Chương 2

    Tôi gặp cậu vào một ngày đẹp trời . Chuyện thời tiết tôi không nhớ rõ . Vì thực ra khi mà mình gặp người mình yêu , trời dẫu có mưa thì cũng trở thành một ngày đẹp trời...
     Cậu là Phong thủ môn của đội mặc áo màu xanh đen. Tôi là Miên , không mặn mà thể thao cho lắm . Nhưng tôi chụp ảnh khá và đó cũng là lý do duy nhất để tôi ngược nắng gió vật vờ trên sân . Anh chủ nhiệm đội bóng nhờ tôi làm tay phó nháy cho trận trao giải năm nay . Nói phó nháy cho oách , vẫn là ngược nắng gió vật vờ trên sân .
     Tôi ngồi bên mé cỏ cách khung thành mấy bước chân , nên trong mười mấy cầu thủ tôi nhìn thấy Phong rõ nhất . Cậu cao và chắc nịch , đôi lông mày rậm trông rất trang nghiêm . Và cậu nghiêm thật , mặt chẳng buồn chẳng vui , miệng chẳng cười chẳng nói . Chỉ thỉnh thoảng hét lên rằng một kèm một , hai kèm một , rằng chuyền sớm , rằng số 19 tập trung . Chỉ thế thôi . Mắt cậu vừa sắc vừa lạnh , nếu phải đá phạt đền mà Phong làm thủ môn , thì tôi bỏ bóng nghỉ ngơi.
      Rồi tôi định đổi góc máy . Chỉ vừa loay hoay đứng dậy thì bóng xoáy lao tới . Lao thẳng vào khung thành . Phong đổ người về một phía , xoạc chân trái đá quả bóng sang tuất sân bên cạnh . Sân cỏ nhân tạo tung tóe những chấm cao su đen đen . Tôi chộp lại khoảnh khắc đó , bấm máy liên hồi . Để mặc những chấm cao su bay văng trên quần áo . Ờ tấm cuối cùng , Phong nhìn tôi . Ngạc nhiên như thể cậu chỉ vừa mới phát hiện ra thôi .
        "Này cậu ơi ,ra ngoài đi thôi . Ngồi gần khung thành kiểu gì cũng bị ăn bóng đấy . "
       Giọng cậu ấm áp như ánh mặt trời . Tôi gật đầu , lật đật chạy sang ngoài đường biên . Phong lại quay về đứng giữa khung thành , trận đấu chờ hồi còi để được tiếp tục . Trước khi rời khỏi tấm lưới chắn , tôi có ngoái nhìn Phong một chút . Rồi trong nửa giây ngắn ngủi , Phong cũng đảo mắt nhìn ra chỗ tôi . Tiếng bước chân chạy lộp bộp trên sân , tôi cứ nghĩ nửa giây dài như cả đời .
        Ngồi trong vòm che , tôi chăm chú ngồi soát lại những tấm ảnh lưu trong máy . Chỉ biết trời đứng bóng và bóng nắng lao cao dưới mũi giày .
        Gió lùa sau lưng áo . Mát rượi như tắm mưa và Phong cũng đến , cậu kê ghế ngồi bên cạnh , cúi người cột lại dây giày . Cái xoáy tóc ánh lên trong nắng , cổ tay trầy vài chỗ đỏ hoe . Nắng gắt làm tan chảy hết tảng băng trôi , chỉ còn lại ở Phong một chút dịu dàng rất nhẹ .
       Rồi khi ấy tôi đã mong , gặp Phong lần này không phải là lần sau cuối . Lần sau gặp lại mong cậu nở với tôi một nụ cười.
      Thế là tôi tìm trong túi áo miêng băng cá nhân , chìa ra trước mặt Phong .
     " Chào Phong mình là Miên ... Cậu nhớ tên mình nhé !!"
       Phong ngẩng mặt lên . Trong nắng trưa một ngày cuối hạ , hai người lạ dịu dàng nhìn nhau ....
  
                           ***

Ai thương tao 😢 vote đi mà
       

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top