lại nhìn thần sắc của Lâm Chí Thu liền có chủ ý xấu.

"Còn có cái khác sao? Ngài cứ thử nói ra xem, biết đâu được? Kẻ hèn này có thể mua bí phương của ngài, khẳng định không ít hơn giá Điền gia trả!Ngài cứ việc yên tâm!"

Trước lợi ích lớn, Lâm Chí Thu không muốn bỏ qua bí phương trong tay Mạc Thiên Hàm, hắn làm nhiều việc như vậy, không phải vì lúc này sao?

"Đúng là có một cái phối phương, là cách làm thịt chó, nhưng Điền lão bản không thích, nói thịt chó chỉ có nhà nghèo khó mới ăn, ngay cả khất cái cũng ăn thịt chó, làm gì có tửu lâu nào bán, nên không muốn."

"Thứ này đúng là không mang lên được mặt bàn."Lâm Chí Thu cũng một dạng ghét bỏ, thịt chó là cái gì? Thứ đó chỉ có khất cái mới ăn, dân nghèo chỉ ở tình huống không có gì ăn mới giết chó ăn thịt, tửu lâu nhà ai lại dám mang thịt chó ra làm món chiêu bài, thế nào cũng bị người cười rụng răng.

"Nhưng cái này thật sự ăn rất ngon!"

"Có thể ngon như chân giò sốt này sao?"

"Ngài không hiểu rồi, ở Tây Bắc có câu nói ' thịt chó lăn ba vòng, thần tiên đứng không vững', mùi vị đó a, ăn qua một lần liền khó quên, đừng cho đó là thức ăn thô tục, làm tốt thì ăn đều ngon hết"

"A? Cách nói này cũng thật mới lạ."

"Đúng vậy, thịt chó kho, thịt chó nấu đậu phụ, thịt chó nướng da, thịt chó nấu nồi thiết, đây đều là món ngon của Tây Bắc, nếu không phải Tây Bắc bên kia tiểu thành nhỏ xa xôi, thời điểm không có chiến sự đã sớm lan truyền ra ngoài."

"Thật sự ăn ngon như vậy?"

"Đúng vậy! Nói thật, đến bây giờ Mạc mỗ vẫn không quên được mùi vị đó a!" bày ra vẻ mặt thèm thuồng. Đây là nời nói thật, hiện tại hắn đang nhớ đến mùi vị khó quên của món lẩu a.

Lâm Chí Thu có chút do dự không quyết, theo như Mạc Thiên Hàm nói, đây là một món ngon, nhưng chính là câp bậc quá thấp, không thích hợp làm món chiêu bài cho tửu lâu Bình Thuận của họ, nhưng nếu cứ thế bỏ qua thì hắn có chút không cam tâm.

"Nếu không thì như thế này, hôm nào Mạc mỗ làm cho ngài nếm thử ngài sẽ biết thôi!" Mạc Thiên Hàm nhìn hắn do dự, thêm cho hắn một cái lợi thế, nếm thử trước mới mua.

"Việc này không hay lắm đâu?" Lâm Chí Thu thân là trưởng tử Lâm gia, dù chỉ là trưởng tử thứ xuất, cũng không thể ăn thử thứ như thịt chó a!

"Không có việc gì, xem như nếm thử cái mới lạ thôi!"

"Vậy Lâm mỗ cung kính không bằng tuân lệnh a, haha....!"

Hai người tiếp tục ăn uống, Mạc Thiên Hàm thấy Lâm Chí Thu đã nói xong việc muốn nói, liền nói đến sự tình của mình: "Lâm đại công tử, ngài xem còn việc đậu đỏ nữa? Ha hả, Mạc mỗ trong lòng không buông được, cửa tiệm lương thực này là ta mới mở, thanh danh không thể bị hủy đi được a!"

"Cái này không thành vấn đề, trở về Lâm mỗ tìm nhạc cha nói một tiếng."

"Vậy thì phải cám ơn Lâm đại công tử rồi!"

Hai người đều giả dối!

Ăn uống xong Mạc Thiên Hàm mới cáo từ li khai.

Sau khi hắn đi, Lâm Chí Thu được chưởng quầy dìu về sau viện nghỉ ngơi: "Đại thiếu gia, họ Mạc này có nói ra phối phương không?"

"Nói rồi, nhưng đồ đã bán đứt hắn sẽ không bán lại cho chúng ta, hắn nói ra một phối phương mới, nguyên liệu chính là thịt chó, nói hương vị rất ngon."

"Thịt chó?" chưởng quầy có chút lo lắng: "Đại thiếu gia, thứ này không mang lên được mặt bàn a!"

"Hắn chỉ còn cái này, còn nói mùi vị không sai, qua hai ngày nữa sẽ làm cho bổn thiếu gia nếm thử!" Lâm Chí Thu cũng là người có tâm nhãn, hắn không nói việc đậu đỏ cuối cùng sẽ xử lý thế nào, mà chỉ nói với Mạc Thiên Hàm trở về sẽ nói với nhạc cha một tiếng, nếu món thịt chó của Mạc Thiên Hàm làm hắn cảm thấy hứng thú, hắn sẽ bỏ qua cho Mạc Thiên Hàm, không làm khó cửa tiệm nhỏ của y, còn nếu không vừa ý, về sau hắn sẽ tìm phiền phức cho Mạc Thiên Hàm.

"Cái gì?" chưởng quầy không bình tĩnh được nữa: "Đại thiếu gia, ngài là trưởng tử Lâm gia, sao có thể ăn thứ như vậy được?"

"Thứ như vậy thì sao? Nếu ăn ngon, liền làm món chiêu bài của Bình Thuận!"Quay đầu lại trừng mắt liếc chưởng quầy đại kinh tiểu quái, hất tay đang đỡ mình ra, Lâm Chí Thu tự đi về phòng ngủ của mình ở chỗ này nghỉ ngơi.

Hắn là trưởng tử không sai, nhưng mà một trưởng tử thứ xuất cũng không có mệnh quản gia, đích tử dù không nên thân, thì cũng là đích tử, không phải đích tử không được kế thừa gia nghiệp, mặc dù mình tính kế lâu như vậy, mới cầm đến được quyền quản lý kinh doanh gia nghiệp, nhưng mà còn chưa đủ!

Nếu có thể lấy được phối phương, thì có thể bằng năng lực của chính mình đưa tửu lâu lên một tầng cao mới, vậy thì lời nói của mình ở nhà sẽ có trọng lượng hơn!

Chỉ là, thịt chó, cái này thực khiến người ta không còn gì để nói, vậy mà lại có người nói thứ này ăn ngon?

Kỳ thực, nếu không phải Mạc Thiên Hàm vô cùng chắc chắn ăn ngon, hắn thật sẽ không động tâm, người đều có lòng hiếu kỳ, Mạc Thiên Hàm muốn khơi lên khẩu vị của Lâm Chí Thu.

Lâm Chí Thu còn đối với món thịt chó trong miệng Mạc Thiên Hàm cảm thấy hứng thú.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top