CHƯƠNG 2: NỢ EM THU VÀNG
Biển đêm hun hút, sâu thẳm và khó lường. Những ngọn sóng bạc đầu thi nhau xô vào bờ, tiếng sóng vỗ đều đặn hòa với tiếng gió tạo thành bản hòa tấu tuyệt vời của thiên nhiên. Vị mặn biển khơi lồng lên, thấm vào từng kẻ tóc, rít ráy và khó chịu. Nguyệt với tay ra sau kéo chiếc mũ áo trùm kín đầu rồi lắc lư theo điệu nhạc của đất trời, lén đưa mắt qua thanh niên bên cạnh. Cậu thiếu niên ngày nào giờ đã rắn rỏi khoác lên mình dáng vẻ chững chạc của người lớn. Thời gian cũng có công lớn khi giúp những đường nét trên khuôn mặt ấy ngày càng ấn tượng và thu hút. Có thể 2 năm không đủ để một con người trưởng thành nhưng cú sốc tình cảm và cú trượt đại học ở ngay tuổi 18 cũng khiến con người ta phải thay đổi ít nhiều. Minh trầm tĩnh hơn xưa, nét mặt luôn phảng phất một nỗi buồn vô hình.
- Hai đứa chia tay lâu chưa? Nguyệt đưa mắt ra biển, chăm chú nhìn ánh sáng le lói từ ngọn hải đăng xa xa
- Ba tháng rồi.
- 2 năm ngọt ngào vậy sao lại chia tay?
- Ngọt quá nên kiến bu vào.
Nguyệt bật cười, cậu thiếu niên ngày nào của cô vẫn còn đó, vẫn rất nhuần nhuyễn lối nói ẩn dụ. Minh quay qua nhìn cô gái nhỏ bé trong chiếc mũ trùm đầu, bóng dáng Nguyệt lọt thỏm giữa màn đêm. Nét ngây thơ ngày xưa vẫn đọng lại trong từng ánh mắt, cái nhíu mày hay vẻ mặt hờn dỗi. Vài sợi tóc vàng ngắn cũn bay ra khi Nguyệt quay đầu nhìn quanh, Minh nhớ mái tóc đen dài trước kia. Hình ảnh cô bạn bàn trên hay quay xuống líu lo đủ thứ chuyện hiện ra, rõ ràng và rành mạch.
- À này, đã chuẩn bị gì chưa? Nguyệt chớm chớm mắt
- Nói gì dễ hiểu chút đi!
- Kỉ niệm 18 năm ngày một thiên thần chào đời
- À. Anh sẽ tặng bé cưng một chiếc lá vàng mùa thu, chịu không?
- Thôi bỏ đi...Ê máy bay kìa! Nguyệt reo lên, phấn khích ngửa đầu dõi theo vật sáng đang di chuyển giữa bầu trời đêm, lại thì thầm "Tặng một chiếc máy bay thì được."
- Lần đầu thấy máy bay hả? Minh nhíu mày.
- Tao thích đi máy bay. Vừa rồi bay vào Sài Gòn thi đại học đó.
- Vài bữa tao vào Sài Gòn đi làm tuyển mày vô ở chung, chịu không? Minh nháy mắt, trưng ra nụ cười đầy dụ dỗ
- Mơ đi. Nguyệt bĩu môi, vẫn bằng dáng điệu trẻ con năm xưa, Minh thích chí đưa tay xoa đầu. Những ngón tay thon dài, ấm áp chạm vào dải lụa mềm mại ngày xưa...Thời gian thấm thoát thoi đưa. Có những thứ tưởng như đã chìm sâu vào quên lãng, đã bị thời gian và vô số thứ khác vùi lấp, thế nhưng chỉ cần một làn gió, một cái chạm nhẹ, những thứ ấy lại hiện ra rõ mồn một, chân thực và sống động.
- Sao đi học mà còn đi làm thêm cafe cho cực vậy?
- Đi làm mới gặp lại mày chứ không đi làm sao gặp được nhau rồi ngồi đây cho mày hỏi lý do. Nguyệt cười xòa
- Con điên! Hai năm mà vẫn chưa bớt xàm.
Nguyệt lại cười. Cô thích nghe Minh bảo mình điên, khùng, hâm... Kỳ lạ!
- Liền ba hôm nay tao đi nhậu đó, mày có thích con trai nhậu nhẹt không? Nguyệt chưa kịp trả lời Minh đã tiếp lời. "Mà tao như thế này có đủ tiêu chuẩn làm chồng mày chưa? Người như tao làm chồng mày mày có thích không?"
- Có thể hỏi câu nào thực tế một chút được không? Chồng con gì giờ này! Mà tự nhiên lại hỏi chuyện này?!
- Hỏi vui thôi.
- Cỡ 25 tuổi mà hai đứa đều ế thì ưng nhau cũng được. Nguyệt gật gật vẻ tâm đắc
- Thôi Nguyệt, thích ta rồi chi nữa, 25 tuổi đồ... Minh cười thật tươi, mắt rạng rỡ như sao đêm. Nguyệt đã vài lần bắt gặp ánh mắt ấy, ánh mắt có sức hút như hố đen vũ trụ.
- Mưa rồi!
Ánh sáng trắng lóa lên, cả vùng trời sáng rực như ban ngày, rồi đột ngột im lìm, tối tăm. ĐÙNG!!! Một tiếng nổ vang. Vài hạt mưa rơi lất phất, biển đêm vùng vằng dậy sóng. Nguyệt đứng dậy, chạy vội về phía xe của mình lấy ra một cái áo mưa tiện lợi màu xanh, nhỏ xíu, ngồi xuống bên cạnh Minh rồi che lên đầu cả hai, cười khúc khích đầy thích thú.
- Xí nữa mưa to hẳn về, ngồi ngắm mưa chút đi.
- Mưa về tao đau là phải mua thuốc cho tao đó nghe chưa! Cậu thanh niên vui vẻ nói, điềm nhiên đưa một tay lên đỡ áo mưa trên đầu, một tay choàng qua vai cô gái. Biển, đêm, sóng, mưa, sấm, chớp...đẹp đến mức để ngồi ngắm như vậy chăng, hay giây phút ở bên cạnh một ai đó đẹp đến mức khiến người ta bất chấp tất cả?
Đêm đó, trời mưa thật, hôm sau, Minh đau thật. Có ai đó mua vài viên thuốc cảm lặn lội đem đến tận nhà của người bị ốm.
- Có gói bánh với hộp sữa nữa đó, ăn đi rồi uống.
- Ờ... Minh ngập ngừng. Ánh mắt mệt mỏi vì cơn cảm lạnh, quầng mắt sâu hõm, làn da nhợt nhạt dưới ánh đèn đường, Minh từ tốn cầm lấy bao bánh, thuốc. Ngần ngại cảm ơn bằng nụ cười, bằng ánh mắt và bằng cả cơ thể đang đau ốm. Một thanh niên yếu ớt, hiền lành nom như con mèo nhỏ bị bỏ đói, chẳng còn là cậu thanh niên lanh lợi, mạnh mẽ mọi khi. Trống ngực đập thình thịch. Là thương cảm nảy sinh với một loài sinh vật yếu đuối, hay thương yêu lớn lên cũng đối với sinh vật yêu đuối đó. Mặt nóng ran, bối rối, Nguyệt giữ chặt tay ga của chiếc xe, bình tĩnh cất lời "Vô nhà đi, về đã" rồi nhanh chóng phóng xe chạy đi. 3 tiếng "về cẩn thận" cứ văng vẳng bên tai.
"Không ngờ mày có lòng tốt vậy luôn đó. Dễ thương quá, cảm ơn, cảm ơn nhiều thiệt nhiều ^^"
Nguyệt mắt chữ A miệng chữ O ríu rít cảm ơn tên bạn đã mang cho mình món quà đặc biệt vào cuối ngày sinh nhật. Cô đã mong đợi, cũng đã thất vọng khi Minh bặt vô âm tín mấy ngày nay. Rồi bất ngờ, vỡ òa khi nhìn thấy tên cậu hiển thị trên màn hình điện thoại. Minh đứng dưới tán cây hoa giấy, vòng tay trước ngực, sương đêm vương trên bờ vai săn chắc, lấp lánh dưới ánh trăng. Mắt cậu lơ đãng dõi theo những đám mây mờ ảo trên trời rồi bất chợt chuyển đến cô gái đang bước ra từ cổng hoa. Màn đêm u tịch không sao làm mờ được nét trẻ con tinh khôi trong từng chuyển động của cô. Hầu như mọi người, ai cũng muốn được sở hữu một đứa trẻ, để có thể chơi đùa, chiều chuộng và bảo vệ. Minh nghĩ thoáng qua rồi nhẹ nhàng bảo:
- Nên thiết thực hơn, gọi anh đi.
- Là người yêu mới gọi!!!
Nguyệt không cần phải suy nghĩ, thẳng thắn trả lời ngay, cô rõ lòng mình đang trông đợi điều gì. Cô cảm nhận được tình cảm của mình lẫn tình cảm của Minh. Nguyệt đã đợi cậu mở lời từ 2 năm trước. Lúc đó, Nguyệt đã lưỡng lự giữa Minh và mối tình đầu, nhưng cuối cùng, Nguyệt không chọn ai trong hai người đó. Cô đã chọn ở bên một người khác, rồi một người khác nữa, dẫu những cảm giác ban đầu đều không phải là tình yêu. Những mối tình chớp nhoáng dẫu chứa nhiều xúc cảm nhưng thiếu đi rung động tận đáy lòng đều trở nên vô nghĩa. Rốt cuộc, đến giờ phút này, Nguyệt vẫn chỉ một mình. Cô đơn. Khi thực sự cô đơn con người ta mới biết mình thực sự muốn ở bên cạnh ai.
Minh định cất lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu nhíu mày nhìn tên người gọi rồi tắt máy không nghe. Nét mặt đanh lại rồi giãn ra, Minh mỉm cười tự nhiên:
- Nhưng bây giờ chưa muốn có người yêu.
Mặt cậu thản nhiên, tay nắm chặt chiếc điện thoại di động. Minh đã đắn đo, cân nhắc trong phút chốc trước khi đưa ra câu trả lời. Minh đã lường trước hệ quả của nó. Câu nói của Minh như ca nước lạnh tạt vào một người đang bị sốt rét giữa mùa đông lạnh giá. Sự bất ngờ mang tính thất vọng lẫn thất bại hiện rõ trên mặt Nguyệt. Cô hít một hơi thật dài, khoanh tay ôm lấy mình, tự dưng thấy lạnh quá đỗi. Nguyệt đã định cất lời hỏi Minh tại sao, nhưng rồi lại thôi. Khi người ta không muốn, bất cứ lý do nào cũng chỉ là ngụy biện, Nguyệt nhất định không muốn nghe những lời ngụy biện. Không khí bỗng ngột ngạt. Nguyệt cuối gằm mặt nhìn món quà Minh tặng, tay mân mê, đột ngột ngước lên hỏi:
- À, lá vàng mùa thu của ta đâu?
Minh im lặng nhìn tán lá xum xuê của cây hoa giấy trên đầu, rồi nhìn Nguyệt, chậm rãi như muốn thêm từ gì đó rất quan trọng vào câu nói của mình nhưng cuối cùng vẫn chọn cách nói rút gọn.
- Thích phải không? Thích thì chờ, được không?
Dường như Nguyệt đã hiểu, cô im lặng quan sát khuôn mặt của Minh. Đôi chân mày rậm, đôi mắt cười hiền lành, sống mũi cao, môi trái tim, vẻ lạnh lùng quen thuộc... Nguyệt thích, đúng là cô rất thích. Nhưng chờ, vì sao phải chờ, chờ đến bao giờ? Nguyệt không muốn trì hoãn thêm bất cứ giây phút nào nữa. Tình yêu, đôi khi giống như một mầm cây đã ngủ vùi trong đất nhiều tháng ngày, tưởng sẽ không bao giờ trỗi dậy, nhưng đột nhiên lại thức tỉnh, trở mình vươn lên mạnh mẽ. Nguyệt nhón chân đặt mầm cây của mình lên môi kẻ đối diện. Gió ngừng thổi, lá cũng im lìm, cả đêm thu ngập ngụa trong sắc vàng của ngọn đèn đường. Bóng dáng hai con người u tịch và hoang sơ. Có tiếng bước chân ai vội vã. Rồi có tiếng lá vàng khô vỡ vụn dưới chân, ai đó nghe như vỡ vụn trong lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top