Chap 51

Lúc Lâm Trí Tú đi ra, thấy gối ở cửa phòng, không khỏi mỉm cười, nhưng là đang nhìn gối thì thấy trên giường trống không, nụ cười lập tức biến mất, Lâm Trí Tú cảm giác lần này lớn chuyện, xem ra trêu chọc Tiểu công chúa quá đáng. Trước kia mình cũng thường xuyên chọc giận Tiểu công chúa, sau đó Tiểu công chúa thực sự đã thường xuyên bỏ đi, một thời gian dài mới xuất hiện, nhưng từ ngày gặp lại, tình huống này vẫn chưa xảy ra, khiến Lâm Trí Tú lầm tưởng, Tiểu công chúa là con mèo, không phải con cọp, chính là cho dù là mèo, cũng có móng vuốt sắc bén.

Trước kia, Kim Trân Ni đi, đúng ý Lâm Trí Tú, Lâm Trí Tú vui mừng phấn chấn, nhưng hiện tại Lâm Trí Tú có chút khó chịu, căn phòng trống rỗng, làm cho Lâm Trí Tú có chút không thể thích ứng. Có người, cảm thấy sự tồn tại của mình rất mạnh, làm cho người ta đui mù, khi biến mất, cảm giác thật đột ngột, giống như quần áo lâu ngày để trong tủ, đột nhiên biến mất, liền chừa ra khoảng trống, thế nào cũng cảm thấy không thích ứng, dù là mới cùng người kia ở chung một chỗ, nhưng cảm giác giống như đã lâu lắm rồi, dù sao thời gian hai người dây dưa thực sự rất dài, tất cả mọi thứ đều đã biến thành thói quen. Lâm Trí Tú mở tủ lạnh cầm một ly sữa uống, lạnh như băng mà cảm giác chua xót tràn ngập trong miệng.

Lâm Trí Tú gọi điện thoại cho Kim Trân Ni, Kim Trân Ni không nghe, cô gọi rất nhiều lần, Kim Trân Ni cũng không nghe, giống như năm đó lúc mình bị Tiểu công chúa kéo xuống, bất kể mình gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, đều không có ai nghe, Lâm Trí Tú có chút luống cuống, loại cảm giác bối rối này, từ ba năm trước đến nay, chưa từng có. Kim Trân Ni có phải lại muốn giống như ba năm trước đây hay không, lại bắt đầu ba năm không qua lại với nhau? Mặc dù xác suất này không lớn, dù sao chuyện này cũng lớn đến không tính được, mặc dù mình có sai, thế nhưng là năm đó cũng không cho mình cơ hội giải thích liền định tử tội, một khi Kim Trân Ni hạ quyết tâm, luôn so với người khác ác hơn, điểm này Lâm Trí Tú cũng biết. Lần này cảm giác giống ba năm trước đây tìm không được Kim Trân Ni, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì lạ, trước kia là sợ mất vinh hoa phú quý, nhưng bây giờ vì sợ mất Kim Trân Ni mà bất an.

Lâm Trí Tú không hi vọng Kim Trân Ni chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình, mình có thể sống phóng khoáng, nói trắng ra thì mình là người ích kỷ, cô ấy biết rõ, mình không động lòng đối với bất kỳ ai, không có bất cứ tia cảm tình nào, thậm chí không thích cùng người khác dính dấp, bởi vì kết quả, chỉ làm tổn thương người. Có lẽ lúc mới bắt đầu, không nên vì một chút ý loạn tình mê mà cảm động, không nghiêm túc suy nghĩ đã bắt đầu đoạn tình cảm này, tại mình luôn luôn không chuẩn bị trước cho tốt.

Hiện tại giống như không khống chế được cảm giác, một chút ý loạn tình mê trong lúc vô tình mở rộng thành một mảng lớn, hiện tại mới phát hiện, Kim Trân Ni bước vào cuộc sống của mình đã thành thói quen, hiện tại bất quá là cô ấy tạm thời xa cách, mình lại bắt đầu không được tự nhiên.

Thật ra đạo lý rất đơn giản, giống như một người chạy, một người khác đuổi theo, nếu như phát hiện khoảng cách quá xa, hơn nữa người sau dùng sức đuổi theo, cũng đuổi không kịp, nghị lực tốt, có thể kiên trì thêm một lát, nhưng vẫn sẽ buông tha. Nhưng mà, người trước đột nhiên phát hiện, kéo khoảng cách gần lại, người sau sẽ hi vọng, có thể kiên trì chạy tiếp, nhưng phát hiện mặc dù khoảng cách có gần lại, vẫn không làm nên chuyện, mất đi động lực. Lâm Trí Tú cho Kim Trân Ni cảm giác chính là như vậy, nếu như Lâm Trí Tú không có bất kỳ thay đổi nào, có lẽ Kim Trân Ni lúc trở lại dây dưa mấy ngày, sẽ rời đi, nhưng trở lại phát hiện Lâm Trí Tú không giống với trước kia, đột nhiên có chút hy vọng, sau đó mới bắt đầu tăng tốc đuổi theo, lại phát hiện, người kia bất luận thế nào cũng sẽ không vì mình mà dừng lại, trừ phi mình đuổi theo, nhưng là quá trình khổ cực như vậy, mình cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Kim Trân Ni dừng lại nghỉ ngơi, khiến Lâm Trí Tú phát hiện người vẫn luôn đuổi theo, đột nhiên không chạy nữa, cô hy vọng Kim Trân Ni vĩnh viễn đuổi theo, cái ý nghĩ này thật quá ích kỷ.

Ba năm trước đây, Lâm Trí Tú vì mình kiêu ngạo, từ bỏ vinh hoa phú quý, ba năm sau, lại giống như trước gặp tình huống phải lựa chọn có nên cuối đầu xin tha thứ hay không, tuy rằng bản chất của hai chuyện là không giống nhau.

Kim Trân Ni đột nhiên rời đi, Lâm Trí Tú vốn là như vậy, nghĩ mình chờ cô ấy là điều đương nhiên, thản nhiên đối với mình làm chuyện xấu, thật không biết có phải kiếp trước mắc nợ cô ấy hay không, mà kiếp này bị tới đòi nợ. Kim Trân Ni đột nhiên cảm giác hơi mệt, bất lực đối với Lâm Trí Tú, cô muốn trở về nghỉ ngơi một chút, cô sợ mình sẽ hết động lực, cô đối với món đồ mình thích, luôn có nghị lực phi thường, bỏ dở nửa chừng không phải là phong cách của cô, mặc dù hiện tại Lâm Trí Tú làm cho mình lo lắng cùng tức giận, nhưng so với trước kia làm cho người ta hoàn toàn không có hy vọng đã tốt hơn nhiều, cho nên Trân Ni căn bản không muốn buông tha, cô chẳng qua là cần nghỉ ngơi... muốn để lòng mình có chút tự trọng.

Gần lúc hừng sáng, Trân Ni không ngủ được, rõ ràng là mệt mỏi, vậy mà vẫn không ngủ được, Lâm Trí Tú tới lúc hừng sáng, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cô biết nhất định là Lâm Trí Tú ra khỏi phòng vẽ tranh, mình luôn xếp sau những bức tranh quỷ kia, Kim Trân Ni không nghe, sợ nếu nghe, sẽ mềm lòng, chỉ cần Lâm Trí Tú nói vài lời ngon ngọt, mình luôn rất dễ dàng mềm lòng. Cô muốn cho Lâm Trí Tú biết, không phải cái gì cũng là đương nhiên. Nếu như cô ấy đủ thành ý, nên tự đến tìm mình, sau đó nói xin lỗi, mặc dù thử nghĩ cảm thấy khả năng này không lớn, người con gái kia cho tới bây giờ chưa từng hướng mình nói xin lỗi. Dù sao hiện tại mình đang giận cô ấy, nhưng không xin lỗi cũng được, chỉ cần chờ mình điều tiết tâm tình tốt lên, sẽ lại xuất hiện.

Lâm Trí Tú gọi điện thoại, một hai ngày đầu gọi rất chuyên cần, nhưng là Kim Trân Ni luôn không nghe, về sau dần dần ít đi, thậm chí hiện tại hầu như không gọi.

Kim Trân Ni tự giễu cười, mình hy vọng xa vời cái gì đây? Lâm Trí Tú có bao nhiêu kiêu ngạo, không phải mình biết rất rõ sao? Giống như ba năm trước đây, bắt đầu gọi điện thoại tìm mình, tìm không được, liền cũng biết điều dứt khoát biến mất, mình hi vọng cô ấy có thể cúi đầu tìm mình, người vừa kiêu ngạo vừa thiếu kiên nhẫn, làm sao có thể vì yêu thương mấy ngày mà thay đổi?

Đoán chừng mình không đi tìm cô ấy, có thể lại muốn ba năm không qua lại với nhau, nhưng rõ ràng lần nào cũng là lỗi của Trí Tú, tại sao muốn mình phải cúi đầu, nghĩ tới đây, Kim Trân Ni không cam tâm.

Ngày đầu tiên, nghĩ Kim Trân Ni hẳn còn giận, ngày thứ hai, thứ ba không nghe điện thoại, để cho Lâm Trí Tú bị nhục, giống như Kim Trân Ni muốn như vậy, Lâm Trí Tú có thể hạ thấp mình như vậy sao. Không nghe, vậy thì không gọi, Lâm Trí Tú hẹp hòi nghĩ đến.

Đến ngày thứ năm, Lâm Trí Tú đang cùng kiêu ngạo trong lòng mình đấu tranh, cho ra kết luận, được rồi, chính thức nói lời xin lỗi, Tiểu công chúa nếu như nói xin lỗi cũng không nghe, phần tình cảm này coi như không có, đây là lần nhượng bộ lớn nhất mình có thể làm.

Cho nên Lâm Trí Tú chuẩn bị tư thái, tìm Kim Trân Ni nói xin lỗi.

Đi đến Diệp tập đoàn, chuyện này từ nhỏ đến lớn Lâm Trí Tú chưa từng làm qua, trước cửa công ty, có đám người tan ca.

Giờ phút này Kim Trân Ni đang họp.

"Tại sao kinh phí dự tính không duyệt, ảnh hưởng tiến độ hạng mục, ông chịu trách nhiệm được không?" Giám đốc phụ trách tức giận nói.

"Kinh phí của ông, có vài nơi, chúng tôi cảm thấy không cần thiết, cho nên chúng tôi quyết định giảm phân nửa." Phó giám đốc tài vụ nói, Kim Trân Ni nghiêm túc nghe nhưng không lên tiếng.

"Cái gì? Giảm phân nửa? Ông điên rồi sao? Ông nói ra cái gì không cần thiết đây?"

"..."

"Đừng ầm ĩ, là tôi không cho phép." Kim Trân Ni đột nhiên lên tiếng, gián đoạn hai người đang ồn ào.

Phòng họp đột nhiên yên tĩnh lại, nhưng giám đốc phụ trách không phục, "Tại sao? Dự tính là theo như giá thị trường để làm." Hi vọng cấp trên xinh đẹp trẻ tuổi này, giải thích hợp lý, hi vọng mỹ nhân mới nhậm chức không phải người ngu ngốc.

"Tiền lương và tiền hoa hồng của Diệp tập đoàn, so sánh với giá thị trường cao hơn hai lần, các ông biết nghĩa là sao không? Nghĩa là các ông làm ra lợi nhuận so với giá thị trường cũng phải gấp hai lần, xài tiền công ty, làm việc vì công ty, các ông nói có đúng không?" Kim Trân Ni khiêu mi hỏi, kế hoạch dự trù, cô xem qua quả thật có thay đổi chi tiêu rất nhiều, thật ra thì cũng bình thường, dù sao những người này nhất định sẽ tận lực làm việc nếu muốn nhiều tiền, hơn nữa bộ tài vụ, muốn tiết kiệm càng nhiều tiền càng tốt, hai bên luôn tranh giành, đáng tiếc đụng phải nhau...

Lời của Kim Trân Ni, mỗi người trông coi một hạng mục không nói nên lời, không sai, nhưng kinh phí giảm bớt một nửa, nhiệm vụ không thể hoàn thành, mặc dù bọn họ sớm đoán được sẽ không có nhiều tiền như vậy, nhưng giảm phân nửa, cũng quá độc ác đi.

"Tôi không chỉ muốn các ông làm được, mà chất lượng thi hành hạng mục phải là cao hơn, nếu không thật xin lỗi các ông không có tiền lương, các ông nói sao?" Kim Trân Ni hỏi ngược lại, để cho những giám đốc kia biến sắc.

Bộ tài vụ luôn luôn bừa bãi, hả lòng hả dạ, bất quá bọn hắn cũng vui mừng quá sớm, Kim Trân Ni để mọi người đi, giữ bộ tài vụ lại...

"Có hai nhân viên, công ty chia cho một trăm ngàn, một xài rất tiết kiệm, mới xài một vạn, nhưng là hắn nói cho tôi biết, hắn thua, người khác hắn đem theo một trăm ngàn cũng đã xài hết rồi, sau đó nói cho tôi biết, hắn thắng, các ông cảm thấy tôi nên chọn nhân viên nào đây?"

Có thể làm chức quản lý ở Diệp tập đoàn, năng lực của mọi người cũng không kém, lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Kim Trân Ni.

"Chúng tôi sẽ lập tức đánh giá lại dự thảo một lần nữa." Diệp Tuyền Chính từ đầu không lên tiếng, không thèm để ý, thế nhưng trước tình hình hiện tại buộc anh ta phải nhanh chóng lên tiếng xoay chuyển tình thế. Người của bộ tài vụ bọn họ liều mạng chèn ép dự toán, cũng đều là do Diệp Tuyền Chính ám chỉ. Nếu Kim Trân Ni vì tiết kiệm tiền của, hạng mục kia mặc dù có thể thi hành, nhưng là thi hành tương đối khó khăn, không cẩn thận, sẽ có chuyện, đến lúc đó Kim Trân Ni liền khó coi. Bất quá Kim Trân Ni quả thật không phải là đèn cạn dầu, lập tức nhìn ra vấn đề trong đó.

"Vậy thì tốt, một nhân viên giỏi không phải vì công ty tiết kiệm bao nhiêu tiền, tiết kiệm một đống tiền, lại để mất đi cơ hội kiếm tiền gấp mười lần, tôi muốn nhân viên, là dùng tiền hợp lý, sáng tạo có giá trị lớn. Tôi muốn các ông làm lại bản dự toán này sao cho có thể khiến cho tôi hài lòng, không cần báo trước cho bộ hạng mục, để bọn họ chịu chút đau khổ. Được rồi, tan họp!" Kim Trân Ni nói xong, đứng dậy đi vào phòng làm việc của mình.

Xem ra, cấp trên xinh đẹp này không phải là bình hoa, cảm thấy mấy ngày vừa qua so sánh với bình thường càng thêm sắc bén, dù sao Kim Trân Ni là người thừa kế, cái gì nhẹ cái gì nặng tự biết suy nghĩ.

"Thư ký Trương, ly cà phê này quá nóng, lập tức đổi lại cho tôi."

Trương Na Na đi vào đem cà phê bưng đi, mấy ngày nay chỉ qua ly cà phê cũng biết sếp xinh đẹp tâm tình không tốt, không phải là ngọt, chính là đắng, nếu không nguội, chính là nóng, sếp xinh đẹp uống cà phê hoàn toàn là nhìn tâm tình. Tâm tình tốt, dù mình bỏ hai thìa đường, hoặc quên bỏ đường, sếp cũng sẽ không yêu cầu đổi cà phê, hôm nay mình đã pha cà phê cẩn thận rồi, còn chưa được, Trương Na Na than thở, không biết phải thay đổi bao nhiêu lần mới được đây.

"Thư ký Vương, cuộc hẹn với tập đoàn XX tôi không phải để cô phụ trách sao? Sao còn chưa tới?"

Thư ký Vương im lặng, cô đã gọi điện thoại hỏi, người ta nói trên đường kẹt xe, cô cũng không có cách nào, hơn nữa bàn bạc hợp đồng cũng không vội.

"Ngưu Tiểu Lệ, những tài liệu này, trước năm giờ, đưa tất cả vào kho số liệu."

Ách, nhiều như vậy, năm giờ, xem ra không thể kịp tan việc? Ngưu Tiểu Lệ rất muốn khóc, cô có hẹn a.

Sếp xinh đẹp là đúng giờ tan việc, làm hại ba thư ký thần kinh căng thẳng cả ngày.

Lâm Trí Tú nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan tầm, quả nhiên không bao lâu, Kim Trân Ni từ cao ốc đi ra ngoài, hướng về phía bãi đậu xe.

Lâm Trí Tú vội vàng xuống xe, chạy tới, lúc Kim Trân Ni đang muốn lên xe, liền ngăn Kim Trân Ni lại.

Kim Trân Ni vô cùng ngoài ý muốn, Lâm Trí Tú xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ cô ấy ở đây chờ mình tan việc sao? Thật là có diễm phúc, con người này rốt cuộc cũng học được chủ động đến tìm mình, thật là mang tính lịch sử, nói mất hứng là gạt người, nhưng Kim Trân Ni ngoài mặt, còn bất động thanh sắc. Phụ nữ chính là như vậy, thấy đối phương nhượng bộ, liền muốn được voi đòi tiên.

Bị bỏ rơi trên giường không đáng để Kim Trân Ni tức giận lớn như vậy, chính là cô giận Lâm Trí Tú, không coi trọng mình không nói, còn nghĩ chọc cho mình tức giận là đương nhiên.

"Cô tới đây làm gì?" Kim Trân Ni lãnh đạm hỏi, tới nói xin lỗi sao? Nhưng không thể cao hứng quá sớm, Lâm Trí Tú không phải dạng phụ nữ dễ dàng cúi đầu.

Lâm Trí Tú do dự hồi lâu, chính là nói không ra, từ nhỏ đến lớn, thật đúng là chưa từng chính thức nói xin lỗi một ai, cho nên lần đầu tiên luôn là đặc biệt khó khăn.

Kim Trân Ni thấy Lâm Trí Tú bộ dạng muốn nói lại thôi, đợi hồi lâu, chính là không nghe thấy câu muốn nghe.

"Không nói được thì thôi, xin tránh ra, tôi phải đi." Kim Trân Ni càng thêm lãnh đạm xoay người muốn đi.

Lâm Trí Tú nắm được tay Kim Trân Ni, không cho cô rời đi.

Kim Trân Ni thật ra thì cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi, kỳ thật thì Lâm Trí Tú có thể tới, trong lòng cô đã hết giận hơn phân nửa.

Lâm Trí Tú nói không nên lời, nắm được tay Kim Trân Ni, ở trên lòng bàn tay Kim Trân Ni, khoa tay múa chân mấy chữ.

Trong lòng Kim Trân Ni rất vui mừng, bởi vì kia ba chữ được viết chính là, thật xin lỗi, cô gái này rốt cuộc cũng nói xin lỗi, bất quá nhăn nhăn nhó nhó, nói lời xin lỗi còn không dứt khoát như vậy, Kim Trân Ni đã đạt được rồi, dĩ nhiên liền phát triển mục tiêu, tiếp tục giả vờ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top