csnv

CSNT…78

15 (●⌒∇⌒●)

78|

Tuy nói là về nhà, nhưng đoàn người cũng chưa về ngay, ngược lại, nhờ lời đề nghị của Quan Tiểu Cẩn, mọi người quyết định mở tiệc mừng, coi như chúc mừng chuyện lần này đã qua êm đẹp, và xả xui mấy ngày nay luôn.

Nhưng đến lúc chọn địa điểm, Quan Tiểu Cẩn và Tần Cáp cãi vã rùm beng,

Quan Tiểu Cẩn nghĩ chuyện nhà đương nhiên phải làm ở nhà, đúng lúc nhà họ có đầu bếp có nhà hàng, đóng cửa lại là họ có thể náo nhiệt một bữa.

Tần Cáp lại nghĩ khác, nếu mọi người đã tụ tập lại vui chơi một bữa thì tại sao còn phải phí sức tự nấu nướng, liên hoan tiệc tùng ăn lẩu uống bia mới khoái, cơm Trung, cơm Tây để mà làm gì, không lấp đầy bụng được.

Quan Tiểu Cẩn rít gào: “Nói cho cùng thì anh lười chứ gì! Cẩn thận tôi bảo anh tôi xào anh lên!”

Tần Cáp gào theo: “Xào thì xào! Tưởng tôi sợ anh cô chắc! Đừng nói là xào, rán, chiên, nấu lão tử đều không sợ! Có cần trộn rau không?!”

Quan Chước đã quen hai người khắc khẩu rồi, nhưng Lăng Mị mới lần đầu thấy Quan Tiểu Cẩn hung hãn như vậy, hắn run rẩy giơ tay lên: “Ấy… tôi muốn nói…”

Quan Tiểu Cẩn và Tần Cáp cùng nghiêng đầu qua: “Có chuyện mau nói! Có rắm mau xì!”

Cũng may Lăng dê con tốt tính, vô cớ bị chặn họng cũng không giận, điềm đạm nói: “Gần đây anh tôi bị lở miệng, có lẽ không ăn lẩu được đâu.”

Tần Cáp liếc nhìn Lăng Á bên cạnh, thấy y cũng không phủ nhận là biết ngay Lăng Mị nói thật.

Cũng đúng, hai hôm nay lượng cơm Lăng Á ăn cũng không nhiều, hôm qua làm món cá nấu cay (*) mà không thấy y ăn món nào, hắn còn vì thế mà buồn cả đêm không ngủ yên.

(*) món cá nấu cay: nguyên văn là thủy chử ngư, món này là một món ăn Tứ Xuyên, có hình kèm cuối chương.

Nhưng vì sao Lăng Á không nói cho hắn chứ?

Không đúng, không nên nghĩ nhiều, kiểu người cao ngạo như Lăng Á, đừng nói là bệnh tật lặt ặt, cho dù ốm đau không dậy nổi cũng sẽ không để ai biết.

Nhưng rõ ràng Lăng Mị không nằm trong phạm vi ‘người khác’, còn hắn thì sao…

Tần Cáp càng nghĩ càng nhói lòng.

Quan Tiểu Cẩn mắt sáng trưng, thuần thục kéo tay Lăng Mị, hưng phấn nói: “Vậy chúng ta đi ăn lẩu đi!”

Lăng Mị nhìn ánh mắt lấp lánh của Quan Tiểu Cẩn dán lên người hắn, mặt đỏ rần, ấp úng mãi mới lúng túng nói: “Vậy…. vậy thì lẩu…”

Bên này Lăng Á cũng chưa tỏ thái độ, Tần Cáp đã nổi giận: “Cậu là của ai hả!”

Quan Tiểu Cẩn che Lăng Mị ở đằng sau: “Không phải anh nói ăn lẩu sao? Tôi đã đồng ý rồi anh còn muốn thế nào? Anh đừng nói anh cũng tự dưng bị lở miệng? Đúng dịp tôi học khoa răng hàm mặt đây, có cần tôi xem cho không?”

“Nhìn cái gì! Tôi cũng không nói tôi bị lở miệng!”

Quan Tiểu Cẩn hùng hổ dọa nạt: “Vậy anh nói xem, sao lại không được ăn lẩu? Anh tới kỳ kinh nguyệt chắc?”

“… Kinh nguyệt?” Tần Cáp sửng sốt nửa giây mới hiểu ra, thẹn quá thành giận nói: “Mịa! Tôi táo bón không thể ăn cay được chưa!”

Hắn nói xong cũng hối hận, mấy đường nhìn đằng sau đồng loạt chĩa vào người làm ăn như muốn biến mất ngay, nhất là ánh nhìn của Lăng Á, đâm vào người làm hắn gần như không xoay người được.

Đệt, quá sức mất mặt rồi!

“Anh Tần, anh đừng giận.” Mộc Tử Duy khuyên Tần Cáp giận không thốt nên lời.

Nhưng rõ ràng lúc này Tần Cáp vẫn hoàn toàn đắm chìm trong đả kích ‘hôm nay tôi mất thể diện trước mặt nam thần’ nên không nghe thấy tiếng của Mộc Tử Duy.

“Táo bón có gì mất mặt sao?” Mộc Tử Duy không hiểu lắm, nhưng do quan tâm bạn bè, cậu vẫn đánh tiếng với Quan Chước, đi tiệm thuốc đối diện mua một lọ thuốc trị táo bón.

Kết quả rõ ràng là, Tần Cáp càng bực lọ thuốc ấy, suy sụp không cầm nổi cái vá xào trong tay.

—-

Khi tất cả món ăn được bưng lên bàn, việc đầu tiên Quan Tiểu Cẩn làm chụp một tấm ảnh, sau đó lập tức đặt giờ nhắn tin cho cô nàng Hiểu Huyên, ừ thì, thời gian nhắn tin tự nhiên là 10h tối, là thời cơ tốt nhất ở tòa soạn báo lúc đêm khuya.

Lăng Mị thấy Quan Tiểu Cẩn cúi đầu cười ngây ngô, lòng đang ngọt ngào, bỗng anh Quan lớn hỏi tới hắn: “Nhóc, cậu bao tuổi?”

“Mười chín, tháng sau tròn 20.”

Anh cả gật đầu: “Vậy cậu học ngành gì trường nào? Trong nhà có những ai? Người nhà cậu như thế nào, có sống chung hay không?”

Lăng Á bực mình, thầm nói đây là anh tra hộ khẩu để làm gì, nhưng lại bị em trai y véo cánh tay, phải kiềm chế không hé răng. Sau đó thì thấy em trai y nịnh nọt bô bô hết mọi chi tiết trong nhà ra.

Quan Trạc: “Học mỹ thuật tạo hình? Ừ, được đấy, trong nhà có người làm nghệ thuật, cũng có thể hun đúc cho con bé kia, miễn cho nó thô lỗ, suốt ngày không yên.”

Quan Tiểu Cẩn trợn tròn mắt tức tối tại chỗ, Lăng Mị lại gãi đầu một cái, cười nói: “Tiểu Cẩn như vậy tốt lắm, em thích cô ấy như vậy.” Nói xong đầu đã bị gõ một cái, vừa quay sang là thấy Quan Tiểu Cẩn đang thở phì phì.

“Ý anh là đang nói tôi làm sao?”

Lăng Mị ấp úng mãi: “Ừ thì là… rất… rất dịu dàng đi…”

Toàn trường yên lặng một giây, sau đó đều cười phì, khoa trương nhất là Tần Cáp.

Mộc Tử Duy phát hiện, ngay cả Quan Chước cũng không nhịn được, quay đầu, vai run run khó khống chế được.

Dù da mặt Quan Tiểu Cẩn có dày tới đâu, cũng mắc cỡ đỏ bừng mặt.

Cuối cùng vẫn là Quan Quan giải cứu Quan Tiểu Cẩn từ sự xấu hổ ấy, trẻ con có hiểu gì là dịu dàng đâu, chỉ biết nhìn chằm chằm một bàn tiệc, cắn môi ra sức nuốt nước miếng, bé chỉ vào đĩa trái cây đỏ trên mâm, hỏi vang: “Anh lùn, chúng ta sẽ ăn cà chua sao?”

“Không phải cà chua, là gia tưởng (?)(*). Gia trong quả cà, tưởng là…”

(*)gia tưởng [茄鲞] (jia xiang): chả hiểu món này là món gì nữa = =, hình minh họa ở cuối chương.

Mộc Tử Duy vừa nói, vừa dùng ngón tay nghuệch ngoạc trên tay Quan Quan, viết rồi lại cúi đầu nghĩ, nghiêm túc nói: “Chữ này rất khó, em chưa học được.”

Quan Quan luôn có một sự sùng bái mù quáng đối với phương diện học tập và người lớn, bé thất vọng à lên một tiếng.

Gia tưởng là món khoét rỗng quả cà chua, nhồi nấm hương, cà, hạt thông, đậu rang, thịt gà thái nhỏ, rồi bọc một lớp xi rô, cho nó đông lại thành một lớp vỏ đường cứng.

Mộc Tử Duy cầm một quả bỏ vào bát Quan Quan, Quan Quan lấy đũa chọc vài cái, liếm chiếc đũa thấy ngọt thì liền vui vẻ cầm lên gặm.

Anh cả Quan trìu mến xoa đầu Quan Quan, lại moi tiếp thông tin của Lăng Mị.

“Trong… trong nhà có anh trai, cha mẹ em, ông bà nội, ông bà ngoại vẫn còn, mọi người đều rất tốt.”

“Đều? Đây cũng tính sao?” Quan Chước hất hàm ý bảo Lăng Á.

“Hả? Anh trai em chỉ miệng xấu thôi, thực ra ở chung lâu, con người tốt lắm.”

Lăng Mị nói trái với lòng, vội vàng chuyển đề tài nói với Quan Tiểu Cẩn: “Thật ra thì mẹ anh, nếu em gặp bà rồi nhất định không thể để ngôi lệch, phải để ngôi giữa hay thả tóc mái. Bà có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”

Quan Tiểu Cẩn: “Rối loạn ám ảnh cưỡng chế?”

“Ừ, bà không nhìn nổi những thứ không đối xứng, em cứ nhìn anh và anh trai anh là biết, đều là trái phải đối xứng.”

“Thực sự có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế kỳ lạ như thế?” Quan Tiểu Cẩn không dám tin.

“Mẹ anh cung xử nữ.”

Mọi người đã hiểu.

Ăn vài món lấp đầy bụng, mọi người bắt đầu uống rượu.

Trước hết, mọi người đứng dậy cụng chén uống sạch, coi như chúc mừng chuyện hôm nay đã giải quết êm xuôi.

Quan Trạc lấy đũa chấm rượu cho Quan Quan uống, Quan Quan cay nhắm mắt le lưỡi.

“Đúng rồi anh cả, sao anh trễ vậy mới tới, hôm nay suýt thì hù chết bọn em.” Mộc Tử Duy ngẫm lại hôm nay họ ở ngoài cửa tòa chờ hơn một tiếng đã thấy dày vò, tuy Quan Chước vẫn bảo cậu không cần lo, nhưng cậu vẫn bị dọa giần giật mí mắt mãi, mí mắt giật sẽ không xảy ra chuyện tốt, cậu càng thêm lo lắng hãi hùng.

Quan Tiểu Cẩn bắt đầu ôm đùi: “Tuy anh lên sân khấu muộn, nhưng lên đúng đoạn vẫn quá ư là đẹp trai!”

Quan Trạc cười nhéo mặt Quan Tiểu Cẩn, đáp: “Anh cũng muốn về sớm, nhưng Trần phu nhân hỏi thời gian mở phiên tòa rồi bảo vẫn còn kịp, nhất định ở nhà coi chừng con trai ăn cơm rồi mới đi.”

Mộc Tử Duy: “Con trai bà ấy không phải hít thuốc phiện sao? Sao còn để ở nhà?”

Quan Trạc xì xụp: “Bà ấy nói cai thuốc quá khổ, không nỡ cho con trai vào trại. Dù một người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một người mẹ.”

“Nhưng cũng không phải người mẹ nào cũng tốt? Như mẹ Quan Quan…” Quan Tiểu Cẩn nói được nửa chừng đã im bặt, lặng lẽ nhìn sang Quan Quan, thấy thằng bé chỉ lo vùi đầu vào bát cố gắng gắp một miếng đậu hũ non, liền thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Tử Duy dùng chiếc đũa chống cằm cân nhắc lời nói: “Tình thương của mẹ cũng phải nhìn người nữa.”

Có người mẹ sẽ bảo vệ con cái đến giây phút cuối cùng khi nhà cửa sập, dùng thân thể máu thịt của mình bảo vệ con cái; cũng có người mẹ sẽ dứt bỏ đứa con còn chưa mở mắt chào đời ngay từ trong bụng, hoặc sinh xong cũng vô tình vứt bỏ.

Thực ra bất kể là tình thân, tình bạn hay tình yêu đều như vậy, có kiểu vĩ đại cũng có kiểu nhơ nhớp.

Nhưng nhơ nhớp hay không cũng phải xem nhân cách con người, luôn có một số người ích kỷ, vứt bỏ mọi tình cảm để đạt được mục đích.

“Việc này qua rồi, không nhắc tới người phụ nữ đó nữa.”

Quan Trạc rót đầy chén rượu, mời Lăng Á.

“Lần này phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu nghĩ kế, câu chuyện tuyệt đối không thể giải quyết êm đẹp thế được. Tôi cạn trước, cậu cứ tự nhiên.”

Lần đầu tiên Lăng Á không thể hiện thái độ cao ngạo: “Sau này đều là người một nhà, nói gì cảm ơn.” Nói xong ngửa đầu nâng cốc cạn sạch.

Tần Cáp nhìn đường cổ duyên dáng và hầu kết trượt lên xuống của Lăng Á, rõ ràng chỉ mới uống một chén mà lúc này, người hắn như muốn nhũn ra.

Lời tác giả:

Sắp kết thúc _(:з” ∠)_

Tôi vẫn cứ nghĩ phải làm sao mới có thể cho các vị ăn thịt, Tấn Giang thì không cho miêu tả chuyện từ cổ trở xuống.

Các vị bảo tôi nên để lại địa chỉ tieba hay gửi qua mail?

Hết chương 78

><><><

(*) thủy chử ngư: cá nấu cay

(*) gia tưởng (kiểu này không giống trong truyện, chả tìm thấy hình như trong truyện miêu tả)

CSNT… 79

14 (●⌒∇⌒●)

79|

Sau một hồi rượu, người trong phòng đều có chút men say.

Trái lại, Quan Tiểu Cẩn chưa say lắm, nhưng thể chất của cô thuộc kiểu vừa uống rượu vào là bắt đầu hưng phấn. Hưng phấn tới đỉnh điểm liền chạy tới đòi uống chén rượu giao bôi với Lăng Mị.

Quan Chước đành phải bắt cô về ấn ngồi trên ghế, nhìn Lăng Mị mặt chỉ đỏ hồng chứ không bị hành vi của Quan Tiểu Cẩn dọa, trong đầu thầm thấy may mắn, cũng may có người không ghét bỏ em gái anh.

Quan Tiểu Cẩn không theo, ồn ào đòi phải uống chén rượu giao bôi.

Quan Chước bị làm phiền quá, hạ giọng nói: “… Quan Tiểu Cẩn, em ý tứ chút.”

“Không cần, ý tứ cũng không thể lấy làm cơm ăn. Em vẫn chưa từng uống chén rượu giao bôi, cũng chưa từng nhìn thấy nữa.” Quan Tiểu Cẩn giãy dụa mãi không thấy kết quả, mắt đảo tròn. “Anh, em chỉ muốn nhìn một cái, anh không cho em uống cũng được, vậy anh và tiểu ngốc thụ uống một chén cho em xem đi.”

Thấy anh cô hoàn toàn không thể đả động được, cô liền dời mắt về phía Mộc Tử Duy, đáng thương gọi: “Chị dâu ~”

Mộc Tử Duy nghe thế mà cả người run run, nhưng vẫn nhịn không được tự suy xét đề nghị của Quan Tiểu Cẩn. Hơn nữa càng nghĩ sâu, ừm, cậu càng thấy không tệ.

Quan Tiểu Cẩn vừa lên tiếng đề nghị, ngoại trừ Lăng Á ra thì tất cả mọi người cũng hùa theo, Tần Cáp còn rót đầy chén rồi đưa cho hai người luôn.

Quan Chước vốn chẳng để ý sự trêu chọc của mọi người, nhưng Mộc Tử Duy lại đăm đăm nhìn anh như muốn thử lắm.

Mà càng gay go hơn nữa là, rõ ràng là cùng một chuyện, ở trong mắt anh, Quan Tiểu Cẩn làm thì chính là càn rỡ hồ đồ, còn Mộc Tử Duy làm thì anh nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.

Bị ánh mắt Mộc Tử Duy đánh bại, anh ma xui quỷ khiến thế nào nhận lấy cái chén, cúi người xuống.

Lúc cánh tay lồng vào nhau, hai gò má san sát, sóng mắt lưu chuyển, hít thở thôi mà cũng tràn đầy hơi thở đôi bên.

Mộc Tử Duy nhìn khuôn mặt đẹp vô cùng ấy, tâm tình vốn chỉ kích động thoáng cái đã trở lên khẩn trương, tay cầm chén cũng run theo, rượu bị vẩy ra ngoài. Nhưng liếc Quan Chước một cái, anh vẫn dáng vẻ bình tĩnh nghiêm túc.

Mộc Tử Duy không thể nói được vì sao cậu thoáng cái đã muốn tức giận, hớp rượu mát lạnh vừa rót vào miệng, cậu đã ném cái chén rỗng không trong tay xuống, đưa tay ôm cổ Quan Chước hôn tới.

Quan Tiểu Cẩn lập tức kích động hô gào, Quan Trạc thì lấy tay che mắt Quan Quan.

Tần Cáp nhìn khóe miệng Mộc Tử Duy còn vương tia nước trong suốt thì cảm thán: “Chén rượu giao bôi này đúng là giao triệt để thật.”

Mộc Tử Duy cũng chỉ to gan lớn mật trâu bò một đợt đấy, lúc hôn tới mặt còn nóng ghê gớm, lúc tách ra rồi nước rượu không kịp nuốt tràn ra từ khóe miệng làm cậu càng luống cuống tay chân không biết làm thế nào, tay bỗng bị bắt lấy.

Mộc Tử Duy ngẩng đầu nhìn Quan Chước, kinh ngạc phát hiện mặt Quan Chước lại đỏ lên.

Quan Chước yên lặng xoay đầu: “Trời tối rồi, về nhà.” Sau đó liền dắt tay Mộc Tử Duy của anh, cứng ngắc đi không quay đầu lại.

Tần Cáp trợn tròn mắt nhìn, vậy… vậy đi à? Hoàn toàn không băn khoăn tới kẻ đơn thân mà trình diễn một màn kích thích như thế, hôn xong cũng không cho họ cơ hội trêu chọc đã đi mất, coi họ là vật trang trí sao? Cả tiểu ngốc thụ nữa, người đàn ông của cậu bảo cậu đi là cậu liền đi, có cần thụ động vậy không?

Tần Cáp thầm lầu bầu, mắt bất giác liếc về phía Lăng Á, phát hiện Lăng Á chỉ thờ ơ tự uống rượu, trong lòng vừa thấy may mắn lại vừa có chút thất vọng.

Tuy Quan Tiểu Cẩn cực kỳ bực bội vì tiểu ngốc thụ và anh hai tự dưng rời hiện trường, nhưng thấy thời gian cũng khá muộn rồi liên quay đầu bảo Quan Trạc: “Anh cả, hôm nay em với Quan Quan tới chỗ anh ngủ nhé.”

Quan Trạc đang muốn hỏi vì sao, đột nhiên nhớ lại vừa rồi, xấu hổ khụ một tiếng, sau đó gọi điện bảo lái xe tới đón họ.

Cúp điện thoại xong anh bảo Lăng Mị: “Nhà cậu ở đâu thế, tiện thể tôi đưa cậu với anh cậu về luôn.”

Vốn hôm nay Lăng Mị được gia trưởng tán thành đã rất vui rồi, giờ càng vừa mừng vừa lo. Nhưng khi hắn nhìn sang anh hắn, lại phát hiện anh hắn đang cầm chén rượu ngồi đối diện Tần Cáp, hắn vừa thấy ánh mắt của anh trai là biết có chuyện xấu rồi.

“Anh?” Lăng Mị thấp thỏm qua ghé vào bên tai anh hắn gọi một tiếng, quả nhiên, anh hắn ngẩng đầu thản nhiên nhìn một cái, sau đó ngã bịch xuống.

Tần Cáp sợ quá sải bước qua, gọi tên y mấy lần.

Lăng Mị ở bên cạnh bất đắc dĩ thở dài: “Anh tôi uống say rồi là như vậy đó, trời sụp đất nứt cũng không tỉnh được đâu. Điều này cũng phải trách tôi, hôm nay không coi chừng anh ấy.” Nói xong khom lưng xuống định dìu anh trai.

Tần Cáp thấy Lăng Á như xác chết được người mang đi, không biết chập mạch chỗ nào, đưa tay ngăn cản: “Y uống say như vậy rồi, ngồi xe sẽ nôn đấy.”

“Vậy làm sao bây giờ.” Lăng Mị ngây người, hắn không sợ anh hắn nôn, nhưng hắn sợ hôm sau anh hắn dậy phát hiện mình nôn ói, nhất là lỡ mà nôn lên người y… . Hắn lo anh hắn sẽ luẩn quẩn trong lòng.

Trong đầu một ý kiến chợt xuất hiện, Tần Cáp thốt lên bảo: “Để tôi chăm sóc y.”

“Hả?” Lăng Mị ngẩn người. “Nhưng lúc anh tôi say không có chút phản ứng nào đâu, anh muốn chăm sóc còn phải giúp anh ấy rửa mặt, không thì mai tỉnh rượu anh ấy sẽ nổi giận đấy.”

“Tôi tắm giúp y!”

Lăng Mị có chút hoang mang khi thấy thái độ vội vàng muốn hầu hạ anh hắn của Tần Cáp, nhưng nghĩ đến hai người trước đây từng là bạn học có khả năng quan hệ khá tốt nên cũng hơi yên tâm.

“Vậy anh chăm sóc cho anh tôi nhé, nhớ phải tắm cho anh ấy, không thì ngày mai chúng ta đều sẽ chết.”

“Được được, tôi sẽ chăm sóc anh cậu, các cậu đi mau lên.” Tần Cáp phất tay đuổi người, lời nói và việc làm của hắn vẫn rất lý trí, nhưng hắn biết mình đã say. Tuy không say lắm, nhưng thế cũng đủ rồi.

Trước khi đi Lăng Mị còn lưu luyến không rời nhìn lại, nhưng bị Quan Tiểu Cẩn nhéo cho một cái là liền xoay quanh Quan Tiểu Cẩn như cún con, vừa hỏi có uống say không, vừa hỏi đầu có choáng không.

Lúc Quan Tiểu Cẩn đi ra tới cửa đã quay đầu lại nhìn Tần Cáp một cái thật lâu rồi thở dài.

Tần Cáp hiểu cái liếc mắt ấy của Quan Tiểu Cẩn có ý gì, nhưng hắn không nỡ bỏ cuộc. Có một số việc, khi bạn không còn cơ hội tự nhiên sẽ không nghĩ tới nó nữa, nhưng một khi cơ hội đưa tới trước mặt bạn, cho dù biết rõ sẽ thất bại, nhưng vẫn muốn thử một lần.

Hắn cố sức dìu Lăng Á lên tầng trên, xả nước ấm, sau đó miệng khô lưỡi khô lột quần áo Lăng Á.

Hầu hạ một người hoàn toàn không có năng lực hành động cần nhiều sức và sự khéo léo.

Đối với nam thần, Tần Cáp có nhiệt tình và sức khỏe vô hạn, nhưng giúp người ta tắm, kinh nghiệm của Tần Cáp bằng không.

Vất vả đưa Lăng Á vào bồn nước mà không đụng tay không chạm trán không dìm chết người trong nước, quần áo của Tần Cáp đã ướt hơn nửa, thế là hắn cũng cởi quần áo của mình ra, nhắm mắt lại, bước vào trong bồn tắm.

Ha ha ha, cuối cùng ông cũng đã được tắm uyên ương với nam thần!

Tần Cáp thỏa thích YY trong đầu, nhưng động tác trên tay lại không hề càn rỡ chút nào. Y không làm, cũng không dám làm.

Chỉ kiểm tra cơ ngực Lăng Á thôi đã làm hắn sắp phun máu mũi rồi, nếu còn tiến thêm bước nữa, gặm hạt đậu trên ngực Lăng Á một cái, hôm nay chắc hắn sẽ chết tại phòng tắm mất thôi.

Đến lúc rửa bộ phận giữa hai chân Lăng Á, ngay cả hình dạng hay kích cỡ cũng đều rất thô to, hắn cũng chỉ chà xát qua loa, chứ không dám sờ mó gì lâu.

Nhưng mà nói thật, lúc chà xát t(r)ym cho Lăng Á, Tần Cáp có cảm giác như đang đùa nghịch. Vừa phỉ nhổ hành động khinh nhờn nam thần của mình, lại vừa thầm sướng vì lần thử nghiệm này cũng đủ cho hắn gặm nhấm tám năm.

Vất vả tắm cho Lăng Á xong, vừa lau khô cho y, vừa ước ao được làm khăn mặt trong tay, hận không thể hóa thành khăn mặt liếm khô trên dưới toàn thân Lăng Á.

Sau khi xử lý ổn thỏa tất cả, Tần Cáp lại chạy vào phòng tắm, nghiêm túc, thành thật tắm một lần.

Trước khi tắm xong ra khỏi phòng tắm, hắn cầm bình rượu đã chuẩn bị tốt, uống một phát hết sạch, sau đó lâng lâng bước về qua phía giường.

Rồi hắn nhẹ nhàng hôn xuống khuôn mặt hắn ngày nhớ đêm mong xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Đây là một nụ hôn thuần khiết cực kỳ, nếu như môi chạm môi đơn giản nhất cũng được tính là hôn. Nhưng đây cũng là chuyện Tần Cáp đã thèm muốn lâu lắm rồi.

Có thể là bắt đầu từ lần thừa dịp Lăng Á ngủ hắn muốn hôn y, cũng có thể bắt đầu từ hồi cấp 2 Lăng Á nghiêng người đặt hắn dưới thân, lạnh lùng nhìn hắn nói.

Không biết từ khi nào, nụ hôn của Lăng Á trở thành một chấp niệm đối với hắn.

Chấp niệm sở dĩ trở thành chấp niệm là bởi nó không có thực. Nhưng bây giờ, giờ khắc hắn đạt được nguyện vọng này, hắn lại vẫn cảm thấy không nỡ bỏ như trước.

Giống như lời Mộc Tử Duy đã từng nói vậy, hôn là một chuyện rất thoải mái.

Một nơi mềm nhất trên người một người dán với nơi ấy của người khác, hô hấp vấn vương, đôi bên trao đổi nhiệt độ cơ thể của nhau, giống như thứ dán vào nhau không phải môi mà là trái tim.

Nếu như chuyện vừa rồi trong phòng tắm đủ cho hắn gặm nhấm tám năm, vậy nụ hôn lúc này sẽ giúp hắn tưởng nhớ cả đời.

Lâu hơn một chút, lâu hơn chút nữa thôi. Qua lần này rồi, tôi sẽ cắt đứt hết ý nghĩ trong đầu, không bao giờ hy vọng đợi chờ nữa.

Tần Cáp đã chuẩn bị hôn xong sẽ trải đệm xuống đất ngủ.

Sau đó hắn thấy, Lăng Á từ từ mở mắt.

Hết chương 79

><><><

Nê: Chương sau có H

CSNT… 80

14 (●⌒∇⌒●)

80|

Tần Cáp sợ đến nỗi hồn bay phách tán, cả người cứng đờ. Thế cho nên hắn chẳng kịp dời môi, cứ dán hờ hững như vậy.

Con ngươi nâu nhạt tối tăm, đuôi mắt hơi nhướn, đôi mắt thường ngày sắc bén lạnh như băng nửa khép hờ, hiện lên một tầng hơi nước mơ màng.

Lúc bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú, trái tim như bị tóm lấy, lồng ngực nhoi nhói.

Cái hấp dẫn Tần Cáp đầu tiên từ Lăng Á chính là bề ngoài, còn hoàn toàn bắt được trái tim hắn, chính là đôi mắt Lăng Á.

Đôi mắt này hắn đã lưu luyến nhiều lần trong mơ, khiêu khích tình dục ngây ngô nhất của hắn, cùng hắn vượt qua mối tình đầu, đã xuyên qua toàn bộ tơ vương và tiếc nuối thanh xuân của hắn.

“Sao hồi cấp 2 cậu lại muốn chuyển trường?” Tần Cáp đã từng hỏi Lăng Á như vậy.

Lăng Á nói là do công việc của cha mẹ. Lúc y nói câu ấy, giọng điệu rất bình thường, dường như đó là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được.

Đúng vậy, đối với Lăng Á, đó chỉ là một lần chuyển trường bình thường mà thôi.

Bởi vì người bất ngờ không kịp đề phòng ly biệt buồn bã chính là hắn, người nhớ mãi không quên Lăng Á chính là hắn, nhiều năm như vậy không thể tiêu tan cũng là hắn.

Là hắn, cũng chỉ có mình hắn.

Từ trước đến nay, giữa hắn và Lăng Á, chỉ có mình hắn đơn phương thầm mến.

Tất cả tình cảm, tất cả buồn đau, đều do hắn tự rước lấy, đều là do một mình hắn.

Dưới sự thúc đẩy của chất cồn, những oán hận căm phẫn vẫn chất chứa trong lòng, sau khi nhìn vào đôi mắt này, dần dần bành trướng, ngập đầy đầu óc vốn đã u mê của hắn.

Dù sao cái gì cũng là do một mình hắn, vậy thì cứ…

“… Tần Cáp…” Bờ môi dán vào môi hắn giần giật, giọng nói nho nhỏ lại thốt ra hai chữ này.

Rượu làm u mê đầu óc, Lăng Á chỉ nhìn thấy Tần Cáp kề sát mặt tới gần, cảm nhận cảm xúc mềm mại âm ấm truyền tới từ môi.

Mềm mại, âm ấm, Tần Cáp đã từng làm cho y một cái bánh pudding caramen, thơm ngon trơn miệng, rất là ngon.

Giống như để chắc chắn, Lăng Á khẽ cắn một cái.

Tần Cáp sợ thót tim, suýt thì nhảy bắn lên, nhưng giây phút hắn hé miệng, một vật mềm mại linh hoạt liền chui vào miệng hắn.

Mút mát, liếm cắn.

Sợi dây tên ‘lý trí’ trong đầu đứt phụt.

Cả phòng chỉ còn nhịp tim đập quanh quẩn của hắn.

Dù sao giữa hai người họ bất kể xảy ra chuyện gì cũng đều là chuyện của một mình hắn, nhớ nhung cũng chỉ có mình hắn, hôn môi cũng chỉ mình hắn, thôi thì làm tình cũng một mình hắn cũng được.

Dù sao cái gì cũng chỉ có mình hắn, dù sao cũng không có chút liên quan nào tới Lăng Á.

Miệng lưỡi dây dưa đôi bên trao đổi nước miếng của nhau thiêu đốt không khí.

Lăng Á vốn mơ mơ màng màng, bánh pudding trong miệng cứ nhích tới nhích lui cực là lạ, nhưng cảm giác lại không đáng ghét, cho nên y cứ để kệ đó.

“Tần Cáp… cậu không cho đường…” Lúc pudding quấn người kia cuối cùng cũng đi, Lăng Á lầu bầu một câu, sau đó lại mơ màng ngủ tiếp.

Tần Cáp nuốt nước miếng cái ực.

Hắn chẳng phải kẻ thanh tâm quả dục tôn thờ tình yêu Plato, cuộc sống tưởng tượng ra Lăng Á rồi tự an ủi quả thực không thể có nhiều được nữa.

Mà bây giờ là cơ hội duy nhất của hắn, biến vọng tưởng trở thành cơ hội thật sự.

Hắn biết suy nghĩ hiện tại của hắn là không đúng, là cực kỳ sai trái, nhưng men say, tinh trùng vừa lên đầu (*), hắn đã không dừng lại được.

(*) tinh trùng vừa lên đầu: ý chỉ ham muốn kiểm soát cả lý trí

Tần Cáp nhìn chăm chăm vào cái cổ mảnh khảnh và xương quai xanh ngon miệng của Lăng Á.

Quan Tiểu Cẩn từng nói với hắn, chỉ có mỹ nhân có xương quai xanh đẹp mới là mỹ nhân thật sự.

Mà điểm này, Lăng Á cực kỳ phù hợp.

Đường cong rõ ràng, bằng phẳng ngay ngắn, từ xương quai xanh đến đầu vai, đẹp tựa như một món đồ sứ tinh xảo tuyệt vời, mà phía trên xương quai xanh chính là bóng mờ nhàn nhạt hằn lên hõm vai càng làm người ta mơ màng.

Nhìn Lăng Á từ từ nhắm hai mắt thật gợi cảm, trong lòng Tần Cáp sinh ra một cơn tức.

“Là cậu dụ dỗ tôi!” Tần Cáp căm giận nói, cắn mạnh vào xương quai xanh của Lăng Á.

Đau đớn ấy làm Lăng Á hừ nhẹ một tiếng, nhưng cái hôn liếm và cái tay vuốt ve một cách tham lam tự do trên người y lại không hề làm y cảm thấy bất kỳ chút khó chịu nào, rất nhanh đã rơi vào cơn mộng xuân khoan khoái.

Tần Cáp đã làm chuyện hắn rất muốn làm lúc chà lau cơ thể cho Lăng Á, nhưng khi đó là lau khô cơ thể, còn hiện giờ là liếm ướt từng tấc từng tấc một.

Từ lồng ngực rắn chắc đến cơ bụng dẻo dai xinh đẹp, từ đường thân chữ V (*) đến…

(*) đường thân chữ V chính là đường nét tính từ hai bên xương chậu thẳng xuống háng.

Mặt Tần Cáp gần như dán vào háng Lăng Á, gắn vào nơi dù có là người đang ngủ say cũng sẽ có động tĩnh nho nhỏ.

Hắn do dự một chút, nghĩ người đã uống say hoàn toàn không dễ cương, trong lòng không hề đắn đo gì ngậm luôn vào.

Tần Cáp không có gì gọi là kinh nghiệm, chỉ có chừng mấy lần cũng chỉ là cùng với chiếc gậy đấm bóp lạnh như băng. Đúng rồi, hắn còn từng thử với dua leo, nhưng do sử dụng với mục đích đặc biệt, dưa leo mua quá to, thiếu chút không vào được, vừa tiến vào, những nốt sần sùi dày đặc trên thân dưa làm hắn ba ngày không dám đi nhà xí.

Toàn bộ kinh nghiệm của hắn đều dựa vào phim ảnh sách tranh cùng với các loại tin tức.

Thứ của Lăng Á rất lớn, nhưng do vừa tắm rửa nên cũng không có mùi vị tanh nồng như trong H văn nói, ngược lại là mùi hormone và sữa tắm thơm thoang thoảng, Tần Cáp gần như cứng ngay lập tức.

Một tay hắn cầm tính khí của Lăng Á, một tay thò xuống cầm cái của hắn, xoa nắn nhanh chóng.

Cẩn thận rụt răng lại sợ cắn bị thương cái của Lăng Á, tuy không phun ra nuốt vào đơn giản được, chỉ dùng đầu lưỡi ra sức liếm lên liếm xuống nhưng vật trong miệng cũng nhanh chóng sưng to thẳng đứng nóng bỏng, rõ ràng còn hơn nửa đoạn chưa ngậm vào được, nhưng cả khoang miệng đã đầy ứ.

Miệng há ra mãi không khép vào được, cằm tê rần, nhưng đến khi Lăng Á khẽ phát ra tiếng ngâm nga thoải mái, tất cả đều chẳng là gì hết.

Được tiếng kêu trên giường của Lăng Á khích lệ, Tần Cáp nghĩ: chỉ cần Lăng Á thoải mái, dù bị ‘tử tử tôn tôn’ của Lăng Á sặc chết, hắn cũng cam tâm.

Nhưng mà, trước khi bị tinh dịch của Lăng Á làm sặc, Tần Cáp đã bị sặc nước miếng của hắn trước.

Mắt ngấn nước, hắn chật vật phun thứ to đùng trong miệng ra.

Qùy trên giường ho khan vài cái, Tần Cáp dần lấy lại sức, ánh mắt mê ly nhìn Lăng Á.

Lúc này, trên người Lăng Á đã tràn đầy dấu vết tình dục, thân thể trắng nõn hiện lên những dấu hôn đỏ ửng, trải rộng vùng ngực và bụng dưới. Còn cả tinh khí thô to dữ tợn màu đỏ sẫm, sáng loáng dính đầy nước bọt của hắn, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài thanh tú đẹp trai của y.

Như bị đầu độc, Tần Cáp lết lên trên, quỳ trên người Lăng Á.

Lăng Á cau mày, môi khẽ hé thở dốc, gương mặt không biết bởi men say hay bởi tình dục mà dần đỏ ửng làm say lòng người.

Tần Cáp cầm lấy tính khí, mê muội xoa nhẹ, một tay đưa ra xoa nắn hậu đình của mình.

“Ack ───” Chỉ là đầu ngón tay nhỏ bé đâm vào thôi, sự khó chịu và đau đớn đã làm Tần Cáp kêu lên một tiếng.

『 ôi mịa ơi vào thẳng luôn không được, trong tiểu thuyết còn nói thụ ngồi trên người công là cái đó liền tự chảy nước gì gì đó… Lừa đảo! 』

Dục vọng khiến Tần Cáp hận không thể nuốt luôn Lăng Á, mà hắn không có tài năng thần kỳ để làm chuyện ấy nên càng hấp tấp hơn.

『 Phải dùng cái gì trơn một chút mới được đây? Tinh dịch? Hai chúng ta chưa ai bắn cả. Nước bọt? … Ôi đệt, tay mình vừa sờ vào hoa cúc!』

Tần Cáp gấp gáp muốn xuống nhà chạy hai vòng thao trường. Nhưng nghĩ lại, tầng dưới không có thao trường a đệt!

Tần Cáp đỏ lừ mắt, tìm hết cả phòng, sau đó nhìn thấy lọ thuốc trị táo bón mà Mộc Tử Duy nhét cho hắn.

“…”

Cuối cùng, Tần Cáp vẫn vào toilet tìm ra một tuýp kem dưỡng da tay, bóp ra hơn một nửa bôi hết ở đằng sau. Thật vất vả làm xong, hắn gấp rút lao tới, sau đó nhìn lên trên giường…

Mẹ nó! Của Lăng Á mềm ra mất rồi!

Ngăn trở nhiều lần làm mắt Tần Cáp bốc lửa.

Nếu ban đầu bị mỹ sắc của Lăng Á mê hoặc mất hồn thì hiện tại chính là “lão tử không tin, hôm nay không ‘làm’ được y thì ta liền nuốt tươi một trăm con rùa”!

Hăng hái chiến đấu, Tần Cáp lại ngậm dương vật của Lăng Á lần nữa.

Sự thực chứng minh, lão xử nam hơn 20 tuổi căn bản không chịu nổi loại kích thích này, lại nhanh chóng dựng đứng như ban đầu.

Tần Cáp sải một bước tới, đỡ thứ cứng rắn như cột sắt đỏ lừ, nhắm ngay hậu huyệt, từ từ hạ mình xuống.

Cho dù đã được khai thác, nhưng lúc quy đầu to lớn đút vào, cơ vòng vẫn đau tê tái.

Tần Cáp đau cong cả lưng, một tay ra sức túm dra giường, một tay run rẩy sờ lối vào, kinh ngạc phát hiện nó không bị nứt.

Tần Cáp chịu cơn đau, đỡ tính khí của Lăng Á, tiếp tục hạ người xuống, chờ đến khi mông chạm tới da bắp đùi đầy lông mới thở phào một hơi.

Đau, cái đau trước nay chưa từng có, nhưng cũng thỏa mãn chưa từng có.

Hắn thấp thỏm nhìn mặt Lăng Á, cặp mắt hút hồn kia vẫn nhắm chặt như trước, mày cau tít lại, môi cũng mím chặt, trông không thoải mái lắm, sau đó giật giật thắt lưng.

“A ───” Tần Cáp bị húc kêu đau một tiếng, vừa đau cũng vừa sợ.

Hắn nhìn Lăng Á, còn đưa tay sờ mắt Lăng Á, phát hiện quả thực không có dấu hiệu tỉnh lại.

『Chắc là bị kẹp đau quá đi 』

Lăng Á nhắm chặt hai mắt trông rất cấm dục, nhưng người cấm dục này đang đỏ hồng hai má cả người trần trụi nằm bên dưới hắn.

Tần Cáp liếm môi, hôn thật sâu xuống.

Cảm giác môi lưỡi dây dưa càng nóng bỏng hơn lần trước.

Bên trong thân thể truyền tới nhiệt độ cơ thể nóng rực của một người khác gần như thiêu đốt hắn, ngoại trừ trái tim ra, từ hạ thân còn truyền tới nhịp đập không thể xem nhẹ được.

Tần Cáp mê muội hôn y, từ bờ môi tươi màu đến sống mũi thẳng tắp, mặt mày tinh xảo, lòng dạ rỗng không giờ đã được lấp đầy.

Có thể là do men say, cảm giác đau nhức cũng không duy trì lâu quá. Trái lại, một loại cảm giác tê dại chạy dọc theo xương cụt lên, làm cả người hắn run rẩy.

Hạ thân uể oải bởi đau đớn giờ từ từ lên tinh thần, Tần Cáp hít sâu một hơi, tay chống trên ngực Lăng Á, từ từ đung đưa vòng eo.

Cảm giác bài bác và khang khác ban đầu dần biến mất sau nhiều lần ma sát, trở lên thích ứng hơn, thậm chí dần dần, trong hậu huyệt còn nhúc nhích hư không khi hắn hơi nhổm dậy.

“… Ư, Lăng Á… Lăng Á…”

Tần Cáp đỏ bừng mặt, rên rỉ quên hết mọi chuyện.

Lần thoát lực ngồi xuống cuối cùng, chỗ sâu trong cơ thể không biết từ khi nào đã bị chạm tới.

Kịch liệt kích thích làm trước mắt hắn tối đen, gần như ngất đi, khàn giọng bắn ra.

Cùng lúc đó, thứ nóng rực để trong cơ thể hắn run lên một cái vì hậu đình kịch liệt co rút, sau đó chất dịch ấm áp phun trong người hắn.

Cao trào khiến người ta choáng váng qua đi, đầu óc vốn bị tê liệt vì men say của Tần Cáp cũng trở lên hỗn loạn, thân thể mềm nhũn, ngã nhào lên người Lăng Á dù hai người vẫn giữ tư thế giao hợp.

Hết chương 80

><><

Nê: *ngoáy mũi* ko khoái lắm

CSNT… 81

18 (●⌒∇⌒●)

81|

Lăng Á ghét uống rượu, nói đúng ra là y ghét cảm giác uống say.

Đối với kiểu người thời thời khắc khắc luôn muốn giữ đầu óc tỉnh táo và tự chủ đầy đủ như y, chuyện uống say thực sự làm y không thể nhẫn nhịn được.

Đặc biệt, y còn là kiểu người đã uống say rồi sẽ hoàn toàn mất ý thức nữa.

Bởi vì sợ uống say nên bình thường Lăng Á sẽ rất để ý. Có thể không uống sẽ không uống, thực sự không đặng đừng được cũng sẽ uống rất ít.

Nhưng thi thoảng cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ.

Y vốn chỉ định uống một chút nể mặt thông gia là được, nhưng thấy Tần Cáp cứ mở to mắt nhìn Quan Chước và cậu bé kia hôn nhau, không biết sao đầu y liền nhói.

Khắp đầu y toàn ‘đồng tính luyến ái có gì hay mà nhìn’, ‘họ còn không đẹp như tôi cậu không nhìn tôi đi nhìn họ’…

Chờ đến khi y ý thức được, mấy cốc rượu đã vào bụng.

Sau đó…

Sau đó y chẳng biết gì nữa.

… Đau.

… Đau đầu.

Lúc tỉnh lại, Lăng Á đau muốn nứt đầu.

Y cảm thấy đầu như bị người đập cho một gậy, sau đó lại bị người ta đặt dưới một ngọn núi, trên người nặng trịch, đè y đau cả ngực. Lẩm bẩm mấy câu mở mắt ra, Lăng Á ngây dại.

“Ưm ~…”

Có lẽ nhận thấy động tĩnh của người bên dưới, Tần Cáp dịch người, mở mắt ra, cũng ngây người.

Lăng Á: “…”

Tần Cáp: “…”

Trong đầu Lăng Á rối rắm, câu nói đầu tiên thốt ra là: “… Không phải cậu bị táo bón sao?”

Tần Cáp: “…”

Lăng Á: “…”

Bộ phận riêng tư nhất của y đang bị một nơi chặt chẽ nóng ấm bọc lấy, mặc dù Lăng Á hoàn toàn không có hứng thú với đàn ông con trai, nhưng cũng không phải không hiểu gì.

Chỉ là y không ngờ đến. Thật sự không ngờ Tần Cáp sẽ làm ra loại chuyện này.

Người Tần Cáp bắt đầu run lên vì sợ hãi, đánh chết hắn cũng không nghĩ ra tối qua hắn bị ma quỷ ám ảnh thế nào mà to gan lớn mật ‘mê gian’ Lăng Á. Nhưng trong lòng hắn lại không có bất kỳ cảm giác hối hận nào, chỉ thấy sợ.

“… Nếu tôi nói, tôi vì chữa táo bón thì cậu tin không?” Tần Cáp trắng bệch mặt, nhắm mắt lại nói.

Hắn không dám nhìn vào mắt Lăng Á nữa, sợ thấy sự khinh thường và căm ghét từ trong đó.

Lăng Á nhìn Tần Cáp, ánh mắt nặng nề, nghiến răng ken két.

Nếu đổi lại là người khác, y tuyệt đối không nói hai lời liền đứng lên, tuyệt đối đánh cho đối phương bán thân bất toại, có nhìn thấy y cũng chỉ phát run chứ không dám nổi sắc tâm nữa.

Nhưng y thấy Tần Cáp sợ không dám mở mắt ra, cả người trần trụi run rẩy thì y lại có cảm giác mình đang ức hiếp hắn.

Tần Cáp nhắm mắt lại bắt đầu tự thôi miên: “Thật đấy, tôi không lừa cậu… đây là chữa táo bón, thật đấy.”

『 Lăng Á là người say rượu vừa tỉnh, đầu óc nhất định không tỉnh táo, người đầu óc không tỉnh táo chắc chắn rất dễ lừa… 』

Lăng Á nhìn kỹ nét mặt của hắn, giọng nói lạnh đến mức sắp rớt bột băng: “Cậu nói giang giao là để chữa táo bón?”

Cái từ ‘giang giao’ này làm tổn thương lòng tự trọng của Tần Cáp. Nhưng hắn vẫn cắn răng đáp: “… đúng… đúng đấy.”

“Cho nên cậu lấy tôi để chữa bệnh?”

“… Đúng vậy.”

“Cậu tưởng tôi là kẻ ngu sao!” Lăng Á hoàn toàn bị chọc giận, bảy phần là do Tần Cáp làm chuyện này, ba phần là bởi thái độ che che giấu giấu, trốn trốn tránh tránh của hắn.

Xoay người một cái đặt Tần Cáp bên dưới, vốn muốn dứt khoát cho hắn một đấm, nhưng vì quên mất cái vị trí quan trọng kia chưa rút ra, theo đà xoay tròn đảo ngược của hai người như vậy, vị trí vốn đã nhạy cảm ấy bị ma sát… Hơn nữa lúc này còn là thời gian ‘dựng’ mỗi sáng.

Tần Cáp kêu ‘a~’ lên một tiếng, sau đó đỏ bừng mặt lấy cánh tay che mặt.

Lăng Á cũng không tốt hơn, mặt cũng đỏ bừng, tay chân cứng ngắc.

“Cậu… cậu trước… đi ra ngoài trước…” Tần Cáp bụm mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Nhưng dù hắn có trốn tránh, có che mắt thế nào đi nữa, hắn cũng biết ‘tiểu huynh đệ’ trong quần lại bắt đầu không chịu thua kém.

Lăng Á luống cuống tay chân lùi ra ngoài, cảm giác vách trong mềm mại gần như níu giữ ‘cậu em’ của y, không biết vì sao y lại sinh ra chút tâm tình khác lạ.

Đồng thời xấu hổ còn có Tần Cáp, hiện giờ hắn không chỉ cảm thấy hắn bị chọc ra một cái lỗ, còn mong trên mặt đất cũng xuất hiện một cái lỗ thật to, như vậy hắn có thể nhảy thẳng xuống, không bao giờ mất mặt trước Lăng Á nữa.

Ngẫm lại nhiều ngày hắn cố gắng tăng giá trị thiện cảm trước mặt Lăng Á, giờ coi như mất hết…

Tần Cáp quả thực muốn tìm một chỗ để ngồi xổm khóc một trận lắm rồi.

Nhưng bây giờ hắn vẫn phải nằm không thể ngồi xổm, bởi vì nam thần đang chầm chậm rút ra ngoài, chậm đến mức thi thoảng lại dừng lại, như đang cảm nhận cái gì đó, chậm đến nỗi Tần Cáp sắp có cảm giác.

Lăng Á cẩn thận lui ra ngoài từng chút một, trong lúc lui, y đồng thời thấy huyệt động bị cắm cả đêm kia sưng đỏ, không khép lại được đang run rẩy từ từ chảy ra từng vệt chất lỏng dinh dính sếnh đặc.

Đây là… của y… của y…

Trong đầu y có thứ gì đó bị dẫn lửa cháy nổ ‘đoàng’ một tiếng.

Tính khí đang dựng đứng và cứng thẳng để ở lối đâm thẳng vào, chặn chất dịch sền sệt đáng thương không chảy ra ngoài nữa.

Tần Cáp kêu á một tiếng, bỏ cánh tay ra, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nam thần cấm dục cực điểm trong lòng.

Lăng Á: “…”

Tần Cáp nhịn không được giật mình, cảm nhận sự no đủ và căng đầy bên trong, cảm thấy hắn như đang mơ.

“… Đừng cử động.” Lăng Á ghìm bờ vai hắn xuống, nét mặt rất mất tự nhiên.

Tần Cáp đầu đầy mồ hôi, lỗ tai như muốn bốc khói: “Cậu… cậu đang ‘làm’ tôi?”

Lăng Á đương định lui ra ngoài thì bị những lời này kích thích, quỷ thần xui khiến sao lại đâm mạnh vào lần nữa.

Tần Cáp: “…”

Lăng Á đỏ mặt che mắt hắn: “… Câm miệng!”

Nhưng Tần Cáp không ngậm được miệng nữa, người đàn ông trên thân hắn như đã mở cái chốt khóa nào đó, ra sức rút ra cắm vào làm hắn kêu ư ư a a mãi.

Tần Cáp nghĩ nhất định là hắn đang nằm mơ.

Ánh nắng sáng sủa xuyên qua khe cửa sổ, ấm áp dịu dàng.

Ngoài cửa sổ, chim con đang hót líu lo.

Còn hắn đang làm tình với Lăng Á trên giường.

Độ xâm phạm có hơi dữ, lại thoải mái đến nỗi ngón chân hắn như muốn gập lại.

Hai chân bất tri bất giác quấn lên hông Lăng Á, người bên trên dừng hẳn lại, sau đó càng dùng sức chinh phạt hơn.

Cái tay che mắt hắn chẳng biết đã bỏ ra tự bao giờ.

Tần Cáp thấy toàn bộ thế giới như đang lay động, cả thế giới đều đang sụp đổ, dần dần mơ hồ. Chỉ có khuôn mặt của người bên trên là rõ ràng nhất. Là người hắn đã thích từ lâu kia.

“Đau?”

Người bên trên đột nhiên dừng lại, đưa tay sờ mặt hắn.

Lúc này Tần Cáp mới phát hiện cả khuôn mặt hắn đều ướt đẫm.

Hắn dùng sức lắc đầu, sau đó nâng khuông mặt gần trong gang tấc rồi hôn lấy.

Lăng Á sửng sốt, tùy ý để ý cẩn thận hôn lên như đang hôn một thứ gì đó rất quý giá. Một nụ hôn mang theo nước mắt, mằn mặn.

Lăng Á nhìn khuôn mặt khóc ướt ấy, trái tim nhói một cái, có thứ gì ở trong đầu dần trở nên rõ ràng.

『Lúc làm việc luôn thoải mái, xong việc sẽ luôn lúng túng. 』

Tần Cáp nằm lì trên giường, nghe tiếng nước trong phòng tắm, yên lặng nghĩ.

Cái mông của hắn bây giờ vẫn đau tê tái, hoa cúc non vừa khai bao không thể khép lại được.

Hắn cảm thấy trên người mình bị lủng ra một cái lỗ, gió lạnh thổi vù vù vào trong, thổi làm tim hắn lạnh buốt.

Việc này, Hắn và Lăng Á coi như đã xảy ra chuyện gì?

Tối hôm qua, coi như hắn to gan lớn mật mê gian Lăng Á, nhưng sáng nay coi như hợp gian đi?

Mê gian đổi sang hợp gian, có lẽ Lăng Á cũng không đánh hắn được đi?

Thế còn quan hệ của họ thì sao?

Bạn bè chắc chắn là không làm được rồi, thế là… bạn giường?

Đúng là hắn muốn lên giường với Lăng Á, nhưng lại cũng không phải chỉ muốn lên giường không thôi.

Lăng Á đi ra liền thấy Tần Cáp hai mắt vô thần, ánh mắt đờ đẫn.

Sống lưng xinh đẹp sít sao trơn tuột, trên cánh mông rắn chắc cong vểnh dính đầy tinh dịch lấm tấm, lỗ nhỏ giữa mông đỏ hồng còn co rút lại phun bọt trắng.

Lăng Á kéo chiếc khăn mặt bên hông ném lên người Tần Cáp, vừa vặn che đi cái mông cực kỳ mời gọi kia.

“Tôi… tôi đi tắm!”

Bị hành động của Lăng Á dọa, Tần Cáp nhổm người dậy, chống được nửa chừng lại ngã xuống.

“Cậu… cậu không sao chứ.”

“… Không sao.”

Tần Cáp ngoại trừ đau thứt lưng đau chân đau mông ra thì đúng là không sao, chỉ là vẫn muốn đào hố chôn mình xuống.

Mất mặt quá.

“Cái kia… chúng ta… chúng ta bây giờ…”

“Tóm lại… xin lỗi, hôm qua cậu cứ coi như tôi say rượu mất lý trí, quên nó đi.” Ngọ ngoạy đứng lên, Tần Cáp cúi đầu không dám nhìn mặt Lăng Á.

Loại chuyện này vẫn là quên đi thì tốt hơn, quên rồi sau này vẫn có thể làm bạn, còn có thể gặp nhau.

“Quên đi? Vậy còn hôm nay, chuyện mới vừa rồi thì sao? Cũng là say rượu mất lý trí?”

Hiện giờ trong đầu Tần Cáp rất rối, thế cho nên cũng không nghe ra giọng điệu kỳ quái của Lăng Á, vội gật đầu không ngừng.

“Quên?” Giọng Lăng Á đột nhiên cất cao lên. “Loại chuyện này nói quên là có thể quên? Cậu bảo tôi làm người sao đây?”

Tần Cáp ngây người.

Lăng Á muốn xông lên túm áo, nhưng vì Tần Cáp giờ trần trụi không có áo nên chỉ có thể túm lấy cổ hắn: “Cậu… tôi… cậu đã cùng tôi… qua rồi, cậu định không phụ trách sao!” Câu đầu lắp ba lắp bắp, đến cuối cùng lại trở nên hùng hồn hẳn. “Tôi là lần đầu đấy cậu biết không? Tôi đã thề cả đời chỉ làm loại chuyện này với một người cậu biết không? Cậu… cậu đã… cậu còn dám không chịu trách nhiệm?!” Lăng Á nói xong câu cuối mắt cũng đỏ vằn vì tức.

“Phụ… trách?” Tần Cáp hốt hoảng vì bị hét vào mặt.

“Đúng, phụ trách!”

Tần Cáp cảm giác mình như đang nằm mơ: “… Phụ trách thế nào?”

Lăng Á nghẹn họng. Y là một người nghiêm khắc phản đối hành vi quan hệ trước hôn nhân, vẫn lấy nguyên tắc ‘giữ vững tâm hồn với bầu bạn, trung trinh về thân thể’ để yêu cầu bản thân.

Mà bất kể là say rượu mất lý trí hay là gì khác, hiện giờ y đã cùng Tần Cáp…

“Ừ thì… chỉ có kết hôn thôi.” Sau khi đắn đo suy nghĩ, Lăng Á đã cho ra kết luận ấy.

Như có một tiếng sét nổ tung bên tai, có gì đó đang nhanh chóng phồng to trong đầu, làm hắn không nghe thấy gì hết. Rõ ràng là ban ngày, hắn lại thấy cả thế giới như đang bắn pháo hoa rực rỡ.

“Tần Cáp? Tần Cáp, cậu làm sao vậy?” Tiếng hô lo lắng bên tai dần đi xa, Tần Cáp hạnh phúc ngất đi.

Hết chương 81

><><><

Nê: vậy là mãn nguyện, cơ mà, Lăng Á không phải một anh công tốt 0.L

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #romantic