Chương 154: Thế giới hiện thực (4)

Lục Cảnh Nhiên làm tổng giám đốc công ty lớn, hiệu suất làm việc từ trước đến nay rất cao, ngày hôm sau Thời Yên xách theo hành lý dọn vào biệt thự của anh.

Ở trong thế giới hiện thực, lần đầu tiên Thời Yên được ở biệt thự lớn, tối hôm qua cô xây dựng tâm lý, nói đi nói lại với mình, ở trong trò chơi còn biệt thự gì chưa ở! Nhưng thật sự dọn vào vẫn khó nén kích động. Cô nhìn Lục Cảnh Nhiên, mắt sáng lấp lánh hỏi anh: "Em ở đâu ạ?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Đương nhiên ở phòng anh."

Thời Yên: "......"

Biệt thự lớn như vậy không có phòng thứ hai sao!

Lục Cảnh Nhiên kêu quản gia xách hành lý của Thời Yên tới phòng anh ở tầng ba, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói với cô: "Trước tiên anh dẫn em ra ngoài ăn cơm, thuận tiện làm quen hoàn cảnh chung quanh."

"Dạ." Thời Yên quan sát khắp nơi, nói với anh, "Anh không ở cùng bố mẹ à?"

"Không, bọn họ ở nước ngoài, nhưng chờ chúng ta kết hôn, bọn họ sẽ trở về."

Thời Yên nghẹn một chút, muốn mắng anh nói kết hôn đương nhiên như vậy, nhưng nghĩ đến ở trong trò chơi hai người đã kết hôn nhiều lần, lại yên lặng nuốt lại lời tới bên miệng.

Lục Cảnh Nhiên lần này dẫn cô tới một nhà hàng cơm Tây, lúc tới cửa, Thời Yên rất bất ngờ. Lục Cảnh Nhiên nhìn ra nghi hoặc của cô, liền hỏi: "Sao vậy?"

Thời Yên nhướng mày: "Em cho rằng tổng giám đốc phẩm vị rất cao, khẳng định tới mấy nhà hàng cơm Tây đứng đắn ăn cơm."

Lục Cảnh Nhiên cười nói: "Sao, nhà hàng này không đứng đắn hả?"

"Cũng không phải, nhưng mánh lới quảng cáo của nhà hàng này không phải chỉ cho người yêu vào sao? Em cho rằng mấy nhà hàng nổi tiếng trên mạng kiểu này không lọt vào mắt của tổng giám đốc."

Lục Cảnh Nhiên gật đầu nói: "Em nói không sai, chính bởi vì nó chỉ cho người yêu đi vào, cho nên trước nay anh không ăn cơm ở đây. Tuy rằng nhà hàng dùng chút thủ đoạn marketing, nhưng nghe nói đồ ăn cũng rất ngon. Hiện tại cuối cùng anh cũng có tư cách tới ăn cơm, đương nhiên muốn tới."

Thời Yên nghe anh nói xong, không nhịn được nở nụ cười: "Con người anh thật thà quá, quốc gia lại không phát chứng nhận người yêu, ai biết các anh có phải người yêu thật hay không? Người giả làm người yêu đến đây ăn cơm cũng khá nhiều đấy."

Lục Cảnh Nhiên nói: "Nhưng anh không muốn cùng người khác giả làm người yêu, anh chỉ muốn cùng em tới đây ăn cơm."

Thời Yên mím môi nói: "Anh như vậy, em chẳng cần ăn cơm, nghe anh nói lời ngon tiếng ngọt đã no rồi."

Lục Cảnh Nhiên cười nắm tay cô: "Được rồi, anh đã đặt chỗ rồi."

Lúc bọn họ ở bên này ăn cơm, bên biệt thự của Lục Cảnh Nhiên, nhóm nhân viên đang tăng ca thêm giờ bố trí vườn hoa giúp anh. Lục tổng lên tiếng, tối nay lúc về anh muốn thấy cảnh tượng cầu hôn giống trong câu truyện tổng giám đốc ma cà rồng.

Cái khác cũng dễ làm, vườn hoa trong nhà Lục tổng cũng đủ rộng, nhưng hoa hồng mà Lục tổng ma cà rồng dùng để cầu hôn đều là vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về, thời gian ngắn bắt bọn họ mua rồi bố trí, thật sự là cực kỳ gấp.

May mắn Lục tổng nhiều tiền, cho nên mọi vấn đề đều không thành vấn đề.

Lục Cảnh Nhiên dẫn Thời Yên dạo bên ngoài một ngày, còn xem phim, đến trời tối mới lái xe đưa cô về biệt thự. Trước khi xuất phát còn gọi điện thoại cho quản gia, hỏi ông tình huống bố trí hiện trường.

Mặc dù Thời Yên cảm thấy anh lạ lạ nhưng cũng hoàn toàn không nghĩ tới anh chuẩn bị cầu hôn nhanh như vậy, cô cho rằng ít nhất phải gặp bố mẹ anh mới có thể nói tới bước tiếp theo là kết hôn.

Cho nên khi bước vào biệt thự, Thời Yên không hề phòng bị.

"Muốn tới vườn hoa thăm quan không?" Lục Cảnh Nhiên hỏi.

Thời Yên gật đầu, nói: "Muốn ạ, nhưng giờ trời đã tối rồi, không nhìn rõ lắm, nếu không sáng mai đi thăm?"

Lục Cảnh Nhiên nắm tay cô, đi về phía vườn hoa: "Không sao, trong vườn hoa có đèn."

Hoa hồng bố trí trong vườn hoa đều là hoa hồng tươi mới được vận chuyện bằng đường hàng không, còn chưa đi đến, Thời Yên đã ngửi thấy mùi hoa hồng thơm nồng: "Trong vườn hoa nhà anh trồng hoa hồng sao?"

"Đúng vậy, chắc em sẽ thích." Lục Cảnh Nhiên buông tay cô ra, dừng bước, "Em ở đây chờ anh một chút, anh đi lấy tí đồ."

"Hả, được." Thời Yên nhìn bóng anh rời đi, trong lòng càng khó hiểu, cô tò mò nhìn xung quanh vườn hoa, Lục Cảnh Nhiên trở lại rất nhanh.

"Cái này tặng cho em." Anh đưa đồ trong tay cho Thời Yên.

Thời Yên nhận lấy, hơi sửng sốt: "Bài poker?"

"Ừm, mở ra nhìn xem."

Thời Yên không biết trong hồ lô anh muốn làm gì, nhưng vẫn dựa theo lời anh mở bài poker. Bộ bài poker này là Lục Cảnh Nhiên đặt làm, mặt trái của nó không phải hình vẽ thường thấy trên thị trường, mà là bức tranh Thời Yên vẽ khi còn nhỏ.

"Oa, cái này là anh làm sao?" Nhận được món quá này, Thời Yên hơi bất ngờ. Lục Cảnh Nhiên thấy cô thích, khóe miệng cũng theo đó dương lên: "Ừ, em lật lại nhìn xem."

Thời Yên lật lá bài poker đến chính diện, chính diện ngược lại không khác bài poker bình thường, chẳng qua trên mặt mỗi một lá bài đều dùng bút máy viết một câu.

"Thích nụ cười đầu tiên mỗi sáng em dành cho anh."

"Thích mùi thơm thoang thoảng trên người em."

"Thích lúc em nói mớ gọi tên anh."

"Thích một mình em, đặc biệt là, thích em là của anh."

Trong nháy mắt, Thời Yên có chút phân không rõ trò chơi và hiện thực: "Đây là...... 52 lý do thích em anh viết cho em lúc trước?"

"Ừ." Lục Cảnh Nhiên cười, kéo tay cô tiếp tục đi về phía trước, "Về sau anh sẽ tiếp tục viết cho em, bởi vì lý do thích em, một bộ bài poker căn bản viết không hết."

Gương mặt Thời Yên không nhịn được nóng lên, nhịp tim cũng gia tốc, cô cảm giác Lục Cảnh Nhiên còn đại chiêu đang đợi cô, không phải là cầu hôn chứ.

Xuyên qua một nhà kính, hai người rốt cuộc đi tới vườn hoa, nhân viên vừa rồi còn tăng ca đã rút hết sang một bên, hiện trường chỉ để lại một vòng hoa hình trái tim cực lớn —— thật sự dùng những đóa hoa hồng tươi mới kết thành.

Hốc mắt Thời Yên không hiểu sao ẩm ướt, cô quay đầu ổn định lại mới không làm nước mắt rơi xuống: "Quê (tục) thiệt đấy."

Lục Cảnh Nhiên nghe cô nói ra lời kịch này, liền nở nụ cười: "Không phải em thích quê (tục) sao?"

Giống màn cầu hôn ở thế giới ma cà rồng, giữa những đóa hồng đặt một chiếc nhẫn kim cương siêu lớn, Lục Cảnh Nhiên lấy nhẫn, quỳ xuống trước mặt Thời Yên: "Quý cô Thời Yên, em bằng lòng gả cho anh không?"

Thời Yên che miệng cười một tiếng, nói: "Quý cô Thời Yên gì chứ, là phu nhân tổng giám đốc."

Lục Cảnh Nhiên nghe thấy câu trả lời của cô cũng hoảng hốt trong nháy mắt, hiện thực và hư ảo trùng trùng điệp điệp ảnh hưởng lẫn nhau, tạo thành bọn họ hiện tại. Anh đeo nhẫn lên ngón áp út của Thời Yên, chung quanh đúng lúc châm ngòi bắt pháo hoa, sáng rực rỡ như ban ngày.

Thời Yên ngửa đầu nhìn bầu trời bắn thật nhiều pháo hoa, hỏi Lục Cảnh Nhiên: "Nói thật, chuyện kết hôn lớn như vậy, anh không cần bàn bạc với bố mẹ à?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Em cho rằng anh tìm em nhiều năm như vậy, bố mẹ anh không biết ư?"

Thời Yên nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt hiện lên đủ loại sắc màu, Lục Cảnh Nhiên cúi đầu hôn lên trán cô, thấp giọng nói: "Ngày anh tìm được em anh đã gọi điện thoại thông báo cho họ, bọn họ đều cảm thấy vui thay anh."

"Thì ra anh lên kế hoạch hết rồi? Vậy bước tiếp theo nên làm gì?"

Lục Cảnh Nhiên nâng mặt cô, ánh mắt và hơi thở đầu trở nên mờ ám: "Bước tiếp theo, vào động phòng?"

Thời Yên: "......"

Đàn ông làm tất cả chuyện lãng mạn đều là để chuẩn bị cho việc này sao?

Ngón tay Lục Cảnh Nhiên khẽ lướt qua tai Thời Yên, Thời Yên mẫn cảm run lên. Lục Cảnh Nhiên nở nụ cười đạt được ý đồ: "Điểm mẫn cảm của em giống hệt trong trò chơi."

Thời Yên: "......"

Lục Cảnh Nhiên ôm cô vào lòng, nói nhỏ bên tai cô: "Chúng ta hiểu rõ cơ thể đối phương, sẽ rất phù hợp."

Tâm trạng Thời Yên rất phức tạp, ở thế giới hiện thực, cô và Lục Cảnh Nhiên chưa làm, nhưng ở trong trò chơi, bọn họ không biết đã làm bao nhiêu lần, hơn nữa thể nghiệm còn cực kỳ chân thật...... Cô cũng không biết lúc này có nên rụt rè không!

Hiển nhiên Lục Cảnh Nhiên không cho cô thời gian suy nghĩ, vào lúc cô còn chưa nghĩ kỹ đã dùng nụ hôn đánh tan lý trí của Thời Yên, chờ lúc cô phản ứng lại đã bị Lục Cảnh Nhiên đè ở trên giường.

Có lẽ thật sự quá quen thuộc thân thể nhau, cô lại chủ động quấn lên người Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn cô, khóe môi treo nụ cười hài hước: "Nhiệt tình vậy sao?"

"......" Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ được không!

"Được được, anh sai rồi." Bị trừng mắt, Lục Cảnh Nhiên chủ động thừa nhận sai lầm, tiếp đó hôn lên môi Thời Yên. Hai người ở trong trò chơi kinh nghiệm phong phú, nhưng thế giới hiện thực dù sao Thời Yên cũng là lần đầu tiên, cho nên Lục Cảnh Nhiên vẫn rất cẩn thận. Anh không tận hưởng vui sướng trên người Thời Yên mà khắc chế ham muốn của mình.

Ngày hôm sau Thời Yên tỉnh lại đã gần trưa, sáng sớm Lục Cảnh Nhiên đã tới công ty xử lý nghiệp vụ, nhưng đặc biệt phân phó quản gia, buổi trưa sẽ trở về ăn cơm.

Lúc anh về đến nhà, Thời Yên mới vừa tỉnh không lâu, quản gia thấy anh trở về, lập tức lên đón: "Tiên sinh."

"Ừ." Lục Cảnh Nhiên cởi áo khoác, hỏi ông, "Thời Yên đâu?"

Quản gia nói: "Thời tiểu thư mới vừa tỉnh, tôi bảo người đưa một ít bánh ngọt lên rồi."

"Ừ." Lục Cảnh Nhiên lập tức đi lên tầng, trở về phòng mình. Thời Yên đang ngồi trên giường mân mê cái gì đó, trong miệng còn ngậm một miếng bánh kem.

Thấy Lục Cảnh Nhiên trở về, cô nuốt bánh kem, cười nhìn về phía anh: "Anh về rồi?"

"Ừ." Lục Cảnh Nhiên ngồi xuống, cúi người hôn một cái lên môi cô, "Em đang làm gì thế?"

"À, em nghe quản gia nói anh chuẩn bị liên lạc công ty chụp ảnh cưới?"

Lục Cảnh Nhiên gật đầu, Thời Yên cười nói: "Em có ảnh cưới á!"

"Em có?" Lục Cảnh Nhiên nhướng đuôi lông mày, hoài nghi nhìn cô.

"Tèng teng!" Thời Yên cầm một đống poster bên gối, "Mấy cái này đều là ảnh CG em lưu lại ở trong trò chơi, qua mỗi thế giới sẽ có một tấm, hệ thống nói trở lại thế giới hiện thực có thể đi in, thật đúng là in được thật!"

Lục Cảnh Nhiên: "......"

"Anh xem anh xem, cái này là ảnh cưới buổi tối chúng ta chụp ở thế giới ma cà rồng, rất đẹp đúng không! Cái này là áo cưới cổ đại, cái này là quân trang chúng ta mặc trong thế giới vá trời, còn có cái này, ha ha ha ha ha anh mặc nữ trang ha ha ha ha ha! Em cố ý lưu lại giúp anh, giỏi không!"

Lục Cảnh Nhiên: "............"

"Lại nói tiếp, thật là có chút hoài niệm cái nhóm 'nhân gian không thẳng'! Tôi đến từ Abracadabra Lục Nhiên Nhiên ~" Lúc cô nói câu cuối cùng còn bắt chước giọng điệu của Lục Cảnh Nhiên lúc đó.

Lục Cảnh Nhiên cười ấn mấy tấm poster trên tay cô xuống, nói với cô: "Em yêu, chúng ta vẫn nên chụp ảnh cưới lần nữa đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top