Chương 41: tình cờ
Dọc theo đường đi cô cũng không thay đổi, chú lái xe một đường chạy đến đường Kim Sơn.
Đứng trước biệt thự quen thuộc, nhìn cánh cổng trang hoàng giống hệt nhau, phảng phất cô lại nhớ tới nhà bọn họ.
Cô nhớ rõ cô từng treo trên cửa một tấm biển gỗ, trên đó viết "Hoắc Hạ gia", có điều tấm biển đó bị Hoắc tiên sinh xoi mói ghét bỏ, anh nói chữ cô viết quá xấu, cô không phục, Hoắc tiên sinh liền vung tay lên, lúc cô thấy anh lưu loát viết vài chữ to lên tấm biển trong nháy mắt liền không nói lên lời.
Nhưng mà ở đây không treo tấm biển đề chữ "Hoắc Hạ gia", ở đây cũng không phải là Minh Hiên của cô, cũng không có con của cô.
Hạ An An nghe thấy tiếng bánh xe nghiền trên đường, vội vàng lau nước mắt, xoay người sang chỗ khác, quả nhiên thấy cách đó không xa một chiếc xe dừng lại.
Cô không xác định rốt cuộc ai ở nơi này, có điều cô cứ đứng trước cửa nhà người ta như vậy quả thực thật không phải, tuy rằng không thấy rõ ai ngồi trên xe, nhưng sau khi cô xoay người sang chỗ khác vẫn còn cúi người xuống với chiếc xe coi như bồi tội.
Đang muốn bước nhanh rời đi, không tới cửa xe sau được mở ra, sau đó một bóng người từ bên trong bước ra.
Trên khuôn mặt lạnh lùng một đôi mày rậm khêu gợi gắt gao nhìn chăm chăm vào cô, sóng mắt có cái gì đó rất phức tạp lưu chuyển, hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ xuất hiện ở đây.
Mà Hạ An An nhìn thấy anh cũng lắp bắp kinh hãi.
Hoắc Minh Hiên, hóa ra vẫn là anh ở nơi này?
"Hạ tiểu thư, cô tìm tôi?" Giọng của anh lạnh lùng bình tĩnh, nghe không ra chút cảm xúc.
Hạ An An xấu hổ gục đầu xuống, nhất thời cô có chút luống cuống tay chân, thật lâu mới nói:"Tôi...... Tôi tới tìm bạn, có lẽ là đi lầm đường, thật có lỗi."
Vừa nói xong lại muốn bỏ đi, không nghĩ tới cô vừa bước lại nghe anh nói:"Bạn cô tên là gì? Tôi coi như quen thuộc với người ở đây, tôi có thể đưa cô qua."
Hạ An An như mèo giẫm phải đuôi, lập tức nói:"Không...... Không cần! Tự tôi có thể đi!" Sợ nhiều thêm một phút sẽ bị anh nhìn thấu, Hạ An An bỏ lại những lời này liền chạy nhanh đi.
Hạ An An chạy đến khi chạy mỏi nhừ mới dừng lại, cô thở phì phò, nước mắt lại nhịn không được mà rơi xuống.
Phía sau có tiếng bánh xe vang lên, Hạ An An vội vàng nghiêng đầu vào bậc thang đầy cây bụi hoa dâm bụt, cô cũng thật sự không muốn người khác thấy cô như vậy.
Cũng không nghĩ tới tiếng bánh xe lại chầm chậm dừng bên người cô, sau đó cô nghe thấy âm thanh lạnh lùng vang lên ở phía sau cô,"Tìm không thấy bạn cô ở đâu không?"
Hạ An An cứng đờ người, cô vội vàng lau nước mắt lung tung, hít sâu một hơi mới bình tĩnh một chút mới xoay người lại.
Cửa kính phía sau xe bị mở ra, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của anh, bị cặp mắt bí hiểm của anh nhìn, Hạ An An chỉ cảm thấy như cả người đều bị anh nhìn thấu, sau đó Hoắc Minh Hiên thật còn đáng sợ hơn Hoắc Minh Hiên của cô nhiều lắm, căn bản cô không dám nhìn lên người anh.
Cô khẩn trương xoa góc áo, thật lâu mới nhỏ giọng nói:"Tôi......Cô ấy...... Cô ấy vừa gọi điện nói cô ấy có việc đi ra ngoài, bảo tôi đổi ngày đến tìm cô ấy."
"À?" Ngữ khí của anh kéo dài ý vị sâu xa, Hạ An An không dám nhìn anh, nhưng cũng có thể cảm giác được cặp mắt thâm thúy của anh dừng trên người cô.
Hạ An An càng phát bứt rứt bất an.
"Bây giờ cô muốn đi đâu?"
Hạ An An cắn môi, cố gắng ổn định giọng nói:"Về nhà."
"Lên xe đi."
Hạ An An đột nhiên ngẩng đầu nhìn, anh cũng nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:"Tôi đưa cô về."
Mặc dù là thuận miệng nói, nhưng dưới sự phụ trợ của khí thế cường đại của anh, từng chữ đều lộ ra không chấp nhận cự tuyệt.
Sau đó Hạ An An liền ngoan ngoãn lên xe của anh.
Ngồi trên xe, thân thể Hạ An An lại càng cứng ngắc, ghế sau thật ra rất rộng, nhưng mà cảm giác anh tồn tại thật sự quá mạnh mẽ, hơi thở quý khí cường đại chỉ hơn chớ không kém với Hoắc Minh Hiên ở thế giới kia.
Hạ An An cảm giác hô hấp có chút không thông, tay nắm chặt góc áo lại không dám buông ra.
Xe thong thả chạy, bị xóc nảy một chút Hạ An An liền như bị kim đâm, cũng không biết vừa rồi chính mình tại sao lại đồng ý để anh đưa cô về nhà.
Từ sau khi cô lên xe anh tựa đầu vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, Hạ An An cũng không dám nhìn anh, đơn giản quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng mà cô lại thấy ảnh ngược của anh trên cửa sổ xe.
Anh như quái thú ngủ say, trên mặt mang theo sự mỏi mệt sau khi sát phạt, mặc dù nhắm mắt, nhưng hơi thở nguy hiểm trên người anh vẫn còn mạnh mẽ không cách nào để người ta thả lỏng, anh có bản lĩnh này, mặc dù ngủ say nhưng vẫn từ chối người khác lại gần từ ngàn dặm.
Hạ An An không kìm lòng được mà xoa mặt anh trên tấm kính thủy tinh, muốn vuốt phẳng mi tâm đang nhíu chặt của anh, muốn hôn một cái lên môi anh, muốn ngồi khóa ở trên đùi anh, để anh ôm cô như trẻ con, anh sẽ ôn nhu hôn cô, ôn nhu gọi tên cô.
Nhưng mà không thể...... Anh không phải anh, anh không phải Minh Hiên của cô.
Nước mắt chậm rãi làm mờ mắt cô, Hạ An An theo bản năng mở to nhìn, nước mắt chậm rãi chảy ra, đợi đến lúc cô nhìn rõ lại được cô lại nhìn thẳng vào một đôi thâm trầm lợi hại.
Giống như là bị thứ gì đó đáng sợ phá hỏng cảnh trong mơ, Hạ An An hoảng hốt thu hồi ánh mắt, lập tức quay đầu nhìn thẳng, cũng không dám nhìn mặt anh, hồi hộp cúi đầu xuống.
"Cô sợ tôi?" Giọng anh trầm thấp của anh vang lên bên tai.
Hạ An An cả người cứng đờ, lập tức lắc đầu,"Không có."
"À?" Bị anh cố ý dùng giọng nặng nề nghe không ra hỉ giận,"Thật sự?"
Hạ An An gật đầu.
"Cô muốn chứng minh thế nào cô không sợ tôi?"
Hạ An An căng thẳng, vội vàng quay đầu nhìn lại,"Cái gì...... Có ý gì?"
Anh khẽ cúi mắt xuống không chút để ý sửa sang lại cổ tay áo trong,"Không có tứ gì, cô nói cô không sợ tôi, tôi cần cô chứng minh một chút."
Cô cảm thấy anh thật lạ, có sợ hay không quan trọng sao? Có gì mà phải chứng minh?
Cũng không biết nói vì sao, cô vẫn không kìm lòng được mà hỏi:"Anh muốn tôi chứng minh thế nào?"
"Tát tôi một cái, nếu cô dám ra tay thì chứng minh cô không sợ tôi."
Ngữ khí anh bình thản như trần thuật, nhưng mà sau khi Hạ An An nghe xong cũng phải sợ hãi, anh để cô tát anh một cái ? Anh đùa gì thế?
Nhưng anh nói rất nghiêm túc, nói xong ánh mắt cũng là mang theo mấy phần nghiêm túc nhìn cô.
Hạ An An không rõ anh suy nghĩ cái gì? Chứng minh có sợ anh hay không rốt cuộc là quan trọng thế sao, lại bảo cô tát anh.
Anh đường đường là tổng tài Lam Diệu, có bao nhiêu người muốn gần gũi anh còn không được, anh lại bảo cô tát anh.
Cho dù cô thật sự không sợ anh, cô cũng không làm được hành vi không rõ ràng mà lại tát người ta một cái, huống chi, cô lại rất sợ anh.
"Thế nào?" Hoắc Minh Hiên đột nhiên hỏi cô mang theo vài phần nguy hiểm.
Hạ An An hít sâu mấy hơi, điều chỉnh biểu cảm một chút thế này mới thuyết phục được chính mình nhìn anh, cô mất tự nhiên cười cười, giọng nói không giấu được run run,"Tôi không đánh anh, có điều tôi dùng cách khác chứng minh tôi không sợ anh được không?"
"Cách gì?"
Hạ An An điều chỉnh hô hấp một chút, chống lại khí thế làm người ta hít thở không thông của anh, kiềm chế căng thẳng chậm rãi nhích người về phía anh, ánh mắt anh thâm trầm đáng sợ, hàn ý từ trên người anh thẩm thấu ra ngoài ngăn cách tất cả sắp làm cô hô hấp không nổi.
Cô lại vẫn cố nén như cũ, vẫn nhích đến bên người anh mới dừng lại, hít sâu vài hơi, chuẩn bị tâm lý đầy đủ cô mới vươn tay sờ lỗ tai anh, cô cố gắng kiềm chế nét mặt căng thẳng, ra vẻ bình tĩnh nhíu anh,"Anh xem, ngay cả lỗ tai của anh tôi cũng dám sờ, anh tin tôi không sợ anh chứ?"
"......"
Kỳ thật cô cũng không dám xác định động tác nhỏ như vậy có thể làm anh phiền hay không, anh có thể đẩy cô ra hay không, có thể lạnh lùng nói chuyện với cô hay không.
Cặp lông mày rậm nhíu chặt, ánh mắt nhìn cô chăm chú, trên mặt anh vẫn không dư một biểu tình, anh bí hiểm làm cô không thể nào đoán được là anh ghét cô tới gần hay không.
Nhưng mà, lúc cô chạm vào lỗ tai anh, xúc cảm ấm áp quen thuộc, cả người cô như bị đóng băng, không thể hoạt động, chỉ có thể kiên trì, đối diện với ánh mắt lợi hại của anh.
Lý Tấn ngồi lái xe ở phía trước bị cảnh này làm sợ ngây người, trong lúc nhất thời không khống chế tốt tay lái, đột nhiên thay đổi, Hạ An An theo quán tính ngã sang một bên, mắt thấy cô sẽ đụng vào ghế trước, Hoắc Minh Hiên đột nhiên vươn tay chụp được người cô, dễ dàng giúp cô ổn định trên chỗ ngồi.
Lý Tấn lập tức điều chỉnh tốc độ xe, nuốt nước miếng, xin lỗi nói:"Thật xin lỗi tổng tài, vừa rồi tôi không khống chế tốt."
"Ừ." Anh đạm mạc lên tiếng, lạnh lùng kéo cửa cách ly trước mặt, Lý Tấn hít một mũi bụi, thầm nghĩ chút nữa thì gặp nạn.
Bởi vì sự cố vừa rồi, tay Hạ An An ở trên lỗ tai Hoắc Minh Hiên liền buông ra, đợi đến lúc xe ổn định lại Hoắc Minh Hiên mới buông tay trên vai cô ra, vì giảm bớt xấu hổ, Hạ An An liền ra vẻ thoải mái cười cười,"Cho nên...... Bây giờ anh tin rồi chứ?"
Kỳ thật cứ như vậy kéo ra khoảng cách nhất định với anh Hạ An An lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn nhích lại vị trí vừa rồi, không nghĩ tới cô vừa mới động, Hoắc Minh Hiên lại đột nhiên túm cổ tay cô, Hạ An An kinh ngạc nhìn anh, thấy mặt anh không chút thay đổi đặt tay cô lên vành tai anh, giọng nói trầm thấp lại lộ ra ý tứ không cho cự tuyệt,"Lại sờ mười phút tôi liền tin cô."
"......"
Anh nói rất nghiêm trang, giống như đang đàm phàn cùng đối thủ cho anh thêm một chút lợi thế anh liền ký hợp đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top