Chương 11: Ngoại lệ
Khi Tần Mặc Lĩnh ra khỏi công ty, cách thời gian bắt đầu triển lãm chỉ còn 10 phút, từ Lạc Mông đến phòng triển lãm, thêm kẹt xe trên đường, gần một tiếng đồng hồ mới đến.
Anh tưởng Giản Hàng đã vào trước. Đến khu kiểm tra vé, Tần Mặc Lĩnh vừa lấy điện thoại ra đã trông thấy Giản Hàng đang đi về phía anh. Kiểu dáng áo khoác hôm nay của cô không giống những chiếc mặc khi gặp nhau mấy lần trước, trước đó mặc theo hướng phong cách công sở già giặn, chiếc áo khoác trắng này làm tôn lên khí chất cô càng dịu dàng hơn.
Đợi cô bước tới gần, Tần Mặc Lĩnh trong lòng không nỡ, cô đi giày cao gót, đứng ở bên ngoài đợi anh lâu như thế, trong lời nói có ý quở trách: "Không phải bảo em vào trước ư?"
"Không vội."
Giản Hàng từng nói đợi anh ở trong wechat, cô tuân thủ lời hứa.
Hai người kiểm tra vé, thông qua kiểm tra an ninh đi vào phòng triển lãm.
Lúc đầu Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng mạnh ai nấy xem, Giản Hàng đôi lúc sẽ quay đầu tìm anh, cho dù cô chỉ trong vô thức tìm anh, Tần Mặc Lĩnh vẫn cảm giác được, sau đó anh theo phía sau cô, Giản Hàng dừng trước bức tranh nào bao lâu, anh cũng dừng lại thử nghiệm bấy lâu.
Bọn họ cách nhau một hoặc hai mét, không tính là gần, cũng không quá là xa.
Giản Hàng bình tĩnh thử nghiệm, đứng trước tranh lại giống như đang ở trong tranh, không viết bản thân đang đứng ở nơi nào.
Tần Mặc Lĩnh từng thử nghiệm buổi triển lãm tranh này, tới thử nghiệm một lần nữa không chuyên tâm như thế, anh cảm giác có ánh mắt luôn nhìn chăm chú vào anh, quay đầu, đụng phải tầm mắt của mẹ.
Thẩm Tịnh Vân một mình tới xem triển lãm, ban sáng bà từng đến, có vài gian triển lãm vẫn chưa kịp thử nghiệm, ban chiều lại đến, bà không định lên trước chào hỏi với con trai và con dâu, chỉ vào bản thân, lại chỉ vào gian triển lãm bên cạnh.
Tần Mặc Lĩnh hiểu ý, mẹ anh muốn đi gian bên cạnh. Anh gật đầu đáp lại.
Thẩm Tịnh Vân nhét hai tay vào trong túi áo gió, bước chân tao nhã, vừa đi vừa xem, Giản Hàng quay lưng về phía bà, đến khi Thẩm Tịnh Vân rời đi, Giản Hàng cũng không biết mẹ chồng từng đến.
Thẩm Tịnh Vân không ngờ con trai thực sự lại đi. Trông thấy anh và Giản Hàng xuất hiện ở gian triển lãm, cảm giác tất cả dường như hợp tình hợp lý. Có thể nhìn ra, Giản Hàng khá là chuyên chú, chuyên tâm cảm thụ quan niệm nghệ thuật trong tranh, nhưng con trai hình như có chút phân tâm, trong vài phút bà chú ý đến anh, anh không chỉ một lần nhìn Giản Hàng.
Mãi đến khi đóng cửa, Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng mới theo dòng người đi về phía cửa ra.
Tần Mặc Lĩnh sau đó không gặp được mẹ anh, có thể mẹ anh có ý tránh hai người.
"Bữa tối muốn ăn gì?" Anh hỏi Giản Hàng.
"Tôi không đói."
Giản Hàng ban trưa ăn không ít ở nhà bà nội, vừa bánh kẹp vừa mì lạnh, còn ăn một đĩa hoa quả, đi một vòng triển lãm tranh vẫn không có cảm giác đói. Cô không làm anh mất hứng.
"Tôi đi ăn cùng anh, vừa hay gọi đồ uống luôn."
Tần Mặc Lĩnh gọi cho tài xế tới đón hai người, thu lại điện thoại, anh ngước mắt nhìn cô.
"Ăn xong còn muốn đi đâu?"
Lại giải thích vì sao mời cô. "Triển lãm tranh tôi đến muộn một tiếng."
Đây là muốn bồi thường cho cô. Chỉ là Giản Hàng nhất thời không nghĩ đến đi đâu, lúc này cô mới phát hiện, cuộc sống sau khi cô về nước quá đơn điệu, buổi tối trừ xã giao, trước giờ chưa từng ra ngoài tiêu khiển.
Tài xế lái xe đến. Tần Mặc Lĩnh: "Không gấp, cứ từ từ nghĩ."
Anh thay cô mở cánh cửa xe, tự vòng sang bên khác lên xe.
Tài xế không biết tiếp theo đi đâu, lặng lẽ chờ phân phó.
Tần Mặc Lĩnh ngồi lên, nói: "Đi quán cafe thường đến."
Giản Hàng chống cằm nhìn ra ngoài xe, đang nghĩ buổi tối đi đâu chơi. Đi xem phim với anh chẳng ý nghĩa, do vậy nơi như rạp chiếu phim bị cô loại trừ đầu tiên. Cô đột nhiên quay đầu.
"Hay là đi bar?"
Tần Mặc Lĩnh rất ít khi đi bar, chê ồn, nhưng đồng ý bồi thường cho cô, anh gật đầu: "Được."
Tài xế dừng trước cửa một quán cafe mà Tần Mặc Lĩnh thường đi, Giản Hàng vừa chạm vào tay nắm cửa xe, Tần Mặc Lĩnh đã lên tiếng ngăn cản: "Em không cần đi xuống."
Giản Hàng quay đầu nhìn anh, mặt nghi ngờ.
Tần Mặc Lĩnh xác nhận với cô: "Em không ăn bữa tối?"
"Thật sự không đói."
"Vậy em ở trên xe đợi tôi."
Tần Mặc Lĩnh không thích bị người khác nhìn chằm chằm khi ăn cơm, cũng không thích để người khác ăn cơm cùng, lãng phí thời gian của đối phương. Khi anh dùng bữa không thích nói chuyện, đối phương ngồi đó cũng nhàm chán.
Anh đẩy cửa xe bước xuống, để Giản Hàng ngồi trong xe.
Tần Mặc Lĩnh gọi một phần ăn đơn giản và hai cốc cafe.
"Cốc còn lại đóng hộp."
Nhân viên trong quán hỏi: "Khi ngài đi đóng hộp cho ngài được chứ?"
"Cần luôn bây giờ."
"Được, ngài đợi một lát."
Tần Mặc Lĩnh đi được vài bước lại nhớ ra: "Không cần cho vào túi."
"Vâng."
Tần Mặc Lĩnh tìm vị trí dựa gần cửa sổ ngồi xuống, quản lý quán đưa tới cốc nước ấm cho anh. Tần Mặc Lĩnh quen biết ông chủ của quán cafe này, quản lý quán biết anh là ai, mỗi lần đến đây quản lý quán đều đích thân tiếp đón.
Bữa ăn đơn giản vẫn chưa xong, cafe đã đóng hộp xong, nhân viên phục vụ đưa tới.
Tần Mặc Lĩnh bưng theo cốc cafe đó ra ngoài.
Con người đều có lòng hiếu kỳ, cho dù là quản lý quán hay là nhân viên quán, không hẹn mà cùng thò đầu nhìn ra ngoài. Trước cửa quán cafe chỉ có vài vị trí đỗ xe riêng của quán, xe của Tần Mặc Lĩnh dừng trước cửa, các cô chỉ nhìn thấy anh đi đến cửa xe ô tô phía sau, đưa cốc cafe đó vào trong xe.
Quản lý quán vô cùng tò mò, trong xe rốt cuộc là ai, có thể khiến Tần Mặc Lĩnh đích thân đưa cafe.
"Cẩn thận đừng làm đổ." Tần Mặc Lĩnh đưa cafe cho Giản Hàng.
"Cảm ơn."
Anh đưa cafe cho cô, Giản Hàng cũng bất ngờ.
Kinh ngạc nhất là tài xế, anh không dám tin những gì mình nhìn thấy, trong chiếc xe này chưa có ai từng ăn từng uống bởi vì ông chủ có chứng ám ảnh sạch sẽ.
Tần Mặc Lĩnh xoay người vào trong quán, Giản Hàng mở cafe, giống cafe lần trước đến phòng làm việc cô mua, đều là cafe mà cô thích uống.
Vừa thưởng thức cafe vừa lướt điện thoại, rất mãn nguyện.
Weibo của Giản Hàng chỉ dùng để lướt tin tức, cô chưa từng đăng bài nào, trong danh sách follow chỉ có một mình Đàm Phong là bạn bè ngoài đời, còn lại đều là người trong vòng tài chính mà cô quan tâm.
Đàm Phong giống cô, thi thoảng nhấn like, bản thân chưa từng đăng bài, mấy ngày trước lần đầu tiên repost một bài. Là một bộ phim điện ảnh sắp sửa công chiếu của ảnh đế Đàm Mạc Hành, phim tình cảm chữa lành tâm hồn.
Hai người đều họ Đàm, Giản Hàng tưởng Đàm Phong với Đàm Mạc Hành có quan hệ thân thích. Cô gửi tin nhắn riêng: [Ảnh đế Đàm là thân thích trong nhà anh hả?]
Đàm Phong ở nước ngoài, anh vừa thức dậy không lâu. [Sao lại hỏi như thế?]
Giản Hàng: [Thấy anh repost weibo của anh ta.]
Đàm Phong cười nói: [Không quen biết, cứ coi như là người trong nhà, tuyên truyền phim điện ảnh cho anh ta.]
Giản Hàng từng xem phim điện ảnh của Đàm Mạc Hành, cô không theo đuổi sao, chỉ coi như là fan qua đường, Đàm Mạc Hành lại là người phát ngôn của Lạc Mông, cô tiện tay cũng repost trailer phim điện ảnh mới.
Đàm Phong bèn quan tâm hỏi một câu: [Hạng mục đó của tập đoàn Vạn Duyệt thế nào rồi?]
Giản Hàng: [Đang cố gắng tranh.]
Nếu đổi thành hạng mục của công ty khác, anh còn có thể giúp khơi thông quan hệ cho Giản Hàng để sớm lấy được hạng mục, chỉ có tập đoàn Vạn Duyệt, anh tâm có thừa nhưng sức không đủ.
Đàm Phong: [Anh còn có cuộc hẹn, đợi về nước tìm em ăn cơm.]
Giản Hàng: [Anh bận đi, em không có chuyện gì nữa.]
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện, Tần Mặc Lĩnh dùng bữa xong từ quán cafe đi ra. Anh mở cửa xe, không ngồi lên, nhìn cốc cafe trong tay Giản Hàng.
"Còn chưa uống xong?"
"Còn mấy ngụm."
"Uống xong đưa cốc cho tôi."
Giản Hàng hơi ngửa đầu, còn thừa không nhiều cafe, cô uống hết trong một hơi.
Tần Mặc Lĩnh có chứng sạch sẽ, trong xe trước giờ không đặt thùng rác, cũng không cho phép bất kì ai vừa ăn vừa uống trên xe của anh, hôm nay Giản Hàng phá lệ, mà lệ này còn do anh chủ động cho phá.
Giản Hàng hơi ngại khi để cho anh vứt cốc.
"Tự tôi vứt."
Tay của Tần Mặc Lĩnh đã giơ đến. "Đưa tôi."
Cách vài mét ở ven đường có một chiếc thùng rác, Tần Mặc Lĩnh cầm theo chiếc cốc rỗng bước qua. Hành động này của anh bị quản lý và nhân viên trong quan trông thấy. Các cô càng thêm tò mò, người trong xe rốt cuộc là ai, ấy vậy mà có thể sai khiến được Tần Mặc Lĩnh đi vứt rác.
Xe ô tô rời khỏi quán cafe, lái đến bar.
Giản Hàng rất ít khi đi bar, chủ yếu là không có thời gian, cô thích nơi có thể thả lỏng hoàn toàn kiểu như bar, giống như trong game, ai cũng không quen biết ai.
"Thường xuyên đi bar?" Tần Mặc Lĩnh tìm cô nói chuyện.
Giản Hàng lắc đầu: "Mấy năm không đi rồi. Ngày trước từng đi cùng bạn."
Tần Mặc Lĩnh không biết bản thân bị sao, cô nói từng đi cùng bạn, điều anh nghĩ đến là có phải từng đi cùng bạn trai, nên nói là bạn trai cũ.
Cô trước đó từng có mấy mối tình, từng thích ai, bạn trai cũ là ai, anh hết thảy không biết, cũng chưa từng quan tâm. Không biết người đàn ông mà cô thích là kiểu như thế nào, vì sao sau đó lại chia tay.
Giản Hàng tưởng Tần Mặc Lĩnh sẽ còn nói chuyện gì đó với cô, sau đó anh cúi đầu nhìn điện thoại, coi như kết thúc cuộc nói chuyện.
Bọn họ đến bar lúc mới 8 giờ, người trong bar đã không ít, nhưng vẫn chưa phải thời gian náo nhiệt.
Giản Hàng đi thẳng đến quầy bar, tìm chiếc ghế ngồi xuống.
"Em đợi chút nữa rồi gọi rượu."
Tần Mặc Lĩnh không ngồi, đứng bên cạnh cô, tìm một dãy số gọi đi. Đầu bên đó rất nhanh đã nhận.
"Anh Tần, có chỉ thị gì vậy?"
"Tôi đang ở bar của cậu, lấy hai chai rượu ngon cho tôi."
Rượu ở quán bar, cách chế rất nhiều.
"Anh... anh ở bar?"
Ông chủ quán bar không dám tin, thân phận như vậy của Tần Mặc Lĩnh, bàn chuyện làm ăn không thể nào đến bar bàn được, điều quan trọng nhất là Tần Mặc Lĩnh không thích nơi huyên náo.
"Ừ. Vừa từ quán cafe của cậu ra."
"......" Chuyện gì thế?
"Anh Tần, anh sao không nói sớm, em bên này có cuộc hẹn, đợi em ứng phó một lát em lập tức qua chỗ anh."
"Cậu cứ bận đi, không cần qua đây."
Tần Mặc Lĩnh nói: "Để người lấy hai chai rượu ngon cho tôi."
"Được được, em đi sắp xếp ngay."
Tắt cuộc gọi, Tần Mặc Lĩnh ngồi xuống ghế bên cạnh. Giữa anh và Giản Hàng cách nhau hơn một mét, hai người không nói chuyện, nhìn thế nào cũng không giống hẹn nhau cùng đến bar, không có ai giống như hai người, đến uống rượu thôi mà cách xa nhau như vậy.
Rượu của hai người còn chưa lấy tới, đã có một người đàn ông trẻ tuổi kéo theo ghế quầy bar, chen vào giữa Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng, mỉm cười chào hỏi với Giản Hàng.
Người đàn ông trẻ tuổi tưởng Giản Hàng tới một mình, thế là tranh thủ từng phút từng giây lên trước bắt chuyện.
"Xin lỗi, làm phiền anh nhường một chút." Giản Hàng chỉ phía sau người anh ta. "Tôi đến cùng anh ấy."
Người đàn ông nghe thấy Giản Hàng nói có bạn đi cùng, anh ta quay đầu nhìn xem đối phương trông như thế nào, dù gì thì anh ta đối với tướng mạo của bản thân khá là tự tin, bắt chuyện chưa từng thất bại.
Vừa quay đầu lại không cẩn thận đã chạm vào ánh mắt lạnh thấu xương của Tần Mặc Lĩnh, khiến anh ta không rét mà run.
Tần Mặc Lĩnh chân dài đặt trên đất, không nói lời nào, cho dù ngồi đó cũng không nói gì, khí thế cũng áp đảo hơn người ta nhiều lần.
Người đàn ông trẻ cười ngượng ngập: "Không biết hai người đi cùng nhau, làm phiền rồi, tôi cũng đang đợi người."
Tiện tay chỉ bên cạnh.
"Tôi đến bên cạnh đợi."
Anh ta nhấc theo chiếc ghế nhanh chóng đi xa.
Rượu được đưa đến, người pha chế rượu pha cho mỗi người bọn họ một ly.
Giản Hàng trước đó bị viêm dạ dày ruột cấp tính, không dám uống nhiều rượu mạnh, nếm chút là được.
"Tôi không uống được nhiều như thế, nửa cốc thôi."
Tần Mặc Lĩnh: "Rượu này không sao."
Rượu là rượu ngon mà bạn anh cất riêng, không phải hàng kém trộn lẫn hàng tốt, có anh ở đây, cô dù có uống nhiều cũng không sao.
Giản Hàng nghe anh nói không sao, cô tưởng rượu bốc chậm, yên tâm uống.
Tần Mặc Lĩnh không tập trung uống rượu, nghĩ đến vừa nãy tên đàn ông trẻ chen giữa anh và Giản Hàng, anh đứng dậy, di chuyển ghế bar của mình về bên phía Giản Hàng.
Giản Hàng nghiêng mặt nhìn, hai chiếc ghế gần như là sát gần nhau, trước đó hai người họ cách xa, người đàn ông trẻ đó mới có cơ hội chen vào ngồi giữa hai người.
Bây giờ giữa hai người không đủ để cho bất kì ai xen vào, Tần Mặc Lĩnh ngồi xuống, dựa rất gần cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top