Chương 12

Sự khác biệt về bản chất  giữa bột dinh dưỡng và bột mì nằm ở đây. Bột dinh dưỡng rất giống với lương khô. Bình thường, ăn một bao khoảng 30g bột dinh dưỡng, uống thêm ít nước sẽ nhanh chóng thấy no. Uống càng nhiều nước, cảm giác no đến càng nhanh. Lục Thập Nhị nhớ mang máng, có một lần uống nửa cốc nước, thế mà lại thấy căng cả bụng.

Cho nên, cậu không dám chắc nhiều bột dinh dưỡng thế này nhào ra được nắm bột đủ to hay không.

Lúc này, cô gái trẻ ôm đứa bé nói cho Lục Thập Nhị biết, muốn khiến bột dinh dưỡng trở nên mềm dính cần lượng nước có tỷ lệ so với lượng bột là 4:1. Đổ nước vào, khuấy đều rồi để đó. Lục Thập Nhị mới nghe cái tỷ lệ này còn tưởng mình nghe nhầm, phải xác nhận lại ba lần, hỏi cô gái tỷ lệ nước và bột có phải nói ngược rồi không. Nhưng đối phương cả ba lần đều lắc đầu, khẳng định tỷ lệ của cô không sai.

Thanh niên tóc đen chần chừ một lát, đổ lượng nước gấp bốn lần lượng bột vào bát tô, sau đó tùy tiện lấy một cái thìa từ trong bếp ra trộn đều. Thứ trong bát tô nhanh chóng biến thành nước bột mì màu vàng nhạt, tản ra hương sữa. Rất nhiều người lầm tưởng sữa dê bột chỉ thích hợp cho động vật, nhưng thực tế, sữa dê bột không cho thêm bất kỳ chất phụ gia nào đối với người dùng cũng không có vấn đề. Hơn nữa, dạ dày của chó mèo còn yếu hơn của người, cho nên sữa dê bột còn có ưu điểm là dễ hấp thu hơn sữa bột bình thường, đặc biệt là lon sữa dê bột nhập khẩu đi theo Lục Thập Nhị đến 500 năm sau này. Nó không chỉ hoàn toàn không có chất phụ gia, mà tỷ lệ đậm đặc còn phi thường cao.

Chỉ cần một chút thôi, hương sữa đã áp đảo hoàn toàn cái mùi chất lượng kém của bột dinh dưỡng gia công phế liệu. Có điều, Lục Thập Nhị nhìn bát nước bột mì được khuấy tròn thành vòng xoáy mà tim thấy lạnh hiu quạnh. Ba thìa sữa dê bột trên dưới khoảng 25g, ở cái thời đại thực phẩm thiên nhiên khan hiếm như bây giờ, 25g sữa dê bột mà tận dụng tốt có thể bán được vài đồng vàng. Hiện tại, Lục Thập Nhị tựa hồ nhìn thấy mấy đồng vàng đang mọc cánh, lượn qua trước mặt mình rồi bay thẳng ra ngoài cửa sổ...

"Đã được chưa?"

Lục Thập Nhị thì thầm hỏi, quay đầu lại muốn nói gì đó lại phát hiện cô gái vốn ngồi bên bàn đang vươn dài cổ, vẻ mặt mong chờ nhìn nước bột trong bát. Cô vừa nhìn vừa vuốt ve gương mặt đứa nhỏ trong lòng, không dễ gì nó mới khóc mệt, đang thiu thiu ngủ. Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Lục Thập Nhị, cô hơi lúng túng rụt cổ về, cúi đầu nghĩ nghĩ, rồi tựa như hạ một quyết tâm lớn, thấp giọng hỏi: "Ừm... Lát nữa làm xong bột nhão, anh có thể cho em một ít không? Cục cưng mấy ngày nay chưa được ăn ngon, nước bột mì của anh thơm lắm..."

Lục Thập Nhị nhìn đứa bé trong lòng cô vì khóc mà gương mặt nhỏ đỏ bừng, hiển nhiên cũng ngủ bất an. Không phải nghĩ cậu đã đồng ý.

Thấy Lục Thập Nhị sảng khoái đáp ứng, cô gái vui sướng như nhận được ân huệ, cơ hồ đã quên thực ra thanh niên tóc đen này mới vừa xin cô giúp đỡ.

Cô nói tên mình là Anny, Lục Thập Nhị giờ mới phát hiện mình cũng chưa giới thiệu bản thân, như vậy hơi bất lịch sự, cũng liền vội vàng nói tên. Trong quá trình trò chuyện, Anny nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ lên bàn, cô đứng dậy vào bếp, lấy ra một cuộn màng bọc thực phẩm. Thứ này vốn dĩ cung cấp cho những người có thể ăn thịt, một bữa ăn không hết thì dùng màng bọc thực phẩm bảo quản. Có điều không ai quy định không được dùng màng bọc thực phẩm vào mục đích khác mà...

Lúc Anny cầm màng bọc tới, cười cười xin lỗi với Lục Thập Nhị rồi dùng màng bọc thực phẩm bao kín miệng bát tô đựng nước bột mì, vừa làm vừa nhỏ giọng nói: "Như vậy sẽ nhanh hơn."

Lục Thập Nhị gật gật đầu, lại trở về phòng mình, khóa cửa, lấy từ dưới đệm giường ra cuốn sách hướng dẫn làm thức ăn cho thú cưng, mở trang đầu tiên dạy làm bánh quy  mài răng cho thú cưng.

Bởi vì thức ăn cho thú cưng yêu cầu nguyên liệu đơn giản hơn nhiều so với làm cho người ăn, sẽ không bắt buộc phải có bơ lạt các kiểu những nguyên liệu không biết phải đi đâu tìm như vậy.

Trong sách, công thức làm bánh quy mài răng cho thú cưng cần 150gr bột làm bánh, hai quả trứng gà, đường cát 20gr, bột ngô 10gr.

Trứng gà khẳng định không có rồi, cho nên dùng thẳng sữa dê bột thay thế; đường cát là gia vị cơ bản, trong bếp có lẽ sẽ tìm được đồ tổng hợp nhân tạo thay thế; còn bột ngô, đương nhiên cũng không có; dầu cũng dùng dầu nhạt nhân tạo...

Lục Thập Nhị vội vàng xem xét phần cách làm, sau đó "phạch" một cái gập sách lại, nhét xuống đệm, lại như một cơn gió chạy vào bếp. Lúc này Anny đã ngồi về vị trí cũ bên bàn, tay ôm con, cúi đầu khẽ khàng ru đứa nhỏ có lẽ vì quá đói hoặc dinh dưỡng không đủ mà ngủ không yên ổn.

Lục Thập Nhị bật lò nướng đến 150 độ, đồng thời cũng lôi giấy dầu ra, tìm được đường và dầu nhân tạo, ôm hết về chiếc bàn trong phòng khách. Cậu vén lớp màng đang bọc bát bột ra, rồi ngây ngốc nhìn. Vốn dĩ định thừa dịp bột còn loãng mà thêm nguyên liệu vào, ai ngờ chỉ chốc lát thôi, nước bột mì trong bát đã kết dính thành trạng thái đặc. Hơn nữa, dung lượng còn phình gấp năm lần lúc trước. Thời điểm Lục Thập Nhị đổ nước vào bột khô, hỗn hợp chỉ chiếm 2/3 chiếc bát. Còn bây giờ, nó đã dâng đến miệng bát rồi.

Có lẽ cảm thấy bộ dạng ngây ngốc của thanh niên tóc đen thú vị, Anny khẽ bật cười, che miệng trêu ghẹo cậu, "Ban nãy em định bảo bột nhão sẽ nở to lắm, anh bỏ nhiều bột như vậy, cái bát này không đủ đâu, đổi thành cái chậu đi."

Lục Thập Nhị 囧 vào bếp, từ sâu trong kệ lôi ra một cái chậu còn to hơn chậu rửa mặt, tiện thể ngẩng lên nhìn đồng hồ điện tử trên tường, đã gần hai giờ sáng. Cậu nhẹ tay nhẹ chân rửa sạch cái chậu, đến lúc quay lại bàn, nước bột mì trong bát đã nổi bong bóng, phồng căng cả màng bọc. Lục Thập Nhị thò tay chọc chọc, thở phào phát hiện nước bột mì đã biến thành bột nhão.

Quay đầu lại, thấy bộ dạng Anny như muốn nói lại thôi, hiển nhiên đang tưởng đây là thành phẩm cuối cùng, định xin một chút. Lục Thập Nhị cười cười: "Đợi một lát."

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Anny, cậu nhanh nhẹn đổ tô bột mì nhão vào chậu, thêm đường, thêm dầu, lại tìm một cái thìa cán dài trộn đều hỗn hợp. Lúc này, lò nướng đã nóng đến độ, Lục Thập Nhị nhanh tay véo ít bột đã nở ra, lại tìm một lọ dịch dinh dưỡng đã hết, rửa sạch sẽ rồi lấy nó làm chày cán bột, cán cục bột vừa nhéo thành tấm mỏng 3mm. Sau đó cậu dùng dao cắt tấm bột này thành những miếng to bằng lòng bàn tay. Xong xuôi, thở phào một hơi, cậu đặt những miếng bột bánh đó vào khay, đặt khay lên tầng giữa của lò.

Chống nạnh đứng trước lò nướng, cẩn thận hồi tưởng hướng dẫn viết trong sách, thanh niên tóc đen khom lưng, điều chỉnh nhiệt độ của lò, tầng giữa, lửa trên lửa dưới, vẫn là 150 độ, thời gian... hình như khoảng 10 phút.

Lục Thập Nhị chỉnh lò xong liền kéo một cái ghế tới ngồi cạnh lò.

Anny ôm con ngồi đối diện, ánh mắt kỳ quái nhìn cậu, "Từ trước tới nay không ai bỏ bột dinh dưỡng vào lò nướng, quái dị quá rồi. Lò nướng nên dùng để nướng thịt..."

Anny không nói hết. Bởi vì hiện tại, từ lò nướng đang tỏa ra một mùi sữa thật thơm, khiến cô quên mất phải nói cái gì.

Ngoài mùi sữa, trong không khí còn xen lẫn mùi hương như đường khét rất khó diễn tả. Cái mùi đó lúc đầu khiến người ta cảm thấy đó là mùi đặc trưng của bột dinh dưỡng, nhưng ngửi kỹ lại cảm thấy căn bản không phải bột dinh dưỡng, bởi vì mùi của bột dinh dưỡng khiến người ta buồn nôn. Còn trong không khí lúc này, giữa mùi sữa và mùi đường khét còn có hương thơm, khiến người ta phải ứa nước miếng.

Mùi hương này thật đáng hoài niệm. Anny nghĩ nghĩ, sau đó chợt nhớ ra, hồi nhỏ cô đã từng theo cha mẹ tham dự một bữa tiệc sang trọng của hoàng tộc, lúc đi qua phòng khách quý, liền loáng thoáng ngửi thấy mùi hương như vậy bay ra. Hồi đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, chỉ nhớ rằng mẹ đã nói với cô, đó là mùi hương của bánh mì...

Bánh mì...

Cánh tay ôm đứa nhỏ của Anny thoáng siết chặt. Cô ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên tóc đen đang ngồi bên lò nướng, phát hiện người này thế mà lại đang dựa đầu vào thành lò ngủ thiếp đi...

Anny muốn gọi cậu dậy, nhỡ nướng cháy đồ ăn thì hỏng. Đúng lúc đó, ngoài phòng bếp vang lên tiếng bước chân. Anny quay đầu lại, bóng người nhỏ bé xuất hiện, nó ngáp một cái lớn, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, mơ mơ màng màng hỏi, "Mùi gì mà thơm vậy?"

...

Lục Thập Nhị bị tiếng lò báo đã hết thời gian đánh thức. Lúc mở mắt, cậu còn tưởng mình vẫn đang nằm mơ hoặc căn bản nhìn thấy ảo giác. Hiện tại, đáng lẽ chỉ có mỗi cậu và Anny hai người, thêm đứa nhỏ của Anny nữa mới phải, nhưng phòng bếp và phòng khách lại nhung nhúc đầy người. Ngồi trên ghế có, ngồi xổm có, đứng cũng có, tất cả đều mặc đồ ngủ, nhưng mọi người không hề giống như vừa ngủ dậy, mắt đều lấp lánh nhìn Lục Thập Nhị chằm chằm.

Rất giống đàn chó hoang đang lục lọi tìm thịt trong thùng rác, mà Lục Thập Nhị, chính là miếng thịt ấy...

Lục Thập Nhị: "..." Miệng giật giật.

Đúng lúc đó, cậu thấy Sel tới trước mặt mình, chảy nước miếng nói: "Lục Thập Nhị, anh đang làm cái gì đấy, thứ gì mà lại thơm như vậy?!"

Trong lòng biết người của trạm cứu trợ đều tương đối tuân thủ quy định, không phải sợ sẽ bị cướp đoạt dã man, Lục Thập Nhị đeo găng tay để lấy đồ trong lò nướng, mở cánh cửa lò sau lưng mình vẫn trông này giờ, lấy ra một cái khay.

Hiệu quả phi thường kích thích, động tác đơn giản đó của cậu hấp dẫn biết bao tiếng hít ngược của quần chúng xung quanh, cứ làm như thứ cậu lấy từ lò nướng ra không phải là một khay bánh quy mà là một quả bom nguyên tử vậy.

Lục Thập Nhị đặt khay bánh lên nóc lò, híp mắt dí lại xem xem. Những miếng bột nhão đã biến thành màu vàng ruộm, không cần lại gần cũng ngửi thấy mùi sữa và đường đậm đà, có điều nướng hơi quá độ một chút, khiến vài cái bánh quy bị xém cạnh...

Nhưng tổng thể thì thành công rồi.

Lục Thập Nhị cầm một cái bánh, nhẹ nhàng nhấc lên, rắc một tiếng, lại gây ra một đợt hít ngược nữa.

Thầm làm một cái trợn mắt trong lòng, Lục Thập Nhị đưa nửa miếng bánh trong tay cho Sel, nó nhận rồi cầm lòng không đặng nhét ngay vào miệng. Lục Thập Nhị cũng nhấm nháp miếng bánh của mình. Không giòn như tưởng tượng, có lẽ là bởi thời gian làm nóng lò quá sớm nên cậu vội cho bột vào, kết quả vì bột chưa đủ thời gian lên men, sau khi nướng vẫn còn cái mùi rẻ tiền rất khó diễn tả của bột dinh dưỡng. Chó ngáp phải ruồi, thế mà cũng giông giống bánh quy sữa dê.

Vì nghĩ phải chia một ít cho đứa nhỏ của Any nên Lục Thập Nhị cho hơi ít đường, bánh không ngọt lắm. Nếu làm cho người trưởng thành thì phải thêm đường, mùi vị sẽ ngon hơn.

Lục Thập Nhị nghĩ ngợi, lấy năm, sáu cái bánh ngon đẹp trong khay, hào phóng đưa cho Any. Lúc này Sel cũng đã ăn hết nửa cái bánh được Lục Thập Nhị đưa cho, nó thấy vậy, mắt sáng lên nhìn cậu. Lục Thập Nhị trợn mắt, lại lấy một cái rồi phủ chút đường lên, đưa cho Sel: "Thử cái nữa?"

Nhìn Sel răng rắc răng rắc nhét miếng bánh vào miệng nhai nhai nuốt nuốt, Lục Thập Nhị rất囧, cũng nuốt xuống cái câu "Lần này ngon hơn không?" vào bụng.

Quay đầu lại, cậu phát hiện sau lưng, đám lưu lang hán đứng ngồi đủ loại tư thế trong phòng khách đã cấp tốc và chuyên nghiệp vô cùng xếp thành một hàng dài... Liếc một cái, không thấy điểm dừng. Lục Thập Nhị là người đứng đầu cái hàng này, đột nhiên nghĩ tới phận mình từ "người mới chó hoang cũng không bằng" biến thành "người được cả trạm cứu trợ hoan nghênh nhất".

"Tôi vui quá, chọn đúng trạm cứu trợ rồi! Hô hô, biết chúng không phải là bánh quy, nhưng tôi phải thừa nhận, quá giống!"

"Sao anh làm được?! Thành phần trong đống bột nhão này là gì?"

"Tôi đoán có bột dinh dưỡng, nhưng xem chừng bột dinh dương không thơm như vậy!"

"Sau này cần giúp gì cứ nói, người anh em, vì miếng ăn hôm nay, tôi chấp nhận làm cây súng của cậu!"

Đêm nay, Lục Thập Nhị rất囧nhận đủ lời khen. Từ nhỏ đã phải nghe chuyện "con nhà người ta giỏi giang abc xyz" mà lớn lên, đời này cậu chưa từng được nhiều người khen ngợi như thế. Họ khen cậu từ đầu tới chân, còn dịu dàng đáng yêu ngoan ngoãn các kiểu nữa chứ... Thậm chí, cậu còn phải kinh hãi từ chối lời tỏ tình của một nữ lưu lang hán.

Đêm nay, Lục Thập Nhị bận rộn tới tận bốn giờ sáng, người tới phòng bếp phòng khách cuồn cuộn như thủy triều mới dần dần bớt đi. Lúc cậu ngáp dài lấy khay bánh cuối cùng từ trong lò ra, phòng bếp đã không còn mấy ai. Mặc dù là người lang thang, nhưng rốt cuộc vẫn ở trong địa bàn của chính phủ, cho nên màn phát bánh quy trong trạm cứu trợ này dù náo nhiệt nhưng không hề phát sinh cảnh tượng tranh giành. Mỗi người đều nhận một phần rồi rời đi.

Lục Thập Nhị phát bánh cho một cụ già cuối cùng trong hàng, ông trịnh trọng cảm tạ cậu. Lúc này bánh trên khay còn thừa lại một cái cuối cùng, Lục Thập Nhị thở phào, tiện tay cầm miếng bánh chuẩn bị cho vào miệng. Đúng lúc ấy, ông lão vừa nãy quay đầu lại. Tay ông cẩn trọng cầm cái bánh được phát, mắt lại nhìn chằm chằm vào cái bánh trong tay Lục Thập Nhị.

Lục Thập Nhị: "........."

Lúc định đưa nốt miếng bánh cho cụ già, ông lại xông tới, hạ giọng cực thấp nói với cậu: "Lục, ông còn cháu trai với cháu dâu ở một trạm cứu trợ khác, chúng nó không có lộc ăn, nhưng đứa chắt mới cai sữa của ông, ông muốn cho nó ăn một tí... Cái bánh trong tay cháu bán cho ông được không? Ông đưa cháu một đồng vàng được nhé..."

Lục Thập Nhị: "......... Dạ?"

"Một đồng không được hả? Vậy hai đồng nhé, ông chỉ có từng đó thôi..."

Ông cụ vừa nói vừa móc trong túi ra hai đồng vàng, không đợi thanh niên tóc đen phản ứng lại đã cầm lấy cái bánh trong tay cậu. Đồng thời, cụ cũng nhanh nhẹn nhét hai đồng tiền vàng vẫn còn hơi ấm vào tay thanh niên.

"Nà, đưa cháu, đưa cháu, tiền trao cháo múc, không cho nuốt lời!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top