Phần 9 Chương 79
Chương 79
Tới chạng vạng, mặt trời nóng cháy đã khuất về phía tây, có chút gió lạnh thổi tới, tán đi vài phần cái nóng ban ngày, Bác Nhật có chút mỏi mệt, thời điểm bước chân vào trong viện cũng là có chút ngẩn người.
Ánh đền theo cửa sổ hắt ra, khiến lòng người ấm áp, thi thoảng có tiếng cười vui vẻ từ trong phòng truyền tới, đó chính là tiếng cười rực rỡ của nữ nhi Bác Tiểu Ngọc..., thanh thúy như tiếng chuông bạc của Vương Nhị Ny.
Bác Nhật có chút hoảng hốt trong chốc lát, tựa hồ như trí nhớ chạy như bay, xuyên qua đường hầm thời gian trùng trùng, về tới nơi đã từng là một chốn đơn sơ nhưng là căn nhà cỏ tranh ấm áp. Một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, hắn vừa về tới nhà đã đối hắn cười điềm nhiên, làm nổi bật dưới ánh trăng dung nhan xinh xắn vô cùng. Tiểu nữ nhi mặc cái yếm màu đỏ thấy hắn là loạng choạng đi tới, bắt lấy tay áo của hắn, miệng không rõ hô "phụ thân".
"Lão gia?" gã sai vặt đi theo thấy Bác Nhật ngơ ngẩn thì nhỏ giọng hỏi.
Như là ma chú đột nhiên bị đánh vỡ, ma lực biến mất, giây lát tất cả đều lại trở về nguyên dạng, Bác Nhật thở dài một hơi, đối với thủ vệ nha hoàn nói: "Đại tiểu thư giờ đang ở trong này?"
"Là Bác đại ca sao? Mời vào!" trong phòng truyền đến thanh âm thân thiết của Vương Nhị Ny.
Bác Nhật nghe trong lòng ấm áp, mỉm cười tiến vào. Chính là người vừa bước vào phòng, chốc lát chỉ thấy một vòng tay tròn lẳn, núng nính thịt, cánh tay củ sen kia ôm lấy thắt lưng Bác Nhật, làm nũng hét lên, "Phụ thân, rốt cuộc người đã về, Tiểu Ngọc rất nhớ người."
Bác Nhật tươi cười mang theo ánh mắt vẻ cưng chiều, vươn tay nâng thân thể nữ nhi lên ôm vào trong ngực, để nàng đối mặt với hắn, "Phụ thân cũng rất nhớ Tiểu Ngọc."
Bác Tiểu Ngọc cười xán lạn, vươn cánh tay mập mạp nhỏ bé, "Phụ thân, bánh cá thơm chiên giòn mà người hứa với Tiểu Ngọc đâu?"
Bác Nhật nhìn nữ nhi tròn lẳn, bất đắc dĩ thở dài, này mắt thấy sẽ tới tuổi đính hôn, nhưng sao lại tham ăn như vậy? Hắn quay đầu đối với gã sai vặt bên cạnh ý bảo đem này nọ lấy tới, "Đã mua, nhưng hôm nay chỉ có thể ăn một khối."
"Vì sao?" Bác Tiểu Ngọc thấy gã sai vặt đưa qua mấy bao giấy dầu, mất hứng hỏi lại.
"..." Bác Nhật không biết giải thích cho nữ nhi thế nào về chuyện béo quá sẽ gả không được này, sợ nói nặng sẽ làm nữ nhi thương tâm, nói nhẹ lại sợ nữ nhi không biết cố kị.
Vương Nhị Ny thấy khuôn mặt xấu hổ của Bác Nhật thì không nhịn được bật cười, nàng phối hợp giải vây nói, "Tiểu Ngọc, cha ngươi mua cho ngươi cái gì?"
Bác Tiểu Ngọc nghe xong lời này, nhanh nhẹn từ trên người Bác Nhật nhảy xuống, nhảy bật vài cái đã tới bên cạnh Vương Nhị Ny, "Nhị Ny tỷ tỷ, là bánh cá, ăn rất ngon."
"Đúng là trông rất ngon." Con cá này thân vàng óng ánh đường, xem ra rất ngon miệng.
Bác Tiểu Ngọc cầm lên một khối, nhịn không được chạm chạm môi, tuy rằng rất muốn một ngụm ăn luôn. Nhưng khi nhớ tới mình đã ăn của Vương Nhị Ny nhiều đồ ăn vặt như vậy, có chút ngượng ngùng, tâm niệm vừa chuyển, vẫn là đưa tới trước môi Vương Nhị Ny, "Tỷ tỷ, tỷ ăn trước."
Vương Nhị Ny thấy điệu bộ nhịn đau của Bác Tiểu Ngọc, không khỏi nhịn cười trước dáng điệu thật sự buồn cười đó, cắn một ngụm, hương thơm lan tỏa trong miệng, còn có một loại hương vị thơm ngon không nói nên lời, hơn nữa càng ăn càng thơm, nhịn không được tán thưởng nói, "Ăn ngon."
Bác Tiểu Ngọc thấy Vương Nhị Ny ăn vui vẻ, cười hắc hắc, không hề băn khoăn tay liền nắm lấy một khối, toàn bộ đều nhét vào miệng, quai hàm căng phồng, nỗ lực nuốt, "Đúng đúng, phụ thân, ăn rất ngon."
Bác Nhật đành thở dài, hắn nhớ mẹ của Tiểu Ngọc là một nữ tử rất tao nhã, ngay cả khi ăn canh cũng không phát ra một chút tiếng vang, sao nữ nhi lại... thật là bản thân quá chiều đứa nhỏ sao? Hoặc là có phải con bé cũng cần có một vị mẫu thân hay không?
Nghĩ đến đây ánh mắt của hắn tự nhiên lưu lại trên người Vương Nhị Ny, lúc này nàng lại có ánh mắt vừa đau lòng, vừa thương tiếc nhìn Bác Tiểu Ngọc, trong ánh mắt kia đương nhiên có chút yêu thương, khiến hắn thấy tim có chút ấm áp. Vương Nhị Ny cũng thật sự thích Tiểu Ngọc đi.
Từ đó tới khoảng một tháng sau, thân mình Vương Nhị Ny đã lành lặn, một ngày lại thu thập thỏa đáng chuẩn bị về nhà tiếp tục dưỡng bệnh.
Về nhà đương nhiên rất là cao hứng, tuy rằng người trong Bác phủ đối với Vương Nhị Ny đều vô cùng tốt, đặc biệt là Bác Nhật luôn thường xuyên tới thăm nàng, nhưng tóm lại không phải nhà mình thì cũng không thoải mái.
Vương Nhị Ny được Tống Nhị Lang cẩn thận ôm lên xe ngựa, nhẹ nhàng đặt xuống tấm đệm mềm bên trong xe, Tống Nhị Lang nhẹ nhàng ngồi ở một bên, có chút lo lắng hỏi "Có phải không thoải mái hay không?"
"Không có... ta còn tưởng Đại Lang ca ca cũng tới đón ta." Vương Nhị Ny đã mấy ngày không gặp Tống Đại Lang, nghe nói gần đây rất bận rộn, mỗi ngày ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ.
Tống Nhị Lang an ủi nói, "Đại ca thật sựu bận quá..., nhưng ta nghe nói, Ngô chưởng quầy có ý muốn đem sản nghiệp này đều giao cho Đại ca, cũng không biết có phải thật hay không."
Vương Nhị Ny nghe được liền sửng sốt, "Không thân, chẳng quen thuộc, vì sao?"
Tống Nhị Lang cũng có chút khó hiểu, "Ta cũng buồn bực đây, không hỏi tới thì đại ca cũng không nói."
Vương Nhị Ny đem mặt tựa vào lòng Tống Nhị Lang, thở dài một hơi nói. "Nếu không phải các huynh dung mạo đều rất giống nhau, thì ta đã hoài nghi Đại Lang ca ca là huynh đệ của Ngô gia, nói không chừng lại chính là cháu đích tôn của Ngô Côn Bằng."
Vương Nhị Ny nói tới đây lại dừng lại một chút, lâu sau, mới nghĩ tới cái gì đó, ngữ khí kích động nói, "Có phải thực ra phụ thân các huynh chính là người của Ngô gia, đệ đệ hay ca ca thất lạc của Ngô Côn Bằng hay không?"
Tống Nhị Lang buồn cười lắc đầu, "Phụ thân làm sao có thể là người của Ngô gia, người là người của thôn Ngưu Hà, cái này ta biết mà."
"Thật chắc chắn như vậy?"
"Đó là chắc chắn, khi đó bà nội vẫn còn, luôn kể cho ta nghe chuyện phụ thân hồi nhỏ." Tống Nhị Lang tựa hồ như rơi vào hồi ức, trên mặt mang theo ý cười.
"Phụ thân có bọ dáng thế nào?"
"Phụ thân cao thước tám, lưng hùm vai gấu, cười rộ lên thì sang sảng, ta hồi nhỏ thích nhất là ngồi trên vai người, để người mang theo ta di chuyển, vì khi đó có thể thấy rất xa. Phụ thân khi nói chuyện giọng rất lớn, rất có khí lực, chỉ cần nhẹ nhàng nắm là đem chiếc chén thô bóp nát, ta thấy Tứ Lang chính là có khí lực giống phụ thân. Có điều phụ thân không sợ trời, không sợ đất chỉ sợ mẫu thân, mỗi lần cùng nương nói chuyện là lời nói đều ôn tồn, nhỏ nhẹ... Khi đó bà nội liền thở dài, luôn nói cha có nương tử thì quên luôn nương."
Trong đầu Vương Nhị Ny tự nhiên hiện ra một hình ảnh, ở một làng quê bình dị, có một vị nam tử cao lớn thô kệch, không khỏi khiến người khác thấy sợ, lại đối với nương tử nhà mình nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ, nỗ lực lấy lòng, bên cạnh còn có một bà cụ.
Rốt cục hai cánh môi ấm áp dán sát vào nhau, Tống Nhị Lang vừa mới bắt đầu còn có thể hôn một cách ôn nhu, đến sau đã là có chút không thể khắc chế, ôm hôn điên cuồng, chỉ hận không thể đem người nuốt vào bụng.
Ngay lúc hai người rơi vào đam mê bùng cháy gần như không thể vãn hồi, thì bên ngoài xe ngựa bỗng nhiên truyền đến thanh âm ngây thơ của tiểu cô nương, "Nhị Ny tỷ tỷ, Nhị Ny tỷ tỷ..."
Vương Nhị Ny tinh thần chấn động, lập tức đẩy Tống Nhị Lang ra, "Là Tiểu Ngọc, sao con bé lại đến đây?"
Tống Nhị Lang thế này mới có chút phục hồi tinh thần lại, chăm chú nhìn lên, Vương Nhị Ny quần áo tán loạn, áo của chính mình cũng đã sớm mở ra, hắn có chút xấu hổ nghĩ, sao có thể ở giữa ban ngày liền..., chắc chắn là bị Tam Lang lây nhiễm rồi, hắn có chút xấu hổ chà xát mu bàn tay nói, "Nương tử, ta sửa quần áo lại cho nàng."
Xe ngựa đã sớm đứng ở trên đường, hai người thu thập xong mới nhấc mành xe lên, thì đã thấy bên ngoài xe ngựa, Bác Tiểu Ngọc tròn vo, ánh mắt hàm chứa nước mắt, đứng giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi "Tiểu Ngọc, ngươi làm sao thế?" Vương Nhị Ny lập tức liền đau lòng, đứa nhỏ này tâm tư đơn thuần hết sức chân thành, rất được nàng thích.
"Nhị Ny tỷ tỷ, sao tỷ lại phải đi?" Bác Tiểu Ngọc mặc chiếc váy màu hồng nhạt, trên đầu búi tóc trái đào, thắt nơ cùng màu với váy, theo động tác của nàng, lúc ẩn lúc hiện, khuôn mặt tròn trịa kia làm người ta muốn véo vài lần.
Vương Nhị Ny đã biết là chuyện này, nàng rời đi không lời từ giã như thế là bởi vì sợ tiểu nha đầu quấn quít không nhường, "Tỷ tỷ phải về nhà, không thể ở mãi trong nhà em."
"Vì sao lại không thể ở trong nhà em? Phụ thân chưa từng đuổi tỷ tỷ, em cũng không có."
"Bởi vì..., nơi đây không phải là nhà tỷ tỷ."
Bác Tiểu Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên vỗ tay cười nói, "Tỷ tỷ, tỷ gả cho phụ thân em, như vậy nhà em chính là nhà của tỷ, tỷ cũng không cần đi trở về, sau này em cũng có thể ăn rất nhiều thịt cùng đường khối, cũng không có ai la em nữa."
Tống Nhị Lang bất đắc dĩ cười nói, "Tiểu Ngọc, Nhị Ny tỷ tỷ đã là nương tử của ta, không thể gả cho phụ thân em."
"Vậy Tam lang thúc thúc cùng Đại Lang thúc thúc thì sao? Chẳng phải cũng là tướng công của Nhị Ny tỷ tỷ sao?"
Tống Nhị Lang bị nghẹn không biết nên nói gì, thật không ngờ Bác Tiểu Ngọc quan sát cẩn thận như vậy, "Cũng đều là... Nhưng mà..."
"Vậy phụ thân em cũng có thể mà!"
Vương Nhị Ny cùng Tống Nhị Lang liếc nhau, nghẹn lời không biết nói gì, nếu Bác Nhật biết bị con gái của mình bán đi như vậy không biết ông ta sẽ nghĩ như thế nào, "Tiểu Ngọc, hay em đến nhà tỷ tỷ chơi đi? Buổi tối sẽ gọi Bác đại ca tới đón em?"
"Nhà Nhị Ny tỷ tỷ vui không?"
Vương Nhị Ny dụ dỗ nói, "Rất vui, hơn nữa có chân giờ nướng hành rất ngon"
Cô bé Bác Tiểu Ngọc tròn trịa vừa nghe có ăn, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, hoa chân múa tay vui sướng nói, "Em đi, tỷ tỷ, em muốn đi."
Cứ như vậy Bác Tiểu Ngọc bị một mâm chân giò nướng hành dụ dỗ đến Tống gia, và đi lần này chính là hơn tháng đều không có trở về, mỗi lần Bác Nhật đến đón, con bé sẽ khóc lớn náo loạn không ngừng, biến thành Bác Nhật cũng không có biện pháp, bởi vì lo lắng nữ nhi, cơ hồ mỗi ngày đều đến nhà họ Tống để thăm nom, cái này... Cha và con gái họ cơ bản xem như ở tại Tống phủ.
Bên ngoài một tửu lâu ở huyện Ngạc châu, người đến người đi rất là náo nhiệt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rao hàng hoặc tiếng tranh chấp của những tiểu thương.
Một nam tử trẻ tuổi mặt kiên cường trên tay dắt ngựa, bước nhanh đi ở bên đường, hắn tựa hồ tâm sự trùng trùng, cau mày.
"Tứ Lang, ngươi đợi ta với." Một nữ tử cũng dắt ngựa đang chạy nhanh đuổi theo, nàng tựa hồ là người ngoại tộc, đầu đội trang sức bằng bạc được chạm khắc tỉ mỉ trên người mặc váy ngắn màu xanh, thoạt nhìn rất nhanh nhẹn mạnh mẽ.
Tống Tứ Lang giống như không hề nghe thấy, vẫn như cũ làm theo ý mình đi tới, làm cho nữ tử nghiến răng nghiến lợi dậm chân, "Tống Tứ Lang, đừng quên ngươi đã hứa gì với ta."
"Nặc Mã, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Tống Tứ Lang dừng lại bước chân, mang theo vẻ không kiên nhẫn hỏi.
"Ngươi đi quá nhanh, chân ta đều đau." Nặc Mã thấy Tống Tứ Lang rốt cuộc chịu để ý đến mình, nhịn không được làm nũng nói.
"Ngươi bình thường một canh giờ đã có thể chạy lên đỉnh núi, đi đường có bấy nhiêu đó đã than đau?" Tống Tứ Lang hoàn toàn không hề ảnh hưởng.
"Ngươi..." Nặc Mã là con gái của đại tộc trưởng, từ nhỏ được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay đến lúc trưởng thành, đâu chịu nổi ủy khuất này, chỉ giận đến nghiến răng, "Ngươi đừng quá đáng! Coi chừng ta đổi ý lập tức mang ngươi trở về."
"Đã đi đến nơi này, ngươi nói trở về ta liền ngoan ngoãn đi trở về với ngươi?" Ánh mắt Tống Tứ Lang giống như đang nhìn một đứa ngốc.
"A cha ta nhất định đang tìm chúng ta khắp nơi, chỉ cần đem tín hiệu phát ra... Hừ, đến lúc đó ta sẽ nói ngược ngươi đánh ta! Còn muốn đem ta bắt đến chỗ người Hán các ngươi." Nữ tử càng nói thần thái càng sáng láng, tựa hồ cảm thấy chủ ý của mình rất hay.
Hai mắt Tống Tứ Lang đã muốn phun ra hỏa, nhưng cũng biết nặc Mã nói đúng, hắn thật vất vả mới dỗ được Nặc Mã cùng hắn đi ra ngoài, cũng không thể lại đi trở về, đành phải phóng nhu than âm nói, "Nặc Mã, ngươi đói bụng rồi đúng không, hai chúng ta đi ăn chút gì trước."
Cơn giận của Nặc Mã đếnnhanh đi cũng mau, thấy Tống Tứ Lang dỗ mình, vô cùng cao hứng tiến lên vòng lấytay hắn, "Được, ta đặc biệt thích ăn món mà người Hán các ngươi cái kia kêu..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top