chap70

Bạch Vũ nhìn Bảo Bình, rồi lên tiếng:

-  Em còn định để Xử Nữ đau khổ đến như nào nữa!

-  Anh nói nhỏ thôi! Cậu ấy vừa ngủ! – Bảo Bình nháy mắt với Bạch Vũ.

Quay sang kéo chiếc chăn cho Xử Nữ. Cô thở dài nhìn khuôn mặt lo lắng đến tái mét của Xử Nữ, rồi lại quay sang nhìn Bạch Vũ:

-  Sao anh biết em còn sống?

-  Anh có ngốc đâu mà không biết! Có lẽ Xử Nữ do quá hoảng loạn nên quên mất không kiểm tra nhịp đập của em!

Bảo Bình mỉm cười:

-  Giờ em biết Xử Nữ yêu em đến chừng nào rồi! Mà mọi người đâu hết rồi?

-  Lởn vởn trong rừng hết rồi. Tiết mục học sinh thanh lịch gì gì đó của lớp mình đã bị rút. 2 tiếng nữa chúng ta bắt đầu lên xe về nước!

Đúng lúc ấy, Song Tử và Thiên Bình tiến vào. Thiên Bình thở nặng nhọc ngồi xuống:

-  Đêm nay quả là một đêm dài thật dài!

Song Tử mỉm cười:

-  Sao mặt Xử Nữ lại xanh mét như thế kia?

Bỗng Kim Ngưu ôm trong tay là Song Ngư từ đâu tiến vào:

-  Bị Bảo Bình dọa cho tím tái đấy!

Nhân Mã cũng bay từ đâu vào:

-  Bảo Bình lại có khả năng dọa người đến như vậy á?

-  Có nhiều cậu còn chưa biết lắm tên ngốc Mã Mã ạ! – Thiên Yết cốc đầu Nhân Mã rồi mỉm cười!

Bạch Vũ bắt đầu mặt hình sự:

-  Cái lúc cần thì chả có ai. Giờ muốn mọi người không xuất hiện thì lại xuất hiện ầm ầm!

Song Ngư lè lưỡi:

-  Còn thiếu Ma Kết, Bạch Dương, Cự Giải và Sư Tử thôi đúng không?

Bạch Vũ lúc này mới điên lên:

-  Trời ơi! Sao mình có thể quên mất Bạch Dương cơ chứ! Mẫu hậu sẽ không tha thứ cho hành động này của mình… Huhu…

Bạch Vũ lục tung balo của mình để tìm chiếc điện thoại. Nhìn dáng vẻ của anh mà Bảo Bình phì cười:

-  Bạch Dương phải thấy thật hạnh phúc khi có một người anh trai như anh đấy Bạch Vũ ạ!

Đột nhiên Bạch Vũ đứng hình. Anh chợt thấy có gì rất lạ đang diễn ra trong người mình. Anh quay lại nhìn Bảo Bình với một ánh mắt lạnh lùng:

-  Anh trai à…? Hạnh phúc à…?

Mọi người nhạc nhiên khi thấy thái độ vậy của Bạch Vũ. Họ cau mày lại nhìn anh nhưng lại chả ai nói một câu gì.

Bạch Vũ chợt nhếch mép cười:

-  Tưởng rằng ai đó có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh nhưng có lẽ anh đã nhầm. Vốn dĩ anh chỉ có yêu mình em… Quan hệ của chúng ta không như những gì người khác thấy nhỉ? Cô gái ngốc… lúc nào em mới hiểu.

-  Anh đang nói ai vậy? – Bảo Bình túm lấy cổ tay Bạch Vũ, nhìn anh với ánh mắt to tròn.

Bạch Vũ lắc đầu rồi lững thững bước ra khỏi túp lều. Để lại trong kia bao ánh mắt khó hiểu.

Sư Tử chạy lại thật gần Cự Giải, cô ôm anh từ đằng sau. Chợt nhật ra hành động của mình là rất ngốc nhưng cô vẫn không muốn buông ra. Cứ ôm chặt như vậy cho đến khi Cự Giải lên tiếng:

-  Cậu làm gì vậy? Sắp về đến nơi cậu muốn có không gian riêng à?

-  Xin cậu… đừng có lạnh lùng với tớ như vậy!

Cự Giải im lặng nhìn bàn tay cô. Cái ôm này có đủ để giữ anh lại không? Trái tim anh đã quá đủ tổn thương rồi… Và trái tim của cô cũng vậy. Liệu cô có thể giữ anh lại?

Cự Giải tỏ ra khó xử trong tình huống này. Anh không biết phải làm thế nào… Đành đứng im để cô ôm lấy anh.

Sư Tử đành nói:

-  Có lẽ… tớ đã nhầm! Tớ và cậu đều cần một không gian riêng… Chúng ta cần phải suy nghĩ xem chúng ta thật sự cần ai!

-  Tình yêu vốn không phải thứ dễ dàng – Cự Giải nắm chặt lấy bàn tay của Sư Tử… anh gỡ ra – Một là để thời gian trả lời, hai là để thời gian giúp ta quên!

Sư Tử cũng chợt hiểu câu nói của Cự Giải. Cô bỗng ước mình không hiểu câu nói ấy. Cô khẽ nói:

-  Ừ…! Tớ sẽ qua bên Mỹ một thời gian… Đến khi trở về, tớ sẽ cho cậu biết tớ chọn phương án một hay hai!

Cự Giải chợt cười, anh đang hy vọng thì phải…? Mặc dù điều đó là điều quá mong manh. Anh quay lại ôm siết lấy Sư Tử rồi lại buông ra:

-  Cái ôm đó là cái ôm kết thúc! Chúng ta tạm dừng lại ở đây! Tớ chỉ mong là tạm dừng… Nhưng tớ vẫn cần câu trả lời của cậu!

Nói rồi cả hai đều im lặng cất bước ra về. Họ không nói gì cả, chỉ cùng bước đi, cùng một đích đến nhưng hai trái tim của họ lại xa nhau quá. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: