Chương 5.1: Lịch ngày
Cố Thanh Vân không biết nàng có nhớ rõ việc ngày trước và hậu quả quả của nó hay không, dù sao từ đó về sau, hắn vô pháp xem Nhị Nha thành một tiểu nữ hài bình thường mà đối đãi.
Hơn nữa kiếp trước vài người chị cùng mẹ khác cha, cùng cha khác mẹ đối với hắn chỉ có ác ý trào phúng cùng thương tổn, Cố Thanh Vân kỳ thật một chút cũng không hiếm lạ cái gì gọi là huynh đệ tỷ muội tình thâm, hắn còn ước gì cha mẹ chỉ có mỗi hắn là tiểu hài tử đâu, chỉ là những việc như này là hắn không cách nào khống chế được
Cho nên đối với huynh đệ tỷ muội của chính mình, Cố Thanh Vân liền có một nguyên tắc, ít nhất ở ngoài mặt hắn sẽ đối xử thân thiết với bọn tỷ muội. Đến nỗi hai tỷ tỷ ruột thịt, sẽ như vậy và cố thân thiết hơn một chút.
Đây là kết quả mà cha mẹ muốn thấy nhất.
Nhưng muốn hắn dốc hết ruột gan đem các nàng trở thành chị em ruột của mình thì cần phải có thời gian.
Cố Thanh Vân đang suy nghĩ về mấy chuyện phức tạp này, liền phát hiện chính mình đã đi bộ đến rìa con sông nhỏ.
"Ma ốm tới rồi! Ma ốm tới rồi!" Một tiểu hài tử toàn thân bị phơi đến đen bóng nhô lên từ trong nước, sau khi thấy Cố Thanh Vân liền lập tức gân cổ kêu lên.
"Cai gì, ma ốm tới rồi?!" Bên cạnh nhóm tiểu hài tử không thể xuống nước lập tức quay đầu lại, nhìn thấy hắn cũng bắt chước gào lên.
Cố Thanh Vân câm nín mà trợn trắng mắt, còn không phải là thân thể hơi yếu một chút thôi sao? Như thế nào lại đặt cho hắn một cái biệt danh nghe gớm gớm như vậy?
"Đừng gọi bậy, đệ đệ của tao thân thể đã khoẻ mạnh rồi, mày còn kêu bậy tao liền đánh mày!" Cố Thanh Minh cũng từ trong nước chui lên, một phen lau bọt nước trên mặt, nhìn Cố Thanh Vân cười, "Xuyên Tử, đệ cũng ra đây chơi? Muốn bắt cá à?" Cố Thanh Minh là đại tôn tử của đại gia gia Cố Bá Sơn, hắn còn có một thân đệ đệ gọi là Cố Thanh Lượng.
Cố Thanh Vân nhìn đại đường ca nhà mình bộ dáng trần truồng giống con cá chạch, khóe miệng co giật một chút, đều là tiểu hài tử chín tuổi, như thế nào còn cùng đứa con nít năm sáu tuổi nghịch bùn, ít ra thì cũng phải mặc vào cái quần lót vào chứ?
" Vâng, ở nhà đệ nhàn rỗi không có việc gì, liền đi câu cá chơi." Cố Thanh Vân mỉm cười nói, hắn nhìn mình khoác áo mỏng, nhịn không được nhíu mày nói, "Đại ca, thời tiết lạnh như vậy, huynh vẫn là đừng nghịch nước, không may xui xẻo lại bị nhiễm lạnh ." Hôm nay tuy rằng có nắng, nhưng nhiệt độ chỉ có mười mấy độ, không thấy chỉ có hai tiểu hài tử xuống sông bơi lội thôi sao?
"Không sao, huynh không cảm thấy lạnh." Cố Thanh Minh lắc đầu, bọt nước bay loạn, thấy bộ dáng đường đệ không đồng ý, vội nói, "Huynh lên luôn đây."
Cố Thanh Vân không để ý tới hắn nữa, chỉ nói một câu: " Huynh còn không lên, đệ liền nói cho đại gia gia biết."
Nói xong liền tùy tiện đứng trên bờ nhặt một cây nhánh cây đào nơi đất ẩm ướt,phì nhiêu, còn không đào được vài đường, nhị đường ca liền không biết từ nơi nào chui ra, bắt đầu đào giúp hắn.
"Nhị ca, huynh không bơi sao?" Cố Thanh Vân hỏi.
"Không bơi , gia gia không cho huynh xuống nước, nói ta còn nhỏ, mà hiện tại cũng có chút lạnh." Hai má Cố Thanh Lượng phồng lên, chu cái miệng nhỏ rất là buồn bực nói.
Hắn so với Cố Thanh Vân lớn hơn một tuổi, từ nhỏ liền thích ăn, cơ hồ là ai cho cái gì cũng không chối từ, nhìn thấy đồ ăn liền muốn nhét vào miệng, hơn nữa nhà của đại gia gia xem như hộ gia đình giàu có nhất trong thôn, cho nên nuôi hắn thành một bé bự, cả người tròn vo, bởi vì tuổi còn nhỏ, có vẻ mượt mà đáng yêu.
Thân hình này được người ở đây cho là khỏe mạnh có phúc khí, đặc biệt bắt mắt trong một thôn toàn là người gầy, cũng đặc biệt khiến người ta yêu thích. Hiện tại, hắn cũng có thể tự kiếm tiền, mỗi khi trong thôn có người thành thân, đều sẽ mời hắn làm đồng tử lăn giường, nghiệp vụ vô cùng thuần thục, lần nào cũng có thể kiếm 3-5 văn tiền.
Còn khiến đám trẻ con trong thôn ghen tị đến hỏng.
"Là do mày béo quá, xuống nước liền chìm, ca ca của mày đều không kéo được mày." Một tiểu hầu không biết đứng ở bên cạnh từ lúc nào, phỏng chừng hắn mới vừa lăn lộn, toàn thân bẩn hề hề.
Đây mới là bộ dáng thường thấy của lũ trẻ trong thôn.
"Hừ, mày nói lung tung, mới không phải là như vậy." Cố Thanh Lượng trừng mắt liếc hắn một cái, biện giải nói: "Tao không phải là béo, là bụ bẫm, là có phúc khí."
Hai người lập tức liền cãi nhau.
Cố Thanh Vân không để ý tới bọn họ, hắn chính là muốn làm chính sự, hự hự mà đào trong chốc lát, lại có thêm hai kẻ dở hơi hỗ trợ, hắn dễ dàng liền đào ra mấy con giun to.
Không lâu sau, Nhị Nha đem tới lưới đánh cá, thùng gỗ nhỏ, cần câu cá, đây là Cố Quý Sơn đặc biệt làm cho Cố Thanh Vân.
"Nhị tỷ, tỷ đi chơi đi, đệ ngồi câu cá." Cố Thanh Vân chỉ chỉ thượng du con sông nhỏ,nơi đó có một nhón tiểu nữ hài đang ngồi chơi, nhưng mà các nàng không nghịch nước.
Bề mặt con sông này tương đối rộng, có hơn bốn thước, nơi nước sâu nhất chỉ có một thước, nước sông trong vắt, ở một vài chỗ còn có thể thấy đá cuội nằm dưới đáy sông, hơn nữa cách đó không xa trên cánh đồng còn có người lớn làm việc, cho nên tiểu hài tử bên này nghịch nước đều khá an toàn, chưa từng nghe có chuyện không mấy nào xảy ra
Nhị Nha nhìn nhìn chung quanh, có chút do dự, cuối cùng nàng nhìn đến Cố Thanh Minh, vì thế gật đầu đồng ý, dặn dò hắn không cần chạy loạn, lúc này mới đi chơi.
Cố Thanh Vân dùng nhánh cây cắt con giun đất thành nhiều mảnh, sau đó luồn lưỡi câu qua thân con giun để làm mồi.
Loại phương pháp truyền thống này đơn giản mà hiệu quả, cũng đủ cho hắn câu một ít tôm cá nhỏ.
Lúc này thời gian mới qua một canh giờ mà thùng gỗ nhỏ của hắn đã chứa đầy tôm cá nhỏ, đương nhiên, cái lưới đánh cá nhỏ bị bọn trẻ con quăng bắt chơi chơi cũng đóng vai trò chính.
Nhờ đường ca Cố Thanh Lượng đi kêu Nhị Nha quay lại, tạm biệt nhóm trẻ còn đang đùa giỡn, Cố Thanh Vân cùng Nhị Nha về nhà.
Băm nhuyên đám tôm cá con ném cho bảy con gà mái ăn, nhiệm vụ của Cố Thanh Vân trong hôm nay liền hoàn thành. Ở trong nhà, nhiêm vụ chính của hắn là cho gà ăn, vì để cho gà có thể mỗi ngày đẻ trứng, hắn thường bắt thêm các loại tôm cá hay giun để bổ sung thức ăn cho gà.
Trứng gà chính là món ăn hàng ngày bổ dưỡng nhất của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top