Chương 2: Chúc tết
Ngày hôm sau là mùng 1.
Quy củ hôm mùng 1 là hôm đó một nhà Ngô Thần cần phải đi tới nhà ông bác chúc tết.
Bởi vì trong nhà ông bác kia là lớn nhất , cho nên chúc tết mùng 1 nhà Ngô Thần chỉ có thể đi xung quanh chúc tết họ hang Ngô gia. Đại cô cùng tiểu cô buổi chiều mới có thể tới đây, buổi sáng cũng chỉ có một nhà năm người đi tới mà thôi. Đến lúc này cũng có thể nhìn thấy được anh họ và chị họ .
Anh họ lớn hơn so với Ngô Thần một tuổi, chị họ lớn hơn so với Ngô Thần bốn tuổi,
.
Chị họ của Ngô thần là con gái của của bác gái lớn , ở đời trước được cả nhà gọi là bé ngoan, bởi vì năm tuổi đã cùng bác lớn đi tỉnh G, ở G tỉnh được bà nội chăm bẵm, sau đó lại học hành rất khá, tuy rằng hai người cũng không có gặp gỡ nhau nhiều, nhưng mà cũng ảnh hưởng kha khá đến nhau
.
Về phần con của cô út thì trước khi Ngô Thần trùng sinh thì mới ra đời không lâu, so với Ngô Thần nhỏ hơn bốn tuổi, tiểu tử này ở đời trước chính là một tiểu ma vương a, nhưng mình không tin ở đời này mình không trị được nó .
Mà bên mẹ cũng có hai chị họ, nhưng so với Ngô Thần lớn hơn rất nhiều, còn có một cái em họ nhỏ hơn Ngô Thần 1 tuổi. Cho nên bên nội hay bên ngoại Ngô Thần đều là một đứa bé đứng ở giữa. Ai, thật giống như nhân thịt của hamburger mà •• phải tôn trọng người lớn tuổi còn phải yêu thương em út!
Nhà ông bác có rất nhiều người, thật ra tất cả những thân thích này cho đến tận lúc trước khi được trùng sinh cô cũng vẫn không nhận được ra ai vào với ai, dù sao chỉ biết là được,những cái khác cũng phải là chuyện Ngô Thần cần để ý . Ngọt ngào chào hỏi những người này một câu bác hai câu bác... ba câu cô dì... cũng đã thấm mệt.
"Diễm Diễm, con đem em trai em gái ra ngoài chơi đi." Ông bác lên tiếng , đem đám trẻ con Ngô Thần ném cho chị họ.
Xung quanh nhà ông bác không có chỗ nào để giải trí hết, ấn tượng sâu nhất trong trí nhớ là một trường tiểu học ở gần đây, đời trước cô yêu thích nhất được cùng với chị họ ngồi bàn đu dây, mà một năm chỉ có một lần cơ hội duy nhất chính đến chúc tết vào mỗi năm.
Sau đó chính là con sông bên cạnh . Đây là một nhánh nhỏ của X giang , dòng nước cũng không lớn, nhưng là thắng thế so với các con sông khác ở điểm nước ở đây trong suốt, chỗ này cũng là một chỗ được đám anh chị em ưa thích. Nhưng mà bây giờ còn quá nhỏ, người lớn trong nhà chắc chắn không cho đám trẻ này chạy ra đó chơi.
"Các em muốn đi đâu không?" Chị họ Diễm hỏi thăm ý kiến của mọi người.
"Đi đến trưởng tiểu học chơi cầu bập bênh đi. Hoặc là đi mua gì đó ăn ." anh họ Lưu Bằng kích động nói.
"Lúc ở nhà sao em không lấy cái gì đó đi mà ăn, bây giờ ra ngoài này lại đòi đi mua. Lượn." Chị họ Diễm Diễm vô tình đả kích anh họ Lưu Bằng. Chị họ Diễm Diễm và Lưu Bằng mới được tính là chị em họ thật sự, Ngô Thần chỉ được tính là khách. Đương nhiên khách tùy chủ không phải sao.
"Tiểu Thần còn em thì sao em muốn đi đâu? Đi đến trường tiểu học chơi nhé?" Diễm Diễm ôn nhu nhẹ nhàng hỏi Ngô Thần.
"Dạ,các anh chị đi chỗ nào thì em sẽ đi theo ." Một đứa bé nói như vậy chắc là bình thường đúng chứ.
Tuy rằng bản thân mình không ngại ở trước mặt cha mẹ biểu hiện người lớn một chút, dù sao mỗi ngày đều sinh sống chăm sóc cho tiểu Thần cho nên không cảm thấy có gì đó lạ lùng, cho nên phải làm cho bọn họ sớm một chút quen với những thói quen của mình thì những kế hoạch sau này của bản thân mới có thể thực hiện được. Nhưng mà khi đối mặt với bà con họ hàng, Ngô Thần tốt hơn hết nên vẫn thành thật một chút thì hơn.
QUẢNG CÁO
Đời này, từ nhỏ đã nghĩ bắt đầu tích lũy kiến thức, như vậy đối với trung hoa năm ngàn năm Đông y học sao lại có thể không biết được cơ chứ? Cô cũng không mong muốn mình trở thành thầy thuốc, chỉ là muốn học chút dược liệu, để điều dưỡng thân thể. Không phải nói Ngô Thần làm cái gì cũng đều nghĩ đến bản thân trước tiên , sống trên đời không vì mình thì vì ai? Hơn nữa cơ thể khỏe mạnh mới có thể làm việc được, đến lúc đó còn có thể giúp đỡ người nhà điều dưỡng không phải tốt sao?
"Tiểu thần đang nhìn cái gì thế?" Mẹ cùng ông ngoại từ phòng bếp đi ra, nhìn đến tiểu thần đứng trước tủ thuôc ngẩn người.
"Tiểu Thần xem mấy thứ này sao?" Ông ngoại thấy tiểu Thần chú ý đến tủ thuốc thì cảm thấy hứng thú.
"Dạ, con đọc chữ trên đó biết được vài thứ nha, nhưng mà không biết là cái gì nha. Ông ngoại, chỗ này chỉ là thuốc thôi ạ? Có ích lợi gì ạ?" Ngô Thần ngẩng đầu đầu nhìn ông ngoại.
Ông ngoại vuốt đầu tiểu Thần cười cười."CHà con đã lớn rồi đến mức có thể hỏi những câu như vậy rồi , không sai, có tiến bộ. Đến đây, nói cho ông ngoại biết con biết những cái gì nào." Ông ngoại ôm lấy Ngô Thần đi đến trước tủ thuốc.
" — Cẩu kỷ này" Ngô Thần chỉ vào hộp dược cẩu kỷ nói với ông ngoại.
"Tiểu Thần đúng rồi, đến đây, chúng ta nhìn xem cẩu kỷ hình dáng như thế nào." Nói xong đem hộp dược lôi ra , sau đó ở trong lòng ông nghe ông giới thiệu.
"Cẩu kỷ có thể sáng mắt bổ thận, mỗi ngày sao khô lên để uống đối với thân thể rất tốt. Đúng rồi, đợi lát nữa con mang chút hoa cúc trở về sao khô để cho tiểu Thần uống, bảo hộ cổ họng cho con bé thật tốt, đừng để xảy ra chuyện này thêm lần nào nữa." Nửa câu đầu đương nhiên là nói với tiểu Thần , câu sau là nói với mẹ Ngô
.
Kỳ thật ông ngoại vẫn luôn quan tâm đến mọi người trong nhà , đời trước không cảm giác được, tiếp xúc cũng rất ít, nhưng mà hôm nay vừa mới tiếp xúc đã khiến cho Ngô Thần cảm thấy gần gũi với ông hơn rất nhiều.
Vừa nói xong, dì cả cùng em họ liền vào cửa . Em họ này kém Ngô Thần một tuổi, đời trước tình cảm đối với Ngô Thần cũng không xa cách lắm, trước khi đi làm thi thường xuyên gặp mặt, khi ra ngoài luôn để cho người ngoài nghĩ hắn là anh trai. Nhưng sau khi có việc làm thì dần dần ít liên lạc, cũng đi học đại hoc, học thiết kế, nhưng là mê cá tính, cuối cùng cũng không có được gia sản gì . Hiện tại thời điểm này tên tiểu tử này vãn còn chưa lớn, vào cửa liền lôi kéo tay Ngô Thần , gọi chị.
Dắt tay em họ đi đến trước giá sách, Ngô Thần muốn xem có sách gì đó về dược liệu hay không.
Tìm được rồi! Đường đại mạnh sân sở hữu 《 thực liệu thảo mộc 》. Ngô Thần nhớ rõ lúc trước ở trên ti vi có giới thiệu về quyển sách cổ này, không nghĩ ở nhà mình lại có nó, chỉ là bản chép tay lại. Ông ngoại chính là một cổ giả, hiện tại đương nhiên còn có chút thói quen cũ, nhìn sách này được viết bằng bút máy, chữ viết của ông ngoại thực sự đẹp lắm ••
"Tiểu Thần con cầm quyển sách này đã có thể đọc hiểu chưa?" Ông ngoại tò mò ngoái lại nhin Ngô Thần.
"Tiểu Thần không biết, nhưng mà con biết được mấy chữ trong này nè, hẳn là nói về đồ ăn đúng không. Thức ăn ngon Thần Thần nhìn xem sau đó để cho mẹ nấu cho Thần Thần ăn nha. Ông ngoại chẳng lẽ cái này không thể đọc ạ?" Nói đến đây, Ngô Thần hơi ủy khuất nhìn ông ngoại. ĐỜi trước Ngô Thần đã học qua diễn xuất , khuông mặt này biểu hiện này bây giờ nhất định làm cho người ta thương tiếc.
"Làm sao có thể thế được, tiểu Thần muốn xem cái gì ông Ngoại tất nhiên là đồng ý nha, vậy tiểu Thần tư mình xem đi, nếu có cái gì không rõ thì nói với ông ngoại. Đến đây Bân Bân, cùng ông ngoại đi qua ăn cái gì thôi." Ông ngoại sờ sờ đầu nhỏ của tiểu thần mang theo em họ đến bàn ăn quà vặt. Để tiểu Thần tự mình ngồi ở giá sách ngâm cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top