16. Gọi là anh (H)
Mấy tháng sau đó tôi cực kì chăm chỉ cho việc học, thỉnh thoảng cũng có vài chuyện xảy ra như bạn cùng nhóm dự án lặn mất tăm, hại tôi phải gánh điểm cả nhóm. Gặp người khác thì đội sổ là cái chắc, vậy mà tôi cho điểm thấp còn bị mắng nhiếc lên xuống, cậy tôi một thân một mình nên họ làm càn. Lúc đó tôi căng thẳng khủng khiếp, dù Haechan chỉ thấy tôi qua màn hình cũng lờ mờ nhận ra.
Ban đầu tôi không định kể, vì nếu tôi đã muốn giấu nhất định sẽ giấu được, nhưng hắn đã chờ đợi tôi chủ động một khoảng thời gian dài rồi. Nếu tôi lại tiếp tục im lặng thì hắn sẽ mãi cô độc trên con đường theo đuổi cảm xúc của đối phương.
"Tớ cảm thấy mệt mỏi quá, không còn sức để chống đỡ nữa..."
Tôi thủ thỉ bên điện thoại, không dám bật camera vì sợ dáng vẻ rã rời của mình sẽ làm hắn lo lắng.
"Cậu muốn thì tớ sẽ về với cậu. Nhưng tớ biết cậu không phải kiểu người thích dựa dẫm. Nên những gì tớ có thể làm là lắng nghe, cậu chỉ cần trút ra với tớ thôi."
Sau đó, tôi cũng chẳng nhớ mình đã khóc bao lâu nữa, rồi mệt quá mà từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tỉnh lại thì thấy thông báo tin nhắn của Haechan trên điện thoại từ mấy tiếng trước.
[Tớ thật sự rất muốn ở bên cậu.]
[Nhưng cậu hãy cố gắng thêm một thời gian nữa nhé. Tớ vẫn luôn ở đây thôi.]
[Cậu luôn là niềm tự hào của tớ.]
Ở cái tầm tuổi ăn chưa no, lo chưa tới của mình, có Haechan vẫn luôn kề cạnh thật sự là một sự an ủi quá lớn lao với tôi, ấm áp vô biên, hết mực dịu dàng mà giúp tôi đối mặt với khắc nghiệt cuộc đời.
Sau đó, mọi chuyện cũng ổn thoả. Còn tôi và Haechan mãi vẫn không gặp được nhau, phần vì trái giờ sinh hoạt, phần vì chúng tôi đều nghĩ như vậy sẽ cảm thấy rất áp lực, sẽ vô tình vì nỗi khổ riêng mình mà tổn thương nhau.
Ngày tốt nghiệp đại học cuối cùng cũng đến.
Chụp hình với vài người bạn học mà tôi vẫn luôn giữ mối quan hệ hoà hảo, Chenle thì đến từ sớm thời gian cũng lặng lẽ trôi, thoáng cái đã ráng chiều. Sân trường lác đác vài bóng người, tôi vẫn còn nán lại.
Vì tôi cần chờ một người.
Người ta nói với tôi hôm nay xui xẻo lại có lịch thi đột xuất, tôi bảo người không cần đến, dù thực chất tôi buồn đến nẫu ruột. Người ta chỉ xem tin nhắn chứ không trả lời, có lẽ đã vào phòng thi rồi.
Thế mà tôi cứ mặc nhiên tin rằng người ta sẽ đến. Thật kì lạ, có lẽ đây là sức mạnh của niềm tin sao?
Nên tôi vẫn chờ, chờ cho đến khi mọi người đã về hết rồi, trời cũng sập tối.
"Sao không ngồi ở bên trong? Cảm lạnh mất thôi."
Chỉ cần nghe giọng nói của người đó, tôi biết mặt trời của tôi đã xuất hiện rồi, dù cho mặt trời của người ta đã khuất sau đường chân trời.
"Cậu đến rồi!"
Gần một năm không gặp nhau, tôi nhớ hắn khôn xiết, cả thân người nhỏ bé như đu hẳn lên cần cổ của hắn. Nhưng hắn luôn ân cần vuốt ve lưng tôi như mọi khi, tay kia thì luồn vào những lọn tóc bay bay trong gió.
Chờ tôi từ từ buông ra, Haechan nhìn tôi mỉm cười rạng ngời. Bỗng chốc tôi cảm thấy như đang ở ngày tốt nghiệp trung học phổ thông, vì hắn vẫn vậy, vẫn là dáng vẻ trìu mến mà tôi thương nhớ, tưởng chừng tất cả đã thay đổi, hoá ra vẫn vẹn nguyên như ban đầu.
"Chúc mừng cậu tốt nghiệp, tình yêu của tớ."
Bình thường tôi vẫn hơi ngại vì mấy lời này, nhưng giờ đây hạnh phúc trào dâng trong lòng, lẫn thêm một chút cảm thán đối với sự chảy trôi diệu kì của thời gian, vui đến mức hai mắt long lanh nước.
"Cảm ơn cậu, Lee Haechan. Cảm ơn vì đã luôn bên cạnh tớ. Cảm ơn vì đã giúp tớ đi qua mấy năm buồn tẻ này."
Thế rồi, không còn nghĩ ngợi, không còn do dự, tôi hơi nhón chân, cho đến khi ngang tầm mắt với nhau, thì đặt môi mình lên môi hắn, bỏ qua biểu cảm ngỡ ngàng trên khuôn mặt kia.
Hai đứa cứ quyến luyến như vậy mất một lúc, rồi thì chuyện gì đến cũng sẽ đến.
"Cậu có muốn, ừm, muốn đi khách sạn không?"
Nhìn cái kiểu lúc đầu hơi sốc, lúc sau gật đầu như bổ củi của tôi làm Haechan bật cười.
"Cậu hư thật đấy."
Còn ai làm cho tôi hư nữa chứ.
/CẢNH BÁO H/
Vừa vào đến trong phòng, Haechan đã ghì chặt tôi trong tay, thân mật với nhịp độ rất vừa phải để giúp tôi làm quen. Tôi vừa dứt khỏi môi hắn, đầu óc đã hơi lâng lâng, còn phải điều hoà hô hấp, "Sao cậu thuần thục quá vậy?"
"Bản năng?"
Nhìn vẻ mặt đắc chí của hắn, tôi hơi bĩu môi, nhưng không thể phủ nhận sức hút từ ánh mắt gây xao xuyến kia. Haechan từ từ cởi áo của tôi, mân mê từ mặt rồi xuống cổ, một tay đỡ lấy gáy, một tay mơn trớn điểm hồng trên ngực. Cả người tôi run rẩy, ngứa ngáy rộn rạo khó tả.
"Đừng-"
"Cậu đau sao?"
"Không biết nữa, khó chịu quá..."
Môi hắn lại quấn lấy môi tôi, có lẽ để giúp tôi quên đi tình trạng hiện tại, nhưng hai tay của hắn thì không ở yên, chốc cái đã luồn vào quần trong của tôi.
"Cậu cứng rồi."
"Đừng nói nữa, ngại quá."
"Có cần tớ giúp không?"
"..."
Đúng là một tên khốn mà, đã đi đến đó rồi còn bắt tôi tự giải quyết thế nào chứ?
"Thế nào?" Haechan không nể tình mà chỉ dùng ngón tay khẽ sượt qua sượt lại em trai của tôi. "Cậu không thích à?"
"Thích thích thích... làm giúp tớ đi mà."
Em trai tôi được hắn nắm lấy, vuốt lên vuốt xuống. Lần đầu tôi được người khác làm cho, cảm giác đê mê kì lạ, vừa hơi rợn người vì không phải là tay mình. Khoái cảm lên tới đỉnh đầu, tôi không kiềm được mà rên, ngại quá nên lấy tay che miệng.
Nhưng Haechan lại thì thầm vào tai tôi, giọng điệu thủ thỉ như cún con, "Cho tớ nghe cậu rên đi."
Ai nói hắn là chàng trai đơn thuần, trong sáng vậy!
Không gian chỉ còn tiếng rên rỉ nỉ non, âm thanh hắn cật lực vuốt trụ cho tôi, mới được nửa đường mà tôi đã phải dựa hẳn vào người hắn, còn không ngừng giao lưu miệng lưỡi.
Phụt.
Haechan không nể nang mà liếm hết cái đống tôi vừa bắn ra, nhẹ nhàng đặt tôi nằm lên giường rồi nhanh chóng cởi quần.
Chết tiệt, cùng sinh một năm, tôi còn đón cuộc đời trước hắn ba tháng, kích cỡ cũng không nên chênh lệch đến vậy chứ.
Trong lúc tôi lơ đễnh, hắn cầm lấy em nhỏ của tôi và hắn chà xát, rồi rất tự nhiên mà dùng dầu bôi trơn xoa xoa lỗ huyệt của tôi, thân thể tôi nhộn nhạo đến cùng cực, "Đừng vậy mà..."
"Thế phải làm gì đây?"
Còn không biết là Lee Haechan còn có mặt này đó, hỏi câu nghe nóng máu thật.
"Cho... Cho nó vào trong."
Haechan rõ ràng muốn trêu tôi, "Cho cái gì? Của ai? Vào trong đâu?"
Thực tình tôi muốn ôm mặt khóc vì ngượng quá đi mất, nhưng hắn đã nhanh chóng nắm lấy hai tay tôi, chờ câu trả lời mà hắn muốn nghe.
"Cho... Cho cái của cậu... vào trong tớ."
"Gọi là anh."
"???", tôi nhất thời không hiểu.
"Gọi là anh, xưng em thì mới cho vào trong."
Nếu bây giờ không phải trong tình thế này thì tôi đã giận hắn lắm rồi. Nhưng mà giờ tôi rạo rực đến hoa mắt, nếu không có cái gì ở trong chắc tức đến chết mất thôi.
Tôi bày ra vẻ mặt vô cùng khẩn thiết, mắt đã sớm ngấn nước, "Anh... Anh ơi... Anh vào trong đi... Em chịu hết nổi rồi."
Dường như chỉ chờ có thế, Haechan sung mãn đi vào trong tôi. Lần đầu được khai thông ở dưới, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là sự đau đớn. Cũng đúng thôi, cái chỗ nhỏ như vậy, cái của hắn như con quái vật xé toạc cái hang kia, tôi còn nghĩ mình sắp chảy máu đến nơi.
"Đau quá..."
Haechan dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt tôi, nhưng bên dưới thì vẫn không ngừng thúc vào, "Em thả lỏng một chút, anh không vào được."
"Khốn, anh đi mà nói cái của anh thả lỏng," tôi uất ức đáp lại, lần hiếm hoi tức tối đến thế nên làm hắn buồn cười.
Chưa êm được bao lâu, Haechan chầm chậm xốc tôi lên ngồi trên người hắn, cái kia được đà đi vào sâu hơn, tôi rên một tiếng lớn, dùng hết sức còn lại đánh vào vai hắn, "Em đau mà..."
Haechan ân cần xoa lưng tôi, "Anh xin lỗi. Anh chỉ muốn nhìn mặt em."
Tốc độ cũng dần chậm rãi hơn, hắn dựng người tôi dậy, ngẩng mặt nhìn tôi từ dưới lên. Góc độ này cũng thật chết người, tôi nhìn được nửa thân trên quyến rũ của hắn, nhìn được biểu cảm ướt át của hắn, nhìn được ánh mắt si tình của hắn, rồi lại rất nương theo mà cúi xuống hôn hắn.
Có lẽ vì vậy mà cái ở trong tôi lại tiếp tục cương lên, nhưng hắn không có đà di chuyển, "Em nhấp đi, anh ngồi vầy không làm được."
Chẳng lẽ tôi lại không đồng ý?
Theo sự chỉ bảo của hắn, tôi từ từ ngồi xuống rồi lại rướn dậy, bắt đầu cảm nhận được khoái cảm, sau đó muộn màng nhận ra cái tên kia đang rất hưởng thụ.
"Anh lừa em!"
"Nhưng mà em đang làm tốt lắm đấy."
Hùng hục vận động hơn một tiếng, tôi với hắn cũng rời khỏi nhau được một chút. Phía dưới của tôi gần như bất động, hắn rất biết điều mà tự lau dọn, rồi bế tôi vào nhà vệ sinh mà tắm rửa.
"Em không làm nữa đâu..."
"Vậy lần sau để anh tự làm thôi."
"..."
Lần đầu tiên của chúng tôi đã diễn ra như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top