Chương 44: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (12)

Số lượng truy binh phía sau nhiều, nhưng Lục Cảnh Nhiên ôm một lòng muốn mở thần uy trước mặt tức phụ, không chút thủ hạ lưu tình. Uy phong lẫm liệt giải quyết xong truy binh, Lục Cảnh Nhiên thi triển khinh công trở lại lưng ngựa, đuổi theo đám người Thời Yên phía trước.

Thời Yên thấy hắn ra sức như vậy, cực kỳ phối hợp vỗ tay cho hắn: "Tướng công chàng thật lợi hại!"

Bên tai Lục Cảnh Nhiên đỏ ửng hiếm thấy, hắn khụ một tiếng, nói: "Cũng chỉ dùng ba phần công lực mà thôi."

Thời Yên ở trong lòng buồn cười một tiếng, trong lòng Khương tổng quản còn một loạt dấu ba chấm.

Vương gia chẳng lẽ trúng tà.

Mấy người suốt đêm lên đường, trước hừng đông thì đến Nguy sơn. Vừa tới gần Nguy sơn liền có huynh đệ sơn trại mai phục chung quanh. Thấy có người cưỡi ngựa đến, bọn họ cầm vũ khí lao tới, chặn người lại.

"Các ngươi là ai? Dám ban đêm xông vào Hắc Báo trại ta!"

Thời Yên chỉ hướng vũ khí của bọn họ, chế ngự ngựa lại: "Các ngươi ánh mắt gì vậy, cả Thời Mỹ Lệ ta cũng không quen biết sao!"

Trời chưa sáng, người cầm đầu cẩn thận nhìn chằm chằm cô một lúc, mới vui sướng thu hồi vũ khí, kích động nói: "Thật là đại tiểu thư, đại tiểu thư đã về rồi!"

Rất nhanh có huynh đệ lên núi bẩm báo việc Thời Yên trở về, con đường đám người Thời Yên lên núi cũng thông suốt, trước khi vào sơn trại, Lục Cảnh Nhiên lấy một cái mặt nạ bằng bạc từ trong bao quần áo, đeo lên mặt mình.

Thời Yên khó hiểu hỏi hắn: "Vì sao phải đeo mặt nạ?"

Lục Cảnh Nhiên cười cười nói: "Chuyện sinh đôi càng ít người biết càng tốt." Hơn nữa lấy hiểu biết của hắn với Hà Chí Quốc, bọn họ chắc chắn không bỏ qua như vậy.

Thời Yên nghe hắn nói như vậy thì mặc hắn đeo, dù sao mặt nạ này hắn đeo lên cũng khá đẹp.

"Nữ nhi ngoan của ta đã trở lại, có phải hay không!" Hồ Hải canh giờ này vốn đang ngủ, nghe được tin Tiểu Mỹ Lệ của hắn trở về, lại vội vội vàng vàng ra nghênh đón cô.

Thời Yên xoay người xuống ngựa, đi lên trước gọi hắn một tiếng: "A, lão phụ thân của ta, ta đã trở về!"

Hồ Hải: "......"

Cánh tay vốn muốn ôm cô cũng hơi cứng đờ, sau đó ngượng ngùng thả xuống dưới: "Hình như ta cũng không già lắm mà?"

"Đây là kính xưng, kính xưng."

Hồ Hải hít hít cái mũi, ánh mắt đánh giá một lượt đám người Lục Cảnh Nhiên: "Ba người đó là thế nào?"

Thời Yên đi qua giới thiệu với hắn: "À, đây là phu quân và tùy tùng của con."

Hồ Hải sửng sốt: "Đây là vương gia?"

"Không đúng không đúng." Thời Yên liên tục xua tay, "Ta đã bị vương gia hưu, đây là phu quân tương lai của ta."

Hồ Hải: "......"

Gì??

Một đường từ cửa trại về nghị sự đường, Hồ Hải rốt cuộc đem suy nghĩ phân loạn chải vuốt rõ ràng: "Nữ nhi bảo bối, thật sự không phải ngươi lén trốn với nam nhân khác sau lưng vương gia chứ?"

"Thật sự không phải, ta có hưu thư!" Thời Yên "vèo" lấy hưu thư Lục Cảnh Nhiên viết cho cô ra đưa cho Hồ Hải.

Hồ Hải cũng không biết chữ, giao hưu thư cho một nam nhân trung niên ăn mặc thư sinh bên cạnh: "Tú tài, ngươi đọc xem mặt trên viết cái gì hộ ta?"

Vị tú tài này chính là tiên sinh Hồ Hải bắt về sơn trại dạy học lúc trước, sau khi Thời Yên lớn lên, hắn lại lưu lại sơn trại dạy trẻ con khác ở sơn trại đọc sách viết chữ.

Tú tài lấy giấy viết thư nhìn thoáng qua, nói với Hồ Hải: "Xác thật là hưu thư vương gia viết cho đại tiểu thư."

"A, thứ hỗn trướng, Tiểu Mỹ Lệ của chúng ta có chỗ nào không xứng với hắn, lại còn dám hưu thê!" Sau khi biết đúng là hưu thư, Hồ Hải nổi giận, "Vương gia thì ghê gớm sao! Đừng cho là ta không biết, hắn căn bản là vương gia nhàn tản!"

Thời Yên thấy hắn tức giận như vậy, liền trấn an vị lão phụ thân này: "Không sao, dù sao ta lập tức lại muốn thành thân."

Hồ Hải: "......"

Hắn vẫn cảm thấy là Tiểu Mỹ Lệ chạy trốn với nam nhân khác.

Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt hắn dừng ở trên người "nam nhân khác" đối diện. Nhìn qua dáng vẻ đàng hoàng, khí chất bất phàm, tuy rằng dùng mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt, nhưng nam nhân Tiểu Mỹ Lệ coi trọng, khẳng định sẽ không xấu.

"Chào nhạc phụ, tiểu tế Lục Cảnh Nhiên." Lục Cảnh Nhiên thấy Hồ Hải vẫn luôn đánh giá mình, liền chủ động tiến lên tự giới thiệu.

Hồ Hải "xớ" một tiếng: "Cái gì nhạc phụ tiểu tế, Tiểu Mỹ Lệ chúng ta còn chưa gả cho ngươi, đừng gọi linh tinh."

Lục Cảnh Nhiên không nói nữa, Thời Yên ngáp một cái, nói với Hồ Hải: "Chúng ta suốt đêm lên đường, cũng mệt mỏi, có chuyện gì sáng mai dậy lại nói, hiện tại đi ngủ một lát trước."

"Được được." Hồ Hải miệng đầy đồng ý, thấy Thời Yên lôi kéo Lục Cảnh Nhiên đi vào bên trong, vội tách bọn họ ra, "Hai người không ở cùng phòng, tách ra đi."

Thời Yên: "......"

Lão phụ thân của cô cũng quá không hiểu tâm tư nữ nhi gia rồi!

Nhưng không chỉ có Hồ Hải không hiểu, toàn bộ huynh đệ sơn trại đều như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Lục Cảnh Nhiên, phảng phất hắn mà dám bước vào phòng đại tiểu thư thì phải xé nát hắn.

Thời Yên nghĩ thôi thôi, dù sao cũng không vội vã nhất thời, dựa theo ý Hồ Hải, cùng Lục Cảnh Nhiên tách ra ngủ ở hai phòng.

Phiền lòng chính là, Thời Yên cảm thấy mình còn chưa nằm xuống bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu đánh kêu giết, chỉ đành lại từ trên giường bò lên.

Lúc cô đi ra xem tình huống, Hồ Hải còn có Lục Cảnh Nhiên đều đã ở bên ngoài, Hồ Hải thấy cô ra, liền tức giận nói: "Ngươi còn nói không phải chạy trốn cùng nam nhân khác? Vương gia cũng đuổi tới sơn trại rồi!"

"......" Thời Yên tập trung nhìn vào, thật đúng là Lục Cảnh Hành mang theo nhân mã lên đây, bên cạnh còn đi theo một nam nhân bạc nửa đầu, phỏng chừng chính là ngoại công trong miệng Lục Cảnh Nhiên.

Lục Cảnh Nhiên vẫn đeo mặt nạ, trầm tĩnh mà nhìn nhân mã trước mắt, Thời Yên đi đến bên người hắn, nhìn Lục Cảnh Hành mặc quần áo vương gia nói: "Vương gia, nếu ngươi đã hưu ta, vì sao còn muốn đuổi tới nơi này?"

Lục Cảnh Hành không thể làm rõ thân phận của hắn và Lục Cảnh Nhiên, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt: "Vương phi, bổn vương đó là nhất thời xúc động, hiện tại bổn vương hối hận, đặc biệt tới đón ngươi hồi phủ."

Thời Yên ôm cánh tay Lục Cảnh Nhiên, nhìn Lục Cảnh Hành nói: "Nhưng ta lập tức phải thành thân với hắn, sẽ không theo ngươi trở về."

Hồ Hải một bên: "......"

Tình yêu của người trẻ tuổi kích thích như vậy sao? Quả nhiên Tiểu Mỹ Lệ của bọn họ rất được hoan nghênh.

Thời Yên nói xong, sắc mặt Lục Cảnh Hành lập tức không tốt lắm, nhưng tức giận nhất, vẫn là Hà Chí Quốc bên cạnh hắn: "A, các ngươi nghĩ thật đẹp!" Nếu Lục Cảnh Nhiên không thể để bọn họ sử dụng, vậy cũng không cần phải lưu lại trên đời này!

Hắn nghĩ đến đây, liền phất phất tay, ý bảo nhân mã phía sau đi bắt Lục Cảnh Nhiên. Lục Cảnh Nhiên hàng lông mày nghiêm lại, che Thời Yên ở phía sau: "Nàng lui về sau."

"Ta có thể hỗ trợ!" Thời Yên muốn vén tay áo lên cùng Lục Cảnh Nhiên, không nghĩ tới tay áo còn chưa đụng tới, thì Hồ Hải kéo đến một bên.

"Bảo ngươi lui về phía sau thì lui về phía sau, đi lên hỗ trợ cái gì?" Hồ Hải kéo cô tới phía sau, khí định thần nhàn đứng ở một bên, bản thân cũng không có ý tứ đi lên hỗ trợ.

Bên kia Lục Cảnh Nhiên đã đánh nhau với nhân mã của Hà Chí Quốc, Thời Yên tuy biết hắn võ công cao cường, vẫn lo lắng hắn sẽ bị thương: "Phụ thân! Ngươi không đi lên giúp tiểu tế của ngươi sao!"

Hồ Hải tiêu hóa tiếng phụ thân kia một chút, mới vui vẻ thoải mái nói: "Nếu cả chút phiền toái này cũng không giải quyết được, các ngươi cái thân này cũng không cần thành." Có lá gan đoạt nữ nhân với vương gia, vậy đương nhiên phiền toái cũng tự mình giải quyết.

Thời Yên thấy hắn thật sự không tính đi lên giúp đỡ, cũng không cầu hắn nữa. Đợi lát nữa nếu Lục Cảnh Nhiên bị thương, cô xông lên cũng được.

Lục Cảnh Nhiên không cho cô cơ hội này, biết Hồ Hải cố ý khảo nghiệm hắn, lần này hắn xuống tay như cũ không lưu tình. Mắt thấy nhân mã của mình bị đánh liên tiếp bại lui, Hà Chí Quốc không kìm nén được muốn tự mình lên, kết quả mới vừa động thân, Lục Cảnh Hành bên cạnh đã phi thân ra ngoài.

"Hành Nhi, trở về!" Hà Chí Quốc lên tiếng ngăn cản, có điều Lục Cảnh Hành cũng không nghe hắn, đoạt vũ khí trong tay thị vệ, dừng trước mặt Lục Cảnh Nhiên.

Hai người cứ như vậy không tiếng động giằng co, phảng phất có dòng khí không nhìn thấy chuyển động giữa hai người, còn mang theo tia sáng toé lửa. Lục Cảnh Nhiên nhìn gương mặt giống mình như đúc đối diện, mở miệng nói: "Ngươi không phải đối thủ của ta."

Lục Cảnh Hành nắm chặt đao, vận sức chờ phát động: "Không thử xem xem, làm sao mà biết?"

Tiếng hắn vừa dứt, đánh về phía Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên thi triển khinh công lùi về sau, cũng rút thanh trường kiếm từ bên hông Khương tổng quản. Mọi người chỉ cảm thấy bạch quang nhoáng lên, kiếm khí sắc bén mạnh mẽ chém không khí thành hai nửa.

Lục Cảnh Hành bị buộc không thể không từ bỏ tiến công, lùi về sau. Lục Cảnh Nhiên không cho hắn cơ hội điều chỉnh, điểm mũi chân vội lắc mình đến trước mặt hắn, lại một đạo bạch quang sắc bén, Lục Cảnh Hành khó khăn lắm tránh thoát, một đoạn tóc đen bị chém đứt nhẹ nhàng bay trên không trung.

"Hành Nhi, trở về!" Hà Chí Quốc thấy tóc Lục Cảnh Hành bị chém đứt, sợ tới mức vội kêu thị vệ phía sau vây công Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên thấy thế, rút đao trong tay Hồ Hải, phi thân qua dừng trước mặt Lục Cảnh Nhiên, dùng nội lực quét qua, ngăn thị vệ ngoài ba bước.

Lục Cảnh Nhiên thấy cô bỗng nhiên lại đây, sắc mặt rốt cuộc thay đổi, hắn kéo cô về phía sau, chặn những mũi đao chỉ về phía cô: "Không phải kêu nàng ở phía sau sao? Sao lại không nghe lời?"

Thời Yên nói: "Ai kêu bọn họ vô sỉ như vậy, không phải một chọi một sao?"

Hồ Hải ở bên cạnh xem liên tục đỡ trán thở dài, con gái hướng ngoại, làm sao hắn lại dạy ra nữ nhi như vậy. Thấy Thời Yên cũng xông ra, hắn cũng không thể lại khoanh tay đứng nhìn, mang theo các huynh đệ đi tới.

"Đây là Hắc Báo trại ta, dù cho ngươi là vương gia, cũng không phải do ngươi làm bậy. Đã là ngươi hưu nữ nhi của ta, hiện tại lại mạnh mẽ tới đoạt người, thiên hạ nào có đạo lý như vậy."

Lục Cảnh Hành nhấp khóe miệng, tựa hồ có chút không phục, sau một lúc lâu, hắn nghiêng đầu nói với Hà Chí Quốc: "Ngoại công, chúng ta rút trước."

Hà Chí Quốc chưa bắt lấy Lục Cảnh Nhiên, còn không muốn đi, Lục Cảnh Hành khuyên nhủ: "Không có hắn ta vẫn có thể thành đại sự, hiện tại không phải thời điểm so đo với bọn họ, trước ổn định bên Thái Hậu rồi nói."

Hà Chí Quốc cảm thấy hắn nói có đạo lý, tuy rằng hắn nuốt không trôi khẩu khí này, nhưng việc cấp bách xác thật là cùng Thái Hậu chu toàn, không nên ở chỗ này thiệt hại quá nhiều.

Lục Cảnh Hành kêu một tiếng rút, nhân mã trên núi lại mênh mông cuồn cuộn rút đi, huynh đệ sơn trại thấy bọn họ xám xịt mà đi rồi, hoan hô. Hồ Hải đi đến trước mặt Lục Cảnh Nhiên, khích lệ thân thủ hắn một chút, sau đó nói hôm nay muốn mở tiệc chiêu đãi bọn họ.

Thời Yên vừa nghe ý tứ này, chính là Hồ Hải chấp nhận Lục Cảnh Nhiên làm tiểu tế. Cô chớp mắt vài cái với Lục Cảnh Nhiên, chúc mừng hắn thông qua khảo hạch. Lục Cảnh Nhiên cười cười không nói chuyện, cùng cô đi về.

Thời Yên lo lắng Lục Cảnh Hành còn sẽ ngóc đầu trở lại, có chút không yên tâm hỏi Lục Cảnh Nhiên: "Về sau nếu Lục Cảnh Hành thật làm hoàng đế, có thể tới tìm chúng ta phiền toái hay không?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Sẽ không."

Thời Yên ngoài ý muốn: "Hắn sẽ không đối phó chúng ta?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Hắn không đảm đương nổi hoàng đế."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top