1. ÁNH MẮT

Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm đó là một buổi chiều mưa lớn. Cơn mưa đầu mùa của kỳ nghỉ hè. Tôi đứng trú mưa ở quán trà sữa đối diện với trường, tóc ướt bệt lại, cái áo sơ mi trắng đã bị thấm ướt hết vai, cặp cũng không ngoại lệ cũng thấm ướt luôn.

"Má nó sao xu cà na quá vậy!?"

Tôi ức chế la lên và lấy tay xoa mái tóc ngắn của mình cho nó mau khô.

"Ngày cuối rồi vẫn xu thế này!? Ông đây bực mình rồi đấy!"

Tôi khó chịu nói to sự bất mãn với thời tiết này. Mà bạn không nghe lầm đâu. Tôi là con trai, tên tôi là Lê Minh Hoàng - người sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện của tôi với mối tình đầu của mình.
Hình như ông trời nghe thấu lòng tôi nên... Càng ngày mưa càng to thêm.

"Hôm nay ông liều luôn"

Tôi cười khẩy, cầm cặp che lên đầu lấy đà chuẩn bị phóng thì bỗng đâu có một cây dù xanh che tới.

"Này cầm lấy!!"

Tôi ngước đầu lên thì ôi thôi rồi đập vào mắt tôi là một bạn nam rất ngon à không rất đẹp trai. Thoáng chốc trong đầu tôi hiện lên một câu hỏi "ủa sao cao vậy cha??". Cậu ta là nam thần của trường tôi - Trần Bá Đình. Không chỉ đẹp trai còn học giỏi, chơi thể thao và nhạc cụ giỏi,  nhà có điều kiện nữa nên cậu ta rất được nhiều người ưa thích và ưu ái, nhất là bọn con gái. Chuẩn con nhà người ta trong truyền thuyết. Còn bọn con trai khá không ưa cậu ta và đúng rồi. Tôi cũng không ngoại lệ. Chả ưa cậu ta chút nào.

"Cầm lấy đi. Dầm mưa về sẽ cảm đó!"

Cậu ta dùng giọng trầm nam tính đó để nói chuyện với tôi. Tay ko ngừng đưa cây dù vào tay tôi. Tôi nhìn cây dù rồi nhíu mày nhìn cậu ta.

"Cảm ơn nhưng tao không cần!"

Tôi chán ghét đặt lại cây dù vào tay cậu ta.

"Ngoan đi. Nếu mày cảm thì liệu buổi tốt nghiệp ngày mai mày còn đi được không?"

Cậu ta nhìn cây dù trong tay cười mỉm một cái và đưa lại cây dù cho tôi. Sau đó còn không ngần ngại đưa tay lên xoa nhẹ đầu tôi như dỗ dành một đứa trẻ vậy. Miệng vẫn không ngừng cười mỉm và ánh mắt của cậu ta lạ lắm. Nhìn giống như có hàng vạn ngôi sao trong đó đang chíu vào tôi vậy.

"Vậy đi trước đây!"

Cậu ta xoay người leo lên xe hơi kế bên quán.

Cho tới khi xe hơi đã đi xa tôi vẫn chưa hoàn hồn về. Trong đầu trống rỗng giữ nguyên tư thế vị trí.

"Mày điên rồi. Đập loạn nhịp lên thế kia?"

Sau khi hoàn hồn lại tôi giật mình đặt tay lên tim mặt đỏ ửng và tự trách mắng mình.

"Phải về thôi!"

Tôi lắc đầu mình dặn bản thân phải tỉnh táo. Cầm cây dù lên và đi.

Ồn áo náo nhiệt đầy tiếng cười của tuổi học trò. Sân trường cấp ba giờ đây rất đông người qua lại. Có người cười nói chụp hình để kỷ niệm, có người lại ôm nhau khóc.

"Ê Hoàng, bắt được mày rồi!"

Tôi đang đứng thẫn thờ nhìn bạn bè thì có một người nhào tới choàng lấy cổ tôi. Nhưng vì chiều cao chênh lệnh nên nó kéo cổ tôi muốn tắt thở luôn.

"Ư... Mẹ mày... Mày tính giết ông à!?"

Tôi bị làm cho nghẹt thở tay ko ngừng kéo tay nó ra nhưng con này nó dai như đỉa vậy.

"Ahihihi cho mình xin lỗi nhá"

Nó cuối cùng cũng chịu buông tôi ra rồi. Tôi quay lại nhìn nó, hôm nay nó mặc áo dài trắng thướt tha, mái tóc xõa dài ngang lưng được uốn lượn sóng nhẹ lên, còn thêm trang điểm nhẹ nhàng nữa. Và đây là con bạn thân chí cốt của tôi, nó tên là Nguyễn Thảo My. Nó và tôi thân đến mức nào ấy hả... Chính là ba mẹ nó là bạn thân của ba mẹ tôi từ thời đi học, tôi và nó ở cạnh nhà nhau, lớn lên cùng nhau, đi học cùng nhau, ăn uống cũng chia nhau, đi đâu cũng có nhau và cũng từng tắm chung ê nhưng đừng nghĩ xa nha chỉ là hồi còn bé thôi. Tính tình của nó như một thằng con trai vậy. Và quan trọng hơn là nó là chúa hủ.

"Mày đi kiếm ai hỏ??"

Nó lại thế nữa rồi. Cái nụ cười gian manh à không đúng hơn là biến thái đó của nó chắc chắn là có chuyện không lành.

"Mày đừng có mà suy diễn lung tung"

Tôi chưng ra khuôn mặt chán ghét nhìn nó với ánh mắt nói lên câu né đi bạn ơi.

"Thì hôm qua người ta đưa bạn cây dù thì hôm nay bạn phải kiếm người ta trả chứ"

Nó hất cái mặt biến thái đó lên khiêu khích chọc ghẹo tôi.

"Mày đúng là nhiều chuyện!"

Tôi không kiểm soát được cảm xúc bản thân lúc đó nhưng tôi đoán rằng chắc rất đỏ luôn vì tôi thấy mặt mình rất nóng. Tôi quay đi tay cầm cây dù xanh đi kiếm cậu ta.

Tôi đã đi lên lớp cậu ta hỏi nhưng không ai biết cậu ta đâu. Đi kiếm khắp sân trường từng dãy phòng học kể cả nhà vệ sinh nhưng vẫn không thấy cậu ta đâu.

"Má nó. Không lẽ nó chết rồi hả ta?"

Tôi mệt bỏ mẹ ra. Thở như một con chó luôn. Người toát hết mồ hôi. Tôi đứng dựa vào lan can ở góc cầu thang lầu một nghỉ xả hơi.

"Hồi nãy mày thấy đúng không?"

Tôi quay đầu lại thì thấy hai bạn nữ đang xì xầm đi tới.

"Tao không ngờ là nam thần cũng hút thuốc lá đó mày. Đi nói thầy đi"

Hai bạn nữ dắt tay nhau đi qua tôi chạy nhanh xuống cầu thang.

Tôi nhíu mày ngẫm nghĩ về câu chuyện ngắn mà hai người đó vừa nói.

"Nam thần?? Không lẽ... Không xong rồi!"

Tôi đứng bật dậy mặt hốt hoảng chạy nhanh đến phòng thí nghiệm lầu hai.
Phòng thí nghiệm lầu hai nào giờ ít người lui tới vì thầy cô sợ học sinh sẽ quậy phá đổ hoá chất sẽ gây nguy hiểm nên ngoài thầy cô hoặc những buổi học cần phòng thí nghiệm thì không ai được ra vào đó. Đó cũng là lí do tôi chưa kiểm tra phòng đó có cậu ta hay không.

Krẹt một cái. Tôi kéo mạnh cánh cửa phòng thí nghiệm ra và thở dốc. Đập vào mắt tôi là bóng lưng cao lớn đó đứng ở khung cửa sổ chậm rãi quay lại nhìn tôi với cái nhíu mày. Tôi nhìn thấy trên tay cậu ta còn có một điếu thuốc đang hút chưa tàn hết. Bốn mắt nhìn nhau, tôi vẫn đang thở dốc.

"Làm gì ở đây?"

Cậu ta giãn cái nhíu mày ra và lại tiếp tục dùng cái ánh mắt của ngày hôm qua nhìn tôi. Miệng còn mỉm cười rất ngọt ngào nữa.

"Mày muốn chết hả? Trốn mau thằng ngu!"

Tôi ổn định hơi thở la cho tên khốn đó một trận. Sao có một người lại ngu đến nỗi tới lễ tốt nghiệp sắp xong xuôi rồi lại muốn bản thân khỏi tốt nghiệp hay sao chứ.

"Hửm?"

Cậu ta còn nghiêng nhẹ đầu qua một bên khó hiểu nữa chứ nhưng ánh mắt và nụ cười của cậu ta vẫn không đổi.

"Có người nhìn thấy mày rồi! Thầy đang tới đó!"

Tôi trợn mắt nhìn cậu ta. Tức giận nghiến răng nghiến lợi nói cho cậu ta hiểu. Còn không ngừng nhìn ngó xem có ai đến chưa.

"Ha. À ra là vậy."

Cậu ta cười ra tiếng một cái và tiếp tục rất bình tĩnh dập điếu thuốc lá sau đó vứt qua cửa sổ.

"ĐÂU?? AI DÁM HÚT THUỐC HẢ??"

Tôi giật hết cả mình khi nghe thấy tiếng nói này. Tiếng nói này không ai khác chính là của thầy giám thị cực kỳ khó tính của trường tôi. Tiếng được vọng lên từ cầu thang kế bên phòng thí nghiệm.

"Không xong rồi... Bây giờ... Ớ"

Tôi hoảng không biết phải làm sao. Vì nếu giờ để bắt được thì cũng không chạy thoát được. Trong khi tôi chưa kịp nói xong thì đã bị một bàn tay lớn kéo vào phòng và đóng cửa lại rồi.
Cậu ta không nói gì chỉ kéo tôi một mạch đến khung cửa sổ ban nãy cậu ta đứng. Kéo tôi phải ngồi xuống với cậu ta rồi lấy màn cửa sổ che lại. Màn cửa sổ của phòng thí nghiệm rất lớn và dài vì hầu như cửa sổ của các phòng thí nghiệm được thiết kế lớn để thuận tiện cho việc thoáng khí. Cậu ta còn lấy tay che miệng tôi lại và ra hiệu im lặng.
Tôi đang trong tình huống bất ngờ này nên đành gật đầu theo cậu ta. 

Krẹt một cái tiếng kéo cửa ra này làm cho tôi phải nín cả thở không dám phát ra tiếng động gì.
"Hửm?? Ủa làm gì có ai đâu chứ..." 

Thầy giám thị nhìn quanh phòng rồi cau mày khó chịu nói. Thầy ấy đứng nhìn thêm một hai phút gì đó rồi mới rời đi.

Sau khi nghe được tiếng đóng cửa tôi mới thở phào nhẹ nhõm tính đứng dậy thì bị cậu ấy giữ lấy hai vai ấn xuống.

"Ngồi yên đi. Thầy chưa đi xa đâu. Cẩn thận bị gài đó"

Cậu ta dùng cái giọng trầm ấm đó của bản thân nhỏ giọng lại nói với tôi. Ánh mắt nhè nhẹ nhìn ra phía cửa dò thám.

Tôi và cậu ta lúc này đang ngồi rất sát nhau dường như có thể ôm nhau được luôn rồi ấy chứ. Tôi đưa mắt nhìn kỹ gương mặt của cậu ta. Haizzz cái người gì đâu đẹp trai quá đáng luôn. Trán ko quá cao, lông mày rậm, mắt to hai mí đến cái lông mì cũng dài cong đẹp hơn cả con gái cơ. Cái sóng mũi cao, môi thì nhìn kìa. Mềm mộng nước như môi con gái vậy, da cậu ta còn trắng và mịn nữa. Trong khi tôi vẫn im lặng ngắm nhìn thử nhan sắc này thì cậu ta bỗng quay sang lại. Thôi rồi đụng mũi nhau mất rồi. Lại tiếp tục bốn mắt nhìn nhau không nói gì cả. Ánh mắt của cậu ta đã thu hút tôi mất rồi. Đôi mắt của cậu ta như chứa cả bầu trời sao vậy. Nó cứ lấp lánh khi nhìn về phía tôi.

"Ha. Đẹp trai lắm đúng không?"

Cậu ta cười một cái, nhỏ giọng hỏi. Ánh mắt mắt của cậu ta vẫn giữ nguyên nhìn vào ánh mắt của tôi.

"Cái... Cái gì chứ... Bớt tự tin đi"

Tôi không kiểm soát được giọng nói, nó cứ tự lắp bắp. Tôi ngại ngùng chuyển ánh mắt đi hướng khác để né ánh mắt của cậu ta.

"Thầy... Thầy chắc đã đi xa rồi. Tôi... tôi đi đây!"

Tôi đứng bật dậy, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào cậu ấy sợ phải đối diện với ánh mắt đó lại một lần nữa. Tôi nhanh chóng đi về phía cửa.

"Không phải kiếm tao sao?"

Cậu ta cũng đứng dậy đi theo sau. Trước khi tôi kéo cửa ra cậu ta liền nói làm cho tôi khựng lại.

"Đây trả đó. Cảm ơn. Nãy tao đã giúp mày rồi nên coi như chúng ta không ai nợ ai hết. Tạm biệt và đừng gặp lại"

Tôi lấy lại bình tĩnh cầm cây dù quay lại đưa cậu ta cầm lấy và cố gắng dùng mặt lạnh để nói với cậu ta. Tôi không muốn vướng vào rắc rối gì hết. Không muốn liên quan gì đến cậu ta. Nếu đã có qua có lại thì coi như chuyện này kết thúc. Sắp tới ra trường lên đại học tôi không muốn gặp lại cậu ta. Sau khi nghiêm túc nói xong tôi hùng hổ quay đi.

"Không. Chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau!"

Cậu ta cúi xuống nhìn cây dù trong tay rồi lại ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt cả bầu trời sao đó. Miệng cũng cười mỉm ngọt ngào như vậy. 

Tay tôi đặt trên chốt kéo cửa lại khựng lại nữa rồi. Quay đầu lại, bốn mắt tiếp tục nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top