Phần 6

Cái lạnh thấu xương thấm vào từng thớ thịt của cô, môi cô thâm tím lại, mặt tái nhợt. Đầu óc dần mơ mơ tỉnh tỉnh mất đi ý thức. Ngã quỵ xuống tuyết lạnh. Tay chân cô giờ như đá lạnh.

Bóng của người đàn ông cao lớn bế cô lên xe.

"Đưa cô ấy về."

"Vâng cậu chủ."

Cô được một người đàn ông đưa về nhà, là một người nước mình. Cậu ta cao, mặt mũi sáng sủa nhìn không phải loại người không ra gì.

Khi tỉnh lại cô thấy mình đang ở trong căn phòng rộng lớn, gấp mấy căn trọ mà cô từng ở, còn rộng hơn cả nhà anh. Ở nước này thật phát triển, từng thứ nhỏ nhặt cũng chi tiết tỉ mĩ tới khó tin.

Một cô người giúp việc nữ đi vào, bưng trên tay bát súp nóng. Người giúp việc là người Mỹ. Cô không biết tiếng anh nhưng cũng từng nghe cảm ơn bằng tiếng anh phát âm như thế nào.

"Thank you."

Người giúp việc chỉ cười rồi đi ra ngoài. Là ai đã cứu cô vậy? Tay vẫn đang cầm thìa khuấy bát súp nóng hồi, toàn là gia vị đắt tiền, toàn là thực phẩm hạng sang cao cấp, miếng trứng cá, thịt cua, rau củ cũng phải tới bảy tám con số. Lần đầu cô được thử một đồ ăn đắt tiền thế này, cả đời có mơ cũng không tưởng tượng được. Cái gì cũng là lần đầu nhưng đối với người khác chỉ là bữa ăn nhẹ hàng ngày.

Mặt cô đang thờ thẫn, ngơ nhác. Tiếng cửa cạch một phát nhẹ, tiếng chân chầm chậm tiến vào bóng người cao to, y như trong mơ màng lúc đêm qua của cô. Người cứu cô.

"Chị tỉnh rồi sao?" Hắn tiến lại gần giường ân cần hỏi han cô.

"Quen vậy? Hình như tôi đã gặp cậu ở đâu đó."
Ánh mắt của hắn rất quen, đã gặp ở đâu đó.

"Chị quên em rồi sao? Chị từng giúp em mà? Chị còn nhớ cậu bé đi lạc năm xưa không?"

Lúc đó hắn mới được 15 tuổi, là một đứa trẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện, hắn lúc đó đi lạc bụng thì đói âm ỉ nên trộm lấy cái bánh bao của quán cô làm. Bị ông chủ mắng một trận không ra gì, nhưng cô vẫn giúp hắn.

"Là em sao? Em tên gì?"

"Tên Minh á! Sao chị qua đây vậy, lại ở ngoài đường nữa?"

Cô thuật lại toàn bộ câu chuyện xảy ra, hắn chỉ gật đầu mỉm cười, giữ cô lại ở đây. Xem như trả ơn cho cô. Nhờ có cô mà hắn mới thành công như hôm nay, trả ơn còn không hết huống gì không giúp cô một lần.

Đầu bên kia đường.

Anh kiếm cô mãi, không thấy bóng dáng cô ở đâu. Như muốn lật tung cả thành phố lớn này lên vậy. Không biết cô đi đâu, đang làm gì? Ở nơi đất khách quê người này cô còn không biết tiếng.

"Em ở đâu rồi? Anh cần em mà."

Trở về khách sạn, anh như người mất hồn. Sau một ngày anh như mất tất cả. Anh yêu cô rồi. Yêu sự thật thà, yêu nét tính đáng yêu, hiền lành của cô.

Suốt đêm anh chỉ biết uống rượu, hết chai này đến chai khác, dù say mềm vẫn gọi tên cô. Người ta nói lúc say thể hiện tình cảm thật nhất.

Anh gọi cho cô, nhắn tin cho cô.

Ghi âm giọng rồi gửi cho cô.

Nhận được tin nhắn cô không dám đọc, cô sợ mình khóc. Sợ phải nhìn thấy anh tiều tuỵ như vậy.

"Chị buồn vậy? Mặc đồ này vào em dẫn chị đi chơi."

"Đợi chị một chút."

Cô thay đồ rồi đi ra ngoài cùng hắn.

Suốt buổi đi chơi cô không nghĩ gì khác ngoài anh.

"Có nên đọc tin nhắn hay không? Mình thích anh ấy. Mình muốn ở cạnh anh ấy dù bất cứ điều gì xảy ra. Muốn cùng nhau chịu khổ rồi cùng nhau vượt qua mọi thứ.... Phong."

Buông xuôi tất cả, cô bảo Minh đưa vào quán rượu gần đó, nhậu một chút có tí hơi men tất cả muộn phiền đều vơi đi. Lòng hỗn tạp, đầu suy nghĩ, cuộc sống khổ sợ gì vậy cô chịu suốt 25 năm qua rồi.

Mùi đau khổ hiện rõ lên khuôn mặt của cô.

"Sao phải như thế này?"

"Chị yêu anh ấy."

"Em yêu chị."

Cô không biết nghe nhầm hay thật nữa, cô say rồi.

Cô không kìm nén được mở điện thoại ra.

Giọng anh vọng lên trong từng đoạn ghi âm.

"Em đang ở đâu ?"

"Anh nhớ em rồi!"

"Anh thích em."

"Mình sẽ có đứa con khác mà."

Cô bật khóc. Lâm vào hoàn cảnh bi đát như thế này. Anh không thấy bản thân là đồ hèn sao? Anh có bạn gái rồi cơ mà. Trách cả anh lẫn cô đều ngu muội trong cuộc giao dịch điên rồ thế này.

Cô không còn suy nghĩ được tỉnh táo. Tay ấn từng dòng chữ gửi cho anh.

"Anh còn có cô ấy."

"Em không muốn làm kẻ thứ ba."

Tin nhắn vừa được gửi, anh liền mở ra xem. Chờ đợi mãi một tin nhắn. Anh phát điên lên rồi.

Bản hợp đồng bây giờ cũng chả có hiệu lực gì nữa. Hôn nhân cái quái gì nữa? Chỉ cần cô trở về anh nguyện làm tất cả.

"Bà nội nhớ em. Em về được không?"

Đúng rồi, cô còn bà nội nữa. Bà rất mong chờ cô, rất yêu thương cô. Đang nằm gục trên bàn, cô vội vàng bật dậy muốn gặp bà nội lần cuối, thủ thỉ những điều chưa từng thực hiện. Cô nhắn cho anh.

"Đến đón em."

Cô gửi địa chỉ quán rượu ven đường cho anh.

Hắn chán nản nhìn cô đau buồn, trong lòng hắn cũng buồn không kém. Cô nhu nhước quá rồi. Chỉ cần một câu nói liền quay đầu lại. Hắn ấp ủ tìm cô nhiều năm trời chỉ muốn gặp cô tạo nên một mối tình mông mơ, giờ thì mộng với mơ cái gì nữa. Hắn đến muộn, quá muộn rồi.

(...)

Anh tới nơi, bước vào bàn cô ngồi, bế xốc cô lên. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay cô, Hắn giữ chặt khiến cô không duỗi ra được.

"Ở lại với em được không?"

"Vợ tôi, cậu bỏ ra" anh cáu gắt

"Vợ giả ? Hay thật vậy giám đốc Phong?"

"Cậu biết anh ấy sao.?"

Cô nằm gọn trên tay anh, nghiêng đầu hỏi Minh.

"Anh Phong đây rất nổi tiếng. Về tài lẫn tình." Miệng hắn nhếch môi, cười khinh anh.

Cô cũng mặc kệ, dựt khỏi tay hắn. Anh bế cô ra ngoài, châm rãi vào xe. Anh thắt dây an toàn cho cô, chỉnh ghế phụ phù hợp với cô.

"Chỗ này là của em. Em đừng bỏ đi nữa. Anh rất nhớ em."

Anh ôm cô.

Thứ tình cảm không đi vào đâu này làm sao để chấm dứt.

"Để xem thái độ anh đã."

Anh nhéo má cô rồi chạy thẳng về khách sạn, tới một đất nước lớn như thế này mà cô chưa được đi chơi đã phải về. Ngày mai về nước rồi, cô phải nói sao với bà đây. Bà rất mong chờ đứa cháu này.

Suốt đêm trằn trọc không ngủ được.

"Đừng lo, bà sẽ thông cảm cho em."

"Em sợ.. còn chị Lan thì sao?"

Nhắc đến Lan anh im bặt, không dám nói với cô. Một bên thích cô, một bên sợ cô gái tên Lan buồn.

"Đừng nghĩ nhiều ngủ đi."

Hai người chung một giường, khép chung đôi mi .
Đêm nay là một đêm dài, người con gái ôm người con trai bên cạnh, nằm ngủ thật hạnh phúc.

Tiếng điện thoại tinh tinh làm cô tỉnh giấc. Là cô ấy gọi.

"Anh Phong."

"Alo? Chào cô?"

Vừa nói cô vừa sợ. Sợ cô ta sẽ chửi thẳng vào mặt cô. Cô hiền lắm, chỉ biết chịu đựng thôi.

"Cô là ai?" Giọng cô ta chanh chua, ghen tức.

"Là vợ anh Phong! Anh ấy ngủ rồi, có gì mai cô hãy gọi lại."

Cô tắt máy cái rụp, chắc cô ta không lắm chuyện mà mách lẻo với anh đâu. Ơ mà cô cũng không sợ anh đâu. Anh yêu cô mà. Trong đâu cô cứ suy nghĩ như vậy.

Đè bẹp đi áp lực, cô nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top