Chương 85 (2)

Thánh giá đã rời đi một lúc lâu mà toàn thân ta vẫn cứng đờ. Mãi đến khi hoàng hậu khẽ cất tiếng gọi, ta mới giật mình bừng tỉnh, run run bước ra từ sau tấm bình phong.

Hoàng hậu nhìn ta, mỉm cười trìu mến:

- Thời gian trôi nhanh quá. Mới ngày nào muội còn trốn Liễu Yến Yến ở sau bức bình phong này. Chớp mắt đã ba năm, Liễu Yến Yến giờ đã là kẻ vô dụng, bản cung cũng sắp thành phế hậu, chỉ có muội vẫn phong quang vô hạn. (2)

Tim ta chợt dềnh lên một nỗi chua xót khó tả. Ta quên cả lễ nghi, níu lấy tay hoàng hậu:

- Hà cớ gì tỷ tỷ lại chọc giận hoàng thượng như thế? Tỷ tỷ mau tạ lỗi với hoàng thượng đi!

Hoàng hậu phì cười, khẽ nắm lấy tay ta:

- Muộn rồi. Tất cả đã không thể vãn hồi nữa rồi.

Ta lắc đầu nguầy nguậy, lay mạnh tay nàng:

- Không, không muộn! Hoàng thượng vẫn chưa quên tình nghĩa với tỷ tỷ, nhất định người sẽ khoan dung cho tỷ tỷ! Chuyện của Lê hiền phi dù sao cũng qua lâu rồi, ở thiện phòng chắc chắn chẳng còn dấu vết gì... Chỉ cần tỷ tỷ nói với hoàng thượng tất cả chỉ là hiểu lầm...

Ta sợ đến hồ đồ, nếu không vì ánh mắt kì quái của hoàng hậu, ta thực chẳng biết mình đã lỡ lời.

Hoàng hậu nhướn mày:

- Ban nãy ta không hề nói mình đã khống chế Lê Khiết như thế nào, làm sao muội biết chuyện ở thiện phòng?

Ta ấp úng, chẳng biết phải giải thích thế nào:

- Chuyện này... muội...

Cũng may, hoàng hậu không buồn tra hỏi. Nàng ngây người nhìn ta:

- Muội đã biết chuyện ta hạ độc Lê Khiết, vì sao ngày trước không dùng việc này để đối phó ta?

Ta cúi đầu, ủ dột đáp:

- Muội đối phó tỷ để làm gì? Muội biết tỷ không tin tưởng muội, nhưng muội quả thực trước sau đều chưa từng nghĩ đến chuyện ám hại tỷ.

Hoàng hậu thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta:

- Nguyệt nhi, không phải ta không tin tưởng muội. Ngày trước ta quyết định li khai với muội thật ra chẳng phải vì muội được tấn phong tứ phi. Đời này muội có dùng biện pháp gì thì cũng không thể ngồi lên ngôi hậu, ta cần gì phải vì vậy mà đối đầu với muội?

Ta kinh ngạc không nói nên lời:

- Vậy thì tại sao...

Hoàng hậu buông tay ta, thong dong thả bước về phía cửa sổ. Nàng hướng mắt về phía bức tượng thần thú phượng hoàng đang giương cánh trên đỉnh điện Cát Tường, khẽ đáp:

- Muội không phải nữ tử thông minh nhất ở hậu cung này. Điểm hơn người của muội chính là sự tỉnh táo. Muội không mưu cầu danh lợi cho nên không bị quyền lực làm mờ mắt, không mong chờ chân tình của hoàng thượng cho nên không bị tình cảm lấn lướt lí trí. Ta vốn thích sự tỉnh táo ấy của muội.

Hoàng hậu dừng lại một chút, giang tay mở tung hai cánh cửa sổ rồi mới thong thả nói tiếp:

- Nhưng sự việc ở hành cung Thanh An khiến ta hiểu rằng muội đã động lòng với hoàng thượng rồi. Vì hoàng thượng, ngay cả tính mạng của mình muội cũng không cần. Vậy muội làm sao có thể duy trì sự tỉnh táo của mình khi sóng gió nổi lên? Ta làm sao biết được muội sẽ không vì tình mà tự hại mình, làm liên lụy đến những người bên cạnh muội? Lê Khiết và Liễu Yến Yến cũng đều bại bởi một chữ tình.

Hoàng hậu nói đến đâu, toàn thân ta chấn động đến đó. Hóa ra ngày đó nàng quay lưng với ta là vì lí do này? Nhưng Lê Khiết nhỏ tuổi chưa hiểu sự đời, Liễu Yến Yến thì vô tâm nông cạn. Các nàng chung quy đều là kim chi ngọc diệp được bảo bọc từ khi mới lọt lòng. Còn ta vốn lớn lên từ chốn thâm cung hiểm ác, không có loại chuyện gì là chưa nhìn thấy, nỗi khổ đau nào cũng từng nếm trải, sao có thể giống các nàng?

Ta vội tiến về phía hoàng hậu, nói:

- Muội và bọn họ vốn không phải là một loại người.

Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn ta:

- Vậy muội cảm thấy ta và bọn họ có phải một loại người không?

Ta không hiểu ý nàng, chỉ dám dè dặt đáp:

- Tỷ tỷ đương nhiên không giống họ...

Hoàng hậu chợt cười vang:

- Không phải một loại người... nhưng hóa ra đều cùng phạm phải một lỗi lầm...

Ta hoang mang nhìn nàng:

- Tỷ tỷ đang nói gì vậy?

Hoàng hậu chậm rãi lấy từ trong ngực áo ra nửa mảnh ngọc bội, đưa cho ta:

- Đêm hôm đó, đúng là ta đã nhận được một lá thư, nhưng không phải thư nhà.

Ta nhận mảnh ngọc bằng cả hai tay, ánh mắt như bị hút chặt vào đó. Ngọc chỉ còn một nửa, chữ bên trên vốn dĩ không thể đọc được nhưng ta lại nhận ra ngay lập tức:

- "Trịnh"...

Dẫu đang độ cuối xuân ấm áp nhưng ta lại thấy rét run. Hơi lạnh từ mảnh ngọc trên tay trong phút chốc như lan tỏa khắp thân thể, thấm tận xương cốt. Trịnh Vân Anh luôn đeo một miếng ngọc như thế này bên người. Ta tuyệt đối không nhầm được.

Hoàng hậu gật đầu xác nhận, thản nhiên đáp:

- Đây đúng là ngọc bội gia truyền của nhà họ Trịnh.

Ta nắm chặt mảnh ngọc bội trong tay, lắp bắp:

- Tỷ tỷ...

- Đêm đó có người đưa nửa mảnh ngọc bội này cùng một phong thư đến. Trong thư nói rằng Thừa Minh vẫn còn sống nhưng hiện đang gặp đại nạn thập tử nhất sinh, cần ta tương trợ. Cuối thư còn ký hai chữ Thừa Nguyên.

Thái độ của nàng vẫn ung dung như vậy, nhưng nét mặt sớm đã trắng nhợt. Nàng tựa vào khung cửa, chậm rãi kể lại:

- Rất nhiều năm về trước, khi ta và Thừa Minh cùng nhau ước hẹn, chàng đã bẻ ngọc bội của mình làm đôi, trao cho ta một nửa làm vật định tình. Đến ngày tân đế đăng cơ, phụ thân một lòng muốn đưa ta lên ngôi hậu, bèn ép ta phải giao ra mảnh ngọc ấy. Ta thà chết không tuân, phụ thân liền bắt ta nhốt vào kho củi rồi lục tung phòng nghỉ của ta, tìm cho được mảnh ngọc đưa trả về Trịnh phủ...

Lá thư đó viết bằng nét chữ của Trịnh Thừa Nguyên, lại gửi cùng nửa mảnh ngọc bội gia truyền Trịnh thị. Trải qua một loạt biến cố, nhất là sau cái chết bi thảm của Xuân Hạnh, tinh thần hoàng hậu gần như đã kiệt quệ. Nhìn thấy mảnh ngọc ấy, nàng nhất thời bị tình cảm lấn át lí trí, không còn nghĩ được gì nhiều. Vì vậy, nàng mới không nhận ra cạnh mảnh ngọc còn rất sắc, nhất định chỉ vừa mới bị chặt đôi, không thể nào là mảnh ngọc năm xưa. Cũng vì vậy mà nàng quên mất ở hậu cung còn có một nữ tử rất giỏi mô phỏng nét chữ. (3)

Hoàng hậu vội vã đến Vọng Nguyệt đình, liền gặp Trịnh Thừa Nguyên hốt hoảng chèo thuyền đến, trên tay cũng là một nửa mảnh ngọc bội. Hai người trao đổi mấy lời mới vỡ lẽ cả hai đều bị kẻ khác dùng cùng một thủ đoạn lừa đến đây. Hoàng hậu nhận ra bản thân đã trúng phải gian kế, hốt hoảng định quay về thì phát hiện thuyền của nàng và Trịnh Thừa Nguyên đều đã bị đục thủng từ lúc nào. Ngày thường, Trịnh Thừa Nguyên vốn có thể dễ dàng dùng khinh công đưa hoàng hậu trở về. Nhưng vừa khéo mấy hôm trước, hắn bị trọng thương trong lúc luyện công, nội lực tạm thời không đủ để thi triển khinh công nữa.

Hoàng hậu biết rõ nếu cả hai bị bắt tội tư thông, nàng vô phương biện giải, mà nhà họ Trịnh cũng khó thoát tội tru di. Thế nên, dù Trịnh Thừa Nguyên không chịu để nàng và Xuân Linh ở lại một mình, nàng vẫn nhất quyết ép hắn bơi đi trước.

Tội tư thông nhất định phải bắt được đôi bên tại trận. Hoàng hậu cứ nghĩ khuyên được Trịnh Thừa Nguyên rời đi là ổn. Nào ngờ, Triệu Lam Kiều đã bày sẵn thiên la địa võng, tất không để hoàng hậu lọt lưới dễ dàng. Trịnh Thừa Nguyên vừa bơi đi khuất, lập tức có một gã nam nhân từ trên mái đình nhảy xuống muốn mạo phạm nàng. Xuân Linh liều mình bảo vệ hoàng hậu, bị tên vô lại kia đánh cho một chưởng, rơi thẳng xuống hồ. Trong lúc hoàng hậu giằng co với hắn thì thuyền của thái hậu và Triệu Lam Kiều gióng trống khua chiêng lướt đến. Mọi việc tiếp theo không cần phải kể nữa.

Ta nghe hoàng hậu nói xong, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh ngắt. Ký ức đêm hôm đó ùa về như thủy triều cuộn xoáy trong đầu.

Đêm đó Trịnh Thừa Nguyên toàn thân ướt sũng đến tìm hoàng đế... Thì ra là vậy...

Ta hơi loạng choạng lùi về phía sau, bất giác rùng mình:

- Thì ra hoàng thượng sớm đã biết tất cả...

Hoàng hậu dịu dàng đỡ lấy ta, trong đôi mắt đen láy toát ra một nỗi đau đớn vô hạn, nhưng giọng nói vẫn hết sức phẳng lặng:

- Hoàng thượng dĩ nhiên là biết. Nhưng lâu nay ta đã cản trở người quá nhiều rồi. Hoàng thượng biết rõ ta bị oan, nhưng nếu không có một hoàng hậu họ Hà như ta, chuyện triều chính của người sẽ dễ dàng hơn rất nhiều...

Đầu óc ta đã bắt đầu quay cuồng, ta bám vào tay hoàng hậu, run run hỏi:

- Nhưng hoàng thượng cũng đã cho tỷ cơ hội lựa chọn, nếu tỷ chọn hoàng thượng, người nhất định sẽ...

Hoàng hậu cười buồn:

- Ta có nỗi khổ không thể nói ra. Nếu vẫn còn đường sống, muội cho rằng ta sẽ chọn tử lộ hay sao?

Ta vẫn không bỏ cuộc:

- Hay là tỷ nói Trịnh Thừa Nguyên ra mặt làm chứng...

Hoàng hậu chẳng để ta nói hết câu, lớn tiếng cắt ngang:

- Không thể được!

Nàng trừng mắt nhìn ta răn đe:

- Chuyện này tuyệt đối không thể nói ra!

- Nhưng mà...

- Muội hãy thề với ta, những gì ta nói với muội hôm nay bất luận thế nào cũng không được nói cho ai biết!

Sự sắc lạnh của nàng làm ta kinh sợ, phải gật đầu chấp thuận:

- Được, muội thề...

Có lời này của ta, hoàng hậu mới thở phào nhẹ nhõm. Giọng nàng dịu lại, mang theo nỗi day dứt khôn nguôi:

- Trịnh tướng gia cả đời liêm chính, đã kết oán với không ít quan lại. Thừa Nguyên mà bị lôi vào chuyện này, bọn chúng nhất định sẽ thừa cơ ép chết đệ ấy. Ta đã có lỗi với Thừa Minh, có lỗi với nhà họ Trịnh quá nhiều rồi. Dù có phải chết, ta cũng không thể để Trịnh thị vì ta mà tuyệt tử tuyệt tôn.

Hoàng hậu vì tình nghĩa với Trịnh Thừa Minh mà cam tâm chịu chết. Tấm lòng của nàng, ta thấu hiểu nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được.

Ta bỗng thấy mắt mình mờ đi, nức nở:

- Tỷ tỷ, tỷ không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho Tiểu Anh chứ?

Hoàng hậu nở một nụ cười chân thành:

- Muội rất thông minh, lại có tình nghĩa. Ta tin rằng muội nhất định sẽ chăm lo tốt cho Tiểu Anh. Bên cạnh muội còn có Diệu Hoa. Nàng ấy cũng là người bản lĩnh, có việc gì hãy bàn bạc với nàng ấy. Tâm tư của Phong tiệp dư không quá tinh tế, nhưng thân phận nàng ta đặc biệt, sẽ có lúc muội cần dùng đến. May mà Phong tiệp dư cũng quý mến muội. Còn có Tạ tiểu thư... Hiện giờ tầm ảnh hưởng của nàng không lớn, nhưng với tài trí của nàng, nắm Thượng cung cục trong tay chẳng phải chuyện ngoài tầm với. Muội hãy cố gắng duy trì mối giao hảo với nàng...

Hoàng hậu càng nói càng giống lời trăn trối, khiến ta không khỏi sợ hãi. Ta chẳng quản thể diện, cúi đầu khóc lớn thành tiếng:

- Tỷ tỷ đừng nói nữa...

Hoàng hậu bật cười, cứ đều đều nói tiếp:

- Thời gian không còn nhiều. Bây giờ không nói sẽ không kịp nữa. Hôm nay ta gọi muội đến đây cũng vì muốn nói với muội mấy lời này...

Đoạn, hoàng hậu áp cả hai tay lên mặt ta, bắt ta phải ngẩng lên:

- Hoàng thượng như thế nào, muội cũng đã thấy rõ rồi. Năm đó Triệu tướng muốn thâu tóm Cẩm Y vệ mới gây sức ép buộc hoàng thượng tru di Lê thị, mong người sẽ vì mềm lòng với Lê Khiết mà khuất phục. (4) Đến cả ta cũng không ngờ, hoàng thượng lại đành lòng bỏ mặc Lê Khiết quỳ cả một đêm trong gió tuyết như thế... Hoàng thượng có thể là người nặng tình nhất nhưng cũng là người vô tình nhất. Người có thể thương yêu muội vô cùng, nhưng đến lúc phải chọn lựa, người sẽ luôn luôn chọn giang sơn. Muội phải luôn nhớ lấy điều này. Giữa muội và thiên hạ, hoàng thượng sẽ không bao giờ chọn muội. Vậy nên, giữa hoàng thượng và bản thân mình, muội phải luôn chọn mình. Sau này cố gắng sinh một đứa con. Chỉ cần như vậy, dù có sóng gió gì muội vẫn có thể an ổn chết già. Có hiểu không?

Đến đây, hai mắt hoàng hậu cũng đã bắt đầu đỏ lên. Nàng nghẹn ngào lặp lại:

- Có hiểu không?

Ta mím môi cố kiềm lại cơn thổn thức, gật đầu đáp:

- Muội hiểu rồi.

Hoàng hậu hài lòng xoa đầu ta:

- Muội muội tốt! Tiếc rằng duyên phận tỷ muội ta lại chẳng được bao lâu...

Nước mắt ta tuôn như mưa, đến nỗi tất thảy xung quanh đều nhòe đi. Ta khản giọng cầu xin hoàng hậu:

- Tỷ tỷ đừng bỏ cuộc! Nhất định là vẫn còn cách! Hay là tỷ thử đến cầu xin Lão Phật gia xem sao?... Lão Phật gia là cô cô của tỷ, có lẽ người sẽ nghĩ đến Hà thị...

Mấy hạt nước long lanh trong khóe mắt hoàng hậu cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng nàng mau chóng dùng tay áo lau khô hết thảy. Nàng cười khẽ:

- Mẫu hậu đi được đến ngày hôm nay cũng là nhờ không nghĩ đến ai ngoài bản thân mình. Nguyệt nhi, tỷ tỷ mệt rồi.

Ta không nhịn được, quàng tay ôm lấy nàng thật chặt.

Hoa tàn, xuân phai, nhân sinh như mộng.

-------------------------

Chú thích:

(1) Chương 38: Nguyệt nghi ngờ Lê Khiết bị độc hại nên dò hỏi Ngọc Thủy về đồ dùng của nàng. Khi đọc thực đơn các món Lê Khiết từng ăn, Nguyệt mới phát hiện ra nguyên liệu và gia vị trong các món ăn đều xung khắc nhau. Đây là kế giết người không dao, không dấu vết của hoàng hậu. Chi tiết món ăn và nguyên lý xung khắc: Cẩm Tước trù thư (Tìm trong mục lục hoặc xem link ở comment)

(2) Chương 5: Sau khi cung nhân của Liễu Yến Yến ức hiếp Ngọc Nga và đẩy Ngọc Thủy ngã xuống hồ, Nguyệt bắt bọn họ đưa đến Triêu Lan cung cho hoàng hậu xử trí. Lúc đó, Liễu Yến Yến cũng đến đổ tội cho Nguyệt. Để tránh chạm mặt Liễu Yến Yến, Nguyệt và Vân Anh đã trốn sau bức bình phong.

(3) Triệu Lam Kiều tinh thông thư pháp. từng mô phỏng nét chữ nữ thi hào Nhan Uyển Quân ở chương 68.

(4) Triệu tướng muốn thâu tóm Cẩm Y vệ nên đã ngầm tỏ ý: Nếu hoàng đế chịu giao Cẩm Y vệ vào tay ông ta, ông ta và bè phái sẽ không gây sức ép buộc hoàng đế xử tử Lê thị. Nói cho dễ hiểu thì là nếu hoàng đế làm theo ý ông, ông sẽ đứng trước bá quan nói mấy lời kiểu:

"Nay tuy Lê thị phạm trọng tội nhưng xét ra đã có mấy đời trung nghĩa, xin hoàng thượng nể tình mà tha cho bọn họ một con đường sống, cũng là tỏ rõ đức độ abc xyz..."

Rồi các bác quan lại trong team của ông này cũng hùa theo kiểu: "Triệu tướng nói phải..." => Thế là hoàng đế có cớ danh chính ngôn thuận tha cho Lê thị.

Triệu tướng cho rằng, dựa vào tình cảm của hoàng đế và Lê Khiết cũng như nghĩa quân thần với Lê thị, hoàng đế sẽ vì cứu người mà nhân nhượng. Nhưng ông ta không ngờ rằng cuối cùng hoàng đế lại chọn giữ Cẩm Y vệ, bỏ rơi Lê thị.

Khi trước, hoàng hậu gài bẫy Tĩnh Tâm Lan thông dâm với Tĩnh Ưng cũng là dựa vào mối hận này. Vì Triệu tướng từng có ý tiếm quyền Cẩm Y vệ nên khi hoàng đế biết ông ta sắp xếp cho Tĩnh Ưng vào Cẩm Y vệ thì thù cũ trỗi dậy, thuận theo hoàng hậu diệt Tĩnh Tâm Lan để chặt đứt cánh tay phải của Triệu Tướng. (Chương 40 và Chương 41)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top