cuoi chon loc

:: Những câu không thể nói nhanh ::

Tin hay không ? ^_^

1. Ông bụt ở chùa bùi cầm bùa đuổi chuột

2. Ông Lê nin lên núi lấy nước nấu lòng

3. Buổi trưa ăn bưởi chua

4. Con lươn nó luồn qua lườn

5. Nồi đồng nấu ốc, nồi đất nấu ếch

6. Con cá mòi béo để gốc quéo cho mèo đói ăn

7. Chị nhặt rau rồi luộc em nhặt rau luộc rồi

8. Lúa nếp là lúa nếp non; Lúa lên lớp lớp lòng nàng lâng lâng

9. Lúa nếp là lúa nếp làng; Lúa lên lớp lớp làm lợn no nê

10. Đầu làng Bông,băm măng,bát mắm.Cuối làng Bông bát mắm,băm măng.

11. Anh Hạnh ăn hành hăng

12. Luộc hột vịt lộn, luộc lộn hột vịt lạc, ăn lộn hột vịt lạc, luộc lại hột vịt lộn lại lộn hột vịt lạc

13. Lúc nào lên núi lấy nứa về làm lán nên lưu ý nước lũ

(' Happy Ending ^_^ ')

:: Truyện cười chọn lọc 5 ::

1 - 2 - 3 - 4 - 5

(¯'°·. - Không có vua - .·°'¯)

Mộng Nương là một thôn nữ xinh đẹp ở làng Đông. Da nàng trắng, tóc nàng đen, còn dáng nàng đi thì đến ông lão cũng phải ngoái nhìn.

Nàng lớn lên bên khung cửi với nghề quay tơ dệt lụa. Đến tuổi trăng sắp tròn, nàng đem lòng thương yêu chàng Đực làm nghề sửa xe ngựa đầu thôn. Nhưng nàng đẹp quá, tiếng đồn lọt đến tai vị quan chuyên đi tuyển cung phi mỹ nữ cho vua và nàng lập tức được tiến cung. Chàng Đực buồn rầu nhìn người yêu lên xe về kinh, còn Mộng Nương thì nửa vui nửa buồn chẳng biết ra sao.

Mộng Nương được vua sủng ái chừng độ vài con trăng rồi không còn được ngó ngàng đến nữa. Một hôm, không chịu nổi cảnh cô đơn, nàng ra ngoài giếng ngồi khóc. Bụt hiện lên hỏi: "Vì sao con khóc?". Nàng đáp: "Bụt ơi, con muốn có một gia đình, một người chồng luôn gần gũi bên con". Bụt lắc đầu: "Nhưng con đẹp quá, con mà có ở hang cùng ngõ hẻm nào rồi cũng bị kéo vào cung". Mộng Nương tức tưởi: "Vậy Bụt hãy cho con sống ở một nơi nào đó không có vua". Bụt suy nghĩ rồi gật đầu, phất nhẹ chiếc phất trần. Mộng Nương thiếp đi.

***

Nàng tỉnh dậy ngay tại nhà mình ở thôn Đông. Vẫn cha mẹ, anh chị em nhưng cảnh sao khác quá. Làng xóm đã biến thành phố thị; khung cửi, quay tơ không còn nữa, nhà nàng đã trở thành một quán bia hơi. Hỏi thăm thì biết đã hơn 100 năm trôi qua kể từ khi nàng chợp mắt sau cái phất nhẹ của Bụt. Hỏi thăm nữa mới biết rằng bây giờ chẳng có vua và chuyện làm vợ vua ngày trước chỉ một mình nàng biết.

Hỏi thăm tiếp mới hay bây giờ cũng có chàng Đực ngày nào, nhưng thay vì sửa xe ngựa thì chàng lại sửa xe gắn máy ở đầu phố.

Mộng Nương vô cùng mừng rỡ, nàng quyết lần này sẽ lấy Đực làm chồng. Nhưng gia đình đã đăng ký cho nàng đi thi hoa hậu.

Mộng Nương không khó khăn lắm để lọt vào vòng chung kết. Và nàng đã chiến thắng bằng chính sự ngờ nghệch của mình. Nàng được cho điểm cao nhờ đã đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống trong trang phục áo tắm. Nàng được vỗ tay hoan nghênh trong trang phục tự chọn là xiêm y của một... cung phi.

Cuối cùng trong phần ứng xử, khi được hỏi: "Bạn thấy tính ưu việt của xã hội chúng ta đang sống là gì?". Nàng trả lời không cần suy nghĩ: "Không có vua". Khi khán giả còn đang ngơ ngác thì anh chàng MC đã nhanh chóng "dịch" ra giùm: "Ý là cô Mộng Nương cho rằng chế độ phong kiến đã hoàn toàn kết thúc".

Câu hỏi thứ hai: "Bạn quan niệm thế nào về hạnh phúc gia đình?" được nàng đáp ngay: "Tôi muốn mình là vợ duy nhất của chồng tôi". Chàng MC "dịch" tiếp: "Ý cô Mộng Nương ca ngợi quy định một vợ một chồng của xã hội chúng ta". Nàng được điểm tuyệt đối! Mộng Nương đăng quang!

Nhưng nàng không lấy chàng Đực làm chồng được. Mẹ nàng bảo bây giờ Đực không đáng xách dép cho nàng, cha nàng khuyên nên lấy chồng tỷ phú, còn em trai nàng bảo là chị phải chọn ngoại kiều. Nhưng nàng bận rộn quá chưa chọn lựa được, nàng còn phải đi làm từ thiện, đi quay phim quảng cáo, đi dự tiệc tùng, đi biểu diễn thời trang và cả đi đóng phim truyện nữa...

Chẳng bao lâu sau đó nàng cũng gặp được một chàng galăng, lịch thiệp và giàu có. Chàng tặng nàng một căn nhà màu tím ba tầng lầu. Sáng chàng đón nàng đi điểm tâm bằng xe Nhật, trưa đi ăn bằng xe Ý và tối đi nhà hàng bằng xe Mỹ. Nàng quyết định làm vợ chàng.

Cũng được... vài con trăng, chàng bị bắt. Té ra bấy lâu nay nàng toàn phải xài những đồng tiền bất chính. Có người bảo rằng tội của chàng phải ngồi gỡ chừng hơn 10 cuốn lịch.

Đau đớn tột cùng, Mộng Nương chạy đi kiếm một cái giếng để khóc gọi Bụt. Nàng khóc hoài khóc mãi chẳng thấy Bụt đâu, mãi thật lâu mới thấy một cô gái hiện ra xưng là... thư ký của Bụt. Cô ta bảo rằng nàng phải chờ thôi vì chẳng hiểu sao bây giờ nhiều người khóc gọi Bụt quá nên ai cũng phải xếp hàng chờ đến lượt!

(¯'°·. - Chỉ dẫn không chính xác - .·°'¯)

Trong một nhà hàng hạng sang, một người khách đột nhiên bị Tào Tháo đuổi đến tận Giang Đông. Ông ta cuống quýt gọi phục vụ đến để tìm nơi giải quyết.

- Xin lỗi ngài, chúng tôi đang có một số sửa chữa ở phía sau, vì thế nhà vệ sinh đã thay đổi vị trí. Ngài đi dọc hành lang, đến cửa đầu tiên bên trái, rẽ phải, thấy cái cửa thứ 5 bên trái thì rẽ phải tiếp, sau đó...

Tóm lại, người đàn ông trong lúc cấp bách cuối cùng cũng tìm được căn phòng nhỏ, bên trong có một cái lỗ (đang sửa chữa mà). Không chần chừ được nữa, ông trút bầu tâm sự.

15 phút sau, ông quay lại phòng ăn. Nơi đây không còn một bóng người, chỉ còn bà chủ đang cố lau chùi những vết màu nâu nâu vàng vàng, miệng lẩm bẩm chửi rủa:

- Quỷ tha ma bắt thằng khốn nạn nào ị vào hệ thống ống thông hơi!

(¯'°·. - Có thể còn tồi tệ hơn - .·°'¯)

Bà mẹ đẩy cửa bước vào phòng con gái và thấy một bức thư trên giường. Tay run run bà cầm bức thư lên đọc.

"Mẹ yêu dấu,

Con rất buồn và tiếc phải báo cho mẹ rằng con phải ra đi với bạn trai của con.

Con đã tìm thấy niềm đam mê của con - anh ấy rất tốt, nom rất nam tính với chiếc khoen vàng trên tai và chiếc môtô phân khối lớn.

Chưa hết đâu mẹ, con đang mang bầu và anh John nói rằng chúng con sẽ rất hạnh phúc trong căn nhà di động của anh ở trong rừng.

Anh ấy muốn có thật nhiều con và mẹ biết đấy, đó cũng chính là giấc mơ của con.

Con xin mẹ cầu nguyện cho chúng con và cho khoa học tìm ra thuốc chữa bệnh AIDS. Anh John xứng đáng được khỏi bệnh.

Xin mẹ an lòng, con đã 15 tuổi, con biết cách tự chăm sóc. Chúng con sẽ gặp mẹ một ngày gần đây để giới thiệu với mẹ những đứa con của con.

Chào mẹ.

Julie

TB: Tất cả chỉ là chuyện đùa thôi, con đang ở nhà Melamic, bạn gái cùng lớp. Con chỉ muốn mẹ hiểu là có những chuyện còn tồi tệ hơn những điểm số ghi trong học bạ".

(¯'°·. - Ai là ai? - .·°'¯)

Hai bà lão ngồi trong cabin một chiếc xe tải lớn, mắt cả hai kèm nhèm nên khó nhìn đường. Họ gặp ngã tư đầu tiên. Đèn giao thông đỏ báo dừng, nhưng họ vẫn vượt qua. Bà lão ngồi ở ghế bên tự nhủ: "Có lẽ mình đã nhầm".

Vài phút sau, họ tới ngã tư thứ hai, đèn đỏ lại bật lên và một lần nữa họ lại vượt qua đèn đỏ. Lần này, bà lão nọ đã khá chắc chắn là mình đã vượt đèn đỏ, nhưng cũng nghi ngờ vì có lý nào bà lại nhìn rõ hơn bà kia được. Lo lắng, bà quyết định sẽ thật là chú ý ở ngã rẽ sau.

Vài phút sau, họ tới ngã tư thứ ba, lần này thì chắc chắn, xe đã vượt qua đèn đỏ rất thoải mái.

- Ê này! - Bà quay sang bà lão kia nói - Bà có biết là mình đã chạy xe vượt qua ba cái đèn đỏ một lúc không đấy hả bà già ấm ớ kia? Bà có thể đã giết cả hai chúng ta rồi đấy.

Bà kia giật mình:

- Ôi thế sao? Tôi là người cầm lái ư?

(¯'°·. - Để dễ hình dung - .·°'¯)

Để dễ hình dung

Một người phụ nữ đi gặp bác sĩ để khám thai. Đây là lần đầu tiên cô ta mang thai. Khám xong bác sĩ hỏi thân chủ của mình có gì thắc mắc không.

- À! Tôi chỉ hơi lo lắng một tý lúc chuyển dạ, nó có đau lắm không?

Bác sĩ đáp:

- Còn tuỳ, cơn đau của từng người phụ nữ khác nhau, từng ca khác nhau, nhưng thật khó mà diễn tả được cơn đau.

- Nhưng bác sĩ có thể giúp tôi hình dung cụ thể không? - Người phụ nữ nài nỉ.

- Thôi được! Túm lấy môi trên của cô và kéo nó ra

- Thế này được chưa?

- Hơn thế nữa!

- Thế này?

- Không! Hơn nữa!

- Thế này!

- Đúng rồi! Có đau không?

- Hơi hơi thôi!

- Bây giờ kéo căng nó qua khỏi đầu xem nào!

- !!!

(¯'°·. - Vua lười - .·°'¯)

Sáng nọ ở một khu du lịch, anh chàng du khách đang lang thang ngoạn cảnh thì bắt gặp một người đang ngồi câu cá. Cần câu lúc đó đã rung lên bần bật mà người đi câu cứ ngồi điềm nhiên như không biết.

- Kìa anh kia! - Chàng du khách thảng thốt đánh thức người câu cá - Nhìn kìa, cá cắn câu rồi đấy.

- Tôi biết rồi! - Anh chàng lười biếng nhìn lướt xuống mặt nước. - Nếu anh không phiền thì ra nhấc hộ cái cần câu lên hộ tôi cái.

Anh chàng du khách ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo.

- Giờ anh lấy cá ra, lắp mồi mới vào rồi cho cần xuống nước hộ tôi cái.

Một lần nữa, người du khách làm theo. Xong đâu đấy, anh ta quay sang mỉa mai:

- Này anh bạn, với một người lười nhác như anh đây thì nên lấy vợ sinh con để nó làm những việc này cho anh chứ.

- Ý hay đấy! - Người câu cá hoạt bát hẳn lên. - Anh biết tìm một bà bầu ở chỗ nào thì chỉ cho tôi đi!

---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ----------

:: Truyện cười chọn lọc 4 ::

1 - 2 - 3 - 4 - 5

(¯'°·. - Luật sư trung thực - .·°'¯)

Một nữ chuyên gia tư vấn bắt đầu tách ra thành lập doanh nghiệp riêng. Là một phụ nữ tỉnh táo và cần mẫn, chẳng mấy chốc bà đã làm doanh nghiệp của mình phát triển đến mức cần tuyển thêm một số luật sư để làm nhân viên tư vấn.

Bà bắt đầu phỏng vấn ứng viên đầu tiên:

- Tôi chắc rằng anh cũng hiểu, trong một môi trường làm việc như thế này, sự chính trực của mỗi cá nhân là cực kỳ quan trọng. Hãy cho tôi biết, anh có phải một luật sư trung thực không?

- Trung thực? - Ứng viên thốt lên. - Hãy để tôi kể cho bà nghe một câu chuyện để chứng minh điều đó. Tôi trung thực đến mức cha tôi cho tôi vay 15 nghìn đôla để theo học trường luật và tôi đã trả sòng phẳng đến từng xu khi tôi tham gia tranh tụng vụ kiện đầu tiên.

- Ấn tượng đấy... - Bà chủ tương lai nhận xét. - Còn vụ kiện đó là về cái gì vậy?

Viên luật sư lúng túng một giây rồi thừa nhận:

- Cha tôi kiện tôi để đòi lại tiền.

(¯'°·. - Niềm tin - .·°'¯)

Sau bữa tối và đi xem phim, chàng trai chở cô gái tới một con đường yên tĩnh ở ngoại ô và hành động. Khi nụ hôn của chàng được đáp lại nồng nhiệt, chàng liền đưa tay luồn vào trong áo nàng.

Đột nhiên, cô gái giật mình, vội vã vùng ra khỏi vòng tay chàng trai và chạy thẳng một mạch về nhà. Đêm hôm đó, cô ghi vào trong nhật ký: "Người bạn tốt nhất của một cô gái là chính đôi chân của cô ta".

Lần hẹn tiếp theo, chàng trai lại đưa nàng trở về chốn cũ. Khi men tình đương độ lên hương với những nụ hôn nồng cháy, chàng từ từ bổn cũ soạn lại. Một lần nữa, nàng lại giật ra khỏi vòng tay chàng và chạy nhanh về nhà. Đêm hôm đó, cô ghi vào trong nhật ký: "Quả nhiên, người bạn tốt nhất mà một cô gái có thể tin tưởng là đôi chân của chính mình, thực tế hôm nay cho mình thấy điều ấy một lần nữa".

Lần hẹn thứ ba, đôi tình nhân lại đến con đường cũ. Lần này, phải mãi tới khuya cô gái mới trở về nhà. Đêm hôm đó, cô ghi vào nhật ký: "Có những lúc, ta không thể tin tưởng ngay cả những người bạn tốt nhất".

(¯'°·. - Lắt léo ngôn ngữ - .·°'¯)

Một người đàn ông bước vào quán rượu. Người phục vụ chạy lại kéo ghế mời ông ta ngồi và hỏi: "Thưa ngài, ngài muốn gì ạ?".

Người khách:

- Tôi muốn gì ư? Một căn nhà lớn, nhiều tiền và một người vợ đẹp.

Bồi:

- Không phải thế! Ý tôi là, ông khao khát cái gì?

Người khách:

- Tôi khao khát cái gì ư? Có một tòa lâu đài, trở thành triệu phú và có một cô vợ nhan sắc cỡ hoa hậu.

Bồi:

- Ông lại hiểu sai ý tôi rồi. Điều ông muốn là gì?

Khách:

- Tôi thích con trai hơn, nhưng con gái cũng tuyệt. Chỉ cần nó khỏe mạnh là được.

Anh bồi bực mình:

- Cái tôi đang hỏi là ông muốn uống gì?

Khách:

- Sao cậu không nói ngay thế từ đầu? Thế cậu có cái gì?

Bồi:

- Thật lòng thì chẳng có cái gì cả. Tôi không kiếm được nhiều tiền, lại còn cả ngày phải quẩn quanh trong quán rượu để làm việc.

(¯'°·. - Không làm phiền - .·°'¯)

Một cặp vợ chồng đi nghỉ tại một khu câu cá. Người chồng thích đi câu vào lúc trời sáng, người vợ chỉ thích đọc sách. Một hôm người chồng đi câu về và muốn chợp mắt một chút. Mặc dù không quen với không khí trên hồ nhưng người vợ vẫn chèo thuyền ra ngoài để hưởng ánh sáng mặt trời.

Cô ta chèo thuyền ra xa một đoạn sau đó dừng lại và tiếp tục đọc sách. Đột nhiên, có một anh bảo vệ tiến lại gần. Anh ta dừng ngay bên cạnh thuyền của cô và hỏi:

- Xin chào quý cô, cô đang làm gì thế?

- Tôi đang đọc sách. - Người phụ nữ trả lời.

- Cô đang ở trong khu vực cấm câu cá đấy. - Anh ta nhắc

- Tôi xin lỗi thưa ngài, nhưng tôi không câu cá, tôi chỉ đọc sách thôi mà.

- Nhưng cô có tất cả các dụng cụ cần thiết cô có thể câu bất cứ lúc nào, tôi phải giữ cô lại và lập biên bản mới được.

- Nếu anh mà làm vậy tôi sẽ kiện anh về tội quấy rối tình dục. - Người phụ nữ nạt lại.

- Nhưng tôi thậm chí còn chưa đụng vào cô kia mà.

- Đúng thế, nhưng anh có đầy đủ dụng cụ cần thiết và anh có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.

Nghe đến đây anh chàng ngán ngẩm, lặng lẽ chuồn êm.

(¯'°·. - Súng phá khóa - .·°'¯)

Ông giáo làng có cô con gái đã đến tuổi cập kê. Một sáng có ba chàng trai đến cầu hôn cùng lúc, anh là thợ cưa, anh là thợ chạm và anh còn lại là sĩ quan quân đội.

Ông giáo lúng túng khó xử vì cả ba đều xứng đáng làm rể, chẳng biết chọn ai. Ông nghĩ ra một cách, bèn đưa cho ba người ba ổ khóa giống nhau và nói:

- Cứ coi như là con gái tôi bị nhốt ở trong phòng bằng ổ khóa này, anh nào mở ra trước thì sẽ được lấy nó. Nhớ là lúc mở khóa phải làm thơ vịnh đấy nhé!

Anh thợ cưa cầm lấy ổ khóa, mở đồ nghề ra, vừa làm vừa ngâm nga:

Khóa đồng dù cứng đến đâu

Anh cưa một lúc còn đâu khóa đồng.

Anh thợ chạm không kém, lấy búa và đục ra gõ chan chát rồi nghêu ngao:

Khóa đồng anh giữ trong tay

Anh đục cả ngày khóa chịu nổi sao?

Còn anh sĩ quan, sau phút đầu lúng túng chợt sực nhớ ra điều gì, vội rút khẩu súng lục đeo bên hông ra, hớn hở vịnh:

Súng anh dài chỉ một gang

Với hai viên đạn bắn tan khóa đồng.

Nghe xong, ông giáo vuốt râu cười ha hả, còn cô con gái đỏ bừng mặt. Kết quả thế nào, không nói ra thì ai cũng biết.

(¯'°·. - Nữ thư ký và sếp - .·°'¯)

Nữ thư ký và sếp

- Hai người đàn ông nói chuyện với nhau: - Tôi vừa trải qua một cuộc phiêu lưu khiếp quá cậu ạ. Cậu hãy tưởng tượng nhé, cô thư ký xinh đẹp của tớ mời tớ về nhà uống rượu để kỷ niệm sinh nhật tớ.

- Thế thì sao?

- Gượm để nghe tớ kể đã nào. Cô ấy cho tớ uống một ly Martini, cho tớ ăn ôliu và hạnh nhân muối. Cô ấy vặn một điệu nhạc êm dịu rồi bảo tớ: "Bây giờ, em sẽ tặng anh một món quà bất ngờ. Em sẽ vào buồng của em và anh cũng sẽ vào đó sau 5 phút nhé. 5 phút, anh nghe rõ chưa? Và không được sớm hơn đâu đấy!

- Tuyệt, thế mà cậu lại không bằng lòng.

- Để tớ kể nốt đã nào. Khi tớ vào buồng của cô ấy, tớ thấy đủ mặt nhân viên văn phòng và tất cả đều hát bài Mừng sinh nhật..

- Thế thì vui lắm nhỉ.

- Vui gì mà vui. Lúc ấy, tớ đã cởi hết quần áo và chẳng còn mảnh vải nào trên người.

***

Nữ thư ký nói với sếp:

- Thưa sếp, chị nhà đề nghị em mời anh ra nghe điện thoại.

- Anh ra ngay đây, nhưng khi người gọi điện nhã nhặn và lịch sự với em như vậy thì nhất định không phải là vợ anh đâu.

***

Một nữ thư ký vừa lấy sếp, cô bảo mẹ chồng

- Mẹ có biết tại sao con lấy được anh ấy không? Chắc hẳn trong số 15 thư ký, sẽ chẳng bao giờ anh ấy chú ý đến con nếu một hôm, anh ấy không gọi con lên để quở trách về các lỗi chính tả. Con bảo anh ấy rằng con sợ nghe mắng lắm, thà anh ấy cứ phát cho con mấy cái vào mông còn hơn.

(¯'°·. - Máy cũng nhầm - .·°'¯)

Hai vợ chồng cùng nhau vào siêu thị. Đến gian hàng có đặt một cái cân đo điện tử hiện đại, họ thích thú thay phiên nhau cân thử.

Khi ông chồng bước lên cân thì chiếc cân lên tiếng: "Bạn quá gầy, cần phải bồi dưỡng thêm". Đến lượt bà vợ bước lên cân thì chiếc cân không lên tiếng gì cả. Đợi một lát cũng chẳng thấy gì, bà ta bực mình quá bèn bước xuống.

Lúc này cái cân mới phát ra tiếng: "Xin các bạn vui lòng lên từng người một, đừng chen lấn".

(¯'°·. - Ga lăng không đúng chỗ - .·°'¯)

Một anh chàng đi làm trễ bước vào văn phòng với hai mắt thâm tím. Anh ta xin lỗi vì tới muộn rồi về chỗ làm việc.

- Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? - Đồng nghiệp của anh ta hỏi.

- À, chiều qua tớ đi xem đá bóng. Đang giữa hiệp, mọi người đứng dậy. Tớ nhận thấy người phụ nữ đứng đằng trước tớ có cái nội y thòi ra ngoài quần bò. Thế là, tớ quyết định tỏ ra là người đàn ông hào hoa bằng cách nhét lại nó xuống dưới cạp quần cho cô ấy. Và khi tớ làm điều đó, cô ta quay lại và đấm một phát vào mắt tớ.

- Tớ hiểu rồi! - Anh đồng nghiệp nói - Nhưng làm sao cậu lại bị tím bầm cả mắt còn lại thế?

- Là thế này, khi tớ thấy cô ta bực bội như vậy, tớ liền kéo nó lại như cũ.

---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ----------

:: Truyện cười chọn lọc 3 ::

1 - 2 - 3 - 4 - 5

(¯'°·. - Dễ lây như T5N1 - .·°'¯)

Tình hình dịch bệnh đã rất nghiêm trọng: virus T5N1 sau khi hoành hành ở Hải quan đã bùng phát tại Dầu khí, lan nhanh qua Thủy sản, âm ỉ ở Bưu chính viễn thông...

Ngay cả ở khu vực vốn có môi trường trong lành như Nông nghiệp, có kháng thể mạnh như Công an, cường tráng như Thể dục thể thao cũng có người bệnh nặng!

Ngồi trong phòng máy lạnh mà ông trưởng ban phòng chống dịch bệnh vẫn thấy toát mồ hôi. Tin tức báo dịch khắp nơi liên tục đổ về qua đường dây nóng màu đỏ, còn ông thì phải thường xuyên liên lạc với phòng thí nghiệm qua đường dây màu vàng và nói chuyện với đội phòng dịch qua đường dây màu xanh...

Chưa kịp uống hết ly cà phê G7 thì máy ở đường dây màu đỏ rung lên.

- Báo cáo anh, dịch đã bùng phát bên Bộ Buôn bán.

- Bình tĩnh nào, nói cho rõ, ở bộ phận nào? Hay cả bộ?

- Dạ tạm thời chỉ phát hiện được ở bộ phận xuất & nhập thôi ạ.

- Nghe đây, nhanh chóng cách ly người mắc bệnh, rải vôi quanh khu vực phát bệnh.

Trưởng ban nhăn mặt, bóp trán, đúng là một trận dịch tai hại. Theo báo cáo của phòng thí nghiệm, virus T5N1 là loại cực kỳ nguy hiểm, khi ẩn khi hiện và biến hóa khó lường. Hiện đã xác định được các đường lây lan: qua lỗ chân lông khi bắt tay, đếm tiền, ôm hôn, lây qua đường tiêu hóa và đặc biệt là lây cả qua đường... điện thoại. Báo cáo kết luận T5N1 là loại virus "quí tộc".

Nó có thể sống rất lâu trong điều kiện thường trên các tờ giấy bạc có mệnh giá cao hay đôla, thích trú ẩn trên da của gái gọi cao cấp, ở các món sơn hào hải vị trong những nhà hàng nhiều sao và đặc biệt lây lan nhanh ở những người có dáng bệ vệ.

Nhanh chóng tìm ra văcxin phòng bệnh và thuốc trị là nhiệm vụ được giao cho phòng thí nghiệm. Ông trưởng ban nhấc chiếc máy ở đường dây màu vàng:

- Alô, phòng thí nghiệm phải không? Công việc tôi giao thế nào rồi?

- Báo cáo anh, chúng tôi đã ninh nhừ cuốn luật hình sự rồi cho thêm vào đó nửa lít mồ hôi các thẩm phán, 3 lạng bột gỗ cạo ra từ vành móng ngựa nhưng vẫn không ăn thua, T5N1 chỉ yếu đi tí xíu...

- Thế thì các cậu chạy vào khám Chí Hòa cạo thêm vài ký vữa tường xà lim, nếu thấy vẫn chưa "xinhê" thì phóng xe ra trường bắn xúc thêm một ít đất. Kết quả thế nào báo lại ngay nhé.

Trưởng ban ngả người ra ghế. Điện thoại lại rung lên, ông giật mình nhìn vào đường dây màu đỏ nhưng không phải, lại là đường dây màu xanh.

- Alô, báo cáo anh bản danh sách các đối tượng có nguy cơ cao em đã làm xong ạ.

- Tốt lắm, đem lên ngay cho tôi.

Lướt qua bản danh sách, trưởng ban khẽ nhíu mày. Sau một lúc suy nghĩ, ông bấm điện thoại di động.

- Alô, chú Tư bên nhà đất phải không? Chỗ thân tình tôi báo cho chú biết là chú đã có tên trong danh sách các đối tượng có nguy cơ cao rồi đấy.

- Trời đất, rồi sẽ xử lý thế nào hả anh?

- Thì phải xét nghiệm, kê khai, xác minh... có thể cả phun thuốc lên người và rải vôi quanh nhà nữa đấy.

- Thôi chết... Nhưng mà anh ơi, quyền ở anh, chỉ một đường gạch ngang thôi mà xóa giùm tên cho em nhé, em chẳng có bệnh hoạn gì đâu. À, em quên báo với anh là mảnh đất gần bờ sông, cạnh khu nghỉ mát cao cấp em đã thu xếp ổn thỏa cho chị nhà rồi đấy nhé.

- Thế à, cảm ơn cậu nhé, mình rất thích cái chỗ sông nước hữu tình đó, sau này về hưu mình sẽ làm thơ. À, chuyện của cậu để mình xem lại đã nhé.

Trưởng ban chống dịch thả người xuống ghế, mắt lim dim... Bỗng ông bật dậy, thảng thốt:

- Thôi chết, đường truyền điện thoại... thằng Tư nhà đất... nhóm nguy cơ cao... T5N1... - và ông nhìn xuống các lỗ chân lông trên tay mình, mặt tái đi. Tiếng chuông lại vang lên ở đường dây màu đỏ.

(¯'°·. - Hàng siêu mỏng - .·°'¯)

Một người đàn ông tới cửa hàng thời trang nổi tiếng nhất Hollywood với ý định mua tặng vợ bộ đồ ngủ mỏng nhất có thể. Cô nhân viên tìm và đưa cho ông ta một bộ.

- Cái này giá 200 đô. - Cô ta nói

- Tôi muốn một cái khác mỏng hơn thế này nữa.

- Đây, cái này giá 250 đô.

- Tôi cần loại mỏng nữa.

- Đây là bộ mỏng nhất ở chỗ chúng tôi. Nó giá 500 đô.

- Được! Tôi lấy cái này!

Ông ta hăm hở về nhà đưa cho cô vợ yêu:

- Đây, em lên trên nhà, mặc thử rồi xuống đây cho anh xem nhé.

Cô vợ đi lên gác, mở cái hộp và nghĩ: "Bộ này mỏng thật. Lão già chắc chẳng nhận ra là mình có mặc hay không đâu".

Vì thế, cô nàng đi xuống nhà mà không... mặc gì hết, xoay một vòng trước mặt anh chồng già:

- Anh thấy thế nào?

- Chết tiệt thật! Với 500 đô đó, bọn ngốc ấy ít nhất cũng phải là cái áo đi chứ nhỉ?

(¯'°·. - Những bài tập làm văn... dựng tóc gáy - .·°'¯)

"Nhà em có một con gà. Buổi sáng thức dậy, nó nhảy từ dưới đất lên nóc chuồng, rồi lại nhảy lên đống củi, vỗ cánh và gáy ầm ĩ. Tức mình, em ném nó què chân".

Đây chỉ là một trong những "áng văn" độc đáo mà tôi đã gặp trong quá trình dạy học. Có lẽ em này chuyên đọc những truyện tranh kiểu như: "Đấm! Đá! Hự ! Bụp!..." và đã áp dụng khá nhuần nhuyễn khi làm bài văn "Tả con gà nhà em".

Còn đây là bài văn "Tả sinh hoạt một buổi tối ở gia đình em": "Ăn cơm xong, bố em ngồi uống nước, mẹ em thì rửa bát, còn chúng em cất xoong nồi. Bỗng điện phụt tắt. Bố em bảo: 'Thôi, hôm nay lại mất điện, cả nhà mình đi ngủ sớm!'". (Có khả năng nhà học sinh này ở khu vực hay bị ông điện cắt đột xuất).

Một học sinh giỏi toán của lớp, bố mẹ suốt ngày bắt "làm toán đi", thì tả cô giáo: "Chiều dài của cô giáo em là..., chiều rộng của cô giáo em là...". (Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ (...) được).

Khi cô giáo ra đề bài: "Tưởng tượng mình là Thánh Gióng lên tâu với Ngọc Hoàng những việc mình đã làm dưới trần gian", có em đã viết: "Lên đến cổng trời, ta gặp ngay ông Thiên Lôi, ông ấy cười khà khà vỗ vai ta và rủ ta vào nhà ông ấy làm vài chén rượu cho đã". Chao ôi! Sự tưởng tượng này rất có thể bắt nguồn từ thực tế em được chứng kiến các cuộc nhậu triền miên ở xung quanh.

Một học sinh mê truyện trinh thám thì tả tiết học trong lớp như thế này: "... Cô giáo em đang giảng bài, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa như làm ám hiệu: Cạch... cạch... cạch. Và sau làn kính mờ là một bóng đen đứng lặng im. Cô giáo em rón rén ra mở cửa, cả lớp im lặng hồi hộp... Trời! Thì ra là bác hội trưởng hội phụ huynh của lớp...".

Với đề bài "Em hãy tả bà nội thân yêu trong gia đình em", một học sinh "tả thực" như sau: "... Bà nội em rất hiền. Mắt bà một mí nhìn sụp xuống. Bà khoái ăn trầu, ngày nào cũng ăn, nhổ ra cái nước đỏ lòm. Bà rất thích đánh em vì em hay trốn ngủ trưa. Cái roi bà giấu sau cánh cửa. Bà sai em đi mua cho bà ly chè sương sa, bánh lọt. Vừa đi em vừa húp bớt lớp nước dừa ở trên vì nó béo lắm. Về nhà nhìn ly nước, bà sai em ra xin thêm nước dừa và chê bà bán hàng hà tiện nước dừa. Em đâu có dám xin thêm. Bà em rất cao. Thân bà cao bảy thước. Gần nhà em có mấy cái cô bán bia ôm, buổi trưa hay la lối, cười giỡn om sòm với mấy cái ông lạ hoắc ở đâu tới. Bà tức lắm, chống nạnh chửi qua. Mấy cô thấy bà cao lớn, không dám chửi lại".

Ca dao, tục ngữ vốn là những thứ rất thân thuộc với người Việt từ nhỏ. Thế mà học sinh, sinh viên của chúng ta cũng có những kiến giải rất lý thú. Một nữ sinh giải thích câu tục ngữ "Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh" như thế này: "Câu tục ngữ nói lên sự dã man của bọn giặc cướp, khi đã tràn vào làng mạc, nhà cửa thì không cứ đàn ông, mà cả đàn bà, trẻ em chúng cũng đánh đập, hành hạ...". Hay như câu "Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ" có người giải thích một cách đầy "sáng tạo": "Câu tục ngữ cho thấy sự thông minh của loài ngựa, chúng thấy có một con bị đau là cả bọn bỏ ăn ngay, để đề phòng bệnh lây lan qua đường tiêu hoá".

Thế mới biết, có rất nhiều yếu tố tác động đến việc học văn của học sinh, để chúng ta đã và đang được thưởng thức những bài văn, câu văn... dựng tóc gáy.

(¯'°·. - Tự thú - .·°'¯)

Một quý bà chạy xe quá tốc độ bị cảnh sát giao thông cưỡi môtô đuổi theo, ép vào một bìa rừng ở ngoại ô. Thấy bà ta tuy đã hơi đứng tuổi nhưng vẫn còn xin đẹp nõn nà, tay cảnh sát bèn gạ gẫm đổi khoản tiền phạt thành một cuộc vui vẻ trong bụi cây.

Sau một thoáng nhìn đánh giá ngoại hình chàng cảnh sát, quý bà gật đầu đồng ý. Khi hai người xong cuộc đổi chác và chàng cảnh sát đứng lên sửa lại sắc phục, kẻ phạm tội lên tiếng:

- Anh ơi! Trước khi chạy xe quá tốc độ và bị anh bắt phạt, em đã vượt đèn đỏ 3 lần, chạy ngược đường một chiều, vượt xe khi lên dốc, cản đường không cho xe cứu thương và cứu hoả vượt lên trước... Em xin được nộp phạt cho tất cả các lần đó!

- !!!

(¯'°·. - Giá của Tổng thống - .·°'¯)

Một bà cụ ky cóp cả đời mới được 1.000 đôla để lo hậu sự. Vốn tính cẩn thận, để tiền ở nhà thì sợ mất, cụ đem đến gửi ở ngân hàng nọ.

Trước khi giao tiền cho nhân viên ngân hàng, bà cụ hỏi:

- Nếu có chuyện gì xảy ra thì ai chịu trách nhiệm?

Nhân viên nhã nhặn:

- Nhà băng trung ương ở New York sẽ đền bù.

- Thế nếu nhà băng trung ương mất khả năng chi trả thì sao?

- Cục Dự trữ liên bang sẽ chịu trách nhiệm.

- Và... nếu Cục Dự trữ liên bang cũng bị phá sản?

- Thì Tổng thống và chính phủ sẽ phải từ chức. Thưa cụ, như thế chưa xứng đáng với 1.000 đôla của cụ hay sao?

(' Happy Ending ^_^ ')

---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ----------

:: Truyện cười chọn lọc 2 ::

1 - 2 - 3 - 4 - 5

(¯'°·. - Một cuộc sống viên mãn - .·°'¯)

Vị giáo sư triết học nọ đứng trên giảng đường và bắt đầu bài giảng của mình bằng cách đổ đầy đá cuội to vào một chiếc bình. Ông hỏi sinh viên: "Theo các anh chị, chiếc bình này đã đầy chưa?". Tất cả đều đồng ý rằng bình đã đầy.

Tiếp đó, giáo sư lại đổ thêm sỏi vào bình và lắc nhẹ cho sỏi chèn vào các khoảng trống giữa những viên đá cuội rồi hỏi lặp lại câu hỏi. Các sinh viên một lần nữa lại khẳng định rằng bình đã đầy.

Giáo sư lấy ra một bao cát nhỏ và tiếp tục cho thêm vào vào bình, lắc nhẹ cho cát chui vào các khe hở rồi lại hỏi bình đã đầy chưa. Như lần trước, cả lớp lại đồng thanh: "Đầy rồi!".

Vị giáo sư bắt đầu triết lý:

- Bây giờ, tôi muốn các anh chị dùng chiếc bình chứa đầy các loại vật chất khác nhau này như một cách nhìn nhận cuộc đời mình. Những hòn đá cuội tượng trưng cho những thứ quan trọng nhất trong đời như gia đình, người yêu và sức khỏe... Những viên sỏi tượng trưng cho những thứ như tiền tài, công việc hoặc chỗ ở - những thứ cũng quan trọng nhưng có thể thay thế được. Những hạt cát tượng trưng cho những thứ lặt vặt trong cuộc sống như trang phục, chỗ để vui chơi, ăn uống...

Giáo sư đi vào phần chính:

- Các anh chị sẽ thấy, nếu đổ cát vào đầy bình trước thì ta sẽ không có chỗ để chứa sỏi và đá nữa. Điều tương tự cũng xảy ra trong đời. Nếu ta dùng quá nhiều thời gian và năng lượng vào những chuyện nhỏ nhoi, ta sẽ thiếu tập trung vào những thứ thực sự quan trọng. Vì thế, hãy lưu tâm tới hạnh phúc của mình, hãy hò hẹn với người yêu, chơi với con cái và dành thời gian đi khám bệnh khi cần. Hãy lập thứ tự ưu tiên! Cần quan tâm tới những hòn đá trước, sau đó mới để cho sỏi và cát tràn đầy chiếc bình của mình...

Cả giảng đường rộ lên tiếng vỗ tay khi vị giáo sư kết thúc bài giảng. Đột nhiên, tiếng vỗ tay ngừng bặt khi một sinh viên đeo balô tiến lên bục giảng. Anh ta lấy ra một lon bia, bật nắp và rót vào chiếc bình của giáo sư rồi hỏi:

- Thưa giáo sư, như thế này có thể nói rằng chiếc bình đã đầy rồi chứ?

Bị bất ngờ, giáo sư không thốt lên được câu nào. Anh chàng sinh viên quay xuống phía lớp học và tự trả lời câu hỏi của mình:

- Như vậy, chúng ta có thể đi đến kết luận, rằng dù cuộc sống của các bạn có đầy đủ đến đâu đi nữa, bạn vẫn luôn có chỗ cho bia.

(¯'°·. - Kiếp người - .·°'¯)

Khi Chúa tạo ra con lừa, Người phán: "Ngươi sẽ làm một con lừa có trí tuệ khiêm tốn, làm việc quần quật từ sáng sớm tới tối mịt, thồ những gánh nặng oằn lưng mà chỉ được ăn cỏ. Bù lại những vất vả đó, ngươi sẽ được sống tới 50 năm".

Con lừa trả lời:

- Sống như vậy 50 năm thì thật là khốn khổ. Xin Người cho con sống không quá 20 năm thôi.

Chúa chấp thuận ước nguyện của con lừa. Người tiếp tục tạo ra con chó và nói với nó:

- Ngươi sẽ trông coi nơi ở, bảo vệ tài sản của con người, kẻ sẽ coi ngươi là bạn hữu thân thiết nhất. Ngươi sẽ ăn cơm thừa canh cặn của hắn và sống 25 năm.

Con chó đáp:

- Cảm ơn Người! Nhưng sống kiếp con chó trong 25 năm là một hình phạt quá nặng. Xin Chúa cho cuộc đời con chỉ kéo dài dưới 10 năm thôi!

Lời thỉnh nguyện của con chó được chấp nhận. Thế rồi, Chúa tạo ra con khỉ và bảo nó:

- Ngươi sinh ra làm kiếp con khỉ. Ngươi sẽ đánh đu từ cây nọ qua cây kia, hành động như một gã ngốc. Ngươi sẽ có bộ dạng tức cười, chuyên làm trò cười cho thiên hạ. Tuổi thọ của ngươi là 20 năm.

Con khỉ tạ ơn Chúa rồi than thở:

- Cuộc sống như thế kéo dài tới 20 năm thật là một cực hình. Xin người cho con sống 10 năm thôi.

Chúa nhân từ chấp nhận lời thỉnh cầu. Người tiếp tục tạo ra con người rồi phán:

- Ngươi là con người, sinh vật cao cấp duy nhất biết đi trên đôi chân ở trái đất này. Ngươi sẽ sử dụng trí tuệ để làm chủ mọi sinh vật trên thế giới. Ngươi sẽ thống trị địa cầu và thọ 20 năm.

Con người cầu xin:

- Thưa Chúa! Kiếp người 20 năm thật quá ngắn ngủi. Xin Người hãy ban cho con 20 năm mà con lừa đã từ chối, 15 năm mà con chó không chịu nhận và 10 năm con khỉ vứt bỏ.

Thế là, Chúa cho người đàn ông sống 20 năm làm kiếp con người. Kế đó, anh ta lấy vợ và sống 20 năm kiếp con lừa, làm việc quần quật với những gánh nặng trên lưng. Tiếp theo, khi có con, anh phải sống 15 năm kiếp con chó, trông coi nhà cửa và xơi những đồ ăn thừa mà lũ con để lại. 10 năm cuối đời, anh ta sống kiếp con khỉ, hành động như một gã ngốc để mua vui cho lũ cháu.

(¯'°·. - Kỹ nghệ thoát thân - .·°'¯)

Bàn tiệc có bốn người: hai nam và hai nữ. Nam: một trẻ một già; nữ: một đẹp, một không xấu lắm.

Nếu đó là hai cặp thì quá đẹp cho một buổi tiệc, nhưng chẳng có ai cặp với ai. Họ đến đây, ngay tại cái bàn Vip của nhà hàng nhiều sao này để từ biệt người thứ năm, kẻ chi tiền thường trực cho các cuộc gặp mặt. Một chiếc ghế chính giữa vẫn được kéo ra, ly rượu rót sẵn để dành cho người bạn tốt vừa "dựa cột" sáng nay.

Người đàn ông lớn tuổi nhất lên tiếng, phá tan cái không khí nặng nề của bàn tiệc:

- Nào, chúng ta hãy nâng ly, chúc anh ấy thượng lộ bình an.

Bốn cái ly cụng nhau cái cốp và từng cái ly lần lượt chạm vào chiếc ly của người vừa ra đi. Có tiếng sụt sùi của người trẻ đẹp:

- Có mỗi căn nhà tặng em mà anh cũng khai ra, giờ thì em biết nương tựa nơi mô?

Người đàn bà còn lại nhếch mép cười:

- Sao trước đây chị nghe em nói là thêm một tài khoản ở ngân hàng, một ít nữ trang và chiếc @ nữa? Thôi em ạ, vậy cũng đủ sống tạm qua ngày và chờ đợi vậy.

- Chờ cái gì hả chị? Cô trẻ đẹp ngơ ngác.

- Chờ người hùng tiếp theo, cái này em phải rành hơn chị chứ. Như chị đây vừa mang tiếng vừa chẳng được bao nhiêu mà bây giờ chẳng biết chờ cái gì nữa.

Người đàn ông trẻ bĩu môi:

- Chị thoát quá đẹp, chỉ bị khiển trách lại còn nguyên chức vụ, còn đòi gì nữa? Thế không phải lô đất mua ở ngoại thành là tiền kiếm chác được từ anh ấy à? Còn cái khoản chờ gì thì chị cần gì phải lo, lúc nào mà chẳng có những con mồi béo bở dẫn xác đến ngân hàng của chị. Tôi đây mới chán, tự dưng mất mẹ nó chức trưởng phòng.

Người đàn ông tóc muối tiêu mỉa mai:

- Chức trưởng phòng của cậu nó không tự dưng mất đâu, nó được đổi bằng cái nhà ba tầng và những cuộc ăn chơi tới bến đấy thôi. Đáng ra cậu phải mất luôn cái chức... công dân nữa mới phải.

Tay trẻ tuổi nghiến răng:

- Thế còn ông? Ông làm như tôi không biết hai đứa con ông đang học ở nước ngoài là tiền ở đâu ra chắc? Rồi tiền nuôi con bồ nhí bên quận 13 thời gian qua ông đào đâu ra, rồi những chuyến đi nước ngoài liên tục của ông...

Người đàn bà trẻ đẹp bỗng nổi nóng:

- Các người làm sao vậy? Chẳng phải các người hẹn nhau đến đây để tưởng nhớ anh ấy à? Tất cả các người đều bình an vô sự rồi. Chỉ có mình anh ấy phải dựa cột, cầu cho anh ấy được siêu thoát - Một giọt nước mắt có hình viên đạn lăn trên khuôn mặt trái xoan của người đẹp nổi tiếng này.

Người đàn ông tóc muối tiêu đề nghị:

- Chúng ta nên dành một phút im lặng để nhớ đến anh ấy.

Im lặng, chỉ còn nghe tiếng ro ro của máy lạnh cho đến khi một gã bồi bàn đẩy cửa bê món súp vi cá vào. Đặt món ăn lên bàn xong, gã bồi bàn bỗng đến bên chiếc ghế trống sụt sùi:

- Tội nghiệp anh quá, từ đây em mất đi một ông khách sộp, em còn nhớ là chỉ mở cửa nhà vệ sinh giùm mà anh cũng boa hai tờ xanh, phủi tí thức ăn dính trên áo cho anh cũng được đút túi bốn tờ...

Gã vừa quệt nước mắt vừa đi ra. Cả bàn sì sụp ăn và uống. Rồi người đàn bà không còn đẹp than thở:

- Đúng là có những người như anh ấy thì xã hội này có thêm màu sắc. Tiền từ ngân hàng và từ túi của những kẻ suốt đời ky cóp được dịp chạy vòng vòng và nằm lại những nơi cần nằm. Anh ấy chết đi rồi chúng ta sống làm sao đây?

Người đàn ông trẻ tuổi lạc quan:

- Sẽ có người khác, chắc chắn thế, bởi vì chúng ta vẫn đang sống đây. Khi thấy có người hùng xuất hiện chị sẽ cho vay tiền, tôi sẽ duyệt dự án và ông cứ chuẩn bị sẵn thư tay... Còn em, người đẹp ạ, em sẽ làm cho người hùng cảm nhận được mình chính là người hùng.

Cả bốn người cùng nâng ly mừng cho câu nói quá hay. Lần này họ không chạm vào ly của người vắng mặt nữa.

Bữa tiệc gần tàn, thoáng thấy gã bồi bàn đem tờ hóa đơn đến, ông muối tiêu đi ra phía cửa sổ gọi điện thoại, cô trẻ đẹp xin lỗi phải vào nhà vệ sinh, người đàn bà không còn xuân sắc lấy gương soi ra chăm chú sửa lại sắc đẹp và người còn lại cúi đầu lục túi tìm hoài chiếc hộp quẹt... Trả tiền không phải là thói quen của tất cả họ.

Gã bồi bàn đằng hắng rồi nói to:

- Thanh toán đi các vị ơi, đây là nhà hàng chứ đâu phải là... tòa án.

(¯'°·. - Điều kỳ diệu của thôi miên - .·°'¯)

Một phụ nữ mắc chứng đau đầu kinh niên và đã thử đủ mọi loại thuốc, qua vô số bác sĩ điều trị nhưng không ăn thua. Một hôm, cô ta ngồi ăn trưa với người bạn thân và được cô bạn giới thiệu tới một nhà thôi miên có tài trị bách bệnh.

Sau khi được nhà thôi miên chữa chạy, người phụ nữ về nhà bảo chồng:

- Mình có nhớ những cơn đau đầu mà em phải chịu đựng suốt bao năm qua không? Bây giờ không còn nữa rồi. Không còn một chút nào.

- Em không đau đầu nữa à? - Người chồng hỏi lại. - Chuyện gì xảy ra vậy?

Cô vợ đáp:

- Bạn em đưa em tới gặp nhà thôi miên. Ông ấy bảo em đứng trước gương, tập trung nhìn vào hình ảnh của mình trong đó và nhắc đi nhắc lại: "Tôi không bị đau đầu. Tôi không bị đau đầu. Tôi không bị đau đầu". Có thể anh sẽ không tin nhưng thực sự là em đã khỏi hẳn bệnh đau đầu rồi.

Người chồng trầm trồ:

- Tuyệt vời thật.

Cô vợ tiếp:

- Anh biết không, suốt mấy năm qua, anh chưa một lần nóng bỏng với em trên giường ngủ. Có lẽ anh nên tới gặp nhà thôi miên và xem ông ấy có thể làm gì đó cho anh không.

Người chồng đồng ý. Sau cuộc điều trị với nhà thôi miên, anh ta trở về nhà, bế bổng vợ đưa vào phòng ngủ, đặt cô lên giường trong trang phục Eva và bảo:

- Đừng đi đâu nhé, anh sẽ trở lại ngay.

Cô vợ thì thào:

- Tuyệt vời! Em hạnh phúc quá, mình ơi!

Người chồng lại nói:

- Đừng đi đâu nhé, anh sẽ trở lại ngay.

Anh ta quay lại phòng tắm rồi vài phút sau trở vào phòng ngủ, nhảy lên giường, ân ái với vợ còn say đắm hơn lần trước.

Cô vợ ngồi dậy, đầu óc quay cuồng, thốt lên:

- Ôi! Thật là nằm mơ em cũng không thấy.

Người chồng lại nói:

- Đừng đi đâu nhé, anh sẽ trở lại ngay.

Lần này, khi anh ta đi vào buồng tắm, cô vợ lẻn đi theo và qua một kẽ nứt trên cánh cửa, thấy đức ông chồng của mình đang đứng trước tấm gương, phùng mang trợn má niệm "thần chú":

- Cô ta không phải vợ tôi. Cô ta không phải vợ tôi. Cô ta không phải vợ tôi.

(' Happy Ending ^_^ ')

---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ----------

:: Truyện cười chọn lọc 1 ::

1 - 2 - 3 - 4 - 5

(¯'°·. - Hiểu nhầm - .·°'¯)

Cô ca sĩ mới nổi vừa hát xong một ca khúc thịnh hành, đang cúi gập người chào khán giả... Nhiều tiếng reo hò vang lên: "Bis! Bis"

Cô gái quyết định hát thêm lần nữa để chiều ý khán giả nhưng khi kết thúc bài hát, công chúng lại gào lên:

- Bis! Bis!

Lần thứ ba, rồi lần thứ tư... thứ sáu vẫn điệp khúc ấy. Cuối cùng, nữ ca sĩ thẽ thọt hỏi vọng xuống:

- Tôi đang khản cả giọng rồi đây! Xin quý vị hãy cho biết tôi phải ca đến mấy lần bài hát này mọi người mới toại nguyện?

- Tới khi nào thuộc hẳn ca từ! - Một giọng cất lên từ hàng ghế đầu.

(¯'°·. - Tiệc mừng năm mới - .·°'¯)

Trên đường về nhà sau bữa tiệc mừng năm mới, một anh chàng say mèm ngã xuống vũng nước. Có con chó ở đâu chạy đến liếm mặt anh ta.

- Thôi mà, em yêu! - Anh ta van nài. - Đừng van xin, đừng hôn hít anh... Anh hứa sẽ không uống rượu nữa đâu...

***

Trong phòng sản phụ ở bệnh viện, ông giáo sư đi khắp lượt từng giường một. Ông hỏi han ân cần tất cả mọi bệnh nhân và được biết tất cả những người nằm ở đây đều sinh con vào ngày 1/10. Thấy vị giáo sư ngạc nhiên, một sản phụ giải thích:

- Thưa giáo sư, tất cả chúng tôi đều cùng hội đón năm mới!

***

Đêm 30, người chồng trẻ quyết định gây bất ngờ cho vợ. Anh ta mặc một bộ trang phục mới, gắn bộ ria giả và đeo một cặp kính đen đi về nhà bấm chuông cửa. Khi cô vợ ra mở cửa, anh ta reo lên: "Chúc mừng năm mới!" rồi đè luôn vợ xuống sàn... Xong xuôi, anh chàng gỡ kính, lột ria giả ra, quay mặt sang phía vợ.

- Kìa, anh đấy à, đồ nỡm! - Cô vợ kêu lên. - Thế mà làm người ta từ nãy cứ tưởng ai.

(¯'°·. - Bợm nhậu đón xuân - .·°'¯)

Sau buổi liên hoan cuối năm, buổi sáng đầu năm mới, một anh chàng tỉnh dậy và thấy mình nằm trong bệnh viện, tay chân băng bó trắng toát và xung quanh là những "chiến hữu" quen thuộc.

- Sao tớ lại ở đây?

- Hôm qua, đang uống bỗng cậu đứng dậy, cởi áo ra và bảo rằng: "Tớ sẽ bay như chim cho mà xem!".

- Rồi sao nữa?

- Cậu leo lên cửa sổ và nhảy xuống...

- Sao không ngăn tớ lại?

- Vì ai cũng nghĩ cậu bay được thật!

***

Một người đàn ông chệnh choạng bước lên xe buýt chật cứng sáng đầu năm và đề nghị:

- Làm ơn nhường chỗ cho một người đang phải mang cái bể cá dễ vỡ!

Cậu thiếu niên ngồi gần cửa liền nhanh nhảu đứng dậy... Rồi cậu ngạc nhiên hỏi:

- Chú ơi, còn cái bể cá đâu hở chú?

Người đàn ông liền vỗ bồm bộp vào bụng mình:

- Đây này, bảy lít bia và mười mấy con cá cảnh trọn đêm tất niên.

(¯'°·. - Ngộ độc thực phẩm - .·°'¯)

Trong một phiên toà, thẩm phán hỏi bị can:

- Anh giải thích thế nào khi cửa hàng của anh đã cung cấp thức ăn cho hơn 300 công nhân công ty X rồi sau đó, họ đều bị đưa đi cấp cứu?

- Chứng tỏ rằng họ đều ăn cùng một lúc, hoặc người ăn sau không để ý đến những đồng nghiệp ăn trước.

***

- Ông dùng gì thưa ông? - Anh phục vụ tiệm ăn hỏi vị khách.

- Anh cho tôi một đĩa cải xào và một đĩa thịt kho.

- Vâng thưa ông, xin ông đợi một chút, tôi sẽ vào bếp nấu ạ.

- Ơ, thế ra anh cũng là đầu bếp luôn à?

- Dạ tôi chỉ làm thay thôi ạ, vị đầu bếp đã được đưa đi cấp cứu từ sáng do sơ ý nếm nhầm một món xào nào đó trong bếp ạ.

***

Vị bếp trưởng tâm sự với các đầu bếp khác:

- Mỗi năm một tiệm ăn chỉ được phép tối đa 2 vụ ngộ độc thức ăn - Vị đầu bếp trầm giọng - Từ đầu năm chúng ta mới chỉ để xẩy ra có một vụ mà hôm nay là ngày cuối năm rồi. Thế nên hôm nay, cho cậu Z vào thử việc.

(¯'°·. - Luật sư hảo tâm - .·°'¯)

Ngày nọ, một luật sư đang lái xe đi trên đường thì bắt gặp một người đàn ông đang ăn cỏ. Rất ngạc nhiên, luật sư dừng lại và hỏi chuyện.

- Này, tại sao anh lại ăn cỏ thế ?

- Vì tôi quá nghèo khổ và không kiếm nổi thứ gì để ăn. - Người đàn ông trả lời.

- Thật tội nghiệp, thôi anh hãy đến nhà tôi đi.

- Nhưng tôi còn một vợ và ba đứa con ở nhà.

- Thế thì về nhà kêu tất cả họ cùng đi.

Sau khi tất cả đã lên xe, người đàn ông nói:

- Ông là luật sư tốt bụng nhất mà tôi từng thấy !

- Rồi anh và vợ con sẽ thích ngay thôi. - Luật sư trả lời. - Ở sân sau nhà tôi, cỏ mọc ngập đầu rồi!

(¯'°·. - Hỏi đáp tại tòa án - .·°'¯)

Sau đây là những đoạn hội thoại được ghi chép tại tòa án, chính xác đến từng chữ.

Hỏi: Bác sĩ pháp y! Trước khi ông tiến hành khám nghiệm tử thi, ông có kiểm tra mạch đập của nạn nhân không?

Đáp: Không.

Hỏi: Ông có kiểm tra huyết áp không?

Đáp: Không.

Hỏi: Ông có kiểm tra hơi thở không?

Đáp: Không.

Hỏi: Vậy thì, có khả năng nạn nhân đó vẫn còn sống khi ông bắt đầu khám nghiệm tử thi không?

Đáp: Không.

Hỏi: Tại sao ông có thể đoan chắc như vậy?

Đáp: Vì khi đó, não của người đó đang đặt trong một chiếc bình, trên bàn làm việc của tôi.

Hỏi: Kể cả trong trường hợp đó mà nạn nhân vẫn còn sống thì sao?

Đáp: Nếu thế thì có lẽ bây giờ anh ta vẫn còn sống và đang tham gia tranh tụng tại một tòa án nào đó.

***

Hỏi: Hãy cho biết ngày sinh của bà!

Đáp: Ngày 30 tháng 12

Hỏi: Năm nào?

Đáp: Năm nào cũng vậy.

***

Hỏi: Loại thuốc này có ảnh hưởng đến trí nhớ của bà không?

Đáp: Có.

Hỏi: Ảnh hưởng như thế nào?

Đáp: Nó làm tôi trở nên hay quên.

Hỏi: Bà quên những gì? Hãy kể ra một trường hợp!

***

Hỏi: Người con trai sống với ông năm nay bao nhiêu tuổi?

Đáp: Tôi không nhớ rõ. Khoảng 38 hoặc 35 gì đó.

Hỏi: Anh ta sống chung với ông bao nhiêu năm rồi?

Đáp: 45 năm.

***

Hỏi: Hãy cho tòa biết câu đầu tiên chồng cô nói với cô khi thức giấc, buổi sáng hôm xảy ra án mạng?

Đáp: Anh ấy hỏi: "Anh đang ở đâu thế này, Cathy?"

Hỏi: Tại sao điều đó lại làm cô nổi giận?

Đáp: Tên tôi là Susan.

***

Hỏi: Tai nạn xảy ra ở đâu?

Đáp: Gần cây số 499.

Hỏi: Thế cây số 499 ở đâu?

Đáp: Ở giữa cây số 498 và cây số 500.

***

Hỏi: Sĩ quan cảnh sát hãy cho tòa biết, khi anh dừng xe của người phạm luật, anh có nháy đèn xanh đỏ không?

Đáp: Có

Hỏi: Cô ta nói gì khi ra khỏi xe?

Đáp: Cô ta nói: "Tôi đang ở sàn nhảy nào thế này?".

***

Hỏi: Ông có mặt ở đó khi người ta chụp ảnh ông không?

***

Hỏi: Thế nghĩa là, thời điểm đứa bé thụ thai là ngày 8 tháng 8?

Đáp: Vâng.

Hỏi: Cô làm gì vào lúc đó?

***

Hỏi: Cô ta có 3 đứa con, phải không?

Đáp: Vâng.

Hỏi: Trong đó, có bao nhiêu bé trai?

Đáp: Không ai cả.

Hỏi: Thế có bé gái nào không?

***

Hỏi: Ông nói rằng chiếc cầu thang đó dẫn xuống tầng hầm?

Đáp: Vâng.

Hỏi: Và nó cũng dẫn lên trên nữa chứ?

***

Hỏi: Hãy tả lại nhân dạng của người đó.

Đáp: Anh ta là một người tầm thước và để râu.

Hỏi: Người đó là đàn ông hay phụ nữ?

***

Hỏi: Bác sĩ pháp y! Hãy cho biết, ông đã tiến hành khám nghiệm tử thi trên bao nhiêu xác chết rồi?

Đáp: Tất cả những ca khám nghiệm tôi đều thực hiện trên xác chết

(¯'°·. - Áp dụng máy móc - .·°'¯)

Sau một chuyến du hành nhiều ngày, khi trở về, anh chàng nọ kể cho dân làng nghe biết bao chuyện kỳ thú. Từ đó, họ coi anh ta như nhà thông thái và có chuyện gì cũng tới xin lời khuyên của anh. Đến một hôm, trong làng có người mắc kẹt trên cây không xuống được, dân làng lại tới hỏi ý kiến.

Nhà thông thái phán:

- Hãy mang đến một sợi dây thừng, quẳng cho người đó để anh ta buộc dây quanh người rồi kéo xuống.

Dân làng làm theo lời khuyên ấy và người đàn ông tội nghiệp kia chết. Mọi người hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao anh ta lại chết?

Nhà thông thái đáp:

- Ờ, tôi cũng không biết. Tôi nhớ có lần, trên đường tôi qua một ngôi làng, người ta cũng cứu người kẹt dưới giếng bằng cách ấy mà.

(¯'°·. - Những cảnh sát mẫn cán - .·°'¯)

Cảnh sát ở một thành phố lớn truy nã một tên tội phạm khét tiếng vừa vượt ngục. Họ gửi năm kiểu ảnh của hắn với các tư thế chụp từ trước mặt, bên trái, bên phải, có mũ và không mũ cho cảnh sát toàn quốc.

10 giờ sau, sở cảnh sát thành phố nhận được điện thoại từ một thị trấn nhỏ cách đó chừng 100 km.

- Chúng tôi đã bắt giữ được 4 trong 5 tên các anh yêu cầu - Đầu dây bên kia vui mừng thông báo. - Và chúng tôi sẽ tóm được tên thứ năm trong ngày hôm nay, chắc chắn là như thế!

***

Tại đồn cảnh sát:

- Thưa ngài sĩ quan trực ban, chồng tôi luôn dọa rằng ông ấy sẽ bắn tôi!

- Thưa quý bà đáng thương, giờ đây chúng tôi chưa thể giúp gì được cả. Nhưng xin bà cứ yên lòng! Nếu như ông nhà bắn bà thật, chúng tôi sẽ tóm cổ hắn ngay sau đó!

(¯'°·. - Lỡm cảnh sát - .·°'¯)

Một phụ nữ đang lái xe trên đường thì bị một viên cảnh sát chặn lại. Anh ta yêu cầu cô gái xuất trình bằng lái xe vì cô đã chạy xe quá tốc độ.

Cô gái đáp:

- Thưa ông cảnh sát, tôi không có bằng lái. Người ta đã tịch thu nó trong lần thứ tư tôi bị bắt quả tang lái xe trong tình trạng say rượu.

Viên cảnh sát nghiêm mặt:

- Việc này nghiêm trọng đây. Hãy cho tôi xem đăng ký xe!

Cô gái trả lời:

- Tôi không có giấy tờ xe vì đây không phải là xe của tôi. Tôi chôm nó từ ga-ra của ông chủ sau khi giết chết ông ấy. Xác ông ta vẫn ở trong cốp xe đây này!

Viên cảnh sát choáng váng lùi lại, đặt tay lên báng súng và dùng bộ đàm gọi tiếp viện. Khi lực lượng hỗ trợ có mặt, cảnh sát trưởng tiến đến gần cô gái, súng lăm lăm trong tay, yêu cầu cô rời xe. Cô gái vui vẻ tuân lệnh.

Cảnh sát trưởng hỏi:

- Thưa cô, viên sĩ quan này nói rằng cô thông báo có xác chết trong cốp xe. Xin vui lòng mở nó ra.

Cô gái mở cốp xe, giả bộ ngạc nhiên khi thấy nó trống rỗng.

Cảnh sát trưởng ngạc nhiên, hỏi tiếp:

- Đề nghị xuất trình bằng lái xe và giấy đăng ký xe!

Cô gái mở ví và đưa cả 2 loại giấy cho ông ta.

Cảnh sát trưởng xuống giọng:

- Mong cô thứ lỗi, tôi không biết nói gì bây giờ. Viên sĩ quan ở đằng kia nói với tôi rằng cô không có bằng lái, không có giấy đăng ký xe và trong cốp xe chứa một xác chết.

Cô gái mỉm cười, nhún vai:

- Chắc cái gã chết tiệt ấy cũng bảo với ông rằng tôi lái xe quá tốc độ, phải không?

(' Happy Ending ^_^ ')

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mai