cuộc....
CSNT… 75
17 (●⌒∇⌒●)
75|
[Chú ơi, cháu muốn về nhà.]
“… Quan Quan, cháu đợi thêm mấy ngày nữa là có thể về nhà rồi.” Điện thoại bật chế độ loa ngoài, đầu kia điện thoại, giọng như sắp khóc của Quan Quan làm người ta lo lắng.
[Cháu muốn đi nhà trẻ, cháu đã hai ngày chưa được ăn táo.] Táo là phần thưởng được phát cho đứa trẻ ngoan nhất mỗi ngày ở nhà trẻ, thường không phải cho bé thì cũng là cho Davy. Đương nhiên, cuối cùng đều vào bụng bé thôi.
Quan Chước và Mộc Tử Duy nhìn nhau.
Từ lần trước, mẹ Quan Quan tìm đến nhà trẻ, họ liền không dám để Quan Quan đi nhà trẻ nữa. Mà những người này nếu có thể tìm tới nhà trẻ, cũng có thể tìm tới nhà họ. Hiện vào lúc này, bất kể là Quan Trạc, hay Quan Chước và cậu, cũng không thể luôn coi sóc Quan Quan được, cho nên cách tốt nhất chính là giao Quan Quan cho một người có thể tin được.
Mà lúc này, Lăng dê con nóng lòng thể hiện trước mặt các anh vợ liền đứng ra.
“Nhà em cũng đủ an toàn, hơn nữa anh trai em không đi làm cũng sẽ không ai để ý, hoàn toàn có thể chăm sóc Quan Quan được.” Thế là Lăng Á bị em trai bán đứng.
Trở lại bên này, Mộc Tử Duy nghe thấy giọng nói tủi thân của Quan Quan cũng rất khó chịu: “Quan Quan, em kiên trì đi, ngoan nào. Sau này về anh bảo cô phát cho em nhiều táo hơn.”
[Em ngoan ngoãn nghe lời mà.] Quan Quan dẩu cái môi xinh. [Nhưng anh Dương dữ lắm, em không muốn chơi chung với anh ấy.]
“Quan Quan…”
[Anh ấy nấu cơm còn khó ăn.]
[Lúc xào cà chua anh ấy cũng không bóc vỏ, trông ghê lắm.]
[Hôm nay nấu cơm nát, món ăn mặn, khó ăn lắm.]
[Anh lùn ơi, em muốn ăn cơm anh nấu...]
Nghe Quan Quan gọi điện, sắc mặt Lăng Á ngày càng xấu, ném tờ báo đứng dậy đi tới bếp, bực bội ném cuốn cẩm nang nấu nướng mới tinh vào thùng rác.
Vấn đề cơm nước Quan Quan phản ánh được mọi người nhất trí coi trọng.
Buổi chiều, Tần Cáp liền dọn dẹp gói ghém rồi chạy tới, đỏ mặt đứng ở cửa nửa ngày như thể cô vợ nhỏ mới được Lăng Á ngẫu nhiên nhìn vào lỗ mắt mèo cho vào.
“Cậu tới làm gì?” Hiện giờ Lăng Á trông trẻ rất là bực bội nên tự nhiên mặt mũi cau có.
“Làm cơm cho Quan Quan.”
Lăng Á vừa xuất hiện trong tầm mắt, tròng mắt Tần Cáp như dính sức hút dán chặt vào thân hình y. Dù hắn đã tự bảo bản thân vô số lần, mày không thể nhìn nữa, nhìn nhiều nhỡ bị Lăng Á phát hiện mày liền xong đời, nhưng vẫn không thể thay đổi được.
“Vậy cậu mang hành lý tới làm gì?”
“Mầm đậu bảo tiện thể chăm sóc Quan Quan.” Tần Cáp cười hềnh hệch. “Quan Chước bảo tạm thời không cần đi làm, coi như đi công tác.”
“Ngốc, họ bảo làm gì thì cậu làm cái đó chắc? Trông trẻ phiền chết được.” Lăng Á tuy nói thế nhưng vẫn đưa tay nhận lấy hành lý của Tần Cáp.
“Có ăn đã tốt lắm rồi, còn kén chọn…” Tần Cáp nghe mấy câu oán giận của Nam thần trong lòng hắn, lòng sắp ngọt như muốn tan ra.
—————————————————————————-
Quan Tiểu Cẩn đứng ở trong góc tối chỗ khúc quanh, miệng ngậm kẹo que, nét mặt dữ dằn.
“Chị cả, người chúng ta phải chặn lại trông thế nào?” Sau lưng một chú em hỏi nhỏ.
“Người trông lẳng lơ nhất.” Quan Tiểu Cẩn tức giận cắn kẹo trong miệng. Cô đã theo dõi mẹ Quan Quan mấy ngày, biết người phụ nữ tôn sùng hư vinh đó ngày ngày đều muốn đi mua sắm, mà mỗi ngày đều sẽ đi qua một con hẻm vắng vẻ.
Mà hôm nay, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, còn mượn người từ chỗ bạn của bố trước kia.
Con đường này rất ít người, cũng không có ai quản, nhưng cũng không phải là không có ai đi ngang qua. Chẳng qua những người có khả năng sẽ đi ngang qua chắc đều sẽ đi xem đôi vợ chồng đánh nhau ở đầu ngõ.
“Người tới rồi!” Chú em mắt sáng lên, nhìn thấy người phụ nữ lượn lờ đi tới từ đằng xa, phía sau còn theo hai bảo tiêu mặc đồ đen.
Quan Tiểu Cẩn ra hiệu bằng mắt.
Chú em chậm rãi đi ra ngoài, nét mặt tự nhiên, lúc đi tới bên cạnh người phụ nữ thì giật mạnh cái túi mua sắm trong tay nàng, chạy biến. Tay chân nhanh nhẹn, thoáng cái đã bỏ chạy mất dạng.
Người phụ nữ kêu lên một tiếng chói tai, vừa mắng vừa bảo bảo tiêu đuổi tiêu.
Bảo tiêu A: “Tiên sinh bảo chúng tôi bảo vệ sự an toàn cho cô.”
“Bảo vệ tôi? Đồ của tôi đã bị người ta cướp rồi, các anh bảo vệ tôi như vậy đấy hả? Mau đuổi theo cho tôi! Đó là quần áo và túi tôi mới mua đấy!”
Cuối cùng, bảo tiêu A không đỡ nổi, bất đắc dĩ nhìn B một cái, xoay người đuổi theo.
Thấy người đuổi theo đã chạy xa rồi, Quan Tiểu Cẩn ra hiệu bằng tay, năm, sáu thằng nhóc đằng sau cô xông tới như ong vỡ tổ.
Mẹ Quan Quan giây trước còn đang mắng bảo tiêu B sau sự kiện bị cướp, giây sau đã bị người tông vào choáng váng.
Nhưng hình như người tới nhằm hết vào phía bảo tiêu, mấy giây sau, bảo tiêu đã bị chìm trong đống người.
Lòng cô sợ hãi lùi về phía sau, đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người phút chốc đã bị chìm vào bóng tối.
Vào một giây trước khi cô sợ tới nỗi ngất đi, cô nghe thấy một giọng nữ quen tai vang lên: “Kết thúc công việc kết thúc công việc! Gọi điện cho hai người đầu phố về đi, còn đánh nữa là chú cảnh sát sẽ tới đấy.”
Thế là, đám người qua đường xúm lại nhìn ngó, khuyên can, gặm hạt dưa ở đầu phố liền thấy cô em xinh đẹp đè chồng xuống đất đá đạp đột nhiên nhận cuộc gọi, tay kéo một cái, mái tóc óng ả tung liền bay lên và lộ ra một mái đầu đinh lùm xùm, sau đó kéo người đàn ông trên đất một cái rồi nghênh ngang đi mất.
“Cho nên, em gọi bọn anh tới để xem thứ này?” Quan Chước ghét bỏ nhìn cái đầu người phụ nữ thò ra từ bao tải, mặt mày xanh tím sưng vù, hoàn toàn không còn hình người. Anh hơi hối hận vì đã mang theo Mộc Tử Duy tới.
“Đây là chị dâu?” Mộc Tử Duy nghi ngờ hỏi.
“Không phải!” Quan Tiểu Cẩn nhướn cao lông mày, đạp gót giày lên mặt người phụ nữ ấy.
Vết thương bị nghiền ép làm người đang hôn mê cũng phải tỉnh lại, cô ả hé đôi mắt sưng húp, giãy dụa nói một câu “Quan Tiểu Cẩn cô…”, sau đó lại bất tỉnh vì quá đau.
“Thét cái gì mà thét!”
Quan Tiểu Cẩn dùng đầu ngón chân dí mạnh lên mặt cô ả, tiếp tục nói với Mộc Tử Duy: “Tôi không có chị dâu, loại phụ nữ bỏ chồng này không phải chị dâu tôi.”
Lần đầu nhìn thấy Quan Tiểu Cẩn hung ác như thế, hai người đều im lặng.
Quan Tiểu Cẩn vừa tiếp tục hùng hùng hổ hổ như vừa rồi, vừa đá con người không còn hình người trên mặt đất: “Không cần anh với cháu trai tôi thì thôi, chúng tôi cũng không luyến tiếc gì ả ta! Nhưng chạy thì chạy đi, cả nhà chúng tôi đang sống yên ổn, vì sao còn muốn tới quấy rầy chúng tôi? Vì sao… Anh?” Bất ngờ không kịp đề phòng bị anh cô ôm lấy, Quan Tiểu Cẩn ngây ngẩn cả người.
Anh hai trước nay trầm tĩnh ít nói của cô, đang ôm cô thật chặt, trầm giọng nói: “Tiểu Cẩn, đừng như vậy.”
Cô nhớ rõ lần trước anh cô ôm cô như vậy là lúc bố mẹ đã qua đời. Khi đó cô vẫn chỉ là một đứa nít ranh, chưa làm được gì chỉ biết khóc lóc, nhưng cứ luôn cho rằng cô chính là người đáng thương nhất thế giới, vừa lau nước mắt vừa chạy ra khỏi nhà.
Cuối cùng, lúc anh trai cô tìm được cô ở trong công viên mà mẹ cô thường hay mang cô tới chơi, anh hai cô đã ôm cô như này, nói với cô rằng “Tiểu Cẩn, đừng như vậy”, còn anh cả thì cầm chiếc ô to lặng lẽ che mưa chắn gió cho họ.
“Tiểu Cẩn, đừng như vậy… vì loại người như thế, không đáng.” Anh cũng từng bị giận dữ che mờ mắt, từng làm ra chuyện khiến bản thân hối hận, cho nên mới không muốn em gái thân yêu cũng như vậy.
Người thân quan trọng của anh, đều nên đơn giản hạnh phúc sống dưới ánh mặt trời không chút lo âu mới đúng.
Quan Tiểu Cẩn khóc như một cô bé con: “Anh, em tức lắm… chúng ta đang yên lành, họ dựa vào cái gì…”
Quan Chước khẽ vỗ lưng cô: “Đừng khóc Tiểu Cẩn, không ai có thể xúc phạm tới chúng ta.”
“Nhưng mà em tức!” Quan Tiểu Cẩn ngẩng phắt đầu lên, suýt thì va phải mũi anh cô. “Tức chết đi được!”
Quan Chước nghe xong, sửng sốt một chút rồi nghiêm túc đáp lại: “Sẽ không chết.”
Quan Tiểu Cẩn phì cười vì câu nói hoàn toàn không biết dỗ người của anh hai, nhìn tiểu ngốc thụ bên cạnh anh, thầm thấy may mắn.
Cũng may anh hai ngốc nghếch về mặt tình cảm có thể gặp được tiểu ngố thụ, nếu đổi lại là người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bị tức chết vì kiểu người không biết nói chuyện này.
“Mộc Tử Duy.”
“Hử?” Đột nhiên bị gọi đến tên, Mộc Tử Duy ngây ngô lên tiếng.
“Sau này dù thế nào đi nữa cậu cũng không được vứt bỏ anh tôi, nếu không thì… không thì…” Không thì thế nào đây? Tiểu ngốc thụ yếu như thế kia, cô lại không nỡ đánh.
Nhưng nhìn ánh mắt Mộc Tử Duy nhìn anh hai cô, chuyện cô lo lắng, vốn chính là không thể xảy ra được.
Hết chương 75
Lời tác giả:
Thật ra Tiểu Cẩn bởi vì bố mẹ qua đời khi còn bé, gia đình tan vỡ nên quá khát vọng một cuộc sống yên ổn hạnh phúc, nên mới ghét cay ghét đắng người phá hoại người phá hoại nhà cô.
Hy vọng mọi người sẽ không ghét cô Cẩn suýt thì ‘hắc hóa’.
Còn về anh cả, có thể các cô sẽ thấy anh cả vô dụng các kiểu, cưới một… người vợ như vậy, ly hôn rồi lơ là con cái, giờ vợ trước còn gây chuyện vân vân, nhưng giai đoạn gia đình gặp biến, em trai xuất ngoại, em gái còn nhỏ, gần như một mình Quan Trạc gánh vác tất cả, cung cấp chăm sóc em trai em gái vân vân (tôi viết tôi viết rồi quên luôn viết đoạn này…)
Cuối cùng, mọi người có thể đoán thử coi, lúc cô nàng Cẩn đánh vợ trước, anh cả đã đi đâu ~
><><><
CSNT… 76
10 (●⌒∇⌒●)
76|
[Quan Chước, người là do con bắt phải không, ý con là sao đây!] Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng thở hổn hển của Trần tiên sinh.
Mộc Tử Duy đang nấu đồ ăn khuya trong bếp, nghe tiếng thì thò đầu ra xem.
“Ý mà ông nghĩ đó.” Quan Chước thản nhiên đáp lại, ánh mắt lại nhìn về phía Mộc Tử Duy, dùng mắt hỏi.
“Quan Chước, đã ăn được rồi.” Mộc Tử Duy dùng đôi mắt đen bóng cười với Quan Chước. Thấy Quan Chước gật đầu rồi, lại quay đi dọn bát đũa.
[A, đúng là con trai của ta, ngay cả ta cũng bị lừa, còn tưởng con có lòng hòa hảo với ta thật chứ.]
“Ông nghĩ ông là ai? Ông tưởng nhà chúng tôi là người ông có thể gọi thì đến đuổi thì đi sao? Trước đây ông bắt mẹ tôi đi, thì đừng nghĩ tới chuyện bảo chúng tôi về. Hoặc nên nói rằng, ông lại cho rằng, chỉ cần ông tìm tới chúng tôi thì chúng tôi phải rớt nước mắt làm đứa con hiếu thuận của ông vì chút di sản sao?” Nhẫn nại nhiều ngày như vậy, lần đầu Quan Chước nói nhiều với người này như vậy. “Còn nữa, tôi không phải con trai ông. Ba tôi đã chết, người chôn cùng một chỗ với mẹ tôi.”
[Được, được, con không nhận ta là ba? Con có thể không nhận ta, nhưng cháu của ta ta nhất định phải có. Ta khuyên con cũng nên cẩn thận, đừng tưởng giấu mẹ Quan Quan đi, không còn nguyên cáo thì các con liền không sao. Nên nhớ hiện tại các con là kẻ bắt cóc! Là tội phạm! Đừng ép ta phải kiện con trai mình lên tòa!]
“Người mất tích 24 tiếng mới có thể lập án.” So với ngôn từ dữ dằn của đối phương, giọng Quan Chước rất bình thản.
“Hiện tại còn chưa được một ngày ông đã vội như thế, ông coi trọng vợ trước của anh tôi thật à?”
[Con... Con nói lung tung gì vậy! Dù ta có như thế nào đi nữa cũng sẽ không có ý tứ gì với vợ của con trai mình!]
“Ờ.” Quan Chước cũng không phản bác, nhưng cái kiểu thờ ơ ấy càng làm kẻ khác bị đè nén.
[Ta vẫn còn muốn nói chút chuyện cha con, nhưng con đã có thái độ ấy, ta cũng không có gì để nói cả. Ba ngày sau mở phiên tòa, chúng ta gặp nhau tại đó!]
“Được, nếu như ông tới được.”
[Ý con là gì?]
Người đầu bên kia điện thoại đang nghiến răng nghiến lợi, Quan Chước lại không có lòng dạ nào lãng phí thời gian với ông ta.
Mộc Tử Duy đã bưng đồ ăn khuya lên.
Chén mộc nhĩ trứng gà tuyết lê, đựng trong bát sứ xanh óng ánh, thấp thoáng sau màn hơi nước là thịt lê màu vàng, khoét hết thịt lê, cho mộc nhĩ trắng và những quả trứng gà tròn trịa.
“Nói xong rồi?” Mộc Tử Duy lo âu hỏi.
“Vốn dĩ cũng không có gì để nói.” Quan Chước lơ đễnh nói, sau đó cúi đầu, rũ mắt, cẩn thận cầm tay Mộc Tử Duy, cau mày hỏi: “Bị phỏng à?”
Lúc vừa bưng bát ra khỏi bếp, anh đã cảm thấy tư thế tay cậu cầm không ổn lắm, giờ nhìn lại, đầu ngón tay đã đỏ lừ lên.
Mộc Tử Duy vốn muốn nói thật tay cậu chỉ bị bỏng hơi thôi, hơn nữa đã xông nước lạnh rồi, nhưng thấy Quan Chước nghiêm túc cầm tay cậu thổi phù, ngón tay được luồng khí lành lạnh thổi qua, cậu không nỡ lên tiếng.
“Quan Chước…”
“Hử?”
“Chỗ bên anh cả vẫn thuận lợi chứ?”
“Anh ấy nói vẫn ổn, đã thuận lợi gặp được người.”
“À, vậy thì rất nhanh có thể nhận Quan Quan về rồi?” Mộc Tử Duy lộ ra nét mặt mong đợi.
“Ừ.” Quan Chước bỗng nhiên ngừng động tác, nhìn cậu, nét mặt lại có vài phần u oán. “Có phải em chán không?”
“Mấy ngày nay trong nhà chỉ có chúng ta, trong tiệm cũng không có Tần Cáp, lúc nào em cũng ở với anh, có phải chán rồi không? … Anh không biết tâm tình, cũng không biết cái gì lãng mạn.”
Mộc Tử Duy không biết đầu Quan Chước chập mạch ở đoạn nào, cũng chẳng lựa lời vội giải thích luôn: “Không có! Em… em không chán! Ở với anh, cả đời cũng sẽ không chán!” Nói xong, mặt đỏ ‘phừng’ lên.
“Thật sao?” Quan Chước nhìn chăm chú vào mắt cậu, nhẹ giọng hỏi.
Mộc Tử Duy đỏ bừng mặt, lại ra sức gật đầu, nhỏ giọng nói: “Còn nữa, chuyện lãng mạn gì đó, trước đây em chưa từng trải qua. Nhưng, giống như bây giờ…” Cậu khẽ lắc cái tay đang nắm chặt của hai người. “Như vậy, em đã cảm thấy rất lãng mạn.”
Quan Chước sững người nhìn Mộc Tử Duy, dường như có chút ngây dại, lại bỗng dưng ôm chặt lấy đối phương.
Sức ôm làm đối phương đau, nhưng Mộc Tử Duy lại càng nhích gần vào lòng anh hơn, lẳng lặng nghe nhịp đập trái tim và giọng nói dễ nghe của anh.
“Chờ chuyện này xong rồi, chúng ta kết hôn đi.”
“Trước đó nghĩ phải qua một khoảng thời gian nữa, nhưng hiện giờ anh không chờ được nữa.”
Ngực dán ngực, có thể cảm nhận nhịp đập đôi bên chậm rãi đan xen vào nhau, lỗ tai và viền mắt Quan Chước đều đỏ, trong lòng ngập tràn vui sướng và chờ mong khôn kể.
–
Trần tiên sinh mất ngủ cả đêm.
Ông phát hiện một chuyện khác xa với tưởng tượng của ông.
Ông chẳng bao giờ ngờ được rằng, mấy ngày nay Quan Chước đều đang diễn trò cho ông xem, ông càng không ngờ, hận ý của con ông đối với ông lại mạnh như vậy.
Suy nghĩ kỹ hơn, trước đó tuy Quan Chước chưa biểu lộ sự bất mãn ra ngoài, nhưng khi hai người nói chuyện với nhau, thái độ của Quan Chước luôn chỉ qua quít, hơn nữa cũng không nhìn vào mắt ông.
Loại dấu hiệu này còn chẳng được gọi là chi tiết, đổi lại là trước kia thì ông đã phát hiện ra từ lâu rồi.
Nhưng khổ nỗi ông được gặp cốt nhục, kích động che mờ lý trí, ngay cả chuyện rõ ràng như vậy ông cũng không để ý đến.
Lần này ông tới, mục tiêu đích thực là Quan Quan.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ông không muốn hai đứa con trai của ông, đó là máu mủ của ông và người phụ nữ ông yêu.
Ông vốn đã chuẩn bị hòa giải với bọn trẻ ngoài tòa án, nhưng bây giờ… .
“Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!” Khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập, ông mới để ý thấy sắc trời đã tang tảng sáng.
Ông day mày, xóa đi sự uể oải giữa đôi lông mày, mở miệng bảo: “Vào đi.”
Giọng trợ lý có chút vội vàng: “Trần tiên sinh, tìm thấy mợ cả rồi.”
“Cái gì? Tìm thấy ở đâu?” Trần tiên sinh đứng dậy, nhìn đồng hồ trên cổ tay theo bản năng, từ khi người mất tích tới giờ, quả nhiên chưa đến 24 tiếng đồng hồ.
“Đang ở ngoài cửa, là bị người ta ném ở đó. Nhưng mợ ấy hiện tại… trạng thái không tốt lắm.”
Trần tiên sinh cau mày, tuổi ông chỉ cần một đêm không ngủ là nhìn qua đã già đi mấy tuổi. Ông không nói câu nào đi ra ngoài, trợ lý nhắm mắt theo đuôi ông.
“Nhìn từ camera thì có một chiếc xe đi qua, vứt người ở đó.”
“Xe không có giấy phép, người trong xe cũng không xuống xe. Vứt người xong liền chạy thẳng.”
Đi tới ngoài phòng khách, bác sĩ cũng vừa vặn tới, tháo bao tay xuống: “Não bị chấn động nhỏ, có nhiều vết bầm tím, không có vết thương nặng cũng không bị thương tới nội tạng. Chỉ là bệnh nhân bị hoảng sợ quá độ, hiện tại tinh thần không bình thường lắm, đề nghị nên tĩnh dưỡng.”
Trần tiên sinh từ chối cho ý kiến. Ông không quan tâm tới việc người phụ nữ này có bị thương hay không, vết thương ra sao, chỉ cần người trở về rồi là có thể lên tòa được.
Nhưng sau khi ông vào cửa thì vẫn bị giật mình.
Người phụ nữ quần áo xộc xệch, mặt mũi sưng húp trên giường kia hoàn toàn không có cử chỉ cao ngạo ngang ngược khi thường, hiện giờ ả đang uể oải run bần bật co rúm người lại.
Khi ả nhìn thấy Trần tiên sinh đi vào thì lần nữa kích động, té lăn xuống giường, nhào tới bên chân ông, vạn phần hoảng sợ nói: “Quan tòa tôi không kiện nữa! Tiền tôi cũng không cần! Xin hãy thả tôi đi!”
Hết chương 76
Lời tác giả:
Chúc mọi người 1/6 vui vẻ ~ chúc mọi người năm nào cũng như hôm nay, ngày nào cũng như sáng nay
Ngày mai là Tết Đoan Ngọ, buổi tối có chương mới nha ~
Nê: bả được gì mà vui vậy = =
Chén mộc nhĩ trắng trứng gà tuyết lê
CSNT…77
9 (●⌒∇⌒●)
77|
Trần tiên sinh đen mặt tại chỗ, u ám nhìn chằm chằm ả phụ nữ chật vật dưới kia.
Ánh mắt như thể rắn rết ấy làm ả sợ, không khỏi tự lùi về sau một chút, nhưng vẫn lấy can đảm, nuốt nước miếng rồi run run nói: “Tôi không làm nữa, tôi cũng không cần tiền…” Dù ả bị khoản thù lao hậu hĩnh hấp dẫn, nhưng tiền nào có quan trọng bằng mạng sống?
Trần tiên sinh nhìn cô ả từ trên cao xuống, cười nhạt: “Cô tưởng cô muốn thoát thân là có thể thoát thân được? Đối với chuyện hôm nay cô gặp phải, tôi không hề có chút hứng thú nào. Nhưng cô nên nhớ, dù cô gặp chuyện gì, tôi đều có thể trả lại cô gấp 10 lần.”
Ả sợ hãi im thin thít, cơ thể phát run như lá rụng rì rào trong gió rét.
Trợ lý nhân cơ hội đi ra đằng trước, ôn hòa nói: “Chỉ cần cô đồng ý làm chuyện đã bàn trước, lên tòa đứng một lát, nếu thù lao được trả không làm cô hài lòng thì chúng ta còn có thể bàn tiếp.”
Ả nghe xong khóc òa lên: “… Nhiều tiền nữa tôi cũng phải có mạng mới hưởng được…”
Trần tiên sinh không thèm để ý tới ả nữa, nhấc chân định đi. Trước khi đi ông còn dặn trợ lý một tiếng: “Hai ngày này giam cô ta lại, chỉ cần người còn đây, đến lúc đó cứ mang thẳng lên tòa là được.”
Trợ lý cung kính dạ, sau đó nhìn người phụ nữ khóc nghiêng trời lệch đất, tuyệt vọng trên mặt đất kia, rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà. Mịa nó, muốn từ chức quá.
Nhưng dù lòng trăm ngàn lần không muốn, trợ lý chuyên nghiệp lại nghiêm túc vẫn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.
Hai hôm sau, hắn vẫn hết sức trung thành với cương vị công tác, làm một cái bóng bên cạnh Trần tiên sinh, lái xe hộ tống ông chủ và mẹ đẻ của cậu nhỏ đi ra tòa.
Vì đi đúng giờ đi làm nên xe đi được nửa đường thì tắc ở lối lên cầu vượt. Người phụ nữ muốn thừa dịp dừng xe thì mở cửa, Trần tiên sinh nhìn ả một cái, bảo tiêu trong xe lập tức nhanh mắt bắt lấy tay ả.
Trần tiên sinh sầm mặt hỏi: “Còn phải tắc bao lâu.”
“… Chắc là… nhanh thôi.” Trợ lý nhìn đoàn xe không thấy đầu đằng trước, lòng vô cùng sốt ruột. Nhìn đồng hồ, càng lo có thể đến đúng giờ hay không.
Lúc hắn đang lo khủng khiếp, một hồi còi chói tai vang lên xuyên qua màng nhĩ hắn. Hắn nhìn theo tiếng còi, nghĩ cũng biết đối phương giống họ, giờ đang rất sốt ruột.
Cũng may kẹt xe không lâu lắm, dòng xe cộ chững lại cuối cùng cũng từ từ di chuyển. Bởi vì đã để ý tới tiếng còi xe bên cạnh họ nên đi được một quãng hắn phát hiện đối phương cũng đi theo con đường giống họ.
Hắn cũng lo xe này có phải đang bám theo xe họ không, sau khi xin chỉ thị của ông chủ liền tăng tốc, nhanh chóng bỏ đối phương lại đằng sau.
Lúc lái xe đến cổng tòa án, cả nhà cậu hai đã đứng ở đó rồi. Trừ họ ra, còn có hai anh em Lăng gia, ngay cả Tần Cáp cũng có mặt.
Lúc mẹ Quan Quan thấy Quan Tiểu Cẩn thì run tới mức sợ không nói nên lời, chỉ run cầm cập lên thôi, cuối cùng bị bảo tiêu cao to lôi đi.
Quan Quan ôm chân Mộc Tử Duy trốn sau lưng cậu, rất sợ mẹ ruột sẽ tới bắt bé, mang bé đi mất. Quan Tiểu Cẩn không bế Quan Quan lên, liếc nhìn ả kia nói: “Quan Quan không sợ, lần sau ả còn dám tới dọa cháu, cô liền quẳng ả xuống sông Phủ Nam.”
Lăng Á lạnh lùng nói: “Ở cửa tòa án nói thế, cũng không sợ cảnh sát tòa án ra bắt cô luôn.” Thế là bị Quan Tiểu Cẩn lườm cho một cái.
“Một đám người như thế đứng ở cửa không định đi vào chắc?” Trần tiên sinh đi lên trước, châm chọc nói.
Quan Chước dường như tới lúc này mới nhìn thấy ông, chỉ liếc một cái rồi dời mắt ngay: “Đợi người.”
“Chờ anh con? À, đúng rồi, vụ án này anh con mới là bị cáo. Thế nào, nhân vật chính không đến, các con định bỏ cuộc luôn sao?” Trần tiên sinh tiếp tục đâm chọc.
Quan Chước cũng không thèm để ý tới ông nữa.
Vốn ông đã bị Quan Chước chọc giận tức lắm rồi nên lời nói ra câu nào cũng như có gai, nam sinh thấp bé bên cạnh Quan Chước lại lên tiếng: “Ông không thấy chúng tôi không muốn nói chuyện với ông sao?”
Trần tiên sinh: “…”
“Rì rà rì rầm rất đáng ghét, tuy ông vốn đã làm người ta ghét rồi.”
“…”
Quan Chước: “Tới rồi.”
Tất cả mọi người nhìn ra, quả nhiên thấy một chiếc xe màu bạc lái tới, sau đó dừng lại trước mặt họ.
Trợ lý tiên sinh nhanh nhạy nhận ra, đây là người vừa bám theo họ.
Xe tắt máy, cửa xe mở ra, một người con trai cao lớn đẹp trai chín chắn đi xuống. Lúc đó mắt Quan Quan liền ngời sáng lên, lớn tiếng gọi ‘ba ba’, bọn Quan Chước Mộc Tử Duy cũng đều thở phào.
Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng tới kịp.
Trần tiên sinh thì khinh thường cười nhạo: “Đừng tưởng người tới thì các con liền được cứu…” Nói được nửa chừng, khóe miệng ông đột nhiên cứng ngắc, mở to hai mắt không dám tin.
Sau khi xuống xe, Quan Trạc không đi tới ngay mà vòng qua bên kia, ga lăng mở cửa xe.
Một nữ sĩ trung niên xinh đẹp được hắn dìu ra.
“Thế nào?” Quan Tiểu Cẩn lầu bầu quái gở. “Ông nghĩ giờ chúng tôi còn cứu được không?”
Trần tiên sinh lúc này không rảnh đáp lại lời khiêu khích của tiểu bối. Ông khiếp sợ nhìn người phụ nữ trung niên đi tới trước mặt ông, dừng lại, lạnh lùng nhìn ông.
“Không phải ông nói tới đây bàn chuyện làm ăn sao? Thế nào, bàn chuyện làm ăn cũng tới bên tòa án luôn rồi? Ông chồng thân ái của tôi.”
Trần tiên sinh giần giật môi không nói nên lời, ánh mắt căm giận trừng thằng lớn bên cạnh vợ ông.
“Giờ đã bàn xong chuyện kinh doanh chưa?”
“Tôi…”
“Đúng lúc, tôi tới đây cũng là để nói chuyện làm ăn, ông đã bàn xong rồi thì tới phiên tôi.” Nói xong, lấy ra một phần văn kiện đưa cho Quan Trạc.
Trần tiên sinh cau mày: “Đó là cái gì?”
“Một phần hợp đồng. Ký vào rồi, họ sẽ không còn quan hệ gì với Trần gia chúng ta nữa.”
“Cô… thân ái, anh không nhớ em từng nói với anh chuyện này.” Bởi vì kích động, môi Trần tiên sinh có hơi run.
“Tôi không so đo ông ở ngoài có bao nhiêu nhân tình.” Trần phu nhân nói đến đây, lạnh lùng nhìn người phụ nữ phát run đằng sau ông.
“Ý em là cô ta?” Trần tiên sinh quay đầu nhìn ả một cái. “Chúng ta cũng không có quan hệ như em nghĩ. Sở dĩ cô ta ở đây là vì…”
“Anh không cần giải thích, cô ta là ai không liên quan tới tôi.” Trần phu nhân cắt lời ông. “Tôi không ngại anh ở ngoài có bao nhiêu nhân tình, nhưng tôi không thể chịu đựng được sẽ có người tới tranh đoạt tài sản với con tôi.”
Quan Trạc đọc nội dung trong hợp đồng, không hề do dự ký luôn tên anh vào, sau đó đưa cho Quan Chước.
Quan Chước nhận lấy, cũng không cần nhìn đã ký luôn tên mình ngay bên cạnh tên anh trai.
“Đã được chưa? Tôi còn tưởng các cậu sẽ bàn bạc một trận.” Trần phu nhân kinh ngạc nhìn tài liệu nhanh chóng trở lại tay mình.
Quan Trạc mỉm cười nói, “Sự việc giải quyết nhanh chóng đối với bên nào cũng tốt đúng không/”
“Kể cũng đúng.” Trần phu nhân cười gật đầu, sau đó nhìn Quan Chước. “Trước tôi đã hỏi anh cậu có cần tiền bồi thường không, tuy anh cậu đã từ chối, nhưng không biết suy nghĩ của cậu…”
Quan Chước: “Không cần.”
“Thực sự không cần?”
Quan Chước: “Đối với các ông bà, tiền tài càng nhiều càng tốt, nhưng đối với chúng tôi, chỉ cần có thể tự cung tự cấp, cả nhà có thể sống chung với nhau mới là điều quan trọng nhất.”
Trần phu nhân sửng sốt một giây, lại cười nói: “Cách nói của cậu cũng như anh cậu vậy. Thế chúc cả nhà cậu hòa bình hạnh phúc, đối với chuyện thời gian này chồng tôi quấy rầy nhà cậu, tôi thấy rất áy náy. Nếu cần bồi tường gì, các cậu cứ nói.” Nói xong lại lạnh lùng nói với chồng cô: “Đã bàn xong việc làm ăn rồi, tôi đặt vé máy bay buổi trưa, giờ có thể ra sân bay luôn.”
Trần tiên sinh tức run cả người nhưng không tiện lên cơn, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn bọn Quan Chước một cái rồi đi cùng vợ ông.
Ông ta vừa đi, Quan Tiểu Cẩn hoan hô một tiếng, nhào thẳng lên người anh cả.
Quan Chước cầm tay Mộc Tử Duy, cúi đầu mỉm cười: “Chúng ta có thể trở về nhà rồi.” Mộc Tử Duy ngẩng đầu lên, dắt Quan Quan bị Quan Tiểu Cẩn vô tình vứt xuống đang bĩu môi: “Nào, về nhà.”
Hết chương 77
><><><
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top