Chương 129: Tường vây và nhà mái bằng

Năm nay việc buôn bán của Chu Quốc Cường lời kha khá tiền, nên nghĩ đến chuyện xây tường bao. Nhà ông có ba gian, nhà chính có hai phòng, nhà kề một phòng, một phòng bếp, một chuồng gà, một chuồng lợn cứ như vậy không ngăn ra thì không tốt. Trước đây xây nhà ngói không có tiền nên không xây tường bao. Giờ có ít tiền nên mới tính đến việc này.

Ông bảo cậu em vợ Triệu Cương chở hai xe gạch đến, mời mấy thợ xây trong thôn, chọn ngày tốt liền khởi công.

Cha của Tôn Mẫn Tôn Thành Võ hai năm qua làm khá tốt trở thành đội trưởng đội thợ xây, dẫn theo mấy đàn em, nửa tháng sau đã xây xong tường bao quanh nhà Chu Tiểu Vân.

Có tường viện, nhà cô đẹp lên hẳn. Toàn bộ sơn tưởng đỏ, cổng sắt lớn treo cái khoá to đùng rất oách.

Có một ngày Thẩm Hoa Phượng thì thầm bàn với Chu Quốc Phú: "Nhà chú hai mới mấy năm đã khá hơn nhà ta, vừa xây nhà ngói giờ lại đắp tường vây. Có lẽ một thời gian nữa nhà chú ấy còn đổ mái bằng trước nhà chúng ta đấy. Hay là, dịp này chúng ta xây luôn!"

Chu Quốc Phú đầu tiên không đồng ý, ông cảm thấy ở nhà ngói rất tốt, giờ xây nhà mái bằng rất vất vả. Hơn nữa, em trai sống tốt, ông cũng mừng thay em. Không hiểu lòng dạ đàn bà sao nhỏ mọn thế, so sánh nhau từng tí một.

Ngày nào Thẩm Hoa Phượng cũng lải nhải bên tai chồng vấn đề này: "Gạch dỡ ra có thể dùng lại, chỉ thêm nữa nước, cát, đá..., xây lên sau này chúng ta phơi lúa gạo dễ dàng hơn.

Cuối cùng, Chu Quốc Phú bị vợ thuyết phục, gật đầu đồng ý.

Thế là, Chu Tiểu Hà chuyển sang ngủ cùng Chu Tiểu Vân. Chu Chí Hải ngại chung phòng với Đại Bảo và Tiểu Bảo, thêm cậu là ba sẽ chật không thoải mái. Trực tiếp chạy đến nhà Phùng Thiết Trụ ngủ.

Phùng Thiết Trụ tất nhiên giơ hai tay tán thành, trong lòng nhẩm tính: Sau này cùng Hải đến nhà Chu Tiểu Vân không phải càng danh chính ngôn thuận, có thêm nhiều cơ hội hơn à? Hắc hắc!

Tôn Thành Võ giúp nhà Chu Quốc Cường xây tường vây không đến mấy ngày lại tới nhà Chu Quốc Phú, nói đùa nói: "Một thời gian nữa nhà bác đổ mái bằng, đến lúc đó nhớ tìm tôi nhé."

Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân nhìn nhau cười, đồng thanh nói: "Tất nhiên."

Mắt thấy nhà anh cả bắt đầu đổ mái, đến lượt nhà mình chắc phải hai năm nữa?

Triệu Ngọc Trân chán nản, buổi tối đợi Nhị Nha ngủ say, nói chuyện với chồng: "Ba nó à, mình nói nhà anh cả sao thế? Nhà mình chân trước xây tường bao, nhà anh ấy chân sau đổ mái. Rõ ràng là phân cao thấp với nhà mình mà!"

Chu Quốc Cường cũng có cảm giác đó, nhưng là đàn ông, chủ gia đình, em trai của Chu Quốc Phú, ông không thể nói thật suy nghĩ trong lòng cho vợ biết, đành nhàn nhạt nói: "Gì mà phân cao thấp chứ? Đại ca muốn xây nhà mái bằng cũng là chuyện chuẩn bị trước một, hai năm, bây giờ chuẩn bị đủ không sai biệt lắm nên cũng khởi công!"

Triệu Ngọc Trân vẫn tức giận bất bình: "Nào có chuyện trùng hợp như thế! Em thấy, tám chín phần là Thẩm Hoa Phượng ghen tị. Chị ấy à, từ trước đến nay muốn trội hơn người khác, người ta hơn mình một tí cũng không được. Nhìn nhà mình xây tường bao nên đỏ mắt muốn đổ mái, phải mạnh hơn nhà mình một điểm mới thoải mái."

Lời này có lý, Chu Quốc Cường nghe xong gật đầu: "Anh cũng nghĩ chuyện này tám phần là chủ ý của chị dâu."

Triệu Ngọc Trân kích động đề nghị: "Hay là nhà mình cũng xây đi? Dù sao tiền trong tay đủ mà."

Trời ạ, còn nói Thẩm Hoa Phượng thích trội hơn người, chính mình cũng muốn nhỉnh hơn người khác.

Chu Quốc Cường kiên quyết không đồng ý: "Không được, nếu nhà mình xây ngay sau khi nhà anh Cả làm xong, sẽ khiến người ta xì xào bàn tán. Không chừng người trong thôn lại cho rằng hai anh em bất hoà. Nhất định không được."

Triệu Ngọc Trân chưa từ bỏ ý định, lại nói: "Hay sang năm chúng ta làm, sau nhà anh ấy một năm."

Chu Quốc Cường ách nhiên thất tiếu, điều này có khác gì không nhường đâu?

Ông an ủi vợ: "Nhà mái bằng đơn giản là có thêm cầu thang lên nóc, có thể phơi lúa gạo. Sau này nhà mình xây nhà lầu, trực tiếp chồng thêm một tầng là được. Anh thấy mình nên đợi thêm mấy năm, chờ trong thôn có nhà xây nhà lầu, chúng ta bỏ qua giai đoạn đổ mái bằng luôn."

Triệu Ngọc Trân giờ mới nhìn chồng bằng con mắt khác xưa, ừ, có chí khí! Bà chỉ muốn đổ mái, nhưng Chu Quốc Cường đã nghĩ nên việc xây nhà lầu. Đúng là chủ gia đình, nhìn xa trông rộng, quyết đoán không giống phụ nữ.

Triệu Ngọc Trân cảm thấy chủ ý của chồng rất hợp ý mình, không nhắc lại chuyện này nữa.

Về phần tại sao phải chờ nhà người ta xây nhà lầu, nhà mình mới xây, nó cũng có nguyên nhân cả.

Ai nguyện ý làm chim đầu đàn chứ? Không sợ người trong thôn đỏ mắt nói xấu sau lưng à? Trắng trợn khoe khoang nhà mình có tiền, ai thoải mái được? Đừng nhìn bạn bè bình thường hô hào "anh", "em" thân thiết như anh em ruột trong nhà, nhưng hễ có nhà nào khá giả hơn, rõ ràng cao hơn người khác một đoạn lớn cũng thấy khổ sở. Mọi người ghen tị, trong lời nói giấu kim châm, khiến bạn không chịu nổi đâu.

Vì thế, cho dù trong tay Chu Quốc Cường đủ tiền xây nhà lầu cũng phải kiên nhẫn, chờ đội trưởng đội sản xuất, chủ nhiệm Trường Kế Sinh xây rồi mới đến lượt nhà mình.

Chu Tiểu Vân không quen ngủ chung với Chu Tiểu Hà. Đang quen ngủ một mình bỗng nhiên có thêm một người chật chội hẳn. May mà là mùa hè không phải mùa đông, không ngủ chung chăn, nếu không còn không thoải mái nữa.

Chu Tiểu Hà tướng ngủ rất xấu, nửa đêm đôi khi còn quàng tay qua người Chu Tiểu Vân. Cô phải cẩn thận nhấc tay chị ấy ra, năm phút sau, lại như cũ.

Chu Tiểu Vân đành kiên nhẫn, nghĩ thầm hai tháng nữa được giải thoát rồi.

Không ngờ Chu Quốc Phú thuê nhiều nhân công, tranh thủ trời tạnh ráo, đẩy nhanh tốc độ, trong vòng một tháng đã xây xong. Chu Tiểu Vân giả vờ lưu luyến không rời, trong lòng cao hứng đến mức hô vạn tuế.

Cuối cùng cũng tiễn bước được đại tỷ này, a di đà phật, thiện tai thiện tai!

Thẩm Hoa Phượng cước bộ nhẹ nhàng như gió xuân, đắc ý đến mời Chu Quốc Cường qua uống rượu, nụ cười trên mặt không che giấu được.

Triệu Ngọc Trân mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào cũng phải tỏ vẻ vui mừng, nói một đống lời nịnh hót: "Chị dâu, phải chúc mừng hai người. Trong thôn nhà đổ mái bằng cực ít, chỉ có Phùng Gia Lĩnh và nhà Hứa Đại Sơn. Anh chị được xếp vào người giàu có rồi. Chúng em vui mừng thay anh chị."

Lời dễ nghe ai không thích, nhất là câu "được xếp vào người giàu có" làm cho Thẩm Hoa Phượng nghe xong đặc biệt thư thái, dặn dò Triệu Ngọc Trân qua sớm một chút rồi đến nhà khác mời.

Ngày mở tiệc, Chu Quốc Phú mời không ít khách.

Thẩm Hoa Phượng thấy sinh nhật Chu Tiểu Vân, Chu Quốc Cường làm mười mâm đã không thoải mái, lần này không ngờ cũng xêm xêm nên bà rất tự hào.

Triệu Ngọc Trân ngồi cùng bàn với tam cô lục bà, có người cười nói "Lão đại cũng đổ mái rồi, nhà cô cũng nhanh lên đi" Triệu Ngọc Trân hàm hồ ứng phó, nghĩ thầm nhà mình có xây phải xây nhà lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top