Ngoại truyện 2
"Một món quà tuyệt vời"
Thời gian thấm thoát trôi qua, Itachi và Izumi đã trải qua vài năm hôn nhân hạnh phúc. Một ngày nọ, trong căn nhà nhỏ của họ, Izumi ngồi bên cửa sổ, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng mình. Cô cảm nhận được sự sống nhỏ bé đang lớn dần bên trong và không thể kìm được nụ cười.
Buổi tối, khi Itachi vừa trở về sau một ngày làm việc, Izumi đã chuẩn bị bữa tối đặc biệt. Cô đặt một món quà nhỏ trên bàn và nhìn anh với ánh mắt lấp lánh.
Izumi: "Ita-kun, em có một điều muốn nói với anh."
Itachi: (đặt áo khoác xuống, nhìn cô dịu dàng) "Chuyện gì vậy, Izumi?"
Izumi đẩy hộp quà về phía anh. Itachi mở hộp ra và thấy bên trong là một đôi giày trẻ em nhỏ xíu, màu xanh nhạt. Anh im lặng một lúc, đôi mắt ánh lên sự bất ngờ.
Itachi: (nhìn Izumi) "Izumi... em đang nói rằng..."
Izumi: (mỉm cười, gật đầu) "Đúng vậy, Ita-kun. Chúng ta sắp làm cha mẹ rồi."
Itachi không nói gì, chỉ bước đến ôm lấy cô, siết chặt trong vòng tay mình.
Itachi: (thì thầm) "Cảm ơn em, Izumi. Em đã cho anh một điều kỳ diệu nữa trong cuộc sống."
Trong những tháng tiếp theo, Itachi chăm sóc Izumi cẩn thận từng chút một. Dù bận rộn công việc, anh luôn dành thời gian bên cô, từ nấu ăn, dọn dẹp đến đọc sách thai giáo cùng cô.
Izumi: (ngồi tựa vào ghế, cười tươi) "Ita-kun, anh không cần làm hết mọi việc đâu. Em vẫn làm được mà."
Itachi: (đưa cho cô cốc nước ấm) "Em là ưu tiên hàng đầu. Anh không muốn em mệt mỏi."
Izumi: (đùa) "Anh chăm em thế này, em không muốn sinh bé nữa để được chiều chuộng mãi."
Itachi: (mỉm cười) "Dù em có sinh bé hay không, anh vẫn sẽ chăm sóc em như vậy."
Ngày Izumi lâm bồn, Itachi gần như không rời khỏi phòng chờ. Anh nắm chặt tay cô trong lúc cô chịu những cơn đau chuyển dạ, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhưng vẫn dịu dàng động viên.
Itachi: (thì thầm) "Em làm tốt lắm, Izumi. Anh luôn ở đây."
Izumi: (mỉm cười yếu ớt) "Ita-kun, chỉ cần anh ở đây, em không sợ gì cả."
Cuối cùng, tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng. Khi y tá bế em bé đến gần, Itachi nhìn con với ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu nổi sự xúc động.
Y tá: "Chúc mừng hai người, đây là một bé trai khỏe mạnh."
Izumi mỉm cười yếu ớt, nhìn Itachi đang bế đứa con đầu lòng của họ.
Izumi: "Ita-kun, con của chúng ta kìa."
Itachi: (nhìn Izumi, giọng trầm ấm) "Cảm ơn em, Izumi. Anh sẽ bảo vệ hai mẹ con suốt đời."
Những ngày sau đó, căn nhà nhỏ của họ tràn ngập tiếng cười. Bé trai được đặt tên là Itsuki Uchiha, mang ý nghĩa "cây vững chắc" – một biểu tượng của sự kiên cường và ấm áp mà Itachi và Izumi muốn gửi gắm.
Itsuki lớn lên trong tình yêu thương của cả hai. Nó thừa hưởng đôi mắt sâu trầm của Itachi và nụ cười tươi sáng của Izumi.
Izumi: (ôm con, cười nhẹ) "Itsuki nghịch quá, chắc thừa hưởng tính của anh Naruto rồi."
Itachi: (nhìn con trai đang bò trên sàn) "Nhưng thằng bé thông minh, giống em."
Izumi: (ngạc nhiên) "Sao lại giống em? Phải giống anh chứ."
Itachi: (mỉm cười) "Vì em là người thông minh nhất trong lòng anh."
Itachi luôn dành thời gian dạy Itsuki những bài học đầu đời. Anh thường ngồi cùng con, chỉ cho nó cách nắm tay đúng khi tập viết hoặc lặng lẽ chơi cùng nó.
Itsuki: "Papa, con muốn trở thành người mạnh mẽ như papa."
Itachi: (xoa đầu con) "Để trở thành người mạnh mẽ, con cần một trái tim tốt bụng. Đừng quên yêu thương và bảo vệ những người quan trọng nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top