Chương 79: Đại kết cục (2)

Tay trái Tần Mặc Lĩnh vẫn còn nửa chai nước chưa uống hết, chỉ có thể dùng một tay ôm cô, như chốn không người khẽ hôn lên đỉnh đầu cô.

“Có lạnh không em?” Anh nắm tay cô vào lòng bàn tay mình.

“Em không.” Giản Hàng nhìn chai nước ngọt có gas trên tay anh, “Buổi chiều anh ra ngoài là vì sưu tầm mô hình sao?”

“Không phải, anh đi khảo sát thị trường.”

“Em thấy chính là đi sưu tầm mô hình thì có.”

Tần Mặc Lĩnh cười, cũng không phủ nhận, nắm tay cô đi về phía tiệm của ông bà nội.

Cô quay sang hỏi anh, “Tần tổng, anh thu thập được bao nhiêu chữ rồi?”

Tần Mặc Lĩnh: “Cơ mật doanh nghiệp, không tiện tiết lộ.”

Lần này đổi thành Giản Hàng bật cười, cô nhìn trước nhìn sau, thấy không có ai đi qua, nhón chân hôn lên sườn mặt anh. Động tác hôn trộm nhanh đến nỗi Tần Mặc Lĩnh không kịp phản ứng lại, cô đã coi như không có chuyện gì xảy ra đi về phía trước rồi.

Ngày này năm ngoái, dù cho thế nào Tần Mặc Lĩnh cũng không nghĩ được bên trong cô còn có một mặt này, thích ôm thích hôn anh, thỉnh thoảng còn ăn dấm.

“Cả buổi chiều anh ở bên ngoài, đi khảo sát thị trường xong có suy nghĩ gì?” Giản Hàng nghiêm túc hỏi ý kiến của anh, “Anh nói chút ưu nhược điểm đi.”

Tần Mặc Lĩnh nói ra cảm nhận trực quan của mình, “Trong tất cả kệ hàng nước uống, bao gồm cả sản phẩm cạnh tranh, sản phẩm của bọn em là dụng tâm nhất. Vừa bước vào cửa hàng tiện lợi đã nhìn thấy được sản phẩm nước ngọt có gas của Lạc Mông ở trên quầy hàng, từ hình dáng chai cho đến poster quảng cáo, không có sản phẩm nào khác đẹp bằng.”

Anh hỏi, “Chọn rạp chiếu phim làm địa điểm tuyên truyền sản phẩm là ý tưởng của ai vậy?”

Giản Hàng nói: “Là ý tưởng của nhóm phụ trách khu vực Giang Thành.”

Liêu Vịnh Mân đưa ra kế hoạch khuyến khích cụ thể, bọn họ đều vô cùng cố gắng, quản lý đội ngũ chuyên môn dẫn đầu đội ngũ, vốn dĩ họ chỉ định quảng bá ở các rạp chiếu phim trong khu vực Giang Thành, sau khi đề xuất phương án lên, Trịnh Viêm Thúc cảm thấy có thể tiến hành ở các rạp chiếu phim trên toàn quốc, bộ phận số Bốn sẽ ra mặt đàm phán, phí vào thị trường sẽ thấp hơn một chút.

Sau khi phương án được thông qua, Trịnh Viêm Thúc thưởng cho nhóm phụ trách khu vực Giang Thành, bao gồm cả tiền mặt và điểm tích lũy thăng chức.

“Phương án của nhóm phụ trách khu vực Tô Thành cũng không tệ, từ năm sau trở đi sẽ tài trợ một số trường đại học ở khu vực và một vài cuộc thi, bọn họ còn bàn bạc với Triệu tổng, mỗi năm sẽ lấy ra một phần chi phí để tổ chức cuộc thi khởi nghiệp. Vốn dĩ Tô Thành đã có nhiều trường đại học, thực lực Triệu tổng lại rất mạnh, dù phương án này không thể mở rộng ra toàn khu vực, nhưng có một vài nhà phân phối cũng học hỏi điều này từ nhóm phụ trách Tô Thành, chỉ tài trợ một số cuộc thi của các trường đại học, chi phí tài trợ cho cuộc thi khởi nghiệp quá lớn nên họ đã từ bỏ rồi.”

Cô chỉ giới thiệu đến đây, “Tiếp theo anh nói đến ưu nhược điểm đi.”

“Bọn em chọn phương án quảng bá tại các rạp chiếu phim, quả thực đã chọn đúng địa điểm, có những người tiêu dùng bước vào rạp mua một chai, đi ra lại mua một cái, có thể không có hứng thú với mô hình, mở nắp chai ra rồi tặng cho người khác quét mã, bản thân chỉ uống nước. Trước đó em kiên trì muốn cải thiện hương vị là đúng, bởi cho dù có tiến hành bao nhiêu phương án marketing mới thì cũng sẽ có một ngày người tiêu dùng mất đi cảm giác mới mẻ lúc ban đầu, chỉ có bản thân sản phẩm mới có thể bảo đảm được việc chiếm được một phần thị trường.”

Lần đầu tiên Giản Hàng nghe thấy anh khen nhiều như vậy, “Vậy nhược điểm thì sao?”

"Vốn dĩ marketing quá mức là một nhược điểm, nhưng em có chất lượng sản phẩm gánh đỡ, vì vậy cho dù marketing trực tuyến hay ngoại tuyến đều không còn là nhược điểm nữa."

Tần Mặc Lĩnh đưa chai nước đến trước mặt cô, “Giúp anh.”

Giản Hàng lập tức hiểu được, tay còn lại của anh đang nắm tay cô, không thể mở nắp chai được, cô giúp anh mở nó, anh uống vài ngụm xong, cô lại giúp anh vặn lại.

Cứ như vậy, chốc lát đã đi đến tiệm của ông nội.

Vào thời gian này cửa tiệm không bận rộn, trên cửa đã treo tấm bảng: Mì lạnh hôm nay đã bán hết.

Tần Mặc Lĩnh hỏi: “Mùa đông cũng vẫn bán chạy như vậy sao?”

Giản Hàng nói: “Cũng bình thường, giống với nước uống vậy, mùa đông không bán chạy lắm. Em bảo ông nội chỉ chuẩn bị hai mươi suất, bán xong thì dọn hàng.”

Ông bà nội nhìn thấy hay người, trên gương mặt là nụ cười vui vẻ, “Sao hai đứa không đi đâu chơi?”

“Như vậy cũng được tính là đi chơi rồi, vừa nãy bọn con ở ngoài đi dạo quanh mấy con phố.” Giản Hàng buông tay Tần Mặc Lĩnh ra, kéo ống tay áo khoác của anh vào nhà.

Bộ dáng không tách rời của hai người, bây giờ ông bà cũng đã quen.

Ở lại trong tiệm hai tiếng đồng hồ, mặt trời cũng lặn xuống, bốn phương trời như hoà vào cùng với màn đêm, bên ngoài đèn đường cũng dần sáng lên.

Ông nội chuẩn bị đóng cửa tiệm, “Chúng ta về nhà thôi, hai đứa muốn ăn gì để ông đi mua đồ về nấu.”

“Ông nội, không cần nấu cho bọn con đâu ạ, hôm nay con đưa Giản Hàng ra ngoài ăn.”

“Vậy hai đứa mau đi đi, trời cũng tối rồi.” Ông nội nghe thấy hai người chuẩn bị đi hẹn hò, giục họ mau rời đi.

Sau khi ra ngoài tiệm, Giản Hàng nhét tay vào túi áo khoác của anh, hỏi anh đi đâu ăn.

Tần Mặc Lĩnh ra hiệu nói: “Ở ngay phía trước thôi.”

Giản Hàng vô cùng quen thuộc với con phố này, cửa tiệm nào gần với cửa tiệm nào cô đều rõ vô cùng, quả thực không có nhà hàng nào thích hợp cho việc hẹn hò.

Cô không hỏi cố, cùng anh bước về phía trước.

Tần Mặc Lĩnh dừng bước trước cửa hàng bán bánh bao, “Mời em ăn sủi cảo hấp.”

Giản Hàng cười nói, “Anh nợ em sủi cảo hơn hai mươi năm liền.”

“Là em chủ động cho anh, sao lại nói rằng anh nợ em được.”

“Hộp sủi cảo ấy là bữa tối của em, cho dù em có chủ động cho anh, anh cũng nên để lại hai chiếc cho em chứ.”

“Để cho em hai chiếc, quay mặt đi em đã cho Tưởng Thịnh Hòa một chiếc ngay, còn một chiếc anh sẽ lại lấy về.”

“….” Giản Hàng bật cười thành tiếng.

Từ nhỏ bụng dạ anh đã không rộng lượng rồi.

Ngày đầu của năm mới hồi tưởng lại hương vị của thời niên thiếu, nhưng cô không nhớ rõ nữa, chỉ là Tần Mặc Lĩnh vẫn còn ấn tượng sâu sắc.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Tần Mặc Lĩnh đã đến công ty, nói muốn tăng ca. Giản Hàng không biết anh thực sự tăng ca hay đi sưu tập mô hình, cô cũng không hỏi nhiều.

Một mình ở nhà nhàm chán không có việc gì làm, cô ra ngoài khảo sát thị trường.

Giữa đường nhìn thấy một cửa hàng bán lá trà, biển hiệu có chút quen mắt, giống như đã từng quen.

Giản Hàng đột nhiên nhớ ra, tiệm trà của Triệu tổng ở Tô Thành cũng có biển hiệu giống như vậy, lần đầu tiên cô đến Tô Thành công tác, Triệu tổng đón tiếp cô tại quán trà ấy, còn pha một ấm trà ngon.

Đi qua cửa của cửa hàng, cô theo bản năng nhìn qua một chút, vừa mới đi đã nghe thấy người ở bên trong gọi cô, “Giản tổng, dừng bước một chút.”

Giản Hàng dừng chân, lùi về phía sau vài bước, một người đàn ông trung niên nhanh chóng rảo bước ra, ánh mắt sắc lạnh, vô cùng khí chất.

Người này nhìn khá lạ mặt, cô ngẫm nghĩ một chút, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra được xem đã gặp được họ ở đâu.

“Thật trùng hợp, ở đây cũng có thể gặp được cô.” Ông cười cười, tự giới thiệu, “Uất Minh.”

Giản Hàng ngạc nhiên không thôi, lập tức mỉm cười chào hỏi, “Uất tổng, ngưỡng mộ đã lâu.” Cô đưa tay ra.

Hai người bắt tay đơn giản.

“Người nên nói ngưỡng mộ là tôi mới phải, lần trước cô và Trịnh Viêm Thúc đi điều tra thị trường tôi có thấy hai người một lần, không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại.”

Uất Minh mời cô vào tiệm trà, “Đi vào uống tách trà đã.”

“Bây giờ chú tự làm ông chủ sao ạ?

“Đã mở được bảy, tám năm rồi, mở chơi thôi.” Uất Minh cũng không giấu diếm, “Mua bản quyền thương hiệu một tiệm trà của lão Triệu ở Tô thành, nhưng không đưa một đồng chi phí nào cả.”

Uất Minh nói đến sản phẩm mới, “Hôm qua tôi có mua hai chai, hương vị vượt ngoài mong chờ của tôi, quả thực bộ phận số Bốn các cô đã đầu tư rất nhiều.”

Ông bắt đầu pha trà: “Công tác marketing cũng làm không tồi.”

Giản Hàng nói đúng với sự thật, “Trước mắt chúng tôi giỏi nhất cũng chỉ có marketing, còn những công việc thương nghiệp cụ thể và nắm bắt phương hướng chung vẫn còn thiếu sót nhiều, vẫn phải tìm tòi học hỏi thêm.”

“Cô là một người ngoài ngành, mới tiếp nhận bộ phận số Bốn được nửa năm đã có được thành tích như vậy, nói thật lòng thì tôi hoàn toàn không ngờ tới. Nếu là tôi cũng không quả quyết được như vậy.”

“Uất tổng quá khen rồi.”

Hai người lại nói một chút về Chu Nghĩa và Trịnh Viêm Thúc.

Trà được pha xong, Uất Minh rót một ly cho Giản Hàng.

Từ khi rời chức khỏi bộ phận số Bốn, ngày ngày ông đều đến tiệm trà, gặp gỡ những người bạn cũ, pha trà đàm đạo, lòng dạ nông nổi nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng bình ổn lại.

Giản Hàng thưởng trà, “Vậy bây giờ Uất tổng đang làm việc ở đâu vậy?”

“Tôi ấy à,” Ông cười, “Căn bản đang trong trạng thái nghỉ hưu.” Tiền kiếm được kiếp sau cũng tiêu không hết, cũng không muốn vất vả nữa rồi. Sau khi từ chức, không ít doanh nghiệp dùng lương cao chiêu mộ, nhưng ông đã từ chối toàn bộ.

“Năm 22 tuổi tôi vào Lạc Mông, vừa bước chân vào đã ở lại hai mươi sáu năm, không có hứng thú với những công ty khác.” Con cái ông không chịu thua kém ai, không cần ông phải lo lắng gì cả, bản thân cũng không thiếu tiền, vì vậy nảy ra suy nghĩ muốn nghỉ hưu.

“Mỗi sáng tôi đều đến tiệm trà làm việc, có lúc buổi chiều sẽ ra ngoài câu cá cùng bạn bè.”

Ngừng lại một lát, Uất Minh nói, “Khoảnh thời gian trước Triệu Nhan Hải có đến chỗ tôi nói chuyện, hỏi tôi có muốn trở lại bộ phận số Bốn hay không, nói đây là lúc bộ phận đang cần người, nhóm các cô trẻ tuổi, không có đủ kinh nghiệm.”

Giản Hàng đang nhấp một ngụm trà, đột nhiên ngẩng đầu.

“Tiền Triệu tổng đầu tư vào bộ phận số Bốn là thông qua công ty đầu tư mạo hiểm, ông ấy sắp xếp tôi đến công ty đầu tư mạo hiểm phụ trách, sau đó dựa trên danh nghĩa là cố vấn đến bộ phận số Bốn, thay mặt công ty tham dự vào các hoạt động kinh doanh bên cô, như vậy thì dù là tôi hay Lạc Mông, mọi người đều dễ gặp mặt.”

Nói rồi, ông cười cười, “Tôi thật không nghĩ ra được rằng lại có một ngày Triệu Nhan Hải nói thay cho cô.”

“Tôi cũng không định về lại bộ phận số Bốn nữa, cũng không làm cố vấn gì đó. Cửa tiệm này của tôi cô cũng tìm được, về sau cuối tuần rảnh rỗi, cô dẫn theo Chu Nghĩa và Trịnh Viêm Thúc qua đây, nếu như có việc gì khó nắm bắt được, nếu biết tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”

Giản Hàng cảm kích nói, “Cảm ơn Uất tổng. Trịnh Viêm Thúc đã sớm đưa cho tôi danh thiếp của chú, tôi vẫn đang không biết làm sao để liên lạc, sợ làm phiền đến chú.”

“Bây giờ tôi là người vô cùng rảnh rỗi, lại thích náo nhiệt, luôn hoan nghênh mọi người đến thưởng thức thủ nghệ pha trà của tôi.” Uất Minh đặt ly trà xuống, lấy điện thoại ra, “Để tôi thêm số của cô. Có vấn đề gì cô cũng có thể cho Trịnh Viêm Thúc trực tiếp đến tìm tôi, trước kia là do tôi chiêu mộ cậu ấy về, quan hệ giữa tôi và cậu ấy, đại khái cũng giống với cô và Bàng Lâm Bân vậy.”

Giản Hàng chấp nhận lời mời kết bạn, đổi tên lưu lại, “Sau này có thể phải thường xuyên làm phiền đến chú rồi.”

“Không phiền, tôi cũng chỉ là cố hết sức chút năng lực này. Là do tôi phụ lòng tín nhiệm của ông Cát và chủ tịch Tần.” Năm đó Cát Tường Cốc cố gắng hết sức thành lập bộ phận số Bốn, chú ba Tần cũng có kỳ vọng rất lớn về ông.

Sau đó ông quên mất tấm lòng ban đầu, đến khi quay đầu lại đã muộn mất rồi.

Giản Hàng ở lại trong tiệm trà nửa tiếng, uống xong tách trà, cô nói lời tạm biệt rồi rời đi.

Không ngờ lại gặp được Uất Minh, càng không ngờ đến Triệu Nhan Hải lại chủ động giúp đỡ cô.

Kỳ nghỉ tết dương qua đi, bọn họ lại bắt đầu bận rộn với vòng mới.

Vốn dĩ tăng ca đến bảy giờ là có thể ra về, nhưng Chu Nghĩa lại đề xuất là có thể tăng ca luyện game, nếu không muốn thắng bộ phận số Một cũng khó chứ đừng nói là thắng bộ phận số Hai.

Ngoài Lâm Kiêu ra, Chu Nghĩa lại tìm thêm hai người chơi game tốt ở ban ngành khác.

Ai cũng không ngờ được rằng, chơi game giỏi lại có một ngày trở thành thứ để bộ phận số Bốn giành lấy hào quang.

Giản Hàng bảo Chu Nghĩa mở phòng đấu, kéo những người của bộ phận kinh doanh khác vào thi đấu, biết người biết ta, đến lúc đó mới dễ thắng được.

Chu Nghĩa nói: “Không đủ người mở phòng đấu mới.”

“Tìm thêm người khác nữa.” Giản Hàng gấp laptop lại, “Tôi cũng tham gia.”

Trịnh Viêm Thúc: “….”

Đều không có thuốc chữa hết cả rồi.

Anh ta cầm đồ đạc của mình rời khỏi phòng họp.

Lúc chơi game thời gian trôi nhanh vô cùng, chớp mắt đã đến mười giờ.

Tần Mặc Lĩnh đợi mãi mà không đợi được điện thoại báo tan làm của Giản Hàng, anh đến bộ phận số Bốn tìm cô.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Trịnh Viêm Thúc cũng đi qua.

“Tần tổng.”

Tần Mặc Lĩnh gật đầu, “Tan họp rồi sao?”

“…Đúng vậy.” Trịnh Viêm Thúc trái với lương tâm, “Các bộ phận khác đã tan họp rồi, chỉ có bộ phận thị trường vẫn còn đang họp.”

Tần Mặc Lĩnh gật đầu, rời khỏi thang máy.

Trịnh Viêm Thúc nhấn thang máy nhưng không bước vào mà gọi cho Tiểu Phàn, “Tần tổng qua đó rồi, tôi nói bộ phận thị trường đang mở họp, cô bảo mọi người nhanh chóng thoát khỏi game.”

“Cảm ơn Trịnh tổng!”

Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Viêm Thúc thở dài, anh ta không ngờ có một ngày mình lại sa đọa cùng bọn họ, lại trộm báo tin cho mấy người ấy.

Tần Mặc Lĩnh đến khu vực văn phòng của bộ phận số Bốn, Giản Hàng bước ra khỏi phòng họp, đóng cửa phòng lại, giả bộ vừa tan họp, nhưng thực ra những người bên trong đang chiến đấu vô cùng máu lửa.

“Em đang định đi tìm anh.”

Cô bình chân như vại, điện thoại trong túi xách vẫn chưa thoát khỏi game, không biết đã bị tiêu diệt hay chưa.

Tần Mặc Lĩnh cầm lấy túi laptop của cô, kéo cô đến khu vực nghỉ ngơi, “Em mau lấy điện thoại ra chơi đi.”

“…Ông xã sao anh biết được em đang chơi game vậy?”

“Vừa rồi Trịnh Viêm Thúc rõ ràng đang nói dối, bình thường tan họp Lâm Kiêu chạy nhanh nhất, hôm nay lại chỉ có mình em đi ra.”

Giản Hàng vội lấy điện thoại ra, vẫn chưa bị tiêu diệt, cô trốn ở chỗ an toàn vẫn chưa bị đối thủ phát hiện ra.

Tần Mặc Lĩnh đẩy lưng cô đi về phía sô pha, cô nhìn lên màn hình điện thoại, anh giúp cô nhìn đường.

Ván đấu này kết thúc đã là hai mươi phút sau.

Tần Mặc Lĩnh kiên nhẫn ở bên cạnh đợi cô hơn hai mươi phút.

Cô thoát ra, xin lỗi nói, “Hôm nay để anh đợi lâu như vậy, lần sau em sẽ chú ý.”

“Không sao.” Tần Mặc Lĩnh hiểu được, “Bọn em ngày nào cũng tăng ca, thỉnh thoảng chơi một lần cũng không sao.” Anh lại nói, “Mấy ngày trước tiệc thường niên này, buổi tối mười rưỡi anh sẽ đến đón em.”

Cho cô đủ thời gian để hướng dẫn mọi người chơi game.

Giản Hàng bắt lấy tay anh, “Cảm ơn Tần tổng.”

Sau đó mỗi ngày Tần Mặc Lĩnh đều đợi ở phòng làm việc đến 10 giờ 20 phút, anh không đến bộ phận số Bốn nữa, sợ sẽ ảnh hưởng đến mọi người, anh đều ở trong xe dưới lầu đợi Giản Hàng.

Mỗi ngày Giản Hàng đều xuống dưới trước thời gian, để anh thấy cô sớm hơn vài phút.

Bữa tiệc thường niên hôm đó, Giản Hàng ngồi bên cạnh ba vị giám đốc bộ phận, cô vừa ngồi xuống chưa được hai phút, phó tổng Ngô đã đi qua đổi chỗ với cô, “Cháu đến chỗ chú ngồi đi, Tần tổng nhìn qua chú với ánh mắt đánh giá tám trăm lần, nếu chú còn không biết mà đi đổi chỗ thì thật không biết mình quá rồi.”

Giản Hàng cười, cầm túi xách qua tìm Tần Mặc Lĩnh.

Hôm nay cô mặc lễ phục anh tặng, còn trên người anh là chiếc sơ mi màu xanh đậm do cô mua trong lần đi Tô Thành công tác.

Dưới ánh sáng mờ ảo của sảnh tổ chức tiệc, hai người nắm chặt tay nhau từ đầu đến cuối chương trình.

Tiết mục thi đấu game, Tần Mặc Lĩnh nhìn vào màn hình lớn, anh không xem hiểu trận đấu, nhưng cũng nghiêm túc nhìn lên hình ảnh hiển thị.

Có những lúc anh sẽ nghĩ, nếu như bây giờ Giản Hàng bảo anh giúp cô chơi game, anh có còn từ chối cô nữa không?

Đây là vấn đề không có câu trả lời. Bây giờ cô cũng không miễn cưỡng anh chơi game nữa.

Sau những trận đấu kịch liệt, bộ phận số Bốn về đầu.

Người dẫn chương trình tuyên bố giải thưởng của những bộ phận khác, “Những thành viên tham gia của ba đội còn lại, sẽ nhận được một bộ mô hình ‘Tiên nữ bọt gas’ do bộ phận số Bốn tài trợ.”

Chu Nghĩa và Lâm Kiêu chờ đợi giải thưởng của đội về nhất, chắc chắn đáng kinh ngạc hơn nhiều so với mô hình.

Người dẫn chương trình tuyên bố, “Giải thưởng của đội về nhất là tám thùng mì ăn liền, mỗi người hai thùng. Giải thưởng do Giản tổng của bộ phận số Bốn tài trợ.”

Lâm Kiêu hoang mang, “Giản tổng có thể dự đoán được chúng tôi sẽ về nhất sao?

MC: “Chắc chắn là không dự đoán được rồi. Giản tổng có nói, cho dù các anh có giành hạng mấy, mì ăn liều cũng đều là của mọi người.”

Lâm Kiêu: “….”

Người ở dưới khán đài đều bật cười, tiếng cười lấn át hết cả tiếng của MC.

Sau khi tiết mục thi đấu game kết thúc, Chu Nghĩa và Lâm Kiêu ôm hai thùng mì về vị trí, những người xung quanh đều trêu cười.

Lâm Kiêu muốn ăn mì ăn liền ngay tại đây, nhưng lại sợ bị đuổi ra ngoài, vì vậy bóc mì tôm ra ăn sống, suýt chút thì mắc nghẹn.

Chu Nghĩa đá cậu ta một cước, cắn răng cắn lợi: “Cậu có thể có chút tiền đồ được không!”

Lâm Kiêu: “Sao lại liên quan đến tiền đồ rồi? Hồi nhỏ anh chưa từng ăn mì tôm sống hay sao?”

Chu Nghĩa: “….” Anh ta chống tay lên trán. Chẳng trách Trịnh Viêm Thúc ngày ngày đều coi thường bộ phận thị trường, có kẻ kéo đáy quần như Lâm Kiêu đây, bị coi thường cũng là chuyện bình thường.

Buổi tiệc thường niên kéo dài đến gần đêm muộn mới kết thúc.

Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng về đến nhà đã là gần một giờ sáng rồi, ngày mai là thứ bảy không cần phải đi làm, hai người ầm ĩ trong phòng tắm một trận.

Tắm xong lên giường, Tần Mặc Lĩnh dựa vào đầu giường xem điện thoại, hôm nay là vòng rút thưởng trực tuyến lần thứ bốn, đã mở thưởng rồi nhưng anh vẫn không trúng.

Mỗi lần anh đều tích cực tham gia và chia sẻ, nhưng chẳng trúng lần nào.

Anh đã thu thập được năm chữ, chỉ thiếu một chữ nữa là đổi được mô hình rồi. Hôm tết dương lịch Tưởng Thịnh Hòa đã quét được năm chữ, mấy ngày này vẫn chưa có được thêm chữ nào, đứng nguyên tại chỗ.

Sau khi phù rể ‘tra nam’ cấm anh và Tưởng Thịnh Hòa bước vào phòng bao, Tưởng Thịnh Hòa mở bàn chơi bài ở phòng bao bên cạnh, không ít người không tin bản thân mình sẽ thua, nhưng chỉ cần qua đó, cuối cùng cũng đều thua.

Mấy ngày này số nước anh và Tưởng Thịnh Hòa mua đều thuộc về bọn họ.

Tề Chính Sâm cho bảo vệ xoá số biển xe của anh và Tưởng Thịnh Hòa ra khỏi hệ thống được vào cửa, để xe của họ không vào nổi sân hội sở, tuy nhiên hai người vẫn có thể lái xe khác đến.

Tết Âm lịch náo nhiệt qua đi, lễ tình nhân sắp tới.

Hoạt động của rạp chiếu phim vẫn được đón nhận một cách cuồng nhiệt.

Sản phẩm nước uống hot nhất mùa đông năm nay chính là nước ngọt có gas của Lạc Mông.

Ngày 12 tháng 2, Giản Hàng mở họp xong, mĩ nữ tiếp tân đưa hoa đến, “Giản tổng, hoa của chị ạ, hôm nay được đưa đến trước.”

Trước đây đều được đưa đến vào buổi trưa, hôm nay buổi sáng cô đã nhận được hoa.

Giản Hàng ôm hộp hoa về phòng làm việc, chủ đề tranh vẽ trên hộp hoa là ngày kỉ niệm kết hôn, trên bức tranh có dòng chữ ‘Anh yêu em’.

Hôm nay là một năm kỷ niệm ngày cô và Tần Mặc Lĩnh lĩnh chứng.

Mãi cho đến lúc này cô mới nhận ra, thì ra tất cả hộp hoa cô nhận được trong nửa năm nay đều là do Tần Mặc Lĩnh tìm người vẽ lên.

Giản Hàng mở điện thoại lên, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tần Mặc Lĩnh: [Chồng ơi, em nhận được hoa rồi.]

Sau đó cô tìm trong album ảnh gửi cho anh ảnh chụp tất cả các hộp hoa, [Em đều giữ lại hết.]

Tần Mặc Lĩnh: [Hôm nay tan làm sớm một chút, chúng ta ra ngoài ăn.]

Giản Hàng: [Được.]

Từ khi đi làm đến nay, hôm nay là ngày cô háo hức chờ đợi thời gian tan làm nhất.

Vừa đến 5 rưỡi, cô tắt máy tính xuống lầu.

Dưới toà nhà của Lạc Mông, Tần Mặc Lĩnh đứng ở bên ngoài đợi cô.

Bước chân Giản Hàng vội vã đi ra từ toà nhà, cô vừa ra ngoài cửa lớn đã nhìn thấy anh, hôm nay anh mặc chiếc áo khoác màu xanh thẫm, là chiếc anh mặc trong hôm xem mắt ấy.

Hai tay Tần Mặc Lĩnh đút vào túi áo khoác, mở ra.

Cô vừa bước đến trước mặt anh, anh ra hiệu nói, “Em đưa tay ra.”

Tần Mặc Lĩnh lấy ra hai chiếc mô hình từ trong túi ra, ‘Tiên nữ bọt gas’ và kị sĩ bảo vệ nàng. Anh bóc lớp bọc bên ngoài ra, để hai chiếc mô hình vào tay cô.

“Cảm ơn ông xã.”

Giản Hàng vô cùng cẩn thận để mô hình vào túi sách, đây là món quà kỷ niệm kết hôn quý giá nhất đối với cô.

Tần Mặc Lĩnh nắm tay cô, đi về phía chiếc xe đỗ ở bên đường.

Giản Hàng nghiêng đầu nhìn áo khoác của anh, lại nhìn lên sườn mặt anh, trước đó sau khi gặp mặt xem mắt xong, trên đường trở về cô đã nghĩ, kết hôn với anh đi.

- Toàn văn hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top