Chương 33 (2)

  Cô dứt khoát coi họ trở thành là người xem của cô, giống như đứng trên sân khấu thật sự tập luyện, nhưng mà ngẫu nhiên xuyên qua gương nhìn vào ánh mắt trông mong của hai cha con kia Ran vẫn có chút không được tự nhiên.

Cho nên từ nay về sau, chồng và con cô lại thành khán giả trung thành nhất của cô, mỗi tối ăn xong cơm ba người liền cực có ăn ý đi vào phòng luyện múa, hai cha con ngồi trên ghế rất xa, mà Ran thì tập luyện trong căn phòng rộng lớn, thi thoảng cô cũng hỏi ý kiến của hai người, như động tác này làm như thế nào mới tốt, mà hai người đều là cực còn đưa ra quan điểm họ với cô.

Lại nói, dưới đề nghị của hai cha con họ cô cũng sửa lại vài động tác, mà này vài động tác bị sửa lại so với động tác ban đầu quả thật đẹp hơn một chút.

Ran quả thực thỏa mãn vô cùng, có một ông chồng, một đứa con ủng hộ và cổ vũ cô như vậy, mặc dù là tập luyện buồn tẻ vô vị cũng trở nên thú vị hơn.

Đầu tháng 8 chính là ngày biểu diễn, lần này là đài địa phương Lô thị tổ chức hội diễn, quy mô không lớn nhưng cũng không nhỏ, nghe nói hôm nay quyền quý Lô thị đều được mời tới, mà Shinichi chính là khách quý nhất, hơn nữ là khách VIP.

Shicho là cục bột nhỏ của mẹ đương nhiên cũng phải đi xem mẹ biểu diễn, cho nên hôm nay nó dậy rất sớm mặc lễ phục vào, ừ, nó nhất định phải thật đẹp trai lên sân khấu, nó phải cho mẹ nó hãnh diện.

Hôm nay Shinichi cũng một thân tây phục, quần áo được cắt may thủ công khéo léo tôn lên dáng người cao ngất của anh, đầu tóc được tỉ mỉ tạo dáng, tóc mái cũng được chải vượt lên trên lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, kiểu tóc này vừa vặn khiến khuôn mặt hắn dài ra, ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng.

Shicho cũng một thân tây phục giống, tóc cũng phun ít keo, mặc dù khuôn mặt còn mang theo nét trẻ con, nhưng là đã có những nét ban đầu của một mỹ nam, sau khi trưởng thành tất nhiên cũng là một mầm tai họa.

Hơn nữa nước da trắng nõn non mịn, tay nhỏ chân nhỏ, phấn nộn đứng trước mặt ngưới khác, một đôi mắt to không nháy mắt nhìn, mặc dù không nói gì cũng có thể khiến người khác nhìn thấy mà tan chảy.

Ran thay xong quần áo vừa ra đã nhìn thấy một lớn một nhỏ đứng chung một chỗ, quả thực thiếu chút nữa đã bị hai người làm phát khác, cô kìm lòng không đậu chạy tới ôm lấy cục thịt nhỏ hôn mấy cái, thật sự là thích chết đi được.

Đây là con trai của cô, viên thịt tròn tròn lại đẹp giai, cười lên có thể đem người khác vui vẻ, Ran càng nghĩ càng cao hứng, thật sự là hôn như thế nào cũng không đủ, ôm như thế nào cũng không đủ.

Tiểu tử kia hết sức hào phóng tùy ý mẹ nó ôm hôn nó, nhưng lại không keo kiệt chút nào khen tặng mẹ nó,"Hôm nay mẹ thật đẹp."

Ran tự nhiên cũng hào phóng đáp lại,"Shicho hôm nay cũng là vô cùng đẹp trai."

Hai người nhìn nhau cười, lại thân thiết một trận.

Người nào đó đứng ở một bên hoàn toàn bị bỏ qua có chút khó chịu, nhìn kia hai mẹ con nhà nọ đã muốn hôn, đôi mắt Shinichi quả thực đều phải trừng lên!

Có phải khoa trương như vậy sao? Thật sự là dọa người!

Ran thân thiết với con xong, mới nhớ tới ông chồng lạnh lùng của cô còn đứng ở bên cạnh, buông con ra, đứng dậy, thân mật ôm cổ chồng cô, trên khuôn mặt tuấn tú của anh đặt xuống một hôn,"Shicho ba hôm nay cũng rất đẹp trai nha."

Mặt ông chồng nào đó không chút thay đổi nhìn cô, ánh mắt khó hiểu, nhìn Ran trong lòng càng âm u.

Tại sao cô có cảm giác như mình bị ghét bỏ, vốn dĩ, cô không muốn vắng vẻ anh, nhưng mà hiện tại bị anh nhìn như vậy, cô nhất thời cảm thấy mình làm như vậy chỉ là tự đa tình, anh giống như không thích cách cô thân thiết với con.

Ran nhất thời có chút xấu hổ, đang muốn coi như không có việc gì thu tay về, cũng không nghĩ tới vừa mới động, người đàn ông trước mặt lại vươn tay ấn thật mạnh thắt lưng của cô vào người anh một cái.

Ran kinh ngạc nhìn anh, đã thấy ông chồng của cô đột nhiên sáp lại gần hôn lên khéo miệng cô, nhẹ giọng nói bên tai cô:"Dù có đẹp trai cũng là của em."

"......"

Ran không thể ngờ được Shinichi còn có thể nói câu âu yếm như vậy, tim cô quả thực sắp bị anh làm cho đập muốn chết, trong lúc nhất thời đầu choáng váng, nhìn anh chăm chú một khắc cũng luyến tiếc không dời.

Shinichi bị cô nhìn như vậy, trên mặt đột nhiên che giấu biểu tình, đột nhiên buông tay ôm cô ra, lạnh như băng nói:"Đi thôi, không còn sớm nữa, đừng lề mề."

Nhìn sắc mặt anh đột nhiên lãnh đạm xuống Ran kinh ngạc không thôi, cô vừa mới làm cái gì chọc tới anh vậy, làm chi biến sắc mặt nhanh như vậy?!!

Kỳ thật cô không biết là, người nào đó đột nhiên không tự nhiên là bị cô nhìn tới ngượng thôi, anh sợ nếu bị cô nhìn như vậy sẽ không nhịn được mà đỏ mặt, cho nên mới cố ý lạnh mặt.

Ừ, tuy rằng người nào đó không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như thế.

Bởi vì Ran phải biểu diễn, cho nên ba người vào trước một giờ.

Hai cha con tự mình đưa Ran đến hậu trường, Sonoko đã chờ ở đó, vừa thấy mấy người liền vội tiếp đón, sau khi chào hỏi xong Sonoko nói với cô: "Căng thẳng không?"

Phải biết rằng, ở một thế giới khác, từ sau tai nạn xe cô chưa từng khiêu vũ lại, đừng nói tới cơ hội lên sân khấu biểu diễn.

Cho nên đối với cho Ran mà nói, giờ phút này không căng thẳng là không thể.

Cô rất thành thực gật đầu với cô ấy,"Căng thẳng."

Sonoko vỗ lên vai cô động viên tinh thần,"Trước kia ở trường cậu cũng thường xuyên đi ra ngoài biểu diễn, cũng không thấy cậu căng thẳng như vậy, theo lý mà nói cậu đã tích lũy không ít kinh nghiệm, trước kia cậu làm như thế nào hiện tại liền làm thế đi, nếu cậu quá căng thẳng, lại hạn chế sự phát triển của mình."

Điều Sonoko nói cô đều biết, nhưng mà Sonoko không biết là, linh hồn của cô đến từ một thế giới khác đã cướp đoạt cơ hội khiêu vũ của Ran, cô vốn cho là trong cuộc đời này cũng không có cơ hội như vậy nữa, nhưng mà bây giờ ông trời lại đột nhiên đánh rơi xuống miếng bánh, cô bị đập tới choáng váng, sớm đã không còn tâm tình mặc kệ đối mặt với cái gì đều thoải mái lạnh nhạt của năm đó nữa.

"Ai nha, cậu cũng đừng nghĩ nhiều, anh tớ ở trong này, Shicho cũng ở đây, có chúng tớ cổ vũ tinh thần cho cậu, cậu đừng sợ."

Kỳ thật đối với Ran mà nói, có Shinichi ở đây cô mới không thể mắc sai lầm, bằng không cô sẽ làm mất mặt anh.

Vừa nghĩ vậy Ran lại càng cẳng thẳng, gương mặt cô như khóc tang nhìn Hoắc Minh Hiên lại nhìn Sonoko, giọng nói mang theo chút khẩn cầu,"Sonoko...... Tớ có thể không tham gia không?"

Sonoko  quả thực không biết nói gì, mặt cô ấy không chút thay đổi nhìn cô, lạnh lùng nói:"Không thể!"

Ran cũng biết, cô vừa mới hỏi như vậy, chẳng qua là tự an ủi mình thôi.

Sonoko không đành lòng, lại an ủi cô,"Ran , cậu còn nhớ trước kia cậu như thế nào không? Kiên cường, dũng cảm, không sợ gì cả, cái gì khó nhất cậu liền khiêu chiến cái đó, nhưng mà cậu xem cậu hiện tại là dáng vẻ gì, cậu là Ran tớ quen sao?" Ánh mắt liếc Shinichi một cái lại nói:"Anh tớ nhìn thấy sẽ xem thường cậu."

Sonoko nói câu này trong nháy mắt đã đánh thức cô, năm đó Shinichi vì cái gì lại thích cô, tất nhiên là vì trên người cô có giá trị khiến anh thích, mà nghĩ tới lúc trước mặc dù đến bây giờ cô vẫn rất kiêu ngạo.

Kiên cường, cố chấp, dũng cảm, không khuất phục không từ bỏ, đó đều là phẩm chất tốt nhất của Ran, mặc dù gặp phải cuộc sống tôi luyện, nhưng đó là ưu điểm cô từng có được cũng không nên vì cuộc sống khó khăn mà mất đi.

Cô nên tìm lại Ran kiên cường cố chấp dũng cảm một lần nữa.

Ánh mắt nhìn tới hai cha con, lại nhìn Sonoko, cô hít sâu một hơi,"Được rồi, tớ sẽ làm hết sức."

Sonoko thấy cô đã thả lỏng một ít, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hai cha con Shinichi không thể ở phía sau ở lại lâu lắm, có điều lúc Shicho rời đi vẫn không quên vòng hai tay lên đầu làm hình trái tim nói với Ran:"Mẹ giỏi nhất!" Vừa mới mẹ căng thẳng nó cũng thấy được, nó không biết nên làm như thế nào, chỉ dùng phương pháp này cổ vũ cho mẹ.

Nhìn mặt mũi đáng yêu của viên thịt nhỏ, trong lòng Ran hết sức ấm áp, vội vàng cười với con,"Biết rồi, mẹ sẽ cố gắng."

Tiểu tử kia nghe mẹ nói như vậy lại không lập tức rời đi, vẫn duy trì tư thế hai tay trên đỉnh đầu làm hình trái tim như cũ nói với ba:"Ba, ba cũng cổ vũ mẹ như vậy đi."

Shinichi nhìn viên thịt tay ngắn chăn ngắn trước mặt, làm tư thế cũng xiêu xiêu vẹo vẹo cau mày.

Mà Ran  nghe con nói như vậy nhất thời mở to hai mắt nhìn, lại gặp lại vẻ mặt lạnh lẽo của ông chồng nhà cô, có chút lo lắng con nói như vậy sẽ khiến cho chồng ngượng ngùng, lập tức muốn giảng hòa.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, đã thấy ông chồng dáng người cao lớn, thắt lưng thẳng tắp, gương mặt vĩnh viễn lạnh lùng lại đột nhiên đưa hai tay lên đỉnh đầu, làm hình trái tim giống con, trên mặt lại không dư một biểu tình, ngữ khí cũng đạm mạc đến kỳ cục,"Cố lên!"

Nhìn này một màn Ran và Sonoko đều sợ ngây người.

Khí chất cao quý lạnh lùng còn có gương mặt vĩnh viễn nghiêm nghị dưới điều kiện tiên quyết của tình huống đã làm động tác này, thật sự là......

Hình ảnh thật đẹp, Ran không dám nhìn......

Shicho nhìn tư thế của cha cũng là ghét bỏ bĩu môi,"Tay trái phải đặt ở đây, trái tim của ba xiêu xiêu vẹo vẹo."

Kudo Boss quả thực muốn giết người, đối với anh mà nói, phải làm động tác quái dị như vậy đã là muốn nửa cái mạng của anh rồi, nếu không phải vợ anh căng thẳng như vậy cần cổ vũ tinh thần, làm sao anh có thể tự hạ thấp bản thân làm cái động tác buồn nôn này để động viên cô.

Nhưng mà xú tiểu tử này......

Không phá đài của ba con sẽ chết sao?

Ran nhìn sắc mặt Shinichi càng ngày càng âm u, vội vàng nói:"Kỳ thật......"

Nhưng nói còn chưa nói xong, đã thấy Shinichi lại nghe lời di chuyển tay trái một chút, ánh mắt trưng cầu nhìn tiểu tử kia,"Như vậy thì sao?"

Tiểu tử kia quả nhiên còn kiểm tra cho anh một chút, thế này mới vừa lòng gật đầu,"Ừm, không sai."

Ran:"......"  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #shinran