Chương 5
Dì Chu từ phòng bếp bưng thức ăn đến cạnh bàn ăn, từng trận từng trận hương khí từ hướng phòng bếp bay tới tận phòng khách.
Trình Tinh nhìn Minh Liên Y ngồi ở đối diện, lại chỉ cảm thấy chẳng có chút khẩu vị nào. Không, chính xác mà nói, thậm chí có chút khẩu vị ngược.
Cô kiềm chế cảm xúc của bản thân : " Mẹ, mẹ vừa mới nói là thật sự sao ?"
Minh Liên Y vuốt vuốt mái tóc dài của mình, ngữ khí như cũ : " Đương nhiên là thật, ta giống như là đang cùng ngươi nói giỡn sao ?"
" Cho nên, ngươi nói dối ta là bị bệnh, chỉ là bởi vì lừa gạt ta trở về, sau đó đi gặp đám con trai của đại lão bản mà bố sắp xếp ?"
Cái chữ " đám" này Trình Tinh cắn âm rất nặng, nếu như là người hiểu Trình Tinh, vào lúc này đã rõ ràng cô đang tức giận. Nhưng hiển nhiên Minh Liên Y không hề hiểu cô.
Minh Liên Y dựa vào lưng ghế sofa, khí định thần nhàn nói : " Gọi ngươi trở về làm sao có thể kêu là lừa gạt ? Nếu như không phải lần này gọi ngươi trở về, ta cùng cha ngươi đều không biết ngươi sớm đã về nước rồi. Đã về nước cũng không nói một tiếng, ngươi ngược lại còn chất vấn ta."
Lời này của bà ta nói được rất có lý lẽ, không chút nào cảm thấy chính mình đuối lý, càng không có nghĩ qua Trình Tinh ở nước ngoài bảy năm, bọn họ cơ hồ không đi tới cũng không hỏi han qua. Nếu không phải lần này bị gọi về nhà, Trình Tinh đều không biết thì ra mẹ cô đã lưu số điện thoại của cô.
" Ngươi lập tức liền đủ 24 tuổi, là độ tuổi kết hôn, cha ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi." Minh Liên Y chút ít cũng không cảm thấy chính mình có vấn đề gì, " Này vài người ông chủ lớn đều là gia tài bạc triệu, ngươi gả đi qua chỉ biết hưởng phúc."
Trình Tinh nhịn không được cười lạnh : " Loại phúc phận này các ngươi làm sao không để cho Trình Nguyệt ? Con bé cũng đã 20 tuổi, cũng đã đến độ tuổi pháp luật cho phép kết hôn."
" Ngươi sao lại nói như vậy ? Trình Nguyệt nhưng là em gái ruột của ngươi !" Nghe thấy Trình Tinh đề cập đến nữ nhi bảo bối, Minh Liên Y luôn luôn bình đạm thần sắc đột nhiên thay đổi, ngữ điệu cũng cao lên không ít, " Con bé vẫn còn đang học đại học, kết cái gì hôn ! Ngươi chính là người liên kết hợp tác của cha ngươi, người vô luận cùng con trai của ai kết hôn, đối với Trình gia chúng ta đều chỉ có chỗ tốt, ngươi cũng phải vì gia đình mà suy nghĩ."
" Ngươi có phải hay không đã quên, ta cũng vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh ?" Trình Tinh lúc này ngược lại không có kích động như lúc đầu, chỉ còn lại một loại nói không nên lời đạm mạc. Cô nhìn mẫu thân trước mặt, đáy mắt đều là cười nhạo, " Thế nào, đều là con gái ruột, cô ta không cần phải gánh lấy trách nhiệm, chỉ có ta mới cần phải sao ? Cô ta chỉ cần làm Trình gia nhị tiểu thư của cô ta, vô ưu vô lo đi học, mà ta chính là phải giống như vật phẩm bị các ngươi cầm ra để liên hôn ?"
Lời này Trình Tinh nói vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Minh Liên Y loại này thái độ lý lẽ đương nhiên hi sinh cô chính giống như một ngọn đuốc, trực tiếp đốt cháy lên hoả nộ ẩn tàng trong lòng cô.
" Trình Tinh, ngươi làm sao có thể nói chuyện với ta như vậy ? Ta là mẹ của ngươi !" Minh Liên Y bị làm cho nổi trận lôi đình, lúc này cũng không có bộ đang của quý phụ, âm thanh sắc bén chói tai.
Trình Tinh đứng dậy, từng câu từng chữ nói rất rõ ràng : " Đã các ngươi đã có loại này tính toán, vậy ta hôm nay cũng không ngại nói cho rõ ràng. Ta tuyệt đối sẽ không phối hợp với các ngươi đi liên hôn. Còn có, ta trở về đoạn thời gian này chính là đi làm việc, đã đóng hai bộ phim, về sau cũng dự định tiếp tục làm công việc này. Ta đã ký hợp đồng, trước 35 tuổi đều không thể kết hôn, nếu như vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường tiền vi phạm cực lớn, chí ít là 100 triệu."
Một câu cuối cùng Trình Tinh cơ hồ mặt không đổi sắc nói mò. Lúc Sở tỷ ký hợp đồng với cô, chính là vừa mới đi ra lập nghiệp mở phòng làm việc, bởi vì đã ký với cô, đồng ý chỉ ký ba năm. Ba năm sau, có cái quyền ưu tiên ký hợp đồng điều kiện ngang nhau mà thôi.
Minh Liên Y nghe được trợn mắt há mồm, sắc mặt khó coi cực kỳ.
Bà ta trừng Trình Tinh : " Ngươi, ngươi cư nhiên đi làm diễn viên ? Ngươi đây là muốn làm mất mặt Trình gia chúng ta sao ? Chúng ta đem ngươi nuôi lớn, cho ngươi ăn học, ngươi chính là như vậy báo đáp chúng ta ? Ngươi cái này bất hiếu nữ !"
" Ngươi cùng ba ba từ nông thôn tới đây, bắt kịp hảo thời đại, hảo chính sách, thừa dịp đông phong phát tài, sao lại còn phân biệt nghề nghiệp ? Đều là dựa vào chính mình bản sự mà kiếm tiền, cũng đừng ai xem thường ai." Trình Tinh nghe lời nói của Minh Liên Y chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn.
" Đến nỗi là nuôi dưỡng ta, ta trước 8 tuổi là bà nội nuôi dưỡng, sau 17 tuổi ta ở nước ngoài là dựa vào tiền học bổng đóng học phí, dựa vào việc làm thêm mà trang trải cuộc sống. Phí sinh hoạt cùng học phí từ 8 tuổi đến 17 tuổi, ngươi kê ra một danh sách đưa ta, ta trả lại cho các ngươi. Bất quá nhắc nhở một chút, Trình Nguyệt học cái kia lớp bổ túc với lớp nâng khiếu, ta nhưng là đều không được học qua một cái nào."
Nói xong những lời này, Trình Tinh không lại nhìn Minh Liên Y, cô đi đến bên cạnh cầm lên ba lô của mình bước ra đến cửa lớn, vừa đi vừa nói :
" Bất quá ngươi yên tâm, chờ các ngươi già rồi, nên tận lực nghĩa vụ phụng dưỡng ta đều sẽ tận lực. Nhưng mà các ngươi đừng cầm " bất hiếu" đạo đức đến lừa ta, ta không nhận cái này bộ, bất hiếu liền bất hiếu đi."
Trước đây cô luôn muốn ở trước mặt cha mẹ làm một đứa con gái ngoan, lấy cái này để giành lấy sự yêu thích và thương yêu của cha mẹ, bây giờ xem ra......kệ họ đi. Cha mẹ chưa từng yêu thương con cái thì sao lại có thể mặt dày yêu cầu con cái vô điều kiện báo đáp họ chứ ?
" Trình Tinh !" Minh Liên Y bị một chuỗi lời nói chặn họng kém chút nữa muốn nhồi máu cơ tim. Sau khi bà ta lấy lại tinh thần liền hét lớn : " Hôm nay ngươi nếu như ra khỏi cái cửa này, ngươi cũng đừng trở về cái nhà này !"
Trình Tinh bước chân khựng lại, khoé miệng lộ ra một nụ cười khổ.
Minh Liên Y cho rằng Trình Tinh muốn thoả hiệp, trên mặt không nhịn được có một chút đắc ý khi nắm lấy vận mệnh của người khác.
Nhưng một giây sau, Trình Tinh đầu cũng không quay lại, bước chân nhanh chóng bước tới cửa lớn, vươn tay đem cánh cửa mở ra.
Sau đó thân ảnh cứng ngắc, ngẩn ngơ ở cửa.
Chỉ thấy ở ngoài cửa, Dung Diệu tay phải cầm một túi lễ phẩm, tay trái đang giơ lên muốn ấn chuông cửa.
Ánh mắt của hai người liền như vậy va chạm vào nhau, lúc bốn mắt nhìn nhau, Trình Tinh nhất thời trong chốc lát cư nhiên không biết nên làm gì.
Lý trí nói cho cô nên lập tức rời khỏi, nhưng bước chân lại không nghe sai sử, ánh mắt cũng luyến tiếc rời khỏi khuôn mặt Dung Diệu.
" Anh....." Trình Tinh há miệng, âm thanh đột nhiên đều thay đổi có chút ách.
Phía sau truyền tới tiếng dép lê cùng với âm thanh tiếp xúc với mặt đất, Trình Tinh lời còn chưa nói ra liền lập tức câm miệng lại, nghĩ đến vừa nãy cãi nhau, Trình Tinh đột nhiên giống như sương rơi trên cây cà, đầu không nhịn được cúi thấp xuống.
Minh Liên Y nhìn thấy Dung Diệu trong nháy mắt, vẻ phẫn nộ trên mặt toàn bộ đều thu liễm, lập tức đổi thành một bộ mặt cười ôn nhu.
Khách khách khí khí nói với Dung Diệu: " Là Tiểu Diệu à."
Dung Diệu đem túi lễ phẩm trong tay đưa qua, ngữ khí tuy rằng không nhiệt liệt nhưng cũng lễ phép : " Dì Minh, đây là cua Đại Hạp của Đặc Cung, ông nội kêu con mang bọn chút qua cho mọi người."
Minh Liên Y liền vội vàng nhận lấy, lại gọi dì Chu tới cầm đi, ý cười doanh doanh nói cảm ơn : " Dung lão gia tử quá khách khí rồi, thay dì cám ơn ông nội con nha."
" Dì không cần khách khí."
Minh Liên Y còn muốn nói gì đó, nhưng Dung Diệu đã dịch chuyển ánh mắt, nhìn tới trên người Trình Tinh vẫn đang cứng ngắc tại chỗ.
Chỉ nghe thấy hắn trầm giọng hỏi : " Em muốn xuất môn ?"
Trình Tinh lúc này giống như mới tìm lại được âm thanh của chính mình, nhẹ nhàng " ân" một tiếng, trong lòng nhưng lại điên cuồng khẩy khẩy ngón chân, cũng không biết cô cùng mẹ cãi nhau bị Dung Diệu nghe được bao nhiêu.
Đảo cũng không phải không thể nghe, chính là ít nhiều cảm thấy có chút....mất mặt.
Hình như từ nhỏ đến lớn, cô luôn vào lúc nhếch nhác bị anh gặp phải.
" Đi thôi, tôi tiễn em."
Trình Tinh cho rằng chính mình nghe nhầm rồi, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Dung Diệu, đụng vào trong hai con ngươi đen nhánh như mực lại lấp lánh như sao của hắn.
Dụng Diệu nhìn ra không chút nhẫn nại gì cả, thấy cô không động, ánh mắt có chút không vui, ngữ khí cũng xem như không khách khí : " Còn không đi sao ?"
Trình Tinh nhất thời có chút hoảng hốt, còn cho rằng đã trở về thời niên thiếu lúc bị Dung Diệu mặt đầy bất mãn đẩy ra khỏi cửa.
Trình Tinh hồi lại tinh thần, liền vội vàng ứng thanh : " A....đi....đi."
Dung Diệu lời nào cũng không nói, chỉ hướng Minh Liên Y nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền quay người bước đi. Trình Tinh không quay đầu nhìn chính mình mẫu thân một ánh mắt, chỉ bước ra cước bộ nhanh hơn đi ra.
Thẳng đến khi rời khỏi biệt thự nhà mình một đoạn sau, Trình Tinh mới triệt để buông lỏng.
Giờ này khắc này, cô đi theo phía sau Dung Diệu, ở giữa con đường không biết là đứa nhỏ nghịch ngợm nào đem hòn đá ở cạnh hồ ném vào chỗ này, Trình Tinh nhẹ nhàng giơ chân đem hòn đá đá sang bên cạnh.
Hòn đá lăn đi, cùng với mặt đất phát ra tiếng ma sát nhè nhẹ, tiếng vang đều tiếng vào trong tai Dung Diệu. Dung Diệu không cần quay đầu liền có thể tưởng tượng đến Trình Tinh là lấy tư thế ra sao đá đi hòn đá nhỏ kia. Cô từ nhỏ đến lớn, động tác đá hòn đá đều không thay đổi.
Đang đi đang đi, Trình Tinh đột nhiên gia tăng tốc độ, giẫm giẫm giẫm một cổ tác khí liền chạy đến phía trước Dung Diệu, mạnh mẽ xoay người cùng hắn mặt đối mặt.
Dung Diệu vội vàng hãm lại bước chân, bất mãn chau mày.
Còn không chờ hắn mở miệng, Trình Tinh đột nhiên hỏi hắn : " Anh cố ý đúng không ?"
Cố ý cái gì ? Trong đầu Dung Diệu lướt qua câu hỏi này.
Trình Tinh giống như là hiểu được hắn phản vấn, liền lại nói : " Anh là nghe thấy em cùng mẹ cãi nhau, cho nên mới cố ý qua tới giải vây, đúng không ?"
Dung Diệu nhếch nhếch môi, thề thốt phủ nhận : " Không phải."
Trình Tinh lại không tin : " Anh không thừa nhận em cũng biết. Dù sao anh từ trước cũng là như vậy giúp em giải vây. Lúc đó bà nội vừa mới qua đời, cũng là em lần đầu tiên cãi nhau với bố mẹ....."
" Cô nghĩ nhiều rồi." Dung Diệu không chút khách khí ngắt lời Trình Tinh, hắn dáng người cao, liền như vậy rủ mắt nhìn cô, có một loại cảm giác áp bức hồn nhiên thiên thành, " Là ý tứ của ông nội tôi. Được rồi, tôi phải trở về."
Trình Tinh nghĩ cũng không nghĩ lập tức truy vấn : " Anh không tiễn em sao ?"
Dung Diệu xuy cười một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo phảng phất Trình Tinh là một người lạ : " Trình Tinh, cô có quá tự tin hay không ? Tôi vì sao phải tiễn cô ? Cô cho rằng cô là ai ?"
" Em...." Trình Tinh há hốc miệng, như vậy Dung Diệu khiến cô cảm thấy rất xa lạ cùng bất an, vốn dĩ muốn nói lời nói liền giống như bị mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng chỉ nén ra một câu : " Chúng ta không phải là bạn bè sao ?"
" Bạn bè ?" Dung Diệu như là nghe đến cái gì chuyện cười, " Ai sẽ cùng kẻ phản bội làm bạn bè ? Còn nữa, sau này tránh xa tôi ra một chút."
Dung Diệu nói xong liền xoay người rời đi, Trình Tinh lại lớn tiếng hỏi hắn : " Vậy sao anh lại gửi Wechat cho em ?"
Không khí xung quanh đều giống như đột nhiên bị đình trệ.
Dung Diệu bước chân chỉ ngừng lại 0.01 giây, hắn quay lưng lại với Trình Tinh, mặt vô biểu tình trả lời : " Gửi nhầm người."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top