Chương 7: Tôi không có hiểu lầm


Từ khi sinh nhật qua đi, Dụ Trì Diệp thường xuyên đêm không về ngủ.
Diệp Cẩm Tú đã quen, hôm nay khi mới vừa ngủ trưa dậy, liền thấy bên ngoài không trung xám xịt một mảnh, trời đang dần lạnh hơn.
Cô uống sữa đậu nành, chuẩn bị đợi lát nữa đi mua mấy quyển sách hướng dẫn chăm nuôi trẻ, liền nhận được điện thoại của Dụ Trì Diệp.
Hắn bảo cô đem tài liệu trong thư phòng đưa đến công ty, việc nhỏ loại này vốn do thư kí phụ trách, nhưng hắn lại biến cô thành chân sai vặt, đã không phải một lần hai lần.
Cô tắt bếp, chuẩn bị sữa đậu nành cho hắn trong bình giữ nhiệt, lúc này mới lên lầu lấy văn kiện, đi đến công ty của hắn.
Bên ngoài sương mù mênh mông, gió lạnh thấu xương, lắc rắc mưa nhỏ rơi xuống, Diệp Cẩm Tú ra cửa trước mang khăn quàng cổ cùng bao tay, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
Ngồi trên xe cũng không cảm thấy lạnh.
Tới công ty, cô trực tiếp lên thang máy dành cho nhân viên bình thường.
Thang máy chen chúc, dạo gần đây cô hơi phát tướng, hơi có vẻ mập mạp, cửa thang máy mới vừa đóng lại, phía sau liền nghe thấy âm thanh thấp giọng nghị luận.
"Nghe nói mối tình đầu của Dụ tổng đã trở lại, hai người mỗi ngày đều quấn quýt nhau ở văn phòng, chuyện này cũng quá kỳ cục đi?".
"Ngươi biết cái gì, Dụ tổng sớm hay muộn muốn cùng lão bà ly hôn, bọn họ hoàn toàn không có cảm tình".
Tiếng nghị luận nhỏ nhưng lại như con kiến cắn xé, khiến cô cả người không được tự nhiên.
Trong lòng bừng lên một tia phẫn nộ, Diệp Minh Châu cùng Dụ Trì Diệp ở công ty cả ngày đều quậy với nhau?
Bọn họ là có ý tứ gì?
Diệp Cẩm Tú cố nén trụ cảm xúc, không cho chính mình miên man suy nghĩ, chờ đến lúc người trong thang máy đều đi ra, cô lúc này mới đem khăn quàng cổ gỡ xuống, phun ra một ngụm trọc khí, đi nhanh ra ngoài.
Thư kí cũng không có ở đây, cô suy tư một chút, trực tiếp mở cửa mà vào.
Trước mắt một màn làm cô sững lại.
Bên trên sopha bàn làm việc, Dụ Trì Diệp đang ôm Diệp Minh Châu, hai người đang âu yếm cùng nhau, không biết đang thấp giọng cười cái gì.
Bộ dáng kia, giống như vợ chồng mới cưới, trên mặt đều là tình ý dạt dào.
Diệp Cẩm Tú nắm chặt tài liệu trong tay, khớp xương trắng bệch, dạ dày một cổ sông cuộn biển gầm, thân thể nhịn không được run rẩy.
Diệp Minh Châu ngẩng đầu, thấy là Diệp Cẩm Tú, đáy mắt cô ta xẹt qua một tia khiêu khích tươi cười, lại như sao băng chợt lóe mà qua.
Cô ta vội vàng từ trên người Dụ Trì Diệp bò dậy, chân lại không cẩn thận giẫm một cái, lại lần nữa ngã xuống thật mạnh trên người Dụ Trì Diệp.
"A......" Cô ta nhíu chặt mày, một bộ dáng thống khổ đến cực điểm.
Dụ Trì Diệp chạy nhanh đem cô ta ôm lên, đặt trên sopha, cởi giày, xoa xoa chân trần của cô ta "Minh Châu, em không sao chứ?".
"Em......"
Diệp Minh Châu ủy khuất cắn môi, hốc mắt hồng hồng, nhìn về phía cửa "Em không sao......"
Dụ Trì Diệp quay đầu vừa thấy là Diệp Cẩm Tú, hung tợn trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, tiếp tục thấp giọng trấn an người đẹp trong lòng.
Diệp Cẩm Tú đem văn kiện đặt lên bàn, mặt không biểu tình, thái độ làm việc theo phép công "Văn kiện anh yêu cầu, tôi đã mang đến".
Trong lòng ngực cô đang áp sữa đậu nành nóng, tin tưởng Dụ Trì Diệp đã không cần.
Diệp Cẩm Tú đứng lặng bên cạnh bàn, nhìn đôi nam nữ trên sopha kia, chỉ cảm thấy có điểm buồn cười.
Diệp Minh Châu giãy giụa đứng dậy, rồi lại thật mạnh xụi lơ trong lòng ngực hắn "Em gái, sự tình không phải như em nghĩ, chị cùng Trì Diệp......".
Ánh mắt cô ta nhu nhược, làm người có ý muốn bảo vệ, giống như mèo con gầy yếu, khiến người đau lòng không thôi.
"Tôi không có hiểu lầm"- Diệp Cẩm Tú tận lực khiến thanh âm vững vàng, không nhìn ra bất luận ý gì khác "Tôi chỉ là tới đưa văn kiện mà thôi".
Cô xác thực không có hiểu lầm, hai người kia vẫn luôn dây dưa bên nhau, cô lại có cái gì phải hiểu lầm.
Diệp Cẩm Tú nỗ lực không cho thanh tuyến run rẩy, làm chính mình thoạt nhìn như một người bình thường "Chỉ là trong công ty nhàn ngôn toái ngữ tương đối nhiều, chị cũng nên chú ý ảnh hưởng".
Lời này vừa ra, làm hốc mắt Diệp Minh Châu đỏ lên, ngón tay mảnh khảnh của cô ta bám trên ngực Dụ Trì Diệp, ủy khuất biện giải "Em gái, chị là thư kí mới nhận việc của Trì Diệp, chị cùng anh ấy......".
Thư kí?
Diệp Cẩm Tú trong lòng cười khổ, chỉ sợ là phụ trách kia một loại bồi ăn bồi ngủ kia đi?
Cô không nói ra.
"Minh Châu"- Dụ Trì Diệp đánh gãy lời nói của cô ta, thanh âm lạnh lùng, đưa lưng về phía Diệp Cẩm Tú "Em không cần giải thích với loại người này".
Ý cười trên mặt càng ngày càng lớn.
Diệp Cẩm Tú vừa mới chuẩn bị lui ra ngoài, liền thấy Dụ Trì Diệp chậm rãi đứng dậy, thân hình cao lớn hướng cô đi tới.
Hắn chỉ mặc áo sơmi mỏng, viên cúc áo thứ nhất cởi bỏ, lộ ra da thịt màu đại mạch cùng hầu kết.
Cổ họng hắn vừa động, mắt đen sắc bén hiện lên một tia trào phúng, khuôn mặt sắc lạnh, mây đen giăng đầy.
Ánh mắt lạnh băng quét toàn thân Diệp Cẩm Tú, trên dưới liếc mắt một cái, hắn lúc này mới cười lạnh "Cô biết hiện tại cô giống cái gì không?".
Tứ chi Diệp Cẩm Tú cứng đờ, cố chống không cho chân mềm xuống.
Môi mỏng hắn nhẹ nhấp, thịnh khí bức người "Giống một con chó không ai cần!".
Mặc dù đã chuẩn bị trước, nhưng trong lòng cô vẫn đau đớn một chút.
"Trì Diệp, anh không cần nói như vậy......".
Thanh âm nhu nhược của Diệp Minh Châu sau người vang lên, thậm chí còn mang theo nồng đậm khóc nức nở.
Thấy cô còn đứng bất động ở cửa, Dụ Trì Diệp quát lớn "Còn không mau cút đi?!".
Diệp Cẩm Tú lặng im không tiếng động, rời khỏi thế giới thuộc về hai người bọn họ, khi cửa đóng lại trong nháy mắt, cô thấy Diệp Minh Châu ngã vào trong lòng ngực hắn khóc nức nở.
Cô bắt đầu hối hận.
Hối hận lúc trước chính mình mắt mù, đem lòng yêu một người như vậy.
Diệp Cẩm Tú tùy tiện làm bữa tối, không có tâm tư làm cơm dành cho thai phụ, ăn xong cô nằm trên sopha, nhìn tiết mục giáo dục trẻ con, trong đầu lại lặp lại hình ảnh Diệp Minh Châu nằm trong lòng Dụ Trì Diệp.
Lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh mở khóa, tiếp theo là âm thanh kéo hành lý.
Cô đứng dậy nhìn lại, Dụ Trì Diệp kéo một cái rương hành lý thật lớn, Diệp Minh Châu đi theo phía sau hắn, tựa như một đôi tình nhân.
Diệp Cẩm Tú nhíu mày, hai người này lại đang chơi trò gì?
Thấy Diệp Cẩm Tú ngồi trên sopha, Dụ Trì Diệp cũng hơi có ngoài ý muốn, lại rất mau khôi phục bình tĩnh "Đem hành lý vào phòng ngủ chính, sau này cô ngủ phòng ngủ phụ".
Diệp Minh Châu phía sau bày ra một mặt xin lỗi, vẻ mặt áy náy nhìn về phía cô "Em gái, chị......".
"Còn không mau cầm lấy?".
Mày Dụ Trì Diệp cau lại, thập phần không kiên nhẫn, Diệp Cẩm Tú yên lặng đi qua, kéo rương hành lý lớn kia lên lầu.
Hắn đem Diệp Minh Châu về nhà, vẫn là ngủ phòng ngủ chính.
Có ý tứ gì, tự nhiên không cần nói cũng rõ, trong lòng Diệp Cẩm Tú sớm đã không có bất cứ cảm giác gì, gian nan kéo rương hành lý, ngón tay cô lặc phát đau.
Khi Diệp Minh Châu đi vào phòng ngủ chính, thấy Diệp Cẩm Tú yên lặng thu thập quần áo.
Cô ta đi qua, khóe miệng lộ ra tươi cười đắc ý, cô em gái ngu xuẩn này cũng quá dễ dàng bị lật đổ, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.
Diệp Cẩm Tú ngẩng đầu, thấy cô ta tiến vào, lại tiếp tục yên lặng thu thập đồ vật.
"Em gái, có phải em đang giận chị hay không?"- Diệp Minh Châu ủy khuất nhìn cô, mắt trông mong nói: "Năm đó, là chị không nên rời đi, cho nên cha mới đem em gả cho Trì Diệp, nhưng hiện tại chị đã trở về, em đem anh ấy trả lại cho chị có được không?".
Tuy rằng đã sớm đoán trước cô ta muốn nói gì, nhưng Diệp Cẩm Tú vẫn không thể tin tưởng.
Cô lắc đầu, sắc mặt không tốt lắm "Hiện tại em không thể rời bỏ anh ấy, em không thể......".
Khiến đứa trẻ trong bụng không có cha.
Chính là cô nói không nên lời.
Diệp Minh Châu vừa nghe, đáy mắt hiện lên một tia ác độc.
Cô ta hít sâu một ngụm, ngón tay mảnh khảnh đột nhiên túm chặt cổ tay Diệp Cẩm Tú, móng tay sắc nhọn của cô ta hung hăng véo người Diệp Cẩm Tú.
Diệp Cẩm Tú đau đến nhíu mày.
Cô ta khóc kêu "Em gái, cầu xin em, thành toàn cho chị có được không? Chị thật sự rất yêu Trì Diệp, chị có thể chết vì anh ấy!".
Lực đạo trên tay làm người đau da đầu tê dại, Diệp Cẩm Tú nghe không rõ cô ta đang nói cái gì, dùng sức vung tay "Đau quá......".
Diệp Minh Châu theo lực đạo té ngã trên đất, xụi lơ trên mặt đất, khuôn mặt mị hoặc nước mắt liên tục: "Em gái......".
"Diệp Cẩm Tú!"- Một tiếng thét giận dữ vang lên, Dụ Trì Diệp cả người bạo nộ, gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top