Chương 1: Không có anh, em vẫn sống tốt

Tại tập đoàn khoa học kỹ thuật Hoa Khánh
Lối vào treo dòng chữ to “khoa học kỹ thuật Hoa Khánh” cùng chiêu bài phía dưới, được thiết kế như thể do công ty tự viết, Tinh thần thành lập :
“Hôm nay không nỗ lực làm việc, ngày mai tìm việc để nổ lực làm”, “Toàn tâm đầu nhập, toàn lực ứng phó”.
Trong văn phòng tất cả nhân viên từng người đều ngồi tập trung xúm lại phía trước, đó là do không lâu trước đây nghe được tin tức, làm cho bọn họ nhịn không được phải cúi đầu, nhìn xuyên qua dòng thông tin bên trong di động, cả tổ đều châu đầu ghé tai bàn luận tin bát quái.

Tiểu lục:
- Công ty bị thu mua sau này có thể hay không sẽ giảm biên chế ?
Đại Lâm:
- Haiz, nếu nói giảm biên chế, hiện tại kinh tế bị đình trệ như vậy, sẽ khó tìm công việc đây !
Sơn trị:
-  Nhanh lên! Ai có lòng tốt tự nguyện đề cử từ chức đi, coi như là tích chút công đức được không.
Đại Lâm:
- Được, ngươi làm đi.
Sơn trị:
- Uy! Lời nói không thể nói ra như vậy, ta chính là có vợ ở nhà cần phải chăm sóc, bằng không ngươi đề cử đi, dù sao ngươi cũng độc thân, một người ăn no cả nhà ăn no.
Y mặc:
- Này! Đừng nói sảng, hỏi Trưởng phòng Kỹ thuật đi! Trưởng phòng kĩ thuật, Trưởng phòng kĩ thuật, xin trả lời giúp.

Cách gian phòng kính bên trong, thân là một nam khoa học kỹ thuật lớn tại Hoa Khánh, mặc một thân tây trang màu xanh biển, lại ngồi xổm, cong thân người, đem chân đạp lên mặt ghế da , đang uống trà liền buông xuống ly sứ có màu xanh lục đậm, dùng hai ngón tay xách di động lên trên nhìn chuông điện thoại không ngừng reo, ngẩng đầu thấy bên ngoài toàn bộ nhân viên công tác đang nhìn mình, bèn từ trên ghế đứng dậy, đối với đám người ngoài kia lớn tiếng nói.
“Từ từ sẽ mở cuộc họp, ai không kịp giao tiến độ liền sẽ tới lượt người đó.”
Giây tiếp theo, tất cả nhân viên đang châu đầu xem tin bát quái, đều lập tức sôi nổi chuyển động ghế dựa, đem đầu quay lại tập trung nhìn vào màn hình máy tính, chỉ có duy nhất Đại Lâm mặc áo sơ mi màu hồng phấn, ngồi như cũ ở ghế trên, nhìn người phụ trách hạng mục nghiên cứu phát minh.
Trưởng phòng kỹ thuật Dư Chân Hiên nhảy xuống ghế da, chính mình đi ra khỏi văn phòng đứng trước mặt nữ nhân viên, nói: “Làm việc!”
Nhưng mà Đại Lâm một thân trang phục gọn gàng, lại nghiêm túc mà nhìn hắn, nói: “ Trưởng phòng kĩ thuật, ngài cũng là đang lo lắng đi nếu bị thu mua, chắc lần sau bát cơm khó giữ được.”
“Đúng vậy, giám đốc bổ nhiệm tuần trước mới từ nước Mỹ trở về, nói là sẽ thay mặt chủ tịch xử lý sự tình của tổ công tác bị thu mua, ai biết cuối cùng sẽ có vài người bị rớt lại?”
Một đầu tóc quăn, tiểu Lục mặt giả vờ khóc cũng phụ họa theo.
“Mọi cái đều sẽ không có.”
Sang sảng thanh âm cắt đứt cuộc đối thoại của nhân viên, Cao Sĩ Đức xách theo hai làn điểm tâm cho nhân viên, đi đến trước mặt tiểu Lục, gương mặt ôn hòa mà nói: “Thời điểm trao đổi hiệp ước thu mua cùng tập đoàn Thành Dật đều rất tốt, sẽ bảo đảm quyền lợi của nhân viên mà không cắt giảm biên chế.”
Có Giám đốc lên tiếng bảo đảm, nhân viên nhóm lên một trận mừng thầm, sôi nổi nhẹ nhàng thở ra hơi, biểu tình nhẹ nhõm.
“Tốt, nếu đã an tâm rồi thì liền tới bổ sung đường một chút , nghỉ ngơi đủ rồi lại tiếp tục công việc.”
“Cảm ơn Giám đốc.”
“Giám đốc là tốt nhất.”
Nhân viên từng nhóm, từng người tiếp nhận điểm tâm ngọt mà Giám đốc mời. Bỗng hướng tại cổng lớn truyền đến động tĩnh, nữ nhân viên đứng ở cửa trước, đối với ba nam nhân xa lạ, lễ phép dò hỏi.
“Thật ngại quá, xin hỏi các anh là?”
“Chúng tôi là người từ tập đoàn Thành Dật.”
Trong đó một người dẫn đầu mở miệng, nữ nhân viên gật gật đầu, dẫn ba người đi vào, sau đó bước nhanh, đi đến chỗ bên cạnh Giám đốc đang khom lưng ngồi đối diện ở trên ghế, cùng nhân viên nói chuyện phiếm, ghé lỗ tai thì thầm vài câu.
Cao Sĩ Đức đứng dậy kéo lại tây trang chỉnh tề, đem nếp gấp trên quần áo san bằng, chỉ vừa mới quay đầu lại, đã thấy gương mặt quen thuộc, người kia đặt biệt đứng ở vị trí trung tâm, đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chính mình.
Châu Thư Dật ngừng lại bước chân, đứng chôn chân tại văn phòng. Thân là người nối nghiệp tập đoàn Thành Dật, hôm nay là tới thay thế tập đoàn xử lý việc thu mua văn phòng khoa học kỹ thuật Hoa Khánh, không thể nào tưởng tượng đến trường hợp chỉ đi công tác, lại ngoài dự liệu mà nhìn thấy người kia. Trong đầu đột nhiên hiện lên quá khứ cùng hình ảnh, nhớ người nọ trước đây từng nói qua bản thân là người phụ trách lĩnh vực khoa học kỹ thuật trong công ty, chỉ là không nghĩ tới, 5 năm sau, phương án thu mua, thế nhưng lại là công ty của mẹ Cao Sĩ Đức. Nhưng mà ngoài ánh mắt kinh ngạc, lại nhớ đến những kí ức mình đã thấy được tại nước Mỹ trước đây, tâm tình lại trở nên lạnh băng, khóe miệng không khỏi nhếch lên nụ cười đau xót.
“Thư……”
Bốp! Cao Sĩ Đức vừa mới tươi cười mở miệng nói một chữ, đã bị đối phương giơ tay tát vào phía bên trái gương mặt, lực rất mạnh, làm gương mặt lập tức hiện lên vết đỏ ửng.
“Cậu làm cái gì?”
Đứng ở bên cạnh, nhân viên công tác nhìn thấy có người đối với Giám đốc động thủ, liền lập tức phát ra âm thanh bất mãn, vài nam nhân viên thậm chí định xông lên muốn đem người vừa ra tay kia đẩy ngã.

Cao Sĩ Đức đã mấy năm không nhìn thấy người nọ, trong ánh mắt lộ ra một tia áy náy. Lưu Bỉnh Vĩ cùng Thạch Triết Vũ đứng ở hai bên, cũng không còn giống lúc họ còn học đại học đều sẽ cùng nhau xông lên ngăn cản Châu Thư Dật đang xúc động lại, mà chỉ là lạnh nhạt nhìn hết thảy sự việc phát sinh trước mắt, mặc một thân tây trang được cắt may vừa người, từ một nam hài lột xác thành một nam nhân thành thục, giống như cũng đại biểu cho những tình nghĩa từ trước đây giữa bọn họ đã không còn tồn tại .

“Không có việc gì, không được vội.” Thân là Giám đốc đành làm lơ gương mặt đang bỏng rát, giơ tay ngăn lại nhóm nhân viên đang xúc động, sau đó nhìn về phía người thay mặt cho tập đoàn Thành Dật, chỉ vào hướng phòng họp, nói.
“Công việc quan trọng, chúng ta vào bên trong hãy nói.”
Châu Thư Dật bước chân ra, đi về phía trước, Thạch Triết Vũ cùng Lưu Bỉnh Vĩ định theo kịp, lại bị Cao Sĩ Đức giơ tay ngăn cản, dùng ánh mắt thỉnh cầu bọn họ chừa lại một chỗ không gian yên tĩnh cho mình, hai người ánh mắt nhìn lẫn nhau, đành đứng một bên yên lặng thối lui, dù sao trước đây đã từng học cùng trường, cuối cùng đành dùng hành động để lại một chút bao dung.
“Cảm ơn.”
Cao Sĩ Đức hạ giọng đối với hai người nói lời cảm tạ, sau đó thật sâu hít vào một hơi, đi vào trong phòng hội nghị.

“Anh rốt cuộc muốn làm sao?”
Trong phòng họp, mặt kính bị sương mù cản trở ánh mắt nhìn trộm từ bên ngoài, Châu Thư Dật đứng ở bên trong, ánh mắt lạnh lùng, từ từ xoay người nhìn nam nhân đang đứng ở lối vào.
“Thực xin lỗi……”
Cao Sĩ Đức rũ xuống tầm mắt nhìn nắm cửa đang nắm chặt trong tay, lại chậm chạp không dám ngẩng đầu lên, đã qua nhiều năm hai người dần trở nên có chút xa lạ.

“Thực xin lỗi? Thực xin lỗi cái gì?”
Miệng lưỡi chanh chua, châm chọc lặp lại lời xin lỗi tràn ngập tự trách của đối phương.
“Thực xin lỗi, làm em chờ lâu như vậy.”
“Chờ? Mẹ nó ai đang đợi anh? Đừng hướng chính mình dán vàng lên mặt mình,” Châu Thư Dật cắn chặt răng, nói:
“Không, quả thật tôi không nghĩ tới thế nhưng lại ở chỗ này gặp được anh, nhanh như vậy, mới tới 5 năm liền gặp mặt.”

Tăng thêm ngữ khí, dừng ở “5 năm”, hai chữ này đều tràn ngập mãnh liệt cùng với hận ý.
“Thư dật……”
“Thỉnh kêu tôi 『 Phó tổng giám đốc Châu』.”
Châu Thư Dật nhắm mắt lại bởi vì cảm xúc dao động mà run rẩy lông mi, dùng sức hít vào một hơi, sau mới lại mở hai mắt, rất nhanh lấy lại tâm tình, lạnh nhạt mà nói:

“Tôi tới đây là thay mặt tập đoàn Thành Dật  xử lý kế hoạch thu mua dự án khoa học kỹ thuật Hoa Khánh, thỉnh đem tài liệu yêu cầu liên quan giao ra đây, để làm phương tiện cho chúng ta tiến hành bàn giao.”
“Thư dật, anh không có cùng em liên lạc là có nguyên nhân, anh……” Cao Sĩ Đức thống khổ mà nhíu mày, hắn không thể gặp mặt cũng có lý do, chỉ là cái lý do kia, hiện tại không thể nói được.

Đối phương tay trái chụp bên vai phải người đối diện, khí thế lẫm người mà mở miệng.
“Đừng cùng tôi lôi kéo tình cảm, hết thảy việc công xử theo phép công. Báo với bên HR sữa sang lại tài liệu hồ sơ nhân viên trong ba năm, nhân tiện tôi sẽ giảm biên chế.”
Nói xong, ngón tay đáp trên vai cố ý đi xuống ngực nam nhân, ý vị mười phần khiêu khích. Châu Thư Dật vừa mới rời tay nắm lấy cửa kính, vừa kéo ra một khe hở,  đã bị Cao Sĩ đức tay dùng sức áp lấy, đem phó tổng giám đốc Châu tập đoàn Thành Dật vây lấy ngay phía cửa cùng với chính mình.
“Hiệp ước thu mua có viết, sẽ bảo đảm quyền lợi của nhân viên trong công ty.”
.......

Bên ngoài xì xầm bàn tán "Giám đốc Chấp vị bị Phó tổng giám đốc Châu kia đánh bò, nói giỡn, luận đánh nhau hắn sẽ không thua"

“Nhìn cái gì ? Đều không cần làm việc sao?" Thạch Triết Vũ ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế, cao giọng nói.
“Đừng đem tức giận đối với Cao Sĩ Đức dời sang trên người người khác.”
“Em nào có.”
Thạch Triết Vũ trừng mắt nhìn Lưu Bỉnh Vĩ liếc mắt một cái, đường hoàng phản bác.
.

......

Tại phòng họp.
“Em không thể làm như vậy.”
Cao Sĩ Đức đuổi theo bước chân của Châu Thư Dật, giữ chặt lấy tay áo người nọ hạ giọng nói.
“Một phần hai! Tôi sẽ xa thải một phần hai nhân viên.”
“Bởi vì mặt sau có phần ngoại lệ, có thể vì tương lai phát triển của công ty, mà điều chỉnh nhân sự cho thích hợp.” Châu Thư Dật lộ ra vẻ mặt đắc thắng mỉm cười, đẩy người nam nhân đang chặn chính mình lại, xoay người kéo ra cửa kính, đi khỏi phòng hội nghị.

Trong văn phòng, lo lắng tình huống tương lai của nhân viên trong công ty, nhóm người sôi nổi từ trên chỗ ngồi của chính mình đều chồm lên nhìn lén động tĩnh trong phòng họp, cũng nhìn lén hai vị khác đều là đại biểu cho tập đoàn Thành Dật. Chỉ có Dư Chân Hiên từ trước đến nay luôn hành xử khác người, khác thường mà đối với không khí luyện tập quyền anh, nghĩ một vạn lẻ một cái phải đối phó với họ như thế nào mới khẳng định mình lớn lên là một nhà khoa học kỹ thuật.Không giống Giám đốc chấp hành bị đánh như vậy mà cũng không hé răng. Chịu không nổi ánh mắt đến từ bốn phía, cánh cửa bị dùng sức kéo ra, hắn tuyệt đối sẽ ra tay phản kích. Khẩu khí không tốt mà đối với nhân viên Hoa Khánh rống to, sau đó bị một người khác ở cái bàn phía dưới lặng lẽ kéo kéo cổ tay áo, nhỏ giọng khuyên.
Châu Thư Dật đi về phía trước nhìn về phía hai người nam nhân phụ trách công ty người trước, người sau lại giơ lên khóe miệng cười cười, đầu ngón tay chỉnh lại tây trang, sau đó quay đầu lại, dùng ngữ khí tự tin tươi cười đối với Giám đốc chấp hành khoa học kỹ thuật Hoa Khánh, nói:
“Mà anh, tuyệt đối là người thứ nhất. Bỉnh vĩ, chuẩn bị xe.”
Bọn họ một trước một sau đi tới, Đối với sự bất an của nhân viên giương giọng tuyên bố.

“ Làm cho tốt.”
Chu Thư Dật sau khi ném xuống những lời này, làm lơ phản ứng nhân viên xung quanh mình, hướng tới phía cửa kính tự mình rời đi. Lưu Bỉnh vĩ nắm lấy hồ sơ công sự, đuổi theo sau
“Triết vũ……”
Cao Sĩ Đức mang theo vẻ mặt yếu thế cầu tình, ánh mắt nhìn Thạch Triết Vũ chậm rãi thối lui khỏi chỗ ghế dựa, Dù đã từng là bạn học chung đại học, cũng từng đối chính mình từ bằng hữu trở thành có cảm tình, bây giờ lại dùng ánh mắt khinh bỉ, đối với anh nói :
“Tôi chỉ là trợ lý đặc biệt, cùng với cậu cũng không quá thân quen, sự tình của cậu cùng Châu Thư Dật, thỉnh chính mình tìm cậu ấy giải quyết, không liên quan gì tới tôi.”
Sau đó chỉnh lại tây trang, đi ra khỏi văn phòng khoa học kỹ thuật Hoa Khánh.

........
Phía dưới đại sảnh.

“Không nghĩ tới Cao Sĩ Đức là giám đốc chấp nhiệm của khoa học kỹ thuật Hoa Khánh, gặp lại người đã phụ lòng, cậu… Không có việc gì đi?” Thạch Triết Vũ đi ở bên cạnh Châu Thư Dật, vừa đi một bên, vừa quan sát biểu tình ngưng trọng trưng ra trên khuôn mặt, rõ ràng là quan tâm coi trọng bằng hữu, nhưng bản tính làm hắn bất đắc dĩ nói ra, từ góc độ người đứng xem nghe đều giống như đang châm chọc. Năm năm trước phát sinh sự tình gì hắn đều rõ ràng, cho nên lựa chọn đứng ở bên cạnh Châu Thư Dật, cũng không có cách nào tha thứ cho Cao Sĩ Đức.

Đối với tình cảm bị phản bội. Châu Thư Dật liếc mắt nhìn đối phương một cái, không khách khí mà hồi đáp:
“Tôi mới muốn hỏi cậu, cậu không sao chứ?”
Nhớ tới trước đây hết lòng mà yêu Cao Sĩ Đức, chính là trước mắt Thạch tiên sinh, không còn tình cảm gì với hắn nữa.
“Mắt nhìn của tôi lại không kém như vậy, tôi chính đã sớm là tuyển thủ không có duyên thăng cấp, đâu giống người nào đó đều đã đạt được đến quán quân còn bị hủy bỏ tư cách.” Thạch Triết Vũ nhún nhún vai, cái loại này 800 năm trước phát sinh sự tình, với cậu mà nói chỉ là đoạn ngắn của thời kì đại học, cùng hiện tại cậu không hề có quan hệ, huống chi cậu bên người đã có một người càng thích hợp làm người của cậu hơn. Không chút nào để ý đến biểu tình bạn bè tốt của mình.
Châu Thư Dật lời cố nói lên liền bị đè nén không thoát ra được, cái loại cảm giác này tựa như tiểu miêu sử dụng hết toàn lực ở trên mình voi cào một trảo, kết quả da dày thịt béo voi lại quay đầu đối với tiểu miêu nói “Ngươi đã giúp ta gãi ngứa, cảm ơn ngươi”.
“Tôi rất tốt, tốt đến không thể nào lại tốt hơn.” Cậy tính tình mạnh, làm mình không nghĩ sẽ bị đối phương nhìn ra nội tâm đang gợn sóng, vì thế không thèm quan tâm khẩu khí đang dùng mà nói.

. “Thật tốt như vậy? Nếu là thật sự tốt, cậu liền sẽ không ở trước mặt nói muốn cắt giảm một phần hai nhân viên. Châu Thư Dật cậu đừng quên, những lão già ở tổng công ty, chính là chờ xem cậu xử lý dự án Hoa Khánh có biểu hiện như thế nào, đừng ỷ nắm quyền, để tránh ảnh hưởng thành ý tới các cổ đông đối với cậu, làm đến không tiếp nhận được vị trí của ba cậu.”
“Tôi biết chính mình đang làm cái gì.”
Chu Thư Dật không dừng lại bước chân, ngược lại càng nhanh chóng mà đi về phía trước, tự kéo cửa xe bước vào bên trong.
“Tốt nhất là vậy!”
Thạch Triết Vũ nhìn bóng dáng bạn bè tốt của mình, thở dài, phun tào.
....
Trên tầng cao nhất của công ty Cao Sĩ Đức dẫm lên cầu thang đi lên tầng cao nhất trên sân thượng, Dư Chân Hiên đã đứng tại đó đợi một hồi lâu .
“Uống không?”
Đem trên tay đồ uống đưa cho đối phương, nhưng mà Dư Chân Hiên lại không có tiếp nhận đồ uống, mà hỏi thẳng.
“Hắn nói muốn giảm biên chế là bởi vì cậu đúng không?”
Dư Chân Hiên trong miệng “Hắn”, chỉ chính là Phó tổng giám đốc tập đoàn Thành Dật, phương thức nói chuyện, lúc thời điểm Cao Sĩ Đức vừa mới tiếp nhận công ty cũng khó có thể thích ứng, bất quá thời gian lâu một chút , liền cũng thành thói quen với hình thức đối thoại như vậy.
“Tôi sẽ không làm cho loại sự tình này phát sinh.”
“Các cậu có xích mích? Các cậu từng có quen biết!” Dư Chân Hiên chỉ vào mặt Giám đốc chấp nhiệm, vòng quanh đối phương đi tới lại đi qua, nói ra quan sát tình huống của chính mình.

. “Đây chỉ là việc riêng của tôi.” Rõ ràng không có khẩu khí để đề cập đến vấn đề này, đổi lại người bình thường, khả năng sẽ lập tức thay đổi đề tài, đáng tiếc Dư Chân

Hiên cũng không thuộc về “Người bình thường”, trong đầu suy nghĩ cái gì, miệng liền nói cái đó.
“Cậu việc tư đã ảnh hưởng đến công sự, đừng tưởng rằng mẹ cậu làm cậu trở về, liền có thể muốn làm gì thì làm ”

Cao Sĩ Đức bất đắc dĩ cười khổ, duỗi tay câu lấy bả vai đối phương, ngăn cản hắn ở trước mặt lúc ẩn lúc hiện:
“Dư Chân Hiên tôi sẽ không. Mặc dù tôi ở trong mắt anh là bộ dáng gì, nhưng nghiên cứu phát minh kế hoạch alpha chính do tôi phụ trách, cũng chính tôi có trách nhiệm trong việc xử lý thu mua, càng không khéo chính là, khoa học kỹ thuật Hoa Khánh chính là công ty của nhà tôi.”
“Ác, vậy cậu liền ngăn cản hắn giảm biên chế đi !”
“Người như anh vậy mà lại quan tâm quyền lợi của nhân viên? ”
“Quan tâm? Cái này kêu quan tâm hả?” Nghiêng đầu, muốn lý giải hai chữ đại biểu cho ý tứ này, nhưng mà cơ sở dữ liệu đại não lại không có bất cứ tư liệu sưu tầm nào. Vì thế sảng khoái từ bỏ, nâng lên đồ uống Cao Sĩ Đức đang cầm trong tay, đối với người nọ lễ phép nói lời cảm tạ.

“Cảm ơn.”
Nói xong, xoay người hướng cầu thang đi xuống, vừa đi còn một bên lầm bầm lầu bầu.
“Cái loại Phó tổng giám đốc ngạo kiều này, tốt nhất cậu có thể giải quyết, dù sao muốn giảm biên chế cũng là giảm cậu trước, cậu trước nên quan tâm chính mình đi!”

Cao Sĩ Đức nắm chặt lấy đồ uống trên tay, nhớ tới biểu tình vừa rồi của Châu Thư Dật……
Trước kia Châu Thư Dật, sẽ không đem chính mình đặt ở vị trí bị mọi người căm ghét, mà là lý trí mà dùng số liệu cùng sự thật đi thuyết phục những người đứng ở vị trí đối lập. Huống hồ giảm biên chế một phần hai, cách làm này cũng không phải là tính cách của em ấy, trong 5 năm xa cách, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm Châu Thư Dật đối với công ty áp dụng cường thế như vậy đối với nhân viên, như thế nào làm em ấy lại có thể dùng cách như vậy?

Vì thế từ túi lấy ra di động, đã 5 năm chưa từng bấm gọi kết nối.
『 uy? 』
Sau tiếng chuông, rốt điện thoại cũng được chuyển máy kết nối, sang sảng truyền đến âm thanh đầy nam tính.
“Bỉnh vĩ, Thư Dật hiện tại đang ở đâu? Tôi có lời muốn giáp mặt nói với em ấy.”
Trước khi đi lên tầng thượng, anh đã thử gọi vào điện thoại nhà trước kia của Châu Thư Dật, nhưng mà bắt điện thoại lại là một giọng nói của một nữ nhân, còn báo rằng chủ nhà trước đã dọn đi. Thông tin số di động lại không còn tồn tại, Thạch Triết Vũ thì không cách nào gọi, chỉ còn lại có dãy số của Lưu Bỉnh Vĩ, là hy vọng duy nhất .
“Bỉnh vĩ? Là tôi, Cao Sĩ Đức.” Ở lần gặp mặt tại công ty, đã phát hiện hai người ngày xưa cùng trường, bất luận là Lưu Bỉnh Vĩ hay Thạch Triết Vũ, đều cố tình cùng anh bảo trì khoảng cách, ngay cả ánh mắt nhìn anh, cũng tràn đầy địch ý. Quả nhiên, từ bên kia điện thoại, truyền đến tiếng thở dài của đối phương cũng không biết trả lời như thế nào, đành trầm mặc.
『 Tuy rằng chuyện tình cảm của người khác tôi không muốn nói nhiều, chính là tôi còn muốn hỏi cậu một câu, 5 năm trước cậu cùng Thư dật rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có biết hay không Thư Dật từ nước Mỹ trở về, cả người liền thay đổi, khi đó tôi cùng Triết Vũ cả ngày lo lắng đề phòng mà ở bên cậu ấy, liền sợ cậu ấy trong lòng sẽ nghĩ quẩn, làm ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nói thật, tôi căn bản không nghĩ sẽ tiếp điện thoại của cậu, công việc thì đến công ty hãy nói, coi như tôi chưa từng quen biết bằng hữu như cậu, cậu cũng không quen biết tôi. 』

“Bỉnh vĩ, có chút lời nói muốn nói, tôi cần phải giáp mặt nói với em ấy rõ ràng. Nhà Thư dật rốt cuộc đang ở đâu?”

『 Cho nên cậu gọi điện thoại, chính là muốn hỏi tôi nhà Thư dật ở chổ nào? 』

“Làm ơn.” Ngữ khí khẩn cầu, làm bên đầu kia của di động phát ra âm thanh thở dài, tiếp tục thở dài, sau đó lại là một đoạn trầm mặc không tiếng động.
『 Haiz, như thế nào mọi khó xử đều là tôi chịu hết ? Triết vũ đã sớm cảnh cáo tôi, không được cùng cậu liên lạc. Tôi chỉ có thể cho cậu số điện thoại nội bộ của tập đoàn Thành Dật, có thể hỏi được điều mình muốn hỏi hay không, đều dựa vào cậu. 』
.....

Tại Châu gia
Châu Thư Dật kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà, nhưng vừa mới bước chân vào cửa, chưa kịp đóng lại, cửa chính đã bị người phía sau đi theo, nắm lấy mặt sau kéo ra.
“Thư dật.”
“—” Chu Thư Dật kinh ngạc quay đầu lại, không nghĩ tới người mình không muốn nhìn thầy, thế nhưng lại đứng ở phía sau lưng mình, xoay người lập tức đem cửa chính đóng lại, lại bị đối phương dùng sức ngăn cản.
“Thư dật.”
“Anh như thế nào biết nhà tôi? Thật là đủ rồi!” Người này hẳn là không biết cậu đã chuyển nhà, lại thế nhưng xuất hiện ở cửa, khẳng định có người nào đó tiết lộ ra địa chỉ.
“Anh có lời muốn nói với em .”
“Tôi cùng anh trừ bỏ công việc không có gì để nói.”

“Cho anh mười phút là được rồi, mười phút.” Âm thanh khẩn cầu làm Châu Thư Dật trong lòng mềm nhũn, đôi tay nắm ở then cửa chậm rãi buông ra, nhìn người kia đang tiến vào chổ ở của chính mình. Ván cửa bằng gỗ ở sau lưng hai người chậm rãi đóng lại, phát ra âm thanh dày nặng, Cao Sĩ Đức vừa nhìn thấy biểu tình nhíu mày cùng bàn tay đặt trụ ngay bụng của Châu Thư Dật, lập tức phát hiện có chút không thích hợp.
“Em có phải hay không lại không chịu ăn cơm?”
“Không liên quan chuyện của anh.”
Cao Sĩ Đức từ bỏ lời muốn nói, cởi tây trang trên người, tháo lỏng nút thắt nơi cà vạt , nhìn quanh bài trí trong phòng, hướng tới phòng bếp đi đến. Càng đi, đáy lòng càng là kinh ngạc…… Bởi vì căn nhà này bất kể trang hoàng hay bài trí, ngay cả bức họa treo ở trên vách tường, đều là phong cách mà anh thích, cũng là anh đã từng đối với Châu Thư Dật có nói qua, chờ công việc ổn đinh sau khi kiếm tiền, muốn xây dựng dáng vẻ của một ngôi “Nhà”. Cho nên Châu Thư Dật dọn ra khỏi nhà trước, một mình sống ở nơi này, không phải vì muốn đoạn tuyệt liên lạc, mà là vì…… Chờ anh?

“Anh muốn làm gì? Anh lại tiến vào phòng bếp là muốn làm cái gì!” Châu Thư Dật đuổi theo, khó chịu nhìn không gian chỉ thuộc về chính mình bị người mà mình thống hận thâm nhập, nhưng mà nam nhân trước mặt cái gì cũng không nói, đem cởi ra tây trang treo ở trên vách tường, mở ra tủ lạnh tìm kiếm nguyên liệu có thể dùng để nấu ăn.
“Hiện tại là như thế nào, Lại vì cái gì mà mở tủ lạnh? Anh rốt cuộc muốn làm gì? Không nói lời nào có phải hay không? Trả lời ! "

Người vừa mở ra tủ lạnh, nhìn thấy bên trong có chút kinh ngạt……
“Chỉ có thể làm cơm chiên, có thể chứ?” Cao Sĩ Đức khởi động nụ cười, từ tủ lạnh lấy ra trứng gà cùng chân giò hun khói, làm lơ chủ nhà đang tức giận, ôn nhu nói:
“Chờ em ăn no tâm tình tốt, chúng ta lại nói tiếp.”
Châu Thư Dật tức giận đến quay đầu đi ra khỏi phòng bếp, đem chìa khóa nện ở trên mặt đất, bỏ đi tây trang cùng áo khoác ném ở gối dựa trên sopha, sau đó đem chính mình ngã vào ghế sô pha màu đen trước mặt. Trong phòng bếp , chỉ là khách không mời vô cớ xâm nhập mà thuần thục dùng một tay đánh trứng, nhìn về phía trước, lâm vào hồi ức trước kia……
........
『Thêm một chút ớt cay đi. 』
Hồi ức khi bọn họ mới là sinh viên, vừa xác nhận tình cảm lẫn nhau, mỗi ngày đều dính ở bên nhau không cảm thấy chút ngột ngạt nào . Châu Thư Dật luôn thích ăn vạ nhà anh, la hét muốn anh làm các loại đồ ăn ngon, chẳng qua dạ dày không tốt mà người này lại thích ăn cay, luôn lựa thời điểm anh không chú ý đem cắt xong ớt cay rồi trộm ném vào nồi, ngay cả cơm chiên trứng loại này không nên cho ớt cay, cũng chịu khổ vì người nào đó hạ độc thủ hại anh mỗi một lần đều muốn tức giận nhưng cũng không thể giận nổi.
『 Không được, dạ dày của em không tốt. 』
『 Mới có một chút như vậy, có thể được! 』
Dán ở sau lưng người phía trước, miệng lưỡi làm nũng, ớt cay chuyển động niết ở đầu ngón tay, cò kè mặc cả.

『 Không được chính là không được. 』『 Có thể mà! 』
『 Được rồi em ngoan đi, qua bên cạnh ngồi chờ ăn cơm. 』
『 Vậy anh đừng bỏ củ cải đỏ. 』
『 Củ cải đỏ tốt cho mắt . 』
『 Em không thích. 』
『 Đều lớn rồi còn kén ăn? 』
『 Không bỏ ớt cay, liền không bỏ củ cải đỏ. 』 Cao Sĩ Đức thở dài, đột nhiên hôn lên môi đối phương, lựa thời điểm người yêu không chú ý liền đem củ cải đỏ cùng hành xanh miết đảo đều.
『 A! 』
Châu Thư Dật phát ra tiếng kêu to.
『 Trượt tay. 』 Dùng vô lại đối kháng với làm nũng, chỉ có duy nhất mình anh mới có thể khắc chế thủ đoạn của đối phương, quả nhiên đưa tới sự bất mãn cùng kháng nghị của người nọ.
『 Em đây sẽ không ăn. 』
『 Không được, anh nấu em đều phải ăn hết. 』 Một bên nói, một bên cố ý ở trước mặt đối phương trà trộn xào, lên củ cải đỏ cơm chiên trứng.
『 Vậy sau khi anh từ Mĩ trở về, đến lượt em sẽ nấu cho anh ăn. 』
『 Em nấu có thể ăn sao? 』
『 Mặc kệ, dù sao em nấu anh đều phải ăn hết. 』
『 Vậy em tính toán nấu cái gì? 』
『 Chính là……』
Chu Thư Dật xoay xoay ớt trên đầu ngón tay, dùng trái ớt đánh vào mũi của đối phương một cái, nghịch ngợm mà nói.

『 Cơm chiên không có củ cải đỏ. 』
『 Sau đó toàn bộ đều bỏ ớt cay sao? 』
『 Cái kia cũng không tồi đi. 』
『 Chu Thư Dật ,em là đang đùa anh có đúng không ?……』
『 Nói không chừng ăn rất ngon, không thử xem, sao biết thế nào. 』
Hồi ức tốt đẹp kết thúc khi nước bắt đầu sôi trào…… Cao Sĩ Đức tắt đi chốt mở lò gas, nhìn củ cải đỏ đặt ở phía ngăn trên, cùng chén muỗng, bộ đồ ăn sắp hàng chỉnh tề. Người không thích ăn củ cải đỏ, trong tủ lạnh sao lại chuẩn bị sẵn nguyên liệu đó. Từ nhỏ đều có giúp việc chiếu cố, rất lạ khi lựa chọn ở chỗ này một mình cư trú,  đã từng ngay cả rửa chén, lau cái bàn cũng không biết, nhưng khăn lông bên cạnh bếp lại khô, mỗi địa phương trong nhà đều được dọn dẹp sạch sẽ. Người kia làm đủ loại chuẩn bị này, chỉ vì muốn hướng đến hạnh phúc tương lai cùng chính mình, nhưng anh lại. Nếu lúc trước anh có quyền ép đôi phương ăn củ cải đỏ bởi vì đó là cử chỉ thuộc về quyền lợi dành riêng cho “ Người yêu”, nhưng lúc này cả hai đều không còn thuộc về nhau, cả hai hiện chỉ như một “Người xa lạ”. Cho nên lúc này đây, cơm chiên không có để vào thứ Châu Thư Dật ghét nhất là củ cải đỏ. Bởi vì đối với Châu Thư Dật mà nói Cao Sĩ Đức, chính là người mà em ấy chán ghét nhất.
Thở dài một hơi, đem cơm chiên trứng nóng hầm hập cùng bát canh thịt được đặt trong chén, dùng khay tiến vào phòng khách, đặt cơm ở góc trên bàn, đối với người ngồi ở sô pha, nói.

“Cơm đã xong, uống trước chút canh cho ấm bụng.”
Một người khác cũng đồng dạng nhớ tới quá khứ, đem hồi ức mà chính mình lâm vào, kéo về hiện thực, cười lạnh nói.
“Đừng vừa trở về liền cướp đi công việc của bạn gái tôi”
“Bạn gái?”
Châu Thư Dật nâng cằm lên, đứng dậy đi đến đứng bên cạnh người nọ:
“Kỳ thật anh xuất ngoại không bao lâu, tôi liền cùng Lý Giai Tinh kết giao, rất tốt, chính là Duật Hân giới thiệu cho tôi quen biết.”
“Em đang cùng anh nói đùa sao?”
“Nói đùa?” Càng nói càng đắc ý, giơ lên khóe miệng, tiếp tục nói ra những lời hy vọng có thể thương tổn đối phương :
“Quả nhiên nữ nhân vẫn là tốt hơn, bế lên lại mềm lại thoải mái, ngay cả hôn cảm giác cũng……”
Tay phải ngón trỏ dán lên cánh môi của nam nhân trước mặt, đem mặt anh hướng về phía mình. Môi người này, thậm chí cái hôn, hết thảy đều thuộc quyền sở hữu của cậu, nhưng hắn lại cùng một nữ nhân khác đụng chạm. Vì thế cố ý bắt chước hình ảnh khắc sâu năm ấy, bắt chước nữ nhân tóc vàng dùng ngón tay động tác vuốt ve lên môi nam nhân.

Bất luận quá khứ hay là hiện tại giờ đây cậu đều nhịn không được mà quyến luyến cánh môi, chậm rãi khiêu khích mà vuốt ve. Hô hấp của Cao Sĩ Đức, theo ngón tay đụng chạm dần dần hỗn loạn:
“Thư dật, đừng dùng phương thức này khiêu khích anh, anh biết, là anh nợ em, làm em đợi 5 năm.”
Châu Thư Dật sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức nháy mắt đại biến, thu hồi ngón tay thối lui về sau, đối với người trước mắt kiêu ngạo châm chọc:
“Năm năm? Anh từ đâu ra tự tin cảm thấy tôi sẽ chờ anh? Tôi cùng Lý Giai Tinh cảm tình phát triển đến phi thường thuận lợi, tôi còn chuẩn bị đem nàng giới thiệu cho Ba Ba. Anh cho rằng anh là ai? Tôi mới không tiện như vậy, sẽ lãng phí 5 năm thời gian để chờ tên khốn như anh.”
“Phải không?” Sĩ đức thở dài, bước chân bước ra, nghênh đón đôi mắt cùng gương mặt đầy hận ý hướng đến mình, duỗi tay nắm lấy cánh tay của Châu Thư Dật, cố tình chọc thủng lời nói dối của đối phương.
“Xem ra người gọi là『 bạn gái 』 trong miệng của em cũng không thân thiết lắm, đã quên nàng họ "Chu", chứ không phải họ 『 Lý 』.”

Đáng ghét! Chẳng lẽ trong mắt Cao Sĩ Đức, chính mình lại dễ dàng bị nhìn thấu như vậy sao ? Liền dễ dàng như vậy bị ăn đến gắt gao.

"Phải không? "
Bị vạch trần lời nói dối, hất ra bàn tay đang nắm chặt mình của đối phương, cắn chặt răng lạnh lùng mà nói.
“Tôi đối với anh đã không có cảm tình.” “Anh sẽ liền một lần nữa theo đuổi em.” Cao Sĩ Đức lại lần nữa nắm lấy cánh tay đang đẩy chính mình ra, ngữ khí kiên định mà nói:
“Anh sẽ không từ bỏ, bất luận em lại tức giận như thế nào, anh đều sẽ không từ bỏ.”

“Tức giận? Tôi không tức giận!”
Châu Thư Dật nâng lên lông mày cười cười, nắm đấm hướng ngay má trái của đối phương, dùng hết toàn thân sức lực rít gào. “Là hận!”
Nói xong, tránh lấy cổ tay đang bị nắm, xách lên tây trang áo khoác ở trên sopha, nện lên mặt Cao Sĩ Đức, nghiêm túc cảnh cáo.
“Cút ! Nếu không tôi báo cảnh sát, báo cáo anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp.” Sau đó dẫm lên cầu thang đi về hướng lầu hai, không cho một người khác có cơ hội giải thích hoặc nói chuyện. Cao Sĩ Đức nhìn bóng dáng đối phương rời đi, ánh mắt cô đơn.
Thư dật là đang tức điên đi! Là anh sai, là anh không có bảo vệ tốt, cũng như trân quý tình cảm của chính mình. Là anh, lựa chọn cái gì cũng đều không nói, mới làm hai người khoảng cách càng ngày càng xa…… Chậm rãi nhặt lên tây trang rơi trên mặt đất, cẩn thận gấp lại đặt lên ghế sô pha, sau đó đi vào phòng bếp, gỡ xuống áo khoác màu xanh xám ở phía trên cao, như cũ cổ tay mang theo vòng đính ước ,tay phải chậm rãi xuyên qua tay áo, mặc lên người, đi ra khỏi chổ ở của Châu Thư Dật.

Bên ngoài căn phòng, nước mưa tí tách mà rơi xuống. Bên trong phòng, thẳng đến rốt cuộc nghe không thấy bất luận động tĩnh gì, Châu Thư Dật mới đi xuống lầu, đi vào phòng khách nhìn cơm đặt trên góc bàn. Ngay bên cạnh đồ ăn có một tờ giấy viết: Có sai chính là anh, không phải đồ ăn. Ít nhiều ăn một chút, cố giữ tốt sức khỏe chính mình mới có thể tiếp tục hận anh, ngày mai gặp ở công ty .
Kéo ra ghế dựa, ngồi ở phía trước bàn ăn, nhớ tới lời trước đây đã từng nói.
『 Tuy rằng em rất chán ghét dùng Email, nhưng mà vẫn là đặc biệt làm một cái để nhắn tin với anh, liền xem anh có đủ hay không thông minh, có thể hay không xem hiểu trong đó hàm nghĩa gì. 』AbruH87887278@gmail,
là hộp thư của cả hai. AbrHi, ở tiếng Pháp dịch sang tiếng trung có nghĩa là ngu ngốc. 87887278, đối ứng với thể thức ngôn ngữ AbrHi87887278, hợp với nhau ý tứ chính là — ngu ngốc em thích anh, 87 là W, 72 là H, 78 là N, hợp với ghép vần tiếng trung cũng chính là em thích anh.

Niết lấy tờ giấy đang nhăn nhúm trong lòng bàn tay, Châu Thư Dật ngồi lãnh đạm ở trước bàn ăn, cầm lấy thìa cùng chiếc đũa đã không thể trở về độ ấm trước đây. Nhớ tới hương vị quen thuộc, nước mắt bỗng loạn cả lên, từng ngụm từng ngụm ăn xong cơm chiên không cho củ cải đỏ. Tựa như đồ ăn còn rơi rớt đâu đó chút tình cảm, cuối cùng đành chính một lần nhấm nháp, cũng như nhấm nháp từng lời hẹn ước định của bọn họ. Cậu nhớ về thói quen trước kia, một người thường gọi cơm hộp, nhất định đợi Cao Sĩ Đức sau khi từ nước Mỹ trở về, hứa hẹn một người rửa chén, người còn lại liền phải nấu cơm cho chính mình ăn .Sau đó chỉ một mình ngồi ở trong căn  phòng tối, không còn Cao Sĩ Đức bên cạnh, mà chờ đợi.
.

.........................

Tại công ty khoa học kỹ thuật Hoa Khánh

“Nhân viên cùng kế toán đem toàn bộ tư liệu đưa tới đây, nghiên cứu phát minh tiến triển tới đâu rồi?”
Châu Thư Dật nhìn Dư Chân Hiên đang ngồi xổm trên ghế da, ôm đầu gối chuyển động bút máy, hỏi.
“Thành quả nghiên cứu phát minh cũ tôi đã giao ra rồi.”
“Cái tôi muốn không chỉ là thành quả đã hoàn thành, mà còn có cả quá trình” nhìn người thân là Trưởng phòng công ty khoa học kỹ thuật Hoa Khánh, lại là người chỉ biết cầm ly sứ uống trà, không chút nào góp nội dung vào ý kiến của hội nghị.

Nhìn thấy liền có chút bất mãn nói.
"Một chút nhận thức thường ngày cũng không có sao?”
"Không có, nếu chưa hoàn thành xong tôi sẽ không giao ra. Đây là thói quen làm việc của tôi".
Không nghĩ tới đối phương lại dùng giọng Nhật tiêu chuẩn đáp lại mình châm chọc, Châu Thư Dật nhìn thẳng Dư Chân Hiên, nghiêm túc mà nói:

“Báo cáo tiến độ đang thực hiện tôi phải nắm giữ cả quá trình nghiên cứu phát minh, đây là cách làm việc của tôi.”
“Ngạo kiều.”
“Dư Chân Hiên! Thân là Trưởng phòng kỹ thuật, anh có trách nhiệm ” thanh âm tuy không lớn, vừa vặn là có thể làm đương sự nghe thấy trình độ của mình, Châu Thư Dật bất mãn mà dùng tay đập về phía trước mặt bàn, nhắc nhở bản thân người đối diện là Trưởng phòng kỹ thuật đã bị thu mua, hẳn là không nên tỏ ra thái độ đó.
Trên mặt văn kiện tư liệu được kẹp bên cạnh bút máy, bởi vì cái bàn chấn động mà từ mặt bàn lăn xuống, sắp rơi xuống đất liền bị Cao Sĩ Đức bắt lấy, nâng tay cầm bút máy đưa về chính tay người nọ, nhưng đối phương lại làm bộ cái gì cũng không thấy, tiếp tục nhằm vào Dư Chân Hiên, nói.
“Nếu thân là Trưởng phòng kỹ thuật của công ty, anh nhất định phải theo cách thức làm việc của tôi, nếu không cách nào tiếp thu, tùy anh, hoan nghênh anh đưa ra đơn xin từ chức. Bỉnh vĩ, tiếp tục báo cáo vừa rồi.”
Cao Sĩ Đức yên lặng đem bút máy thả lại vị trí cũ, nhìn người thân là trợ lý tư pháp Lưu Bỉnh Vĩ, tiếp tục chuẩn bị đọc tiếp đoạn báo cáo vừa rồi. Hội nghị dài dòng cuối cùng cũng tạm thời hạ màn, vừa mới cầm lấy ly nước trên tay, liền phát hiện cái ly sớm đã thấy đáy,  liền muốn quay đầu cách gian ngoài cửa kính nhờ trợ lý giúp mình rót nước, nhưng một người khác đã cầm một cốc nước đi đến bên cạnh.

“Đây.” Nhưng mà hành động lấy lòng, lại chạm vào cái tôi ương ngạnh. Châu Thư Dật nghiêng người nhìn lên Cao Sĩ Đức, trực tiếp đứng dậy đi đến cửa kính bên ngoài đem ly pha lê đưa cho Lưu Bỉnh Vĩ:
“Bỉnh vĩ, giúp tôi rót nước.”

“Được.” Lưu Bỉnh Vĩ đứng dậy đi hướng phòng rót nước, Châu Thư Dật liền ngồi ở vị trí vừa rồi của Lưu Bỉnh Vĩ, cầm lấy tài liệu đã được sửa sang chưa đến một nửa cẩn thận xem xét.
Thạch Triết Vũ nhìn xem giằng co giữa hai người, bất đắc dĩ thở dài. Trong phòng hội nghị, người bị coi thường vừa rồi chỉ có thể buông ly nước rời khỏi, người nọ không chào đón nơi có anh tồn tại. Cho dù là hoàn toàn bị coi thường, anh lại muốn đem tự tôn của chính mình dâng lên, liền dùng cách này, mặc cho đối phương có muốn đem chính mình đạp dưới chân, đều cần thiết anh đều sẽ làm. Chỉ có như vậy, mới có thể mở ra nội tâm đã bị khóa kín, lại có thể lần nữa đi vào thế giới của Châu Thư Dật, có thể ôm lấy mà theo đuổi cả đời anh cũng cam lòng.
Buổi tối, Lưu Bỉnh Vĩ cùng Thạch Triết Vũ một trái một phải đi ở phía sau Châu Thư Dật, chuẩn bị rời khỏi văn phòng khoa học kỹ thuật Hoa Khánh. Thạch Triết Vũ nhanh hơn bước chân, đi đến bên cạnh bạn tốt của mình, hạ giọng hỏi:
“Chủ tịch bên kia đang truy hỏi đến tiến độ nghiên cứu phát minh của dự án Alpha, cậu muốn hay không đối họ nói rõ ràng, sở dĩ suy xét giảm biên chế là bởi vì?… "
“Nói bọn họ liền sẽ tin? Đối bọn họ chúng ta vừa tới chỉ là người ngoài, cùng với lãng phí miệng lưỡi chi bằng không nói.”
Châu Thư Dật không đồng ý với lời trợ lý đặt biệt đề nghị, mới vừa nói xong, liền có người từ sau lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu, còn cho rằng Lưu Bỉnh Vĩ có cái gì muốn nói, nhưng không nghĩ tới quay đầu nhìn đến, lại là Cao Sĩ Đức.
“Dây giày rớt rồi."
Không đợi đối phương phản ứng lại, thân là Giám đốc chấp hành của công ty lại khuỵu chân, uốn gối quỳ trên mặt đất, thuần thục mà thay thế đối phương cột lại dây giày. Hành động quá mực, làm nhân viên thấy một màn  này liền phát ra âm thanh bàn tán.

“Trời ạ trời ạ, giám đốc đích thân? Này không phải là việc bạn trai sẽ giúp bạn gái làm sao?

”“Chính là nói a —? Cũng quá ái muội đi!” “Giám đốc Chấp hành sẽ không thể cùng Châu phó tổng có quan hệ gì đi? Bằng không người bình thường làm sao lại như vậy tự nhiên mà giúp một người khác quỳ xuống mà cột dây giày a?”
“Hư, ngươi nhỏ giọng lại, nếu như bị cái tên ngạo kiều Phó tổng kia nghe được, ngươi là người đầu tiên bị sa thải.”

Cao Sĩ Đức phảng phất không nghe thấy từ bốn phía truyền đến các loại phỏng đoán, xác định dây giày đã cột xong, đỡ đầu gối đứng dậy

Một khắc, Chu Thư Dật đen mặt bắt lấy cánh tay nam nhân, túm hắn xoay người đi trở về phòng họp. Thạch Triết Vũ nhìn sự tình phát sinh trước mắt cùng Lưu Bỉnh Vĩ nhìn hai người rời đi.
“Hẳn là sẽ không có chuyện gì đi.”
Trợ lý pháp luật tán đồng.
" Để anh cũng cột giày cho em"
“Thật là không khéo, em hôm nay đi giày không có dây"Thạch Triết Vũ cong lên khóe miệng, nói
“Kia, vậy em đổi một đôi giày có dây đi……” Lưu Bỉnh Vĩ hoàn toàn không bị lời nói lạnh nhạt đánh bại, một màn thích thú, nhất quyết hướng đối phương châm chọc, mà cũng có chút lo lắng nói:
“Thiết, nên xuất hiện thì không, thời điểm không xuất hiện lại xuất hiện"
“Thư dật có thể hay không xảy ra chuyện a?”
Tầm mắt lại nhịn không được ngó đôi giày không có dây giày. Sau khi nói những lời này, mang một thân giày da hướng về phía trước, thẹn thùng mở miệng.
Một bên đi đến mà đuổi theo, một bên chạy, bên còn lại, giơ lên nụ cười ôn nhu, nói:
“Tốt, hiện tại mới để ý đến mà xum xoe, em cần cái rắm."
“Anh…… anh cũng có thể giúp em cột lại dây giày.” Không quên chính mình tranh thủ cùng đối phương thực hiện quyền lợi phục vụ.
......
Phòng hội nghị , Châu Thư Dật đem Cao Sĩ Đức túm lấy đi đến văn phòng Giám đốc, đen mặt mở miệng.
“Anh muốn cho tôi ở trước mặt nhân viên phải mất mặt đúng hay không?”
“Anh nói rồi anh muốn một lần nữa theo đuổi em, mà anh, đang cố gắng làm.”
Cao Sĩ Đức nhìn chăm chú người mà anh yêu , nghiêm túc mà nói:
“Chỉ cần có thể làm em một lần nữa tiếp nhận anh, muốn anh làm cái gì trái tim anh đều nguyện ý "

Trái tim không biết tại sao mà nhanh chóng nhảy lên trong lòng ngực. Cái gì mà đều nguyện ý? Buồn cười!

Mất đi rồi sau khi kết thúc mới để ý đến, Cao Sĩ Đức, ngươi rốt cuộc đem ta trở thành cái gì? Gọi người đến gọi người đi giống như món đồ chơi? Vẫn là không có ngươi liền sống không nổi, giống như nữ chính trong phim thần tượng hay sao?

Không nhìn thấy hắn trong 5 năm, ánh sáng trong mắt tưởng chừng đã tắt, nhìn nam nhân phía trước đã mất đi vẻ ngây ngô trên khuôn mặt, không có dòng hải lưu che lấp, đôi mắt càng thêm sáng ngời, đều này làm Châu Thư Dật nhịn không được nắm lên nắm tay, đáy lòng cực kì ảo não.

Đáng chết! Người này đối chính mình lực ảnh hưởng vẫn là mãnh liệt như vậy, thậm chí so với 5 năm trước, còn càng……
“Muốn tôi tiếp thu, có thể.”
Như là quyết định cái gì, cậu buồn bực mà đi hướng cửa, chậm rãi đem then cửa đóng lại khóa trái, sau đó xoay người đi đến bên cạnh nam nhân trước mặt, đem lòng bàn tay dán ở trước ngực anh.
Châu Thư Dật từng bước tiến về phía trước, đối phương đã bị bức bách lui về phía sau một bước, lại đạp một bước, lại lui một bước, thẳng đến lúc Cao Sĩ Đức sau eo đụng phải bàn làm việc của chính mình, hai người giằng co song song mới dừng lại bước chân.
“Anh nói, làm cái gì đều có thể, vậy…… Đem anh cho tôi.”
Khoảng cách tới gần, sự gần gũi liền khiến cả hai cảm thụ hô hấp lẫn nhau, kịch liệt nghe tiếng tim đập, xuyên qua ngực cùng áo sơmi, xuyên thấu đến tận đầu ngón tay dán ở lồng ngực, truyền lại tiếng tim đập từ một người khác. Kèm theo hơi thở nóng bừng, nhào hướng bên gáy Cao Sĩ Đức, làm cho anh nhìn người kia có chút mê luyến, lớn mật mà dùng ngón tay cách lớp vãi của áo sơmi mà vuốt ve vật nhô lên, khiêu khích mỉm cười. Sau đó nhìn người bị chính mình đẩy ngã ở bàn làm việc trên người nam nhân, dùng bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt anh, một bàn tay khác quét xuống tư liệu đặt trên mặt bàn, khiêu khích mà nói.
“Như thế nào, không dám?”
Đã từng, cậu bởi vì tình yêu, buông bỏ đi tính kiêu ngạo của nam nhân, đem chính bản thân mình giao cho đối phương.
Hiện tại, cậu liền muốn ngay lúc này, đều phải đòi lại. Chỉ cần sau này, nợ nần thanh toán xong, ai cũng không nợ ai, ai cũng…… Không hề vì ai đau lòng……
“Được……”
“Cái gì?”
Nhưng mà câu trả lời lại ngoài dự liệu, lại làm cho người đang nắm giữ quyền chủ đạo phải luống cuống.
“Anh nói, được.”
Cao Sĩ Đức lộ ra nét mặt chua xót tươi cười, lặp lại lần nữa, sau đó dựng thẳng thân người lên nghênh hướng môi Chu Thư Dật, nói:

“Chỉ cần có thể làm em biết là anh nghiêm túc……”
Ngón tay duỗi hướng đến ngực, nhìn người khác bởi vì hoảng loạn mà không ngừng lui về phía sau, chủ động cởi bỏ áo sơmi cùng nút áo, một viên lại một viên cởi xuống, thâm tình thông báo.
“Em muốn làm cái gì đều có thể.”
“Cao Sĩ Đức, anh —”
Chu Thư Dật hô hấp cứng lại, tầm mắt lại không chịu khống chế mà đảo xuống lồng ngực phía sau lớp áo .
“Thư dật……”
Đầu ngón tay, chậm rãi thăm dò trước ngực đối phương, đem ngón cái đè lại nút áo màu đen, chậm rãi cởi bỏ, nói

…… “Anh cho em.”

**** Góc lãm nhãm*****
Má ơi cái chương ta nói nó dài, dịch xong đọc đi sữa lại cả chục lần á, tối tui thức tới 1h sáng. Vừa dịch vừa thấy thật đau lòng muốn khóc luôn, ghét Cao Sĩ Đức nhu nhược cực kì, đúng là trong buổi phỏng vấn lúc hai người chơi game show , Sam với YU đều trả lời rằng người yêu nhiều hơn là Châu Thư Dật. Lúc đó trông YU rất buồn á .
Từ lúc đầu tiên tới giờ tui chưa thấy Cao Sĩ Đức bỏ ra được cái gì cho cậu ấy, còn cậu ấy bỏ đi chính mình, trao thân cho ng mình yêu, cãi lại cha mình, dọn ra ở riêng, đổi lại được gì, ngay cả cuộc gọi cũng không dám gọi, chỉ biết nt qua email, thời đại nào rồi, càng ngày tui càng không muốn gã Thư Dật cho cái tên tra nam là hắn chút nào 😤😡🤬😠

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top