chương 45
Chương 45:
Lý Hữu không nặng không nhẹ cắn mặt cậu, nói: "Lá gan em rất lớn."
Trong giọng nói của hắn mang theo sự cưng chiều đặc biệt. Sau đó, hắn bế Thiệu Ly dậy, đi về phía nhà tắm. Kết quả như dự đoán – nước đã hết ấm nữa.
Mùa hè năm nay không quá nóng như mọi năm.
Thiệu Ly cảm thấy chả có gì quan trọng, cậu nói: "Cố thì cũng tắm được."
Lý Hữu ngăn cản: "Không được, rất dễ bị cảm. Anh đi lấy nước ấm."
Hắn tùy tiện lấy khăn tắm quấn quanh thắt lưng rồi mở cửa đi ra ngoài, lúc đi ngang chỗ hai đứa nhóc đang chơi hình như còn nói mấy câu.
Sau đó, hắn xách nước đổ vào bồn, đợi đến khi nước đủ ấm mới ôm Thiệu Ly đặt vào, tay sờ mông cậu rồi từ từ thâm nhập vào bên trong lấy hết những thứ hắn đã để lại ra.
Thiệu Ly quay đầu lại, không quên lên án mà nhìn hắn, nói: "Lần này có vẻ cẩn thận nhỉ?"
Cơ ngực của Lý Hữu dán vào lưng cậu, miệng kề sát tai cậu, dường như không chịu nổi sự châm chọc của cậu, hắn cắn cổ cậu trêu chọc: "Bây giờ lại nói như thế? Cuối cùng em muốn anh phải làm thế nào đây? Thả lỏng đi, em chặt như vậy làm anh không vào được."
Thiệu Ly có chút lúng túng, nói: "Được rồi, để em tự làm."
Lý Hữu ôm chầm lấy cậu, hắn không muốn từ bỏ quyền lợi của mình: "Em còn quậy nữa anh sẽ đánh mông đó ."
Đây là lời mỗi khi Thiệu Ly muốn dạy dỗ Thiệu Hiểu Tây thì sử dụng nhưng đến phiên Lý Hữu nói hình như có gì không đúng thì phải. Thiệu Ly chỉ đành "ân cần" thăm hỏi tổ tiên nhiều đời nhà họ Lý ở trong lòng.
Tắm rửa xong bọn họ đi ra ngoài.
Thiệu Hiểu Tây và Lý Tường vẫn đang chơi cờ năm quân, Thiệu Hiểu Tây sắp ăn hết ô quan, Lý Tường thua thê thảm. Nó đang ngồi đó vò đầu bứt tai nghĩ biện pháp.
Thiệu Ly thấy thú vị, liền chen qua góp vui.
Cậu rất đắc ý nói: "Thằng nhóc này thật là gà mờ, đến cả con gái chú còn thắng không nổi, thiệt là đáng thất vọng."
Lý Tường nói: "Con sớm muộn gì cũng sẽ gỡ gạc lại thôi." Nó hình như không biết mất mặt là gì, hơn nữa còn đế thêm: "Ly Ly, chú đừng có đứng ngoài mà nói, có dám cùng con chơi một ván không?"
Thiệu Ly nói: "Được. Chơi thì chơi." Vừa nói cậu vừa hoạt động cánh tay, ra vẻ sẵn sàng quyết chiến.
Cậu chẳng hề ngượng ngùng mà bắt đầu giở trò người lớn bắt nạt trẻ con.
Thiệu Hiểu Tây nói: "Vậy Ly Ly, ba cùng anh ấy chơi đi."
Trò chơi này cực kỳ đơn giản, bé mới chơi hai ván đã nắm được bí quyết, thế là hết cảm thấy hứng thú. Bé cũng không rõ tại sao Ly Ly nhà mình lại hứng thú với trò này như vậy? Thật sự là càng ngày càng giống đứa trẻ ba tuổi .
Cuối cùng mọi chuyện trở thành Thiệu Ly chơi với Lý Tường, Thiệu Hiểu Tây cầm cái ipad Lý Hữu mua cho bé, cũng không phải mua về chơi mà mua về để bé học.
Lý Hữu ngồi trên sô pha nhìn Thiệu Ly và Lý Tường chơi đùa ầm ĩ.
Hắn nhìn đến không thấy chán, vẻ mặt hết sức thả lỏng, mang theo sự ấm áp mà rất chuyên chú. Lúc này, bộ dạng của hắn chính là một người đang chìm đắm trong tình yêu mà ngay cả hắn cũng không biết.
Thiệu Hiểu Tây nhìn hắn một cái, lại nhìn Lý Tường và Thiệu Ly đang quấn thành một khối, bĩu môi không nói lời nào. Bé cảm thấy không bao lâu nữa nhà bọn họ lại có thêm nhân khẩu. Sau đó, bé nhìn Lý Tường, ở trong lòng lắc đầu. Thực sự thì bé vẫn thích có anh chị em thông minh một chút hơn.
Chơi đến mười một giờ, cả hai đứa nhóc đều mệt, thế là tự động trở về phòng ngủ.
Chờ Thiệu Hiểu Tây cùng Lý Tường ngủ say, Thiệu Ly xoa bóp cánh tay đã mỏi nhừ, ngáp một cái rồi trở về phòng, đang muốn đóng cửa, tay Lý Hữu đã chặn lại. Hắn từ tốn đẩy ra rồi đi vào, đóng chặt cửa, sau đó lại gần Thiệu Ly, bất ngờ bế cậu lên đi về phía giường.
Thiệu Ly nghĩ thầm trong lòng dù gì mình cũng là đàn ông, không thể để anh ta bế đến bế đi như bế vợ nhỏ thế được.
Cậu vỗ vào người Lý Hữu, nói: "Buông em ra, nửa đêm nửa hôm không ngủ còn làm cái gì vậy?"
Còn có thể làm cái gì nữa, đương nhiên là muốn "làm" em rồi.
Lý Hữu không nói lời nào, hắn dùng ánh mắt nói với Thiệu Ly: đêm nay em đừng mong anh dễ dàng bỏ qua cho em như trước kia.
Thiệu Ly bị đặt ở trên giường, vội nói: "Đã tối như thế rồi, anh không buồn ngủ à?"
Lý Hữu nói: "Em muốn làm vào ban ngày, anh cũng không phản đối, nhưng so ra anh thích làm vào buổi tối hơn."
Thiệu Ly vừa nghe ở trong lòng đã mắng "Cút đi" .
Lý Hữu hai ba cái đã lột sạch đồ của cậu, xốc chăn lên chui vào đè lên trên, sau đó cũng tự cởi hết đồ, phủ chăn lại, tắt đèn. Đôi lúc, với phương diện này, hắn vẫn có chút truyền thống và bảo thủ. Chẳng nói đâu xa, giống như hồi nãy ở phòng tắm, dưới ngọn đèn sáng rực, hắn cùng Thiệu Ly chỉ làm đúng một lần.
Hắn đè lên giữa hai chân Thiệu Ly, khiến hai chân cậu mở lớn. Lý Hữu lập tức dùng hai tay giữ chặt hạ thân cậu lên lên rồi xuống xuống. Khoái cảm đột ngột làm cho Thiệu Ly nhanh chóng rên rỉ rồi bắn ra. Sau đó, Lý Hữu nâng mông cậu lên, chậm rãi đẩy thứ tráng kiện kia đi vào bên trong.
Cuối cùng cũng vào hết tận gốc.
Đầu Thiệu Ly tựa vào giường, ưỡn cong thân thể, ngón chân kẹp chặt khăn trải giường, bên trong của cậu bị kéo căng hết mức có thể. Cậu chủ động nâng thắt lưng tiếp nhận từng đợt ra vào.
Làm chuyện này ở trên giường vẫn có cảm giác hơn hẳn.
Lần cọ xát súng đạn thật này, cậu cảm thấy tuyệt vời hơn hẳn, chỉ có một chút trướng với hơi xót, hoàn toàn không hề cảm thấy đau.
Giường nhẹ nhàng đung đưa trong chốc lát, sau đó bắt đầu rung động mạnh hơn.
Đến lúc sau, dát giường phát ra tiếng "kẽo kẹt".
Đầu tiên, bọn họ dùng tư thế truyền thống, tiếp theo đổi thành hình chữ U, sau đó là "cưỡi ngựa", rồi lại tiến vào từ phía bên hông, cuối cùng lại quỳ gối làm thêm một lần nữa.
Ngủ thẳng đến hơn ba giờ, Lý Hữu tỉnh lại, tiếp tục sờ soạng Thiệu Ly, rồi hôn cậu. Cánh tay của hắn chống lên giường, chú em ở trong cơ thể Thiệu Ly tiếp tục bàn chuyện buôn bán. Từng giọt mồ hôi đọng lại trên mặt Thiệu Ly, tóc cũng ẩm ướt, cả người cậu đều là mồ hôi. Một tay cậu gác lên trán đung đưa theo nhịp điệu rung lắc của cơ thể, tay kia thì ôm chặt cánh tay Lý Hữu.
Cậu nói: "Anh... xốc chăn... lên... lên... đi."
Lý Hữu nhanh chóng xốc chăn lên, hắn tập trung toàn bộ khí lực hưởng thụ cơ thể người phía dưới, câu nói của Thiệu Ly đứt đoạn theo từng nhịp rung.
Thiệu Ly rên rỉ, cậu mơ màng ôm đầu Lý Hữu ấn vào ngực mình.
Lý Hữu ngậm lấy một hạt đậu trên ngực cậu, ra sức hút lấy. Đồng thời hắn ôm mông cậu, đâm vào thật sâu bên trong.
Hắn đạt đến độ sâu chưa từng có bên trong Thiệu Ly .
Thiệu Ly nói: "Anh làm nhẹ thôi, đau."
Lý Hữu nhẹ nhàng hôn cậu, thở gấp gáp, nói: "Em ráng nhịn chút xíu đi."
Đêm nay, quả thật hắn có chút buông thả dục vọng của mình.
Sau đó, hắn cố gắng kiềm chế động tác của mình, nhẹ nhàng rút ra rồi lại đâm vào.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn dùng tốc độ cao nhất nhanh chóng ra vào trong cơ thể Thiệu Ly.
Bọn họ đều không khống chế được mà rên rỉ lớn tiếng.
Cuối cùng, Lý Hữu bắn dịch thể vào bên trong Thiệu Ly. Cậu ôm đầu hắn, hưng phấn gọi tên của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Hữu có cảm giác: thì ra mình sống bao nhiêu năm trên đời cũng chỉ vì chờ đợi giây phút này, chờ đợi hai chữ đơn giản này mà thôi.
Gần tản sáng, Lý Hữu mới xoay người xuống, rời khỏi Thiệu Ly.
Thiệu Ly cả người xụi lơ nằm ở trên giường, chân cũng không thể khép lại.
Cậu hoàn toàn không còn khí lực để động đậy.
Cậu dường như mượn gan trời, trừng Lý Hữu, trách móc: "Anh cố ý muốn giết em phải không?"
Lý Hữu đổi nước ấm tắm rửa cho cậu, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên bụng Thiệu Ly.
Hắn tập trung tất cả khát vọng của hắn với cậu dồn nén vào nụ hôn này.
Thiệu Ly nhắm mắt lại, không còn sức để nói.
Buổi tối hôm qua thật mẹ nó quá điên cuồng.
Buổi sáng hôm sau, ngồi trên xe, Lý Hữu đắp cho cậu cái chăn. Sau đó, hắn lái xe chạy chầm chậm để cho cậu nghỉ ngơi.
Thiệu Hiểu Tây cùng Lý Tường nhỏ giọng thì thầm.
Mãi tới khi đến thành phố S, lúc xuống xe, Thiệu Ly mới nửa tỉnh nửa mê nói: "Uầy, thằng nhóc con, có rảnh thì cùng nhau đi chơi."
Lý Tường đu nửa người qua, bóp mũi cậu, nói: "Chú đúng là con sâu lười nha Ly Ly, đến giờ mới chịu tỉnh."
Lý Hữu gằn từng tiếng : "Lý Tường."
Lý Tường nhún vai, ngồi đàng hoàng trở lại, nói: "Con biết rồi. Cậu, con muốn học ở trường của Tiểu Tây, như vậy cũng có thể bao bọc em ấy. Chú nói có phải hay không, Ly Ly?"
Thiệu Ly nói: "Rất đúng."
Lý Tường lại nhìn Lý Hữu.
Lý Hữu nói: "Cậu không có ý kiến, con đi hỏi ý mẹ con xem."
Lý Tường vui vẻ, nói: "Mẹ sẽ không phản đối đâu." Dường như, đột nhiên nhớ tới đến chuyện gì, thuận miệng nói: "Thằng nhóc Lý Trình hình như chuẩn bị ở lại trong nước đi học. Xì, thật nhàm chán."
Mấy ngày nay, nó đi theo Thiệu Ly phá phách, nói chuyện ngày càng giống Thiệu Ly.
Thiệu Hiểu Tây buồn cười, hỏi : "Sao anh lại bắt chước cách nói chuyện của ba em?"
Lý Tường nói: "Ha ha, anh cảm thấy nói kiểu này rất thú vị."
Thiệu Hiểu Tây khinh thường, mắt trợn trắng nhìn sang chỗ khác.
Thiệu Ly nghe xong cảm thấy buồn cười.
Ước chừng là không khí trong xe rất vui vẻ, Lý Hữu hiếm khi nhắc nhở người khác, bình thản nói: "Lý Trình làm chuyện gì cũng không liên quan đến con, trước hết tự lo chuyện của mình đi. Đừng để cho Lý Tĩnh lo lắng, ngoan ngoãn học bài, không được bắt chước người khác đi đánh nhau."
Thiệu Ly cười rộ lên: "Ai nói vậy. Bị đánh thì phải biết đánh lại chứ, đã bị người ta đánh mà không trả đòn chỉ có thằng ngốc."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top