Chương 7 : Hồi Ức Người Điên.


"- Mẹ ơi, đàn bà là sao hả mẹ?
- Sao con hỏi mẹ như vậy?
- Tại con thấy cũng là một con ngừơi thôi, vậy sao có lúc gọi là con gái, lúc gọi là phụ nữ, lúc gọi là đàn bà?
- Mẹ cũng không biết chính xác là thế nào, nhưng để mẹ giải thích đơn giản cho con hiểu... Khi 1 cô gái còn nhỏ, chưa có chồng, người ta gọi là con gái. Lớn lên, lấy chồng rồi thì người ta gọi là Phụ nữ, đó là khi chưa sinh con... Khi Phụ nữ mang thai, sinh con rồi thì mọi người gọi là Đàn Bà.
- Vậy cũng là 1 người hả mẹ... có khác gì nhau không mẹ?
- Có chứ con, là con gái thì sống vô tư, vui vẻ, không cần lo nghĩ nhiều...Khi lấy chồng, thành Phụ nữ rồi thì đâu còn vô tư nữa, phải lo cho chồng mình... Khi có con thành Đàn Bà thì lại phải lo cho con...
- Vậy làm Đàn bà cực quá ha mẹ... Đàn ông có làm gì giúp cho đàn bà không mẹ?
- Đàn ông, khi thấy người Đàn bà của mình phải vất vả như vậy, họ sẽ thương yêu, tìm mọi cách cho người Đàn bà của mình vui, bù đắp cho họ.
- Vậy cha có thương mẹ không? Có bù đắp cho mẹ không?
- Đương nhiên là cha rất thương mẹ rồi, nên mẹ không cảm thấy mệt mỏi khi phụ giúp cha con, khi làm người đàn bà của ba.
- Vậy sau này con sẽ thương thật nhiều con gái, thật nhiều phụ nữ, để họ có thể thấy hạnh phúc, vui vẻ nha mẹ...
- Con ngoan của mẹ, con đúng là rất tốt... nhưng nếu con làm vậy, những người đó sẽ buồn lắm, vì họ phải san sẻ tình cảm của mình với nhiều người khác.
- Không đâu, con sẽ thương tất cả mà, con sẽ cố gắng không làm cho họ buồn đâu...
- Ừ, mẹ biết con rất tốt lắm, ngủ ngoan đi con. Sau này khi con lớn lên, con sẽ tự khắc hiểu mà, ngủ đi con...
Năm đó tôi 10 tuổi, trong cái suy nghĩ non nớt của mình, tôi cứ đinh ninh rằng dành tình yêu thương cho càng nhiều người phụ nữ thì đấy là càng tốt với họ. Cái suy nghĩ đó ăn sâu, bám gốc rễ vào đầu tôi, cho tới khi tôi trường thành... Tôi trở thành cậu Ba Lễ của nhà ông Bá Thành, lui tới các quán bar, các quán rượu như ăn cơm bữa, thành 1 kẻ dại gái trong mắt mọi người. Nhưng mặc kệ, có nhiều thứ tự nhiên trở thành 1 thói wen, tìm cách dứt bỏ đi mà không được.
- Anh lại mới từ mấy chỗ rượu chè trai gái về àh?
- Ừ, em biết mà hỏi làm gì.
- Nhà đâu thiếu chuyện để làm, sao anh không ra phụ mà suốt ngày cứ tới mấy chỗ đó...
- Tôi đi kiếm con, em không cho tôi được một đứa con nào thì tôi tới những chỗ đó kiếm.
Nguyệt im lặng, nhìn tôi nhẫn nhục. Tôi biết nếu muốn kết thúc câu chuyện thì phải chạm vào nỗi mặc cảm lớn nhất đời của Nguyện. Ác thì ác thật, nhưng thật tình tôi không muốn nói chuyện thêm với Nguyệt về những chuỵên này. Nguyệt là vợ tôi,, mợ Ba nhà ông Bá Thành, cánh tay phải của cậu Hai Nhân. Tôi cưới Nguyệt hơn 6 năm nay. Ngày xưa, tình cờ toi gặp Nguyệt ngoài đường, bị thu hút bởi sự lanh lợi, thông minh của Nguyệt, tôi yêu và tìm đến em, muốn em làm ngừơi Đàn Bà của tôi. Gia đình Nguyệt đông anh em, không giàu có gì nhưng may mắn là Nguyệt cũng được ăn học tử tế. Cùng với sự thông minh vốn có của mình, Nguyệt biết cách lấy cảm tình của ngừơi khác rất nhanh. Thế là tôi cưới Nguyệt. Gia đình em vui lắm, vì con gái mình được gả vào nhà thế phiệt, hay cũng có thể là mừng vì vừa bớt đi một miệng cơm... Gần 1 năm sau ngày cưới, chúng tôi phát hiện ra là Nguyệt không thể sinh con, sức khoẻ em yếu nên khó mang thai. Niềm hi vọng có một đứa con với Nguyệt, để tôi có được Người Đàn Bà Của Mình tan biến. Tôi buồn, tìm tới rượu chè và những cô gái sẵn sàng ngồi ôm ấp mình vì đồng tiền tôi bỏ ra... Còn Nguyệt, em cũng rất buồn về chuyện này nhưng cũng không có cách nào để giải quyết. Nhà tôi cũng khó xử, nếu như trả em về nhà em, thì khác nào bắt em sống như vậy cho tới già, gái gả đi mà bị trả về, cái tiếng ấy nó nặng lắm. Thế là anh Hai giữ Nguyệt lại, cho ra tiệm buôn phụ việ, coi như là thêm một người làm không công. Vì vậy, tuy tôi và Nguyệt mang danh nghĩa vợ chồng, nhưng thời gian bên nhau, hiểu nhau của chúng tôi hầu như không có. Ai cũng lo cho cuộc sống của mình, Nguyệt lo cho công việc ngoài tiệm, tôi lo kiếm Ngưởi Đàn Bà của mình.
Thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng như vậy mà tiếp tục. Cuộc sống của tôi cứ vậy mà lần hồi tiến tới... Có nhiều người thắc mắc, sao tôi không ra phụ anh hai làm ăn, mà tối ngày cứ lo ăn chơi. Đấy là vì người ta không biết, không sống trong nhà này nên không biết, nên nói thế. Anh Hai là một người tính rất gia trưởng và cầu toàn, anh không thích công việc của mình bị cắt ngang vì bất cứ lí do gì, cũng không muốn bất cứ ai nhúng tay vào việc mình đang làm, dù đó là người thân cận. Anh thích mọi chuyện tiến hành hoàn hảo theo ý anh. Đã có vài lần, tôi cũng phụ anh Hai, nhưng khi đang làm giữa chừng, gặp chút sai sót, anh gạt phăng tôi ra, cứ bảo để đấy anh làm cho nhanh. Vài ba lần như thế, thử hỏi ai mà không nản... Thế là tôi thôi, không nhúng tay vài chuyệ làm ăn nữa. Và theo tôi thấy thì anh Hai cũng vui vẻ hơn khi thấy tôi có thú vui riêng, không làm phiền anh. Bằng chứng là tháng nào anh cũng cho tôi dư dả tiền để tôi có thể an tâm ngồi uống rượu.
Vịêc tôi suốt ngày ăn chơi cũng đâu lọt qua được tai cha, ông Bá Thành. Có vài lần cha kêu tôi vào phòng và nói chuyện.
- Dạo này, con sống vẫn bình thường, vui vẻ chứ?
- Dạ, cũng tốt thưa cha.
- Ừ, cũng đúng, cha hỏi hơi dư thừa, không làm ăn gì, mà súôt ngày ăn chơi, rượu chè, trai gái thì có gì mà không vui.
Đấy, cha tôi đấy, ông Bá Thành lừng danh, giọng điệu ông là thế. Ông có thể chửi thẳng vào mặt tôi rằng : "Tại sao mày không phụ anh hai mày mà suốt ngày ăn chơi long nhong?". Nhưng không, ông lại vẫn dùng cái giọng điệu rào đón, dồn ép người khác vào đừơng cùng. Hình như những năm tháng lăn lộn trên đường đời đã tập cho ông cái tính như vậy. Cái tính thích dồn ép người khác, ngay cả với con ruột của mình.
- Đâu phải là con không muốn làm, nhưng con làm được một hút thì anh Hai lại giành để làm. Nếu như là cha, cha có nản không? Cha có muốn làm nữa không?
- Mày làm mà đầu óc mày không tập trung, sai lên sai xuống, thằng Hai làm sao dám giao việc cho mày làm nữa.
- Rõ ràng là lúc nào lời nói của anh Hai cũng được cha tin tưởng và coi trọng nhất, rồi trách tất cả mọi người.
- Tại thằng Hai nó biết lo làm ăn, một mình nó thay tao gánh cái nhà này. Nó đứng ra lo cưới vợ cho mày, cho thằng Tư, cứ tửơng tụi bây có vợ sẽ khá hơn, nào ngờ cũng chứng nào tật nấy.
- Thôi, cha đã nghĩ thế thì con cũng không nói gì thêm, nói thêm cũng đâu làm cha thay đổi suy nghĩ.
- Mày nói thì không thể đâu, nhưng nếu mày làm , chứng minh cho tao thấy thì họa may tao còn tin được mày.
- Cha không cần phải khích con như phun nước con gà đá như vậy.
- Tao không có khích mày, thằng mất dạy. Tao cho mày biết, mày cứ như vậy đi, rồi mày đừng hòng có được cắc bạc nào trong cái gia tài này cau tao. Tao có chết, cảu cải của tao cũng phải để lại cho đứa nào biết làm ăn, biết suy nghĩ. Chứ không bao giờ đưa cho mày để mày đem cúng cho gái...
- Xin lỗi, tui không cần.
Lần nói chuyện nào của tôi và cha cũng kết thúc trong tiếng đóng Rầm cửa của tôi... Cha và tôi khắc khẩu, cha và tôi không hợp nhau, cha và tôi suy nghĩ khác nhau... nhiều lí do cho cái kết quả chung là: Tôi và cha không thể nói chuyện lâu với nhau. Mà hình như là lần nào cha cũng đem cái gia tài, quyền thừa kế ra làm áp lực, làm món mồi bắt tôi thay đổi. Thật sự thì tôi cũng chưa lần nào quan tâm tới cái gia tài đó, nhưng ngeh loáng thoáng qua thằng Tư thì đó là rất nhiều tiền bạc, của cải mà gần 40 năm nay hiệu buôn làm ra, thêm nhiều giấy tờ đất đai nằm khắc lục tỉnh Nam Kì. Một gia tài kếch xù. Nhưng quan trọng là nó có được chia đều cho 4 anh em không? Hay đúng như lời cha nói, anh Hai sẽ là người hưởng tất cả. Vài lần tôi cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng rồi nhanh chóng gạt qua một bên vì còn chuyện khác đáng suy nghĩ hơn.... Đó là chuyện của Sen.
Sen đã có thai, và đó là con tôi, vậy là cuối cùng tôi cũng có được Người Đàn Bà Của Mình. Sen làm cho nhà này đã 5 năm nay, từ ngày mới vào làm, Sen chỉ là một con bé con 13 tuổi, ngây thơ và hồn nhiên. 5 năm trời sống chung với nhau, tôi chứng kiến Sen lớn lên, lột xác, trở thành 1 cô gái, 1 cô gái yếu đuối, mỏng manh. Nhưng tôi biết giới hạn của chủ và tớ, nên mặc dù rất thích, rất muốn Sen là của mình, nhưng tôi luôn giữ kẻ giữa người làm và chủ. Nhưng rồi, 1 đêm mưa nọ, tôi từ quán rượu về nhà, trước khi đi lên cầu thang về phòng mình, tôi đưa mắt nhìn ra căn phòng gần nhà bếp của Sen, căn phòng luôn như có ma lực kéo tôi vào. Cánh cửa phòng không đóng kín, nó mở hờ hờ như gọi mời tôi tới nơi đó... Hơi men, cám dỗ, đôi chân tôi bước đi như người mộng du, không biết lúc nào mà tôi đã đứng ngay trước cửa căn phòng đấy... Sau đêm đấy, Sen thành Người Phụ Nữ Của Tôi. Thời gian đầu tiên, lúc nào Sen cũng nhìn tôi bằng ánh mắt hằn học, thù hận. Nhưng không lâu sau đó, tôi lại tới với Sen, lần này, tôi nói cho Se hiểu, tôi thật sự thích Sen, muốn Sen là của mình, thậm chí tôi muốn Sen sinh cho con tôi một đứa con... việc mà Nguyệt không làm được. Tôi hứa sẽ lo cho Sen và nếu có thể, tôi sẽ cho Sen một danh phận. Kể ra chắc nhìêu người không tin, nhưng những lần tới quán uống rượu, tôi chỉ ngồi, vuốt ve, ôm ấp, nói chuyện cùng những cô hầu, chứ chưa bao giờ ngủ với họ. Có nhiều người muốn ngủ cùng tôi, nhưng tôi từ chối. Cũng có vài lần, tôi muốn ngủ cùng 1 cô nào đó, nhưng cô ấy từ chối, vì công việc là hầu rượu chứ không bán trôn nuôi miệng. Và như thế thì tôi càng thích những cô đó, ra sức giúp đỡ khi có thể.
Mối quan hệ của tôi và Sen cứ thế mà tiếp tục gần 1 năm trời. Từ lúc ban đầu còn e ngại, lo sợ, tới giờ Sen đã tự động ngả vào vòng tay của tôi. Tôi cũng không đối xử tệ với Sen, cũng âm thầm lo lắng, giúp đở cho Sen, nhưng còn về chuyện danh phận thì... chưa thể cho Sen. Tới gần đây, cách đây chừng 1 tháng, Sen báo cho tôi biết là Sen đã mang thai, gần 3 tháng và chắc chắn đứa con đó là của tôi. Tin đó mang tới cho tôi sự vui mừng đồng thời cũng là lo lắng. Cuối cùng sau bao nhiêu năm, tôi cũng đã tìm được Ngừoi Đàn Bà cho mình. Nhưng bây giờ tính sao về chuyện này đây? Rồi Sen và con tôi sẽ ra sao đâ? Khi cái thai đó hình thành tư một mối wan hệ lén lút, không được chấp nhận. Vậy nếu muốn cái thai của Sen được chấp nhận, thì trước hết phải cho người ta chấp nhận mối quan hệ đó đã...
Tôi gõ cửa phòng của cha rồi bước vào.
- Quý hoá wá, hôm nay cậu 3 không bận đi uống rượu mà vào thăm thằng già lẩm cẩm này
- Cha đừng nói vậy, con có chuỵên muốn nói cùng cha.
- Có chuyện gì thì cứ nói, tôi sẽ giải quyết nhanh, không làm mất thì giờ của anh.
- Dạ.... chuyện là như vầy.... Và hiện nay Sen đã có con với con, mong cha... chấp nhận Sen.
- Chấp nhận? Mày biểu tao chấp nhận con Sen? Rồi mặt mũi nào tao nhìn thiên hạ, nhìn con Nguyệt? Con Nguyệt tuy không làm mẹ được, nhưng nó làm dâu không có chỗ nào không tốt, tao không muốn mất đứa con dâu như nó.
- Nhưng ... còn Sen? Se đã có con với con. Đó là con của con, cháu nội của cha.
- Mày có chắc không? Con Sen nó ngủ với mày được thì nó cũng ngủ với người khác được. Coi chừng thằng nào đó ăn ốc rồi bắt mày hốt vỏ. Tao không bao giờ chấp nhận 1 đứa như vậy làm dâu.
- Nhưng Nguyệt không thể sinh con, không lẽ cha muốn cả đời con không có con sao?
- Mày có thể kiếm 1 người khác, cưới hỏi đàng hoàng, chứ trong nhà này không có cái trò mèo mở gà đồng rồi chửa hoang như vậy... Hồi xưa... tao cũng muốn kiếm đứa con... đứa con gái... mà hại mẹ mày chết trẻ như vậy... nên... không bao giờ tao để chuyện này lập lại, không bao giờ... Cha lại bị cái chết của mẹ ám ảnh và làm mệt, nên tôi bỏ ra ngoài, vì biết dù có nói thêm nữa cũng không có ích lợi gì, nhất là với một ngừơi cố chấp như cha... Vừa bước ra thì tôi đã thấy anh hai bước tới, chắc là lại vào nói xấu ai đó cùng cha.
Tôi về phòng của mình rồi suy nghĩ, giờ đây nếu muốn mọi người chấp nhận chuyện của tôi và Sen, tôi phải bỏ Nguyệt. Nhưng 6 năm qua, chưa lúc nào Nguyệt làm sai bổn phận ngừơi vợ, người dâu. Thậm chí bây giờ Nguyệt đã trở thành cánh tay mặt, phụ giúp anh hai trong rất nhiều chuyện, tới mức mà tôi còn nghe nhiều người nói đùa là anh Hai là chồng Nguyệt chứ không phải tôi. Bắt anh Hai bỏ đi người giúp mình như Nguyệt mà cưới 1 con người làm về làm dâu, chuyện đó khó còn hơn lên trời, nhất là khi anh Hai lại là người rất coi trọng công việc. Mà nhà này bây giờ tất cả mọi chuyện đều do anh Hai giải quyết, cha cũng phải nghe theo anh Hai. Thôi thì, cứ tự mình tính cho mình, rồi tự mình làm. Có lẽ, tôi sẽ lo cho Sen tiền và chổ ở để cho Sen sinh con trước, xong rồi sau này sẽ dẫn thằng con về nhà sau. Lúc đó thì mọi chuyện đã rồi, muốn chấp nhận hay không thì cũng phải nhìn mặt cháu.
Tôi đem suy nghĩ của mình nói cho Sen nghe, em hơi buồn, cảm thấy tủi thân vì không được chấp nhận, nhưng cũng đông ý đi vì tôi, vì con chúng tôi. Tôi dự định tới đêm trăng rằm tháng sau sẽ giúp Sen đi, vì khi đó, mọi người sẽ không dám ra ngoài, và cũng không để ý đến tiếng động nhỏ... vì tiếng nhạc của Mẹ.
Đêm trăng rằm, tiếng nhạc vang lên, tôi về nhà bằng cửa sau. Đây cũng là 1 thói quen của tôi, tôi thường ngủ lại quán rượu khi say, sáng hôm sau về nhà sớm, nếu không thì về nhà trễ, ít nhất cũng hơn nữa đêm, vì giờ ấy cảnh ty đi tuần không nhiều, vào nhà bằng cửa sau với chìa khoá riêng. Hồi chiều tôi đã chuẩn bị hết đồ đạc, sau đó ra ngoài quán rượu vì nếu như ngủ lại trên phòng, buổi tối sẽ rất khó đi vì còn có Nguyệt. Khi tôi về nhà thì tiếng nhạc vẫn còn, mỗi lần con nghe bài hát này, con lại nhớ tới Mẹ, nhớ tới những lời dạy của Mẹ. Mẹ ơi, con đã có Người Đàn Bà Của Mình, và giờ đây con đang bảo vệ cho người đó, bảo vệ cho con của con... Mẹ linh thiêng hãy phù hộ cho con nha... Tôi mở cửa phòng Sen, Sen nhìn tôi, rồi ôm tôi, chúng tôi chuẩn bị đi thì bỗng dưng Sen lùi lại... miệng lấp bấp...
- Ma... ma... ma kìa..
Tôi cảm thấy lưng mình lạnh, rồi từ từ quay đầu lại nhìn.. Đang đứng đấy, là con ma mà tôi đã nghe nhiều người trong nhà này bàn tán, và miêu tả. Con ma mặc áo sườn xám trắng, khuôn mặt cũng màu trắng, trắng xác. Trên khuôn mặt nó còn có thêm đôi môi màu đỏ như máu và cả quần mắt cũng đỏ như máu. Tóc của con ma bới cao, để lộ ra cái cổ trắng ngần. Rồi trên mái tóc bới cao là cây trâm ngọc, cây trâm ngọc quen thuộc của mẹ... Vậy không lẽ con ma này là mẹ, mẹ hiện về trong lúc này. Tôi thần người ra với những suy nghĩ của mình...
Trong khi đó, con ma nhìn tôi, quay qua nhìn Sen rồi đôi môi nó hé lên, cất lên tiếng cười the thé. Tiếng cười không quá lớn nhưng đủ làm cho tôi và Sen thêm hoảng sợ. Con ma từ từ tiến tới chổ của Sen, lúc đó tôi muốn chạy tới để ôm lấy Sen, nhưng không hiểu sao châ tay lại cứ lỏng ra, không còn chút sức lực. Tôi chỉ có thể ngồi đó, đưa mắt nhìn mọi chuyện. Trong đầu tôi, tôi vẫn nghĩ rằng nếu con ma đó là mẹ, thì chắc chắn mẹ sẽ không làm hại Sen, nhưng tôi đã lầm. Bất ngờ, con ma đưa tay lên rút chiếc trâm ngọc ra, rồi ngay lập tức đâm mạnh vào cổ họng Sen... Sen thét lên, nhưng những gì cất lên từ miệng Sen chỉ là những tiếng Ư ử rất yếu ớt... Sen không nói được, không la lên được vì cổ họng đã bị đâm thủng. Không, con ma đang giết Người Đàn Bà của tôi, tôi dùng hết can đảm của mình, nhào tới chổ con ma và Sen, nhưng tay chân lóng ngóng thế nào, tôi lại té nằm dài ra sàn. Khi tôi ngẩng dậy, thì thấy mình đang đứng rất gần con ma, còn Sen thì đang nằm kế bên... Con ma đưa mặt nhìn tôi, rất gần, bỗng dưng tôi thấy một mùi hương quen thuộc, rất quen thuộc xông nồng vào mũi mình. Mùi này rất quen... Rồi khi nhìn kĩ con ma kia, tôi lại nhận thấy có cái gì đó rất thân quen, quen thuộc tới lạ kì... Nhưng trong lúc đó, đầu óc tôi không còn tâm trí để suy nghĩ nữa. Đầu tôi nhức kinh khủng, đau kinh khủng. Chỉ biết lo cho con, cho Sen, miệng thì chỉ thều thào mấy tiếng... Con ơi, Sen ơi...
Con ma lại quay qua Sen, rồi rút cây trâm ra, đâm mạnh xuống bụng Sen... Trời ơi, con tôi, không, không được giết con tôi.. Tôi nhào tới, chụp lấy tay của con ma, biết là chụp lấy tay của một con ma là điều ngu ngốc.. nhưng... nhưng... tôi cảm thấy có một cái gì đó rất lạ... mà không biết là như thế nào... Ngay lúc đó, tôi cảm thấy tay mình cầm lấy cây trâm, rồi chính tay tôi... cấm cây trâm xuống người của Sen... Không... Không... Tôi không giết em... Tôi không giết Sen.. Không... tôi không giết con tôi, không, tôi không giết người, không... á....á....á...."
...
- Nó vẫn cứ như vậy hả thím ba?
- Dạ, gần 1 tháng nay rồi, hông có khá hơn chút nào hết.
- Nếu như vậy, chắc phải mời đốc-tờ tới khám cho nó, chứ để như vầy hoài thì ...không được.
- Nhưng...
- Con Sen cũng chết hơn một tháng nay rồi, tôi cứ tưởng nó hốt hoảng do chứng kiến chuyện đó, nhưng để gần cả tháng nay mà nó vẫn như vậy thì...thật là không ổn.
- Dạ, anh hai tính sao em nghe như vậy.
- Ừ, đâu phải là thím không biết tại sao nó lại ra nông nổi như vậy... Nên tôi nghĩ thím biết làm gì tốt cho nó.
- Dạ, em hiểu... để em cho anh Lễ ăn tiếp.
Nói rồi cậu Hai ra ngoài, trả lại căn phòng cho hai vợ chồng cậu Ba. Mợ Ba mút một muổng cơm đầy...
- Ăn đi, ăn cho nhanh đi, anh phải khoẻ lại, để còn đi ăn chơi nữa. Tôi đã bù đầu với công việc, vậy mà giờ này còn ngồi lo cho anh từng bữa cơm...
Cậu Ba vẫn đang ngồi co ro trong góc giường, hai tay ôm lấy cơ thể mình, ánh mắt chứa đầy vẻ sợ hãi, lo âu.
- Ăn, ăn cơm... nhưng mà tôi không có giết người... không có giết Sen, không có giết con...
- Ừ, anh không giết... anh không có giết... anh không có dính dáng gì tới chuyện này hết...Mấy ngày nữa có lẽ có đốc-tờ tới khám cho anh, nếu anh cũng không khoẻ lại, chắc người ta cho anh vào nhà thương Biên Hoà đó.
Mợ Ba nói xong, cầm chén cơm dang dở ra ngoài. Để lại cậu Ba một mình ngồi lảm nhảm những câu không rõ đầu đuôi...
Chìêu hôm đó, cậu Tư Nghĩa vào thăm anh Ba của mình. Hôm nay ngoài tiệm có chút chuyện nên mọi người về hơi trễ.
- Sao anh lại ra nông nổi này hả anh Ba? Trong nhà này chỉ có anh là nghe em nói chuyện, là hiểu em... Đâu phải anh không biết anh Hai là ngươi như thế nào. Anh Hai bị cái gia tài của cha làm cho mờ mắt rồi anh ơi... Em nghe người ta nói là vài ngày nữa sẽ có đốc-tờ tới khám cho anh, nếu mà anh vẫn như vầy, thì sẽ gởi anh vào nhà thương Biên Hoà, cho anh sống với một lũ điên. Anh tỉnh lại đi anh Ba, không thì người ta lấy đó làm cái cớ để đẩy anh ra khỏi nhà này đó... một mình em, làm sao em có thể sống trong căn nhà này chứ...
Nói tới đây thì cửa phòng cậu Ba bật mở, cậu Tư thấy cậu Hai, cậu Út đang dìu ông Bá Thành vào phòng, đi sau lưng là mợ Ba... Cậu Út lên tiếng trước.
- Ủa, anh Tư cũng vào thăm anh Ba hả?
- Ừ, anh mới vào, hôm nay cha cũng thăm anh Ba hả? Sao không để dìu anh Ba lên phòng cha mà phải mắc công...
- Dạ, tại cha muốn tận mắt thấy anh Ba, với lại cha nghe nói anh Ba đi lên đó cũng... khó khăn.
- Ừ, cha đi đứng không tiện, mắt lại...
- Tôi bị mờ mắt chứ chưa có mù, tôi còn nhìn ra đứa nào hiếu thảo, đứa nào là thằng bất hiếu, cám ơn cậu Tư Nghĩa quan tâm.
Cậy Tư biết mình lở lời, nên vội vàng im lặng, đứng né qua một bên cho ông Bá Thành lại gần giường của cậu Ba. Nhưng khi ông vừa ngồi xuống giường, thì ngay lập tức cậu Ba hét lên:
- Á... á... giết người, con ma giết ngừoi, tôi không giết người... á, ma... ma giết người....
Rồi cậu vội vàng lủi nhanh vào góc giường kia, hai tay ôm lấy đầu mình, ra chiều rất hoảng sợ, miệng vẫn không ngừng lảm nhảm.
Ông Bá Thành cũng bất ngờ với những gì xảy ra... Ông quay qua nhìn mợ Ba...
- Sao nó như vậy, sao tự nhiên nó hét lên như vậy? Mấy hôm nay nó có vậy không Nguyệt?
- Dạ... dạ không, mấy hôm nay ảnh cũng bình thường, lâu lâu thì nói linh tinh, chứ không có hét lên như vậy. Con cũng không biết sao.
Ông Bá thử tiến lại gần con trai mình một lần nữa, đôi mắt *****c màn sương của ông hướng đăm đăm vào đứa con của mình. Nhưng ngay khi ông tiến lại, cậU Ba lại hét lên, lần này còn vung tay, vung chân đẩy ông ra. Cậu Tư và cậu Út phải chạy lại ôm lấy cậu Ba, còn cậu Hai thì cũng đở ông Bá Thành đứng dậy.
- Hôm nay anh Ba như vậy, cha cũng không thăm được gì đâu, để con đở cha về phòng.
- Ngày mai con đi mời đốc-tờ Hùng tới khám cho nó đi, chứ để nó như vầy hoài... tội cho nó.
- Dạ, con biết rồi.
Ngày hôm sau, sau cả buổi sáng ngồi khám, quan sát cậu Ba, Đốc-tờ Hùng ngồi nói chuyện với cậu Hai, mợ Ba và ông Bá Thành trên phòng ông Bá.
- Tôi đã coi kĩ và khám cho cậu Ba... Tình hình của cậu Ba đúng là rất nghiêm trọng. Sức khoẻ của cậu rất yếu, có lẽ do uống rượu quá nhiều và liên tục. Cái đó cũng làm cho thần kinh cậu yếu đi, rất dễ kích động, sợ hãi. Thêm vào đó là cơ thể suy yếu, không đủ sức, mệt mỏi kéo dài. Không biết là cậu đã gặp chuyện gì, nhưng mà chắc chắn chuyện này làm cho cậu rất sợ hãi và để lại ấn tượng rất mạnh cho cậu. Làm cho hiện nay hầu như là cậu đang sống trong nỗi sợ, nỗi ám ảnh vì chuyện đó. Trước mắt cứ để một thời gian coi cậu Ba có khá hơn không, nếu vẫn vậy, tôi nghĩ rằng mọi người nên cho cậu Ba vào nhà thương Biên Hoà, trong đó người ta sẽ có thể wan tâm tới cậu Ba kĩ hơn, rồi tìm cách chữa cho cậu , hi vọng cậu sớm bình phục.
1 tuần sau, người ta thấy cậu Ba Lễ nhà ông Bá Thành được đưa vào xe hơi, chở đi đâu đó, người này ngừơi nọ cứ đoán lung tung...Người nói cậu Ba đi công việc, người nói cậu Ba đi chơi... Nhưng đâu ai biết rằng, thằng Tài lái chiếc xe đó lên nhà thương Biên Hoà, sống chung với một lũ điên. Mấy người trong nhà nhìn cậu ra đi mà cũng đau lòng, vì ngừơi ta biết, có ai vào nhà thương Biên Hoà mà tỉnh táo bước ra đâu. Nhưng, biết đâu được sống chung với 1 lũ điên, nhiều khi lại là an toàn hơn khi sống với những người quá tỉnh táo. Ừ, biết đâu được...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: