chap 37 h

Không những có tiếng đàn ông khàn đặc đau đớn thống khổ,mà còn có tiếng trẻ em yếu ớt rên rỉ. Lão cha Tống Thiên vì tiền có thể bất chấp tất cả, thành phố S gần đây liên tục thông báo trẻ em mất tích,nguyên do cũng từ hắn mà ra.Nội tạng trẻ em quả thật rất có giá trị so với gã.

Sở Mặc không những bị đuổi nhà khỏi nhà,còn bị Cẩm Giang khoá thẻ.Y lang thang một mình trên phố, vừa tủi thân vừa bất lực,cái ánh mắt thất vọng bộc lộ ẩn chứa sâu trong đáy mặt của Cẩm Giang,nó như vạn mũi tên đâm xuyên trái tim chai xạm của hắn. Mọi lần hắn gây chuyện, mẹ y sẽ ngấm ngầm giải quyết,rồi lại rời đi,doạ nạt sẽ cắt tiền tiêu vặt của hắn nhưng lần nay lại khác. Hắn làm vậy chỉ là để muốn gây sự chú ý với Cẩm Giang, để bà quan tâm y nhiều hơn. Người ta nói,đồng tiền không mua được hạnh phúc và chính tiền lại biến cuộc đời hắn thảm hại như vậy. Cẩm Giang bà vì cái quá khứ nghèo túng khổ sở,vì đồng tiền mà bỏ bê hắn,nhưng cũng chẳng phải bi đát như vậy,bởi vì bà luôn muốn dành những điều tốt nhất cho hắn.Vị mặn đắng chua chát của sự thiếu thốn,tù túng chỉ có nhưng kẻ từng trải mới hiểu được bởi vậy nó thấm sâu vào sương tủy,ám ảnh hằn sâu vào trong tâm trí.

Vừa muốn gọi cho Phong Lam thì lại thuê bao, cũng chẳng còn ai ở bên. Trong đại não xét qua một cái tên quen thuộc Phó Uy Long, có chút do dự,muốn gọi lại thôi,cuối cùng vẫn nhấc máy gọi cho anh.

Phó Uy Long có lẽ đây là lần đâu tiên Sở Mặc chủ động gọi cho hắn,cả kinh mà nhanh chóng bắt máy.

"Uy Long.."

"A Mặc, tôi ở đây,có chuyện gì sao"

Một cỗ xúc cảm ấm áp, lan toả đến toàn thân thể,tâm trí,âm thanh trầm thấp khiến hắn như muốn mền nhũn,trái tim như thấm thoát,có gì đó thực đặc biệt,giống như một kẻ lang thang,bốn bề đều là hầm băng lạnh lẽo, bỗng tìm được một nguồn sáng ấm áp,cả thân thể đều thoải mái. Một tư vị xúc cảm,cảm động chẳng thể nói nên lời.

"Hức...a.."

Sở Mặc cố kĩm hãm giọt nước mặt như hạt sương sớm,đóng trên tầng xanh diệp dục , nghẹn ngào thút thít.

"Sở Mặc,em ở đâu,nói mau tôi đến đón em"

"A..Hức.u.....tôi..tôi.."

Uy Long bất an,lo lắng không thôi, ban nãy hắn gần đây đều thức đêm,chăm sóc cho hắn,cả người đều rệu rã,mệt mỏi, nửa tỉnh nửa mơ. Chỉ cần nghe tiếng uất ức, thanh âm nghẹn ngào của Sở Mặc,hắn bỗng tỉnh táo hơn cả,cả người bồn chồn,thổn thức.

"Ở quán...cafe hoa gần công viên..ức.. Bảo Thiên"

"Nín đi"

"Ở yên đó,tôi đến đón em"

Nhưng đến khi Phó Uy Long đến nơi thì cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu,gọi mấy chục cuộc thoại cũng chỉ đáp lại máy móc tiếng báo hiệu đã được lập trình sẵn.

****
Duy Lâm cuối cùng cũng lấy lại được trí nhớ,tuy nhiên hắn vẫn muốn đóng giả làm một bé khờ. Nhất là căn bệnh không "cắm" sẽ bị ốm, kiến thức mới mẻ kì dị mà hắn vừa mới tiếp nhận, rất muốn xem Nhất Thiên tiểu yêu thiếu thao này còn bày trò gì.

Do sức khoẻ phục hồi,chuyển biến vô cùng tốt nên Tạ Duy Lâm hiện tại đã được xuất viện sớm hơn dự tính,hắn chuyển sang biệt thự ông bà Lâm một thời gian,dù sao bên kia cũng chỉ có một mình hắn.

Duy Lâm với Nhất Thiên ở chung một phòng, Nhất Thiên nghĩ rằng hắn mất trí nhớ, chẳng khác nào một đứa trẻ năm tuổi nên thoải mái mặc đúng một chiếc áo sơ mi chùm mông,bên trong chỉ mặc một chiếc quần lót ngắn. Duy Lâm dù có khơ khạo hay tinh anh,Nhất Thiên đối với y vẫn luôn là một liều thuốc kích dục loại mạnh,phía dưới ngay lập tức trở nên cứng rắn.

Nhất Thiên tiến tới ngăn tủ cạnh giường, rút trong ngăn kéo một lấy ra một dụng cụ kích thích niên đạo,bằng sắt dài,bước tới bên Tạ Duy Lâm.Hắn đương nhiên biết thứ kia là gì,nhưng vẫn tỏ vẻ ngây ngốc, ánh mắt ngây thơ nhìn Nhất thiên.

"A Thiên,cái này là cái gì thế"

"A Lâm, lát nữa cậu sẽ biết thôi~"

Nhất Thiên dùng dây da trói hắn lên đầu giường, Duy Lâm ngoan ngoãn như một chú cún ngao, cậu nhân lúc hắn mất trí nhớ còn muốn làm một vài chuyện tình thú,lỡ như hắn trở về như trước kia, tuyệt nhiên không thể làm.

Nhất Thiên không nhanh không chậm mà đâm thanh sắt nhỏ phần đầu mãi tròn lỗ sáo của hắn, Duy Lâm thoáng đau đớn nhưng cảm giác lại kích thích không thể nói nên lời.

"Thiên Thiên ư a, đau.."

"Duy Lâm ngoan nào"
Nhất Thiên dùng hai mu bàn chân non mền,bao quanh vuốt ve lấy côn thịt của hắn.Hai bắp đùi trắng múp, không một vết sẹo khiến răng hắn có chút ngứa ngáy,muốn cắn lên. Nhất Thiên cởi chiếc quần lót mỏng,đưa mông về phía hắn, khe mông kẹp lấy dương vật y,ma sát lên xuống, mép thịt mền mại,ướt át lướt qua gân xanh,khiến Duy Lâm cả người đều rạo rực,hứng tình.

Sự việc tiếp theo lại càng khiến hắn chấn kinh

Cậu em Nhất Thiên trắng trẻo không lông, y nhìn đến dương vật của hắn có chút ghen tỵ, không so sánh không có đau thương,trắng ra cũng chỉ bằng 1 phần 5 của hắn.

Y đổ gel bộ trơn đầy ra tay, coi như hôm nay sẽ thử cảm giác nằm trên chủ động,giúp hắn sung sướng,hưởng thụ. Ban nãy có chút khẩn trương dây da buộc sơ sài, Duy Lâm cũng ngoan ngoãn nghe lời y, ban đầu cậu cũng toan tính chẳng cần phải trói,mặc nhiên chói lại nhìn vô cùng thuận mắt. Duy Lâm bị trói lỏng,bấy giờ cũng chẳng cần phải giả vờ giả vịt nữa.Chẳng nhẽ tỏ vẻ bé ngoan để bị cậu lật kèo sao,hắn nắm chắt lấy hai tay cậu, rút lấy dụng cụ kích thích niên đạo trực tiếp cắm vào lỗ xáo của y,cắn mạnh lên bắp đùi y.

"Oái..."

"Bỏ ngay cái suy nghĩ đấy đi"

"Biết chưa!!"

"Duy Lâm..cậu.."

Duy Lâm trừng mắt sắc bén nhìn y,đè nén, gằn từng chữ một,bàn tay to vỗ mạnh lên một bên đào cong mẩy,Nhất Thiên sợ hãi co rúm lại. Hắn đem hai ngón tay trực tiếp đem vào trong móc ngoáy kịch liệt, lỗ nhỏ rất có thiên phú, bị chơi qua bao lần,các bó cơ co dãn vẫn như ban đầu mà trở về,bởi vậy có bị mài ra lửa,tuyệt nhiên vẫn vô cùng khít.

"Phụt"

Duy Lâm hắn mới chọc ngoáy một lúc, cậu đã cao trào mà bắn đầy ra tay y, hắn cười trao phúng,lỗ ra răng nanh trắng sáng, không quên mà cợt nhả cậu vài câu.

"Đã bé tẹo còn bắn nhanh như vậy, cái này A Thiên chỉ dùng để tiểu thôi sao"

Nhất Thiên ban đầu cũng chỉ là một cậu trai thẳng như thước dẻo,cũng có lòng tự tôn,danh dự của riêng mình,nghe xong có như bị đả kích,lồng ngực phập phồng tức giận.

"Tốt Nhất là ngoan ngoãn nằm dưới đi"

"Ban nãy là chỉ là sơ suất, cho tớ thử một lần,biết đâu cậu lại nghiện cho mà xem"

"Quên đi"

Cự vật đã đặt ở cửa huyệt,sẵn sàng cô ng phá, Duy Lâm dùng sức một lượt nhanh chóng cắm sâu đến tận gốc,dị vật xâm nhập khiến lỗ nhỏ không ngừng co thắt, theo thường lệ mà tiết ra dịch bôi trơn.

"Đồ yếu sinh lí"

*Phạch.. phạch..*

"A...Ư..."

"Chặt quá...cậu..thả lỏng một chút"

"Hộc..hộc.."

"Khó chịu...a..ức..muốn..bắ...n"

Giữa bụng Nhất Thiên trồi lên một ngọn,Duy Lâm dùng tay ấn lên,lỗ nhỏ đã ăn không ít tinh dịch của hắn vậy mà bụng vẫn phằng li như vậy.

Nhất Thiên cảm thấy bị cắm tựa như lục phủ ngũ tạng đều như bị xáo trộn, dữ dội, chạm đến tận ruột. Đạt đến cao trào cự nhiên lỗ xáo lại bị bịp kín, nghen ứ lại, y khổ sở mà van xin hắn.

"Ức..làm ơn,....xin....n..c..ậu.."

*Thích ăn gà rán,thích ăn gà rán*

"A Thiên có người gọi cậu này.."

"Để tớ nghe.."

"Khô...ng...đừng"

Duy Lâm với lấy chiếc điện thoại bên giường, hắn mở loa ngoài,đầu giây bên kia là một giọng nói rất dịu nhẹ,mền mại.

"Ai"

"Nhất Thiên..tớ là Á Nhi..mai..mai..là sinh nhật..của tớ..cậu có thể..đến dự được không..không."

Duy Lâm từ phía sau đâm cậu,hắn vong qua eo kéo y sát lại gần hắn,từ phía dưới đỉnh lên,hắn rút dụng cụ ra khỏi lỗ tinh, Nhất Thiên cao trào bí bách thoải mái bắn ra,cả thân thể giật lên từng hồi,hai mắt mơ mang không có tiêu cự.

"A..Ư..Sướng.."

"A thiên,Á Nhi rủ cậu đi ăn sinh nhật này,cậu có muốn đi không"

Tạ Duy Lâm liếm láp bên tai xinh đẹp của Nhất Thiên, thì thầm khiến y như muốn tan chảy,phía dưới thúc mạnh một cái.

"Ô ..A~~'"

"Cậu rên lớn như vậy,là muốn người ta biết cậu đang bị tớ đụ hả"

"Kh..ông..ph.."

"Nhất Thiên..cậu sao..sao vậy.."-Á Nhi

Tiếng rên thất thanh vang lên,cậu vội vã lấy tay bịt miệng lại, căng thẳng lẫn sợ hãi bị kẻ khác phát hiện, hai mắt bao phủ một tầng sương mang lấp lánh,động lòng người,lông mi dày cong lẫn cánh vai mảnh khảnh khe run rẩy.

"Hức..hức.."

Duy Lâm dù vẫn muốn khiến cho kẻ bên kia biết,y với hắn đang làm chuyện người lớn,song thấy Nhất Thiên thút thít đáng thương lại chẳng nỡ,lấy tạm bợ lí do rồi tắt máy. Trong lòng y vẫn có chút bực tức ghen tuông,chưa thoả đáng.Hắn bế sốc y lên, tiến đến lan can bên ngoài phòng ngủ, phía dưới còn có vài người đang làm vườn,cắt tỉa cây trồng.

"A Thiên cậu rất thích kiểu này sao,ban nay Á Nhi gọi đến,phía dưới chảy càng nhiều nước nha"

"Làm ơn....sẽ bị người khác thấy.."

"Ức..uhm.."

*Nhóp nhép..***

"Sâu..quá..bắn.a..bắn..."

Nhất Thiên hạt thủy châu dưới khoé mặt lăn dài trên má, cậu lắc đầu nguầy nguậy. Duy Lâm mỗi lần làm y,cậu đều khóc rất nhiều,cũng chẳng biết có phải do y ,hay chính là do hắn.



















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top