Phần 5
Sáng sớm ở Mĩ , cô nằm trên ghế dài, đôi mi khẽ động. Duỗi thằng chân ra, cô vẫn đang còn sâu trong giấc ngủ. Anh tiến tới, ngồi xuống ghế, nhìn gương mặt khi ngủ của cô.
Đưa tay chạm nhẹ vào sống mũi.
"Cũng đẹp đấy."
Xem xét lại hành động của mình, anh chợt tình ra, tự vả vào mặt hai cái. "Mày không được thích cô ấy."
Chợt cô tỉnh dậy.
"Đẹp không?"
"Đẹp.. hả cô dậy rồi à."
"Giám đốc Phong vừa khen tôi sao? Hay thích tôi rồi? Thích tôi sao?"
Cô đưa tay khua trước mặt rồi chọc anh. Nhìn vẻ bối rối của anh, cô cười lên. Một giám đốc mà cũng có khi phải hoảng loạn trước người phụ nữ như thế này sao.
"Tôi không thích cô! Cô nhìn lại bản thân đi, xấu như thế sao xứng với tôi được."
"Thích thì nói đi. Còn giấu."
Cô nghiêng người, nhìn anh như kiểu khinh bỉ vậy.
Cô gái này cũng đáng yêu đấy chứ. Có một người như này trong nhà cũng vui nhà vui cửa, nữ tính lại xíu thì ra dáng con gái rồi. Trong đầu anh bây giờ toàn hình bóng của cô. Chỉ mới 1 tháng, cứ kiều quan tâm nhau như thế, có tình cảm lúc nào không hay.
"Anh đưa tôi đi chơi đi."
"Thay đồ đi."
"Được nè. Anh đợi tôi chút nha."
Cô nhanh nhảu chạy vào phòng tắm. Sàn nhà trơn khiến cô té một cái rõ đau. Máu dưới hai chân chảy ra xuống sàn. Một vùng đỏ tươi, bụng đau quặn. Cô nắm lấy bệ rửa mặt rồi gọi anh.
"Phong.. con tôi."
Mày cô nhíu lại, hai răng cắn chặt, máu vẫn cứ chảy dưới sàn nhà màu trắng lạnh tanh.
Nghe tiếng hét lớn, thở gấp của cô.
Anh đạp cửa lao vào, bế cô vào xe chạy tới bệnh viện gần đó. Trên xe tay anh không ngừng xoa đầu cô trấn an, không sao hết.
"Em đừng khóc, đứa trẻ không sao hết. Ngoan nào."
"Đau.. đứa bé cũng đau."
Tại bệnh viện
Anh bế xốc cô vào bên trong khoa sản, không ngừng năn nỉ bác sĩ phải cứu lấy đứa bé. Tay vò đầu, mặt cúi về hướng nền xám của bệnh viện.
Anh lo lắng ngồi ngoài phòng chờ, không biết hai mẹ con như thế nào? Tại anh hại cô rồi. Rủ cô đi chơi làm gì. Hai tay anh đấm vào ngực rồi vò đầu ngồi bệt xuống sàn nhà, từng giọt nước mắt rơi xuống. Mất đứa trẻ này phải làm sao? Lúc trước anh cũng mong đứa trẻ này không có thật, nếu bây giờ nó biến mất thì không phải như ý nguyện của anh à! Sao anh lại đau đớn tới nước mắt rơi lã chã thế này
Đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt vì phụ nữ.
Bác sĩ bước ra. Tháo khẩu trang xuống tiếp chuyện với anh.
"Vì chấn động mạnh nên không giữ được đứa trẻ, mong anh an ủi cô ấy."
"Bác sĩ nói thật sao? Con tôi không còn ?"
Anh nắm tay bác sĩ, như muốn có tia hi vọng lẻ loi nào xuất hiện cứu vớt lấy đứa bé. Chỉ cần giữ được đứa bé anh cũng có thể cho bác sĩ rất nhiều tiền. Anh có rất nhiều tiền mà.
Bác sĩ gật đầu.
Anh giữ lại chút tinh thần hỏi thăm cô.
"Tôi vào thăm cô ấy được không ?"
"Anh vào đi."
Cô đang nằm trên giường bệnh, bàn tay cô đau đớn nắm chặt lại. Đứa bé mất rồi. Đứa con cô mong chờ nó bỏ cô đi rồi. Tài sản duy nhất của cô mất rồi, thực sự mất thật rồi. Cô mong mỏi nó chào đời. Mong được nắm tay nó, ôm nó rồi cho nó cuộc đời tươi sáng không đi vào vết xe cũ ngày xưa như cô với bà ngoại nó. Nhưng cuối cùng nó cũng về với trời, lại bỏ cô đi. Cũng do sự bất cẩn của cô, làm tổn hại đến con.
Giờ anh với cô chắc không có quan hệ gì nữa. Đứa bé là sợi dây dày để cột anh với cô lại bên nhau. Mới viết hợp đồng hôm qua, hôm nay chắc phải huỷ. Thật là buồn cười.
Mùi thuốc nồng nặc sộc thằng vào mũi, mới hôm qua còn vui vẻ, sao hôm nay lại thành ra như thế này.
Mất đi đứa bé cô như điên dại, tay xoa bụng mồm không ngớt gọi con.
"Con đâu? Con vẫn còn chứ."
"Đứa bé mất rồi." Phong tiến lại giường cô, giữ tay cô lại. Cầm tay cô nói nhỏ nhẹ.
Tay đập vào bụng, cô như người không hồn vậy. Miệng vẫn gọi con.
"Tôi mất tất cả rồi. Mẹ tôi, con tôi đều bỏ tôi."
"Đừng khóc nữa em còn tôi mà."
Xoa đầu cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh, mặt hộc hác, trắng bệch lại. Anh đau xót vô cùng, lần đầu thấy mất đi người thân thật đau khổ. Vậy mà cô bị bỏ rơi biết bao nhiêu năm, bị đuổi đi. Cuối cùng có một tia hi vọng sống cũng dập tắt.
Anh thở dài.
"Anh không buồn vì con mất sao?"
"Lần đầu cảm giác mất đi người thân. Đau đớn thật."
"Tôi bây giờ mất hết rồi."
"Em còn có tôi, tôi cần em."
Chỉ là lời động viên an ủi sao cô dám tin là thật. Chỉ là hợp đồng dài hạn, chứ đâu phải hợp đồng vĩnh viễn.
Khóc nhiều tới lã người, cô mệt mỏi nên thiếp đi được một chút, anh đi ra ngoài mua đồ ăn. Rời đi trong tâm trạng rối như tơ vò. Bây giờ phải làm sao mới giúp cô ổn định lại tinh thần, phải làm sao để cô ở bên cạnh anh chứ. Anh đang lo cho cô ư? Anh thích cô rồi?
Đã đến 11h trưa, anh đỡ cô giậy ngồi tựa vào gối, đút cho cô từng muỗng cháo, xoa dịu đi nỗi buồn của cô.
"Ăn mới có sức!"
"Trong công ty anh còn chỗ làm việc nào không?"
"Còn? Mà sao vậy?"
"Tôi muốn đi làm! Nhưng tôi không biết về công việc anh lắm. Anh chỉ tôi được không?"
"Cô ở nhà đi."
"Tôi phải kiếm tiền."
"Không cần, tôi nuôi cô."
Không gian yên tĩnh bao trùm khoảnh khắc này, anh với cô đều im lặng nhìn nhau, có lẽ cả hai đều rung động trước đối phương. Cô mỉm cười trong đau khổ, rồi chọc anh.
"Anh thích tôi sao? Thích tôi hả?"
"Tôi.. làm gì thích cô."
Cô thở dài, rồi nằm xuống. Mặt cô buồn thiu. Bây giờ anh lấy tư cách gì nuôi cô. Trước kia còn có đứa con để ràng buộc hai người, nhưng giờ thì không còn gì nữa.
Tiếng điện thoại của anh vang lên, dãy số khá quen thuộc. Đấy là Lan, bạn gái của anh. Anh bước ra khỏi ghế, tiến lại phía cửa sổ nghe điện thoại.
"Anh yêu, mai em sẽ về! Anh nhớ đón em nhé!"
"Em về sao? Nhưng anh đang ở Mỹ"
"Em qua kiếm anh!"
"Ừm..."
Rắc rối quá nhỉ? Anh luống quống không biết phải giải thích như thế nào về hai phía nữa.
"Ai gọi vậy?"
"Bạn gái."
"Anh cũng có bạn gái sao? Tôi cứ tưởng người khó tính như anh sẽ ở như vậy tới già chứ?"
Nghe thấy từ bạn gái phát ra từ miệng anh, cô cũng đủ hiểu được mọi việc sắp tới sẽ xảy ra như thế nào. Trong lòng buồn lắm. Cố gắng, cười. Vừa mất đi đứa bé, kiếm được chỗ ở khó thật.
"Anh về khách sạn lấy tôi ít bộ đồ đi."
"Được."
Lúc anh rời đi. Là cô cũng lặng lẽ bỏ đi khỏi bệnh viện. Ở thành phố này thật rộng lớn, kiếm một công việc ổn định chắc thu nhập cũng khá khá. Cô nghĩ vậy.
Ở Mĩ bây giờ đang là mùa tuyết rơi, trên người mạch bộ đồ mỏng manh, bên ngoài chỉ khoác cái áo gió. Đi lang thang trên cái vùng đất khách quê người. Chân cứ bước đi trong vô thức, chả biết đi về đâu.
Tuyến mỗi lúc càng dày đặc, đầy khắp chân cô. Người cô run lên từng đợt. Sao phải rơi vào cảnh đường cùng thế này. Đến bao giờ cô mới hết khổ đây.
Anh tới phòng bệnh thì không thấy cô đâu nữa, chỉ thấy tờ giấy cùng cây bút nằm trên bàn. Chữ của cô thật xấu.
Nội dung bức thứ:
Tôi biết anh rất khó xử trong mối quan hệ của tôi với anh.
Anh còn có người yêu, tôi không thể phá vỡ hạnh phúc giữa anh và cô ấy. Chúng ta đơn giản chỉ là cuộc giao dịch, nói rõ ra là người cần tiền người càn tình. Chỉ là vô tình tạo ra một mối liên kết giờ mất đi rồi...
Bây giờ, tôi phải tìm lại cuộc sống của chính mình.
Mới giao kèo được hợp đồng hôn nhân giả, tôi muốn thử lắm. Nhưng không được rồi.
Anh đừng lo, tôi không sao hết. Có duyên sẽ gặp lại. Tôi sẽ sống tốt hơn anh nghĩ. Mong sau này gặp lại, anh sẽ không gọi tôi là gái điếm nữa.
Tôi cần tiền bán lần đầu, nhưng không có nghĩa sẽ bước chân vào con đường dơ bẩn.
Anh nói với bà nội giúp tôi nhé! Mong bà hiểu cho tôi.
Ký tên: Hoa
Tâm trạng khi cô viết bức thư này nó đan xen nhau, giống như hỗn tạp vậy. Vui buồn có. Cô đã khóc khi viết cho anh bức thư này. Cô không muốn rời đi đâu. Cũng không muốn kết thúc nhanh như vậy. Tình yêu mới chớm nở, dập tắt đi ắt không có chuyện gì xảy ra. Có thể là thích nhau nhất thời, nhưng nhất định không quên đi lần này.
Anh phát điên khi cô tự ý bỏ đi như vậy, cô đang tự ý quyết định mọi việc. Anh cầm áo khoác rồi lao ra xe, chạy đi tìm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top