Chương 93: Thiên kim chục tỷ (15)

Chuyện 5 năm trước, Thời Yên chỉ từ trên tin tức hiểu biết một ít. Tài xế chở cô ra đường cái, xe hủy người vong, cảnh sát phát hiện thuốc phiện trong nhà tài xế, hoài nghi đây là một tai nạn do tài xế lên cơn nghiện tạo thành.

Hiện tại Âu Văn Phú nói, đây không phải ngoài ý muốn đơn giản, như vậy là có người thuê người giết người? Thời Yên nhớ rõ, có tin tức nói tài xế bởi vì hút thuốc phiện, nợ bên ngoài rất nhiều, bị thu mua cũng không phải không có khả năng. Có điều người thuê người giết người làm rất lưu loát, cả tài xế cũng chết, không lưu lại một người sống.

"Chuyện này chúng ta sẽ tiếp tục điều tra, cháu không cần bận tâm." Âu Văn Phú cười trấn an Thời Yên, "Không bằng cháu nghĩ chuyện nghỉ phép với Cảnh Nhiên."

"Nghỉ phép?" Không nghĩ tới lúc này, Âu lão gia tử vậy mà còn không quên việc này.

Âu Văn Phú cười nói: "Cháu xem mặt cháu cũng khỏi rồi, cùng Cảnh Nhiên đi ra ngoài đi một chút, coi như giải sầu." Ông cũng muốn nhân khoảng thời gian này chỉnh đốn người trong nhà.

Lục Cảnh Nhiên biết tâm tư của ông, cũng leo lên bậc thang: "Ông nội Âu, lúc trước Mỹ Lệ đã gửi cho cháu ba chỗ, chúng cháu cuối cùng quyết định đi biển."

"Đi biển đẹp lắm, Mỹ Lệ giao cho cháu, chăm sóc nó đấy."

"Yên tâm đi ông."

Âu Thế Xuyên nghe bọn họ bên này thảo luận chuyện nghỉ phép, cũng xen vào: "Làm nam chính xuất sắc lần này, con cũng xin nghỉ phép."

Lục Cảnh Nhiên đương nhiên sẽ không để người tới phá hỏng chuyến đi của anh và Thời Yên, anh quay đầu lại, nói với Âu Thế Xuyên: "Chẳng lẽ chú không biết suất diễn của nam chính nặng nhất sao? Phim còn chưa đóng máy, chú chưa thoát thân được."

Âu Thế Xuyên: "......"

Thời Yên nghe Lục Cảnh Nhiên nói vậy, cũng như nhớ tới cái gì, cô nhìn Âu Thế Xuyên, chân thành hỏi ông: "Đúng rồi, chú út, phí dịch vụ mấy ngày nay chú kết toán cho cháu chưa?"

Âu Thế Xuyên: "???"

Làm một thiên kim tiểu thư giá trị con người 10 tỷ đô vậy mà còn tìm ông đòi phí dịch vụ? Ông cười cười, nói: "Bộ phim này Âu lão gia tử là đạo diễn, vị hôn phu của cháu là phó đạo diễn, chú cũng là người phải tìm bọn họ đòi lương, cháu tìm bọn họ mà đòi."

Thời Yên xí một tiếng, nhìn về phía Lục Cảnh Nhiên. Mong muốn được sống của Lục Cảnh Nhiên rất mãnh liệt, nhận được ánh mắt của cô, ngữ khí cưng chiều nói: "Đồ ngốc, anh cũng là của em, ngay cả con người của anh đều là của em, còn đòi phí dịch vụ cái gì. Nào, chúng ta đi lên kế hoạch công việc nghỉ phép đi."

Thời Yên: "......"

Cô nghe ra được bọn họ muốn quỵt nợ.

Lục Cảnh Nhiên kéo cô lên kế hoạch công việc nghỉ phép, kỳ thật có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm, cũng không cần lập kế hoạch. Ngày hôm sau, Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên bắt đầu một chuyến du dịch nói đi là đi.

Buổi sáng bọn họ xuất phát Lâm Khả Khả mới biết được tin tức này, xe Lục gia đã đỗ ở bên ngoài, Lục Cảnh Nhiên mặc áo sơmi và quần cộc kiểu bãi biển, trên mặt còn đeo một cái kính râm lớn, giúp Thời Yên kéo vali hành lý.

Trái tim Lâm Khả Khả lập tức quặn lại, mà lúc này Thời Yên đang toàn tâm toàn ý ghét bỏ quần áo toàn thân Lục Cảnh Nhiên: "Dù đi biển cũng không cần mặc như vậy chứ?"

Lục Cảnh Nhiên một tay nhấc kính râm lên, chớp mắt với cô: "Hay em cảm thấy anh nên trực tiếp mặc quần bơi?"

"......" Cô đã biết nói đi biển với đàn ông, bọn họ đều nghĩ đến một ít chuyện hạ lưu, "Dù anh muốn mặc loại phong cách này cũng có thể chờ tới biển rồi thay mà?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Có cái gì khác nhau sao, dù sao chúng ta ngồi máy bay riêng."

Thời Yên: "......"

Ồ, hình như là thế. :)

Trong lúc bọn họ nói chuyện Lâm Khả Khả đã ổn định cảm xúc của mình, đi lên chào hỏi: "Cảnh Nhiên, Mỹ Lệ, hôm nay hai người xuất phát nghỉ phép sao? Sao trước đấy không nghe hai người nói gì?"

Lục Cảnh Nhiên thấy cô ta, lại đưa kính râm xuống, chặn cảm xúc trong mắt mình: "À, bởi vì đêm qua chúng tôi mới quyết định."

Lâm Khả Khả tựa hồ còn muốn nói cái gì, Thời Yên đi đến bên cạnh Lục Cảnh Nhiên ôm cánh tay anh, vẫy tay tạm biệt Lâm Khả Khả: "Chị Khả Khảc chúng em vội vã xuất phát, không thể nói chuyện với chị được, khi trở về chúng em sẽ nhớ mang quà về cho chị!"

"Ừ, vậy được." Lâm Khả Khả mỉm cười gật đầu, nhìn theo bọn họ ngồi xe rời đi. Mới vừa xoay người liền thấy Âu Văn Phú từ trên lầu đi xuống. Cô ta đi lên đỡ lấy ông, cười nói: "Ông nội, vừa rồi Mỹ Lệ và Cảnh Nhiên xuất phát đi nghỉ phép, cháu cũng chưa nghe bọn họ nhắc qua, giật nảy mình."

Âu Văn Phú sâu kín nhìn cô ta, ám chỉ nói: "Gần đây cháu bận chuyện khác, đương nhiên không có thời gian chú ý bọn nó."

Lâm Khả Khả sửng sốt một chút, rất nhanh lại cười nói: "Đây không phải vừa vặn có bạn bè tới thành phố A, bận giúp cô ấy chuyển nhà ạ, có phải ông nội trách cháu mấy ngày nay không ở cùng ông?"

Âu Văn Phú trầm ngâm một lát, cùng cô ta đi đến nhà ăn, bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình: "Khả Khả, có phải gần đây cháu đang điều tra chú út?"

Lâm Khả Khả sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Âu Văn Phú sẽ biết những việc này. Âu Văn Phú khác với thương nhân bình thường, ông xuất thân từ quân nhân chuyên nghiệp, trên người tự nhiên mạng theo khí chất quân nhân nghiêm túc và khí thế mạnh mẽ, cho nên người Âu gia ở trước mặt ông không dám lỗ mãng.

Ánh mắt ông rất sắc bén, giống như mọi thứ bạn làm không thoát khỏi đôi mắt của ông.

Nhưng hiện giờ Âu Văn Phú dù sao cũng đã có tuổi, hơn nữa thân thể không tốt lắm, dần dần khiến cho Lâm Khả Khả thả lỏng cảnh giác, cô ta ngây thơ cho rằng, chuyện cô ta làm Âu Văn Phú sẽ không biết.

Lâm Khả Khả cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện xấu, nhanh chóng tìm được lý do cho mình: "Ông nội, mấy năm nay chú út thay đổi nhiều như vậy, lòng cháu có rất nhiều nghi hoặc, hơn nữa lần này Mỹ Lệ là chú ấy tìm trở về, cho nên cháu mới nhờ người giúp cháu điều tra chú ấy. Xin lỗi ông nội, nếu ông không thích, về sau cháu sẽ không."

Âu Văn Phú cũng không phải dễ lừa gạt, tuy ông già rồi, nhưng còn chưa hồ đồ: "Cho nên cháu điều tra nó có con gái riêng không?"

Lâm Khả Khả mím môi, giải thích: "Bởi vì chú út vẫn luôn không kết hôn, cháu nghĩ có thể có ẩn tình gì không."

Âu Văn Phú cười một tiếng: "Thế Xuyên không kết hôn, cháu còn bận tâm hơn người bố này nữa."

Lâm Khả Khả cúi đầu, bộ dáng có chút tủi thân lại có chút ảo não.

Cô ta tìm người điều tra Âu Thế Xuyên, đương nhiên cũng là vì chuyện Âu Mỹ Lệ, ai kêu Âu Mỹ Lệ này là ông mang về. Còn con gái riêng là bởi vì cô ta đã hỏi thăm bác sĩ, Âu Văn Phú và Âu Mỹ Lệ là quan hệ ông cháu, thông qua giám định DNA có thể giám định ra bọn họ có phải quan hệ người thân hay không, nhưng cũng không thể chứng minh Thời Mỹ Lệ chính là Âu Mỹ Lệ.

Bởi vì chỉ cần là cháu gái ông, kết quả giám định đều giống nhau.

Vì thế cô ta bắt đầu hoài nghi, Thời Mỹ Lệ kỳ thật có phải con gái riêng của Âu Thế Xuyên không? Hoặc là bí mật sinh ra? Như vậy Thời Mỹ Lệ và Âu Văn Phú làm giám định DNA đều có thể tra ra quan hệ ông cháu, nhưng Thời Mỹ Lệ là Âu Mỹ Lệ sao? Không phải.

Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy khả năng, Âu Thế Xuyên lợi dụng con gái mình giả mạo Âu Mỹ Lệ, lừa gạt di sản của Âu Văn Phú, bàn tính đánh vang leng keng. Chỉ cần cô ta có thể lấy được DNA của Âu Thế Xuyên và Thời Mỹ Lệ, chứng minh hai bọn họ là bố con là có thể vạch trần bộ mặt thật của Thời Mỹ Lệ.

"Ông biết cháu suy nghĩ cái gì, ông có thể khẳng định với cháu, hiện tại Mỹ Lệ ở nhà của chúng ta chính là cháu gái Âu Mỹ Lệ của ta, nó không phải con gái riêng của Thế Xuyên."

Lâm Khả Khả nghe ông nói xong, trong lòng nổi lên một gợn sóng, nhưng trên mặt lại càng tủi thân hơn vừa rồi: "Ông nội, ông đang nói cái gì? Trước nay cháu chưa từng hoài nghi Mỹ Lệ."

"Tốt nhất là như vậy." Âu Văn Phú nhìn cô ta, lại nghĩ tới chiến hữu cũ đã mất nhiều năm, "Khả Khả, nhiều năm như vậy, Âu gia chưa từng bạc đãi cháu đúng không?"

Lâm Khả Khả bị ông hỏi như vậy, hốc mắt đều bắt đầu phiếm đỏ: "Ông nội, mọi người đối xử với cháu rất tốt, cháu biết." Chẳng qua tốt này là ở lúc không có Âu Mỹ Lệ, bố thí cho cô ta.

Nếu Âu gia chưa từng đối xử tốt với cô ta, khả năng Âu Mỹ Lệ trở về sẽ không tạo thành đả kích với cô ta, nhưng sau khi nhận được rồi, bạn lại đột nhiên muốn thu hồi mới khiến người ta khó chịu đựng nhất.

"Cháu biết là tốt, ông cũng vẫn luôn đối xử với cháu như người thân, bố cháu là một người thẳng thắn, đỉnh thiên lập địa, ông hy vọng cháu lớn lên ở Âu gia cũng có phẩm chất tốt đẹp như ông ấy, nếu không chờ ông chết đi, thật là không có mặt mũi gặp ông ấy."

Lâm Khả Khả nắm chặt tay đặt ở bên người, trên mặt khóc thút thít, trong lòng lại bắt đầu luống cuống. Âu Văn Phú sẽ không vô duyên vô cớ nói với cô ta những lời này, có phải ông đã biết cái gì?

Một nửa kia, Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên ngồi trên máy bay riêng cũng đang thảo luận Lâm Khả Khả. Lục Cảnh Nhiên đã tháo kính tâm lớn trên mặt xuống, Thời Yên đánh giá anh vài lần, hỏi anh: "Thái độ của anh đối với Lâm Khả Khả rất vi diệu, có phải có ý kiến với chị ta?"

Lục Cảnh Nhiên nhíu mày suy nghĩ một lát, quyết định vẫn nói thật với Thời Yên: "Trực giác đàn ông, anh luôn hoài nghi cô ta có liên quan đến tai nạn 5 năm trước, nhưng anh không có chứng cứ nào. Sau đó bọn anh quyết định bày bàn cờ dẫn em về Âu gia, ông nội Âu cũng không nói cho Lâm Khả Khả, anh biết trong lòng ông cũng có nghi ngờ cô ta."

Đừng nói bọn họ, Thời Yên và Lâm Khả Khả ở chung mấy ngày ngắn ngủi cũng hoài nghi cô ta. Xem nhật ký trước kia của cô, cô ta thật sự cùng Âu Mỹ Lệ rất tốt đẹp, cô trước kia thật sự ngốc bạch ngọt sao?

"Đừng nói cô ta nữa, chúng ta lần này là tới nghỉ phép, đừng bởi vì cô ta làm hỏng tâm trạng."

Nói đến nghỉ phép, Thời Yên lại bắt đầu ghét bỏ cách ăn mặc của Lục Cảnh Nhiên: "Anh có thể đổi quần áo này không? Anh mặc như vậy, em mới không muốn cùng anh đi biển!"

Bộ quần áo này của anh lại phối với mặt dây chuyền vàng to bằng ngón tay, chính là phong cách nhà giàu mới nổi điển hình! Cũng may trông anh đẹp trai nên quả thực tăng điểm cho bộ quần áo này.

Lục Cảnh Nhiên còn rất thích kiểu này, ngày thường đều là tây trang cà vạt giày da, ăn mặc không chút cẩu thả, ngẫu nhiên buông thả bản thân một chút, không phải khá tốt sao? Nhưng mà nếu Mỹ Lệ nhà bọn họ ghét bỏ như vậy, anh đổi một tý cũng được.

Tới điểm đến, Lục Cảnh Nhiên lấy một bộ quần áo mới trong hành lý. Anh mân mê xong đi ra từ phòng tắm, dựa vào cạnh cửa nhìn Thời Yên: "Bộ này được chưa?"

Lục Cảnh Nhiên đổi quần áo vẫn là đồ thoải mái, chẳng qua không khoa trương in hình kiểu bãi biển. Áo thun trắng cổ thấp rộng rãi, vừa lúc lộ ra xương quai xanh quyến rũ gợi cảm, tóc đen mềm mại tùy ý xoã trên trán, hiện ra vẻ lộn xộn sau khi mới thay quần áo.

Anh nửa híp mắt nhìn Thời Yên, quần jean và dép lào đều bị anh mặc ra khí chất gợi cảm.

"......" Thời Yên có chút cầm giữ không được, cái người mê người này, xin anh lập tức ngừng phát ra mị lực!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top