Chương 2

Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng đã bê bết máu, nước mắt đau thương rơi xuống, y la khóc nói: "Đừng đánh! đừng đánh nữa! ta gả, ta gả còn không được sao!"

"A Tiện! Đừng! "Giang Trừng kêu lên.

Nhìn bộ dạng này của hai người, giống như uyên ương sắp bị chia rẽ, Lam Trạm càng thêm hoài nghi.

Bên này Ngu phu nhân cũng thật sự là đối với Giang Trừng quất không nổi roi, dù sao cũng là con ruột của mình, chẳng lẽ bà thật sự muốn giết hắn sao?

Ngu phu nhân thu roi, nói với Lam Trạm: "Thiếu tông chủ hài lòng chưa?"


Lam Trạm nhìn thoáng qua Giang Trừng đang quỳ rạp trên mặt đất, nói: "Ngu phu nhân quản giáo nhi tử, là gia phong của chính Giang gia, mong Giang công tử sau này cẩn thận lời nói việc làm."

"Vâng, sau này tôi sẽ quản Giang Trừng thật tốt."

"Chỉ là Ngụy công tử...... Ngu phu nhân không ngại mời bà đỡ đến kiểm tra một chút chứ."

Trên mặt Ngu phu nhân có chút khó coi, Ngụy Vô Tiện này sau cùng vẫn là Khôn Trạch mà Giang gia nuôi, sắp lập gia đình, xảy ra chuyện này, để cho nhà đối phương lấy nhất định phải kiểm hàng trước, nói ra, thật sự là mất mặt muốn chết.

Nhưng mà, bà cũng không có cách nào cự tuyệt, suy cho cùng một Càn Nguyên ở cùng một Khôn Trạch, hiện tại nếu như không làm rõ ràng, về sau xảy ra chuyện thì càng không thể giải thích được.

Ngu phu nhân chỉ có thể đồng ý, thương lượng xong, Giang Trừng liền bị người Giang gia mang đi chữa thương, Ngụy Vô Tiện thì bị nhốt vào trong phòng.

Buổi chiều, tu sĩ Lam gia liền mang theo hai bà đỡ trung niên vào phòng.

Sau đó, Lam Trạm cũng đi vào, trong phòng liền lưu lại Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện, cùng hai bà đỡ, mà những người khác đều ở ngoài cửa chờ.

Vốn là muốn nghiệm thân, Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy khuất nhục rất khó coi, người ngoài Lam Trạm này còn muốn ở trong phòng, không biết đây là đạo lý gì.

"Ngươi đi ra ngoài! "Ngụy Vô Tiện nói với Lam Trạm.

"Không được. "Lam Trạm lạnh lùng nói.

"Ngươi! Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta nghiệm thân, đây là đạo lý gì?"

Lam Trạm ngồi xuống ghế trong phòng, ung dung nói: "Lỡ như ngươi mua chuộc bà đỡ thì sao?"

"Ngươi bớt xúc phạm người khác, ngươi... ngươi ở trong phòng ta làm sao nghiệm, ngươi đi ra ngoài!"Nguỵ Vô Tiện tức giận 

"Ôi chao, tiểu công tử, không cần thẹn thùng như vậy, dù sao hai người cũng sắp thành thân, nghiệm xong ai nấy đều vui vẻ!" Bà đỡ khuyên nhủ Nguỵ Vô Tiện.

Bà đỡ vừa nói như vậy, hai người đều có chút xấu hổ, xem ra bà đỡ đã hiểu lầm.

Ngụy Vô Tiện không nói nên lời, y kịp phản ứng, nói lại với bà đỡ: "Bà lầm rồi, hắn không phải phu quân tương lai của ta, ta đó, ta phải gả cho cha hắn, làm mẹ nhỏ của hắn!"

Ngụy Vô Tiện nói trắng ra, Lam Trạm sắc mặt khó coi ho khan hai tiếng, hai bà đỡ chỉ có thể cười trừ, có điều như vậy, Lam Trạm quả thật không thích hợp ở trong phòng, bà đỡ nhìn về phía Lam Trạm.

"Dùng bình phong chắn lại, ta muốn bảo đảm không xảy ra sai sót gì. "Lam Trạm nói.

Thấy Lam Trạm kiên trì như vậy, mọi người không còn cách nào, cũng chỉ có thể làm theo ý của hắn, hai bà đỡ mang đến một bình phong, chia phòng thành hai đoạn.

Hai bà đỡ mang theo Ngụy Vô Tiện ở trong bình phong nghiệm thân.

Ngụy Vô Tiện trong lòng cực kỳ không muốn, lề mề cởi y phục, nửa ngày cũng không cởi được.

Hai bà đỡ thúc giục: "Công tử, mau lên!"

Lam Trạm ngồi bên ngoài bình phong nghe được động tĩnh bên trong, kìm lòng không được nhìn về phía bình phong, trên mặt bình phong lụa trắng, loáng thoáng có thể mơ hồ nhìn thấy ba thân ảnh, bóng người thon dài tinh tế dị thường hấp dẫn người.

Một lát sau, hai bà đỡ từ phía sau bình phong đi ra, nói với Lam Trạm: "Hồi Lam công tử, tiểu công tử nguyên thể chưa phá, hạ thân cũng nguyên vẹn."

Lam Trạm gật đầu, nói: "Tốt, xuống lĩnh thưởng đi."

Hai bà đỡ ra cửa, Lam Trạm đứng dậy đi tới phía sau bình phong nhìn Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện mặc y phục tử tế, đang lấy mu bàn tay lau nước mắt, thấy Lam Trạm đi vào, lập tức hung dữ nói: "Làm gì! Đi ra ngoài!"

Dáng vẻ này, tựa như một con mèo nhỏ xù lông.

Ai ngờ Lam Trạm ném một bình sứ nhỏ màu trắng cho Ngụy Vô Tiện: "Cho ngươi lau mặt."

Nói xong, Lam Trạm liền đi ra khỏi phòng.

Lam Trạm ra khỏi cửa, nói với thân tín Lam Diệc ở bên cạnh: "Bảo người canh chừng cẩn thận, không được để xảy ra sơ suất nữa."

"Vâng, thiếu tông chủ."

Sắp xếp xong, Lam Diệc trở lại bên cạnh Lam Trạm, dường như có lời muốn nói lại thôi.

"Nói đi!"

"Thiếu tông chủ, Ngụy công tử xem ra cũng không muốn gả cho lão tông chủ...... Vào Lam gia chưa chắc sẽ tận tâm tận lực, không bằng đổi người khác. "Lam Diệc nói.

Kỳ thật, Lam Trạm cũng không muốn làm mua bán bằng vũ lực, vốn cho rằng là Ngụy Vô Tiện bằng lòng, dù sao với quyền thế của Lam gia, cộng thêm vợ đầu của lão tông chủ, cũng chính là mẹ đẻ Lam Trạm qua đời đã nhiều năm, có bao nhiêu Khôn Trạch muốn làm kế phu nhân Lam gia.

Lam Trạm trầm tư một hồi, vẫn nói: "Không đổi, chỉ có hắn!"

Xung hỉ chú trọng sinh thần bát tự phối hợp với giờ lành ngày lành, tính ngày tốt sắp tới, bọn họ không có thời gian.

Chỉ là nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường lại xinh đẹp của Ngụy Vô Tiện, trong lòng Lam Trạm lại có một loại cảm giác khó hiểu dâng lên, mà lúc này, hắn còn không hiểu đây là cảm giác gì...

Ba ngày sau, một cỗ kiệu được khiêng tới trước cửa Vân Thâm Bất Tri Xứ, theo lễ tiết, tân lang hẳn là đang ở cửa nghênh đón tân nương.

Nhưng với tình hình của lão tông chủ, làm sao có thể tới nghênh đón?

Mặc dù nói Ngụy Vô Tiện cũng là một đường thổi kèn đánh trống, vô cùng náo nhiệt được nâng tới, thế nhưng đối với quyền thế Lam gia mà nói, quy mô đón dâu này, thật sự là không phù hợp thân phận, càng lộ ra Ngụy Vô Tiện chỉ là một "vật" được nâng tới để xung hỉ.

Gia tộc đến nghênh đón y cũng không nhiều, có điều, Lam Trạm đi ra nghênh đón với tư cách là con trai trưởng, ít nhiều cho chút mặt mũi.

Giang gia bên này, Giang Trừng bị ép trở về Vân Mộng, cũng chỉ có Ngu phu nhân cùng một nha hoàn tên là Giang Yếm Ly tham gia hôn lễ.

Lam Trạm đi về phía kiệu, nghênh đón Ngụy Vô Tiện xuống kiệu.

"Phu nhân, mời xuống kiệu."

Nói xong, Lam Trạm vén rèm kiệu lên, lại nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ngồi ở bên trong, mặc hỉ phục màu đỏ, trên mặt dường như bị trát cả một cân phấn, trên người lại bị một sợi dây thừng buộc chặt, không thể động đậy.

"Xảy ra chuyện gì? "Lam Trạm hỏi.

"...... "Ngụy Vô Tiện không nói.

Nghĩ cũng biết, nhất định là trước khi lên kiệu lại náo loạn, chỉ là xuống kiệu như vậy, khó coi không chỉ có Ngụy Vô Tiện, thể diện của Lam gia cùng Giang gia cũng không còn.

"Chuyện cho tới lúc này, cũng không còn đường quay lại, ta giúp ngươi cởi dây trói tiên, ngươi ngoan ngoãn đi vào hành lễ bái đường, như vậy tất cả mọi người đều đẹp mắt... Ngươi nếu còn không muốn, cứ như vậy bị trói bái đường đi!" Lam Trạm nói.

Ngụy Vô Tiện trong lòng uất ức muốn chết, y nằm mơ cũng không nghĩ tới khi mình xuất giá vậy mà sẽ là cảnh tượng này, mũi cay cay, hốc mắt liền đỏ, nước mắt đảo quanh tròng.

Mấy ngày trước, Lam Trạm đã thấy tính khí hung hăng của Ngụy Vô Tiện, hôm nay Ngụy Vô Tiện đột nhiên mềm nhũn, ngược lại làm cho Lam Trạm không biết phải làm sao.

Lam Trạm muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì để khuyên giải y, một lát sau, Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.

Lam Trạm biết Ngụy Vô Tiện đồng ý, liền dùng thủ pháp cởi trói tiên trên người Ngụy Vô Tiện.

Lam Trạm lôi kéo một đầu lụa đỏ mang Ngụy Vô Tiện xuống kiệu hoa, Ngụy Vô Tiện cầm trong tay một đầu lụa đỏ khác, tay còn lại cầm một cây quạt hương bồ hình tròn tinh xảo che mặt. 

Quy củ đón dâu bên này, nam nữ không cần dùng khăn voan, chỉ cần dùng quạt hương bồ che mặt là được.

Đây cũng thuận tiện cho Ngụy Vô Tiện quan sát Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện đi theo Lam Trạm vào Vân Thâm, vào Vân Thâm mới cảm nhận được vì sao nói Lam gia là tiên môn đệ nhất tông môn, vì sao nhiều Càn Nguyên Khôn Trạch dập đầu như vậy, đều muốn bước vào.

Vân Thâm này làm sao là tông môn, đây quả thực là một tòa thành, bản thân nơi này chính là khối linh phủ bảo địa, lại càng không cần phải nói bên trong cất giấu bao nhiêu tài nguyên tu tiên.

Đi hồi lâu, rốt cuộc cũng tới lễ đường bái đường, Lam Trạm buông lụa đỏ ra, được Hỉ Bà nhận lấy, buột vào trên người một con gà trống đỏ thẫm.

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới hiểu được, mình cùng một con gà trống lớn bái đường.

Thật buồn cười, y vậy mà lại muốn cùng một con gà trống bái đường thành thân!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top