Chương 62: Hôm nay cũng phải nỗ lực cứu vớt thế giới (16)
Số điện thoại Lục Cảnh Nhiên là Thời Yên thêm vào sau khi kế hoạch vá trời thành công. Hai ngày trước Lục Cảnh Nhiên rất bận, sau khi thêm số cũng chỉ gửi mấy tin nhắn ngắn ngủi cho cô, không nghĩ tới hôm nay anh gọi điện thoại tới, còn nói muốn cùng cô đi thăm bà nội.
Thời Yên đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cô đáp "vâng", nói với Lục Cảnh Nhiên đầu kia điện thoại: "Anh gửi số chứng minh, em đi mua vé tàu."
Sau khi Lục Cảnh Nhiên cắt đứt điện thoại, liền gửi số chứng minh của mình cho Thời Yên, trước đó Thời Yên đã mua vé, vì ngồi cùng Lục Cảnh Nhiên, cô lại trả lại vé, một lần nữa mua hai tấm.
Thấy toàn bộ hành trình thao tác của cô Thu Ý ở bên cạnh tấm tắc hai tiếng: "Trò chơi này chơi đến thật giá trị, còn kiếm được một người đàn ông."
Thời Yên cất điện thoại, cổ vũ anh ta trong gương: "Cố lên, anh cũng có thể."
Thu Ý: "......"
Ngày xuất phát, Lục Cảnh Nhiên lái xe tới dưới nhà Thời Yên, đón cô tới nhà ga. Bởi vì tính toán ở quê vài ngày, Thời Yên còn đeo một cái ba lô, bên trong có vài bộ quần áo mùa hè.
Lên xe, cô thấy trên ghế sau Lục Cảnh Nhiên bỏ mấy túi đồ đóng gói đẹp đẽ, tò mò hỏi anh: "Mấy cái này là cái gì?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Anh nghĩ đi thăm người già, vẫn nên mang chút thực phẩm chức năng tốt hơn."
Thời Yên nhìn quà cáp trên ghế sau một lát, lại nhìn Lục Cảnh Nhiên bên cạnh, cười khúc khích: "Anh như vậy, giống như đi gặp người lớn trong nhà."
Bên tai Lục Cảnh Nhiên nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi, anh ho khan một tiếng, nói với Thời Yên: "Thắt đai an toàn vào, chúng ta phải xuất phát rồi."
"Vâng, cảnh sát Lục." Thời Yên thắt đai an toàn, cười lên tiếng.
Ngồi tàu đến thành phố bà nội Thời Yên cần hơn hai tiếng, sau khi xuống tàu, còn phải ngồi gần một tiếng ô tô mới có thể đến quê.
Nơi này gần bờ biển, trong không khí mang theo mùi ẩm ướt đặc trưng. Thời Yên đã gọi điện thoại cho bà nội, nói hôm nay sẽ tới, bà nội cũng ở nhà chờ cô.
Lục Cảnh Nhiên xách theo quà tặng bà nội Thời Yên, đi trên đường nhỏ ở quê, không kìm được cảm thán: "Không khí nơi này thật tốt."
"Ừm, nhưng anh ở chỗ này, một thời gian, thì sẽ nhớ, nhanh và tiện ở thành phố."
Lục Cảnh Nhiên mỉm cười, xem như cam chịu cách nói của cô. Có điều quê bà nội Thời Yên cũng xảy dựng tương đối tốt, xuyên qua một con đường nhỏ là có thể thấy đồng ruộng mênh mông bát ngát, một bên cánh đồng là những ngôi nhà ngói đỏ ngói trắng xảy dựng chỉnh tề.
Nhà cửa đều là mỗi nhà một cổng, một tầng đến ba tầng đều có, Thời Yên dẫn anh đi đến trước một ngôi nhà một tầng, đẩy cổng đi vào.
Diện tích căn nhà không lớn, nhưng trồng các loại thực vật, toàn bộ căn nhà có vẻ sức sống bừng bừng. Thời Yên gọi một tiếng vào trong cửa: "Bà nội."
Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, một bà lão tóc hoa râm từ bên trong đi ra. Tuy rằng lớn tuổi, nhưng tinh thần bà nhìn qua rất tốt, nhìn thấy Thời Yên, liền cười đến không khép miệng được: "Là Yên Nhi đã về rồi."
Thời Yên thấy bà nội, hốc mắt có chút phiếm hồng, cô đi lên ôm bà, có vài phần làm nũng nói: "Dạ, bà nội, con về thăm bà."
Bà nội cười vỗ lưng cô, vừa nâng mắt, lúc này mới thấy Lục Cảnh Nhiên đi theo phía sau Thời Yên.
Lục Cảnh Nhiên cao gần mét chín, trông rất đẹp trai, vừa rồi một đường đi theo Thời Yên tới đây đã khiến cho vô số người dân ghé mắt, hiện tại bà nội Thời Yên nhìn thấy anh cũng theo bản năng mà sửng sốt.
Lục Cảnh Nhiên thấy bà nhìn mình, có chút khẩn trương mà đứng thẳng hơn, nếu không phải hiện tại hai tay anh xách đầy đồ vật, nói không chừng sẽ kính chào bà theo nghi thức quân đội: "Chào bà nội, cháu là Lục Cảnh Nhiên ạ."
Bà nội buông Thời Yên ra, đi đến trước mặt Lục Cảnh Nhiên, nhìn người đàn ông cao lớn này: "Chào cháu, cháu trai, cháu là bạn trai Yên Nhi nhà chúng ta?
Lục Cảnh Nhiên che giấu khụ một tiếng, nói: "Không, không phải, cháu là bạn cô ấy."
"À......" Bà nội Thời Yên không mấy tin được, cũng đi theo cháu gái bà đến tận đây rồi, làm sao mà không phải bạn trai, "Nào nào nào, vào phòng ngồi đã."
"Dạ." Lục Cảnh Nhiên đi theo Thời Yên vào trong phòng, Thời Yên liếc anh, bên miệng treo một nụ cười nghiền ngẫm. Lục Cảnh Nhiên lại ho một tiếng, hỏi cô: "Sao vậy em?"
Thời Yên nói: "Vì sao nói với bà nội, không phải bạn trai em?"
Lục Cảnh Nhiên dời ánh mắt nói: "Vốn dĩ...... Còn không phải."
Ba chữ cuối cùng anh nói rất nhẹ, có điều Thời Yên vẫn nghe tiếng. Cô cố ý bĩu môi, chỉ trích anh: "Nhưng anh hôn em rồi mà!"
Bà nội Thời Yên đi tới, nhìn cô hỏi: "Yên Nhi, vừa rồi con nói cái gì?"
Thời Yên nói: "Không có gì ạ, chính là anh ấy nói, muốn ăn khoai lang của bà!"
Bà nội cười ha ha chọc cái trán của cô, bảo cô: "Bà thấy là con mèo tham ăn con muốn ăn, trong nhà còn dư một chút, bà đi luộc khoai lang cho hai đứa."
Lục Cảnh Nhiên vội ngăn cản bà: "Không cần phiền toái đâu ạ, vẫn là tự tụi cháu làm cho."
Bà nội cười nói: "Luộc khoai thôi, có gì phiền đâu, hai đứa cứ ngồi, lập tức chín ngay ấy mà."
Bà nội Thời Yên không nói lời nào mà tới phòng bếp, Lục Cảnh Nhiên đặt quà lên bàn, chỉ chớp mắt, liền thấy Thời Yên ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm mình.
"Anh còn chưa, trả lời vấn đề của em đây." Cô nói.
Lục Cảnh Nhiên đỏ bên tai, quay đầu đi không nhìn cô: "Đó là ở trong trò chơi, không tính gì hết."
"À." Thời Yên bỗng nhiên ôm lấy, hôn một cái lên mặt anh, "Vậy như này tính chưa?"
Lục Cảnh Nhiên ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó theo bản năng nhìn phía phòng bếp, mang theo vài phần trách cứ nói với Thời Yên: "Em như vậy, lỡ may bị bà nội thấy làm sao bây giờ?"
Thời Yên cười nói: "Vậy bà khẳng định rất vui, nhà chúng em, vẫn luôn lo lắng em, không gả đi được."
"......" Lục Cảnh Nhiên trầm mặc trong chốc lát, chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu. Thời Yên không thuận theo không buông tha hỏi: "Vậy hiện tại, anh là bạn trai em sao?"
Lục Cảnh Nhiên vốn muốn tìm thời cơ thích hợp, chính thức thổ lộ với cô, nhưng ở dưới cái nhìn sáng quắc chăm chú, đành phải thỏa hiệp nói: "Phải, bạn gái của anh."
Một tiếng "Bạn gái" này khiến lòng Thời Yên ngọt ngào, cô vui vẻ cong khóe miệng, lại lén hôn anh một cái.
"Được rồi, đừng náo loạn, đợi chút bị bà thấy thật đấy." Lục Cảnh Nhiên xoa tóc Thời Yên, kéo cô khỏi người mình.
Ngoài cổng có rất nhiều hàng xóm láng giếng tụ tập đến xem náo nhiệt, bọn họ đều nghe nói nhà bà nội Thời Yên có một người đẹp trai đến, đặc biệt chạy tới xem.
Bà nội Thời Yên bỏ khoai lang vào nồi luộc, vừa ra đã bị người bên ngoài gọi lại: "Bà nội Từ, người tới nhà bà, là cháu rể ạ?"
Bà nội Thời Yên đi qua, vui tươi hớn hở nói: "Còn không phải sao."
Hàng xóm láng giềng thấy bà khẳng định, đều khen: "Cháu rể bà thật đẹp trai!"
Cô gái bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, vừa cao vừa đẹp trai, anh Thái Ninh cũng kém anh ấy!"
Anh Thái Ninh trong miệng cô ấy là chàng trai đẹp trai nhất trong thôn, còn đọc không ít sách, rất nhiều cô gái đều xem anh ta là người tình trong mộng.
Bà nội Thời Yên nghe xong, cười nói: "Người ta là thành phố lớn tới, tự nhiên là không thể so, có điều thằng bé Thái Ninh cũng không tồi, cháu cố lên nhé?"
Cô gái lập tức xấu hổ đến đỏ mặt. Thời Yên ngồi ở trên sô pha, hai mắt nhìn ra bên ngoài, quay đầu nói với Lục Cảnh Nhiên: "Vẻ đẹp của anh kinh động toàn thôn."
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Bà nội Thời Yên bắt chuyện với hàng xóm xong, khoai lang cũng luộc chín, bà bưng khoai lang lên, lại đi thu xếp cơm tối.
Lục Cảnh Nhiên không có mặt mũi để một mình bà bận việc, liền xắn tay áo lên tới phòng bếp giúp bà.
Buổi tối bà nội lại hái dưa gấu nhà trồng, bổ sẵn bưng lên: "Yên Nhi này, phòng của con và Cảnh Nhiên bà đã chuẩn bị tốt, đợi lát nữa hai đứa ăn dưa hấu thì đi ngủ nhé, bà đi nghỉ ngơi trước."
Thời Yên sửng sốt, gọi bà lại: "Bà nội, bà chỉ chuẩn bị một phòng ạ?"
Bà nội nói: "Đúng vậy, con không nói con muốn dẫn người về. Có điều bà lấy hai cái chăn bông, hai đứa có thể ngủ dưới đất."
"......" Sao cô lại cảm thấy bà nội chính là cố ý nhỉ.
Bà nội nói xong, liền trở về phòng mình, còn đóng cửa. Thời Yên cầm lấy dưa hấu ăn một miếng, nói với Lục Cảnh Nhiên: "Ờ thì, chúng ta, tạm chấp nhận một chút đi."
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Đây không phải lần đầu tiên Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên ngủ cùng một phòng, lúc trước khi bảo vệ cô, bọn họ cũng cùng ăn cùng ở, sau đó cũng ngủ chung ở phòng nghỉ cục cảnh sát, nhưng trước mặt người nhà Thời Yên, Lục Cảnh Nhiên vẫn có chút không được tự nhiên.
Bà nội Thời Yên sắp xếp cho họ căn phòng rất lớn, có điều bên trong chỉ có một chiếc giường. Lục Cảnh Nhiên đơn giản trải chăn chiếu dưới đất, đang chuẩn bị nằm xuống, liền thấy Thời Yên ôm chăn, cũng chuyển xuống dưới đất.
Anh sửng sốt một chút, hỏi cô: "Em làm cái gì?"
Thời Yên nói: "Ngủ trên giường nóng quá, em muốn ngủ dưới đất."
"......" Lục Cảnh Nhiên trầm mặc trong chốc lát, dịch chăn chiếu mình đã trải sang một ít, lưu lại một chỗ cho Thời Yên.
Thời Yên lót chăn bông dưới đất, kéo chiếu xuống, nằm xuống bên cạnh Lục Cảnh Nhiên. Hai người rất gần nhau, trong bóng đêm có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Tim Thời Yên đập hơi nhanh, cô nằm một lát thì không an phận: "Lục Cảnh Nhiên, anh ngủ chưa?"
Bên cạnh an tĩnh giây lát, mới truyền đến tiếng nói trầm thấp dễ nghe của Lục Cảnh Nhiên: "Chưa."
"Em cũng chưa." Cô quay đầu, nhìn người bên cạnh, "Em cảm thấy bên anh, hình như mát hơn một ít."
Cô nói xong, xoay người tại chỗ, lăn đến bên cạnh Lục Cảnh Nhiên.
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Thời Yên lại nhích lại gần anh, dán vào ngực anh nói: "Hình như mát hơn nhiều."
Thân thể Lục Cảnh Nhiên cứng ngắc, anh không cảm thấy mát mẻ, anh chỉ cảm thấy máu toàn thân đều khô nóng lên. Chóp mũi truyền đến mùi tóc của Thời Yên, anh mím chặt môi, như đang cật lực nhẫn nại cái gì.
"Lục......"
"Đừng nhúc nhích."
Thời Yên vừa mới nói một chữ, đã bị Lục Cảnh Nhiên ôm chặt chẽ vào lòng, lòng bàn tay anh nóng bỏng, cách vật liệu may mặc thiêu nóng làn da Thời Yên.
"Lục Cảnh Nhiên, anh nóng thế. Muốn bật điều hòa không?"
"Không cần." Tiếng nói của Lục Cảnh Nhiên từ đỉnh đầu truyền đến, "Em đừng lộn xộn là được."
Thời Yên an tĩnh trong chốc lát, dựa vào ngực anh nhướn khóe miệng: "Lục Cảnh Nhiên, em thích anh."
Cánh tay đặt cạnh sườn cô đột nhiên thu lại chặt hơn, cô có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực từ ngực Lục Cảnh Nhiên truyền đến.
"Anh cũng rất thích em." Sau một lúc lâu, một cái hôn khẽ dừng trên trán Thời Yên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top