Chương 228: Việc Giang Nam.

HAMIstore
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=

Chưa tới lập đông, Giang Nam đã gửi tin tức đến, là Giang ca tử ủy thác cho quản sự nhà Điền Kim Tùng, gửi lợi nhuận của của hàng bánh kẹp thịt và thư đến Thinh Kinh, tiền bạc đều đổi thành ngân phiếu, vô cùng chu đáo.

Thu Nghiên nghe nói Giang ca tử gửi thư đến, giao Ưu ca nhi cho Dục ca nhi ôm, bản thân chạy đến thư phòng, Mạc Thiên Hàm thấy cậu đến là biết cậu muốn gì: "Đây, là thư Giang ca tử viết cho Lưu sao sao, đây là cho ngươi, cầm về xem đi!"

"Vâng, cám ơn tướng công!" xa nhau đã nửa năm, nói không nhớ Giang ca tử là lừa người, mọi người trong nhà đều dịu ngoan, chỉ có Giang ca tử mạnh mẽ đanh đá, còn gả ra ngoài, bây giờ ở xa nhau, gửi phong thư cũng không dễ dàng.

Xoay người chạy tới hậu viện, dọa
Mạc Thiên Hàm theo sau nhảy dựng: "Chậm một chút, cẩn thận té ngã."

Mới có tuyết rơi, rất trơn trượt, tuy có quét dọn nhưng trên mặt đất khó tránh tàn lưu, chân vốn đã không tốt, còn chạy nhanh như vậy, thật làm người khác không yên tâm.

"Không sao đâu tướng công, nhanh đi xem tin tức của ngươi đi!"

Mạc Thiên Hàm sao có thể yên tâm? Hắn nhìn thấy Mẫn ca nhi chạy ra đỡ Thu Nghiên, mới yên tâm, đến thư phòng xem tin tức Giang ca tử gửi hắn.

Giang ca tử cũng không phải người làm văn hóa, câu câu chữ chữ đều nói thẳng ra, không mang hàm ý như người khác, Mạc Thiên Hàm nhìn là hiểu ngay.

Trên thư có viết, sau khi họ rời đi, cả nhà Giang ca tử liền chuyển vào ở, tuy họ không tập võ, nhưng vẫn giữ sân luyện võ kia, bình thường dùng để phơi lương thực.

Tiệm bánh kẹp thịt rất được hoan nghênh, thậm chí Giang ca tử còn mượn mối quan hệ của Mạc Thiên Hàm, móc nối quan hệ với phủ doãn đại nhân, mở một cửa hàng bánh kẹp thịt thật lớn, bảng tên còn do người phủ doãn viết cho, lúc này không còn ai dám giống Lâm gia trêu chọc Giang ca tử, hơn nữa Mạc Thiên Hàm còn là tướng quân, Giang ca tử có thể giao thiệp thêm với các thủy quân, lúc bọn họ huấn luyện dã ngoại có thể cung cấp đồ ăn, hắn không cần bán được bao nhiêu, chủ yếu là nhấc lên được quan hệ, hy vọng lão bản không để ý.
Bất quá như vậy cũng làm cho tiệm bánh kẹp thịt không ai dám đụng đến, người phủ nha và thủy quân đều quen biết Giang ca tử, không ai có hậu trường vững chắc như vậy!

Trong lòng Giang ca tử biết đây không phải là kế lâu dài, bánh kẹp thịt tuy kiếm được, nhưng phối phương cúng không thể giấu mãi, bây giờ một nhà ba người một ngày nấu ba lần thịt, còn cung không đủ cầu, nhận thêm người lại sợ phối phương bị tiết lộ.

Cuối cùng Giang ca tử quyết định triêu mộ người gia nhập, bọn họ cũng đã kiếm được kha khá, mà những tửu lâu kia không phải đều muốn phối phương sao?

Vậy tốt a, có thể cho họ, nhưng phải nằm trong phạm vi quy định, người gia nhập đều phải ký khế ước, ngươi bán được một cái bánh kẹp thịt thì phải đưa chúng ta một đồng, mà nguyên liệu cũng do chúng ta đưa, các ngươi không thể để lộ ra ngoài, nếu không, phí gia nhập sẽ không trả lại.
Người muốn bán bánh kẹp thịt thì cùng thương lương lại rõ ràng, nếu cùng nhau làm, vậy sẽ quan sát lẫn nhau, ai dám kéo chân sau, vậy cho hắn đẹp mặt!

Kỳ hạn gia nhập là mười năm, đến hạn sẽ trả lại phí gia nhập, nếu nửa đường rời đi, phải bồi thường thêm tiền vi phạm hợp đồng, gấp một trăm lần phí gia nhập!

Mạc Thiên Hàm càng xem càng kinh ngạc, sao hắn không phát hiện, Giang ca tử có đầu óc thương nghiệp như vậy chứ!

Nhà ai cũng phải nộp phí, nếu phối phương bị truyền ra, phải bồi thường rất nhiều, ngươi nguyện ý, người khác cũng chưa chắc!

Thư tuy nhiều, nhưng bên trong đều viết chịnh sự, hơn nữa vị kia nhà Giang ca tử đã không làm công ở bến tàu nữa, đi theo hỗ trợ Giang ca tử, làm chỗ dựa cho hắn, Giang ca tử dù mạnh mẽ, cũng là ca tử, có một số việc hắn ra mặt không tiện, trực tiếp để Hứa Quân đi xử lý, bản thân mang theo Hứa Dũng dạy hắn xử lý những việc này, còn nói với Mạc Thiên Hàm, Hứa Dũng rất có tiền đồ, muốn hắn đến Thịnh Kinh theo lão bản học hỏi.
Mạc Thiên Hàm cảm thấy như vậy cũng tốt, độc quyền thức ăn không phải kế lâu dài, có đạo lý ngàn ngày bắt trộm chứ nào có ngàn ngày phòng trộm? Thay vì suốt ngày đề phòng người khác trộm phối phương, không bằng để mọi người lên cùng chiếc thuyền, một chỗ rò rỉ, toàn bộ người trên thuyền đều cùng gặp tai ương, xem ai còn dám táy máy phối phương khiến những người khác tức giận.

Nhưng Giang ca tử không phải dân chuyên về thương nghiệp, có chủ ý lại không thể cụ thể hóa ra, cho nên Mạc Thiên Hàm viết cho hắn một phần hợp đồng thương nghiệp, thứ này đời trước hắn gặp nhiều, ngàn cái như một, vừa lật sách luật pháp vừa viết hiệp ước, Mạc Thiên Hàm tin rằng khế ước mình định ra, sau khi bọn họ ký tên, tuyệt đối nghiêm cẩn, nếu có người muốn thưa kiện, khẳng định phần thắng thuộc về mình!

Ở hậu viện, Thu Nghiên đưa thư Giang ca tử gửi cho sự phụ, bản thân cũng gấp không chờ nổi mở thư ra, tin tức bên trong khác thư gửi cho Mạc Thiên Hàm và sư phụ, nói trong nhà đều tốt, hỏi bọn họ ở đây tốt không? Hắn rất nhớ tiểu gia hỏa Ưu ca nhi, cũng nhớ sư phụ cùng sư ca và sư đệ, Hứa Quân đối với hắn rất tốt, Hứa Dũng cũng đã gọi hắn là cha.
Hơn nữa trong tin còn nhắc nhở Thu Nghiên, bây giờ Mạc lão bản khác với trước kia, là người có chức quan trong người, cậu cần để ý hán tử nhà mình, đừng để những ca nhi không đứng đắn bên ngoài có chỗ chui vào, tiểu thị cùng người hầu trong nhà cũng cần để ý, đừng chỉ biết chăm hài tử, tướng công cũng phải nhìn chằm chằm!

Thu Nghiên xem thư rất vui, lâu như vậy cậu còn không biết tướng công mình là cái dạng gì sao? Không nói cái khác, tiểu thị trong nhà có sáu người, thêm Tịch ca nhi và Nhạc ca nhi là 8 người, ngay cả Nhạc ca nhi bình thường nhất cũng xinh đẹp hơn mình, nhưng tướng công cả ngày liếc cũng không liếc bọn họ một cái, việc này Giang ca tử biết, nhưng Giang ca tử thích nghĩ lung tung, luôn cảm thấy người bên ngoài muốn thông đồng cùng tướng công của cậu.

Bữa tối, Mạc Thiên Hàm để những người muốn viết thư đi tìm Trần quản gia, viết xong thì thu lại đưa đến chỗ Điền Kim Tùng, để quản sự nhà hắn trở về thì đưa cho Giang ca tử.

Vì vậy dùng cơm xong, Trần Lôi bắt đầu viết thư, bởi đều quen biết nhau nên đám Trần Lôi cũng viết thư hỏi thăm Giang ca tử, hơn nữa còn đảm bảo sẽ chiếu cố Thu ca tử, ừm, để ý lão bản nữa!

Chỉ có Nhạc ca nhi không đi tìm Trần quản gia, bởi vì người xếp hàng đợi viết thư rất nhiều, hắn nhớ Vương Kỳ biết chữ, liền đi tìm Vương Kỳ nhờ viết hộ.

Buổi tối Thu Nghiên dỗ Ưu ca nhi ngủ xong, Mạc Thiên Hàm kéo cậu đến bàn ngồi: "Đây, phu lang, đây là hoa hồng Giang ca tử đưa cho chúng ta."

Thu Nghiên nhận lấy: "Không phải lúc đi đã đưa rồi sao?"

"Đó là lợi nhuận lúc đó, đây là trong khoảng thời gian này." Tiền tuy không nhiều lắm, nhưng cũng là một bút thu nhập không nhỏ, Mạc Thiên Hàm tự nhiên muốn đưa Thu Nghiên xử lý!

"Vừa hay, ta đang muốn mua của hồi môn cho Lương ca nhi đây!" Thu Nghiên vui vẻ thu lại ngân phiếu, đặt vào hộp nhỏ trên bàn trang điểm.
Bây giờ trong nhà nhiều tiền, câu ngược lại không cần khẩn trương tích góp, dù sao trừ mình và tướng công, không một ai có thể vào chính phòng.
Hơn nữa gối đầu của cậu cũng có ngân phiếu, đủ để cả gia đình sống thoải mái qua ngày.

"Mua của hồi môn chừng này sao đủ? Chờ đến lúc phủ đại tướng quân hạ sính lễ, tướng công bồi ngươi cùng Từ gia đi mua của hồi môn cho Lương ca nhi! Để Lương ca nhi phong quang gả đi!" Trong lúc vô tình biết được mình đã phá hỏng chuyện tốt của địch nhân, Mạc Thiên Hàm càng thêm nhiệt tình.

Nếu bọn họ đã tính kế như vậy, sao hắn có thể không đáp lễ, đúng không?

Muốn cùng Quân bộ nhấc lên quan hệ, hắn là người đầu tiên không đồng ý, bản thân hắn tới đây thế nào, hắn sao có thể không nhớ? Có thể hy sinh mười vạn quân tiên phong làm lợi thế cho mình, nhìn thế nào cũng không phải người yêu dân như con! Người như vậy mà làm Hoàng đế, hắn chỉ có thể dắt theo một nhà già trẻ lớn bé đi lưu lạc hải ngoại.

"Đưa của hồi môn cũng phải xem phủ đại tướng quân đưa bao nhiêu sính lễ mới định ra được, không thể tùy tiện, nhiều quá không tốt, dù sao chúng ta không so được với phủ đại tướng quân, thấp quá cũng không được, như vậy Lương ca nhi gả qua sẽ không có chỗ đứng ở nhà chồng." Thu Nghiên rửa mặt, Mạc Thiên Hàm đỡ cậu lên giường, hai người cởi y phục tiến vào ổ chăn.

"A? Sao lúc trước ta không phải hạ sính lễ?" Mạc Thiên Hàm bỗng nhớ tới, lúc trước hắn cũng không đưa sính lễ cho nhà Thu Thủy, mà hồng ma ma cũng không đòi hắn sính lễ.

"Tướng công nói gì đó!" phu phu hai người nằm trong ổ chăn, Thu Nghiên nhẹ nhàng vỗ Mạc Thiên Hàm một cái: "Nghiên nhi và tướng công là quan phối, sao có thể giống như vậy? Tướng công có thể để người dùng kiệu đỏ nâng Nghiên nhi vào cửa đã rất tốt rồi, đổi thành người khác, có lẽ dùng một con lừa tới đón Nghiên nhi vào cửa là xong, nếu nhà nghèo khổ, chỉ sợ Nghiên nhi phải dùng hai chân đi qua a!"

Mạc Thiên Hàm thật không nghĩ tới mấy cái này, lúc trước hắn chỉ cảm thấy, đón dâu thì phải có kiệu hoa đỏ thẫm nâng, chưa từng nghĩ tới người bị quan phối, lại có hôn lễ đơn giản như vậy.

Thu Nghiên nằm trong ngực Mạc Thiên Hàm, thanh âm cảm thán nói: "May mắn người Nghiên nhi gặp được là tướng công, Nghiên nhi lúc đó chỉ có một cây trâm bạc và hai bộ y phục thô ráp làm của hồi môn, tướng công cũng không chút ghét bỏ Nghiên nhi, bây giờ nhớ lại, cảm thấy giống như là chuyện mới ngày hôm qua đâu."

"Muốn biết ánh mắt đầu tiên tướng công nhìn thấy Nghiên nhi là cảm giác gì không?" Nghe người này kể lại tình cảnh năm đó, Mạc Thiên Hàm cũng không nhịn được thổn thức, không nghĩ tới mình sẽ tới nơi này, còn cưới một nam nhi giống mình, chỉ là cậu sẽ sinh hài nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top